Thiên Sứ Mùa Đông

Chương 27.5


Bạn đang đọc Thiên Sứ Mùa Đông – Chương 27.5

“Được thôi, nếu cậu đã nói như vậy thì chi bằng chúng ta cùng quyết đấu một trận. Ai thua thì phải xin lỗi và bái người thắng cuộc làm sư phụ. Thế nào! Dám không?!!!

Có gì mà không dám chứ?!
Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của Giang Thiên Di. Cô ấm ức thờ dài một cái rồi khẽ liếc nhìn bộ dạng hiện giờ của mình.
Nắng nhuộm một gam màu vàng rực trên bãi cỏ xanh rờn. Trong khi hai chàng thanh niên bên cạnh Giang Thiên Di mồ hôi mồ kê vã ra như tắm thì cô lại vận một chiếc áo kín như bưng. Trên đầu đội một chiếc mũ che đi vầng trán cao và đôi mắt sưng mọng được giấu sau cặp kính đen to sụ.
Trông mình chẳng khác gì một kẻ không được bình thường vậy! Tại sao hắn ta lại đưa ra một điều kiện oái ăm vậy chứ! Nếu để tên Lâm Khôi Vĩ biết được mình hiện đang làm ôsin không công cho Quách Chấn Vũ, thể nào cũng cười vào mặt mình và thừa
“nước đực thả câu
” cho coi!…Phù…phù nóng quá!

“Cậu lo ình trước đi, tôi không rãnh rang như ai kia đâu
” Giang Thiên Di hậm hực đáp rồi liếc mắt sang Chấn Vũ đã thay quần áo ra từ lúc nào.
“Tôi có thể về được chưa?

“Chưa! Đi theo tôi

” Chấn Vũ nói xong liền quay sang chào Lâm Khôi Vĩ bằng câu nói xanh rờn
“Cậu nên soi gương trước khi trở ra!…
” sau đó bước nhanh ra phía chiếc xe ôtô đang chờ trước cổng, Giang Thiên Di thất thểu đi phía sau.
Lâm Khôi Vĩ nhìn theo bóng lưng cao cao đang khuất dần trong tầm mắt với ánh mắt khó hiểu, sau đó rút di động trong túi ra và chỉnh chế độ chụp ảnh tự động.

“Mặt mình thì sao chứ?!!!
“Lâm Khôi Vĩ vừa xem lại ảnh mình vừa chụp vừa lẩm nhẩm một mình, nhưng chỉ một giấy sau cả người cậu như bị trúng phép thuật của nàng Medusa. Cả người cứng đờ bất lực như chịu phải một cú sốc lớn…
Trong tấm ảnh hiện lên thật rõ nét trên màn hình điện thoại là một khuôn mặt trắng trẻo và cân đối được tô điểm thêm bởi những vết mực đen sì ngang nhiên nằm chễm chệ trên khuôn mặt điển trai ấy…
Sau lưng Lâm Khôi Vĩ là chai nước khoáng dính đầy mực xung quanh vỏ chai mà lúc nãy cậu vừa dùng…
Giờ thì mình đã hiểu tại sao lúc nãy hai người bọn họ lại cười đến như vậy! Con nhỏ đáng ghét dám đem gương mặt
“vạn người mơ ước
” ra để mà đùa giỡn như vậy ư?!!! Cũng tại mình lo nghĩ lung tung mà không để ý…haizzz…
Tại một góc phố dẫn đến khu chung cư cao cấp Ngọc Hội. Giang Thiên Di lúc nãy còn sung sức bao nhiêu thì bây giờ lại như tàu lá héo. Cô cúi gầm mặt xuống mà đi theo bước chân người trước mặt, thậm chí không cần biết là mình đang đi đâu… Nhưng đến khi người đó dừng lại, Giang Thiên Di vẫn cứ tiếp tục bước đi khiến Quách Chấn Vũ khẽ chau mày.
Quách Chấn Vũ bèn chầm chậm đi theo sau Thiên Di. Tuyệt nhiên không hề hé răng nói nửa lời.

“A…
” Giang Thiên Di sau một hồi va hết cây cột điện này đến cụ đá kia, giờ lại chạm trán với một đám con trai cao to lực lưỡng đang đi về phía ngược lại.
“Nè cô em, đi đứng kiểu gì vậy?

Một giọng nói hầm hè vọng đến bên tai, Giang Thiên Di vội đưa mắt nhìn về phía chủ nhân của giọng nói.

“Mày đối xử với con gái như thế à!
” Một chất giọng khàn đặc khác vang lên sau lưng tên con trai trước mặt Giang Thiên Di. Cô hơi giật mình khi nhận ra đó là tên lần trước bị cô mắng là
“pig

Một giọt mồ hôi to tướng đọng trên gọng kính của Giang Thiên Di sắp sửa rơi xuống. Cô hơi hốt hoảng khi thấy một cánh tay mập mạp đang không ngần ngại đưa đến trước mặt mình.
Ngay lúc đó một bàn tay trắng hồng và chắc khoẻ đã nhanh nhẹn giơ ra cầm chặt lấy đôi bàn tay thô ráp đó. Đôi môi đẹp mê hồn khẽ mấp máy.


“Muốn đi hay muốn ăn đập?

” thằng láo xược, mau bỏ tay ra! Không phải chuyện của mày đừng có xía vô

Tên con trai mặt mày bặm trợn trừng ánh mắt cảnh cáo sang Quách Chấn Vu. Cậu ta dường như mất hết kiên nhẫn, chán nản tặng cho hắn một cú đấm miễn phí vào mặt lam tên đó liền ngã vật ra đất, hai dòng máu từ mũi bất chợt chảy ra.

“Đi thôi.
” Quách Chấn Vũ phủi tay quay người bỏ đi. Thiên Di vội đuổi theo sau. Cô lí nhí cất tiếng:

“Cảm…cảm ơn!

Chiếc thang máy đưa họ đến tầng 12 khu chung cư cao cấp Ngọc Hội. Giang Thiên Di nối gót theo Quách Chấn Vũ bước vào một căn phòng rộng rãi mà sáng sủa cạnh ban công đầy nắng và gió.

“Ơ này khoan…khoan đã! Cậu…sao cậu lại đưa tôi đến đây?!!!

Đứng trước cửa phòng, Giang Thiên Di hốt hoảng giật lùi về một bước, miệng lắp bắp.

Đây là chỗ của hắn ở, hắn đưa mình đến đây làm gì?

“Đừng quên cậu đang là nô tì, no tì không được phép cãi lời chủ nhân và không được có ý kiến. Vào đi!
” Quách Chấn Vũ mặt mày nghiêm nghị nói.

“Nhưng tôi sẽ không làm nếu cậu không giải thích rõ ràng!
” Thiên Di khoang hai tay trước ngực, vẻ mặt cũng nghiêm túc không kém.

“Dưới chân cô có con nhện…
” Quách Chấn Vũ đột ngột nói nhanh và đưa mắt nhìn xuống chân Giang Thiên Di.

“Aaa…

Ngay lập tức Thiên Di như được gắn tên lửa phóng thẳng vào phòng. Nhốt luôn Quách Chấn Vũ đang đứng bên ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.