Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân

Chương 34: [song Huyền]góc Nhìn Của Song Huyền [thượng]


Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân – Chương 34: [song Huyền]góc Nhìn Của Song Huyền [thượng]


Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân
Song Huyền Đồng Nhân
Góc Nhìn Của Song Huyền
Phần 1: Từ Phía Sư Thanh Huyền
Tác giả: 绒毛猫儿-XT (Đã có sự cho phép của tác giả)

Note: ĐỒNG NHÂN, có thiết lập và suy nghĩ của riêng tác giả, không yêu mời lặng lẽ đi ra. KHÔNG NÓI LỜI CAY ĐẮNG.
————–
1,
Đêm qua trời mưa to.
Ta trú tạm trong một ngôi miếu Phong Thủy.
Sáng sớm tỉnh dậy, nhớ lại một giấc mơ.
Ta ngồi bên cửa sổ trong tửu lâu đắt đỏ nhất kinh thành nghiêng một ly rượu.
Đổ trúng lên đầu người qua đường.
Ca ca mắng ta tính nết không đổi, sao lại khiếm nhã như vậy.
Ta nói cùng lắm thì cho hắn mười vạn công đức, nếu không được nữa thì để bạn tốt nhất Minh Nghi của ta tới giải quyết.
Ca ca hừ lạnh.
Minh huynh mặt đen như thường lệ, bạn ngươi là ai?
Khi đó, tên hắn là Minh Nghi.
Quạt phong thủy không gãy.
Hạ Huyền không xuất hiện…

——————-
Không khí lạnh lẽo vắng lặng.

Thái tử điện hạ nói số mệnh của ta rất may mắn. Ta cũng cảm thấy đúng như vậy.

Hôm nay thật may, vừa ra khỏi cửa đã gặp đại ca áo đen đang bày sạp bán bánh bao.

Ta vừa đi qua, chưa kịp mở lời đã được hắn ném cho một túi bánh bao.

Dù gì lúc trước ta cũng là Phong Sư đại nhân, đối xử với ta như thế á hả?!?


Ta chuẩn bị tranh luận với hắn, hắn lại lạnh mắt nhìn ta, trong nháy mắt đó, ta tưởng rằng hắn muốn lấy mạng chó của ta bèn lập tức cúi chào rồi ôm bánh bao té lẹ.

Không chọc nổi ầy chọc không nổi.

Lúc trở lại ngôi miếu hoang, mọi người đang đùa giỡn.

Chia bánh cho mọi người xong, ta tìm một vị trí ở góc tường ngồi xuống từ từ gặm.

Hử? Không chú ý lắm, sao lại có một cái bánh bao chui vào nữa…

Trong lúc ồn ào, có người nói: “À, mấy hôm trước thấy trà lâu ở trung tâm thành kia bị dỡ rồi, bây giờ làm làm móng, nghe nói là xây điện cho vị thần quan nào ấy”.

“Điện Thái tử sao?”.

“Ai biết được. Aizz, lão Phong, lúc ngươi làm thần tiên ở trên trời ấy, ngươi quản cái gì?”.

“…Ta là Phong Sư”.

“Á??? Gạt người rồi quá! Đùa gì vậy?? Phong Sư nương nương xinh đẹp như hoa, sao có thể là một gã đàn ông như ngươi chứ…”.

Ta dở khóc dở cười: “Các ngươi!!!”.

“!!!! Lão Phong! Ngươi thật sự là Phong Sư nương nương hả?”.

Hử?

Ta cúi đầu nhìn, sọc đen đầy đầu không tiếng động bò xuống ! ! !

Trong lúc lơ đãng ta niệm pháp quyết hóa hình dạng nữ, nháy mắt khôi phục tướng mạo Phong Sư.

Lúc này, quạt Phong sư đã trở lại trong tay, không biết Thái tử điện hạ dùng cách gì có thể rót pháp lực vào trong cơ thể giúp ta thi triển như ý.

“Oa… Lão Phong, quần áo này của ngươi đẹp quá!”.

“Vậy, vậy sao?”.


Đẹp hay xấu ta cũng không biết, chỉ biết nếu bị ca ca nhìn thấy nhất định sẽ bị mắng tơi bời.

Rất lâu trước kia, ta biến hình dạng nữ, cùng Hạ Huyền khi đó còn là Địa Sư tới thôn Vũ Sư chơi. Lúc về Thiên Đình bị ca ca chặn lại, sau đó lại bị mắng: 

“Sư Thanh Huyền! Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được phép tùy tiện hóa thành nữ! Nhỡ đâu gặp phải kẻ mưu đồ xấu lại có pháp lực cao cường thì phải làm sao?!? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn phải khiến ta lo lắng tới khi nào???”.

Ta nói: “… Hai tám”.

Ca ca ta lại chất vấn Hạ Huyền: “Còn ngươi nữa, Thanh Huyền không phải bạn ngươi à, y bao nhiêu tuổi rồi, ngươi lại cứ cùng y nghịch ngợm như vậy?”.

Hạ Huyền chẳng đổi biểu cảm: “Không phải y vừa nói à, mười sáu”.

Khi đó ta vẫn cho rằng đó là tính cách của Hạ Huyền, với ai cũng lạnh lùng như vậy.

Mãi về sau mới từ từ nhận ra rằng, hắn lạnh lùng với người khác, còn với ca ca cùng ta là căm thù tới tận xương tủy.

Giống như khi đó hắn bổ nát bảng hiệu Thủy sư ở trấn Bác Cổ, phải hận sâu tới mức nào mới có thể một chưởng đập nát.

Gặm xong bánh bao, ta ra khỏi cửa, dọc theo đường mòn đi tới ngoại ô.

———–
2,
Ngày xuân chậm chạp, cây cỏ sum suê.

Ngày tháng tư ở nhân gian, thời tiết tốt xuân ý dạt dào.

Lúc trước ta ẩn giấu rất kỹ, sau sự kiện bảo vệ hoàng thành lần đó, vù vù lại bị lôi tới trước mặt mọi người.

Ta cho rằng sau khi chuyện đổi mạng bị vạch trần, những thần quan trên thiên đình mỗi người sẽ đạp ta một phát, đạp cho tới khi ta lún sâu xuống lòng đất không có ngày ló ra mới thôi.

Không ngờ rằng…. Trừ bạn thân nhất muốn ta chết ra, những người bạn khác vẫn nhớ tới ta.

Lúc nhìn thấy ta, Bùi Minh bất chợt kéo cánh tay ta: “Ngươi! Tên nhóc Thanh Huyền ngươi chạy đi đâu! Còn biến thành cái đức hạnh này! Trở về với ta!”.


“…”

Tiên Kinh đã bị thiêu hủy, những thần điện có chủ đều đang được xây dựng lại, phủ Phong Thủy đã mất đi chủ nhân e là không thể xây nổi nữa.

Có lẽ cũng là cơ duyên, người đảm nhiệm vị trí Phong Sư, Thủy Sư mới sau khi phi thăng có thể tự xây điện của mình.

Chỉ là như vậy cũng chẳng liên quan gì tới ta ~

“Chả sao cả, về điện Minh Quang cùng ta trước. So với Quân Ngô, chuyện này của ngươi chẳng thấm vào đâu”.

“…”.

Sau khi từ chối Bùi Minh, qua mấy ngày sau, Vũ Sư lại cưỡi trâu đen của nàng xuất hiện, mời ta tới thôn Vũ Sư ở.

Ta đi tới đó mang về một ít hạt giống.

Nhưng mà chẳng biết vì sao, các loại lương thực nông dân trồng ở thôn Vũ Sư rõ ràng nảy mầm rất nhanh, hạt giống ta rắc tận một tháng lại chẳng có động tĩnh gì.

Ta nghi ngờ có phải cho ta toàn hạt giống xấu không nữa…

Lại qua vài ngày, Thái tử điện hạ cùng Huyết Vũ Thám Hoa xuất hiện mời ta tới tửu lâu đắt tiền nhất hoàng thành ăn cơm.

Đợi tới lúc chia tay ta mới chú ý tới, trên người ta hiện lên một tầng linh quang nhàn nhạt chẳng biết từ bao giờ.

“Thái tử điện hạ! Đây…”.

“Lúc trước ở Tiên Kinh ta nghe ngươi nói muốn ở nhân gian làm tán tiên ngao du khắp nơi, không có pháp lực ngươi du kiểu gì”.

“Nhưng mà…”.

“Yên tâm. Vị kia… Không dám có ý kiến”.

“Hả? Vì sao?”.

Huyết Vũ Thám Hoa chẳng thèm đếm xỉa chen ngang: “Hắn nợ ta tiền”.

“…. Vậy thì, cảm tạ”.

Thái tử điện hạ cười ha ha:”Không có gì, dù sao cũng đều là của ngươi”.

“Hả?”.


“…Ớ.. Không có gì”.

Không biết có phải là ảo giác của ta không, từ sau khi Thái tử điện hạ ở cùng Huyết Vũ Thám Hoa cũng bắt đầu suy luận vẩn vơ rồi.


——–
3,
Rảnh rỗi mấy ngày, một buổi trưa sau đó, tiếng pháo nổ truyền tới từ trung tâm hoàng thành.
Một người đi xem náo nhiệt, sau khi trở về chỉ vào ta lắp bắp kích động không thôi: 

“Lão Phong! Ngươi!”.

Ta không hiểu ra sao: “Ta cái gì?”.

“Miếu của ngươi”.

“?!?”.

“Ở trung tâm thành, thần điện mới xây lại chính là điện Phong Sư, hôm nay khánh thành đó! Tượng thần vừa được chuyển vào, tướng mạo y hệt như ngươi biến hóa hôm đó!”.

Đột nhiên ta không biết trong lòng là tư vị gì.

Nhiều năm như vậy, miếu Phong Thủy bị người đập người đốt rất nhiều, phần lớn đều rách nát, quả thực không nghĩ ra sao lại có người xây lại điện Phong sư.

Ở xã hội hiện tại, muốn sinh tồn phải nắm giữ nhiều kỹ năng.

Chẳng hạn như bây giờ, ta gặp đại ca bán bánh bao ngày đó ở điện Phong Sư mới.

Vẫn một thân đen sì, mặt lạnh lùng giống như ai nợ hắn một trăm tám mươi vạn vậy.

Có lẽ sau khi không bán bánh bao nữa, hắn lại tìm công việc quét sân trong miếu.

Lúc này hắn đang cầm chổi qua quýt quét sân, chưa nói tới thái độ không nghiêm túc, kỹ thuật quét sân còn kém hơn so với Mộ Tình nhiều.

Chủ vị trong điện Phong Sư chính là Phong Sư nương nương. Ta sâu sắc cảm thán: Ta thực sự rất thích biến thành nữ nhưng cũng không có nghĩa là ta hy vọng tượng thần của mình cũng khắc thành hình dáng nữ mà!

Hôm đó ở trong điện cứ cảm thấy sau lưng mát mát, dường như có một ánh mắt theo dõi ta như hình với bóng.

Sau ta cũng không đi tới tòa điện kia nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.