Bạn đang đọc Thiên Sứ Mùa Đông – Chương 35: CÚ TRẢ THÙ NGOẠN MỤC CỦA ĐỘI QUÂN NGỐC NGHẾCH
“Cậu làm gì trong này mà lâu quá vậy?”Lâm Khôi Vĩ theo Quách Chấn Vũ đi vào, tiện tay đóng cánh cửa phòng lại, vẻ mặt lập tức trở lại như vẻ tưng tửng thường ngày.
“Chiều nay, 2 giờ, sân tập bóng sau trường Nhã Khiêm, đi không?” Quách Chấn Vũ thả người trên chiếc ghế sô pha, thờ ơ hỏi lại.
“Ế!” Nghe câu trả lời chẳng ăn nhập vào đâu của cậu bạn, Lâm Khôi Vĩ cũng ậm ừ đáp lại.”Ok thôi! Mà Vĩnh Kỳ có tham gia không? Dạo này tôi muốn gặp cậu ấy còn khó hơn gặp ông trời nữa đấy!”
“Cậu đã có được vinh dự gặp gỡ với Thượng Đế từ khi nào vậy Lâm Khôi Vĩ?”Một tiếng nói từ bên ngoài cánh cửa vọng đến tai hai người. Chỉ thấy Phan Vĩnh Kỳ trong bộ quần áo dạo phố đơn giản nhưng vẫn toát lên một sức hút mạnh mẽ. Cậu đẩy nhẹ cửa bước vào.”Xin lỗi nhé! Tôi thấy cửa chỉ khép hờ nên tự tiện vào đây…”
“Không sao? Tôi đang có chuyện muốn hỏi cậu. Vĩ nói đúng đấy, dạo này cậu gặp chuyện gì à?” Quách Chấn Vũ chầm chậm rót một ít trà vào ba cái tách trên bàn, sau đó ân cần hỏi.
“Tôi vẫn bình thường, không sao cả.” Phan Vĩnh Kỳ mỉm cười nhẹ rồi bước đến chiếc ghế sô pha trắng tinh khôi.
“Vậy bác gái thế nào rồi? Hôm trước vào thăm tôi thấy tình trạng của bà không được tốt cho lắm!” Lâm Khôi Vĩ quán tâm hỏi han nhưng vừa dứt lời cậu đã bị khuyến mãi ột cái nhìn không mấy thiện cảm từ Quách Chấn Vũ.
Tính tình cậu ta là vậy, chẳng bao giờ cân nhắc trước khi mở lời. Điều đó vô tình gợi lại nỗi lo lắng mơ hồ trong lòng Phan Vĩnh Kỳ.
“Tôi cũng không biết…” Giọng nói trầm lắng cất lên khiến không khí trong căn phòng đột nhiên rơi vào trạng thái im lặng. Phan Vĩnh Kỳ bèn lên tiếng phá vỡ”Nhưng mẹ là một người mạnh mẽ, tôi tin bà sẽ sớm tỉnh dậy thôi!” Nói xong Phan Vĩnh Kỳ lại mỉm cười, song nụ cười ấy dường như chẳng có chút niềm vui mà còn mang theo một chút gì đó nghi hoặc. Có thật là mẹ sẽ tỉnh lại không? Hay đó chỉ là do cậu tự trấn an mình…?
“Phải đó Phan Vĩnh Kỳ, tôi vẫn còn muốn ăn món bánh xếp do mẹ cậu nấu. Có ăn đến già cũng không chán!” Lâm Khôi Vĩ nói xong lại bị tặng có một cái chau mày từ Quách Chấn Vũ như muốn nói.”Đồ đần! Cậu mong bà ấy tỉnh lại chỉ để được ăn chè thôi sao?”
Phan Vĩnh Kỳ cườ nhẹ và lắc đầu.
Thật là…cách nói chuyện kiểu không biết là đang an ủi hay chọc tức người khác này chỉ có thể là của Lâm Khôi Vĩ thôi.
“Chiều nay bọn tôi sẽ đá với tụi trường Nhã Khiêm, cậu đi luôn chứ Kỳ?” Lâm Khôi Vi chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng lên tiếng.
“Xin lỗi, có lẽ tôi không đi được rồi!” Phan Vĩnh Kỳ áy náy trả lời, không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu từ chối lời mời bất kể là đi ăn uống hay là chơi thể thao của hai cậu bạn “vào sinh ra tử ” của mình.
“Sao thế? Cậu bận việc gì à?”Lâm Khôi Vĩ tròn mắt ngạc nhiên, cậu cứ tưởng rằng Phan Vĩnh Kỳ đang rãnh rối nên mới đến đây chứ?
“Ừ! Tôi đến đây để trả cái này cho cậu…” Phan Vĩnh Kỳ đặt lên bàn chiếc thẻ thư viện của Quách Chấn Vũ làm rơi từ lúc nào không biết. Sau đó chào hai cậu bạn một tiếng trước khi ra khỏi cửa.”Vậy tôi về trước đây.”
“Cậu ta bị sao vậy?” Lâm Khôi Vĩ nhìn cánh cửa đang từ từ khép lại bất chợt hỏi.
“Có lẽ cậu ta muốn dành nhiều thời gian để chăm sóc cho dì Phan…Tôi nghĩ sức khoẻ của bà không được tốt như chúng ta đã nghĩ.” Quách Chấn Vũ vừa nói xong, Lâm Khôi Vĩ liền tếp lời.
“Nhưng tại sao bác sĩ Trương lại không nói gì về tình trạng sức khỏe của bà. Không phải ông ta vẫn lặng lẽ theo dõi tình trạng của dì ấy sao?”
“Đúng vậy. Trừ khi…Phan Vĩnh Kỳ có chuyện gì đó không muốn để người khác biết!” Quách Chấn Vũ khe khẽ thở dài, trong lòng tự nhủ mình không thể tin tưởng vào lời nói của Phan Vĩnh Kỳ được nữa khi mà cậu ta cứ luốn miệng nói vẫn ổn, hay những câu đại loại như vậy.
Đứng bên trong căn phòng ngủ rộng rãi và hào nhoáng, Giang Thiên Di nghe không sót một câu nào trong cuộc nói chuyện vừa rồi, cô lờ mờ nhận ra rằng lí do Phan Vĩnh Kỳ chấp nhận làm vệ sĩ ình. Lúc nãy khi cậu ta hỏi mình đi đâu, mình đã vô tình nói là đến nhà tên “Quách đầu heo”. Có lẽ cậu ta đến đây là để tìm mình, nhưng sao cuối cùng lại là trả đồ cho Quách Chấn Vũ. Cậu ta luôn miệng nói phải đi theo mình vì nhiệm vụ nhưng mình luôn viện mọi lí do để tránh mặt cậu ấy, thời hạn một tuần chưa kết thúc, mình không được chuyện “nhục nhã” này cho cậu ta biết.(Nhưng với hầu hết nữ sinh trường Hạ Dương, đây lại là một cơ hội ngàn năm có một).
“Vũ! Con nhện này sao vẫn còn ở đây? Tôi cứ tưởng cậu vứt đi rồi. Hừ! Nhìn con nhện này tôi càng tức con nhỏ đó. Dám bày trò chơi xỏ tôi, làm tôi hôm đó ở sân bóng không biết giấu mặt vào đâu? Biết vậy mình dùng con nhện dọa cho cô ta sợ đến nỗi ngất luôn ra đó cho bõ tức, để xem sau khi bị đuổi khỏi trường, cô ta có còn vênh mặt được nữa không?” Lâm Khôi Vĩ cầm con nhện lên xem xét một hồi, sau đó xổ ra một tràn dài liên miên.
“Hở! con nhện…hắn đang nói ai vậy nhỉ! Sao mình có cảm giác như hắn đang nói móc mình vậy…?” Giang Thiên Di khẽ chau mày lắng tai nghe, thật may mắn khi Lâm Khôi Vĩ đã giải đáp luôn hộ cô thắc mắc trong lòng.
“À mà Quách Chấn Vũ này, sao cậu biết con nhỉ Thiên Di sợ nhất là con nhện thế! Đúng rồi, sao mình không nghĩ ra nhỉ?!!!”. LÂm Khôi Vĩ nói xong liền mừng thầm trong bụng với ý nghĩ không mấy tốt đẹp ” Khà khà khà, lần này cậu chết chắc rồi nhé Giang Thiên Di!”
Phải rồi! Mình nhớ ra rồi! Chính là con nhện đó, thì ra là hắn ta đã thả con nhện đó xuống trước mặt mình trong hôm đại hội thể thao lần trước. Nhưng cũng nhờ vậy mà mình đã không bị đuổi học, xem ra mình nợ cậu ta một lời cảm ơn rồi!
“Thôi tôi phải về đây! Chiều gặp nhé.”
Sau khi tiếng đóng cửa nhè nhẹ vang lên, Giang Thiên Di liền thực hiện kế hoạch mà mình đã vạch ra từ lúc nãy. Mỉm cười đắc thắng cô giả vờ nằm co ro trên sàn nhà lạnh toát với lý do cũng tự nghĩ ra, đó là làm việc nhiều quá nên mệt rồi ngủ quên và luôn cầu mong sao tên chủ nhân “ác bá” của mình không phát hiện. Như vậy là không cần phải làm gì cả! He he mình quá tông minh!…
Cạch.
Cánh cửa phòng bị đẩy nhẹ ra cùng lúc Quách Chấn Vũ bước vào, cậu dừng lại chỗ Giang Thiên Di nằm một lúc, sau đó đá nhẹ vào chân Giang Thiên Di nhưng không thấy phản ứng gì. Quách Chấn Vũ lắc đầu sau đó quay người bước ra.
“Phù! may quá…” Giang Thiên Di đang trong trạng thái vui mừng vì trốn được việc thì tiếng cửa mở lại vang lên ngay sau đó khiến tim cô giật thót một nhịp.
“Tôi đếm ba tiếng, nếu cô không dậy thì đừng trách” Quách Chấn Vũ nói giọng đe dọa, mặc cho Giang Thiên Di đang toát mồ hôi lạnh nhưng cô tuyệt nhiên vẫn không nhúc nhích. Quách Chấn Vũ đếm chỉ mới hai tiếng đã thả cái vật đỏ đỏ cam cam trong tay mình xuống ngay trước mặt Giang Thiên Di, cô hơi giật mình suýt nữa nhảy cẫng lên thì phát hiện ra đây là “ân nhân cứu mạnh của mình”. Cô khẽ mừng thầm trong bụng vì đây chỉ là con nhện đồ chơi của Tiểu Linh, nhưng vẫn không khỏi khiếp đảm trước hình dáng của nó.
Đột nhiên một con vật nhỏ nhỏ đen đen đang từ từ bò về phía Giang Thiên Di càng lúc càng gần, khi con vật ấy cách cô chỉ còn một gang tay, Giang Thiên Di giật bắn mình la lên một tiếng rồi ôm chầm lấy một dáng người cao lớn, sau đó khóc nấc lên.
Bầu trời với những đám mây dày tích tụ đầy hơi nước như đang khoác lên mình chiếc áo bông xám ngắt, Phan Vĩnh Kỳ chầm chậm bước đi trên con đường dài và hẹp. Trong đầu mải đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình. Một cơn mưa rào bất chợt kéo tới, mái tóc màu nậu sẫm mượt mà lấm tấm nhưng giọt lạnh lẽo. Một bóng người cô đơn bước những bước chân nặng nề trên mặt đường được tráng nhựa sạch sẽ, lặng lẽ khuất dần sau màm đêm đen kịt.
“Vũ à! Tôi biết cậu đang lo lắng chuyện gì? Nhưng tôi không thể làm phiền đến cậu và Vĩ được nữa. Tôi đã nợ hai người quá nhiều rồi!…”
“Trương Ánh Tuyết…cậu xong chưa?” Trong căn phòng tối om chỉ có ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn ngủ, Giang Thiên Di ngáp ngắn ngáp dài đứng bên ngoài cánh cửa phòng vệ sinh nói vọng vào.
“Xin lỗi cậu nhé Tiểu Di! Cậu chịu khó xuống nhà vệ sinh dưới lầu đươc không? Tớ…tớ đau bụng quá!”
Nhận được câu trả lời, Giang Thiên Di mắt nhắm mắt mở mò ra khỏi phòng. Sau khi đi vệ sinh xong, cô lại vẫn mắt nhắm mắt mở đi lên lầu. Trương Ánh Tuyết cũng đã ngủ từ lúc nào. Mọi người trong nhà lại tiếp tục say giấc ngủ, cho đến sáng hôm sau.
Trên chiếc giường xám màu, Giang Thiên Di như chú mèo con vẫn còn đang say giấc. Áp khuôn mặt mình và cái gối ôm ấm áp, nhưng tiếng ho khan liên tục phát ra khiến cô tỉnh giấc. Giang Thiên Di chầm chậm mở mắt ra liền trông thấy khuôn mặt quen thuộc, cô bật cười vì nghĩ rằng mình đang bị thầ kinh có vấn đề. Sau đó nhắm tịt mắt lại và mở ra lần nữa, khuôn mặt ấy vẫn không biến mất. Giang Thiên Di lấy hai tay dụi dụi mắt, lần này thì tỉnh ngủ hẳn. Cô tròn mắt ếch nhìn “chiếc gối ôm” từ nãy đến giờ của mình. Khuôn mặt cô thoáng chốc đỏ bừng khi nhìn cảnh tượng đang hiện ra trước mắt.
“Á a… aaa” Tiếng hét to như quả bom nguyên tử phát nổ, Trương Ánh Tuyết giật mình khoác vội chiếc áo vào và chạy vội sang phòng bên cạnh.
“Cậu…Sao cậu lại ở trong phòng của tôi?!!! Lại còn… nằm ở đây nữa!” Giang Thiên Di hoảng hốt nói như sắp khóc đến nơi. Phan Vĩnh Kỳ đã bị cô đẩy xuống sàn từ lúc nào.
Cậu loạng choạng bò dậy, tay chống vào chiếc bàn bên cạnh. mặt đỏ bừng nói.
“Cậu..khụ! khụ!… cậu nhìn cho kĩ đi. Đây là phòng của ai…khụ!”Phan Vĩnh Kỳ nói một cách khó khăn. Dư âm của trận mưa đêm hôm qua khiên cậu đứng không vữ nữa.
“Tiểu Di! Sao cậu…lại gủ ở đây? Phòng của chúng ta ở bên kia cơ mà?”
Lời nói ủa Trương Ánh Tuyết chẳng khác nào chiếc búa đập thẳng và tai Giang Thiên Di. Nhờ vậy cô thấy mình thông suốt ra bao nhiêu…
(Bật mí 1 điều nhé: Mình viết bị sai sót chút đỉnh ở phần đầu của truyện nên nó hơi bị mâu thuẫn so với phần sau, nếu đọc kĩ sẽ thấy, may mà mn ko nhận ra! He he…)
Chúc mn năm mới vui vẻ, luôn luôn khỏe mạnh và hạnh phúc nhé!
“Hic! Nhưng…tại sao tớ lại ở trong đó, cậu…tớ…tớ mệt quá?!!!” Giang Thiên Di đang bị Trương Ánh Tuyết kéo ra ngoài, cô luống cuống theo sau mà không ngừng hỏi chuyện gì đã xảy ra. Nhưng chỉ đi được mấy bước, Thiên Di cảm thấy đầu óc như quay cuồng, tầm nhìn trước mắt cũng mờ dần, mờ dần và sau đó biến thành một màu đen ngòm. Cô chỉ kịp nghe thấy tiếng gọi hốt hoảng của Trương Ánh Tuyết trước khi chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
“Khụ…khụ…Khi không lại…khụ, chắc là bị tôi lây rồi…”Phan Vĩnh Kỳ cố kìm nén cơn ho, lên giọng tỏ vẻ trách móc.
“Phan Vĩnh Kỳ, sao cậu lại bị cảm thế? Haizz… lần này mệt rồi, cậu mau lên giường nằm nghỉ đi!” Trương Ánh Tuyết vừa nói vừa đỡ lấy Giang Thiên Di vẫn đang nhắm tịt đôi mắt lại gần chiếc giường xám màu, Phan Vĩnh Kỳ chỉ biết trợn mắt nhìn cô với dấu chấm hỏi to chình ình trên đầu.
“Sao cậu còn đứng đó? Mau lên nằm nghỉ đi, tôi sẽ gọi điện thoại xin phép cho chúng ta nghỉ học một buổi.”Trương Ánh Tuyết nhẹ nhàng đỡ Giang Thiên Di nằm xuống giường, cất giọng thản nhiên nói với cậu con trai trước mặt.
“Nhưng…”Phan Vĩnh Kỳ nói lấp lửng, khẽ liếc mắt nhìn Giang Thiên Di.
“À…thì bây giờ cả hai người đều bị cảm, nếu để hai cậu cùng nằm một chỗ tôi mới có thể tiện chăm sóc được…Cậu…”Trương Ánh Tuyết nhận ra mình hơi tùy tiện quá mức nên vội vã giải thích.
“Không sao…Khụ, tôi tự lo được…”Phan Vĩnh Kỳ khẽ bật cười, cậu quay người sang chiếc bàn bên cạnh lục tìm vài viên thuốc.
Cô ta nghĩ mình là con nít hay sao vậy chứ?
“Cậu cứ nằm đấy đi, tôi sẽ treo chiếc rèm và chắn cái gối dài ở giữa. Giờ thì tôi đi nấu cháo cho hai người.” Trương Ánh Tuyết nhất quyết muốn chăm sóc cho cả hai người bạn của mình, như sợ Phan Vĩnh Kỳ lại không muốn nhận sự giúp đỡ của mình, Trương Ánh Tuyết nói xong vội vã đi xuống lầu, không quên chặn chiếc gối và treo tấm rèm ở giữa.
Sao hai người họ lại ngủ cùng một giường thế này? Mình nhớ là hôm qua lúc mình ra khỏi phòng vệ sinh thì Tiểu Di cũng chưa ngủ thì phải…Có khi nào là do đi vệ sinh ơ dưới lầu xong rồi cậu ấy vào nhầm phòng không nhỉ?!!! Chắc là vậy rồi…haizzz Cũng may là không có chuyện gì xảy ra.
Chăm sóc một lúc hai người, có lẽ sẽ hơi mệt đấy nhỉ! Nhưng không sao, mình cũng muốn được một lần thử cảm giác làm y tá là như thế nào?!!!
Trong khoảng thời gian sống chung một nhà, mình cảm thấy cậu ta rất tốt bụng, thậm chí có một cái gì đó khiến mình thấy rất quen thuộc, nhất là ở đôi mắt ấy…
Bầu trời hôm nay chẳng lấy một gợn mây nào, trông ra ngoài ô cửa kính loáng bóng, Trương Ánh Tuyết đưa mắt ngước nhìn bầu trời thăm thẳm bao la. Sau đó tiếp tục nấu nồi cháo thơm phức. Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại trong túi bất chợt vang lên, Trương Ánh Tuyết đặt vội muỗng canh xuống rồi nhấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói sốt sắng.
“Trương Ánh Tuyết, sao cậu và Thiên Di chưa đến trường? hôm nay có bài kiểm tra quan trọng đấy!”
“Tuệ Lâm à, Tiểu Di không được khỏe trong người nên tớ xin phép nghỉ để chăm sóc cho cậu ấy. Tớ nghĩ là không sao đâu, hôm sau bọn tớ sẽ xin phép cô cho làm bài lại.”
Trương Ánh Tuyết bình thản đáp, sau đó tiếp tục nêm gia vị cho nồi cháo của mình.
“À ừ…Cậu ấy có bị nặng lắm không?…tớ có thể đến thăm cậu ấy chứ?”
“À không…hông cần đâu, cậu ấy chỉ bị cảm nhẹ thôi! Hôm sau nhờ cậu đem tập vở cho tớ mượn nhé!”
“Cậu không nói tớ cũng sẽ đem mà! Vậy thì…tớ cúp máy đây. Tạm biệt!”
“Ừ tạm biệt cậu!”
Trương Ánh Tuyết cúp máy xong khẽ thở dài một tiếng. Không thể để cho người khác biết Phan Vĩnh Kỳ đang ở đây được. Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì sẽ không hay chút nào…
“ưmh…”Tiếng động vang lên khe khẽ thu hút ánh nhìn của Phan Vĩnh Kỳ đang tựa lưng vào tường, cậu ngước mắt sang phía giường bên kia thì bắt gặp đôi chân mày hơi nhíu lại trên gương mặt nhợt nhạt.
“Cậu thấy sao rồi?” Phan Vĩnh Kỳ vội vã đến bên cạnh, đưa cho Giang Thiên Di một cốc nước.