Bạn đang đọc Thiên Sứ Mùa Đông – Chương 26: TIỂU THƯ ÔSIN (4)
Sáng sớm ngày hôm sau trên bãi cỏ xanh rờn nhuộm một màu vàng óng, Giang Thiên Di như một chú thỏ con tung tăng chạy khắp nơi, đôi tay nhanh nhẹn nhặt những quả cầu trắng muốt đang văng ra tứ tung trên mặt đất.
Đứng cách Giang Thiên Di khoảng hai mét là một bóng người cao hơn hẳn cô một mái đầu. Trên tay cầm một chiếc vợt nhanh chóng đỡ lấy từng quả cầu đang bay về phía mình, chiếc vợt theo sự điều khiển của cậu vạch lên không trung những đường cong đẹp mắt và chuẩn xác. Đứng đối diện với cậu ta là một nam sinh trạc tuổi trong bộ đồ thể thao xám màu, cậu ta vươn người lên đỡ lấy quả cầu bằng lực khá mạnh, hoàn toàn không hề kém cạnh cậu bạn đang đứng bên kia tấm lưới.
“Á…
”
Đang trong tư thế hừng hực khí thế chiến đấu, hai đối thủ đang đứng trong sân chơi đánh cầu khẽ chau mày. Tiếng la bất chợt vang lên vô tình ngăn cản trận dấu giữa họ.
Cách khoảng sân không xa là khuôn mặt tức giận của Giang Thiên Di. Hai cậu nam sinh kia dường như nhận thấy có hai đốm lửa đang bập bùng cháy trong đáy mắt cô.
“Các cậu…không thể đánh đàng hoàng một chút sao?
”
“Nè cậu nói gì chứ? Bọn tôi đánh như vậy là hay lắm rồi. Tốt nhất là cậu nên làm tốt nhiệm vụ của mình đi, đừng có ở đó mà cằn nhằn nữa! Lắm lời!
” Vác cây vợt lên vai, Lâm Khôi Vĩ lạnh lùng liếc nhìn Giang Thiên Di một cái đến rách cả mặt. Ngữ khí không có vẻ gì là muốn nói một tiếng xin lỗi.
Con khỉ đáng chết vạn lần, rõ ràng là hắn làm trái cầu văng trúng đầu mình mà còn nói cứng.
Đang ngồi bệt dưới đất, Giang Thiên Di hậm hực lườm Lâm Khôi Vĩ, tay sờ sờ đầu. Hai ánh nhìn như hai luồn điện cựa mạnh va vào nhau phát ra tiếng
“lép bép
“.
“Mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi!
” Đang dứng bên kia sân, Quách Chấn Vũ đột nhiên bỏ cây vợt xuống và ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh đó. Hai chân bắt chéo nhau, sau đó bắt đầu ra lệnh.
“Còn ngồi đấy làm gì? Tiểu Tinh. Mang nước và khăn lại đây!
”
“Vũ, cậu tìm đâu ra con nhỏ chậm chạp mà còn dữ như chằn thế? Nhưng nhìn kĩ tôi thấy cô ta rất quen, nhất là cái giọng chanh chua đó…
” Lâm Khôi Vĩ từ từ đi lại, chưa kịp đặt mông xuống ghế đã huyên thuyên một hồi.
“Vĩ, cậu càng ngày càng thích nói nhiều đấy!…Dù gì cô ta cũng không giống với những người kia…
” Càng nói giọng QUách Chấn Vũ càng nhỏ dần như là đang tự nói chuyện một mình vậy.
“…
“Lâm khôi Vĩ chỉ im lặng nhìn Vũ một cách khó hiểu, hoàn toàn không nói thêm gì.
Lần đầu tiên mình thấy Vũ cho phép một cô gái bám theo mình lâu đến vậy. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Phải tìm Vĩnh Kỳ hỏi cho ra nhẽ mới được. Haizz nhắc tới mới nhớ đã hai tuần nay đến nhà tìm đều không gặp, câu ấy có thể đi đâu được chứ, những chỗ Kỳ hay làm thêm mình cũng đã ghé rồi. Hỏi thì cậu ta luôn tìm cách lảng tránh câu trả lời. Mình chỉ còn biết tìm Kỳ ở bệnh viện thôi… Tuy Vũ nói nên tôn trọng quyết định và suy nghĩ của Kỳ, nhưng mình phải điều tra cho rõ ràng…Cả Chấn Vũ nữa…Haizzz rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
Mải nghĩ tới chuyện xảy ra giữ hai người bạn thân của mình, Lâm Khôi Vĩ không hề nhận thấy hai ánh mắt lạ lẫm đang nhìn mình chằm chặp. Tới khi thoát khỏi nhũng ý nghĩ uẩn khúc đó cậu chợt ngớ người, ngây ngô hỏi lại.
“Sao…sao thế? Có chuyện gì vậy?
”
Thấy Lâm Khôi Vĩ trở lại trạng thái bình thường, Quách Chấn Vũ khẽ đằng hắng giọng là ngó lo đi chỗ khác. Giang Thiên Di thì vừa bụm miệng vừa cố nhịn cười đến nỗi mặt mũi đỏ gay.
“Cô…cười cái gì?
” Lâm Khôi Vĩ khẽ nhíu đôi lông mày, trừng mắt nhìn Thiên Di.
“A ha ha ha…cười chết mất!
” Cuối cùng không nhịn nổi, Giang Thiên Di bèn phá lên cười. Tiếng cười giòn tan vang lên khắp sân cỏ.
“Phì…
” Quách Chấn Vũ đang ngồi yên bên cạnh uống nước cũng bất chợt cong môi lên, nụ cười quyến rũ thoáng chốc hiện lên trên gương mặt thanh tú.
“Hai người…rốt cuộc là bị gì thế hả? Vũ, có phải cậu bị con nhỏ Gia Tinh này lây bệnh rồi phải không?
”
“Cậu muốn biết lắm phải không? Được thôi nếu cậu chịu xin lỗi tôi một tiếng, tôi sẽ nói cho cậu biết.
“Giang Thiên Di đắc ý khoanh tay trước ngực, đứng từ trên nhìn xuống Lâm khôi vĩ đang ngồi trên băng ghế bằng nửa con mắt.
“Cô đang nằm mơ giữa ban ngày đấy hả? Dám bắt thiếu gia đây hạ mình xin lỗi, bộ muốn chết sao?
“Lâm khôi Vĩ như con lợn bị chọc tiết, câu ta nhảy dựng lên, tay giơ cao thành nắm đấm trước mặt. Đột nhiên như nghĩ ra gì đó, đôi hân mày cậu ta hơi giãn ra.
“Nhưng cô dựa vào đâu mà nói đó là quả cầu mà tôi đánh trúng cô. Ở đây có bao nhiêu là người chơi đánh cầu lông. Vũ, cậu nói xem có đúng không?
”
“Cậu…
“Bị Lâm Khôi Vĩ chặn họng lại, Giang Thiên Di nghiến răng kèn kẹt, hận nỗi không thể vứt cậu ta xuống sông cho cá mập ăn thịt. Trong con mắt của cô, nụ cười rạng rỡ của cậu ta tuyệt nhiên biến thành nụ cười của tên ác quỷ dưới địa ngục.
“Hừ! Đó chỉ là cái cớ cho lý do đánh cầu lông qúa tệ của cậu thôi!
”
Vừa nói Thiiên Di vừa chỉ tay vào mặt câu ta với giọng chắc nịch. Vô tình làm cơn tự ái của Lâm Khôi Vĩ như núi lửa dâng trào.