Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân

Chương 5: [hoa Liên] Một Trăm Hoạt Động Thường Ngày Của Hoa Liên (2)


Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân – Chương 5: [hoa Liên] Một Trăm Hoạt Động Thường Ngày Của Hoa Liên (2)

Hoa Liên Đồng Nhân
Một trăm hoạt động thường ngày của Hoa Liên { 31 – 50}
Tác giả: 顾叶还
Đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng tôn trọng.

—-

31. Hương vị

Một lần Tạ Liên đi chợ trong thôn nhìn thấy một quầy bán hương cao. Y cảm thấy tò mò bèn nhặt hai cái lên ngửi thử, rất thơm nhưng mùi hương rất nồng. Bà chủ mời mọc: “Mua cho tiểu nương tử trong nhà một hộp dùng đi”, trong giọng nói còn pha chút ý cười ngượng ngùng.

“Hôm nay ca ca đi đâu vậy? Mùi hương cao rất đậm”. Hoa Thành vừa đi vào Bồ Đề Quán bèn dừng lại.

Tạ Liên ngửi quanh mình một vòng kinh ngạc nói: “Mũi Tam Lang thính thật đó, ta không ngửi thấy mùi gì cả… Hôm nay đi chợ gặp một cửa hàng bán hương cao, đột nhiên tò mò dừng lại cầm thử một chút”.

“Nếu ca ca thích, hôm nào sẽ làm cho ca ca thử mùi hương càng dễ chịu hơn”. Hoa Thành cười cười ngồi xuống, “Nhưng mà ca ca cũng thơm lắm rồi”.

“Ta?”. Tạ Liên sững sờ.


32. Thượng hỏa

(Trứng: Thượng hỏa: bị thượng hỏa (Bị nhiệt, nóng trong người) mắt thường đỏ, miệng viêm, nhiệt, đau lợi, cổ họng đau….)

Cũng không biết Tạ Liên ăn phải thứ gì khiến hai ngày nay bị thượng hỏa. Giọng y vốn đã không lớn lắm nay lại càng nhỏ hơn. Tạ Liên cũng chịu không biết phải làm thế nào. Mùa vụ thu hoạch bận rộn mất mấy ngày, Tạ Liên không nói được mấy câu khiến thôn trưởng không hiểu đã xảy ra chuyện gì bí mật đi hỏi Hoa Thành, biết được là thượng hỏa bèn vỗ chân “Cái này dễ mà”.

Rạng sáng hôm sau thôn trưởng vác một cái giỏ thật lớn tới, bên trong đầy quả La Hán.

Thôn trưởng: “Uống hết đống này sẽ không bị thượng hỏa nữa đâu”.


33. Ăn cay

Chớp mắt đã sang đông, những xâu ớt đỏ rực treo đầy bên song cửa sổ cũng sắp thành ớt khô rồi. Mùa đông giá rét cho thêm chút ớt cay sưởi ấm cũng rất thoải mái, vì vậy Tạ Liên ngắt lấy một xâu xuống xào cùng thức ăn. Xào xong một đĩa cải trắng rắc thêm ớt vào giữa, Tạ Liên nghĩ thật lâu mới đặt được một cái tên. ” Cải trắng Bát Vân Kiến Nhật”.


* Món Vén Mây Thấy Mặt Trời


34. Ăn đường

Mấy ngày cuối năm chợ trong thôn đã bày bán rất nhiều đồ Tết. Màu đỏ đã trở thành màu chủ đạo như mọi năm, ngay cả hình vẽ kẹo đường cũng cho thêm sắc đỏ. Tạ Liên vừa kéo Hoa Thành đi dạo tiện thể sắm đồ Tết vừa cắn kẹo đường trong tay.

Hay là nói với vị lão tiên sinh kia làm một cây kẹo “Hoa Liên” đặc biệt luôn nhỉ!


35. Bánh bao sắc màu

Hoa Thành vừa vào cửa đã thấy trên bàn bày biện rất nhiều đồ đạc rực rỡ màu sắc, sững sờ một lúc mới nhận ra đó đều là bánh bao. Trong mâm còn bày vài món ăn quen thuộc.

“Ca ca đây là….”.

“Thịt xào Vạn Tử Thiên Hồng cùng với bánh bao Vạn Tử Thiên Hồng”.

<Kiểu: Muôn màu muôn vẻ :)))) )


36. Sủi cảo

Hoa Thành chuẩn bị xong nhân sủi cảo bị Tạ Liên xua đi mua đồ, không biết chấp niệm tự mình gói sủi cảo của Tạ Liên tới từ đâu nữa. Buổi tối sau khi vớt sủi cảo, từng cái từng cái lăn lăn như được đúc ra từ một khuôn. Hoa Thành vẫn rất hoài nghi đây có phải món của sủi cảo không nữa, sao miếng nào trong bát của mình đều giống như cục đường vậy.

“Ngọt ngào hạnh phúc, vận may của Tam lang quả nhiên tốt thật”. Tạ Liên cười híp mắt.

37. Dây pháo

Năm nay mua hai dây pháo treo, dùng cây trúc làm một giá đỡ cao cao treo dây pháo ở khoảng trống giữa sân. Con cún ở nhà sợ sệt chui vào gầm giường từ sớm. Tới lúc đốt pháo, hoa giấy đỏ tươi rơi từ trên cao xuống rải rác khắp viện nổi bật lên trên nền tuyết trắng. Một vài vụn giấy rơi xuống đầu Tạ Liên, chỉ là vừa hạ xuống đã bị Hoa Thành thổi bay luôn.


38. Vấn tóc

Bình minh ngày đầu tiên của năm mới Tạ Liên kéo Hoa Thành lại nói muốn vấn tóc cho hắn. Hoa Thành mỉm cười ngoan ngoãn ngồi yên nhìn hình ảnh Tạ Liên chăm chú tỉ mỉ trong gương đồng. Chẳng qua Tạ Liên lại thắt cho Hoa Thành hai cái bím tóc nhỏ, giải thích rằng buộc đối xứng như vậy rất đẹp trai.


39. Giặt quần áo

Đầu năm nên quần áo cũng để tồn lại sang mùng hai, vì vậy Tạ Liên cùng Hoa Thành cùng nhau ngồi bên chậu mặt đối mặt nghiêm túc giặt quần áo. Cũng không hiểu tại sao giặt giặt vò vò một lúc, bọt từ đống quần áo dính lên trên người.


40. Đồ ăn

Mấy hôm nay Tạ Liên cảm thấy rất kỳ quái. Mấy cây rau cải mình trồng sau khi nảy mầm thì cứ bị  bị hỏng không rõ lý do. Không phải cây bị bật gốc thì cũng bị gặm mất một miếng. Sau đó phát hiện thì ra là cún con nhà mình nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên vùi rau xuống đất, lúc sau thấy không chôn xuống được lại bới ra.


41, Thư tình

Sáng sớm tiết Thượng Nguyên, lúc Tạ Liên Tỉnh lại Hoa Thành đã đi ra ngoài. Tạ Liên xoa xoa mắt còn tưởng rằng Chợ quỷ đã xảy ra chuyện. Chống người dậy phát hiện thấy một phong thư trên bàn, tò mò xuống giường đi tới. Bìa thư bằng da trâu phổ thông, hai mặt trống không, miệng phong bì hơi hé mở có thể nhìn thấy thấp thoáng một tờ giấy mỏng bên trong. Rút ra xem thì thấy là chữ của Hoa Thành, cũng chỉ có một câu: “Ca ca, quay đầu”. Tạ Liên theo bản năng quay đầu lại, đã thấy người kia cầm bó hoa quen thuộc trên tay đứng đó.


42. Uống nước


Trong Bồ Đề Quán có hai cái cốc sứ màu xanh nhạt mua lúc đi chợ sắm đồ Tết. Sau đó nghĩ lại, thực ra mua một cái là đủ rồi, dù sao Hoa Thành sẽ không bao giờ cần cốc uống nước, không phải cầm cốc của Tạ Liên uống thì cũng là……

Dù là phương pháp nào thì cũng không cần có riêng một cái ly.


43, Tìm người

Chợ quỷ có chút việc cần xử lý. Vì vậy Tạ Liên tới chợ đêm đi dạo trước.

“Ca ca huynh ở đâu?”

Tạ Liên đứng cạnh một gian hàng nhìn dòng người đông đúc.

“Ta cũng không biết…” Tạ Liên nhìn đám người chen lấn xô đẩy, không biết phải làm sao.

“Vậy chờ đệ một chút”. Giọng nói của Hoa Thành dường như mang theo ý cười.

“Ca ca xoay người”. Tạ Liên nghe vậy lập tức quay người lại đã được người thân thuộc kia ôm vào lòng.

Tạ Liên vô cùng hoài nghi, tại sao lần nào Hoa Thành cũng tìm được mình nhanh như vậy.


44. Ngưu lang quán

Cạnh chợ trong thôn có một tiệm mới mở vô cùng náo nhiệt, vừa khai trương được hai ngày. Đầu đường cuối ngõ ai ai cũng bàn tán rằng xem nhân duyên ở đó rất chính xác.

“Ngưu Lang Quán?”. Tạ Liên ngẩng đầu nhìn bảng hiệu đơn sơ.

“Ca ca có hứng thú?”. Hoa Thành trêu nghẹo cười một tiếng.

…….

“Vị công tử này, nhân duyên của ngươi tốt như thế còn tới đây cầu nhân duyên làm gì?”.


45. Mũi thuyền


Sau đó rất rất rất lâu, Tạ Liên vẫn nhớ tới mùa hè năm ấy cùng Hoa Thành đứng trên mui thuyền có mái che, ngắm cảnh sông nước Giang Nam tấp nập người đi. Đột nhiên cảm giác được bên miệng có cái gì đó, theo bản năng há miệng phát hiện ra mình được đút một hạt sen. Nhai nhai cảm thấy rất ngọt ngào. Về sau mùa hè năm nào bọn họ cũng đi.


46, Trên cầu

Về sau Hoa Thành cùng Tạ Liên du ngoạn trời Nam biển Bắc khắp nơi. Người trong thôn cũng phải hơn nửa năm mới thấy bọn họ quay về một lần. Giang Nam có một cây cầu gỗ, nghe nói có rất nhiều người có tình ý đều đặt khóa tâm nguyện trên đó. Trời mưa, Hoa Thành che ô Tạ Liên cẩn thận móc cái khóa trong tay lên cầu. Sau khi cài chắc chắn rồi, vỗ tay một cái lùi về phía sau hai bước, nhìn chiếc khóa hòa hợp cùng toàn cảnh xung quanh. Tất cả đều là tấm lòng.


47, Ôm nhau ngủ

Thật ra Tạ Liên ngủ rất ngoan, lặng yên co lại thành một đoàn. Sau đó bị Hoa Thành kéo sang ôm vào trong ngực. Nửa đêm Tạ Liên tỉnh lại sẽ xoa xoa hai mắt, ngẩng đầu nhìn một chút. Sau đó dụi dụi cọ cọ chui vào ngủ tiếp. Đôi khi lại làm bộ xấu hổ xoay lưng về phía Hoa Thành ngủ, kế đó lại bị Hoa Thành ôm eo kéo vào trong ngực, môi khẽ kề sát lên vành tai nhỏ nhẹ tâm tình.


48. Gọi dậy

Lúc mới đầu Hoa Thành nhỏ nhẹ gọi Tạ Liên dậy. Đến buổi sáng nào đó không nhịn được mổ nhẹ lên đôi môi kia một cái, nhưng mà vẫn chưa đã nghiền nên cọ nhẹ thêm cái nữa. Cuối cùng không nhịn được nữa hôn trọn đôi môi kia. Sau này mỗi ngày Tạ Liên đều được gọi dậy như vậy.


49. Trời mưa

Trời mưa nhưng Tạ Liên không thích che dù cho nên chỉ nhấc nói lá đội lên đầu đi tiếp. Nón lá be bé có thể cản được bao nhiêu mưa chứ. Lúc về tới Bồ Đề Quán tháo nón lá xuống, tóc tai ướt nhẹp còn nhỏ nước. Hoa Thành vừa giận vừa xót kéo người vào trong ngực đè lại hôn lên, vừa hong khô quần áo  vừa hôn người ta đến ý thức mê muội.


50. Nhìn chăm chú

Gần đây các tiểu cô nương trong thôn có lưu truyền một trò chơi. Hai người đối mặt xem ai là người cười trước, Tạ Liên nghe được vô cùng hào hứng tìm Hoa Thành chơi cùng. Kết quả Hoa Thành chưa nhìn được mấy đã sáp tới hôn y:

“Tam Lang! Đã bảo chơi trò chơi mà?”

“Đệ nhận thua, ca ca”.

[Còn nữa]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.