Bạn đang đọc Thiên Tài Cuồng Phi – Phế Vật Tam Tiểu Thư: Chương 208: Thiếu
Edior: thu thảo
Lạc Vân Hi rất sảng khoái đáp ứng, chỉ vì Cửu Sát làm người chính trực, giúp nàng rất nhiều lần, hẳn sẽ không đưa ra yêu cầu vô lý.
Cửu Sát thể hiện vẻ khó khăn, ấp a ấp úng nửa ngày mới lên tiếng: “Lạc tiểu thư, có thể đừng nói vương gia nhà chúng ta và lão vương gia không giống nhau trước mặt người được không?”
Lạc Vân Hi ngạc nhiên, không ngờ hắn sẽ nói chuyện này, nàng kinh ngạc mà hỏi: “Tại sao?”
“Từ nhỏ Vương gia đã không thích người khác nói như vậy.” Lúc này Cửu Sát cũng nói lưu loát hơn: “Mấy năm trước, Khi vương gia 16 tuổi, có vị công tử ở trước mặt hắn nói, ngài ấy không giống lão Vương gia sinh, mà Nhị hoàng tử còn giống con trai của lão vương gia hơn, Vương gia nghe vậy đột nhiên giận dữ, sai người xử tử công tử kia. Sau này, không ai dám trước mặt vương gia nói chuyện này nữa.”
Lạc Vân Hi không nói gì.
Cửu Sát lúng túng nói: “Đương nhiên, ngài nói chuyện này, Vương gia cũng không trách tội ngài, nhưng trong lòng hắn chắc chắn khó chịu, vừa rồi ngài đi, một mình hắn buồn bực nửa ngày. Thuộc hạ hy vọng có thể khiến tâm tình Vương gia tốt hơn một chút.”
Lạc Vân Hi gật đầu: “Cửu Sát, ngươi đối với chủ tử thật tâm như vậy, Quân Lan Phong rất có phúc khí.”
“Không, thuộc hạ theo Vương gia, là phúc khí của thuộc hạ.” Cửu Sát vội cúi xuống nói.
Lạc Vân Hi cong môi cười phá lên, nói: “Ngươi đi trước đi, xong việc ta sẽ qua đó.”
Mặt Cửu Sát lộ vẻ thất vọng, cũng chỉ có thể lui ra.
Lạc Vân Hi vào hậu trường, phân phó một tiếng, tiết mục đầu tiên biểu diễn sắp xong.
Trong đại sảnh vốn còn hò hét loạn cào cào, hắc Tinh Tinh biểu diễn lấy được từng trận tiếng cười, trong đó còn xen lẫn một số người kêu to.
Lúc này, người đàn ông nhận râu ria được ám thị từ hậu trường liền cúi chào mọi người một cái, kéo hắc Tinh Tinh Nhân lui xuống, màn từ hai bên khép lại.
“Đùng đùng đùng đùng!” Trong sảnh lần lượt tắt hết 24 ngọn đèn, phòng khách rơi vào một vùng đen tối.
Đám người “oanh” một tiếng nổ tung.
Giọng nói có lực của Tiền nương truyền đến: “Mọi người không nên hoang mang, đây là điều biểu diễn cần!”
Sau khi nghe nói như vậy trong sảnh mới yên tĩnh lại.
Màn chậm rãi kéo ra hai bên, trước mắt mọi người xuất hiện một chấm tròn màu quýt, lại gần, gần hơn, lại gần hơn nữa, dần dần thấy rõ đấy là một chiếc đèn màu quýt.
Đèn đuốc phiêu diêu, một ngọn, hai ngọn, ba ngọn… Càng ngày càng nhiều, dần dần tạo thành hai hàng.
Nhờ đèn màu vàng chiếu xuống, cảnh sắc trên đài loáng thoáng lộ ra.
Hai thiếu nữ mặc váy dài thướt tha màu xanh nhạt khéo léo nâng đèn lồng hoa sen, trên chân không đi tất, chân trần đạp trên cánh sen mà tới.
Màn trên đài, không biết khi nào tung đầy lá sen màu lục cùng cánh hoa sen màu hồng, tạo thành một khoảng không gian mới, chân thiếu nữ trắng như tuyết dẫm trên cánh sen, ba màu xen lẫn, vô cùng thu hút mắt người nhìn.
Thân hình hai đội thiếu nữ đều vô cùng lả lướt, vòng eo mảnh khảnh, kỹ thuật nhảy tươi đẹp mang theo vài phần mê hoặc, lúc đến trước đài, mười hai tên thiếu nữ đồng loạt nhấc tay, ống tay áo lụa mỏng rộng lớn hạ xuống, lộ ra cánh tay nhỏ sáng choang, các nàng đồng loạt cúi người xuống, làm ra động tác ngắt sen.
Quả nhiên rất giống thiếu nữ Giang Nam động lòng người.
Trong đại sảnh không biết khi nào rơi vào một mảnh vắng lặng.
Lúc nhìn đến thấy một màn xinh đẹp này, đều lần lượt vỗ tay.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vừa qua, trong sảnh lại một lần nữa rơi vào tình tràng không có âm thanh, lúc này, trên đài truyền đến một tiếng sáo du dương.
Tiếng sáo nhẹ vô cùng nhẹ, như có như không, dần dần, âm thanh càng ngày càng cao, chỉ thấy nữ tử mặc một thân lụa mỏng trắng như tuyết đi đến, tóc dài nửa thả nửa búi, tóc đen như thác nước thuận theo một bên buông xuống, rơi thẳng xuống mắt cá chân, cực kỳ thanh thuần.
Trên mặt của nàng, che một tầng lụa trắng nửa trong suốt, ai cũng không nhìn thấy khuôn mặt của nàng.
Nữ tử để sáo ngang trước môi, xuyên qua lụa trắng, nhẹ nhàng thổi.
Duyên dáng thổi lại một đoạn nhạc tình ái tam sơn thủy, người ở nơi này đều đắm chìm vào trong âm nhạc.
Không biết trên đài đã dùng cách gì, mà có thể nhìn thấy rõ ràng nước sông, thuyền nhỏ đang trôi trên mặt nước, từ xa tới ở ngay giữa sân khấu.
Đến trước đài, thuyền nhỏ dừng lại, nữ tử cũng ngừng thổi sáo, một tay uốn lượn, tạo thành tư thế thiên nga vọng nguyệt tuyệt đẹp, eo thon vẫy nhẹ, ấy mà ở trên thuyền nhỏ múa một điệu.
Eo nàng cực kì mềm mại, tay chân phối hợp, một khúc múa chưa ai từng thấy như nước chảy hiện trước mắt.
“Oanh Oanh, là Oanh Oanh!” Có người lớn tiếng hô.
Bọn hắn đều nhớ lần trước cô nương Oanh Oanh múa vô cùng đẹp.
Mà đang khi bọn hắn kêu tên “Oanh Oanh”, màn che hậu trường bỗng nhiên bị kéo ra, một bóng người vọt ra.
“Ai phá điệu múa vậy!”
Đèn đuốc đột nhiên thắp sáng, mọi người nheo mắt, mới thích ứng được ánh sáng trong sảnh.
Chỉ thấy trên đài một nữ tử đứng thẳng cười tươi rói, đúng là
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –