Bạn đang đọc Thiên Tài Cuồng Phi – Phế Vật Tam Tiểu Thư: Chương 209: Thiếu
Edior: thu thảo
Ngoài phòng, Quân Phi Như và đám người Đỗ Tình Yên đều nghe được rành mạch câu nói này, không khỏi đều hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Đỗ Tình Yên không đứng thẳng được, trước mắt choáng váng, thân mình đã thẳng tắp ngã xuống, lại ngã và vong tay Bạch Chỉ.
“Tiểu thư, tiểu thư!” Bạch Chỉ bị doạ tới tất cả nước mắt đều tuôn ra, liên tục kêu.
Quân Phi Như lập tức đến ấn vào huyệt nhân trung của nàng ta, Đỗ Tình Yên suy nhược mà mở mắt nhìn hắn, biểu thị mình không có việc gì.
“Đưa nàng trở về!” Ánh mắt Quân Phi Như trầm xuống, đưa tay đẩy cửa ra, khoan thai đi vào.
Gương mặt ôn hòa là một tầng hơi sương lạnh lẽo, mắt dán vào Quân Lan Phong, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không?”
Quân Lan Phong thấy hắn xông vào, cũng không buồn bực, đứng lên, buông tay ôm Lạc Vân Hi ra, trầm thấp hô: “Cửu Sát “
Bóng đen như gió thổi qua, đã mang theo Lạc Vân Hi từ cửa sổ nhảy xuống, động tác thật nhanh, người phía dưới còn không kịp nhìn rõ ràng hai vóc người làm sao mà bay xuống, thì hai người kia đã vào đám đông trên phố rồi.
Đồng thời, Phi Vũ hiện thân, tay chân lanh lẹ mà gói thức ăn còn nóng trên bàn, muốn đóng gói mang đi.
Quân Phi Như cũng không ngăn cản hắn, chắp tay đứng thẳng, giọng nói trong trẻo thêm một phần nghiêm khắc: “Lan Phong, ngươi chính vì hắn muốn từ hôn với Đỗ gia sao?”
Quãng thời gian trước chuyện này huyên náo sôi sùng sục, hắn từng ngay thẳng tỏ thái độ, không nhúng tay vào hôn sự của nhi tử.
Chỉ là hôm nay nhìn thấy, thực sự ngoài ý muốn, Lan Phong là vì một nam nhân mà muốn hủy hôn! Vậy thì không thể nào cho phép!
“Ta từ hôn, không có quan hệ gì với hắn.” Quân Lan Phong dốc hết sức để sự việc từ trên người Lạc Vân Hi mà bỏ qua một bên, trầm giọng nói: “Một đoạn hôn nhân không như ý, mang tới là cho hai bên tổn thương, phụ vương, ngài so với nhi tử sẽ hiểu càng sâu hơn, cần gì cưỡng bức nhi tử chứ?”
Lần này hắn vừa dứt tiếng, cả thân thể Quân Phi Như cứng đờ, gương mặt từ trắng tái xanh, từ xanh thành tím, ấy mà chẳng nói được câu nào, trơ mắt nhìn hắn đi ra khỏi phòng.
Đám người Bạch Chỉ đã khóc lóc ôm Đỗ Tình Yên về phòng của Nhan gia.
Quân Lan Phong không nhanh không chậm xuống lầu, cũng không vội đi qua, hắn còn có chút việc muốn làm.
Sau khi Quân Phi Như xuống đến nơi, eo dường như so với lúc trước càng còng hơn, trên mặt không còn tím tái nữa, mà có chút trắng, trong nháy mắt dường như già đi hơn 10 tuổi.
Lúc Hắn đi ngang qua bên người Quân Lan Phong, thấp giọng nói: “Chỉ cần không phải nam nhân, thì tùy ngươi.”
Môi Quân Lan Phong khẽ nhếch, trong mắt chứa đựng một phần ý cười: “Vậy đa tạ phụ vương.”
Đương nhiên không thể nào là nam nhân, hắn cũng không thích như vậy.
Mà trong phòng của Nhan gia, truyền ra loạt âm thanh: “Đại phu mau tới!”
Chỉ cần Đỗ Tình Yên ra ngoài, đại phu Đỗ gia đều sẽ theo hầu xung quanh, vừa gọi là đến tận nơi.
Nhan Quốc Công gấp đến mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, trách cứ Nhan Dung Kiều: “Nói trường hợp này đừng để Yên nhi đến, các ngươi lại cứ phóng túng nó! Ngươi xem, lần này xảy ra chuyện gì chứ?”
Nhan Dung Kiều ủy khuất nói: “Là trà hội, cũng không phải giải thi đấu hoa khôi! Yên nhi muốn đi, còn nói không biết có thể sống được mấy năm nữa, không muốn bỏ qua việc vui như vậy, ta nghe thấy cũng đau lòng.”
Đỗ Tình Yên cũng không ngất, chỉ là thân thể suy yếu vô lực, nghe được tranh chấp bên tai, nàng ta dứt khoát nhắm hai mắt lại.
Bạch Chỉ khóc sướt mướt nói: “Đều do Trung Sơn Vương, hắn đang yên đang lành ôm nam nhân trong phòng… ” Nàng ta đến cùng cũng chưa lấy chồng, câu nói kế tiếp khó nói ra, nhưng một chữ “ôm”, lại khiến trong phòng kinh ngạc tới không một tiếng động.
“Còn lớn tiếng nói muốn từ hôn với tiểu thư, cưới nam tử kia!” Bạch Chỉ thêm dầu thêm mỡ nói: “Tiểu thư tức không nhịn nổi, mới có thể phát bệnh!”
“Hỗn trướng!” Đỗ Học Sĩ chợt vỗ một cái trên bàn: “Ta nói hắn tại sao phải từ hôn với Yên nhi, thì ra là như vậy!”
Mày Nhan Quốc Công nhíu chặt, không quá tin tưởng hỏi: “Thực sự là như vậy sao?”
“Thực sự, lão Vương gia cũng nghe thấy!” Bạch Chỉ lau nước mắt nói.
Mặt Nhan Dung Kiều đầy khiếp sợ, lẩm bẩm nói: “Sao có thể? Đứa nhỏ Lan Phong này, hắn thích nam nhân ư?”
Lẽ nào, các nàng trước kia suy đoán đều là sai?
Trong lúc cãi nhau, cửa phòng nhiều hơn một bóng dáng, mọi người nhìn lại, đúng là người bọn hắn đang bàn tới —— Quân Lan Phong.
“Lan Phong, ngươi có cái gì muốn giải thích sao?” Nhan Quốc Công ngồi trên ghế bành, mặt mày trầm lãnh hỏi.
Lúc này, bao động tĩnh trong phòng dĩ nhiên cũng ầm ỹ đến phòng khách lầu một, các khách nhân mặc dù không dám ngẩng đầu nhìn, tuy nhiên cũng vểnh tai lắng nghe, tiếng nhạc trên đài tự động bị lơ là.
Quân Lan Phong chậm rãi đi tới, mắt Đỗ Tình Yên chứa lệ nhìn bóng dáng nam nhân hùng vĩ rắn chắc bước vào phòng, ngũ quan sâu thẳm y như dĩ vãng, đoán không ra hắn đang suy nghĩ gì.
“Quốc công gia.” Quân Lan Phong trầm giọng kêu, tiếng nói của hắn tuy thấp, lại cực mạnh và xuyên thấu, đè âm thanh bản nhạc trên đài xuống, truyền vào trong tai mỗi người.
Nhan Quốc Công thấy thần sắc hắn nghiêm túc như thế, tâm thần nhẹ hoảng hốt.
Mặt Đỗ Học Sĩ tối tăm, nhắc nhở hắn: “Ngươi lại muốn nói cái gì? Hôm nay ngồi phía dưới đều là người ngoài, nói chuyện hoặc làm việc cũng phải cẩn thận một chút!”
Quân Lan Phong hơi nhấp môi một cái, mắt xếch lên, thản nhiên nói: “Ta
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –