Thiên Tài Phế Vật

Chương 8: Mộng Diệp Thanh Lâu (2)


Đọc truyện Thiên Tài Phế Vật – Chương 8: Mộng Diệp Thanh Lâu (2)

Nàng quay sang nhìn hắn. Ôi trời… tại sao cổ đại lắm soái ca thế này! Tên này là hàng cực phẩm nha! Mái tóc dài màu nâu sẫm, buông thả tự do bay trong gió. Đôi mắt xanh ngọc, sáng rực rỡ. Sống mũi cao thẳng, khóe môi khẽ nhếch. Dáng người thư sinh. Hắn mặc bộ y phục đồng màu mắt, hoa văn màu gỗ đất. Trên tay ôm một cây cầm được bọc trong dải lục thượng hạng. Nhìn là biết không phải người tầm thường.
Hắn còn đề cập tới Huyết Âm. Đó là một cây cầm được tạo ra bởi Đệ nhất Cầm sư- Hiên Viên Dật. Tương truyền rằng, muốn chơi được Huyết Âm thì phải là người có nội lực rất đặc biệt, có một tâm hồn nhạy cảm. Đi cùng Huyết Âm còn có Bạch Tiêu.Tên đầy đủ là Huyết Tự Vô Âm và Bạch Tự Hàn Tiêu. Khi chiến đấu, giai điệu của Huyết Âm khiến đối phương lạc vào nỗi sợ hãi của bản thân rồi dần dần sẽ bị bóng tối nuối chửng. Còn Bạch Tiêu khiến đối thủ lạnh thấu tâm can, cơn lạnh như thể địa ngục, cuối cùng đóng băng mà chết. Nhưng nghe nói 1000 năm về trước, khi Hiên Viên lão sư mai danh ẩn tích thì Huyết Âm cùng Bạch Tiêu cũng biến mất.
Nàng cũng đáp lại:
“Biết”
Hắn thấy nàng trả lời vậy thì nở một nụ cười điên đảo chúng sinh:
“Quả nhiên ta không nhìn lầm.”
Hắn nói rồi lấy cây cầm ra khỏi dải lụa.
“Đây chính là…”
“Huyết Âm?”-Hắn còn chưa nói xong, nàng đã ngạc nhiên hỏi.
“Chính xác”
Nàng thật sự không thể tin được. Huyết Âm lại đang ở ngay trước mắt nàng. Mà chẳng hiểu sao nàng lại có thể chắc chắn đó là Đệ nhất cầm như thế. Dường như nó là cái được gọi là linh cảm!
“Quả nhiên ngươi là chủ nhân của Huyết Tự Vô Âm.”

Hắn nói rồi đưa cho nàng Huyết Âm.
“Sao ngươi có Huyết Âm? Sao ngươi biết ta là chủ nhân của cây cầm này ?”
Nàng nghi hoặc hỏi.
“Rồi sẽ có lúc ngươi khắc biết.”
Hắn nhìn nàng cười cười, rồi lại đưa cho nàng một cuốn sách.
“Đây là những tuyệt kĩ của Huyết Âm. Với năng lực của ngươi, hẳn là tự học được.”
Hắn nói rồi chầm chậm bước đi.
Nàng nhìn theo bóng hắn rồi lẩm nhẩm:
“Xuất Trần.”
Tên nam nhân đó dường như hiểu được nàng đang nói
gì, mới mỉm cười.

Thấy tiểu thư nhà mình tự dưng lẩm bẩm “Xuất Trần”, Mộng Vũ không khỏi tò mò hỏi:
“Xuất Trần là gì vậy?”
Nàng nhìn ra khoảng trời rộng lớn, nhàn nhạt nói:
“Là tên của hắn.”
“Hắn? Tên nam nhân kì lạ vừa rồi sao?”
Quay sang nhìn ánh mắt tò mò của Mộng Vũ, rồi lại tiếp tục nhìn trời.
“Ờm.”
“Sao ng…”
“Hắn vừa rồi có dùng nội lực truyền giọng nói cho ta. Hắn nói không tiện tiết lộ danh tính với nhiều người. Chỉ có thế.”
Còn chưa kịp nói hết câu đã bị chặn lại, Mộng Vũ cảm thấy tương đối khó chịu, nhưng mà vẫn hỏi tiếp một câu.
“Sao người biết ta định hỏi gì để mà trả lời đầy đủ thế?”
“Ta đi guốc trong bụng ngươi rồi.”- Nàng chỉ nhàn nhạt đáp lại.
Hai chủ tớ bước ra khỏi thanh lâu.
Trời đang lúc xế chiều, kinh thành náo nhiệt giờ yên ắng hẳn, không gian bao trùm bởi sắc cam trầm, thoang thoảng mùi rơm rạ, pha cùng hương hoa, tinh tế mà giản dị, thân quen. Khung cảnh khiến cho lòng người cảm thấy an tĩnh. Nàng hít thở sâu một hơi. Rồi tiếp tục phiêu đãng bước đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.