Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân

Chương 4: [hoa Liên] Một Trăm Hoạt Động Thường Ngày Của Hoa Liên (1)


Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân – Chương 4: [hoa Liên] Một Trăm Hoạt Động Thường Ngày Của Hoa Liên (1)


Hoa Liên Đồng Nhân
Một trăm hoạt động thường ngày của Hoa Liên { 1 – 30}
Tác giả: 顾叶还
Đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng tôn trọng

——

1. Việc tặng hoa
Đã thành thói quen. Từ nhỏ cho tới tận bây giờ và cả sau này nữa. Sáng sớm mỗi ngày, Tạ Liên đều nhận được một đóa hoa nhỏ màu trắng. Đôi khi được đặt bên gối, có lúc sau khi đẩy cửa ra ở nơi có ánh mặt trời chiếu lên mi mắt, thỉnh thoảng đột nhiên rơi xuống khi mở cửa sổ, mà vài lần là do tự tay người nọ tặng cho. “Chào buổi sáng, ca ca”. Hoa Thành giơ tay từ phía sau ra, trong đó có một đóa hoa nhỏ màu trắng chưa từng thay đổi.

2. Khi ngủ
Tạ Liên ngủ rất có nề nếp, đây là y tự nói. Cũng không biết là ai mỗi ngày đều chui vào ngực người khác. Mơ màng xoa xoa mắt rồi rúc đầu vào ngực người ta, giống như muốn đào cho mình một cái hố một đi không cần trở lại. Sau đó quấn chặt kéo cũng không ra.


3. Xưng hô
Tạ Liên biết mình lớn hơn Hoa Thành nhiều nhưng ở phương diện nào cũng không nhìn ra được Hoa Thành mới là người nhỏ hơn. Hoa Thành thường gọi ca ca, thường ngày gọi, trên giường cũng gọi khiến cho Tạ Liên rất xấu hổ. Vì vậy nghiêm túc suy tính để Hoa Thành đổi cách xưng hô khác lúc trên giường. “Tam Lang, sau này đệ có thể không gọi ta là ca ca lúc đó đó không?”. Tạ Liên anh dũng hi sinh cắn răng nói. “Đệ không gọi ca ca cũng được”. Hoa Thành híp mắt trả lời. Chỉ là tối hôm đó trong phòng vẫn truyền tới tiếng gọi “Ca ca”, nghe ra đứt quãng không giống với giọng nói của Hoa Thành.


4, Chiếm giữ
Hoa Thành rất thích cắn cổ của Tạ Liên. Thậm chí có nhiều chỗ cổ áo cũng không che được, mỹ danh là “đóng dấu”. Tạ Liên cũng không biết nên làm thế nào đành theo hắn. Vì vậy chúng quỷ phát hiện ra thân thể của phu nhân thành chủ nhà bọn họ không tốt lắm, nếu không cả ngày đông lẫn hè đều quấn khăn làm gì.


5, Làm nũng
Hoa Thành cảm thấy ở hình thái bình thường làm nũng không tiện lắm. Vì vậy cứ động một tý lại biến thành thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi ôm lấy cánh tay Tạ Liên lắc lắc, kéo tay áo y dán cả người lên, mở to đôi mắt vô tội trưng ra bộ dáng muốn được ôm ôm. Chờ Tạ Liên ôm lấy lại đè người ta lên bàn hôn. Bộ dáng thiếu niên vô tội nhưng lại làm chuyện tung hoành ngang dọc.


6. Thất tịch
Trước kia chợ Quỷ  không có lễ Thất Tịch. Có một năm Hoa Thành dặn dò xuống trang trí nên chợ Quỷ mới nhiều thêm một ngày Thất Tịch náo nhiệt đèn hoa giăng đầy. Nghe nói hôm Hoa thành chủ cùng phu nhân sẽ tới đây dạo phố, nếu có con quỷ nào làm đèn khiến phu nhân thành chủ hài lòng, con quỷ kia sẽ được trọng thưởng. Không biết được truyền ra từ đâu, dù sao bầy quỷ cũng tin. Vì vậy, Thất Tịch hàng năm đi dạo chợ đèn là hoạt động Tạ Liên thích nhất. Không phải vì những ngọn đèn kia tinh xảo đẹp mắt thế nào mà do khẩu vị của bầy quỷ vô cùng đặc biệt. Có hình người có hình chó, màu sắc cũng lạ mắt. Tuyệt đối là một nơi vô cùng vui vẻ.


7. Đón năm mới
Hai người làm ổ trong phòng đón năm mới. Hoa Thành làm nhân bánh, Tạ Liên nhào bột làm sủi cảo. Trong phòng rất yên tĩnh, một thời gian dài chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người. Thỉnh thoảng nói với nhau đôi câu, lời nói nhẹ nhàng giống như một gia đình đang bàn chuyện nhà khiến người ta có cảm giác rất ấm áp, rất thoải mái.


8. Điện hạ
Có lúc Hoa Thành sẽ gọi Tạ Liên là “Điện hạ”, rất trân trọng mang theo kiêu ngạo. Đôi khi trong không khí kiều diễm buổi đêm, chất giọng trầm thấp của Hoa Thành lại vang lên, hắn cúi xuống bên tai Tạ Liên nhỏ giọng rì rầm từng câu từng câu gọi “Điện hạ”. Sau đó trước khi Tạ Liên chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng hôn y.

9. Cầu nguyện
Tạ Liên cần xử lý rất nhiều lời cầu nguyện. Sau đó phát hiện của phái nữ có nhiều hơn, vì vậy rất tự nhiên nghĩ là do bức tượng y như thật do vị quỷ vương áo đỏ kia tạc ra. Bất đắc dĩ nói với Hoa Thành, hắn lại cười nói: “Cái này không liên quan tới Tam Lang, phải trách ca ca sinh tốt mới đúng”.


10. Trồng cây
Mùa xuân hàng năm Tạ Liên đều trồng trong sân Bồ Đề Quán một gốc cây. Lúc đầu chỉ trồng đào, sau đó trồng thêm những loại khác, về sau nữa lại trồng trên sườn núi ngoài viện. Không biết bao nhiêu năm sau, từng hàng từng hàng đã thành một rừng cây.


11. Làm nông

Ở Bồ Đề Quán lâu dần quen thuộc với các thôn dân. Vào hai vụ xuân thu cày bừa bận rộn, thôn trưởng sẽ sai người mời hai người bọn họ tới giúp đỡ. Nhưng là trong toàn bộ ruộng nước cũng chỉ có quần áo của hai người bọn họ dính đầy bùn. Một bé gái ngồi trên bờ ruộng gặm dưa hấu nói với bạn nhỏ bên cạnh:

“Ngươi nhìn kìa, tiểu Hoa ca ca chơi đùa với đạo trưởng ca ca tới mức toàn thân dính bùn”.

“Sao bọn họ cứ lăn trong bùn thế? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”.

“Xem ra ngươi là người thôn khác hả, không có chuyện gì đâu, quen thì tốt rồi”.


12. Cười

Hoa Thành rất thích nhìn Tạ Liên cười, mặc dù không cười cũng đã rất đẹp trai nhưng mà cười lên lại có năng lực trấn an tinh thần người khác. Giống như cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của người này rồi hít thở sâu một cái là cả người sẽ thả lỏng. Khóe miệng cũng không kiềm chế được cong lên, trong mắt cũng tràn đầy nước xuân.


13. Không cười

Tạ Liên xấu hổ không dám nói thật ra y rất thích dáng vẻ lạnh lùng của Hoa Thành, rất kiên cường mạnh mẽ. Nhưng Hoa Thành sẽ không trưng cái vẻ mặt đấy ra với Tạ Liên. Cho nên mỗi khi nhìn thấy sẽ khiến y không nhịn được cắn cắn môi, cả tai cũng đỏ.


15. Thượng Thiên Đình ca ngợi Hoa Thành

Thượng Thiên Đình không thể không giữ lời hứa. Vì vậy một khoảng thời gian rất lâu sau đó Tạ Liên đều không muốn lên Tiên Kinh. Bởi vì nghe nói Phong Tín cùng Mộ Tình treo một tấm băng rôn nền đỏ chữ vàng:

“CẢM TẠ HUYẾT VŨ THÁM HOA CỨU GIÚP THƯỢNG THIÊN ĐÌNH”, không những thế còn vác ra một cái kèn đồng:

“Các ngươi có biết ai cứu các ngươi không?”

“Là Hoa Thành”

“Các ngươi có biết ai cứu vớt Thượng Thiên Đình trong tình trạng nước sôi lửa bỏng không?”


“Là Hoa THành!”

Tạ Liên nhức đầu ấn mi tâm bất đắc dĩ nói: “Kèn đồng của các ngươi chất lượng tốt thật”.


15. Quả chanh

Gần đây Tạ Liên phát hiện các cô nương tới cầu nguyện đều rất thích mang chanh tới, một mâm lớn đặt trên bàn trước tượng hai người. Tạ Liên suy nghĩ rất lâu, còn hỏi cả Hoa Thành nữa nhưng vẫn không hiểu được. Vì vậy có một ngày y kéo Hoa Thành thay đổi một hình dạng khác đi hỏi nguyên nhân.

Vị cô nương kia nói:

“Ngươi ăn chanh bao giờ chưa?

Tạ Liên trả lời: “Ăn rồi mà”

Cô nương: “Cảm giác thế nào?”

Tạ Liên: “Chua chua nhưng cũng rất ngon”.

Cô nương cười nói: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy hơi chua nhưng cũng rất ngon”.


16. Luyện chữ

Hoa Thành vì không muốn luyện chữ chuyện gì cũng có thể làm được. Ví dụ như biến thành một đứa con nít bốn năm tuổi, ví dụ như Tạ Liên vừa nhắc tới luyện chữ bèn đẩy ngã người ta rồi nhào tới.

Nhưng đôi khi không trốn được, Hoa Thành vô cùng cố gắng để việc luyện chữ không nhàm chán nữa. Ví dụ như Tạ Liên phải nửa ôm hắn từ phía sau, tay phải cầm lấy tay hắn viết từng nét từng nét. Rồi thì nhét Tạ Liên vào ngực đặt cằm lên đầu y, ôm lấy y không cho Tạ Liên nhìn mình viết chữ.


17. Chấp niệm

Thực ra Hoa Thành có chấp niệm rất sâu với bộ hoa phục Duyệt Thần kia. Năm nay hắn mất nửa năm để tìm người làm lại một bộ Duyệt Thần không khác biệt gì so với trong trí nhớ. Hoa Thành lấy nó làm sính lễ tặng cho Tạ Liên.

Tạ Liên sửng rốt sờ lên bộ Duyệt Thần, thời gian có thể giảm bớt đi đè nén, sau đó phút chốc lại trở về hồi ức kia.

Ngày hội Thượng Nguyên, một thoáng kinh hồng muôn đời chìm đắm.


18. Đổi y phục

Đột nhiên Tạ Liên muốn mặc thử bộ y phục đỏ của Hoa Thành. Nhưng với kích cỡ củ hắn mà nói bộ quần áo kia rất rộng so với Tạ Liên. Vì vậy Hoa Thành khoát tay biến ra một bộ quần áo khác để Tạ Liên mặc vào, ngay sau đó hắn có cảm giác tự bê đá đập chân mình.


Nét trắng trẻo nổi bật trên nền đỏ, bản thân Tạ Liên rất trắng, nhất là đôi mắt sáng ngời. Tạ Liên rất vui, còn kích động tới mắt sáng lấp lánh. Y chưa bao giờ mặc quần áo có màu sắc diễm lệ như vậy, kích thích từ thị giác khiến Hoa Thành chấn động sắp chịu không nổi luôn.


19. Ách – Nhược

Tạ Liên đã sớm phát hiện ra Nhược Da dường như rất thích Ách Mệnh. Động một tý là quấn lấy người ta. Nhưng mà Tạ Liên thực sự không hiểu được cái hành động điên cuồng trói chặt Ách Mệnh lại này là có ý gì?


20. Đọc sách

Lúc rảnh rỗi Tạ Liên lại ôm lấy sách xem. Đôi khi là vài ba câu chuyện bát quái, thi thoảng lại là vài quyển sách lịch sử. Còn Hoa Thành tuy không thích xem những thứ này nhưng vẫn vô cùng tình nguyện ngồi xem cùng Tạ Liên. Hoa Thành nửa ngồi nửa dựa vào đầu giường, Tạ Liên làm ổ trong ngực hắn nâng quyển sách, sau đó cứ thế hai người ngồi xem cả một ngày. Trong thời gian đó chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng thỉnh thoảng thêm vài câu thảo luận nội dung trong sách mà thôi.


21.Thả đèn

Thực ra thì không phải năm nào cũng thả ba nghìn ngọn đèn đâu, chỉ là lần nào Hoa Thành cũng tính toán chính xác đè lên đầu những thần quan ở trên Thượng Thiên Đình. Thả cho vui thôi không tính, hàng năm Hoa Thành đều kéo Tạ Liên về Thiên Đăng Quán để thả. Mặc dù chỉ là đèn Khổng Minh thông thường, hơn nữa mỗi năm cũng chỉ thả một cái nhưng ý nguyện bên trong thì hoàn toàn khác biệt. Hàng năm Hoa Thành đều sai người đặc biệt làm đèn Khổng Minh hoàn toàn khác biệt về chất liệu cũng như kiểu dáng so với đèn trên chợ. Coi như là bày tỏ tấm lòng. Những chiếc đèn này mỗi năm đều do hai người Hoa Liên tự tay vẽ lên, đôi khi là Tạ Liên viết Hoa Thành vẽ, đôi lúc lại là hai người cùng nhau vẽ. Thi thoảng Hoa Thành nghịch ngợm không muốn viết chữ. bôi nửa bên đen xì. Cho dù làm thế nào cũng vẫn là tình nồng ý mật.


22. Hái đào

Hàng năm Tạ Liên đều trồng cây trong sân, phần lớn là trồng đào. Ban đầu cảm thấy hoa đào rất đẹp, sau đó còn phát hiện ra trái đào cũng rất ngon. Vì vậy mỗi năm phải hái xuống rất nhiều quả, quả to mọng nước rất ngọt ngào. Y giữ lại một ít cho mình cùng Hoa Thành ăn, sau đó mang cho thôn dân rồi cầm tới cho chúng quỷ nếm thử một chút.


23. Uống trà

Tạ Liên không phát đồ vào trong thông linh trận mới xây của Thượng Thiên Đình nữa. Bởi vì còn băn khoăn trước kia có nghe Linh Văn nhắc tới mọi người không thích đạo dưỡng sinh cho lắm. Nhưng y vẫn không hiểu, đồ này rất tốt mà sao mọi người lại không thích. Bảo y phát cái khác y cũng không biết nên phát cái gì cho nên cũng không nhiều lời nữa. Qua một khoảng thời gian mọi người đều cảm thấy cuối cùng Tạ Liên cũng hiểu ý rồi, sau đó tin tức Phong Tín và Mộ Tình truyền tới đã phá vỡ ảo tưởng của bọn họ. Thì ra Phong Tín và Mộ Tình tới thăm, vừa bước vào Bồ Đề Quán đã thấy Tạ Liên ngồi trước bàn một tay cầm tách trà, tay còn lại cầm sách.

“Ngươi cầm cái gì trên tay vậy?”. Phong Tín nhìn cái tách dày một cách bất thường kia, cảm thấy quái quái.

“Hả, ngươi nói cái này à, đồ giữ ấm do Tam Lang chế tạo ra, rất thuận tiện cho việc pha trà. Ngươi có muốn lấy một cái không?”. Tạ Liên nghe vậy bỏ sách xuống cười nói.

“Thế còn cái đó?”. Mặt Phong Tín méo xẹo.

“Tập thơ, ngươi tới thật đúng lúc có muốn nghe thử chút không? Hôm nay ta vừa đọc được một bài thơ rất hay”. Tạ Liên mỉm cười.


24. Nuôi chó

Nhà trong thôn có một con chó đẻ được rất nhiều cún con, họ không nuôi nổi nhiều như vậy cho nên muốn tặng bớt cho người khác. Thôn trưởng nghe tin bèn chạy tới Bồ Đề Quán hỏi Tạ Liên có muốn lấy một con không? Tạ Liên suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể nuôi được cho nên đã đồng ý. Từ đó về sau ngày nào Tạ Liên cũng xoay quanh cún nhỏ khiến Hoa Thành vô cùng bất đắc dĩ, chống quai hàm nhìn cái thứ cướp đoạt mất ca ca của hắn.


25. Trông trẻ hộ

Thôn trưởng đưa một đứa bé tới, nói cha mẹ bé có việc gấp vội đi ra ngoài, làm phiền bọn họ trông nom một ngày. Tạ Liên trước giờ đều không thể chống cự lại mấy bé con nho nhỏ thế nên vui vẻ đồng ý. Nhưng bạn nhỏ này rất ồn ào, được một lúc thì đòi cha mẹ. Tạ Liên nghiêng đầu nhìn Hoa Thành, Hoa Thành trừng mắt xua xua tay, ý là chịu không có cách nào cả.


Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc vẫn không tìm ra cách cũng chẳng tìm được trò gì hay. Bé con cũng khóc nhè. Tạ Liên bất đắc dĩ gãi đầu, thử ôm con cún nhỏ trong quán ra, cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh.

Buổi tối đi ngủ, bé con kia nhất định phải ngủ ở giữa hai bọn họ, nhấc ra liền khóc. Cho nên cuối cùng  vẫn phải theo ý nhóc mà ngủ nguyên như thế.


26. Tắm

Trước kia Tạ Liên không dám tắm trước mặt Hoa Thành, bây giờ lại càng không dám.

Trước kia Hoa Thành chưa bao giờ dám nhòm trộm Tạ Liên tắm, bây giờ hình như lại muốn tắm cùng nhau.

Hoa Thành đang chọc kiến bên ngoài: “Ca ca có cần chà lưng không?”

Bên trong: “Không cần”

“Vậy ca ca mặc quần áo có dễ dàng không?”

“Dễ lắm!”


27. Ngọt

Tạ Liên cảm thấy kỹ thuật chăm sóc cây trồng của mình rất được. Đào rất ngọt, dưa hấu dưa lê cũng rất ngọt, ngay cả lá hạch đào trồng bên sườn núi cũng ngọt luôn.

Hoa Thành gặm một miếng dưa hấu rồi gặm Tạ Liên một miếng, thề như đinh đóng cột rằng dưa hấu này không ngọt :))))


28. Uống sữa bò

Mấy hôm trước Tạ Liên nghe nói uống sữa bò có thể bổ sung canxi còn giúp dễ ngủ nữa. Mặc dù y không thiếu canxi cũng chẳng khó ngủ nhưng vẫn cảm thấy nên uống thêm sữa. Hoa Thành nghe vậy vác một con bò sữa từ khe núi nào đó về. Từ đó mỗi buổi tối Tạ Liên đều ôm bình sữa bò ngồi trên bậc thềm trước cửa uống, rất là ngoan.


29. Đập vỏ hạch đào

Hạch đào Tạ Liên trồng đã chín, hái xuống để mình dùng một ít còn lại đều cho thôn dân. Thấy các thôn dân ăn hạch đào thường cầm một đồ vật gì đó rất kỳ quái. Nhìn qua giống cây kéo, trên đỉnh có một khoảng lõm hình bầu dục. Hỏi thôn trưởng, thôn trưởng nói là để tách vỏ hạch đào. Ông cho Tạ Liên một cái. Tạ Liên về dùng thử thì thấy chơi rất vui nhưng có hơi nghi vấn, tiện thể dùng tay đập một quả hạch đào vừa ăn vừa nghĩ: “Hạnh đào không phải chỉ cần đập ra là ăn được sao?”

(Trứng: Anh à, anh nghĩ tay ai cũng khỏe như Hoa quan võ thần anh chắc :)) )


30. Tiếng đàn

Sau khi Hoa Thành cùng Tạ Liên ăn tối xong đi ra ngoài tản bộ tiêu thực một lát. Sau đó nhắc tới quỷ giới, Hoa Thành lại nhớ tới một chuyện.

“Đệ cũng không nhớ lắm nhưng rất lâu về trước đệ từng nghe thấy một tiếng đàn gảy rất nhiều năm. Dường như đang muốn tìm một ai đó. Những năm này đột nhiên ngừng lại không vang lên nữa”.

“Như vậy hẳn là đã tìm được rồi” Tạ Liên cười một tiếng.

(Trứng: Có ai đoán được tiếng đàn đó là của ai không :))) )

[Còn nữa]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.