Thiên Sứ Mưa

Chương 7


Bạn đang đọc Thiên Sứ Mưa: Chương 7

Tôi thở một hơi thật dài, lấy từ bên trong một xấp hình đã cũ.
Tấm thứ nhất là hình ảnh một chàng trai tóc đỏ, ngồi đọc sách dưới tán phượng xanh ngắt
Tấm thứ hai vẫn là chàng trai đó đang chơi bóng rổ…
Tấm thứ ba vẫn là người đó nhưng đang gục trên bàn, mắt nhắm nghiền trông có vẻ rất mệt mỏi…

Cứ từng tấm, từng tấm được lật lên như những kỉ niệm trong lòng đang bị xới lên, từng hồi..từng hồi làm tim tôi đau đớn..
Đến tấm cuối cùng…
Là hình ảnh một đôi nam nữ, cô gái với mái tóc buộc lệch tinh nghịch, gương mặt ánh lên sự láu cá tuổi học trò, bên cạnh vẫn là chàng trai trong bức ảnh trước nhưng có phần đổi khác. Không còn là gương mặt lạnh lùng vốn có, tuy lông mày đang nhíu lại khó chịu nhưng ánh mắt màu nâu cà phê đó lại ánh lên vẻ dịu dàng khó nói và đôi môi mỏng có vẻ hơi nhếch lên…
Đúng rồi…
Tay tôi lướt nhẹ lên đôi môi của chàng trai..
Thiên Bảo…
Người ta nói tâm trạng của con người luôn hiện lên qua đôi mắt vì đó là tâm hồn của họ, nó như một quyển sách mở, chỉ cần nhìn vào đó cũng có thể biết người ta nghĩ gì

… Người con trai đó lại rất khác. Những lúc vui hay buồn đều không hay hiện qua ánh mắt
…mà là môi…
Lúc khinh bỉ một người nào đó môi sẽ nhếch thành một nụ cười nửa miệng. Lúc vui môi sẽ hơi nhướm lên, dù là một nụ cười rất nhẹ thôi nhưng lại làm người ta hạnh phúc…
Còn đau khổ…môi sẽ mím lại
Tôi lại hồi tưởng khung cảnh hồi sáng…

Trong tiếng hét dữ dội của nữ sinh, anh nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản, môi mấp máy khẩu ngữ câm..
“Tôi hận cô”
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, đáp lại anh:
“Tiền bối, gặp lại rồi”
Trong1/100 giây tôi đã nhìn thấy biểu hiện thoáng qua trên mặt anh..

Đó chính là cái mím môi nhẹ…
Rất nhẹ thôi nhưng tôi biết. Đó chính là nỗi thống khổ của anh…
Tiền bối…
Đó là tên gọi tôi dùng để gọi đàn anh khối trên nhưng….chưa bao giờ gọi anh như vậy.
Rất lâu, rất lâu về trước anh có lần đã hỏi tôi:
“Tại sao em không gọi anh là tiền bối?”
Tôi đã không suy nghĩ mà đáp lại anh:
“Vì anh là người em yêu nhất”
“Vậy bọn họ không phải sao?”
“Không phải, em chỉ yêu mình anh thôi..”
….
Tôi cười khổ, lật nhẹ bức ảnh ấy lại. Đằng sau bức ảnh có dòng chữ nhỏ màu tím viết rất nắn nót, hình như là chữ của con gái..
I wish: you love me forever
( ước rằng anh yêu em mãi mãi)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.