Thiên Mệnh Hoàng Đạo

Chương 43: Tốt xấu khó lường


Đọc truyện Thiên Mệnh Hoàng Đạo – Chương 43: Tốt xấu khó lường

Thiên mệnh
Chap 33 : Tốt xấu khó lường.
Cứ thế này, cô sẽ chết mất.
Cứ im lặng thế này, cô sẽ bức bối mà điên lên.
Một ngày ảm đạm bắt đầu, những ủ rũ thay phiên nhau mọc lớn lên trong người cô.
Đêm qua nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn không hiểu Sư Tử là người như thế nào?
Lạnh lùng, vô tâm như ác quỷ?
Hay là người ấm áp và tình cảm?
Một kẻ phản bội và thích gây tổn thương cho người khác ?
Hình như…… Đâu cũng là anh.
Giấc mơ về nam thần trong đời thế là hết.
Sáng sớm, Xử Nữ đứng trước cửa phòng anh, đợi anh ra, nhưng cô chọn cách đứng xa nơi đó tới 3 bước chân.
Sư Tử mở cửa thì đã thấy cô đứng ở đó chờ anh từ bao giờ với đôi mắt buồn thảm.
Đêm qua là một đêm dữ dội và đau đớn với cả cô và anh.
” Sư Tử ! Trước khi đi, em muốn nhờ anh một việc !”
Anh không mở lời, tỏ ý gật đầu, và Xử Nữ lại nói tiếp.
” Lần trước, vì anh bảo em đến sống đây, để tiết kiệm chi phí nên em đã trả phòng. Bây giờ, tất có người dọn đến đó ở. Em cũng không muốn đến nhà bố mẹ ở cho phiền, họ cũng già rồi, yên tĩnh vẫn hơn. Vậy nên, em muốn xin anh ở lại đây thêm 3 ngày. “
Cô lùi một bước chân nữa, lùi về sau tránh thật xa anh, ” 3 ngày đó, em sẽ tìm thuê phòng mới, hoàn tất dọn đồ ở đây để chuyển đi, và em sẽ rời khỏi nhà anh ngay lập tức. Chỉ 3 ngày thôi, anh yên tâm, có thể không đến 3 ngày đâu.” Xử Nữ hỏi, miệng cô thật đắng và chát, cứ như cô chẳng muốn nói lạnh nhạt như thế này với anh ” Không phiền chứ !?”
Sư Tử gật đầu ” Được. Miễn là em rời khỏi đây ! ”
Miễn là em rời khỏi đây. Xử Nữ quay lưng mỉm cười, ” Sư Tử, anh đúng là con người băng giá !”
Muốn buông xuôi tất cả, Xử Nữ như chìm vào cơn mê lạc và chẳng buồn làm gì nữa. Không còn tâm trí để để ý đến vụ kiện, không muốn ăn, muốn uống, mà chỉ muốn nằm ngủ. Mệt mỏi vô bờ.
Người ta bảo rằng : Đừng yêu quá nhiều bởi khi, ngộ nhỡ tình yêu đó mất đi, chúng ta sẽ lụi tàn.
Đúng vậy, Xử Nữ, cô đang lụi tàn trước ngọn lửa lớn. Chỉ cần một làn gió thổi qua, cô sẽ bay tới nơi nào trong cái vũ trụ rộng lớn ấy. Cô đơn và lạc lõng.
Bước ra ngoài, những đợt gió đông thổi ngược chiều. Xử Nữ hướng đôi mắt nhìn về khoảng trời xa đằng ấy .
” Đến cả trời cũng muốn bỏ rơi mình nơi này !”
Gió buốt làm đôi chân cô tê cóng. Có lẽ là vì đợt tắm lạnh hôm kia, cô đã ngâm người lạnh rất lâu, nên giờ cơ thể nhiễm bệnh.
Xử Nữ vẫn bước, cô phải đến trường để còn thương lượng. Mất anh rồi cô không thể mất danh dự được, phải bình tĩnh, việc tư ra việc tư, chuyện cá nhân không được làm hỏng tương lai mình.
” Mình đi đến đâu rồi ?”
Siết tay thật chặt vào túi, Xử Nữ cúi gằm mặt xuống. Đôi mắt mờ dần đi, đâu đâu cũng thấy nhạt mờ sương khói, tuyết rơi đầy đường. Đông qua thật lâu.
Xử Nữ đi vào cơn mê man.
Thiên Yết đang trên đường đến trường, cũng vì vụ kiện của Xử Nữ nên anh mới gắng sức. Đèn đỏ vừa sáng lên, Thiên Yết cho xe dừng lại, bất ngờ một hình ảnh quen thuộc đập vào mắt anh.
” Đó là Xử Nữ !”
Thấy Xử Nữ đang loạng choạng giữa trời gió, Thiên Yết nép xe vào lề đường, vừa xuống thì đúng lúc Xử Nữ ngã.
Anh chạy đến đưa tay ra ôm lấy cô.

” Xử Nữ, Xử Nữ !”
Thiên Yết gọi tên Xử Nữ, cô đang sốt rất cao, anh sợ cô bất tỉnh mê man.
Tỉnh lại, Xử Nữ thấy cơ thể mình trống rỗng nhưng rất nặng, mở mắt cũng khó. Vừa mở mắt ra thì thấy Thiên Yết, Xử Nữ giật mình.
” Thiê…..! Đây là đâu ?”
Thiên Yết giữ vai cô cho cô nằm xuống bình tĩnh, từ tốn nói. Anh luôn dịu dàng, hiền hòa với cô như thế.
” Đây là nhà anh. Em đã bất tỉnh trên đường !”
Xử Nữ đưa tay lên đỡ trán, hơi thở mệt nhọc và nóng sốt. Thiên Yết đỡ Xử Nữ dậy, đưa nước cho cô uống.
” Cảm ơn !”
Cô đón lấy nước, nhìn chằm Thiên Yết. Ánh mắt cô khẽ dịch chuyển lên chiếc đồng hồ điện tử trên tường.
” Chết ! Tối rồi ư ? Vụ kiện của em…..!”
Thiên Yết trấn an cô, cất cốc nước sang bên khay, anh cười một cách lo lắng.
” Không sao, ngày mai phiên tòa mới được xét. Mốt mới chính thức bắt đầu. Ngày mai em đến trường cũng được, họ luôn làm việc 24/24″.
Xử Nữ ngoan cố, cô bước xuống giường, gạt anh sang một bên, mò mò tìm dép.
” Không được. Em phải đến đó. “
Yếu ớt, Xử Nữ lại ngã vào tay của Thiên Yết. Trông cô chẳng còn tý sức nào để đi được nữa.
” Xử Nữ ! Nghe anh !”
Thiên Yết gắt lên, thấy Xử Nữ như thế, anh thật không cam lòng. Anh giữ tay cô lại. Xử Nữ nước mắt đầm đìa.
” Thiên Yết ! Em sẽ bị đuổi học và kết tội ăn trộm. Nhưng em không làm điều đó, em không tráo tranh. Ai đó đã gài em vào bẫy này. Nhà trường không tin em, không biết khi em đến đó, giải thích họ có chịu nghe không nữa. !”
Oan ức, căm phẫn, Xử Nữ thấy trong người bực bội.. Cô không có nhiều tiền, không có địa vị, không có tiếng nói trong giới quý tộc, thì làm sao ai chịu bỏ thời gian để lắng nghe chứ. Họ cần tiền !
Nghĩ đến chuyện của Sư Tử, cô lại càng não nề hơn nữa. Dồn dập, chuyện đến liên tục và cô không kịp thở nữa.
Thiên Yết ôm cô vào lòng, để nước mắt cô chảy nơi ngực mình . Anh cũng đau lắm, anh biết chuyện gì xảy ra với cô và anh đang sẵn sàng để bên cô lúc này. Chuyện SƯ TỬ và cô như thế cũng là điều anh muốn. Anh đang muốn có lại Xử Nữ như ngày xưa.
” Xử Nữ ! Anh tin em ! “
Tiếng khóc cứ rên rỉ trong căn nhà lớn. Trời chập choạng tối, thành phố lên đèn.
Xử Nữ ngồi trên ghế sofa thẫn thờ, được Thiên Yết khuyên răn, cô cũng vơi đi chút muộn phiền. Cô vẫn không nói gì với anh, nếu nói cho anh chuyện Sư Tử, Thiên Yết sẽ bị tổn thương.
” Thiên Yết, Nhân Mã đã nói với em mọi chuyện !”
Cô chợt cất lời, đằng gì cô cũng muốn mối quan hệ này trở nên tốt đẹp mà không có sự hiểu lầm nào.
Thiên Yết nơi cửa sổ cùng với tách cà phê, anh khẽ dừng tay khi cà phê đã gần đưa lên tận miệng. Lời Xử Nữ, anh đang nghe và anh hiểu.
” Thế rồi sao?”
Anh chỉ bảo cô thế và nghe cô nói tiếp.
” Em xin lỗi ! Em không biết nói gì ngoài xin lỗi anh nữa !”
Nơi họng cô như có cái gì chặn lại, Xử Nữ đắn đo, suy tư. Thiên Yết quay lại mỉm cười.
” Đâu phải lỗi tại em. Anh cũng có lỗi. Nếu như lúc đó anh không bảo sẽ kết hôn thì em đâu đi. “
Cả hai người đang hồi tưởng về cái ngày đó. Chính cái ngày đó dẫn đến mọi chuyện bây giờ. Nghĩ đến đó, Xử Nữ lại thấy lòng mình nhói đau.
” Anh không thấy buồn hay đau khổ . Anh thấy vui vì anh biết rằng,Em đã từng thích anh !”

Xử Nữ, đôi mắt gượng nhìn lên, trong câu nói đó, cô nghe thoảng thoảng nỗi buồn chan chứa đang thở dài trong Thiên Yết.
” Thiên Yết !”, Xử Nữ gọi tên anh theo quán tính, chẳng biết có nên nói gì đó hay không, ” Đó là chuyện quá khứ. Bây giờ em…..!”
” Anh đã tìm em rất lâu “, Thiên Yết ngắt lời và không để Xử Nữ nói rằng cô đã yêu người khác, ” Anh đã đợi em suốt mấy năm qua. Anh quen với sự chờ đợi rồi. Giờ, anh đợi tiếp cũng không sao”.
” Đừng làm thế ! ” Xử Nữ gắt lên, thực tình cô cũng muốn Thiên Yết được hạnh phúc, ” Còn nhiều người khác yêu anh, đừng mù quáng nữa !”
” Anh có hạnh phúc của anh . Em không hiểu được đâu ! . Giọng Thiên Yết trầm bổng, ” Chờ em là hạnh phúc của anh. Để anh đợi đi !”
Không một lời nào cất ra từ miệng Xử Nữ nữa, cô thấy mình chẳng làm được gì ngoài chuyện gây phiền phức cho người khác. Cướp bạn trai của Thiên Bình, giành Thiên Yết với Nhân Mã, cô tự bảo mình là kẻ cướp. Thật hổ thẹn với lương tâm.
” Mặc kệ giờ em yêu người nào, anh vẫn sẽ đợi. Chỉ cần em gọi tên, anh sẽ đến. Chỉ cần em gọi tên anh là được, thế thôi, Xử Nữ. Ngày xưa, em đã gọi tên anh rất nhiều mà và anh muốn được như thế lần nữa. Chỉ gọi tên thôi!”
Dù cô có bảo anh mù quáng, nhưng anh mặc kệ. Chỉ vì một hiểu lầm đáng tiếc, một trò để tạo ra sự lãng mạn bất ngờ, anh mất cô. Thiên Yết đã dày vò bản thân trong những năm tháng ấy, Xử Nữ đâu phải là người dễ tìm trong cuộc đời này.
Giờ anh sẽ giữ cô bên mình, không cho ai cướp đi.
Xử Nữ cứng họng, nước mắt cô không ngừng rơi.
” Mày đúng là kẻ đáng ghét mà Xử Nữ ! Vì mày mà mọi chuyện thế này !”
Cô lại gục khóc trên bờ vai anh, cô muốn kể anh nghe mọi chuyện như khi xưa ấy. Nhưng chuyện này cô lại không thể kể, thật sự để trút nó khỏi nỗi lòng mình, phải trả ra nhiều giá.
” Hãy để anh giúp em khi anh muốn, được chứ ? Xem như là chuộc lỗi ! Để anh làm luật sư cho em !”
Xử Nữ không nói gì, Thiên Yết nói và xem cái im lặng đó là sự gật đầu đồng ý . Kể từ hôm nay trở đi, anh sẽ bên cô, giúp đỡ, chăm sóc, an ủi và yêu thương Xử Nữ hết lòng. Dù là tổn thương, anh vẫn chấp nhận. Khi xưa anh gây nên lỗi cho hạnh phúc của mình, giờ xem như đó là cái giá để trả.
” Anh về cận thẩn !
Xử Nữ xuống xe, Thiên Yết bảo cô ở lại nhưng cô không muốn, cô không muốn Sư Tử nghĩ cô là người lẳng lơ. Trước khi đi, cô nên giữ ình chút phong độ và tự tôn.
Thiên Yết cười rồi lái xe đi hẳn. Xử Nữ bước vào nhà, chẳng biết làm gì ngoài thở dài cho đỡ mệt .
Tiếng cười nói vang từ trong nhà, Xử Nữ nhận ra, cái giọng cao vút của một ca sĩ chuyên nghiệp chỉ Thiên Bình mới có.
” Sư Tử ! Cho anh chết nè !”
Thiên Bình đang cầm một cục tuyết ném lại nơi ghế Sư Tử đang ngồi đọc sách, trông anh suy tư. Sư Tử bật dậy tránh tuyết rơi vào người, Thiên Bình cứ ném vào trong vườn che và đuổi theo anh. Trông họ vui vẻ vô cùng, Sư Tử cũng cười nữa. Rồi anh bắt gặp Xử Nữ đi qua, anh vòng tay qua eo Thiên Bình thân mật.
Xử Nữ nhìn thấy, cô buồn, cô nhìn rồi cô đi thẳng.
Anh hạnh phúc nhiều hơn khi ở bên cô ấy.
Vào đến nhà, Xử Nữ đi thẳng vào bếp rót lấy cốc nước. Tình cờ Thiên Bình cũng đi vào, cô ấy chạy đến với bộ dạng lấm lem nhưng trông cô vẫn rạng rỡ. Lớp son trên môi bị mờ đi vì nụ hôn ban nãy.
” Cô gì ơi ! Cho tôi cốc nước !”
Thiên Bình hành động như cô nghĩ Xử Nữ là người giúp việc thật nên ra lệnh cho Xử Nữ. Xử Nữ cũng im lặng lấy nước cho Thiên Bình.
” Nước của cô đây !”
Thiên Bình cười nháy mắt, đưa cái tay bẩn lên cho Xử Nữ xem.
” Cô đưa ra cho thiếu gia đi. Anh ấy nhờ tôi đi lấy nước mà tôi thấy mình bẩn quá, phải đi tắm cái đã. Nếu anh ấy hỏi thì bảo tôi đi tắm nhé!”
Nói rồi Thiên Bình chạy xộc lên tầng, còn Xử Nữ thì đứng trơ đó chẳng biết làm thế nào. Đưa nước ra cho Sư Tử, đó là việc gây khó dễ cho cô.
Sư Tử vẫn không rời mắt khỏi cuốn sách, đèn vườn nâu nhạt làm khung cảnh xung quanh có chút cổ điển. Bên ngoài là màu đen trắng của bóng tối và tuyết, bên trong là màu xanh của lá nhân tạo, và màu đèn. Xử Nữ đắn đo, cô có nên bước tới đó không.
” Chỉ là đưa nước thôi !”
Xử Nữ đặt cốc nước xuống bàn và đi thật nhanh chóng vì đằng gì anh cũng muốn xa cô .

” Thiên Bình đâu ?”
Sư Tử chợt cất lời hỏi, anh vừa lật sang trang mới.
Cô nuốt nước bọt vào miệng, anh đang hỏi cô về người con gái của anh, chẳng bận tâm cô đi đâu về muộn, ăn tối chưa . Trước kia, nếu về muộn, cô đã bị anh dò xét một cách nghiêm ngặt.
” Cô ấy đi tắm nên nhờ em đưa nước ra cho anh !”
” Ừm !”
” Vậy thôi, em vào đây !”
” Ừm !”.
Một cuộc trò chuyện lạnh nhạt và vô vị. Cô với anh đã từng không hết chuyện để kể. Và giờ chỉ còn là nhũng lời nói ậm ừ cho qua.
Tối nay, cô đang dọn dẹp lại phòng, cần sắp xếp lại vài thứ cho gọn gàng, đằng gì cũng sắp chuyển đi, dọn càng sớm càng tốt. Phiên tòa đã có Thiên Yết giúp đỡ phần nào, cũng vơi bớt đi áp lực. Xử Nữ đã từ chối vì sợ phiền anh nhưng anh cứ một mực khăng khăng đòi làm, cô chẳng làm gì được.
Lọc cọc một mình mang đống rác to đùng để đi vứt, vừa mở cửa, cô bắt gặp Thiên Bình đi ra từ phòng Sư Tử, trông cô đang vui, cười hạnh phúc thế kia mà. Xử Nữ ngượng ngùng cười chào hỏi rồi im lặng đi.
” Cô đi vứt rác à ?”
Thiên Bình cất lời, cô ấy chạy theo Xử Nữ xuống cầu thang. Xử Nữ dừng lại nhìn Thiên Bình chạy lật đật theo mình, cô cũng gật đầu.
” Đi cùng nhé !”
” Để tôi vứt cho, cô không cần làm mấy việc đó đâu. ĐÓ là việc của người giúp việc mà !” Xử Nữ bảo.
” Thôi, tôi định thế cơ mà thấy tay cô một bao to đùng vậy, không nỡ bảo cô vác thêm bao này nữa! ĐẰng gì hoạt động cũng tốt !”
Thiên Bình cười.
Thiên Bình có vẻ là người tốt, biết Xử Nữ là người giúp việc nhưng cô ấy nói chuyện rất nhã nhặn và hòa đồng. Đúng là nhìn Thiên Bình xứng đôi với Sư Tử hơn nhiều. Vừa đẹp người lại đẹp nết, lại tài năng nữa.
Đêm lạnh, Xử Nữ vất vả lắm mới vác nó ra được đến đầu cổng, thấy Thiên Bình yếu sớt mà vác cái bao to đùng ấy, Xử Nữ liền đưa tay ra giúp.
” Cô tên gì ?” – Thiên Bình chợt hỏi.
” Xử Nữ !” Xử Nữ trả lời, tay vẫn đang cố gắng nhét cái bao vào thùng cho gọn.
” Tên đẹp nhỉ !”
” Cảm ơn !”
Cuối cùng cũng xong, định quay đi thì Thiên Bình hét lên thất thân chạy ra sau lưng túm vai Xử Nữ. Hoảng quá cô ấy hét lên, miệng không ngừng lẩm bẩm.
” Có gián có gián… kìa !”
Bịch rác vì thế mà rơi vỡ ra, Xử Nữ thở phào, cứ tưởng chuyện gì kinh lắm. Có gián thì cũng có bắt nó được bằng tay không đâu, để nó chạy đi chỗ khác vậy.
” Nó đi rồi !”
Nghe Xử Nữ bảo thế, Thiên Bình ló mặt ra,lát lại kêu lên làm Xử Nữ giật mình lần nữa.
” Ôi chết, đổ rác ra rồi !”
” Để tôi nhặt vào cho !”
Xử Nữ ngồi xuống, mò mẫm nhặt rác bỏ vào bao lại cho gọn. Chợt cô thấy cái gì đó rơi gần chân, nhặt lên thì khựng người lại.
” Cái này…. mái tóc vàng … ” Ánh mắt cô nhìn lên phía trước, ” Chiếc khẩu trang …. Người đó…. va vào mình ở siêu thị……. có mái tóc vàng và đeo chiếc khẩu trang này !.. Sao… nó lại ở đây ?”
Xử Nữ đờ đẫn cầm mái tóc suy nghĩ, Thiên Bình thấy Xử Nữ thất thần liền cất tiếng hỏi han.
” Xử Nữ ! Có chuyện gì vậy?
” À… ừm…. Cái này……!”
Thiên Bình nhìn mái tóc giả và chiếc khẩu trang thì phì cười, đưa tay chỉ trỏ, ” Đó là đồ hóa trang của Sư Tử đó mà. Anh ấy dùng một lần rồi vứt đi !”
” Đồ hóa trang…?”
Xử Nữ đơ cứng người, nói vậy chẳng nhẽ !
” Lần sang Việt Nam, tôi có biết tin Sư Tử anh ấy cũng ở đó. Thế là bảo anh ấy đến hộ tống đó mà, để tránh scandal nhiều Sư Tử hóa trang làm người bí ẩn. !”
Thiên Bình nói một cách tự nhiên, Xử Nữ thì bật cười, nụ cười dài, cô đang tự cười bản thân mình và bảo sao cô lại ngốc đến thế chứ.

SƯ Tử đã va vào cô, cô đã ngờ ngợ đó là Sư Tử vì dáng người, mùi cơ thể rất giống anh. Vậy mà cô lại chẳng biết gì, cứ nghĩ đó là sự trùng hợp. Rồi việc Sư Tử xuất hiện bất ngờ đỡ cô dậy cô cũng chẳng nghi ngờ mà hỏi anh rằng tại sao anh lại ở Royal lúc đó. Mọi chuyện xảy ra trước mắt mà cô lại như kẻ mù chuyện.
” Nực cười thật !”
Xử Nữ chửi mình, Thiên Bình nghe thấy liền cau mày.
” Là sao?”
” À không !”, Xử Nữ bỏ bao rác vào thùng rồi vứt luôn bao tay, ” Chúng ta vào thôi !”
” ừm !”
Thiên Bình đi theo sau đó, cả đi cả ngân nga khúc hát trong đêm.
Nhìn cô ấy vui vẻ như thế khi trở về cùng Sư Tử, Xử Nữ thấy mình là kẻ đáng ghét vô cùng. Một kẻ thứ ba hoàn hảo luôn xuất hiện đằng sau hạnh phúc của người khác.
” Mình là một kẻ thứ 3. Hừm, sao bỗng nhiên lại trở thành như thế. Cái gì cũng đến sau, cái gì cũng biết sau cùng. Rachael nghĩ mình cướp Song Tử nên gây rắc rối ình hoài, nếu không vì mình thì chắc Thiên Yết và Nhân Mã đã thành cặp . Và Sư Tử- Thiên Bình…..!”
Nghĩ đến đó thôi, Xử Nữ chẳng dám nghĩ tiếp nữa. Những suy nghĩ tản mạn đi qua chằng chịt, cô đang để bước chân mình đi trên đó. Càng nghĩ càng rối hơn, vậy thôi đã quyết chia xa thì nên để mọi thứ vào quên lãng. Nếu là thiên mệnh đã an bài thì thời gian sẽ làm sáng tỏ.
Người có lỗi ắt có lúc phải hối.
Thiên Yết trở về, liền ngồi xòa trên ghế sofa, tâm tư trong anh còn nhiều vô kể. Giải quyết chuyện được với Xử Nữ, anh thấy lòng mình nhẹ hơn hẳn. Chuyện muốn nói bấy lâu cũng đã nói được rồi, còn lo gì nữa, anh chỉ việc chờ đợi cô rời khỏi nhà Sư Tử. Lúc ấy mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Vào phòng bắt tay làm việc, đã bảo sẽ giúp đỡ Xử Nữ trong phiên tòa, anh phải làm thật trọn vẹn.
Gọi ngay cuộc điện thoại đến giám đốc Royal University.
” Hợp đồng làm Luật sư cho Royal đến ngày hôm nay là hết !”
Thiên Yết đanh giọng lại, anh nói một cách lạnh lùng. Nếu kẻ giám đốc kia không phải là ông nội của Sư Tử, mà cũng chính là ông nội anh thì anh sẽ không bảo vậy. Dù có chết, anh cũng không tha thứ cho kẻ đã từ chối cháu nội mình để lấy người khác thay vào. Kẻ như vậy không đáng sống.
” Thiên Yết, cậu nghe ta nói !”
Có vẻ ông ta đang bắt đầu lo lắng. Thiên Yết là một Luật Sư khét tiếng trong giới Luật Sư quốc tế. Anh đã gặt hái được nhiều thành công vang dội.
” Tôi làm Luật sư cho trường ông chỉ vì một lí do : Trả thù Sư Tử, trả thù ông và tìm ra tung tích người cần tìm . Trả thù Sư Tử cũng đã xong, hắn cũng đã biết chuyện, người cần tìm cũng đã trở lại, tốt nhất bây giờ ông hãy nếm mùi đau khổ đi. “
” Cái gì?. Sư Tử đã biết chuyện ? “
” Ông chỉ có một mình mà an hưởng tuổi già ! Một là ông bảo hiệu trưởng rút lại đơn kiện về vụ bức tranh của Pea, hai là ông sẽ mất tất cả. Tôi chỉ muốn nói vậy thôi”
Thiên Yết cúp máy, khuôn mặt tối sầm u mê. Ông ngả lưng trên chiếc ghế xoay, xoay ghế mấy vòng, nghĩ lại chuyện xảy ra ở buổi triển lãm. Ngày đó anh thấy cô nghe điện thoại ở hành lang nhưng lại im lặng không nói gì. Ngày đó, người áo đen đi qua người tại hành lang, bước qua Xử Nữ chính là anh, Thiên Yết – kẻ tên KL. Kẻ tráo tranh cũng là Thiên Yết – Thiên ca, mọi chuyện đều từ một kế hoạch để đến được ngày hội tụ như hôm nay.
” Anh chỉ cần em thôi, Xử Nữ. Dù có phải làm chuyện gì đi nữa, em phải thuộc về anh !”
Nếu ông nội không tráo đổi anh với Sư Tử , nếu cô không đi Mỹ, thì bây giờ có lẽ cô và anh đã có một gia đình ấm áp hạnh phúc bên nhau rồi. Xét cho cùng, Xử Nữ thuộc về Thiên Yết thì đúng hơn. Anh là người gặp cô trước, người được thiên mệnh sắp đặt vào cuộc đời cô trước. Không việc gì mà anh mất cô lần nữa !
Trong khi ấy, tại căn phòng của Sư Tử.
Thiên Bình leo lên giường nằm gối đầu vào vòng tay của Sư Tử, cô cười mãn nguyện.
” Sư Tử, haiz, lâu lắm rồi mới nằm trong vòng tay anh như thế này ! Dễ chịu thật!
Sư Tử trầm mặc, anh vuốt mái tóc Thiên Bình, chợt hình ảnh mái tóc Xử Nữ lại hiện lên. Sư Tử rút tay xuống và xem như không có chuyện gì xảy ra.
” Anh vẫn không thể yêu em được ư ?”
Thiên Bình chợt cất lời, khuôn mặt có nét buồn thẳm, đôi tay đưa lên khuôn mặt Sư Tử.
Anh nhăn mày, nhìn cô .
” Em không biết người con gái anh tìm năm ấy giờ đã xuất hiện chưa. Nhưng em sẽ không buông tay anh lần nữa đâu, em sẽ giữ anh đến cùng, Sư Tử. Lần này trở về, nhất định em sẽ làm anh yêu em, khiến anh chấp nhận làm bạn trai thật lòng của em và chịu kết hôn với em. “
Thiên Bình cười nụ cười dịu dàng, đôi mắt trong veo cũng muốn cười theo. Sư Tử không làm gì chỉ im lặng và nhìn cô như thế.
” Tùy em thôi !”
” Đợi đó, em sẽ không thua cô ấy đâu. !”
” Mình không muốn đơn phương tự độc lâu hơn nữa.!” Thiên Bình nhắm mắt lại, quay người ôm hôn anh một cách nồng nhiệt.
Anh vẫn thế, nụ hôn dành cho cô chưa bao giờ là thật lòng.
7 năm là quá đủ rồi, chạy trốn mãi cũng không làm được gì. Điều cô cần làm là bên anh mọi lúc mọi nơi, 7 năm phiêu dạt,nghĩ cũng đã thông, đám cưới nhất định phải xảy ra. Thiên Bình phải lấy được Sư Tử bằng mọi giá, sau này thế nào cũng không hối hận. Chỉ cần có anh là được, tình yêu có thể cảm hóa mà, cô nghĩ vậy.
Một đêm dài lại qua trong tình và tình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.