Đọc truyện Thiên Thần Băng Giá, Em Là Của Tôi – Chương 30: Vô tình ~
“Cạch”. Nhỏ cùng Phương bước vào nhà, tưởng mọi người đã ngủ nhưng không ngờ rằng…mọi người vẫn đang thức.
– Yah…sao giờ này 2 người mới về vậy??? -Thiên tỏ vẻ lo lắng.
Phương ấp úng trả lời:
– Ừm….bọn em vừa nãy có…..xuống hầm….đúng vậy, xuống hầm nên mới lâu như vậy đó.
Thiên nhìn Phương mỉm cười nói:
– Vk à, chắc vk buồn ngủ lắm rồi nên mới nói lắp ba lắp bắp như vậy! Thôi để ck đưa vk lên phòng ngủ trước.
Lúc đó Phương đã suýt khóc vì Thiên yêu Phương như vậy mà Phương lại định bỏ đi mà không nói với Thiên một câu nào, sau đó thì Phương nhanh chóng lấy lại được khuôn mặt vui vẻ rồi cùng cười cười nói nói với Thiên. Lúc này thì nhỏ đang cùng hắn, anh và cậu cười cười cười nói nói. Vậy khoảnh khắc hạnh phúc như một gia đình này sẽ kéo dài đến khi nào??? Chắc có lẽ sẽ không được lâu đâu!
– An, Hân đâu rồi??? -anh hỏi nhỏ.
– Tỉ ấy ở lại bệnh viện rồi. Nhất quyết không về…với lại Hoàng ca ca này!
– Gì??? -anh nghe nhỏ gọi thì đáp.
Nhỏ cười cười rồi nói:
– Sao em thấy ca lo cho Hân tỉ quá vậy??? Yêu rồi sao hay là….
Nhỏ chưa nói xong thì hắn chen vào:
– Người thay thế? Thôi tao lên ngủ đây!!!
Lúc này thì mặt anh thất thần thấy rõ còn riêng cậu và nhỏ thì không nói gì. Anh cũng không rõ nữa! Anh yêu cô hay vẫn chỉ coi cô là một người thay thế???
“Tiếng yêu đầu như nắng sớm ban mai
Dẫu đêm dài nhưng mơ ước mãi không phai
Đôi lúc em rất sợ
Sợ đêm về em sống trong giấc mơ
Thao thức tưng hơi thở để nghe trái tim em một nhịp
Quanh em bóng đêm bơ vơ mình em
Nhưng em vẫn chờ dẫu bình minh là đêm vắng
Em bình yên ngủ trong vòng tay
Như giọt sương đọng trên vòm lá
Cho dù thời gian mải trôi từng giây
Vẫn mỉm cười
Cho dù mai về phương trời xa
Tháng ngày qua lòng em ngập nắng
Em nhận ra tình yêu là hoa
Mãi muôn màu
Lúc anh nhìn tựa tia nắng chiếu tim em
Vẫn nguyên vẹn niềm tin thắp sáng trong em
Đôi lúc em rất sợ
Sợ xa người đôi chút trong giấc mơ
Em biết mình vẫn chờ
Chờ nghe trái tim ta hòa nhịp
Như hoa hướng dương dưới ánh bình minh
Anh là những lời ca tình yêu mà em viết
Khúc hát mặt trời -Đinh Hương”
Đúng lúc đấy thì chuông điện thoại của nhỏ vang lên, lôi máy ra thì thấy cô gọi thì liền nghe máy:
– Hân tỉ tỉ à? Có chuyện gì vậy?
– An xinh đẹp à….An dễ thương à….An đáng yêu à….An tốt bụng à…. -giọng cô trong điện thoại ngọt sớt.
Quá quen với các việc làm nũng của cô nhỏ chỉ hỏi một câu:
– Sao tỉ muốn em làm gì hả tỉ tỉ?
– Đúng là chỉ có em với con nhỏ Nhiên kia hiểu chị thôi! Em làm cho chị 2 suất cơm mang vào bệnh viện cho chị nha! -cô vui vẻ nói.
Nhỏ như muốn hét vào điện thoại:
– MỐ??? Tỉ định ăn tận 2 suất cơm á??? Điên à?
– Tỉ ở lại trông con Nhiên đến sáng mai cơ mà nên cần 2 suất cơm. Hehehe…
– Thật là vi diệu….thôi được để em làm cho tỉ! lát làm xong em mang đến luôn cho đỡ rách việc.
Chẳng có ý có tứ gì cả mà nhỏ cụp máy cái rồi đứng lên uể oải vào bếp, nói:
– Hai người ăn luôn không để em làm cho!!!
– KHÔNG CẦN. -đồng thanh.
~ 2 tiếng sau ~
Nhỏ uể oải mang 2 hộp cơm được cất gọn gàng trong chiếc túi màu đỏ. Cậu kêu lên:
– Em làm gì mà tận 2 tiếng vậy???
– Ờ thì….lâu ngày không đụng vào bếp nên có chút…..khó khăn vì vậy….mai ca bảo mấy người giúp việc lau dọn phòng bếp hộ nha!!!
Trời ơi, anh với cậu suýt xỉu. Nhỏ cầm túi cơm lên đang định ra gara lấy mô tô đi đưa cơm cho cô thì anh nói:
– Thôi để anh đi cho!
– Vậy nhờ ca nha…..há há há….đỡ mệt!!!!
Sau khi vứt túi cơm cho anh thì nhỏ ra ngồi cạnh cậu rồi buôn đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Anh thì không nói gì mà chỉ lặng lẽ xuống gara lấy chiếc mô tô màu đen cùng loại với mô tô của cô rồi phóng thẳng đến bệnh viện. 3 phút sau:
– Mà này An, Hân nó ở lại viện để làm gì???
– Ơ….anh không nghe em nói lúc nãy à? Tỉ ấy ở lại để….chăm sóc….Nhiên tỉ…..Ôi thôi chết mẹ nó rồi!!!! Mình quên mất.
Sau câu nói đó thì nhỏ vội vàng chạy vào gara lấy con mô tô yêu quý rồi phóng thẳng đến bệnh viện bằng tốc độ kinh hoàng. Còn cậu lúc này thì mặt ngu chưa từng biết ngu:
– Làm sao vậy ta???
Lúc này thì anh đã đến bệnh viện để đưa cơm cho cô rồi, anh lên đến nơi thì thấy cô đang đứng trước cửa phòng bệnh của nó. Xem ra cô không hề biết anh đang có mặt ở đây, đang định lên tiếng thì anh thấy chiếc cửa phòng điều trị ở cuối hành lang bật mở và người nằm trên chiếc giường bệnh đang được đẩy ra, không ai khác chính là nó.
– Thưa cô Ngọc Hân, cuộc điều trị đến hiện giờ có thể coi là thành công rồi ạ! -vị bác sĩ đó nói.
“Cạch”. Chiếc túi cơm trên tay anh rơi xuống và rơi lung tung, nghe tiếng động cô quay sang nhìn và thấy anh đang bàng hoàng đứng đó. Đúng lúc này nhỏ cũng chạy đến nơi, nhìn thấy anh thì cũng đã hiểu chuyện rồi.