Đọc truyện Thiên Mệnh Hoàng Đạo – Chương 44: Ra đi
Thiên Mệnh
Chap 34 : Ra đi
Rời khỏi nhà vào lúc tờ mờ, Xử Nữ được Thiên Yết đến đón thẳng đến trường để tham gia vụ thương lượng. Cô rất bất ngờ khi nhà trường bảo sẽ rút lại đơn ra tòa và chỉ làm việc trong nội vụ trường. Điều đó làm cô mừng không tả nổi, thế là mọi chuyện sẽ được giải quyết trong im lặng và riêng tư chứ không làm lùm xùm lên. Sau này cô không còn sợ nếu như xin đi học trường khác nữa.
” Em có đoạn video ?”
Thiên Yết vừa lái xe vừa nhìn Xử Nữ mà hỏi.
” Ừm! “
Thiên Yết ngạc nhiên, khi Xử Nữ có video đó, một bản đang trong tay anh cầm, bản kia ở trong máy tính chủ của trường.
” Sư Tử giúp?”
Anh cất lời hỏi, Xử Nữ im lặng gật đầu. Việc sớm muộn gì, Thiên Yết cũng biết đến Sư Tử vì cô đang ở trong nhà của anh ấy, Xử Nữ bảo cô chỉ thuê nhà tạm bợ. Nhưng anh biết Xử Nữ muốn giấu anh mối quan hệ của hai người, anh đã biết rồi mà.
” Ừm ! Mà thôi, không quan tâm đến nó nữa. Anh xem qua nó rồi chứ ?”
Xử Nữ trầm lặng suy nghĩ, cánh tay để trên cửa kính xe đỡ đầu, ánh mắt nhìn miên man ngoài đường, trời đã sáng nhưng chưa sáng hẳn.
Tiếng xe rít trên đường vào buổi sáng mờ sương nghe thật ớn lạnh.
” Tất nhiên không phải là em lấy! Anh đã xem qua, camera vẫn hoạt động tốt trong suốt thời gian em xem tranh. Kiến trúc của phòng triển lãm theo kiểu zích zắc tường này chắp tường kia, không thể ở phòng này mà xem được tranh phòng kia, khi em ở phòng có bức tranh bị mất, thì toàn bộ điện ở các phòng khác tắt. Và tương tự, khi em vừa đặt chân sang phòng khác để hướng tới hành lang thì căn phòng có bức tranh đó bị cắt điện. Camera không hoạt động được tốt tại nơi không có điện. Như đã nói, theo kiểu zích zắc, phòng này có điện phòng kia mất, ánh sáng vẫn còn được chút ít. Bức tranh đó vẫn ở đó trong suốt quá trình em đi ra từ phòng này sang phòng khác, nó không hề dịch chuyển !”
Thiên Yết dậm ga cho xe đi nhanh hơn,miệng vẫn trao đổi chuyện với Xử Nữ.
” Nhìn rất mờ nhưng bức tranh vẫn ở đó nguyên vẹn, vì ở khu vực đặc biệt, được phản chiếu tại gương nên ánh sáng tới bức tranh đó có nhỉnh hơn chút..Nhưng khi em ra đến hành lang thì trong phòng triển lãm mất hết toàn bộ điện. Nếu để chế độ tua nhanh, người ta sẽ tưởng rằng em chạm bức tranh đó, em dịch chuyển ra ngoài và em đi đến nơi nào thì nơi đó điện tắt. Rất giống như em bị rơi vào bẫy !”
Xử Nữ nói lên những cái mà mấy ngày qua cô đã nghiên cứu, rõ ràng ai đó dẫn cô vào bẫy này. Chuyện đời vốn chẳng bao giờ lường trước được điều gì, cái gì đến sẽ đến mà thôi.
Bất ngờ Xử Nữ nhận được điện thoại từ trường, cô nhìn anh cau mày. Lát sau, ca2 2 đã có mặt tại văn phòng họp của trường, thầy cô đều đã có ở đó và có một điều đặc biệt nữa là : Hôm nay Giám Đốc xuất hiện.
Dưới con mắt của Xử Nữ, Giám đốc là một người đàn ông đã trạc tuổi, mái tóc đã có phần trắng phần đen, chắc cũng gần 60 rồi chứ ít. Ông trông rất lịch sự, điềm nhiên, phóng khoáng, chất quí tộc ngời ngời.
Con mắt ông ấy khẽ nheo lại nhìn hai nhân vật chính của buổi hôm nay. Trước khi cuộc đàm phán về vụ kiện của Xử Nữ, cô đã được giám đốc hẹn gặp.
Tại phòng giám đốc.
” Cô bé, cháu ngồi xuống đi !”
Xử Nữ vén tà áo dạ rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa lông mịn, một người trợ lý đặt một tách trà còn mùi hương khói lên bàn nhẹ ý mời cô dùng. Ông giám đốc cũng ngồi xuống đối diện, phong thái ông ta thật quý phái và tôn nghiêm.
” Cháu là Xử Nữ ?
Xử Nữ gật đầu một cách dè chừng, trong lòng còn thắc mắc về nhiều điều. Đây là ai?
” Ta là giám đốc đại học này !” Vị giám đốc ấy đã trả lời luôn câu hỏi trong đầu cô, ông ta nheo cái mắt đầy vết sạn, bàn tay trắng buốt kéo gấu áo lên ột chút. Ông lại nói tiếp, cái giọng trầm trầm đặc khản .
” Về chuyện bức tranh, cháu nghĩ ai là người lấy nó !?”
Xử Nữ có hơi lúng túng khi vị giám đốc này hỏi như thế, dường như ông ta không có ý nghĩ rằng cô đã tráo nó. Cô thẳng thắn, cương trực.
” Một người xuất hiện ở các khoảng đen khi điện bị tắt, hắn ta di chuyển theo các vùng tối và giả làm người đang xem tranh. Một trong những người đã tham gia bữa tiệc, và là một trong 1/2 số tham gia buổi triển lãm. “
” Cháu nghĩ hắn sẽ ở khoảng nào ?”
” Trong số 10 người ở phòng cuối cùng trong lần mất điện do bị ngắt đó sẽ có 1 người. Đến lần ngắt điện hoàn toàn, hắn đã lấy tranh đi. “
” Rồi sao? Vị giám đốc thấy thú vị trước con người và đầu óc phán xét nhanh nhạy của cô gái đang ngồi trước mặt. Ông cảm thấy cô ta quả không phải là một con người bình thường, rất có óc tượng tượng và phân tích.
” Điều vô lý là trong số 10 người đó, có tới 7 người mặc đồ đen và quay lưng với camera . Để xác định được rất khó, đó là vấn đề cần giải quyết, cháu chỉ có thể đưa ra bằng chứng cháu vô tội nhưng không thể tố cáo được kẻ cắp. Cháu bất lực !”
Xử Nữ nói trong hơi thở dài, vấn đề chính là những người mặc đồ đen cùng những mảnh lưng to lớn, số còn lại mặc đồ nhiều màu, tất hẳn nếu là kẻ trộm sẽ không mặc đồ nổi bật. Hắn có quay lưng và để lộ mặt ở góc độ nghiêng, tuy khó nhận diện nhưng với cô 7 kẻ kia vẫn đáng nghi hơn cả.
” Được. Ta chỉ cần thế, kẻ cắp ta đã biết. Không ngờ cháu lại có thể suy nghĩ đến được như vậy. Quả không hổ danh là con gái nhà bác sĩ khoa học,!”
Xử Nữ cau mày, vầng thái dương của co nhăn lại, ánh mắt ngờ vực nhìn vị giám đốc, rốt cuộc ông ta nói cái gì.
” Con gái nhà bác sĩ khoa học ?”
Vị giám đốc ngồi bắt chéo chân lên đùi, ngả lưng vào chiếc ghế, con người to lớn ấy trong thật ngạo mạn và đầy mưu mẹo.
” Cô ta không nhớ gì sao? Cô chính là Pea?”
Ông ta nghĩ rằng, đã đến lúc mình lợi dụng cô gái này để đưa 2 đứa cháu của mình về đúng vị trí của 2 đứa nó. Ông cần cả 2 .
” Cháu đã từng nghe tới tên Pea chưa ?”
” Pea?”, Xử Nữ đang nhớ lại, hình như cô nghe đến nó nhiều lần rồi, nhưng chỉ là trong tiềm thức ” Một vài lần!”
” Đúng, Pea có quan hệ với cháu !” Vị giám đốc bắt đầu nhìn Xử Nữ với ánh mắt khác thường. Ông giám đốc này là Sư Nhị, cha ruột của Sư Kiệt và có quen biết với Hàn Vương- cha ruột của Xử Nữ.
” Quan hệ? Cháu không nghĩ thế, đó là một cô gái nhỏ bé ! Cháu chưa từng gặp bao giờ !”
Hôm đó ở biển, nếu nhớ không nhầm, bé gái đó tên Pea và bé gái ngồi ở gầm cầu thang cũng tên Pea. Trông nó thật nhỏ nhắn, gầy gò.
” Ha3. Đó là vì cháu bị mất trí nhớ, phải chứ ?”
” Sao ông biết?”
” Dễ thôi. Ta là người nắm giữ cái kí ức đó của cháu. Những câu nói vừa rồi cũng đủ hiểu cháu chẳng nhớ gì về tuổi thơ của mình. Cháu không muốn biết sao?”
Xử Nữ suy nghĩ, cô cũng rất muốn biết, nhưng mỗi lần cố gắng để nhớ thì nó bòn rút hết sức lực của cô và khiến cô trở nên đau đớn, cuộc sống khó khăn vì chẳng ăn uống ngủ nghỉ được gì. Đó là một cơn ác mộng, cô thực muốn chôn vùi nó.
” Không ! Cháu không biết ông là ai, có mục đích gì, và cái vị bác sĩ khoa học đó là người như thế nào, nhưng cháu không cần biết nó. Cháu đang rất hài lòng với cuộc sống hiện tại! Cháu có bố mẹ của cháu.”
Câu nói của Xử Nữ làm Sư Nhị giật mình phật lòng, nhưng ông ta vẫn cười nhã nhặn, lịch sự.
” Thôi được. Nếu cháu không muốn, ta cũng chẳng ép. Nhưng ta nghĩ sẽ nhanh thôi, một ngày nào đó, cháu sẽ lại tìm ta để hỏi về những kí ức đó. Đây là danh thiếp của ta !”
Sư Kiệt đưa cho Xử Nữ một tờ danh thiếp nhỏ, cô đón lấy và nắm chặt trong tay.
” Kẻ cắp ta đã biết, không phải cháu đâu nên vụ kiện sẽ được hủy .”
Giờ chia tay, Xử Nữ mới nhớ ra, Sư Tử đã từng đưa cho cô một chiếc usb, mọi chuyện đã ổn thỏa, vụ kiện sẽ được giải quyết êm đẹp trong im lặng như lời vị giám đốc đó nói, chiếc usb chắc không còn tác dụng gì nữa, nhưng tốt nhất cô nên đưa cho giám đốc, đề phòng bất trắc.
” Sư Tử bảo cháu đưa cái này cho giám đốc !”
” Sư Tử?”
” Vâng! Cháu chưa xem gì đâu bởi muốn mở nó phải có mật khẩu! Giám đốc yên tâm !”
Cúi chào ông giám đốc già, Xử Nữ xác túi đi ra ngoài, vừa ra ngoài, cô đã gặp ngay Thiên Yết đi từ xa lại. Anh mỉm cười hỏi cô :
” Mọi thứ ổn thỏa cả chứ ! Anh đã giải quyết xong bên giám thị rồi !”
” Ổn rồi ! Vụ kiện kết thúc, chỉ đợi biết kẻ cắp là ai nữa thôi !”
Thiên Yết dừng xe bên khu phố giống bên Việt, một cửa hàng đồ ăn Việt Nam nhỏ gần đó, giờ cũng gần trưa, cả sáng gì 2 người để bụng đói đi nên giờ đói sớm.
” Ăn chứ ?”
Thiên Yết vừa hỏi vừa mở cửa cho Xử Nữ, cô đồng ý bước ra. Mùi hương của phở đã lan tỏa ra cả ngoài trời, cái mùi dễ chịu, dễ nghiện. Xử Nữ ngồi phịch xuống một cách tự do tự tại, trông cô thật thoải mái.
Thiên Yết bật cười Em vẫn chưa bỏ được cái thói ngồi phịch kiểu đó ! Đừng nói là em vẫn ngồi khoanh chân trên ghế sofa như hồi nhỏ nhé?”
” Thì sao chứ. Miễn thấy thoải mái là được !”
Xử Nữ bĩu môi, cô lấy tay xoa xoa cái bụng nhỏ, chắc nó đói lắm rồi, trông nó teo tép được tí nữa. Thiên Yết gọi món cho cả hai cùng dùng, Xử Nữ ăn rất ngon, lâu ngày rồi cô mới có bữa ăn ngon theo đúng vị Việt như thế này.
Thấy Xử Nữ có ý định ăn tiếp, Thiên Yết đưa tay ra ngăn lại, mặt anh trông kinh hãi.
” Đã 4 tô rồi đấy ? Vừa thôi, kẻo bể bụng !”
” Hu2.Em nhịn đói từ hôm qua tới giờ !”
Vì đói mà Xử Nữ lại buột miệng nói ra cái không nên nói, cô đã chẳng muốn anh lo lắng thế mà ….
” What? Nhịn đói? Thôi được rồi, chắc phải đưa em về nhà anh rồi nấu cho ăn thôi. Không thể để em ở đó được nữa. Cậu ta thật tệ bạc với em.!”
” Thiên….!” Xử Nữ chợt thả đũa xuống khi vô tình, trong lúc tức giận, Thiên Yết nhắc đến Sư Tử. Thiên Yết đã biết hết chuyện giữa cô và anh, Xử Nữ cũng đã kể cho anh nghe nhưng không ngờ anh biết trước. Chỉ là cô muốn thật thoải mái trong thời gian này và không nghĩ quẩn.
” Anh xin lỗi ! Anh không cố ý….!”
” Không sao .!”, Xử Nữ cười gượng, ánh mắt có chút buồn lay láy ” Ăn vào là quên thôi mà! Hì hì !”
Xử Nữ lại cặm cụi ăn, đúng ra, cô ăn nhiều như vậy là để lấy sức vận chuyển đồ đạc tới nhà mới. Cô đã tìm được căn trọ mới sớm hơn cô tưởng và chuyện rời khỏi nhà Sư Tử cũng sẽ diễn ra sớm thôi.
” Trời ơi, no quá !”, Xử Nữ ôm cái bụng tròn đi ra khỏi cửa hàng, cái mặt cười hạnh phúc vì được ăn ngon, chắc sau ngủ thì ăn là cái làm cho cô vui nhất có thể.
” Em muốn đi đâu không ? Đi dạo ? ” Thiên Yết nhìn cô hỏi, ánh mắt có chút vui mừng.
” Gần trưa rồi, chúng ta về thôi, em mệt quá, chỉ muốn về ngủ !”
” Ừ… thế cũng được , để anh đưa em về !”
Thiên Yết định quay người đi lấy xe thì Xử Nữ túm lấy áo ngăn cản .
” Không, em tự về được, anh về đi !”
” Không sao chứ?”
Thiên Yết vẫn lo lắng, anh đang tò mò rốt cuộc ông nội anh đã nói gì với cô khi sáng, anh đã làm ngơ và xem như không có gì để không gây khó chịu cho Xử nhưng ông nội anh là người thâm hậu khó lường.
” Ừm ! Không có gì, vụ kiện giải quyết đã xong, không có gì lo nữa !”
” Vậy khi nào em chuyển đến trọ mới, không đến nhà anh ở à, nó rất rộng, còn thừa phòng, đỡ chi phí !”
Thiên Yết đã đề cập mời Xử Nữ đến ở nhưng cô lại từ chối thẳng thừng, anh cố ý nhắc lại xem sao.
” Em đã nói rồi mà, em tự lo được. Với lại, em muốn sống tự do thoải mái tí, anh biết tính em mà ! Thôi, anh về đi, tạm biệt !”.
Xử Nữ cũng vừa lúc đón được taxi, cô vẫy tay chào anh rồi vào xe, chiếc xe đi khuất dần. Thiên Yết có hơi chững người nhìn xe lăn bánh, anh cũng mỉm cười quay lại lấy xe mình và đi.
” Được rồi, chỉ cần đợi nữa thôi !”.
Xử Nữ trở về nhà Sư Tử, dẫu không muốn vào đó chút nào vì cô thấy bóng dnasg của Sư Tử và Thiên Bình trong đại sảnh nhưng vẫn phải vào, phải làm ngơ như cô vẫn rất mạnh mẽ.
” Xử Nữ, cô về rồi à?
Thiên Bình có vẻ như thân thiết với Xử Nữ, cô ấy chào hỏi rất cởi mở.
Xử Nữ gật đầu cười mỉm, ánh mắt nhìn Sư Tử, anh có nhìn cô một lát nhưng lại quay đi tập trung vào công việc của mình.
” Hì hì, Sư Tử trổ tài nấu nướng đấy, anh ấy nấu ăn là số 1 “
Thiên Bình hí hửng khoe với Xử Nữ, cô ấy kéo tay Xử Nữ ngồi phịch xuống ghế ” Ngồi đây ! Ăn trưa với chúng tôi luôn ! Xử Nữ, tôi thích cô lắm đấy ! Hì hì !”
” Ơ…. Nhưng tôi ăn rồi!” Xử Nữ lúng túng, đến khi định thần thì đã yên vị ngồi vào bàn ăn rồi. Đảo mắt một lượt, trên bàn toàn là đồ ăn ngon, mùi thơm tỏa ra phưng phức.
” Toàn là thức ăn Sư Tử nấu đó, cô nên nếm thử một chút, không no lắm đâu!” Thiên Bình đặt tay lên cằm cười tít mắt.
Sư Tử đặt món cuối cùng xuống bàn, đó là món salad rau trộn – món Xử Nữ yêu thích, thấy nó Xử Nữ có hơi ngạc nhiên nhìn Sư Tử nhưng anh phớt lờ, anh quay sang nói với Thiên Bình.
” Thiên Bình ! Món em thích đây !”
” Vâng!” Thiên Bình đón lấy ” Chúng ta ăn thôi ! “.
Sư Tử ngồi vào ghế giữa bàn, Xử Nữ ngồi ghế bên phải, Thiên Bình ngồi ghế bên trái, cứ như kẻ địch, đối diện nhau tranh giành một người. Xử Nữ cầm đũa, món cô nếm thử là món trứng cuộn, anh làm món này rất ngon, nó có hương vị rất đặc biệt. Lần ấy, ngủ dậy, ở nhà cô, anh cũng nấu món này cho cô. Nó làm cô nhớ lại những ngày hạnh phúc, Xử Nữ ăn nhưng chẳng thể nuốt nổi trong họng.
” Sư Tử, anh ăn cái này đi !” Thiên Bình gắp cho Sư Tử món gà rán xay nhỏ chiên bơ, Xử Nữ thấy vậy định ngăn cản. Vì cô biết, Sư Tử bị dị ứng với gà, nhưng chưa kịp mở miệng, thì Sư Tử đã bỏ gà vào miệng ăn ngon lành.
Lại thêm một điều ngạc nhiên nữa, rõ ràng Sư Tử đã rất ghét cay ghét đắng gà, đi ăn cùng anh, cô và anh chưa bao giờ động đến món gì liên quan đến gà. Mặc dù thích gà nhưng vì Sư Tử, cô đã phải chia sẻ nỗi khổ ấy cùng anh.
Chắc giờ anh ấy thay đổi rồi, đến cái anh ghét nhất anh còn thích được, còn ăn được, thế thì Xử Nữ, với anh, chắc cô chẳng là gì . Hoặc là một sở thích sở thành cái gai trong mắt ! Xử Nữ giờ chính là gà khi ấy, cái mà anh thực sự ghét, thực sự muốn xa, muốn không tồn tại trên thế giới này.
Cũng có thể, Thiên Bình đã thay đổi anh ấy ! Tốt thật, Thiên Bình quả là thiên thần, cô ấy có thể làm cho Sư Tử thay đổi được cả bản tính !
” Xử Nữ, cô thấy sao, đồ ăn Sư Tử nấu ngon chứ !? Thiên Bình lại cất tiếng hỏi kéo Xử Nữ trở về thực tại .
Dĩ nhiên là ngon rồi, Xử Nữ đâu phải không biết nhưng cái là cô không được nói ra.
” Ừm, ngon !” Xử Nữ cười nhạt, cô để đũa xuống ” Thôi, tôi không ăn nữa đâu, lúc nãy tôi ăn no quá rồi. Mọi người dùng tiếp nhé ! Tôi lên phòng đây !”
Xử Nữ kéo ghế đứng dậy, bất chợt Sư Tử lên tiếng ” Khi nào chuyển nhà ?”.
Anh vẫn cúi mặt anh từ từ, thản nhiên, ngay cả trong giọng nói cũng rất bình thản, ánh mắt ấy còn không ngoảnh lên nhìn thẳng vào cô như trước, thật đau lòng.
Cô đã đánh mất ánh mắt xa xăm ngút ngàn nhưng ấm áp ấy mãi mãi !
” Chiều nay mọi thứ sẽ được chuyển đi hoàn tất ! Thiếu gia yên tâm !”
Xử Nữ nói chắc nịch, đồ đạc cũng được chuyển đi hơn nửa rồi, Bạch Dương đang giúp cô vận chuyển ở bên đó. Thiên Bình nghe thế thì hỏi.
” Cô xin nghỉ việc đây à?”
” Vâng, tôi nghĩ mình nên tìm công việc khác tốt hơn công việc này. Nó làm tôi trở thành con người ảo tưởng rất nhiều ! Xin phép !”
Lạnh lùng ! Mạnh mẽ !
Đó là vỏ bọc của cô trước Sư Tử và Thiên Bình , rồi đằng tấm lưng ấy, nước mắt lại khẽ rơi !
Nỗi buồn vời vợi chạm vào tận cùng trái tim, nhói đau vô bờ.
Thiên Bình hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ như vậy của Xử Nữ, nhung cô không nói gì thêm, còn Sư Tử anh vẫn thản nhiên ăn bình thường.
Chiều cùng ngày, Xử Nữ rời hẳn khỏi ngôi nhà đó, cô leo lên chiếc xe tải và đi xa hẳn. Cô đến nơi ở mới của mình mà không một lời từ biệt hay nhắn nhủ ! Đây là cái kết giữa cô và Sư Tử, cô sẽ gặp mặt anh, cô sẽ lại gục ngã mà không thể ra đi !.
Ra đi trong im lặng chính là món quà cô dành cho anh, món quà của sự yên tĩnh, yêu thương và tôn trọng. Món quà của sự thanh thản !
Chiếc xe khuất hẳn vào lúc chiều tà buông xuống, nơi cửa kính, chiếc ri đô dần khép lại, ánh mắt ai đó cụp xuống, nỗi buồn chạy dài nơi đôi mí, tiếng thở dài não nề, một bản nhạc dương cầm buồn bã cất lên .
Chấm dứt hay là khởi đầu ?
Cái đó có còn quan trọng nữa không khi mà trái tim đã tổn thương thêm lần nữa !
Con người sợ yêu thương !
Nếu những kí ức về những hạnh phúc ùa về, thôi thì hãy để nước mắt rơi cũng được, vì cảm xúc vốn chẳng bao giờ dừng lại !