Bạn đang đọc Thiên Thần Hoa Hồng: Chương 19
Hứa Anh, cô có nên biết truyện gì đã xảy ra với Trần Nhã Uyên không? Bây giờ đã xảy ra quá nhiều chuyện, Phùng Ngọc Tâm chưa chết được bao lâu thì Trần Nhã Uyên cũng lối gót cô ta để xa dời nhân thế. Kể ra cũng thật trùng hợp, liệu đó có phải là quả báo chăng?
Chuông điện thoại của Thiên reo, cậu bấm Call
_ Hứa Vy…
“ ngày mai có lẽ Demon sẽ đi học, liệu có nói cho nó biết Trần nHã Uyên đã chết rồi không? Nếu không muốn nói thì tôi sẽ không cho ai nói ra cả”
_ Giấy không bọc được lửa, rồi cô ấy cũng sẽ biết thôi, cứ để tự nhiên đi._ Cậu cười nhạt_ Kế ra thì cũng trùng hợp, chỉ mong cô ấy không nghĩ rằng tại cô ấy mà xảy ra chuyện như vậy thôi
“ Thôi mai gặp lại”
_ tạm biệt!
Ầm ầm ầm…
Tiếng sấm làm Thiên chợt tỉnh giấc, mồ hôi cậu đầm đìa, cậu ôm lấy trán, hai con ngươi lờ đờ. Cậu mệt mỏi, không những mệt mỏi mà còn thấy đau nhói. Không những đau thể xác mà còn đau ở tinh thần
Tiếng mưa lặng lẽ, tiếng gió rít không ngừng, ngoài trời như có biến động. Thiên xuống giường và rót một cốc nước, cậu cho viên thuốc an thần vào miệng. Sau đó cậu lấy điện thoại, tay lướt trên mặt cảm ứng
Píp
_ Cậu chủ!
_ Liên lạc với bác sĩ bên Mỹ và đặt vé máy bay, nhanh lên!
_ Rõ!
Cậu ngả người xuống giường và chìm sâu vào vô thức
Trời mưa phùn
_ Mẹ ơi! Con đi học đây…._ hứa Anh gọi vào trong bếp
_ Từ từ, con đã khỏe hẳn đâu, hình như hôm nay con còn phải tới bệnh viện thay băng ,mà..
_ Vâng…..!!!_ Rồi cô chạy biến ra ngoài trước khi mẹ Sa cấm cửa
Chà! Cơn mưa đêm đã qua, mặc dù vẫn còn những sợi nước vẫn rơi nhưng mọi thứ cũng thật dễ chịu, bão tố qua rồi thì bầu trời lại trong lành thôi. Hứa Anh bật ô, cô khẽ chạm vào vai mình, nó đã đỡ hơn, cô lại mang ơn Thiên nữa rồi…
Trường Đan Thiên hôm nay thật kì là, phải, hết sức kì lạ. Bao trùm lên ngôi trường là một cảm giác tang thương nào đó, Bỗng dưng chân tay cô run khẽ. Cô cảm thấy bất an và nỗi bất an đó ngày càng lớn dần lên. Hứa Anh, không hiểu sao cô vẫn tết tóc và đeo kính y như mọi khi mặc dù trong trường có lẽ đã biết tất cả, nhưng chỉ có cô là không hề biết rằng, mình có khuôn mặt giống ai đo, vì có người muốn nó là bí mật thì nó sẽ là bí mật
Cô từ từ bước đi trên sân trường ồn ào, những khuôn mặt xanh xao lo lắng đang hiển hiển trước mặt cô
_ A! Demon… Demon kìa….
Hứa Anh bất ngờ vì những tiếng gọi đó, cô tránh mặt đi vào lối khác nhưng lại có một bàn tay dang rộng chặn lấy cô. Là HẠ Y Linh, cô ta nước mắt giàn dụa, quỳ sụp xuống, Hứa Anh sửng sốt
_ Tôi …Tôi xin lỗi… và thay cho các bạn của tôi. Chúng tôi không cố ya hại cô vì thực sự cô chẳng có lỗi gì cả, nhưng ngay sau khi hại cô, các bạn của tôi đã phải chịu cái giá đắt là chính mạng sống của mình. Tôi không thế làm gì để cứu cô và cứu cả họ…Tôi xin lỗi… tôi xin lỗi
Cô ta khổ sở nói ra từng chữ, mọi người xung quanh như chìm vào cõi hư không, chỉ còn lại Y Linh vẫn bị nhấn chìm trong cơn hoảng loạn, ai cũng không kìm được nước mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống như mũi dao đâm vào trái tim Hứa Anh. Cô thảng thốt
_ Nhã… Nhã Uyên chết rồi ư? Tại sao?
Nghe vậy, Y lInh càng khóc to hơn, cô cũng quỳ xuống, ôm chầm lấy Y Linh, vuốt nhẹ mái tóc đang ru nleen từng hồi. Thật sự cô không trách Y Linh, cô ấy đâu có làm gì đâu, chẳng làm gì cả, cô chỉ cảm thấy thông cảm và xót thương. Bỗng dưng cả hai nguwoif bạn đều chết đột ngôt mà không hề có lí do. Y Linh tựa đầu vào vai HỨa Anh, khóc nức nở, Hứa Anh cũng khóc theo. Cô biết, Y linh chính là sự ngăn cản việc làm của Ngọc Tâm và Nhã Uyên để nó không đi quá giới hạn, nhưng họ đã , bằng cách nào đó, không thể điều khiển hành động của mình, vì quyền lực và sắn sàng hi sinh cho quyền lực, vinh quang không bao giờ đến với họ vì nó vốn dĩ chẳng bao giờ thuộc về họ
Cả buổi học hôm đó, Hứa Anh như người trên mây, cô không ngừng suy nghĩ về những lời nói của Y Linh “ ngay sau khi hại cô, họ đã phải chịu cái giá đắt bằng chính tính mạng của mình. Liệu ai đã giết Ngọc Tâm và Nhã Uyên. Là ai? Họ là một ư? Tại sao sau khi hại Hứa Anh thì họ bọ giết, có liên quan gì tới cô sao?
Hứa Anh vò đầu làm mớ tóc rối xù như một mớ bòng bong
Cuối giờ, do chẳng tập trung gì nên trống ra về Hứa Anh cũng chẳng để ý. Cô thơ thẩn nhìn ra cửa sổ, lại một ngày nữ trôi qua, thật xáo trộn
_ Này!_ Y Linh chìa ra trước mặt Hứa Anh một cái gương và lược nhỏ, hai mắt sưng đã đỡ hơn, cô ấy có vẻ có sức sống hơn rồi
_ cảm ơn…
Và cô gỡ tóc và kính ra, bắt đầu chải tóc
_ Tại sao cậu lại che dấu khuôn mặt của mình? _ Y Linh cất lời sau một quãng im lặng, mắt như bị hút vào cặp kính to. Hứa Anh ngừng một lát không chải rồi lại tiếp tục chải, không muốn trả lời hay chưa thể trả lời