Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân

Chương 29: [song Huyền] Chẳng Có Gì Ghê Gớm Cả (phiên Ngoại)


Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân – Chương 29: [song Huyền] Chẳng Có Gì Ghê Gớm Cả (phiên Ngoại)


Thiên Quan Tứ Phúc Đồng Nhân
Song Huyền Đồng Nhân

Chẳng Có Gì Ghê Gớm Cả (Phiên Ngoại)

Tác giả: Mqz小勺儿 (Đã có sự cho phép của tác giả)

Tiểu quỷ thắp đèn trong điện Luân Chuyển đã ngàn năm. Một ngàn năm qua, hắn đã thấy đủ loại vong hồn, nhìn ai cũng giống nhau.

Mà lần này, hắn gặp hai kẻ không giống quỷ. (Ủa???).

Đi đầu là một thanh niên quần áo trắng, khí tức trần tục quanh người y nhìn qua là biết quỷ này mới chết.

Trong đại điện quỷ thoại liên thiên ồn ào không chịu nổi. Đám hồn phách, người mặc bằng vải bố, kẻ mặc gấm vóc hoa văn chỉ vì chút chuyện nhỏ khi còn sống mà mắng chửi om sòm, thậm chí đánh vỡ đầu chảy máu vì tranh nhau xuống Luân Hồi, chỉ có người trẻ tuổi lặng yên đứng một bên, không nói một câu.

Tiểu quỷ vừa liếc mắt đã bị phần hồn phách lung linh tinh xảo kia mê mẩn —- dù cho vết thương chồng chất cũng không thù không oán, sạch sẽ trong trẻo tột cùng.

Nhưng ánh mắt hắn nhanh chóng dời đi. Bóng Quỷ vương màu đen từ sau lưng thanh niên mặc quần áo trắng đi ra, ánh mắt u tối nhìn hắn.

Pháp lực của con quỷ kia rất mạnh, dòng khí màu đen tản mác quanh thân. Trừ công tử áo trắng kia ra, không có con quỷ nào dám tiến gần hắn trong vòng ba thước.

Tiểu quỷ biết hắn —-Hắn là Hắc Thủy Trầm Chu, vị Quỷ vương tung hoành ở nhân gian hàng trăm năm.

“Ngươi, tới đây”. Hắn ngoắc ngoắc tay với tiểu quỷ.

Tiểu quỷ lén lút xoa mồ hôi trên trán, ân cần đón tiếp.

“Quỷ vương đại nhân có gì sai bảo?”. Nó nơm nớp lo sợ.


Huyền Quỷ đánh giá nó chốc lát, móc từ trong ngực ra một tờ quỷ lệnh.

“Nhìn xem”. Hắn nói lạnh băng.

Tiểu quỷ cẩn thận nhận lấy thư lệnh xem thử, lập tức bị dọa giật nảy tới ngã nhào.

——– Đó là chỉ thị do Luân Chuyển Vương tự tay viết ra: Số mạng người này do Huyền Quỷ viết.
Hắc Thủy Trầm Chu nói: “Đi chuẩn bị đi. Hôm nay sẽ đưa Sư Thanh Huyền đi đầu thai”.

Vì vậy, tiểu quỷ đổ mồ hôi hột cầm lên bút họa phúc sinh tử viết xuống sổ của Sư Thanh Huyền, cho y một đời buồn vui.

“Họ tên?”.

“Sư Thanh Huyền”.

“Nguyên nhân cái chết?”.

“Bị lưỡi dao sắc gây thương tích, không cứu chữa được”.

“Ân oán chấp niệm còn lưu lại mấy phần?”.

“Một thân cô độc, không ân oán”.

“Đời sau có nguyện vọng gì không?”.

“Không có”.

“Nếu muốn tước vị cao quý, công danh hiển hách, phú khả địch quốc (vô cùng giàu có), thì tranh thủ nói luôn!”. Tiểu quỷ nhắc nhở y, “Luân Chuyển Vương bằng lòng khai ân ngoài luật pháp, bao người cầu không được! Chờ qua cầu Nại Hà rồi, dù cho ngươi bản lĩnh thế nào cũng hối hận không được nữa”.

Quỷ áo trắng chưa lên tiếng, Huyền Quỷ đã tức giận: “Ý y thế nào thì chính là như thế, ngươi viết không thiếu một chữ là được rồi!”.

“Vâng vâng vâng!”. Tiểu quỷ luôn miệng đồng ý, lập tức ngậm miệng.

Sư Thanh Huyền cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Ta nguyện làm một kẻ tu đạo lang thang khắp đó đây, bầu bạn cùng rượu cùng kiếm cùng câu ca khắp chốn. Chẳng cần giàu sang hay cao quý, cũng đừng liên lụy tới bạn bè người thân, không thua thiệt không nợ nần sống một đời, vậy là được rồi”.


Tiểu quỷ không dám qua loa, ghi chép lại không sót một chữ. Quỷ áo trắng ngửa mặt lên trời cười to, tự ý đi tới đường Luân Hồi.

Huyền Quỷ lại không đi, dường như có điều suy nghĩ nhìn quyển sổ sinh tử thật dày kia.

Bỗng nhiên hắn mở miệng nói: “Ngươi viết thêm một cái tên vào đây”.

Tiểu quỷ ngạc nhiên, vội hỏi: “Tên ai?”.

Huyền Quỷ không trả lời, tự mình cầm bút nghiêm túc viết xuống hai chữ.

Sau đó hắn phất tay đuổi theo phương hướng của quỷ áo trắng, bỏ lại tiểu quỷ ngẩn người nhìn sổ dưới ánh đèn.

Nước sông Tam Thủy chảy xiết. Sư Thanh Huyền cúi người múc một gáo, ánh mắt nhìn Hạ Huyền.

“Hạ huynh, cảm ơn ngươi”. Y nói: “Đa tạ ngươi tiễn ta đoạn đường cuối cùng”.

“Ngươi hiện tại vui vẻ không?”. Hạ Huyền hỏi y.

Sư Thanh Huyền không nói, cúi đầu nhìn chiếc gáo cũ ngả màu vàng trong tay.


“Sư Thanh Huyền, cười một lần đi… Trước kia ngươi thích cười nhất…”.

Vì vậy, Phong Sư cười lên.

Y cười lên rất đẹp, khóe mắt hơi cong, trong mắt có chấm nhỏ lấp lánh.

Hạ Huyền ngẩn ngơ, giống như lần đầu tiên hắn gặp Phong Sư trên đường Thần Vũ. Thần quan thanh tú cười rạng rỡ, nói với hắn:

“Xin chào, ta là Sư Thanh Huyền”.

“Ta phải đi rồi, Hạ huynh”. Quỷ áo trắng cười cười nói với Huyền Quỷ.

Y nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Nếu như có thể gặp lại, ta vẫn muốn làm bạn thân nhất của ngươi”.

Nói xong, quỷ kia ngửa đầu uống một hơi cạn sạch nước vong xuyên, tự mình bước qua cầu Nại Hà, nhảy vào Luân Hồi.

Hạ Huyền nhìn y rơi xuống thế gian khói bụi, thở một hơi thật dài.

“Đời sau vẫn làm bạn thân nhất của ta?”. Hắn lẩm bẩm: “Vậy không thể rồi…”.

Dương Châu ngày tháng ba náo nhiệt rạng rỡ, hoa nở khắp nơi nơi, tô điểm khắp thành như mảnh ngọc.

Một đạo nhân lang thang mặc đồ trắng thường ngày ngồi phía dưới sân khấu, vừa hút mì Dương Xuân nóng hổi vừa nghe người kể chuyện kể về một truyền thuyết nửa thật nửa giả trăm năm về trước.

Trước kia có một người rất đáng thương, mạng của hắn rất xấu, mọi việc không thuận lợi, vợ con ly tán, kiệt sức mà chết. Vì vậy hắn vào núi Đồng Lô thành Quỷ Vương, người cản giết người, thần cản diệt thần. Hắn sống nhiều năm như vậy, chuyện tốt có làm, việc xấu cũng không ít. Nhưng hắn chỉ hối hận duy nhất một việc, đó chính là hại chết bạn thân nhất của mình.

Thiên đình từ đó, không còn có Phong sư.

“Huyền Quỷ biết Phong sư không sai, hắn chưa bao giờ trách y. Nếu có thể gặp lại, hắn muốn nói với người kia: “Trước giờ ta chưa từng hận ngươi”, hắn muốn nói, “Ngươi là bạn thân nhất của ta”.

Người kể chuyện là một thanh niên mặc đồ đen lạnh như băng, chất giọng trầm thấp nhạt nhẽo, vậy mà đạo nhân áo trắng vẫn cảm động tới mức nước mắt giàn giụa.

“Cảm động quá mà!”. Y nói: “Huyền Quỷ nhất định là một người bạn tốt”.

Truyện đã kể xong, người kể chuyện giơ bát sứ xuống đài nhận lấy đồng tiền từ người nghe. Hắn đi tới trước mặt đạo nhân áo trắng, chạm rãi giương mắt.

Cái nhấc mắt này, đạo nhân áo trắng có cảm giác tựa như số mệnh —– Y dường như nhận ra hắn.
Năm tháng vội vã trôi qua trăm năm, cho dù có giãy giụa cỡ nào, cuối cùng vẫn rơi vào lưới vây của vận mệnh.


Vì vậy y cười: “Xin chào, ta là Sư Thanh Huyền”.

Trong điện Diêm La, một đám tiểu quỷ vừa cắn hạt dưa vừa tíu tít tám nhảm chuyện trò.

“Ai yo, chắc chắn ngươi không đoán được, hôm qua Hắc Thủy Trầm Chu lại tới điện chúng ta đó!”. Quỷ thắp đèn trong điện Luân Chuyển nói.

Đám quỷ nghe được láo nháo hẳn lên.

“Thế cũng được ấy hả! Hắn tới làm gì?”.

“Sắp đặt số mạng cho một người tên là Sư Thanh Huyền. Người nọ cũng kỳ quái, không cầu danh chẳng cầu lợi, lại muốn làm người tu đạo lang thang đó đây”.

Đám quỷ cười ha ha.

“Còn quái lạ hơn cơ, ngươi đoán xem là gì?”.

Tiểu quỷ Thập điện ra vẻ thần bí.

Tất cả mọi người giục hắn nói mau.

Vì vậy tiểu quỷ kia lén lút cầm ra quyển sổ sinh tử thật dày.

“Các ngươi nhìn đi”. Hắn vừa nói vừa chỉ chỗ nhân duyên của Sư Thanh Huyền.

Nơi đó viết hai chữ mạnh mẽ rõ ràng thật to.

——– Hạ Huyền.

[Toàn văn hoàn]

Này cũng có thể coi là HE ha. Từ đầu Trứng đã để HE kèm theo (hehe T_T) mà :V


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.