Bạn đang đọc Thiên Thần, Em Chỉ Có Thể Thuộc Về Tôi: Chương 28
Hoàng và Nhã vào một quán ăn sang trọng để ăn trưa, hai người đi đến đâu, cũng bị những người có mặt ở trong quán xì xầm bàn tán to nhỏ, nhưng hầu hết đều là khen họ đep một cách xuất chúng.
Hoàng và Nhã đều không thích bị người ta soi mói, nên chọn phòng riêng để ngồi ăn trưa. Vưa vào phòng, đã có một cô nhân viên mỉm cười ngọt ngào nồng nhiệt, cất giọng trong trẻo nói:
– Nhà hàng chúng tôi xin kính chào quý khách, xin hỏi hai vị đay dùng gì ạ. Cô vừa nói vừa mỉm cười, đưa menu cho Hoàng và Nhã. Lúc đưa menu, mắt cố nhân viên vô tình liếc qua Hoàng rồi dán chặt mắt vào mặt người ta luôn. Nhã thấy vậy, nhíu mày, khó chịu ra mặt nói:
– Cho tôi hai suất mỳ ý, một bò bít tết, và một súp cua. Nhã lạnh giọng
Cô nhân viên bị giọng nói của Nhã làm cho tỉnh mộng, liềm mỉm cười, vâng vâng dạ dạ rồi ghi chép vào quyển sổ bé trên tay. Trước khi đi còn cố nấn ná thêm một chút:
– Anh chị có dùng gì nữa không ạ.
Nhã bực dọc định lên tiếng thì Hoàng đã ôn hoà nói:
– Cô có thể đi đuoc rồi. Nói xong anh quay sang khuôn mặt cau có của Nhã, khẽ lấy tay véo véo cái má
– Nhìn mặt em chẳng khác gì quả táo tầu. Hoàng mỉm cười ấm áp
– Cô ta đúng là đo mê trai. Thấy trai đẹp là sáng con mắt lên. Khó chịu. Măc dù bị nụ cười của anh làm ê hoặc, nhưng cô vẫn không quên nỗi bực tức trong lòng
– Em đang gen. Hoàng nhíu nhíu mày, nghiêng đầu hỏi Nhã.
Đúng lúc đo thì thức ăn được bê vào, lần này là một anh bồi bàn khác, khi đưa thức ăn, nhìn thấy Nhã, liền đưa luôn. Đĩa thức ăn dừng ở giữa không trung. Hoàng khó chịu:
– E hèm.
Anh nhân viên thấy vậy, vội vàng đặt xuống rồi chạy ra ngoài. Không phải anh mù hay ảo tưong, nhưng mà vừa nãy trong mắt người khách nam có sát khí.
– Anh đừng có ảo tưởng sức mạnh. Nhã cầm đữa, ăn bát súp cua của mình. vừa ăn vừa nói
– Vậy tức có nghĩa là em cũng mê trai. Hoàng nhàn nhã cầm đũa ăn mỳ của mình
– Gì chứ, anh đang nghĩ gì vậy hả. Nhã tức giân, đập bộp một cái xuống bàn
Cứ vậy, hai người cãi nhau suốt cả buổi ăn
…………………………..
Tại tập đoàn The Queen, lúc 2. pm
Có một cô gái mặc bộ đo công sở sang chảnh bước vào, cô như có nam châm trên người, đi đến đâu cô hút ánh mắt nhìn của mọi người đến đó.
Cô đi đen quầy lễ tân, đưa ra cái thẻ của mình. Thấy vậy cô lễ tân, kính cần nói gì đo. Rồi cô gái đi vào thang máy riêng của phó tổng rồi lên trên. Mọi ngừoi lại bắt đầu xì xầm bàn tán,
– Hình như là Phó tổng giám đốc
– Đương nhiên, nhưng cô ấy dến đay làm gì nhỉ
– Tôi nghĩ là có liên quan tới vụ hàng fake
– Chắc vậy
Rồi mọi ngừoi giải tán, về chỗ làm việc của mình sau khi Nhạc Trinh xuất hiện, cô đang làm quản lý bên thời trang. Cô là ngừoi rất nghiêm khăc và quy củ, nhưng cũng là ngừoi rất mưu mô. Lúc đi qua, thấy mọi người bàn tán như vậy, cô khẽ nhếch mép, rồi về phòng của mình.
Phòng phó tổng giám đốc.
Nhã mở máy tính của mình, rồi click vào mail, click vào hòm thư mật, kiểm tra dấu vân tay, rồi xem. À hoá ra Lam đax biết ai là thủ phạm, cô khẽ cười, đúng như cô dự đoan.
– Susan, chị gọi Nhạc Trinh cho em.
5 sau. Cộc cộc, tiếng gõ cửa vang lên
– Mời vào
– Phó tổng giám đốc cho gọi tôi. Nhạc Trinh kính cẩn lên tiếng
– Từ hôm nay trở đi, cô không cần đi làm nữa, tại sao thì cô tự biết, trước khi tuyển ngừoi, công ty tôi đã nói rõ cần tuyển nhân viên như thế nào, cũng đã nói rõ, nhất cưr nhất động của từng chi nhánh nhỏ chúng tôi còn có thể nắm bắt, vậy thì một con ngừoi tầm thường như cô, chẳng nhẽ chúng tôi không biết.
– Nhưng thưa phó t..
– Chúng tôi đã cho cô thời gian để cô tự sửa lỗi nhưng cô không làm vậy, hơn nữa, cô còn lấn thêm bước nữa là tung thiết kế ra ngoài, may mà công ty chúng ta ngăn không cho lan ra ngoài, nếu bây giờ là ngừoi khác có phải họ sẽ bị đua vào tù rồi không, cô là ngừoi làm ở công ty chúng tôi 5 năm, và trong thời gian đó, cô đã cống hiến rất nhiều cho công ty, nhưng cái hành vi mà cô gây ra thì thật không thể tha thứ, dù cô có cố gắng biện hộ cũng không giải quyết đuoc gì, bằng chứng nằm trong tay chúng tôi, cô có kiện ra toà, thì ngừoi ta sẽ tin lời biện hộ giả dối của tôi hay là bằng chứng đến rõ mặt của chúng tôi. Được rồi, cô có thể đi. Nhã rứt khoát lên tiếng, giọng đanh thép của Nhã vang lên mồn một từng chữ khiến cho đối phương không thể nào phản kháng.
Nhạc Trinh cúi đầu, rồi rời khỏi phòng
Tưởng thế là xong sao, đuỏi việc tôi, thì ngày mai mấy ngưoi cũng không sống yên ổn đâu. Nhạc Trinh nhếch mép, gian tà nghĩ trong đầu