Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân – Chương 30: [hoa Liên] Hang Vạn Thần Play (r)
Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân
Hoa Liên Đồng Nhân
Hang Vạn Thần Play
Tác giả: 流云下酒_CC (Đã có sự cho phép của tác giả)
—–
Tạ Liên từ Tiên Kinh về Chợ Quỷ, chuyện đầu tiên tất nhiên là đoàn tụ với Hoa Thành, dù sao đã không gặp một ngày một đêm rồi.
Đi trên đường lớn của Chợ Quỷ, nhớ tới cảnh tượng hỗn loạn sôi nổi khi đến nơi này lần đầu tiên, không khỏi che tay lên môi cười khẽ.
“Đại bá …. Tạ đạo trưởng đã về rồi, thành chủ nhớ ngài muốn chết luôn!”.
“Đúng rồi ấy, thành chủ chờ ngài ở sòng bạc quỷ đó!”.
Sòng bạc quỷ?
Đó chính là nơi lần đầu tiên Tạ Liên nhìn thấy hình dáng thực sự của Hoa Thành, lần đó lắc xí ngầu ở sòng bạc quỷ bị Hoa Thành lừa lòng vòng, vừa buồn cười vừa bó tay, Tam lang thật là nghịch ngợm.
Dọc đường đi, đám quỷ trong chợ Quỷ ồn ào náo nhiệt, ngươi một lời ta một câu, nói hươu nói vượn khắp trời Nam biển Bắc, vây quanh Tạ Liên tới sòng bạc quỷ.
Vẫn là hình ảnh con bạc muôn hình vạn trạng, vẫn là cảnh tượng yêu dị náo nhiệt kia.
Sau màn che màu đỏ, cũng vẫn là bóng người không lúc nào không muốn được nhìn thấy.
Hình bóng ấy ở bên trong màn che đỏ lộ ra một cánh tay thon dài trắng nõn, dịu dàng nhưng tràn đầy sức mạnh.
Tạ Liên không chút nghĩ ngợi đặt tay mình lên, chỉ nghe người đối diện khẽ cười nói:
“Vị thần tiên ca ca này, sao lại tới nơi tụ tập loạn lạc của yêu ma quỷ quái này thế?”.
Tạ Liên hơi sửng sốt, sau đó nghĩ ngay Tam lang lại đang chơi trò gì rồi bèn thuận theo lời hắn:
“Ta thấy nơi đây vô cùng náo nhiệt, muốn vào xem một chút”.
Hoa Thành: “Ồ? Kết quả thế nào?”.
Tạ Liên: “Kết quả nhìn thấy một tên nhóc nghịch ngợm, nhân dịp người lớn không có ở nhà không chăm chỉ rèn luyện viết chữ cho tốt, lại tới nơi lừa đảo chơi đùa”.
Hoa Thành cười ha ha, hơi dùng lực kéo Tạ Liên vào sau màn che, quay người ôm eo hắn giam lại trước ngực.
Hắn vừa vô tội vừa oan ức nói: “Ca ca không có ở đây, làm sao có thể an tâm luyện chữ?”.
Tạ Liên thầm nghĩ, lúc ta ở cùng ngươi lại càng luyện không yên ổn.
Nói luôn: “Lúc nào đệ cũng lý do”.
Hoa Thành cười: “Gặp lại sau chia ly, ca ca chỉ muốn nói mấy lời này sao?”.
Quả thật Tạ Liên cảm thấy vừa mới gặp mặt đã chất vấn hắn này nọ không hay lắm, nhưng cũng không thể để mặc Hoa Thành cứ “chơi bời lêu lổng” như vậy được.
“Tam lang muốn nói gì?”.
Hoa Thành không trả lời mà nói: “Không bằng chúng ta đánh cược một lần, ca ca thắng thì Tam lang sẽ ngoan ngoãn luyện chữ; Tam lang thắng, chúng ta sẽ làm chút việc khác”.
Tạ Liên: “Còn cần nói, tất nhiên là Tam lang sẽ thắng”.
Hoa Thành: “Không thử làm sao biết, bây giờ pháp lực của ca ca đã khôi phục hoàn toàn, ai thắng ai thua rất khó nói”.
Tạ Liên thầm nghĩ, cũng được, thua thì thua, coi như là y đền bù cho Hoa Thành một ngày rời đi.
“Vậy được”.
Hoa Thành cầm một chiếc cốc bằng gốm màu đen ra, loại cốc đen này có ở khắp nơi trong sòng bạc, mà Tạ Liên cũng chẳng hề nghi ngờ, chiếc cốc này chính là cái Hoa Thành lắc trong lần đầu tiên y tới sòng bạc quỷ.
“Ca ca trước đi”.
Tạ Liên nhận lấy cốc, tự động nghĩ tới hôm đó Hoa Thành dạy mình lắc xí ngầu thế nào, đếm làm sao để số xúc xắc trong tay mình càng ngày càng lớn, cầm lấy chiếc cốc tinh xảo màu đen này một lần nữa, cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Lắc lắc hai cái, cẩn thận mở đồ ra.
Một viên năm điểm, một viên sáu điểm.
Điểm số giống hệt với lần đó lắc cùng Hoa Thành.
Hắn nhướng mi: “Ca ca cực kỳ lợi hại”.
Tạ Liên không ngờ có thể lắc được số lớn như vậy, có chút kinh ngạc cũng có chút vui vẻ. Chẳng qua không phải là y rất muốn Hoa Thành luyện chữ mà là may mắn tới bất thình lình khiến y không kịp phản ứng.
Lại nghĩ vận may của Tam lang cực tốt, lắc đại lắc tiểu đều tùy theo ý mình, nếu đệ ấy muốn thắng thì sai con sáu đâu có khó khăn gì.
Ai ngờ Hoa Thành nhận lấy xúc xắc xong lại bỏ sang một bên, nói: “Ta nhận thua, ca ca huynh thắng rồi”.
Tạ Liên: “?”.
Hoa Thành: Ca ca thắng, ta luyện chữ, nhưng có chuyện muốn nghe xem ca ca giải thích thế nào”.
“Chuyện gì?”.
Hoa Thành dùng ngón tay quấn lấy tóc Tạ Liên, oán giận nói: “Ca ca đi một ngày một đêm, có thông linh cho Tam lang lần nào không?”.
Không có.
Không phải Tạ Liên không muốn thông linh trò chuyện cùng Hoa Thành mà thực sự là khẩu lệnh thông linh kia quá khó để mở miệng, nếu không phải quá cần kíp Tạ Liên thực sự không dùng nó để tìm Hoa Thành, điểm này Hoa Thành hắn nhất định cũng hiểu rõ.
Y nghĩ nếu mình không tìm Hoa Thành, tất nhiên Thành sẽ tìm y, ai dè mãi chẳng đợi được Hoa Thành thông linh.
Cứ vậy xoắn xuýt trằn chọc trở mình mãi, bậm bịch khó chịu nhịn một ngày một đêm.
Y cũng không biết khoảng thời gian không thấy Hoa Thành mình sống thế nào nữa.
“Ca ca?”.
“Hử?”.
….
“Cái kia, Tam lang cũng không cùng ta thông linh mà….”.
Tạ Liên nói ra miệng cũng đã có chút hối hận, thật giống như mình xoắn xuýt việc ai mở lời nói với ai trước vậy, rất hẹp hòi.
Hoa Thành vô tội: “Tam lang không biết ca ca đang làm gì ở Thượng Thiên Đình, làm sao dám tùy tiện quấy rầy được”.
Lời này nói ra tất nhiên không thể tin được, Hoa Thành làm gì có lúc nào để ý tới Thượng Thiên Đình, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, muốn cướp người thì cướp người, muốn gõ chuông thì gõ luôn, làm gì ở mức “tùy ý quấy rầy” cơ chứ.
Nói di nói lại, cho dù là ai thắng ai thua, cuối cùng phải làm những gì vẫn là do Hoa Thành định đoạt.
Hoa Thành nghĩ đủ cách dụ y mắc lừa hắn, đáng yêu tới mức khiến người bị hắn bắt chẹt cũng chẳng có cách nào, Tạ Liên ôm lấy mặt Hoa Thành, nhón chân hôn lên.
Hôn một lúc, vừa muốn tách ra đã thấy bên hông bị kéo. Hoa Thành ôm lấy y, Tạ Liên thuận theo nhón mũi kiễng lên dán chặt lên người Hoa Thành.
Mặt hai người cách nhau quá gần, chỉ cần một người cử động là có thể kề môi đối phương một lần nữa.
Hoa Thành cười nói: “Ca ca đang bồi thường cho ta à?”.
Tạ Liên nhìn con mắt sâu không thấy đáy kia của Hoa Thành gần trong gang tấc, ma xui quỷ khiến nói: “Một nửa là đền bù cho đệ”.
Hoa Thành đáp: “Nửa kia thì sao?”.
“…”. Tạ Liên nhỏ giọng: “Bồi thường cho ta”.
Một khắc sau, Hoa Thành ôm y càng chặt, một tay nắm lấy cằm y, Tạ Liên nửa bị ép nửa tự nguyện há miệng, đón lấy cái hôn sâu trong dự đoán.
Cho dù bao nhiêu lần, Tạ Liên cũng không ngăn được nụ hôn vừa bá đạo vừa dịu dàng của Hoa Thành, gần như ngay lập tức choáng váng đầu óc, thần hồn điên đảo.
Sau đó không biết từ lúc nào, Tạ Liễn đã bị đè trên ghế, hai chân tự giác tách ra quặp lấy eo Hoa Thành, vài tiếng hừ nhẹ thỉnh thoảng tràn ra trong cổ họng, một bàn tay nắm chặt lấy tay Hoa Thành mười ngón đan xen, tay còn lại cởi đai lưng của hắn.
Hoa Thành cười một tiếng, bắt được tay của Tạ Liên, áp lên đôi môi đỏ thắm lóng lánh ánh nước do bị hôn, nói: “Ca ca không muốn luyện chữ nữa?”.
Thật xấu xa!
Dây dưa như vậy một lúc, hai người đã thành tên lắp trên cung, chạm một cái sẽ bùng nổ. Nhưng Hoa Thành còn cố ý nhàn rỗi trêu chọc, thực sự rất là hư!
Tạ Liên vừa lúng túng vừa bực mình, cắn lên môi Hoa Thành một cái biểu thị bất mãn.
Hoa Thành cười càng xấu xa: “Ui, ca ca đừng nóng giận, ta sai rồi, Tam lang cũng không luyện chữ nữa, chuyên tâm ở cùng ca ca có được không”.
“Tam lang!”.
“Ha ha, được rồi không đùa ca ca nữa”.
Lại đùa giỡn đôi môi một lúc, Tạ Liên rất nhanh đã bị Hoa Thành làm cho đỏ mặt thở hổn hển.
Trong lúc vô tình nghiêng đầu, liếc thấy bên ngoài tấm màn màu đỏ là tiếng người ồn ào vô cùng náo nhiệt, cũng không ai chú ý tới tình huống bên này, đoán rằng Hoa Thành đã đặt kết giới từ lâu.
Hoa Thành vừa chinh phạt thân thể Tạ Liên, vừa nói bên tai y:
“Ca ca đang nhìn cái gì? Tam lang phục vụ không chu đáo? Hay là cảm thấy bên kia đẹp hơn ta?”.
Tạ Liên bị Hoa Thành cọ xát rụt cổ lại, hô hấp rối loạn: “Không phải…. Ư…”.
“Cái gì không phải?”.
“Đều, đều không phải…”.
Hoa Thành dùng sức đẩy lên vài cái đổi lại vài tiếng rên rỉ của Tạ Liên, “Ý là, ca ca cảm thấy Tam lang rất đẹp trai, phục vụ huynh rất thoải mái?”.
“Ah… Tam lang, nhẹ… nhẹ một chút… Ưm…”.
Hoa Thành cười: “Ta biết ca ca rất sung sướng, nhưng vẫn phải nói cho ca ca biết, mặc dù ta có bố trí kết giới, bên ngoài không thấy được ở đây. Nhưng không chừng có thể nghe được âm thanh đó”.
Tạ Liên hoảng sợ, vội vàng che miệng lại, toàn thân căng chặt.
Dường như Hoa Thành mắng câu gì đó, dưới thân càng dùng sức đưa đẩy khiến phần bẹn của Tạ Liên đỏ ửng, trên đùi cũng tràn đầy dấu tay xanh xanh tím tím của hắn.
“Ưm ư.. ư!”.
Tạ Liên vốn sợ người khác nghe thấy, xấu hổ tới mức toàn thân hồng hồng, mồ hôi rịn ra trong suốt, cực kỳ nhạy cảm. Mấy lần lên xuống, khóe mắt đã rưng rưng nghẹn ngào, nhưng dù thế nào cũng không muốn bị người khác nghe thấy tiếng của mình, không nhịn được nữa thì liều mạng cắn cánh tay.
Hoa Thành bị dáng vẻ này của Tạ Liên kích thích, hai mắt đỏ lên hầu như không khống chế được sức mạnh, hắn kéo cổ tay Tạ Liên ra, chặn thanh âm vừa vui sướng vừa đau đớn giữa răng môi hai người.
“Tam lang, nhẹ chút… ưm…”.
Thật ra thì nghĩ một xíu là biết được, làm sao Hoa Thành có thể để cho người khác nghe được âm thanh mê người của điện hạ nhà hắn? Tất nhiên chỉ đùa giỡn Tạ Liên mà thôi.
Dưới sự kích thích như vậy, chẳng bao lâu sau Tạ Liên đã run rẩy bắn ra.
Khóe mắt y hồng hồng, đôi môi cũng hồng hồng. Nếu như y có thể nhìn thấy sẽ phát hiện chỗ kia sau lưng cũng đã bị hành hạ đỏ tươi mềm mại.
Hoa Thành chậm lại thế tiến công, nhẹ nhàng chậm rãi nghiền mài để Tạ Liên được nghỉ ngơi xoa dịu.
Đầu óc trống rỗng một lát, Tạ Liên cảm giác được Hoa Thành cọ sát trong cơ thể mình, không mạnh mẽ nhưng mỗi lần đều nhẹ nhàng ma sát qua nơi đó khiến y run rẩy thở gấp không ngừng, sao có thể nghỉ ngơi?
“Nếu ca ca không muốn bị người khác nghe thấy, chúng ta đổi nơi khác được không? Đi đâu do ca ca quyết định”.
Vừa nói, Hoa Thành lại lấy ra chiếc cốc gốm màu đen đặt vào tay Tạ Liên.
Tạ Liên còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, tùy tiện lắc hai cái.
Hai viên sáu điểm!
“Quả nhiên ca ca rất lợi hại!”.
Tạ Liên chưa kịp phản ứng thì trời đất đã quay cuồng, không gian điên đảo, sau đó Hoa Thành lại hung ác đâm vào một cái thật sâu.
“Ah!”.
Lần này sâu hơn bất kỳ lần nào trước đó, rất sâu, đâm tới mức khiến mắt Tạ Liên nổ đom đóm, tứ chi co chặt, ngón chân cũng co quắp.
Hoa Thành cũng nặng nề hừ một tiếng, gân xanh nổi đầy trên trán.
Chờ hai người từ từ lấy lại được chút sức, Tạ Liên phát hiện y đang bị đặt trên một vách tường, sức nặng toàn thân đều tập trung nơi gắn chặt lấy Hoa Thành, tứ chi quấn chặt trên người hắn.
Ánh sáng xung quanh mập mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy một pho tượng quen thuộc, chính là hang Vạn Thần.
Mặt vách tường sau lưng phủ đầy tơ tằm màu trắng, chính là bức vẽ bị Hoa Thành tìm đủ mọi cách che đi.
Tạ Liên thở dồn dập: “… Tại sao lại ở đây?”.
Hoa Thành cười đáp: “Đi chỗ nào là do ca ca quyết định, nếu đã tới đây rõ ràng rằng ca ca thích nơi này nhất, phải không?”.
“Ta, ta không… muốn tới nơi này…”.
Hoa Thành nâng mông Tạ Liên, nắn bóp vài cái không nặng không nhẹ nói: “Chỗ ca ca chọn thật tốt, nơi này tuyệt đối không có ai quấy rầy”.
“Không phải, ha ha ha…”.
Tạ Liên đột nhiên cười, còn vặn vẹo thân thể, cười khiến cả người run rẩy, vừa cười đứt quãng vừa nói: “Ha ha ha, buồn quá …Tam lang … đệ… ha ha … đệ mau để những sợ tơ này đừng động đậy, ha ha…”.
Hoa Thành nhìn Tạ Liên cười sắp không thở nổi, nhíu mày nói: “Bọn chúng không động đậy, là do ca ca cọ vào bọn chúng thôi”.
“Vậy thì… ha ha ha… vậy đừng để bọn chúng ở đây nữa…”.
“Đây là điện hạ nói đó”.
“Nhanh… Ha ha ha ha ha…”.
Hoa Thành xua sợi tơ đi, Tạ Liên thở hổn hển một lúc mới chậm rãi lấy lại sức.
Ồn ào một lúc, Tạ Liên nhũn cả người, hai chân sắp tuột khỏi người hắn, hai cánh tay Hoa Thành vòng qua đầu gối Tạ Liên xốc y lên.
Cái tư thế này khiến hai chân y dạng ngang, mặt đối diện với Hoa Thành không kiềm chế được nóng bừng, nói: “Tam lang, đặt… đặt ta xuống đây đi…”.
“Nhưng mà ca ca, ta thích thế này”.
“…”.
Thích thì không còn cách nào rồi, ở điểm này y đã trải nghiệm đầy đủ.
Tạ Liên vùi mặt ở vai Hoa Thành, vẫn chưa từ bỏ ý định nói tiếp: “Vậy, đổi chỗ khác được không?”.
“Nhưng mà ca ca, ta cũng rất thích nơi này”.
“…”.
Đúng là không có biện pháp mà.
Tạ Liên cam chịu số phận ôm lấy cổ hắn, chỉ nghe Hoa Thành cười cười, cắn nhẹ lỗ tai y nói: “Ca ca cũng thích chỗ này, ta cảm nhận được”.
Từ lúc truyền tống tới nơi này, Tạ Liên vẫn vô thức hút chặt lấy hắn khiến gân xanh trên trán Hoa Thành chưa từng biến mất.
Nghe ra ý ám chỉ trong lời nói của hắn, y vùi mặt sâu hơn, bên dưới cũng hút chặt hơn.
Chân mày Hoa Thành giật nảy, không nhịn được đưa đẩy vài cái.
“Ư…”.
“Ca ca, huynh… thả lỏng”.
Hai người thường xuyên này nọ, thân thể vô cùng hòa hợp, cực hiếm khi Hoa Thành muốn Tạ Liên “thả lỏng”, vừa nghe vậy, Tạ Liên mất một lúc lâu mới phản ứng được, chậm rãi thử từ từ thả lỏng.
Nhưng cái tư thế này thực sự vào quá sâu, Hoa Thành hơi động đậy sẽ kích thích Tạ Liên kẹp càng chặt.
Cuối cùng Hoa Thành bị mút không thể nhịn được nữa, cắn cổ Tạ Liên bắt đầu đưa đẩy ác liệt.
“Ư.. ah…Chậm một chút… Đừng như vậy… Ah…”.
“Ca ca hưng phấn thế này, làm sao Tam lang nhị được”.
“Tam lang… Tam lang tốt… Ư… Cầu đệ…chậm lại chút…”.
Tạ Liên ôm lấy mặt Hoa Thành, vừa qua loa hôn hắn vừa mềm giọng cầu xin tha.
Bỗng nhiên, Tạ Liên nghe được tiếng rên rỉ đứt quãng đè nén, không phải từ miệng y phát ra. Sau đó, Tạ Liên phát hiện những pho tượng trong hang Vạn Thần bắt đầu động đậy!
“Tam lang… Bọn họ… Ư… Bọn họ động đậy…”.
Duyệt Thần võ giả thấy cảnh này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức ôm lấy đứa nhóc dưới chân, che mắt nó lại bước đi.
Bóng lưng kia tựa như đang nói, phi lễ chớ nhìn! Vô lễ chớ nghe!
Tiếp đến là một pho tượng người đeo nón lá, quần áo giản dị, lùi hai bước xoay người chạy biến. Một nhóc thiếu niên tóc bím đuôi ngựa cười híp mắt theo sát phía sau.
Còn có tiếng rên rỉ, dù Tạ Liên không nhìn thấy, nhưng chẳng cần nghĩ cũng biết là vị kia.
Tạ Liên cực kỳ lúng túng, giơ tay muốn che đi gương mặt đỏ muốn nhỏ máu, toàn thân đầm đìa mồ hôi trong suốt như ngọc, chỗ gắn chặt lấy Hoa Thành ẩm ướt nhớp nháp.
“Bọn họ… ưm… đều, đều nhìn thấy rồi…”.
Hoa Thành cười: “Bọn họ đều là huynh và ta mà, thấy có sao đâu”.
“Hừ… um… không được…”.
“Không thì ca ca cũng nhìn lại, thế là công bằng”.
Dứt lời đẩy ngã Tạ Liên xuống sợi tơ, tơ tằm này mềm mại như cũ, còn không chọc y buồn cười nữa.
Tạ Liên rút cuộc lấy hơi thở hổn hển, vừa giương mắt nhìn một cái lại thấy vách tường mình vừa dựa lên kia. Mặc dù đã đoán được chút ít về nội dung của bức vẽ, nhưng tận mắt nhìn thấy bản thân trần truồng, sắc mặt đỏ ửng giãy giụa trong dục vọng, quả thực vạn phần xấu hổ.
Nghĩ tới Hoa Thành đã nhìn thấy tất cả, toàn thân lại nóng lên.
Y hận không thể trốn dưới người Hoa Thành, không muốn lộ ra dù chỉ là một sợi tóc.
Hoa Thành hôn hôn khóe môi y, dịu dàng nói: “Người yêu của ta, là quý nhân cành vàng lá ngọc, ta vẫn luôn dõi theo y, ca ca, huynh nhìn ta”.
Trong mắt Tạ Liên tràn đầy hơi nước nhìn Hoa Thành, người yêu của y là Quỷ vương anh hùng cái thể, hắn vẫn dõi theo mình, cũng yêu mình.
Tạ Liên hôn lên môi Hoa Thành, tiếp nhận vòng chinh phạt mới của y.
“Tam lang, lần sau… ưm… đệ phải thông linh cho ta… ah…”.
Hoa Thành đâm vào nơi đó của y một chút, nói: “Nhất định”.
“Ư… Đừng cứ… ở chỗ đó…”.
Hoa Thành làm ngơ, một mực đâm thẳng vào nơi đó, thậm chí còn cố tình dùng sức càng mạnh.
Kích khích liên iếp khiến Tạ Liên giãy eo, nức nở chảy ra vài giọt lệ.
“A… Không được… a…”.
Rõ ràng Hoa Thành chẳng làm gì nhiều, nhưng Tạ Liên lại bị kích thích tới lên đỉnh lần thứ hai.
Dư âm sau cao trào chưa dừng lại, Ta Liên quấn chặt lấy Hoa Thành, phía sau không khống chế được co rút, mút chặt khiến Hoa Thành cuối cùng cũng không chịu nổi, da đầu căng lên, hung hăng đâm vào nơi kia vài cái, dường như muốn cắm chặt thân dưới vào trong thân thể này, bắn vào trong Tạ Liên không chừa một giọt.
“Hư…”.
Hoa Thành ôm Tạ Liên, nhẹ nhàng hôn y.
“Ca ca thực sự rất lợi hại”.
[Hoàn]