Đọc truyện Thiên Thần Băng Giá, Em Là Của Tôi – Chương 31: Được. 1 tháng thì 1 tháng!!! ~
– Được, nhờ mày báo với cả nhà là mai bọn tao mới về!!!
– Nhờ mày chăm sóc vk tao nha!!! Cúp máy đây -người ở đầu dây bên kia an tâm nói rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy thì anh mới quay ra chỗ cô và nhỏ rồi lạnh giọng nói:
– Giải thích đi nào Trần Ngọc Hân, Hoàng Thiên An!
Cô đang ngồi nghe anh nói thế thì đứng bật dậy rồi nói:
– Được tôi sẽ giải thích cho anh chuyện này nhưng đừng gọi tên cúng cơm của tôi ra vì…anh KHÔNG XỨNG ĐÁNG!
Anh cũng không vừa mà “nhẹ nhàng” nói:
– Tôi làm sao mà không xứng? Không xứng ở điểm nào chứ? Cậu nói xem!
– Ở đâu ư???
Cô cười khẩy rồi mới bắt đầu nói:
– Anh vui vẻ đùa vui cùng tôi giống như có tình cảm với nhau nhưng thật ra anh chỉ coi tôi là người thay thế, thay thế cho một kẻ mà tôi GHÊ TỞM suốt đời. Vậy là xứng sao? Xứng quá nhỉ?
Anh nhìn cô rồi không biết nói gì cả vì có lẽ cô nói đúng. Anh chỉ coi cô là người thay thế, thay thế cho một kẻ thực sự bây giờ anh cũng thấy ghê tởm chứ đừng có nói đến cô. Cố gắng kìm nén cảm xúc anh nói:
– Bây giờ cậu….tiểu thư Saria nói cho tôi biết lí do tiểu thư lại làm việc này. Được…chứ???
Cô lại lần nữa nhếch mép rồi nhàn nhạt nói:
– Lí do của tôi rất đơn giản thôi. Đó chính là: RỜI XA KHỎI CÁC NGƯỜI!!!
Nghe như vậy, anh có chút tức giận, cái gì cơ? Bọn anh đã làm gì mà cô lại muốn rời xa họ chứ??? Tại sao???
– Bọn tôi đã làm gì các cậ…..các vị tiểu thư mà các vị muốn rời xa chúng tôi? Chúng tôi đã làm gì sai sao???
– ĐÚNG LÀ NHƯ VẬY ĐẤY!!! -cô hét lên như trút hết được ưu lo, muộn phiền – CHÍNH CÁC NGƯỜI ĐÃ KHIẾN CON NHIÊN NHƯ VẬY ĐẤY!!! NẾU NHƯ KHÔNG CÓ SỰ XUẤT HIỆN CỦA CÁC NGƯỜI THÌ CÓ LẼ CHÚNG TÔI VẪN ĐƯỢC SỐNG YÊN BÌNH, VUI VẺ!!! TẤT CẢ LÀ DO CÁC NGƯỜI!!
Sau đó thì cô chạy đi cùng với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, anh đang định chạy đuổi theo nhưng nhỏ lại lên tiếng:
– Hãy để tỉ ấy đi một mình đi…ca không xứng đáng để đuổi theo tỉ ấy.
Anh quay ra nhìn nhỏ rồi hét lên:
– BÂY GIỜ ĐẾN EM CŨNG MUỐN NÓI ANH KHÔNG XỨNG SAO???
– Em nói như thế…là sai sao??? -nhỏ đưa khuôn mặt không cảm xúc nhìn anh.
– ĐÚNG LÀ ANH ĐÃ TỪNG COI HÂN LÀ NGƯỜI THAY THẾ NHƯNG BÂY GIỜ ANH MỚI BIẾT RẰNG ANH THÍCH HÂN THẬT!!! THÍCH CÔ ẤY BỞI VÌ CÔ ẤY LÀ CHÍNH BẢN THÂN CÔ ẤY CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ MỘT AI KHÁC!!! -anh hét thật to vào mặt nhỏ.
“Chát”. Trên khuôn mặt anh tuấn của anh hằn rõ 5 ngón tay của nhỏ. Nhỏ không như anh mà chỉ nói:
– Bây giờ anh mới nhận ra thì đã muộn rồi….à không phải là….quá muộn rồi ấy chứ!
Sau đó thì nhỏ cũng chạy đi tìm cô để lại cho anh đứng thẫn thờ ở đấy, anh ngồi xuống ghế rồi mới nói ra những điều mình suy nghĩ:
– Đúng như em nói An ạ….có lẽ đã quá muộn để anh chuộc lại lỗi lầm của mình dành cho cô ấy rồi! Tôi…phải làm gì đây???
Nhỏ chạy đi tìm cô thì thấy cô đang ngồi trên một chiếc ghế đá ngoài khuôn viên bệnh viện, chạy lại gần cô rồi nhỏ nhẹ nhàng nói:
– Hân tỉ, đừng buồn nữa mà….tỉ vẫn còn có em!!!
Cô quay ra nhìn nhỏ rồi ôm chầm lấy nhỏ mà òa mà khóc nức nở như một đứa trẻ con bị người khác cướp kẹo.
– An ơi…chị thực….không biết…hức hức…phải làm sao….hức nữa….Chị vẫn đang….thích cậu ấy…..hức hức rất nhiều nhưng….hức hức….chị vẫn muốn….hức chối bỏ…..
Nhỏ nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô rồi nói:
– Hân tỉ! Em nghĩ rằng tỉ nên vào nói chuyện với Hoàng ca cho rõ ràng đi…rõ ràng khi tỉ bỏ đi thì cả tỉ và ca ấy cũng phải đau khổ rất nhiều vì em biết rằng: ca ấy thích chị thật lòng!!!
Cô nhìn nhỏ để tìm kiếm sự tin tưởng rồi cũng lấy bàn tay nhỏ nhắn lau đi những giọt nước mắt trên má rồi dõng dạc nói:
– Được, chúng ta đi nào!!!
– Vâng.
Cô và nhỏ đi đến thì thấy anh đang ngồi trước cửa phòng bệnh của nó, cô lần này nói không còn sự lạnh nhạt như trước nữa:
– Tôi muốn nói chuyện với cậu….2 ngày nữa chúng tôi sẽ đi!!!
Anh nghe vậy thì đứng lên rồi nói:
– Bây giờ chúng ta sẽ thỏa thuận nhé???
– Được. -ánh mắt của cô mang vẻ dò xét.
Anh nhìn thẳng vào mặt cô rồi nói:
– Thỏa thuận là: trong 1 tháng tới tôi sẽ chứng minh được rằng mình yêu cậu và sẽ khiến cậu cũng yêu tôi…nếu tôi thành công thì coi như cậu cùng Nhiên và An không được bỏ đi còn lại thì…cậu biết ròi đó!!!
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Tôi đồng ý. Được! 1 tháng thì 1 tháng!!!