Bạn đang đọc Thiên Thần, Em Chỉ Có Thể Thuộc Về Tôi: Chương hap 14
Bên Hoàng và Nhã cũng chẳng khác mấy, nhưng mỗi tội. Bên này ầm ĩ hơn mà thôi
Hoàng cau có lên tiếng:
-‘ Sao không bảo Lam và thằng Phong đi mua mấy cái thứ bẩn thỉu này chứ, nhìn phát ghê’
-‘ Anh chịu khó đi, cái Lam nó sợ thịt tươi sống lắm’
-‘ Nhưng anh cũng không chịu được’
-‘ Được vậy anh xách đồ đi, để em chọn đồ ăn’
-‘ Tại sao lại là anh’. Tuy nói vậy nhưng anh cũng nhanh chóng cầm đồ cho Nhã
-‘ Không nhẽ em thả xuống đường, để những đồ vật đó tự chạy về chắc’.Nhã chăm chú xem đồ
Hoàng bỗng nghiêm túc, nói một cách vô số tội:
-‘ Ừ, tại sao không’.
-‘ Phải đợi anh phát minh ra’. Nhã bĩu môi, ánh mắt khinh khinh nói
Hoàng không nói gì nữa, chỉ chăm chú nhìn cô mua đồ. Con nhóc này đáng yêu ghê
==================
Sau một giờ, 4 đứa gặp nhau ở ngoài cửa chợ. Lên siêu xe rồi đi về nhà.
Lam và Nhã lên nhà để thay quần áo.
Lúc bước xuống cầu thang, Lam thì mặc một chiếc áo hai dây màu trắng và chiếc quần dùi màu tím. Phong nhìn đơ cả ra, trời ạ, con nhóc này, còn có đàn ông ở trong cái nhà này đấy. Mặc thế này khác gì khiêu gợi người ta.
Còn Nhã thì nhí nhảnh với chiếc váy hai dây hình Mickey ngộ nghĩnh, bước chân sáo xuống dưới nhà. Thây Lam đi vào bếp cũng liền lăng xăng chạy xuống.
Sau đó hai đứa xông vào chiến đấu với bếp, sau gần hai tiếng. Mùi thơm phức từ đồ ăn bay khắp mọi góc của căn biết thự King. Tiếng của Nhã thánh thót vang lên:
-‘ ăn cơm nào’
Hoàng và Phong đi vào bếp thấy trên bàn bầy ra rất nhiều món trình bày đẹp mắt
Hoàng nghi ngờ hỏi:
-‘ Các em làm đây á’
Lam chỉ khẽ gật đầu, còn Nhã thì dương dương tự đắc:
-‘ Tại soa không’
Trên bàn thì có: Sườn xào chua ngọt, cánh gà chiên, mì ý, kimbap chiên, canh rau biển,….
Cả bốn đứa chúng nó ngồi xuống ăn. Vì là những người có giáo dục nên trong lúc ăn, không hề có tiếng nói nào cả, mà chỉ vang lên những tiếng cạch cạch.
Ăn xong đứa nào đứa nấy no đến nỗi không đứng nổi, riêng Lam thì vẫn khỏe nhất. Phong thấy vậy, liền lên tiếng mỉa mai:
-‘ Em không cần phải giữ hình ảnh đâu’
-‘ Anh thôi ảo tưởng đi’. Lam lạnh lung liếc mắt, cất lời nói lạnh lung
-‘ Tôi không thích rửa bát, mấy người tự đi mà xử lý’
Phong ngỡ ngàng, nói thế thôi có cần phải giận dữ như vậy không