Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân

Chương 41: [hoa Liên] Mộng Hồn


Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân – Chương 41: [hoa Liên] Mộng Hồn

Chúc mừng sinh nhật Thái tử điện hạ!

Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân
Hoa Liên Đồng Nhân
Mộng Hồn (Thượng)
Tác giả: Minh Nguyệt (Đã có sự cho phép từ tác giả)

——

(Nhất) Liên – Trưởng thành x Hoa – Binh lính

Lưỡi dao lạnh băng không báo trước xuyên thủng áo lót của Hoa Thành, khi rút khỏi thân thể kéo theo máu phun ra xối xả, đau đớn tột cùng thấm đẫm khắp nơi trong cơ thể.
“Bịch”, Hoa Thành từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, đầu óc mơ hồ không tỉnh táo dường như đã say một đêm.

Thế này không được, quân pháp Tiên Lạc có văn bản quy định rõ ràng: Trong thời kỳ chiến tranh, binh lính không được phép uống rượu, nếu không sẽ xử theo quân pháp. Hôm qua, Thái tử điện hạ tự mình trấn thủ, Tiên Lạc thắng lớn, bản thân vui vẻ lén lút uống vài ly không ngờ sức uống kém, nhanh chóng bất tỉnh nhân sự.
Chỉ là mơ cũng không yên, hắn thấy mình bị lưỡi dao đâm xuyên tim. Lúc đó, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất:
Thái tử điện hạ, chết trận vì người là vinh quang chí cao vô thượng của ta!
Khi hắn tỉnh lại thì cũng đã ngã xuống.
Hắn hơi mịt mờ chống người ngồi dậy, còn chưa kịp quan sát hoàn cảnh xung quanh, giây tiếp theo đã bị cưỡng ép tỉnh táo, cảm giác buồn ngủ còn sót lại cũng bị đánh tan. Hoa Thành kinh ngạc trừng to hai mắt.
“Tam Lang?”. Tạ Liên dịch từ phía giường trong ra ngoài, bám ở mép giường nghi ngờ nhìn hắn:

“Đệ sao thế?”.

Quần áo trên người Tạ Liên chẳng biết vì sao có hơi không vừa người, rõ ràng rộng hơn một số, lúc y cúi người khiến vạt áo trống rũ xuống lộ ra ra lồng ngực trắng nõn. Nếu như nhìn kỹ hơn, không khó có thể nhìn ra trên cổ, trước ngực… đều có vết hôn xanh tím và dấu răng hồng nhạt rải khắp nơi.

“Điện… điện hạ?!?”.

Ngữ điệu của Hoa Thành lên cao quãng tám, cho dù hắn chậm tiêu thì cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, thầm nghĩ uống rượu hỏng việc, chẳng lẽ đêm qua mình say rượu loạn tính, xúc phạm tới Thái tử điện hạ?
“… Đệ… không nhớ? Tạ Liên thấy phản ứng của Hoa Thành không đúng lắm, hơi nhíu mi, vươn tay định chạm vào trán hắn lại bị người ta vội vàng tránh né.
Ý của y là có phải Hoa Thành đã quên mất ký ức tám trăm năm này hay không. Nhưng người kia lại hiểu sai, cho rằng Tạ Liên đang truy hỏi mình quên chuyện tối hôm qua, vì vậy đỏ mặt cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào y.
“Ta… ta…”. Hắn há miệng muốn nói gì đó nhưng làm thế nào cũng không nói ra được, vô tình liếc thấy quần áo của hai người treo trên đầu giường, nghĩ lúc này Tạ Liên chỉ khoác một tầng áo mỏng, cũng không nhìn kỹ cứ thế vơ tới qua quýt chòng lên người Tạ Liên.
Hắn giống như chú nai con bị hoảng sợ, trốn ở một bên tự mình sửa sang lại quần áo.
Mặc dù không rõ Hoa Thành bị làm sao, có phải cũng bị giống mình lần trước bị Thực Mộng Thú cắn mất một phần ký ức không nữa. Nhưng Thực Mộng Thú đã bị đưa đi từ lâu, phản ứng cũng không giống lắm.

Thế nhưng Tạ Liên cũng không quá lo lắng, Hoa Thành chính là Hoa Thành, cho dù hắn biến thành cái dạng gì thì cũng là người y nhất định muốn chung sống cả đời.
Bộ dáng này trước mắt y là vỏ bọc của Quỷ vương Tuyệt cảnh, tâm chí mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi năm đó, tính ra cũng rất dễ thương. Tạ Liên không ngại hiểu thêm về Hoa Thành khi đó.
Y chậm rãi mặc quần áo, thoải mái xốc chăn lên, đôi chân ngọc thon dài giẫm xuống đất, mơ hồ có thể nhìn thấy trên bắp thịt trắng nõn lộ ra chi chít dấu răng lớn nhỏ không đồng nhất.
— Hoa Thành rất mãnh liệt trong việc đó, vô cùng cố chấp với mấy chuyện liếm hôn gặm cắn, nhất là ở vùng gốc đùi và phần xương quai xanh, hắn thường xuyên ép Tạ Liên nức nở cầu xin tha thứ cho đến khi mệt mỏi kiệt sức mới chịu bỏ qua cho y.

“Ngươi không cần căng thẳng như vậy”.

Tạ Liên tận lực thả nhẹ giọng nói, đưa quần áo đỏ trên giường cho Hoa Thành:

“Quên cũng không sao, ta sẽ giúp đệ từ từ nhớ ra”.

Thật ra thì Hoa Thành cũng phát hiện ra thân thể mình thay đổi, hắn cao hơn rất nhiều, pháp lực trong người cũng vô cùng dồi dào, mắt phải đeo một chiếc chụp mắt màu đen, khác một trời một vực với thân thể ban đầu của hắn.
Người xưa có truyền thuyết về mộng hồn, cho rằng hồn phách sẽ thoát khỏi thân thể khi mơ, tự do bay nhảy. Người có duyên thậm chí còn có thể bám vào một thân thể khác của chính mình.

Xung quanh trang hoàng không giống như ở doanh trại, màu đỏ diễm lệ như ngày động phòng hoa chúc lúc thành thân, cơ bản thì có thể xác định chỗ này tuyệt đối không phải nơi hắn thuộc về.
Tạ Liên cố ý dẫn Hoa Thành đi vòng vòng khắp nơi, hắn cũng muốn làm rõ tình huống hiện tại. Tuy nói chợ Quỷ chẳng phân biệt được ngày đêm nhưng quy luật làm việc nghỉ ngơi của bầy quỷ cũng không khác biệt lắm so với nhân gian, lúc này có hơi yên tĩnh.
Ban đầu Hoa Thành buông thõng hai tay đi sau lưng Tạ Liên đánh giá tình hình xung quanh, phát hiện có rất nhiều thứ hắn chưa nhìn thấy bao giờ, trong con ngươi đen nhánh không khỏi lộ ra vẻ tò mò.
Cảm giác ấm áp đột nhiên truyền tới, bàn tay bị nắm lấy nhẹ nhàng, sau đó Tạ Liên dắt tay Hoa Thành dẫn hắn đi từng bước về phía trước.
Giống như khi Hoa Thành cướp kiệu hoa của y, dắt y đi một đường như vậy.
Chỉ là lúc này ngược lại mà thôi.
Hô hấp của Hoa Thành hơi ngừng lại, không kiềm chế được dùng sức cầm lấy tay Tạ Liên, mười ngón tay đan xen, rất sợ rằng chỉ cần sơ ý thì thần linh của mình sẽ biến mất ngay trước mắt, không tìm lại được.
Trước kia Tạ Liên thường xuyên viết chữ mẫu giúp Hoa Thành luyện chữ, nhưng lần nào cũng viết viết rồi hai người ôm nhau lăn sang bàn thờ đánh vật. Y dẫn Hoa Thành có tâm trí còn ở thời kỳ thiếu niên tới đây là để xem có thể lợi dụng lòng sùng bái kính ngưỡng của đối phương lừa hắn luyện chữ nhiều hơn chút không.
Tạ Liên ở bên cạnh mài mực giúp Hoa Thành, thấy hắn ngẩn người nhìn chữ viết trên bàn thì cảm thấy hết sức buồn cười, y không kìm được vươn tay cốc nhẹ đầu hắn.
Hoa Thành bị cốc hơi ngửa về phía sau cũng không giận, bỗng nhiên với tới một đống quyển trục được xếp trên bàn. Đợi khi Tạ Liên thấy rõ đó là cái gì, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng ấn cái tay kia xuống.

“Cái đó… Tam Lang…”.

Mặt Tạ Liên đỏ bừng, ánh mắt né tránh nhìn khắp nơi không có tiêu điểm, y đè chặt Hoa Thành, đắn đo câu chữ cũng không biết phải mở miệng thế nào.
Hoa Thành cũng vô tội nhìn y, bầu không khí đột nhiên trở nên cổ quái.
Trong lúc giằng co, một đầu quyển trục không cẩn thận tuột xuống rơi trên mặt đất rồi theo đà lăn đi, bức tranh thần bí cũng theo đó hiện ra trước mắt hai người.
Bỏ qua tất cả, màu sắc bức tranh này cực đẹp, bút lực tuyệt đỉnh, tinh tế chuẩn xác nắm chặt mỗi cái nhăn mày, từng tiếng cười, từng tư thế lên xuống của nhân vật trông vô cùng sống động, tựa như nhân vật trong tranh tùy thời có thể bước ra.
Chỉ là —— Đây là một bức xuân cũng đồ. Chính xác hơn thì là xuân cung đồ lấy hai người Hoa Thành và Tạ Liên làm trung tâm. Quần áo xốc xếch, vết hôn mờ ám, độ cong khoa trương, tiếp hợp chặt chẽ….. khiến người xem tim loạn tai hồng, không biết suy nghĩ đã trôi tới nơi đâu.
Bức tranh này do Hoa Thành vẽ, khi hắn đắc ý dạt dào đưa quyển trục cho Tạ Liên nhìn còn cố ý hạ giọng cắn lỗ tai y, thổi khí:

“Ca ca phải thử tư thế trong này cùng ta đó”.

Không chờ Tạ Liên đồng ý, phía bên dưới đã mạnh mẽ va chạm khiến ý định từ chối của y tan thành mây khói, chất lỏng nóng bỏng đưa y tới cực lạc. Tạ Liên nói một đằng lòng nghĩ một nẻo ôm lấy cổ Hoa Thành, cổ họng yếu ớt hoàn toàn lộ ra trước mắt Hoa Thành, không ngừng đòi lấy.
“Khụ… Cái này…”. Tạ Liên đỡ trán, không biết phải giải thích thế nào.
“Điện hạ… Chúng ta… là loại quan hệ đó sao?”. Cũng may Hoa Thành kịp thời mở miệng, buông quyển trục trong tay xuống nhìn về phía y.
“Ừ”. Tạ Liên chậm rãi gật nhẹ, khẽ mỉm cười: “Đúng như đệ nghĩ”.
“Vậy thì điện hạ…”. Hoa Thành thận trọng mở lời, quan sát vẻ mặt của Tạ Liên, lấy can đảm nói:

“Ta có thể ôm huynh một cái không?”.

Tạ Liên chủ động giang tay ôm hắn.
Hoa Thành cũng ôm lại thật chặt, ngón tay thon dài siết chặt áo khoác trắng tinh kéo ra vài nếp nhăn, dường như muốn hợp lại nhiệt huyết tràn đầy của hắn dung hòa Tạ Liên vào máu thịt trong thân thể của mình.
“Ta có thể hôn huynh không?”. Khi Hoa Thành buông Tạ Liên ra đã hỏi như vậy. Một tay hắn khoác lên eo Tạ Liên, tay còn lại vòng qua cổ y, bộ dáng tùy thời gỡ xương nuốt người ta vào bụng.
“Dĩ nhiên là có thể”. Tạ Liên mím môi, nâng gò má của Hoa Thành từ từ rút ngắn khoảng cách giữa hai người, hô hấp nóng bỏng quấn quýt lấy nhau, bốn cánh môi tiếp hợp chặt chẽ không một khe hở.
Theo bản năng nguyên thủy nhất của thân thể, Hoa Thành nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của Tạ Liên, hơi hé mắt cẩn thận thưởng thức cánh môi mềm mại ngọt ngào của đối phương. Đầu lưỡi ướt mềm quét qua lại môi trên của y giống như bé con liếm mút viên kẹo yêu thích. Tạ Liên hơi há miệng chủ động để Hoa Thành tiến vào, rất nhanh bị công thành đoạt đất, quân lính tan tác.
Bọn họ hôn tới quấn quýt dây dưa không ngừng được, hô hấp dần trở nên nặng nề xen lẫn tiếp thở dốc mập mờ.
Vừa hôn xong, bốn cánh môi tách ra mang theo sợi chỉ bạc nho nhỏ, hiện lên ánh nước long lanh trong suốt.
“Ta có thể…”, Hoa Thành híp mắt, vươn tay lau đi nước miếng bên mép Tạ Liên, hắn khàn giọng hỏi: “… muốn huynh không?”.
“…”.
Tạ Liên chỉ hơi chần chừ, rất nhanh đã bắt được sự mất mác lóe lên trong mắt Hoa Thành tựa như ánh sao trong chiếc đèn ngọc lưu ly, bị gió thổi tắt ngấm.
Y có hơi không nỡ, tự cười giễu bản thân.
Xem ra y thật sự đã chiều chuộng Hoa Thành quá rồi.
Chỉ là nghĩ tới những gì Hoa Thành đã làm vì mình trong tám trăm năm qua, Tạ Liên lại cảm thấy cho dù mình cưng chiều hắn thế nào đi nữa cũng không có gì quá đáng, chỉ cần hắn thích y nhất định sẽ bằng lòng, để bù đắp tháng năm dài đằng đẵng bọn họ đã bỏ qua.
“Như đệ mong muốn”. Tạ Liên đè bả vai Hoa Thành, hơi nhón chân lên in lên cằm hắn một nụ hôn nhẹ nhàng như cánh bướm phe phẩy.
Nhiệt độ của chiếc hôn này quá nóng bỏng, thiêu đốt khiến cả người Hoa Thành đều nóng lên. Giống như mị dược hòa lẫn với cổ độc tan vào từng bắp thịt, mọc rễ đâm chồi trong cơ thể hắn. Dùng máu nóng nơi đầu tim tưới lên, dùng tình yêu dạt dào của hắn chăm bón, cuối cùng phá tan tầng tầng giam cầm lớn lên thành đại thụ chọc trời lấp đầy thân thể hắn.
Mọi thứ của hắn đều là Tạ Liên, Tạ Liên chính là tất cả của hắn.
Không biết là ai hành động trước, kéo quần áo đối phương tuột xuống, mọi thứ diễn ra sau đó càng không thể cứu vãn. Tóc đen xõa xuống như nhung lụa lướt qua xương quai xanh tinh xảo trắng nõn mang đến cảm giác tê tê hơi ngứa. Ngón tay đeo nút kết dây đỏ chạm vào gương mặt của người thương vuốt ve phác họa mi mắt, sống mũi, đôi môi của y.

Đường cong giống như linh xà quấn quýt lấy nhau si mê triền miên, lại vừa như đỉnh núi nhấp nhô chập trùng. Hai bóng hình chập chờn theo ánh nến nhảy nhót tỏa lên vách tường trắng tuyết một nét bút đậm, tựa như mực Tùng Yên nhuộm khói đen lên giấy Tuyên Thành trắng muốt.
Từng vòng cung đẹp đẽ giống như sóng nước dao động trong hồ, lan truyền ra bên ngoài một vòng lại một vòng kéo dài, mở rộng. Đụng vào ven hồ văng lên vài tia nước.
Quần áo trắng đỏ đều tuột xuống, sống lưng gày gò phập phồng theo tiết tấu phong phú, khi thì dịu dàng, lúc lại điên cuồng dán chặt lên da thịt mịn màng như ngọc quý. Nhiệt tình hòa lẫn trong tiếng rên rỉ nho nhỏ, dùng bản lĩnh cả người muốn giữ người bên dưới làm của riêng, toàn thân đều thuộc về mình.
Hai tay theo eo trượt xuống, một tay lưu loát miêu tả vòng eo, tay còn lại từ phần bụng nhẵn nhụi theo xuống đùi trong nhẹ nhàng xoa nắn. Tạ Liên ngẩng cao cổ trong không trung tạo thành đường cong xinh đẹp, lộ ra nhược điểm trí mạng trước mắt đối phương. Vết đỏ tô điểm trên da thịt trắng nõn giống như hồng mai diễm lệ, khi không quyến rũ lòng người.
Dục vọng như sóng lớn va đập vào bờ đê lý trí, tình dục điên cuồng kêu gào, lan nhanh lôi kéo dụ dỗ khiến bọn họ truy tìm nguyện vọng nguyên thủy nhất của bản thân. Nhiệt tình cuồng loạn đập vào ý thức rời rạc hỗn loạn của Tạ Liên, thân thể căng chặt cong lên thành hình cung mạnh mẽ, dần dần buông lỏng theo chất lỏng phun trào.
Hoa Thành kề trán với y, trao nụ hôn dài trong thời gian ý loạn tình mê. Hắn quanh năm dùng đao, trong lòng bàn tay có vết chai mỏng. Khi nó nhẹ nhàng vuốt ve những nơi nhạy cảm trên người Tạ Liên, da thịt nơi ngón tay, nơi tiếp xúc khiến thân thể y hơi co rút. Hai khối thân thể trực tiếp kề sát cạnh nhau, dán lên cơ ngực đều đặn của Hoa Thành vuốt ve lẫn nhau, hai viên đậu trước ngực run rẩy dựng thẳng.
Hoa Thành nhìn Tạ Liên, ngậm lấy hạt tròn dựng thẳng kia, dùng răng cọ sát kéo cắn, dùng đầu lưỡi mềm mềm liếm láp, hắn vẫn ở trong giai đoạn chưa trải sự đời nhưng thân thể lại theo bản năng làm ra phản ứng, thuận theo tự nhiên biểu đạt tình yêu sâu đậm với người dưới thân.
Sau dư âm cao trào, Tạ Liên tê liệt ngồi trong ngực Hoa Thành thở dốc, sắc mặt đỏ ửng, đôi mắt hơi híp lại. Y vươn tay vén tóc mai trên trán Hoa Thành, hôn một cái.
Người kia nếm được ngon ngọt lại càng được voi đòi tiên, vững vàng đè Tạ Liên trên bàn dài, ôm eo y từ phía sau, lượn quanh vùng ngực y vuốt ve qua lại, dần dần rời xuống trêu đùa dục vọng đã ngẩng đầu lên một lần nữa của Tạ Liên.
Hoa Thành đỡ lấy gậy thịt đảo đi đảo lại quanh miệng lỗ nhỏ đã được làm xốp mềm, thử chui vào một lần nữa. Nước thấm ra khiến nơi liên kết giữa hai người lấp lánh ánh nước, nơi không biết thỏa mãn kia còn đang cố gắng mút nó vào trong. Hoa Thành tư chất trời cho, mà dường như chỗ đó của Tạ Liên là trời sinh chuẩn bị cho Hoa Thành vậy, không nhanh không chậm tiếp nhận tất cả của hắn.
Hai tay Tạ Liên không có sức chống đỡ lên bàn dài, trước sau đồng thời bị đùa giỡn mang đến khoái cảm bức y phát điên, ngay cả đứng cũng không vững, vừa tiếp nhận sự tấn công của Hoa Thành vừa không kìm được quay mặt tìm kiếm đôi môi hắn, muốn dành lấy chút xíu an ủi.
Hoa Thành hung hăng chôn chặt củ khoai nóng của mình vào trong thân thể y, đôi môi người ngày nhớ đêm mong chủ động tiếp cận, trong lòng nóng lên lập tức nghênh đón, đưa lưỡi dây dưa giao hòa.
Tư thế gắn bó và đôi môi dán chặt, Hoa Thành kéo mông Tạ Liên, nâng một chân y lên xoay người lật lại, dao thịt lấp đầy trong vách tường cọ sát qua lại trên hành lang. Đôi mắt vốn đang khép hờ của Tạ Liên bất ngờ mở to, tiếng rên rỉ mơ hồ phát ra từ cổ họng, bụng dưới căng lên, tinh dịch màu trắng nhũ phụt ra trước bụng Hoa Thành.
Không gì có thể quyến rũ hơn sắc dục của người yêu, Hoa Thành nắm hai chân Tạ Liên điên cuồng ép chặt trong ngực mình, mỗi lần đâm chọc đều đi đôi với tiếng nước chảy xì xì kèm theo rên rỉ mơ hồ không rõ, âm thanh thành quá mức tuyệt vời, chỉ muốn cùng y đắm chìm trong đó không bao giờ tỉnh lại.
Tạ Liên ôm Hoa Thành thật chặt, lên lên xuống xuống theo từng động tác của hắn, cho dù sau lưng bị cọ sát khó chịu cũng không muốn dừng. Y si mê ngheHoa Thành gọi tên mình từng câu từng câu một, tiếng gọi điện hạ như quanh quẩn trong lồng ngực ngàn vạn lần cuối cùng cũng đánh vỡ lý trí, nện thẳng vào tim y.
Ngón tay Tạ Liên nắm lấy mái tóc đen dày của Hoa Thành, vuốt ve chải chuốt, trong lúc vô thức đã không biết gọi bao nhiêu lần Tam Lang.

…..

Hương trong phòng đã cháy gần hết, bên trong tràn đầy mùi xông hương cùng mùi vị của tình dục, trên bàn lộn xộn rối tinh rối mù, Tạ Liên cả thân trần truồng nằm trên đó, chỉ cần khẽ động thì tinh dịch lấp đầy bên trong sẽ theo hành lang dọc xuống bắp đùi chảy ra.
Lồng ngực phập phồng tràn đầy dấu vết bầm tím, bàn tay làm loạn vẫn đang vuốt ve qua lại. Tạ Liên mệt tới nỗi ngay cả sức mở mắt cũng không có, y cảm giác có một thứ rất mềm đang viết gì đó lên ngực.
“Điện hạ, huynh là thần của ta, là thần tiên duy nhất”. Y nghe thấy Hoa Thành thủ thỉ êm ái nhưng đầy kiên định bên tai.
Thứ kia bắt đầu di chuyển, xiêu xiêu vẹo vẹo không có cách thức trình tự gì. Tạ Liên tốn sức hé mắt ra một kẽ hở nhỏ, nhìn thấy Hoa Thành đang cầm trên tay một cây bút dính thứ đồ còn lại sau vui thích viết chữ gì đó lên người mình.
Mặt Hoa Thành đỏ tưng bừng, đường nét đưa bút lại vô cùng nghiêm túc. Hắn kéo tay Tạ Liên cùng hắn nắm lấy, “Điện hạ, ta muốn viết tên lên người huynh”.
“Viết trong… tim huynh được không?”.
Tạ Liên gật đầu, vô cùng trân trọng nói được.
Hoa Thành ôm lấy Tạ Liên đang mơ màng hỗn loạn, nhẹ nhàng đặt một nụ lên mặt y. Nếu như đây là một giấc mơ, hắn thật hy vọng vĩnh viễn không cần tỉnh lại.

[Hoàn phần thượng]


Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân
Hoa Liên Đồng Nhân
Mộng Hồn (Hạ)
Tác giả: Minh Nguyệt (Đã có sự cho phép từ tác giả)

——

(Nhị) Hoa – Trưởng thành x Liên – Thái tử

Nơi bí ẩn bên dưới bị dao thịt nóng bỏng đâm chọc, vách tường mềm mại bên trong liều chết vặn chặt lấy gậy thịt đang va chạm với hành lang.
Eo bị cánh tay mạnh mẽ ghì chặt, ép buộc nghênh đón với động tác của người phía trên. Mỗi lần va chạm y đều có thể cảm nhận rõ ràng cái cứng rắn gậy bên trong kia dần dần to lên, hơn nữa tiếng bạch bạch phát ra khi hai quả cầu thịt đập vào gốc đùi khiến người ta đỏ tai tim đập loạn nhịp.

Hai chân Tạ Liên mềm nhũn không còn sức, yếu ớt vắt trên eo người kia, xuyên qua tầng mô hôi mỏng mơ hồ có thể nhìn thấy vết đỏ rải rác trên da thịt trắng mịn như ngọc.
“Ngươi… um…”. Chất lỏng dính sệt lại nóng bỏng khiến y hét lên một tiếng kinh hãi, tiếp đó phát hiện giọng của bản thân đã khàn khàn lạc điệu. Gương mặt Tạ Liên hết đỏ rồi lại trắng, vừa xấu hổ vừa tức giận. Y giận dữ nhìn người đàn ông đẹp trai đang lùi ra khỏi thân thể của mình, cố nén cảm giác kích động muốn ngất xỉu giơ tay đánh một chưởng lên bộ ngực trần trụi của đối phương.
“Ca ca”.
Thanh niên trước mặt có mái tóc dài đen nhánh, ngọn tóc bị mồ hôi thấm ướt dính trên ngực hắn làm tôn lên làn da trắng muốt.
Đôi mắt sáng như ánh sao đong đầy sự dịu dàng, nhẹ nhàng hạ xuống gương mặt Tạ Liên. Chẳng biết vì sao trên mắt phải của hắn được che bằng một chiếc chụp mắt màu đen, trong sự dịu dàng còn tăng thêm vài phần anh tuấn bá đạo, trái tim Tạ Liên không tự chủ được nảy lên mãnh liệt.
Rõ ràng bị đè dưới người của tên đàn ông khác, bị đối xử vô lễ như vậy nhưng Tạ Liên vẫn sinh ra cảm giác hưng phấn mơ hồ. Việc này đối với Thái tử điện hạ cành vàng lá ngọc giữ mình trong sạch mà nói đúng là vô cùng kỳ quái.
Đánh xuống cổ tay bị Hoa Thành nắm chặt, Tạ Liên kinh hãi trong lòng, trong đầu dường như bị bổ một tia sét đánh tan hưng phấn mờ ảo kia, nhanh chóng chôn vùi trong cơn gió lạnh thấu xương.
Y bị phá thân sẽ không còn pháp lực! Người đàn ông này… người này… thật sự là cực kỳ đáng ghét! Tạ Liên tức giận đến phát run.
Hoa Thành cầm tay Tạ Liên thuận thế ôm người vào ngực. Hai thân thể trần trụi kề sát vào nhau lập tức bén lên lửa nóng. Thân thể Tạ Liên cứng đơ như một miếng gỗ, bắp thịt toàn thân cũng kéo căng, cứ vậy chui trong ngực Hoa Thành đưa tới tiếng cười thật khẽ bên tai.
Hắn vô cùng thành thạo hôn lên vành tai trắng nõn như bánh hoa quế của Tạ Liên, không ngừng thổi khí vào lỗ tai xinh đẹp. Bàn tay cầm tay Tạ Liên cũng từ dưới chuyển lên che trên mu bàn tay, nắm lấy từ từ dẫn y hướng tới nơi hai người đang kết hợp tìm kiếm.
Đôi môi mang theo nhiệt độ nóng bỏng mơn trớn dưới cổ mút ra từng vết hôn đỏ thẫm, giống như từng đóa hồng mai trải dài trong tuyết. Đầu lưỡi ướt át linh loạt quét qua da thịt nhẵn nhụi trơn bóng lưu lại từng vệt ánh nước. Thân dưới Tạ Liên đã ướt mềm, huyệt phía sau mở rộng khạc tinh dịch trắng sữa ra bên ngoài chảy dọc theo bắp đùi xuống giường nhỏ.
Bàn tay hơi lạnh dẫn dắt tay y nắm lấy dục vọng ngẩng đầu còn đang thổ lộ tinh hoa, rất có kỹ xảo xoa nắn đùa bỡn. Tạ Liên thanh tu ở Hoàng Cực Quán từ nhỏ, rất ít khi tự mình thủ dâm, lúc này bị một người đàn ông khác nắm tay đùa bỡn nơi bí mật, nội tâm đã dậy lên sóng gió kinh hoàng, xấu hổ theo đợt sóng tình dục đánh lên mặt y, từng đợt dâng lên những đóa hoa đỏ rực.
Hoa Thành lại cầm lấy một cái tay khác của Tạ Liên bỏ vào trong miệng vừa hôn vừa cắn, hận không thể róc xương nuốt người vào bụng. Môi lưỡi hắn bắt đầu mút vào từ đầu ngón cái, tiến dần tới ngón út, năm ngón tay gầy như cọng hành đều lấp lánh ánh nước, vô cùng quyến rũ lòng người.
Nếu như có thể, Tạ Liên nhất định phải dùng bàn tay cầm kiếm quanh năm bóp nát cằm tên dê xồm này không nể nang gì.
Điểm nhạy cảm trước ngực đồng thời bị khiêu khích, kích thích cả trên lẫn dưới ép Tạ Liên khổ không thể tả, đôi ngươi trong suốt bị bao trùm bởi một tầng nước mắt, sắc thái tình dục nhuốm đẫm đuôi mắt. Một khắc trước khi lý trí hỏng mất, Tạ Liên dùng hết sức đẩy người đàn ông đang kề sát chặt chẽ sau lưng ra, luống cuống tay chân kéo áo ngủ bằng gấm qua che kín bụng của mình.
“Ngươi….. Ngươi láo xược!”. Tạ Liên căm tức nhìn Hoa Thành. Nếu bội kiếm còn ở bên người, y nhất định phải băm chết tên đàn ông dám ức hiếp mình này:

“Ngươi biết ta là ai không?!?”.

Người đàn ông trước mắt ung dung thong thả choàng thêm áo khoác, ngồi bên cạnh Tạ Liên khều một lọn tóc dài của y, nhẹ giọng nói:
“Biết, huynh là Thái tử điện hạ”.
“Ta không những biết mà còn hiểu rõ tất cả về huynh”. Hoa Thành cong khóe miệng, tay cầm lọn tóc dài đưa tới bên môi nhẹ nhàng hôn xuống: “Trên đời không có ai tốt đẹp hơn huynh, huynh chính là tồn tại tốt nhất thế giới này”.
Hắn bày tỏ quá bất ngờ, Tạ Liên tạm thời chưa kịp phản ứng, đôi mắt của đối phương lắng đọng như mực Tùng Yên thượng hạng, ánh sao sáng chói hắt lên trong đêm tối, một con mắt bị thu hút mê hoặc không cách nào lấy ra.
Suy nghĩ lập tức trống rỗng, chẳng biết sao lại thốt lên: “Vậy ngươi là ai?”.
Hoa Thành cười khẽ, hắn lấy áo mỏng treo ở đầu giường bọc thân thể Tạ Liên lại, dán lên lỗ tai y dùng khí âm nói:

“Tất nhiên là người thương của huynh rồi”.

Không đúng, không đúng! Tất cả mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm, phòng lạ, người đàn ông cũng lạ, còn có… thân mật không quen thuộc. Tạ Liên ôm đầu, rõ ràng y đang tu luyện ở Hoàng Cực Quán trên núi Thái Thương, sao lại ở chỗ này? Y nhớ loáng thoáng tối hôm qua Phong Tín với Mộ Tình gây gổ với nhau vì vài chuyện nhỏ nhặt không đâu, tranh cãi tới mức y cũng không thể nào tĩnh tâm được bèn ra lệnh cho bọn họ ra bên ngoài chơi nối chữ. Nghe bọn họ oán khí ngất trời cắn răng nghiến lợi nối tiếp hơn trăm câu thành ngữ, buồn ngủ kéo đến bèn đi nghỉ.
Sao vừa tỉnh lại đã lâm vào cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi, khiến người ta mụ mị đầu óc như vậy????
Hơn nữa còn bị…. bị một người đàn ông đánh thức?

“Ca ca… đừng sợ”. Hoa Thành ôm chặt lấy bả vai trơn bóng của Tạ Liên, một cánh tay khác khoác hai chân ôm ngang y lên. Mặc dù không hề có độ ấm nhưng ôm ấp quá đỗi dịu dàng lại vô hình khiến Tạ Liên an tâm, giống như cái ôm này sinh ra chỉ chuẩn bị cho một mình y vậy.
Thế nhưng Tạ Liên vẫn trừng mắt cảnh giác nhìn Hoa Thành như cũ, giống như dã thú nhìn chằm chằm rất sợ con mồi chạy trốn: “Ngươi tên là gì? Đây là đâu?”.
Hoa Thành ôm Tạ Liên về ra sau điện, nơi đó có một suối nước nóng ngoài trời, là Hoa Thành dựa theo sở thích của Tạ Liên xây riêng cho y sau khi trở về. Xung quanh suối nước nóng trồng mấy cây hoa, hôm nay là ngày hoa nở rộ tỏa hương thơm, vô cùng tươi đẹp.
Một tay hắn ôm Tạ Liên, tay còn lại thử độ ấm của nước: “Ta tên là Hoa Thành, nơi này là Cực Lạc Phường”.

Hoa Thành.

Chẳng biết vì sao, đáng ra cái tên này rất lạ lẫm với y, nhưng khi Tạ Liên vừa đọc lên thì trái tim hơi lạc nhịp, tựa như một đóa hoa nhỏ nở bung trong góc nào đó nơi đáy lòng. Vì vậy, y không nhịn được lẩm nhẩm cái tên này lặp đi lặp lại nhiều lần.
Nước ấm đánh vào người làm dịu đau nhức và mệt mỏi toàn thân, tóc đen mềm mượt tản ra trong nước giống như giọt mực rơi xuống lan rộng ra xung quanh. Nơi kín đáo dưới thân bị làm cho sưng đỏ không chịu nổi, dòng nước chảy qua dấy lên từng tia đau nhói, cảm giác khó chịu lại dâng lên trong lòng Tạ Liên.
“Sao ngươi còn chưa đi?”. Tạ Liên xoay người chìm xuống, hận không thể vùi lấp nửa gương mặt, cánh hoa bay xuống lơ lửng trên mặt nước giống như một chiếc bồn tắm thiên nhiên rộng lớn. Tạ Liên thổi bong bóng trong nước, kiên quyết muốn đuổi Hoa Thành đi:
“Ta tắm không cần người khác hầu hạ, ngươi đi đi”.
“Ca ca nói vậy làm ta thật đau lòng”. Hoa Thành ra vẻ bị tổn thương, sau đó ung dung cởi quần áo trước mặt Tạ Liên. Vốn hắn chỉ khoác qua loa chiếc áo đỏ, đai lưng hơi kéo đã tuột xuống lộ ra thân thể gầy gò nhưng rắn chắc.
Ánh mắt Tạ Liên không tự chủ được bị khối thân thể trắng tới mức bất thường kia hấp dẫn, còn không kiềm chế hướng tầm mắt xuống một tấc. Rõ ràng là y nhìn người ta chằm chằm, cuối cùng lại đỏ mặt trước, nóng tới mức muốn nhỏ máu.
Khi Tạ Liên nhìn chỗ kia của Hoa Thành, suy nghĩ đầu tiên chính là vừa rồi cái vật này tung hoành ngang dọc trong cơ thể của mình, ép mình khổ không thể tả. Đáy lòng xấu hổ cực điểm, y tức giận siết chặt nắm đấm.
“Ca ca, có đẹp không?”. Giọng nói trầm thấp của Hoa Thành truyền tới bên tai, tiếng nước chảy rào rào, Hoa Thành đã xuống nước từ bao giờ kề sát phía sau y.
“Ngươi…..”. Eo bị ôm lấy, Tạ Liên kinh hãi giãy giụa mãnh liệt, giống như như chú chim non không biết bơi liều mạng vỗ cánh:
“Buông ta ra! Sao ngươi dám làm vậy với ta! Ta chính là Thái tử điện hạ!”,
“Điện hạ! Thả lỏng, một mình huynh rửa không sạch hết”. Hoa Thành tóm chặt eo Tạ Liên, cằm dựa vào vai y thổi nhẹ khí lên cổ y, an ủi người yêu đang căng thẳng trong ngực.
Không biết sao Tạ Liên thực sự từ từ bình tĩnh lại, thế này đúng là không giống y chút nào, y cũng không biết được chuyện gì đang xảy ra, chỉ vô thức tin tưởng người chưa từng quen biết này.
Hoa Thành cảm nhận được thân thể trong ngực yên tĩnh lại, khóe môi khẽ cong lên. Hình như trí nhớ của Tạ Liên đã dừng lại ở thời điểm y phong quang vô hạn, người được ngàn vạn tín đồ kính ngưỡng cung phụng, con cưng của trời hăng hái nhiệt huyết,
Hắn nhớ trong sách huyền bí kỳ ảo có nói, mọi người tin tưởng tâm linh, có lúc linh hồn sẽ rời khỏi cõi mộng xuyên qua kẽ hở của không gian và thời gian đan xen, tạm thời thuộc về thân thể khác gọi là mộng hồn.
Hoa Thành không biết trạng thái này của Tạ Liên sẽ kéo dài bao lâu, hoặc là sẽ vĩnh viễn dừng ở tuổi mười bảy thanh xuân tỏa sáng, nhưng điều này cũng chẳng quan trọng.

Bởi vì phong quang vô hạn là huynh, rơi xuống bụi trần cũng là huynh, quan trọng là huynh chứ không phải huynh thế nào.
Chỉ cần Tạ Liên vẫn ở bên cạnh hắn, mọi vấn đề đều không còn quan trọng. Cho dù bây giờ Tạ Liên vô cùng phòng bị, Hoa Thành cũng có lòng tin sẽ khiến Tạ Liên yêu hắn một lần nữa. Nếu có thể để y quên đi những đau khổ trong tám trăm năm qua ngược lại cũng là một chuyện tốt.
Ngón tay thắt dây đỏ tìm kiếm xuống lỗ nhỏ kín đáo, mang theo nước ấm áp trong suốt tiến vào vách tường mềm mại. Hoa Thành kiên nhẫn rửa sạch cho Tạ Liên, y thì đỏ mặt nghiêng đầu không thèm nhìn hắn.
Hành lang bị chất lỏng yêu thương lấp đầy dần dần khai thông, mang theo cảm giác trống rỗng đáng xấu hổ. Hoa Thành còn chưa rút ngón tay ra đã cảm thấy cái miệng nhỏ đói bụng kia đang lấy lòng mút vào.
“Điện hạ đây là… đói rồi?”. Hoa Thành xấu xa nhích lại gần, lấy thân cọ cọ, kích thích khiến Tạ Liên giật mình, hắn đến gần Tạ Liên cười xấu:
“Ta không ngại ở đây làm thêm mấy lần”.
Tạ Liên giả vờ húc mạnh cùi trỏ vào ngực Hoa Thành, khi đánh vào ngực hắn lại thu lực giống như đang làm nũng:
“Cút!”.
Hoa Thành cười không trả lời, hôn lên cổ Tạ Liên một cái, quả nhiên đối phương không còn bài xích như trước nữa, chỉ cứng đờ người ở đó.
Lá gan của hắn đột nhiên phồng lớn, cẩn thận gặm gáy Tạ Liên.
“Hoa Thành!”. Tạ Liên hoàn toàn buông tha chống cự, mặc kệ hắn sờ loạn trên người mình:
“Bây giờ là lúc nào?”.
Tất nhiên y không hỏi mấy giờ, Hoa Thành cũng không có ý định lừa gạt y, “Tám trăm năm sau”.
“Tám trăm năm à…”. Giọng nói Tạ Liên nghe ra hơi cô đơn, y lẩm bẩm, ánh mắt không biết nhìn về phương nào. Hoa Thành nghe được dừng lại động tác, cứ vậy lặng im ôm y.
Da thịt trần trụi dán sát vào nhau, bởi vì hai người bọn họ nóng lên, tầng hơi nước kích thích khiến tầm mắt của hai người mờ ảo, tỏa ra quyến luyến dịu dàng. Rốt cuộc Tạ Liên thu lại tầng tầng lớp lớp bảo vệ trên người, lộ ra một mặt mềm mại.
“Chúng ta… quen biết bao lâu rồi?”. Y thả lỏng toàn thân dựa vào ngực Hoa Thành, thở ra một hơi.
“Lâu như tám trăm năm”. Hoa Thành trả lời.
“Sau đó Tiên Lạc thế nào?”.
“Tiên Lạc… Tiên Lạc rất tốt, huynh cũng rất tốt”.
Tạ Liên quay đầu nhìn Hoa Thành, cũng không biết tin hay không tin. Một lúc lâu sau, y chậm rãi nở nụ cười:
“Cảm ơn”.
Bầu không khí trong suối nước đột nhiên trở nên cổ quái.
“Nhất định là ta rất thích ngươi nhỉ?”. Bỗng nhiên Tạ Liên hỏi một câu như vậy, Hoa Thành còn tưởng y sẽ gặng hỏi mình tám trăm năm này thế nào, không ngờ lại chỉ đơn giản hỏi ra nghi ngờ nặng ngàn cân này:
“Dù không nhớ ra được chuyện trước kia, nhưng bị ngươi đối xử như vậy ta lại không nỡ giết ngươi”.
“Ta không biết chuyện gì đã xảy ra những năm qua, trước kia ta vẫn cho rằng mình nhất định có thể cứu vớt chúng sinh, làm minh quân lưu danh muôn đời”.
“Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như không phải như vậy, nhất định ta rất tệ hại đúng không?”.
“Ta nhớ, quốc sư hỏi ta một câu thế này: Hai người ở trong hoang mạc sắp chết vì khát, chỉ có một ly nước. Người uống sẽ sống, người không uống sẽ chết. Nếu ngươi là thần, nước sẽ cho ai? “.
“Ta vẫn luôn cho rằng chúng sinh ngang hàng, nếu đã là thần vì sao không thể cho thêm một ly? Nếu như ta là thần, ta nhất định sẽ cho thêm một ly”.
“Ta còn nói với quốc sư, nếu như có một ngày ta phi thăng, ta nhất định sẽ làm được những gì ta nói hôm nay, trở thành xu hướng chung!”.
“Nhưng mà…”.
“Điện hạ, huynh rất giỏi, huynh đã cố gắng hết sức rồi”. Hoa Thành đau lòng nâng mặt Tạ Liên, hôn nhẹ lên má y.
“Huynh làm rất tốt”.
“Không có biện pháp nào tốt hơn so với huynh làm”.
“Điện hạ, không cần biết người khác nói thế nào, ở trong lòng ta, huynh là thần duy nhất, thần chân chính”.
Hoa Thành vuốt tóc Tạ Liên, không biết có phải do nước lạnh hay không, dường như Tạ Liên đang run rẩy.
Hắn bèn ôm Tạ Liên đứng dậy, kéo quần áo bên cạnh khoác lên người.
Lại đặt y xuống, cẩn thận mặc quần áo cho y, nhẹ giọng an ủi: “Điện hạ, ta hiểu rõ tất cả của huynh”.
“Dũng cảm của huynh, tuyệt vọng của huynh; sự lương thiện của huynh, mọi thống khổ của huynh; oán hận của huynh, căm ghét của huynh; sự thông minh của huynh, sự ngu dại của huynh”.
“Nếu như ta có thể, ta bằng lòng làm đá đặt chân cho huynh, qua sông phá cầu, muốn leo lên phải đạp vào hài cốt, tội nhân đáng kiếp băm thành trăm mảnh. Nhưng ta biết huynh sẽ không làm vậy”.
“Quá khứ nên để nó qua đi, nếu như huynh muốn nghe ta cũng sẽ kể cho huynh nghe, ta sẽ luôn ở bên cạnh huynh”. Hoa Thành hơi ngừng lại, dường như nhớ ra gì đó lại tiếp tục bổ sung:
“Ca ca, trong thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn”.
“Nhưng huynh phải biết, ta vĩnh viễn không rời bỏ huynh”.
Từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc, giống như vô cùng trân trọng ghim những câu nói này vào trái tim, vĩnh viễn ghi nhớ không quên.
Bàn tay hắn áp lên gáy Tạ Liên, từ từ tiến lại gần hôn lên đôi môi yết ớt.
Tạ Liên không nhắm mắt.
Hoa Thành cũng không.
Hai đôi mắt cứ như vậy, ánh mắt lo âu; bốn cánh môi dán lên cọ sát, dường như muốn bọn họ sinh cùng một nơi.
Lúc lâu sau, hai người hơi tách ra, đường cong nơi gò má được ánh chiều tà xuyên qua tán cây in lên phiến đá trong sân ngọc, lộ ra khe hở tinh xảo, ráng chiều dần dần tản ra.
“Ngươi kể cho ta vài chuyện trước kia của chúng ta đi”. Tạ Liên ngước mắt, khắc họa gương mặt tuấn tú của Hoa Thành trong đáy mắt vào trái tim, “Tất cả những gì liên quan đến ngươi, ta đều muốn biết”.
Nhành hoa trong sân đong đưa theo gió đêm, đủ loại hoa rơi đầy đất. Trong tiếng vi vu mang theo từng cánh hoa bay, Tạ Liên nghe Hoa Thành nhẹ giọng đồng ý:
“Được”.

[Hoàn]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.