Bạn đang đọc Thiên Tài Cuồng Phi – Phế Vật Tam Tiểu Thư: Chương 221: Thiếu
Edior: thu thảo
Nhan Thiếu Khanh nhìn thấy thần sắc quỷ dị trên mặt nàng, chẳng biết vì sao, trầm thấp nói một câu: “Nhan gia chúng ta không tham dự việc này.”
“Quân gia chắc chắn không có, ý của Nhan đại nhân nói là, Đỗ gia và Tần gia đều có tham dự sao?” Quân Lan Phong trầm giọng đặt câu hỏi.
Nhan Thiếu Khanh “ừ” một tiếng.
Sắc mặt Quân Lan Phong “xoạt” một cái trở nên khó coi, trong ánh mắt nhấp nháy ánh sáng không tên, không biết đang suy nghĩ gì.
Lạc Vân Hi thấy trong khoảng thời gian này Nhan Thiếu Khanh chiếu cố Thế Nhiệm như vậy, lại chủ động giải thích bọn hắn cũng không nhúng tay vào việc này, vậy là đủ. Nàng hơi cúi eo nhỏ nhắn xuống, cảm kích nói: “Nhan phủ doãn, cám ơn ngươi.”
Trong lòng khe khẽ thở dài.
Nam nhân trước mắt bị nàng gọi là “Nhan phủ doãn” này mới là cậu rột của nàng, mà Thế Nhiệm được nàng gọi là “cữu cữu” lại chẳng phải cậu ruột, thật sự là hoang đường!
Trong ngục không thể ở lâu, Lạc Vân Hi tạm biệt Thế Nhiệm, theo đoàn người Quân Lan Phong đi ra, rời khỏi Tông nhân phủ.
Vô Tràng đưa bọn hắn đến xem Tam di nương, Tam di nương và Đại Văn Quyên bị hắn giấu ở trong thôn trang của Quân Lan Phong ở vùng ngoại ô, đó là chỗ Quân Lan Phong vẫn ở, tuyệt đối không ai dám lục soát ở đây.
Đương nhiên, sự việc cũng có bất ngờ.
Thời điểm mấy người ở ngoài trang còn một chút khoảng cách, ven đường có năm, sáu ám vệ tiến lên đón, mặt đầy oán giận nói: “Vương gia, Đỗ đại nhân lại dẫn theo người đến, nói nhất định phải điều tra ở đây, thánh chỉ truy bắt tội phạm của hoàng thượng, không người nào có thể kháng chỉ!”
Vô Tràng dừng xe ngựa, hỏi: “Người đâu rồi? Bọn hắn ở đâu?”
“Đang ở ngoài đầu thôn trang, người của chúng ta đang cùng lý luận, Đỗ đại nhân dùng thánh chỉ ép người, chúng ta sắp không chống nổi!”
Quân Lan Phong đưa tay nâng màn xe lên, vén rèm ra, để lộ ra một nửa gương mặt lãnh khốc, lạnh giọng nói: “Cho bọn hắn vào điều tra!”
Ám vệ lấy làm kinh hãi, vì là mệnh lệnh của chủ tử nên hắn không nói gì nữa, đáp ứng rồi đi thật nhanh.
“Hi nhi, các ngươi trở về từ đường khác, ta qua xem thử.” Quân Lan Phong quay người lại, nói với Lạc Vân Hi.
“Được.” Lạc Vân Hi gật đầu, Quân Lan Phong khẽ mỉm cười, nhẹ giọng an ủi: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì.”
Hắn trực tiếp từ cửa sổ xe lật người nhảy xuống, Vô Tràng không hề do dự, lái xe ngựa qua dọc theo một con đường khác.
Sau khi Quân Lan Phong xuống xe liền vận lên khinh công bay thẳng đến ngoài cửa thôn trang, ám vệ canh giữ bên ngoài giả trang thành gia đinh nhìn thấy gia trở lại, sắc mặt cũng vui vẻ hẳn, dồn dập kêu lên: “Chủ tử, Đỗ đại nhân ở bên trong!”
“Biết rồi.” Quân Lan Phong nhanh chóng vào trong trang, qua hai viện lớn, đã chạm ngay mặt Đỗ Học Sĩ đang đứng trong sân.
Mặt Quân Lan Phong đen, cũng không nói lời nào, Đỗ Học Sĩ mở miệng nói: “Thánh chỉ có lệnh, không cho bất kỳ nơi nào giấu đào phạm, Trung Sơn Vương, đắc tội rồi!”
Hắn hiện tại ngay cả “Lan Phong” cũng không gọi.
Quân Lan Phong không để ý tới hắn.
Sau một lát, một đám thị vệ từ trong viện chạy ra, nhìn thấy Quân Lan Phong, trên mặt lộ ra hoảng sợ, chạy vội tới gần đó, đi xuống lễ, bẩm: “Lão gia, không có!”
Sắc mặt Đỗ Học Sĩ biến thành giật mình, sao lại thế? “Đã tra tra hết rồi chứ?”
“Mỗi góc đều đã lục soát.” Thị vệ đáp.
Sắc mặt Thấy Quân Lan Phong rất lạnh, hắn nhíu mày, cũng chỉ đành nói: “Vậy được rồi, chúng ta đi.”
Quân Lan Phong lạnh giọng nói: “Đỗ Học Sĩ chưa gì đã muốn đi sao?”
“Ngươi muốn như thế nào?” Đỗ Học Sĩ hỏi ngược lại.
Quân Lan Phong nổi giận đùng đùng, lạnh lùng nói: “Bổn vương không ở phủ, ngươi liền dẫn người đến chỗ ở của ta để lục soát, lá gan ngươi thật lớn!”
Đỗ Học Sĩ bị cơn giận của hắn chấn động đến mức trong lòng loạn cả lên. Không thể không nói, Quân Lan Phong tuy là cháu của hắn, thế nhưng trên người kia cỗ khí thế ép người ngay cả hắn cũng khó có thể chịu đựng, như sức magj đào lúi lấp biển áp đến, cực kỳ khủng bố.
Có lẽ là, trước đây hắn không có cơ hội tự chịu cảm giác như vậy, nhưng hiện tại, Quân Lan Phong ở trước mặt hắn đã chẳng còn thái độ của đứa chúa tao nhã lễ độ kia rồi.
“Ta là phụng mệnh thanh thượng… “
“Coi như là phụng mệnh thanh thượng, ngươi cũng phải được bản vương cho phép, mà không phải thừa dịp bổn vương không ở đây, mạnh mẽ vào thôn trang của ta!” Quân Lan Phong dùng đôi mắt lạnh lùng chăm chú nhìn hắn chằm chằm: “Mà bây giờ đổ oan cho bổn vương, Đỗ Học Sĩ ngay cả nửa câu nói xin lỗi cũng không nói, quay người một cái lại muốn bỏ đi luôn hay sao!”
Theo lời nói khí thế hào hùng của hắn, vô số thủ vệ cầm cung tiễn xuất hiện trên nóc nhà, một mảng màu đen, đầu mũi tên dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu ánh bạc lóng lánh, cực kì âm u.
Sắc mặt Đỗ Học Sĩ khẽ thay đổi. Hắn là văn nhân, luôn luôn dựa vào lí lẽ để biện luận đã quen, nhưng hắn cũng chẳng phải người mù, hắn cũng biết địa vị của Quân Lan Phong trong lòng hoàng đế, biết thủ đoạn tàn nhẫn của người kia, nhất thời trong lòng có chút chột dạ.
“Quân Lan Phong, ngươi dám!” Hắn giận dữ hét.
Mắt Quân Lan Phong phượng nhắm lại, không nói gì, ám vệ trên nóc nhà lại lưu loát giương cung bắn, “vèo vèo vèo vèo”, vô số mũi tên đoạt mệnh bắn nhanh như gió xuống dưới.
Chỉ thấy mấy chục tên thị vệ của Đỗ gia trong nháy mắt tất cả đều trúng tên ở cổ họng, máu chảy đầy đất, tên vừa nhanh vừa chuẩn, bọn hắn ngay cả kêu cũng không kịp kêu tiếng nào, tất cả lập tức không còn hô hấp ngã vào trong vũng máu.
Lúc này, cả bên trong khu vườn, chỉ có hai người đứng.
Quân Lan Phong và Đỗ Học Sĩ.
Quân Lan Phong từ lúc cung bắn tên xuống đã lắc mình lên trên bậc thềm, từ xa nhìn Đỗ Học Sĩ.
Đỗ Học Sĩ bị một đám tử thi bao quanh, dưới chân
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –