Thiên Tài Phế Vật

Chương 12: Không Cần Tiễn


Đọc truyện Thiên Tài Phế Vật – Chương 12: Không Cần Tiễn

Chẳng mấy chốc, hai người đã tới được căn nhà nho nhỏ phía trước thác nước.
Vào bên trong, căn phòng cũng rất đơn giản, xung quang tỏa ra mùi gỗ đàn thượng hạng vô cùng dễ chịu.
Hắn thắp đèn dầu lên rồi đặt nàng ngồi trên gường.
Sau đó lấy từ ngăn tủ ra một hộp thuốc.
“Mau cởi hài ra!”
“…”
Trả lời hắn chỉ có sự im lặng.
Hắn thấy kì lạ nên quay lại nhìn, thì ra là nàng đã vô tư vô lự mà ngủ.
Ôi trời, nàng ấy chẳng có đề phòng cảnh giác gì cả, nếu không phải hắn tử tế thì không biết giờ này nàng ra sao ?
Hắn thở dài rồi tự thân bôi thuốc cho nàng.
Xong xuôi mọi việc, hắn đặt nàng lên giường, vuốt nhẹ mái tóc nàng. Sau đó “ung dung” nằm xuống bên cạnh nàng.
***
Mặt trời đã lên cao, chim hót líu lo, từng cơn gió khẽ đung đưa lay động.

Nàng mơ màng tỉnh giấc, định ngồi dậy nhưng thân thể cứ nặng hơn bình thường, lại còn có mùi thảo dược “quen quen” nàng cảm thấy lạ, bèn quay sang bên cạnh. Kết quả thấy “tên nam nhân nào đó” đang ôm nàng rõ chặt.
Đang định gọi hắn dậy thì bỗng dưng tên đó trở mình, ôm nàng chặt hơn nữa làm mặt nàng dí sả vào lồng ngực quyến rũ của hắn.
Trời ơi… thơm quá, rắn chắc quá, thoải mái quá… aaa…
Đồ yêu nghiệt! Dám dụ dỗ ta!
“Ưm…ứ…ậy ê (dậy đê)!”
“Anh ên!!!”(nhanh lên)
“Aaaaaaa!!! Ậy !!!”
Hắn vốn là đang ngủ rất ngon, vậy mà nàng đã thành công chọc cho hắn tỉnh.
“Gì vậy…? Yên nào…”
Hắn mơ mơ màng màng.
Nàng tức giận đá hắn lăn xuống giường, xong mới phát hiện chân bị thương vẫn chưa lành.
Nàng nhăn mặt, đau đến mức suýt rơi lệ.

Hắn bị lăn xuống đất, mới tỉnh ngủ.
“Hả? Sao thế?”
Hắn thấy mặt nàng nhăn nhúm, mới gãi gãi đầu hỏi.
Nàng tức giận.
“Đau! Chân!”
Hắn từ từ đứng dậy, chỉnh chu lại trang phục một chút, mới tiến tới bên cạnh nàng.
“Là do ngươi đá ta nhé! Không phải lỗi của ta a!”
Nàng chẳng thèm nói chuyện với hắn, ôm một bụng tức giận “lết” ra ngoài sân.
Hắn cười cười, cũng bước theo nàng.
Cả hai cùng đi ra ngoài.
Thấy hắn cứ đi theo mình, nàng lại càng tức hơn.
“Ta tự về. Không cần tiễn.”
“Ta cũng không có ý định tiễn.”
Hắn đốp lại vô cùng bình thản.
Nàng cũng không thèm chấp vặt hắn. Liền cứ thế bước theo đường cũ mà về.
Hắn nhìn theo bóng nàng, cười đến là mê hoặc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.