Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân

Chương 42: [hoa Liên] Đánh Nhau Rồi


Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân – Chương 42: [hoa Liên] Đánh Nhau Rồi

Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân

Hoa Liên Đồng Nhân

Hôm Nay Thành Chủ Đánh Nhau Với Phu Nhân Hả?

Tác giả: 月下花影惹人怜_ (Đã có sự cho phép của tác giả)

—-

Sòng bạc ở chợ Quỷ gần đây vô cùng náo nhiệt, một đống không biết là yêu ma quỷ quái gì quây quanh chiếc bàn tròn lớn. Vạch đường cong chia chiếc bàn ra làm hai nửa, hai bên trái phải trên mặt bàn đều một đống tiền đặt cược, nữ quỷ chủ trì sòng bạc ghi chép số lượng tiền cược của từng bên. Xung quanh ồn ào ầm ĩ, mỗi người đều đang tranh cãi gì đó.

“Này này, nghe nói chưa? Đại bá công muốn đánh nhau với thành chủ một trận, nhân lúc còn chưa bắt đầu nhanh nhanh đặt cược đi!”.

“Đánh nhau? Tại sao lại đánh nhau? Không phải thành chủ rất thương vợ à? Ngài ấy đành lòng?”.

“Ngươi chả hiểu gì cả, nhất định là kiểu tình thú mới của thành chủ á, dù có đánh cũng nhất định sẽ nhường đại bá công! Nào nào nào, nghe ta không sai đâu, đặt lớn đại bá công thắng!”.

“Đừng đừng đừng, ta nghe tiểu Thúy ở Cực Lạc Phường nói lần này do phu nhân chủ động đề nghị, còn bảo thành chủ phải dốc toàn lực, nếu cố tình nhường sẽ không cho thành chủ bước vào Cực Lạc Phường nữa! Cho nên ta đặt thành chủ….”.

“Xuỵt! Nói bé thôi, đám người chúng ta tụ tập đánh bạc không tốt lắm đâu? Thành chủ biết còn không giết chết chúng ta!”.

“Chết cái gì nữa? Không phải ngươi đã chết rồi sao hả mụ này, mua mau đặt tiền cược đi, đừng có quấy nhiễu hào hứng của ông đây!”.

(Nguyên raw: 臭婆娘 – xú bà nương – 婆娘 là ngôn ngữ vùng Tứ Xuyên. Nếu như người chồng gọi thì có nghĩa là “Vợ”. Còn người bình thường gọi thì chỉ người “đàn bà này”.

Hoặc ý nói người phụ nữ này lảm nhảm nhiều lời quá. )

Chuyện này phải quay lại một ngày trước, hôm qua Tạ Liên trở về từ nhân gian, trong lúc vô tình nghe được một vị tiên sinh kể truyện ở ven đường đang kể cho khách qua đường nghe câu chuyện về vị Quỷ vương áo đỏ đại chiến ba mươi ba thần quan, Hoa Thành bị thổi phồng tới thần kỳ, gì mà đánh bại đám võ thần không còn manh giáp, mắng văn thần tè cả ra quần — Mặc dù sự thật cũng đúng là như vậy, Tạ Liên vẫn âm thầm than thở một câu cũng may Tam lang không so thư pháp với văn thần.


Nếu mà là thư pháp… Tạ Liên đột nhiên phì cười, quả thực y không thể tưởng tượng ra hình ảnh như thế. Nếu bây giờ những thần quan kia biết chữ Hoa Thành vô cùng xấu liệu có tức tới phun máu tận trời không nữa.

Cười đủ rồi, Tạ Liên vừa gặm bánh bao chay mới ra lò, hơi buồn phiền đi về chợ Quỷ. Đột nhiên y nghĩ, ở cùng với Hoa Thành lâu như vậy, cho dù là trước khi bày tỏ tấm lòng hay là sau khi tình ý tương thông, y cũng chưa từng đánh một trận đúng nghĩa với Hoa Thành.

Tạ Liên biết Hoa Thành rất lợi hại nhưng không biết rốt cuộc thì hắn lợi hại đến mức nào. Tạ Liên coi như võ thần, thật ra rất muốn quanh minh chính đại so tài với Hoa Thành một trận phân cao thấp. Nhưng trước khi hai người thành thân, Tạ Liên bị hai gông nguyền rủa trói buộc mất pháp lực; sau đó mặc dù gông nguyền rủa đã bị nổ tung trong trận chiến cuối cùng với Quân Ngô thì lúc bọn họ động phòng, Tạ Liên phá giới, pháp lực cũng không còn dư lại bao nhiêu, căn bản không phải là đối thủ của Hoa Thành. Mà kể cả có pháp lực thì Hoa Thành nhất định không đồng ý, dù sao… hắn cũng không muốn thấy y bị thương trước mặt hắn nữa.

Tự nhiên Tạ Liên cảm thấy buồn bực không rõ lý do, lúc ăn cơm tối cũng không yên lòng, thời điểm bị Hoa Thành đè lên vách tường hôn môi cũng mất hồn mất vía khiến hắn bất mãn.

Một tay hắn nắm chặt cổ tay Tạ Liên giơ cao quá đỉnh đầu, đè y trên vách tường lạnh như băng, tay còn lại ôm lấy eo Tạ Liên, vô tình cố ý vuốt ve vòng eo y. Hoa Thành vùi đầu trên vùng cổ trắng nõn, từng nụ hôn tỉ mỉ như hạt mưa không chút nể tình rơi xuống, tiếng thở dốc nặng nề dần dần truyền tới bên tai.

Hoa Thành đột nhiên phát ra tiếng cười bực bội trầm thấp, co đầu gối để giữa hai chân Tạ Liên chơi xấu cọ một cái, nói:

“Ca ca, huynh không chuyên tâm”.

“Ưm… Tam lang, đừng…”. Tạ Liên sao chịu nổi những thứ này, cổ họng không bị khống chế phát ra tiếng rên rỉ ngọt lịm, sức lực cả người như bị rút đi toàn bộ, mềm nhũn sụp đổ:

“Ta có lời muốn nói với đệ…. Ư ~~~~”.

Hoa Thành dây dưa răng môi cùng y, ôm lấy cơ thể duyên dáng kia ngồi xuống giường nhỏ, vung tay hạ xuống tầng tầng màn giường. Hai người áp trán vào nhau, sợi tóc rũ xuống bộ ngực trần trụi, mang tới cảm giác hơi ngứa. Tạ Liên bị Hoa Thành đè dưới người hiếm khi duy trì chút tỉnh táo cuối cùng trong đầu, y giơ tay ôm mặt Hoa Thành: “Tam lang, đệ… ha… đệ với ta… ừm… đánh một trận được không?”.

Nghe vậy, Hoa Thành híp mắt lại hỏi: “Sao đột nhiên lại nói như vậy?”.

Khoái cảm truyền tới từ thân thể khiến thần chí Tạ Liên mơ hồ không rõ, y nghe mình úp mở nói: “Bởi vì Tam lang… ah… rất lợi hại… Ta muốn lĩnh giáo thử xem…”.

“Ah ~~~~”, va chạm mãnh liệt khiến cả người Tạ Liên run lên, hai chân không tự chủ được quấn chặt lấy hông của Hoa Thành, y cảm thấy trước giờ hắn chưa từng phấn khích như vậy, cũng không biết vấn đề ở đâu.

“Ca ca…”. Hoa Thành thúc vào thân thể Tạ Liên một lần nữa, đôi ngươi u ám toát ra tình dục khó diễn tả, hắn khàn giọng nói bên tai Tạ Liên:

“Ta có lợi hại hay không chẳng phải ca ca đã lĩnh giáo lâu rồi sao?”.


“Hay là nói ca ca muốn càng phải lợi hại hơn nữa?”.

“…”.

Cuối cùng Tạ Liên cũng hiểu vấn đề rồi, bây giờ nói cái này hoàn toàn không đúng lúc, đối thoại bình thường sẽ biến thành lời tán tỉnh phóng túng, y đột nhiên xấu hổ tới mức muốn chui luôn xuống đất.

Tất nhiên Hoa Thành sẽ không chịu buông tha cho y, để quý nhân cành vàng lá ngọc phải lĩnh giáo lợi hại của hắn thật rõ ràng.

..

Ngày hôm sau, Tạ Liên mơ màng tỉnh lại trong khuỷu tay của Hoa Thành, cả người đau nhức, y vừa muốn trở mình đã bị hắn ôm vào ngực, nhẹ nhàng ấn bóp phần eo.

“Ca ca còn đau không?”.

Hoa Thành vừa ấn vừa hỏi, vì Tạ Liên sợ nhột cho nên hắn còn tri kỷ tăng thêm lực tay: “Xin lỗi, ngày hôm qua ta quá trớn”.

“…”, Tạ Liên ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Hoa Thành, nghiêm túc nói: “Tam lang, chúng ta đánh một trận đi”.

Hoa Thành cảm thấy thật nhức đầu, không biết vì sao ca ca nhà mình lại đột nhiên cố chấp với cái vấn đề đánh nhau này như vậy.

Không đợi Hoa Thành trả lời, Tạ Liên nói tiếp: “Ta thật sự rất muốn cho tài với đệ”.

“Nhưng mà ca ca, pháp lực của huynh…”.

“Đệ có thể giúp ta khôi phục pháp lực mà”. Tạ Liên sáp tới lấy lòng hôn lên môi hắn: “Nhưng mà đệ phải dốc toàn lực, nếu đệ không chịu ta sẽ không ấy với đệ…”. Da mặt Tạ Liên mỏng, nói xong câu cuối cùng đã gần như không nghe được âm thanh.

“Nếu như đệ thắng, ta sẽ mặc đệ xử trí! Nhưng nếu ta thắng, thì… thì… Đệ phải biến về hình dáng trẻ em ngủ với ta, không cho phép biến về bộ dáng này giữa chừng”.


“Ồ?”. Hoa Thành nhướng mày, hứng thú hỏi: “Tại sao phải biến thành trẻ em? Chẳng lẽ ca ca không thích hình dạng này của ta?”.

“Không… không phải thế… Tất nhiên là thích!”. Tạ Liên trở mình ngồi dậy, ngồi quỳ trên giường, gương mặt ửng đỏ, ấp a ấp úng nói:

“Chỉ là…. chỉ là như vậy…”.

“Được, ta biết rồi”, Hoa Thành nhỏm dậy khều một lọn tóc của Tạ Liên vặn trên ngón trỏ, cười cười:

“Ta biết kiềm chế, nhưng mà thân thể của ca ca quá mức xinh đẹp, Tam lang vẫn luôn không khống chế được”.

Cũng may cuối cùng Hoa Thành cũng đồng ý với đề nghị của Tạ Liên, hắn nhẹ nhàng vỗ ngang hông Tạ Liên, rót vào vô cùng vô cùng nhiều pháp lực. Nếu như ngày trước, Hoa Thành nhất định muốn dùng cái gọi là “độ khí” để cho mượn pháp lực, nhưng với bộ dáng trước mắt này, nếu như cứ thế hôn Tạ Liên thì phỏng chừng hôm nay hai người bọn họ chỉ có thể đánh nhau trên giường.

Sau khi hai người mặc xong quần áo lập tức tới sân sau Cực Lạc Phường, thị nữ đã thu dọn xong xuôi, giành ra một khoảng trống lớn. Tạ Liên chắp tay với Hoa Thành, nói xong câu đắc tội bèn phi thân bổ một chưởng về phía hắn.

Hoa Thành gặp nguy hiểm vẫn không nhúc nhích, hai tay để sau lưng, thấy Tạ Liên áp sát cũng không tránh né. Đến khi luồng khí phóng tới làm rối tung mái tóc đen của hắn, Hoa Thành cười nhẹ với Tạ Liên nghiêng người tránh thoát một chưởng này.

Tạ Liên đã đoán được từ sớm, nụ cười kia mặc dù rất khuynh thành nhưng y biết rõ mục đích lúc này của hắn là gì, tuyệt đối không thể bị sắc đẹp mê hoặc. Ý nghĩ vừa chuyển, trở tay dùng cùi trỏ đánh úp vào ngực hắn, đồng thời tay còn lại dồn lực điều khiển Nhược Da chuẩn bị trói hắn lại.

Hoa Thành phản ứng cực nhanh, tiếp tục tránh thoát, chớp mắt đã vọt tới sau lưng Tạ Liên bất ngờ ôm lấy eo y, quang minh chính đại đặt cằm lên vai y cắn nhẹ lên vành tai đầy đặn.

Tạ Liên tránh khỏi cái ôm trong ngực của hắn, xoay người mạnh mẽ nhấc chân đá. Bướm bạc đầy trời ngăn trở tầm mắt của y, thân thể Hoa Thành dần dần tan ra trong ánh sáng bạc, một hai con bướm bạc còn giống như khiêu khích hạ xuống môi Tạ Liên nhẹ nhàng phe phẩy đôi cánh.

Tạ Liên buồn bực xua chúng nó đi, đã thấy Hoa Thành xuất hiện ở đầu khác trong sân. Tùy tiện vung tay, Nhược Da bay ra như một con linh xà quấn lấy cổ tay của Hoa Thành.

Tạ Liên kéo thẳng Nhược Da, không ngừng giằng vo với hắn. Y nhanh trí ra sức rót linh lực hùng mạnh vào thân Nhược Da đánh thẳng về phía hắn.

Hoa Thành tiếp một chiêu này nhưng vẫn không nhúc nhích, quấn Nhược Da vào tay vài vòng, dùng sức kéo một cái, Tạ Liên lập tức không khống chế được bị kéo theo đâm vào ngực hắn.

Cũng không phải là lực tay Hoa Thành quá lớn, mà là nhóc Nhược Da ăn cây táo rào cây sung này giúp Hoa Thành cùng kéo về phía kia, tuy có đề phòng Hoa Thành lại không phòng cả Nhược Da cho nên Tạ Liên lập tức mắc bẫy.

Vậy cũng tốt, Tạ Liên thầm nghĩ, nhanh chóng chế trụ thân thể Hoa Thành, trói chặt hai tay của hắn vững vàng áp chế.

Y kéo Nhược Da trói tay hắn lại, mỉm cười vô cùng thân thiện, đưa ngón trở nâng cằm Hoa Thành lên: “Tam lang, đệ thua rồi”.

“Ca ca ngàn vạn lần đừng vui mừng quá sớm”. Hoa Thành bình tĩnh ung dung thưởng thức khuôn mặt của Tạ Liên, dường như người bị trói không phải là hắn vậy.


“Còn chưa kết thúc đâu”.

Ánh sáng bạc chợt lóe, Ách Mệnh xông ra. Nhược Da nhanh chóng rơi xuống, mềm nhũn trên đất không chịu đứng lên. Vũ khí đều có linh tính, biết chủ nhân của bọn họ chơi trò chơi vô cùng thú vị, tất nhiên sẽ không làm thật, làm dáng chút thôi.

Ách Mệnh xoay một vòng trên không, cắt một bông hoa trên cây trong sân xuống. Hai ngón tay của Hoa Thành kẹp bông hoa ở giữa, hoàn mỹ lộn người ra sau đi tới bên người Tạ Liên, đưa tay cài hoa lên sau tai y.

Dĩ nhiên Tạ Liên sẽ không bỏ qua cơ hội này, giơ tay kẹp chặt lấy cổ tay Hoa Thành, muốn vật qua vai để giải quyết. Đã biết từ trước, Hoa Thành chơi xấu vươn tay với nơi bị nhột của Tạ Liên hại y cười to không ngừng, sức trên tay lập tức biến mất.

“Đệ! Đệ bỉ ổi!”.
“Ca ca không nên nói vậy”. Hoa Thành vô tội xoa tay, vô cùng không thành khẩn nói: “Ta chỉ dốc toàn lực thôi mà, nhỡ đâu bại trong tay ca ca, ước chừng Tam lang sẽ bị cô quạnh thật lâu…”.

Hoa Thành đánh từ ngoài phòng vào tới trong phòng, Tạ Liên dứt khoát bỏ Nhược Da, đánh tay không với hắn. Hoa Thành đánh cùng Tạ Liên một lúc, cam tâm tình nguyện chịu hai chưởng, giống như cố ý dẫn dắt từng bước ép Tạ Liên tới bàn dài. Nhân lúc y không chú ý đã đè người lên bàn, người bị tóm tay lúc này biến thành Tạ Liên.

Cả người y dán sát trên bàn dài, thân thể uốn thành độ cong chín mươi độ bị Hoa Thành áp chặt nơi đó không thể động đậy.

Ham muốn ngày hôm qua vẫn còn sức ảnh hưởng tới y, thể lực đã không còn mấy. Đành cố gắng ngửa đầu về phía sau, nói với hắn: “Được rồi, ta thua”.

Hoa Thành ngậm lấy đôi môi đỏ mọng mê người, hai tay không an phận chơi đùa trên người Tạ Liên, không cẩn thận lột chiếc áo lót bởi vì đánh nhau mà xộc xệch tuột xuống, lộ ra đầu vai trắng nõn.

“Ồ? Vậy ca ca mặc cho ta xử trí nhỉ?”. Hoa Thành cười một tiếng, đỡ người dậy, kéo chiếc áo vừa bị tuột xuống kia lên.

Biểu hiện vô cùng chính nhân quân tử, nhưng chỉ Tạ Liên mới biết, thật ra thì hàng này trên giường dã man lắm, đúng là mặt người dạ thú.

“Nếu ca ca muốn so tài cùng ta thế này, Tam lang đành phải thuận theo ý muốn của ca ca”.

“Chúng ta lên giường đánh đi, nhất định Tam lang sẽ để ca ca lĩnh giáo sự lợi hại của ta”.

“…”.

Đột nhiên Tạ Liên cảm thấy mình đúng là đang đâu lại đi gây sự.

[Hoàn]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.