Thiên Kiếm Tuyệt Đao

Chương 24: Lều Tranh Ban Đêm Ngâm Thơ


Bạn đang đọc Thiên Kiếm Tuyệt Đao – Chương 24: Lều Tranh Ban Đêm Ngâm Thơ

Thiếu Bạch giật nẫy mình, quay sang Vạn Lương: – Ngũ hành kiếm trận quả nhiên lợi hại.
Vạn Lương than:
– Ngũ hành kiếm trận của Võ Đang không cần nhiều người nên d- tập. Hơn nữa sự biến hóa không như La Hán trận của Thiếu Lâm, tuy vậy kiếm chiêu của họ đâu sức lại tấn công cũng tàn độc vô song. Cũng nhờ kiếm trận của mình mà Võ Đang phái mới tranh được một địa vị trên giang hồ.
Hốt nghe Cao Quang kêu ối một tiếng, cánh tay trái đã bị trúng kiếm, máu phun có vòi, chớp mắt đã thấm ướt cả áo.
Thiếu Bạch hoảng kinh, tức thời vung mạnh trường kiếm lao vút vào Ngũ hành kiếm trận. Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, kiếm trận đang chuyển động đột nhiên rẽ sang hia bên tấn công. Thiếu Bạch huy động trường kiếm, sử dụng một chiêu Tinh hà đảo tả, khơi dậy một màn kiếm hoa, loang mấy tiếng, hai lưỡi kiếm của đối phương đã bị đánh bật ra.
Ngũ hành kiếm trận giăng kín mít là thế, giờ đây bị một kiếm của Thiếu Bạch đã để một lỗ hổng lớn.
Cao Quang trong cơn nguy biến vạn phần, thấy đâu đâu cũng có ánh kiếm lay động, áp lực ào ào như dời non xô biển, đã không còn cách đối phó sau khi tay trái bị trúng thương, cặp Phán quan bút không còn được sử dụng linh hoạt, cái chết đang chực chờ trước mắt. Có điều tính chàng vốn ngang ngược nên không chịu lên tiếng cầu cứu.
Thiếu Bạch tiến tới tiếp tay kịp thời, mới tung có một kiếm đã để lộ một lỗ hổng trong Ngũ hành kiếm trận.
Lúc ấy Cao Quang hốt thấy áp lực giảm bớt đi rất nhiều, bất giác tinh thần phấn khởi, cố nhịn đau nhanh nhẹn tấn công hai nhát, đánh lùi địch nhân ở phía tay trái.
Thiếu Bạch đổi chiêu đón đở đường kiếm của đối phương tấn công tới Cao Quang rồi lớn tiếng nói: – Hiền đệ mau lui đi, tiểu huynh muốn thử xem Ngũ hành kiếm trận tiếng tăm giang hồ ra sao?
Cao Quang vốn biết người anh kết nghĩa có võ công cao cường, bản thân chàng không sao bì kịp, nếu đứng gần lại làm bận tay chân chứ không giúp được gì hết. Biết vậy, chàng liền thu hết song bút, ngoan ngoãn nhảy lùi ra phía sau.
Giữa lúc ấy, kiếm trận ở hai hướng nam, bắc nối lại với nhau, rõ ràng có ý chắn lối Cao Quang.
Vạn Lương ngầm vận công lực quát lớn:
– Lui mau!
Hữu thủ giơ lên, chụp mạnh tới:
Hai người giữ hai phương vị tấn công dứ hai kiếm, nếu Cao Quang đỡ được thì Ngũ hành kiếm trận sẽ lập tức biến động, cắt đứt đường ra của Cao Quang.
Nhưng Vạn Lương lại sử dụng Ngũ quỉ sưu hồn thủ rất kịp thời. Ám khí từ năm ngón tay phóng ra những mũi kim chụp lấy đạo nhân đứng ở phía nam. Trường kiếm của đạo nhân này vừa mới đánh ra nữa chừng đột nhiên mềm nhủn, thỏng xuống.
Cao Quang thừa dịp tung mình ra khỏi vòng vây.
Đạo nhân đứng ở phía nam tay phải bị thương, mắt thấy Cao Quang chạy thoát nhưng không sao chận được.
Nên biết Ngũ quỉ sưu hồn thủ pháp của Vạn Lương là một môn võ công cực kỳ hiểm ác, một khi chụp trúng người đối phương, không chết cũng bị thương nặng. Điều thứ nhất vì hỏa hầu của Vạn Lương chưa đủ cao, điều thứ hai là khoảng cách quá xa cho nên đạo nhân bị chụp trúng chỉ bị thương nhẹ, đó cũng là điều hết sức may mắn trong sư bất hạnh của y.
Vạn Lương lấy trong người ra một viên thuốc đưa cho Cao Quang nói: – Mau nuốt đi, phòng thương thế biến hóa.
Cao Quang đỡ viên thuốc, bỏ vào miệng nuốt ực, rồi lấy trong bao ra một vuông vải quấn chặt lấy vết thương.
Bấy giờ, tăng lữ ở ba hướng đông, nam, bắc không ngừng sấn tới, nhưng ở phía tây thì đã ngừng lại hẳn.
Dõi đôi mắt nhìn thấy kiếm khí của Thiếu Bạch tung hoành, có vẻ như đã phá tan Ngũ hành kiếm trận khiến cho bên đối phương phải dốc toàn lực khổ chiến.
Các đạo nhân ở hai hướng nam, bắc có lẽ đã phát giác ra đồng bạn bị lâm nguy nên bất chợt cùng ngừng tay.
Năm đạo nhân ở phương vị chính bắc ra tay phát động trước tiên. Loáng một cái, họ thi triển thân pháp, ánh trường kiếm nhoáng lên, đỡ chiêu số của Thiếu Bạch. Năm đạo sĩ vốn ở hướng tây vẫn trong trận đã chồn tay, từ từ lùi lại. Mồ hôi họ vã đầy ra mặt, hơi thở phì phò. Trận thế đột ngột đình lại vì để trống một phương vị khi các đạo sĩ phương vị chính bắc kiếm trận phải đổi sang để tiếp cứu đồng bạn, khiến thế vây đánh ở bốn mặt không thực hiện được.
Vạn Lương yên lặng quan sát địch tình, quay sang nói với Hoàng Vĩnh:
– Tả thiếu chủ đã được trời hậu đãi, kiếm thuật tinh vi, oai lưc mạnh mẽ. Trong một đời lão hủ chư từng được thấy, ngay cả Ngũ hành kiếm trận biến hóa đa đoan, tiếng tăm lừng lẫy giang hồ cũng bị thế kiếm pháp phá vỡ. Nhưng còn chúng ta không nên mạo hiểm, vì nếu một khi bị hãm vào La Hán trận hoặc Ngũ hành kiếm trận thì không chết trong tay đối phương cũng bị mệt đứt hơi, kiệt sức mà quỵ. Giờ nếu chúng ta khéo léo lợi dụng được cây đại thọ này để giao đấu với chúng, không để cho oai lực trận thế của đối phương phát huy thì cũng có thể giết người bên chúng ít mạng.
Hoàng Vĩnh nói: – Lão tiền bối nói rất phải. – Chuẩn bị cự địch.
Năm đạo nhân ở trong phương vị chính bắc đã chuyển sang hướng tây để giúp đồng bạn nên thế bủa vây do đó bị dừng lại. Thiếu Bạch trường kiếm trong tay tả xung hữu đột, mỗi kiếm đều được tiên cơ, chỉ trong nháy mắt đã làm rối loạn Ngũ hành kiếm trận. Trận pháp này nhằm vây hãm đối phương tám mặt, giờ đây phải dồn về một phía, biến thành hình thế năm người cự địch.
Vạn Lương đứng ngoài rất bội phục, Thiếu Bạch xử ra có mấy chiêu, lối đánh rất điềm đạm, thế mà hóa giải được Ngũ hành kiếm trận. Khi ấy, Ngũ hành kiếm trận ở phương vị chính nam đột nhiên di động phương vị vây lấy Thiếu Bạch.
Vạn Lương thấy bên đối phương thay người nên tức giận mắng:
– Thật là một lũ đạo sĩ mặt thớt, năm người đánh một mà còn dùng xa luân chiến pháp, việc này nếu truyền đi khắp nơi thì Võ Đang còn mặt mũi nào đứng trong võ lâm nữa.
Vạn Lương chỉ mắng thế nhưng đệ tử phái Võ Đang chả cải lại, cứ làm như thể chưa nghe thấy.
Cao Quang tức giận hét lớn:
– Đại ca, cho chúng nếm mùi lợi hại đi. Chúng mười lăm người dùng xa luân chiến thì dẫu đại ca võ công cao cường cũng không cầm cự được đâu.
Chỉ thấy Thiếu Bạch vụt bổ mấy kiếm, Ngũ hành kiếm trận vừa mới được những người mới lập đã tức thời phát động. Năm ngọn kiếm của đối phương tức tốc nhắm ngay người Thiếu Bạch công tới.
Thiếu Bạch từ khi bước chân vào giang hồ, trải mấy phen ác chiến, được dịp sử dụng Đại bi kiếm pháp, càng dùng càng quen, tha hồ biến đổi vận dụng cho nên mỗi lúc một tinh xảo. Giờ đây trường kiếm của chàng huy động cả một màn kiếm quang bao bọc lấy thân mình nhắm ập tới năm địch nhân.
Cùng quá, năm đạo nhân phải thu kiếm về tự cứu, Ngũ hành kiếm trận bỗng lại tan vỡ như ngói vụn.
Thiếu Bạch vung kiếm phản kích, dồn đối phương cả về mé tây. Cả mười đạo nhân khác vây đánh Thiếu Bạch cũng bị thất thế, làm mất cả hình thức kiếm trận, bị đẩy vào thế phải tận lực chống đỡ.
Kiếm pháp Thiếu Bạch ngày càng thuần thục, Ngũ hành kiếm trận càng lúc càng khó gây phiền nhi-u cho chàng.
Vạn Lương gật gù khen thầm:
– Thật đúng là chiêu kiếm kỳ ảo, thiên cổ chưa thấy. Cao Quang miệng oang oang mắng đối phương:
– Xấu quá, mười lăm đạo sĩ lập ba tòa Ngũ hành kiếm trận, thi triển xa luân chiến, đánh không lại một người mà nhất định không chịu thua, còn định chờ thêm mười hai viện thủ nữa sao?
Vạn Lương hướng mắt nhìn, quả thấy năm đạo nhân vốn ở phương vị chính bắc đang từ từ di động sang hướng đông. Phương vị này do mười hai tăng lữ Thiếu Lâm lập La Hán trận chống giữ, bọn này cũng đang di động về hướng chính bắc. Rõ ràng mười lăm đạo nhân này với Ngũ hành kiếm trận không còn cách chống nổi Thiếu Bạch cho nên đã quyết tâm để mười hai vị hòa thượng Thiếu Lâm bày La Hán trận thử coi.
Đại khái hai mươi bẩy vị đạo, tăng đã nhận được nghiêm lệnh không để cho Thiếu Bạch chạy thoát nên tuy mấy lần bày trận thế bị phá vẫn chưa chịu buông tay.

Vạn Lương đứng coi tình thế, lòng thầm tính toán:
– Thiếu Bạch tuy võ công hơn người, chiêu kiếm tinh kỳ nhưng cũng chỉ là người bằng xương, bằng thịt, nếu trận thế kéo dài thế nào cũng kiệt lực. Lúc ấy đối phương phát động toàn bộ trận thế dốc toàn lực phản công thì tất phải nguy. Giờ đây chỉ còn cách để cho Thiếu Bạch lui lại nhờ cây đại thọ kia che chở, bốn người hợp lực cùng xuất thủ, hạ lấy ít người bên đối phương trước.
Nghĩ đoạn, lão cao giọng nói:
– Tiểu huynh đệ mau lùi lại, đối phương dùng xa luân chiến đấy!
Chỉ thấy Thiếu Bạch xả vun vút mấy kiếm, mở ngay một lối đi, đồng thời sẵng giọng quát: – Dừng lại!
Người của Thiếu Lâm, Võ Đang tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong bụng rất bội phục Thiếu Bạch vạn phần, nên nghe tiếng chàng quát liền đồng loạt dừng tay lại.
Thiếu Bạch lạnh lùng tra gươm vào vỏ, cao giọng:
– Chư vị đại sư, đạo trưởng, nếu cứ theo sát hại tại hạ mà không dời cho nữa thì đừng trách tại hạ ra tay tàn độc.
Chẳng dè, bao nhiêu thầy tu, đạo sĩ nghe chàng nói chỉ nhếch mép cười, hòa thượng cao lớn đứng ở mé ngoài cùng về bên trái đột nhiên vung thiền trượng. La Hán trận tức thời chuyển động, ập tới phía Thiếu Bạch.
Thiếu Bạch cau mày, nhanh nhẹn lùi lại sau. Cùng lúc, tiếng gió rít ghê rợn, ánh kiếm lóe lạnh mình, từ ba hướng những mũi kiếm nhọn hoắc đâm vụt tới. Thiếu Bạch vội vàng dùng tả chưởng quật nhanh một chưởng đẩy lùi đạo nhân ở bên mặt, tiếp thấp mình di động thân mình nửa thước tránh mũi kiếm từ bên trái.
Nhưng tuy thế vẫn còn chậm, một kiếm lợi hại từ đằng sau đã kịp thời đâm vút tới, ánh sáng gợn lạnh, lưỡi kiếm ghê gớm xẻ một đường trên vai Thiếu Bạch. Áo rách, máu tóe tràn lan.
Thiếu Bạch nghĩ bụng:
– Ngũ hành kiếm trận mở đầu tất có năm kiếm tấn công một loạt. Mỗi người thi triển một chiêu rồi kiếm trận có thể biến hóa. Nếu như một người trong bọn không đánh thì cả trận mới bị ảnh hưởng.
Đã chủ định, song chưởng nhanh như cắt đánh tới quần lại, thân mình lại lạng sang bên. Thực sự đã tham chiến từ đầu cuộc, bao phen mở trận thế không làm gì được Thiếu Bạch, phải nhường lại cho Thiếu Lâm giải quyết nên đệ tử phái Võ Đang không còn lòng dạ tấn công, chỉ có ý giữ không cho Thiếu Bạch thoát thân.
Giờ phút này, Thiếu Bạch thấy nếu không hạ độc thủ không xong vì cuộc chiến sẽ kéo dài vô tận.
Chàng nắm đốc đao, ngưng thần đứng.
Tăng lữ Thiếu Lâm cùng chuẩn bị hãm Thiếu Bạch vào La Hán trận, họ bình tĩnh, tin tưởng, thấy không cần phải vội vàng hấp tấp như phái Võ Đang.
Bỗng nhiên Thiếu Bạch đứng sững như trời trồng, mắt trợn trừng toát lửa đầy bầu phẩn hận có bề thế oai nghi khủng khiếp. Bất giác quần tăng đâm chột dạ.
Trong khi ây đệ tử phái Võ Đang đang đứng thủ phía sau thấy đối phương đứng nguyên, máu trên vai cứ dàn dụa chảy ra từ từ thấm ướt cả lưng áo, thốt sinh ý tham công, nghĩ bụng: – Tên tiểu tử chắc đã thọ thương không phải nhẹ, một đại công chứ đâu phải nhỏ, chẳng lẽ lại nhường cho đệ tử Thiếu Lâm?
Nghĩ rồi đưa mắt lấm lét nhìn nhau. Có hai đạo nhân mau mắn, trường kiếm phóng tới trước. Hai đạo nhân theo hai mặt tấn công.
Thì ra họ đứng sau lưng Thiếu Bạch nên không sao biết chàng đã giận dữ cực điểm! Như xé màn trời, Thiếu Bạch quát lớn, người cùng lúc bốc cao, ngọn cổ đao trong tay đột nhiên ra khỏi vỏ, trong tiếng rít của trường kiếm người và đao cùng cất lên.
Chấn động cả võ lâm, Hoàng Vũ Nhất đao, một lần nữa tái xuất giang hồ! Một lối đánh tàn bạo kết thúc, không hiểu chàng xuất thủ cách nào, đao pháp biến hóa ra sao, chỉ thấy ánh đao nhoáng lên lạnh người, tiếp theo là tiếng rú thảm liệt hồn phách. Cái đầu của đạo nhân đứng ngoài cùng mé trái đã bay vù khỏi cổ y, máu phun có vòi, chiếc đầu lâu bay đi một đổi, cuối cùng rơi độp xuống đường.
Cùng lúc đạo nhân đứng trước mắt cũng bị chặt đứt ngang người thành hai đoạn, hai khối thịt đổ ập xuống đất, máu tươi đổ lênh láng, phút chốc thành vũng.
Thì ra có hai tiếng rú thảm chứ không phải một, nhưng chỉ bởi đao pháp chém phăng quá ngọt và quá nhanh. Kết quả một nhát hai địch nhân mất mạng. Ngũ hành kiếm trận không thành hình thù, ngọn đao kinh thiên.
Ba đạo nhân còn lại, bởi trận thế đã phá vỡ, không biết làm gì, cầm kiếm đứng ngẩn người ra.
Trong khi đó, những tăng lữ La Hán trận cũng bị chấn kình bỗng nhiên dừng lại. Thiếu Bạch đưa mắt lạnh lùng quét nhìn hai xác nằm phơi trên mặt đất, lạnh lùng nói: – Ta muốn để các vị thấy một chút thủ đoạn của Tả mỗ…
Ngừng giây lát, chàng tiếp:
– Bây giờ tại hạ muốn lấy mạng vị cao tăng đứng chủ trận ở cánh trái.
Lời dứt, chàng nhấc ngọn cổ đao trong tay lên, chỉ thẳng về phía cao tăng. Không khí trầm lặng, sự thực không riêng gì đối phương, ngay cả Vạn Lương cũng rùng mình, lẩm bẩm: – Trời thủ pháp quá chừng lợi hại, chắc Hoàng Vũ Nhất đao của Hướng Ngao đây!
Bên Thiếu Lâm La Hán trận lớn rộng đột nhiên thu nhỏ lại, vì oai thế Thiếu Bạch nên các tăng lữ phải đổi thế công về thế thủ.
Nhưng nét mặt Thiếu Bạch vẫn sắt đá, lạnh lùng! Mắt chàng chòng chọc nhìn thẳng vào hòa thượng đã chọn lựa.
Quần tăng không ai bảo ai, nhất loạt đưa binh khí lên, ý hợp lực đương cự. Trong khi đệ tử phái Võ Đang đang thu dọn hai xác chết phe mình.
Ngọn cổ đao trong tay Thiếu Bạch như sắp reo vui với máu người, từng cơn lạnh toát như dọa nạt. Mắt Thiếu Bạch, chủ nhân của nó đã dần dần trở thành hai cục lửa.
Toàn trường im phăng phắc, mọi con mắt đổ dồn về Thiếu Bạch, ai cũng muốn coi cho rõ đường đao tàn độc vẫy vùng ra sao. Đột nhiên có tiếng quát xé trời:
– Coi chừng!
Tiếp liền, ánh đao lóe sáng, như giao long ngang dọc ngày mưa lớn, bổ xuống.
Chỉ nghe tiếng “ối” buồn thảm, ngắn gọn, vị cao tăng thân hình to lớn cầm thiền trượng tự nhiên ngã sập.
Trước ngực và sau lưng lão bị đâm suốt!
Thiếu Bạch liên tiếp thi triển hai đao, giết ba địch nhân, thương thế và cách chết mỗi người mỗi khác, không ai giống ai. Thấy nguy cơ, đối phương liền nhất tề xông đánh, ánh kiếm, thiền trượng vù vù giông gió tấn công tới tấp, trí mạng.
Nhưng Thiếu Bạch giết xong vị cao tăng, chàng lùi lại không muốn giết nữa.
Binh khí đối phương toàn đánh vào khoảng không. Lại càng hãi hùng, xưa nay trong võ lâm việc chỉ mắt giết người không phải không có, nhưng đó là trường hợp võ công hai bên cách nhau xa, hơn kém một trời một vực. Quần tăng đã mường tượng được sư việc sắp xẩy tới, phòng bị nghiêm mật thế mà vẫn để đối phương đắc thế, đường đao tàn độc ai cũng nhìn tận mắt, tuy vậy vẫn chưa nhìn rõ nó biến di-n!
Đệ tử Võ Đang và tăng lữ Thiếu Lâm quá đổi khiếp hãi trước đường đao máu của Thiếu Bạch, tự biết tiến không nổi, chỉ biết đưa mắt nhìn nhau dò hỏi cách đối phó.
Sinh tử phán Vạn Lương chậm rãi bước tới trước, lạnh lùng cất tiếng: – Các vị còn muốn chuẩn bị tái chiến?
Người hai phái á miệng, không đáp được ngay, hồi lâu mới thấy có tiếng thở dài, một người ứng đáp:
– Bọn ta đành phải chịu tội khi về nhà vậy, không còn mặt mũi nào đánh nữa.

Nói xong y vác thiền trượng lên vai, quay người bỏ đi trước. La Hán trận và Ngũ hành kiếm trận là đặc sắc của hai môn phái, lấy đó ngang dọc giang hồ. Giờ đây bị phá là điều tủi nhục. Một người đau khổ bỏ đi, cả bọn rùng mình làm theo.
Chớp mắt đã không còn lại ai trên đường.
Thiếu Bạch mở lớn mắt ra nhìn đối phương đi khuất, thỏng tay buông cổ đao ngồi phịch xuống đất, rũ ra như xác không hồn.
Vạn Lương hoảng kinh, vội vàng vực Thiếu Bạch lên, hấp tấp hỏi: – Tiểu huynh đệ, sao thế?
Thiếu Bạch thở dài:
– Không sao, nghĩ một hồi khỏe lại ngay.
Nói xong chàng nhắm nghiền hai mắt như thể đã quá mệt mỏi, gắng gượng từ lâu.
Trong khi ấy, thương thế của Cao Quang không có gì đáng ngại, đã băng bó đâu vào đấy rồi.
Vạn Lương là người lão luyện giang hồ, biết Thiếu Bạch giờ đây đã mất sức không còn đánh nhau được nữa. Nếu kẻ địch kéo dốc lại thanh toán thì mạng sống ngày hôm nay khó bảo toàn. Tính trong bụng như vậy nên sẽ bảo Hoàng Vĩnh:
– Làm sao kiếm được một cổ xe, chúng ta phải rời nơi đây thật mau.
Hoàng Vĩnh gật đầu, phóng mình đi như tên, không lâu, đánh về một cổ xe bồng xa. Vạn Lương thấp giọng hỏi: – Trên xe có ai không?
Hoàng Vĩnh lắc đầu:
– Chỉ có một người đánh xe, tại hạ đã đuổi đi rồi. Vạn Lương gật đầu:
– Chỉ cần trả cho họ một số tiền tương đương với tiền mua xe là được rồi, không cần phải hành động cướp đoạt tài vật của người khác.
Dứt lời, lão đỡ Thiếu Bạch lên xe ngựa. Hoàng Vĩnh nhìn Vạn Lương: – Xin mời lão tiền bối lên xe đi, vãn bối tạm đóng vai người đánh xe. Vạn Lương mò trong mình lấy ra một chiếc mặt nạ da người, nói: – Đeo vào và cởi binh khí ra.
Hoàng Vĩnh y lời, đeo mặt nạ và cởi trường kiếm trên lưng ra, giơ roi quật mạnh, cỗ xe ngựa lao về phía trước.
Vạn Lương đỡ Thiếu Bạch, để chàng dựa vào thành xe, thì thầm: – Tiểu huynh đệ hãy mau vận khí điều tức.
Thiếu Bạch mở mắt than:
– Tại hạ vô ý giết người, bọn họ bức bách tại hạ đến thế.
– Thiếu Lâm, Võ Đang là hai đại phái cho bao nhiêu cao thủ đuổi đánh mấy người bọn ta đã là hành động ám muội, xấu xa. Tiểu huynh đệ có giết của bọn họ ba người cũng là cách trừng phạt nhẹ, trước mặt anh hùng thiên hạ cũng không ai bảo là tiểu huynh đệ có lỗi.
– Có điều là từ đây đã gây thù chuốc oán với Thiếu Lâm và Võ Đang. Vạn Lương cười:
– Họ đã sai cao thủ theo sát giết sạch chúng ta mới cam tâm, trừ phi chúng ta bó tay cho họ chém giết, còn không chỉ có cách chống trả. Việc động thủ so tài trong võ lâm, ta không chết thì địch chết chứ chẳng có gì lạ, tiểu huynh đệ nghĩ ngợi làm gì. Quảng đường trước mặt chông gai còn rất nhiều, mau vận khí điều tức cho khỏe, biết đâu khoảnh khắc nữa đây lại chẳng có một trường ác chiến.
Thiếu Bạch thở dài, nhắm mắt vận khí điều tức.
Cỗ xe ngựa chạy trên con đường gập ghềnh mấp mô tung bụi một mạch chạy được trên mười dặm, lại gần tới ngã ba.
Hoàng Vĩnh gò cương cho xe dừng lại, lên tiếng hỏi: – Lão tiền bối, chúng ta đi về phía nào đây? Vạn Lương sẽ hé rèm xe, đưa mắt nhìn ra ngoài đáp: – Hướng tây.
Hoàng Vĩnh tức thời cho ngựa chạy về phía tây.
Mặt trời hạ xuống núi, màn đêm đang tiến tới. Hai thớt ngựa khỏe kéo xe giờ đây đã mệt, giảm tốc lực hẳn.
Vạn Lương thò đầu nhìn trời chiều, nói:
– Chúng ta kiếm một chỗ nghĩ ngơi, dùng qua loa chút món ăn, ngày mai lên đường cũng không muộn.
Hoàng Vĩnh định thần nhìn bốn bề, trong màn đêm nhấp nhoáng phía tây bắc có ánh đèn, liền đánh ngựa về hướng đó.
Ánh đèn trông thì gần, nhưng cũng phải mất một tiếng đồng hồ mới chạy tới.
Đó là một túp lều tranh cất trong vùng hoang dã, tiếng đọc sách sang sảng từ trong nhà vọng ra.
Vạn Lương vén rèm hỏi nhỏ:
– Trong nhà có tiếng đọc sách, chắc thế nào cũng có đồ ăn thức uống, chúng ta hãy vào kiếm một ít, nhân đấy cũng cho hai con ngựa ăn một bụng cỏ rồi lên đường cũng chẳng muộn.
Hoàng Vĩnh nghĩ bụng:
– Một người đọc sách mà sống giữa vùng hoang dã, đang đêm khêu đèn khổ đọc cái phần tịch mịch không thua người luyện võ.
Lúc bấy giờ, Thiếu Bạch đã khỏe lại, chàng chậm rãi xuống xe. Vạn Lương cho hai con ngựa ăn cỏ và quay sang bảo Cao Quang:
– Mặt mũi ta đột nhiên xuất hiện ở chốn hoang lương này, trừ phi là người trong võ lâm nếu không dẫu gan có to tới đâu cũng phải thét lên mà chết, vậy các hạ cứ gõ cửa đi.
Hoàng Vĩnh gật đầu nhanh chân bước tới, nhẹ gõ hai tiếng vào cánh cửa.
Tiếng đọc sách trong nhà vẫn sang sảng, khi trầm khi bỗng, vang lên đều đặn. Có lẽ người trong nhà đang đọc đến hồi cao hứng, khoái trá, nên chưa nghe tiếng gõ cửa.
Thấy không hiệu quả, Hoàng Vĩnh gõ mạnh thêm, vừa cao giọng nói: – Huynh đài cho hỏi một tiếng.
Tiếng đọc sách đột nhiên dứt đoạn, từ trong nhà vọng ra một giọng nói rất trong trẻo: – Ai đó?
– Hành khách qua đường, không có chốn trọ, trong bụng lại đói, xin huynh đài cho chút đồ

Hai cánh cửa gỗ kêu ken két mở ra. Một thiếu niên toàn thân vận lam y đứng ngay giữa cửa.
Y giơ chiếc đèn trên tay, soi mặt Hoàng Vĩnh rồi chậm rãi nói:
– Tiểu huynh ở đây một mình, miệt mài học không rành việc nấu nướng, mỗi bữa đều ăn qua loa, không thể khoảng đãi khách quí, xin chư vị đi độ năm mười dặm gì đó, sẽ thấy một khách điếm tử tế, không những cơm canh đầy đủ, mà còn có chỗ nghỉ chân.
Dứt lời, y chẳng đợi Hoàng Vĩnh đáp, đóng sầm cửa lại.
Hoàng Vĩnh sửng sờ trước cửa hồi lâu mới quay đầu lại đã thấy Thiếu Bạch, Vạn Lương và Cao Quang đứng ngay sau lưng.
Vạn Lương sẽ nói: – Đẩy cửa ra.
Hoàng Vĩnh dùng sức chân tay đẩy cánh cửa gỗ, cao giọng nói: – Huynh đài mở cửa mau.
Đèn trong nhà thốt nhiên tắt phụt, rõ ràng đối phương nhất định không chịu mở cửa. Hoàng Vĩnh tức giận nghĩ bụng: – Người đọc sách đáng lẽ phải là người biết giữ l-, có lòng tốt mới phải, lý đâu lại là hạng người xấu xa như vầy?
Bụng nghĩ, chàng vận sức đẩy mạnh.
Nội lực của Hoàng Vĩnh rất mạnh mẽ, cánh cửa gỗ làm sao đứng vững được. Chỉ nghe đánh rắc một tiếng, then cửa bị gẩy lìa, hai cánh cửa bật tung ra.
Trong nhà tối đen như mực, không thấy đường. Hoàng Vĩnh đằng hắng mấy tiếng nói:
– Tốt, tốt, huynh đài mau châm đèn, đừng để chúng tôi phải động thủ ở chỗ bóng tối, đồ đạc các hạ sẽ hư hỏng.
Dứt lời, đột nhiên trong bụng thấy nghi ngờ, thâm nghĩ:
– Người này ở một mình nơi vắng vẻ, mỗi ngày mỗi đêm gặp phải những kẻ dữ, sự nguy hiểm luôn luôn rình rập, một thư sinh tại sao lại có thể gan lỳ không biết sợ.
Đang nghĩ, thốt nhiên trong nhà tối tăm có tiếng người đáp:
– Tốt nhất, chư vị nên nghe lời khuyên của tại hạ, mau rời khỏi gian nhà này.
Vạn Lương thò tay trong người lấy hỏa tập tư, thuận tay đánh lên, làm bừng một ngọn lửa. Căn lều tranh phương viên đã có ánh lửa nhìn rất rõ mọi vật.
Bọn Thiếu Bạch đảo mắt nhìn, bất giác đều sửng sốt.
Chỉ thấy một cỗ quan tài sơn đen đặt chính giữa gian nhà. Sau quan tài, trên tấm màn trắng che linh đường có treo bức họa của một võ sĩ mặt kình trang và một trung niên mỹ phụ.
Bọn Thiếu Bạch là những người bản lãnh nên lúc đầu chỉ hơi hoảng kinh một chút, sau lấy được bình tĩnh ngay.
Vạn Lương sấn lên một bước, châm vào ngọn đuốc đặt trên quan tài, giang lều tranh bỗng sáng như ban ngày.
Đảo mắt nhìn, thấy thư sinh áo xanh đứng ở góc nhà, tay cầm một tập sách, mặt đầy vẽ giận dữ, lạnh lùng nói: – Hành động phá cửa vào nhà của chư vị chẳng khác nào bọn cường đạo chuyên cướp phá.
Hoàng Vĩnh định nổi nóng nhưng Thiếu Bạch đã nhanh nhẹn bước tới trước, vòng tay nói: – Chúng tôi quả thực là những người đi đường, quá mệt mỏi đói bụng, lại không biết huynh đài đang ở thời kỳ thủ tang nên đắc tội, mong huynh đài mở lượng hải hà bỏ qua cho.
Cao Quang nghĩ bụng:
– Nhà ở chốn hoang vừa, chung quanh không có hàng xóm láng giềng, bày hai cổ quan tài, khêu đèn đọc sách nửa đêm, thư sinh này to gan thực.
Chỉ thấy lam y thiếu niên bước tới mấy bước, đến gần án thờ, châm đèn giọng lạnh lùng: – Chư vị muốn tiểu sinh giúp đở gì nói ra mau.
Thiếu Bạch đáp:
– Chúng tôi đói bụng, huynh đài giúp cho một ít đồ ăn, nhưng chúng tôi không muốn xin ăn không, sẽ đền bù bằng tiền.
Lam y thiếu niên cười nhạt:
– Nhà chỗ vắng vẻ, làm gì có đồ ăn, tại hạ nói chư vị hãy tạm nhịn đói, đi tới nữa sẽ có khách điếm, vừa có đồ ăn lẩn chỗ nghĩ.
Cao Quang nổi nóng chen vào nói:
– Nhà chốn hoang lương, không có đồ ăn, vậy các hạ uống nước lả sao?
Thiếu niên cau mày, đưa mắt nhìn vết thương đã băng bó trên tay Cao Quang nói: – Nhà ngươi ăn nói xấc xược, đáng vả vài chục cái.
Cao Quang giận xôi máu:
– Bọn ta kính trọng ngươi là người đọc sách, nên không muốn sinh sự. Nhưng nếu mi ăn nói cuồng dại, tức là tự tìm lấy khổ đó!
Thiếu Bạch chực ngăn cản Cao Quang nhưng Vạn Lương đã kéo áo ra hiệu… Lam y thiếu niên bỗng mở sách trên bàn, nói: – Những kẻ thô lổ, tiên sinh chẳng cần chấp.
Lời dứt, hắn cao giọng đọc thi từ, không thèm chú ý tới người lạ. Cao Quang hậm hực:
– Tên đọc sách này kêu ngạo, cô độc không có cái vẻ gì người đọc sách, không dạy dỗ y một phen cũng uổng.
Thiếu Bạch cũng nghĩ:
– Không hiểu sao thư sinh này lại ít công phu tu dưỡng thế, tánh tình nóng nảy lỗ mãng quá. Trong khi ấy, tiếng ngâm thơ vẫn sang sảng, mỗi lúc một cao, không những Cao Quang không dằn được lửa giận, mà Hoàng Vĩnh, Vạn Lương cũng rất bực tức, khó chịu hết sức.
Vạn Lương sẽ giọng bảo Hoàng Vĩnh:
– Các hạ hãy giật cuốn sách y ném đi, không cho y đọc nữa, xem y làm gì? Hoàng Vĩnh gật đầu, bước nhanh tới trầm giọng nói: – Các hạ đọc sách gì thế, đưa tại hạ coi xem sao?
Miệng nói có vẻ tử tế, nhưng hữu thủ đã nhanh nhẹn thò tay chụp sách. Lam y thiếu niên đưa mắt nhìn Hoàng Vĩnh, bình tĩnh tỏ vẻ không phản kháng. Hoàng Vĩnh chụp được sách, lạnh lùng nói:
– Bằng hữu đọc sách thánh hiền, cũng phải có tấm lòng từ bi đối với kẻ khác mới đúng, tại sao lại hẹp hòi quá đỗi.
Lam y thư sinh lộ sắc giận:
– Nếu như chư vị không rời khỏi nơi này, đừng trách tiểu huynh đắc tội. Vạn Lương thốt nhiên buông tiếng cười ha hả nói:
– Các hạ có gan khêu đèn đọc sách trong căn nhà hiu quanh với hai cỗ quan tài, tất không phải là bọn thư sinh yếu đuối tầm thường…
Lam y thư sinh tức giận hét: – Các ngươi bước đi không? Vạn Lương đáp:
– Khẩu khí thật lớn lối, giả dụ bọn lão phu không đi, nhà ngươi làm gì? Thiếu Bạch can: – Thôi được, người đã không thích chúng ta ở lâu, vậy chúng ta nên sớm rút lui. Quay sang chàng ra lện cho Hoàng Vĩnh: – Trả lại sách cho người ta.
Hoàng Vĩnh vốn kính phục Thiếu Bạch nên nghe lời hai tay đưa trả sách cho thư sinh. Lam y thư sinh đở lấy, vẻ mặt bớt giận, đưa tay xua: – Bốn vị mau đi, chốn này thật không tiện ở lâu.
Thiếu Bạch vòng tay: – Đã làm phiền!
Nói xong Thiếu Bạch lui ra trước.

Vạn Lương, Cao Quang và Hoàng Vĩnh vội vàng theo sát: Chỉ nghe đánh sầm một tiếng, hai cánh cửa gỗ lại được đóng chặt. Cao Quang nói: – Bên trong tất phải có duyên cớ, chúng ta nên coi kỹ xem sao?
Bốn người trở về chỗ cũ, thâu thập xe ngựa, lần đến ẩn thân trong một đám cỏ cách lều khá xa để tiện tra xét động tĩnh.
Thiếu Bạch tuy biết việc dòm lén người khác là thiếu quang minh nhưng rất nghi ngờ hành động của lam y thiếu niên, cho nên cũng lẳng lặng làm thinh.
Bặt đi một lúc, chợt thấy ánh đèn trong căn lều thình lình tắt phụt.
Liền đó là những tiếng kêu kèn kẹt đưa ra như có người đang mở nắp quan tài.
Nếu như mấy người chưa được thấy cỗ quan tài trong nhà thì thôi, đằng này họ đã thấy, bây giờ lại nghe những âm thanh lạnh lẽo đó ai cũng cảm thấy rờn rợn.
Sau những tiếng động lạ, căn lều tranh trở về với âm u, vắng vẻ của nó. Vạn Lương hiếu kỳ sẽ giọng nói: – Ai đi với lão hủ tới cửa coi xem?
Hoàng Vĩnh, Cao Quang nhất loạt đáp: – Chúng tôi đi.
Vạn Lương nhìn hai người bảo: – Hoàng đệ đi với lão hủ!
Đứng phắt dậy, vút một cái, người đã bay ra khỏi đám cỏ. Hoàng Vĩnh lật đật theo sát. Bấy giờ, Vạn Lương tuy chưa biết rõ Lam y thiếu niên là nhân vật thế nào, nhưng có điều chắc chắn y phải là người có võ công, nên càng đến gần căn nhà, bước chân càng phải rón rén. Đến gần cửa sổ dừng chân, ghé mắt nhìn vào.
Bên trong tối đen, không thấy gì hết. Thì ra cửa sổ đã có bức màn đen che lại.
Vạn Lương không chịu thua, di động thân hình tới cửa. Quả nhiên lão nghĩ đúng, sau cánh cửa không có màng đen che.
Vạn Lương nhắm một mắt cố nhìn, chỉ thấy Lam y thư sinh đứng trước một cỗ quan bên mé trái, nắp quan đã được mở ra, bên trong quan tài hình như có người ngồi đưa tay tiếp xúc với song chưởng của Lam y thư sinh.
Vạn Lương rùng mình, khí lạnh từ từ chạy khắp châu thân, bất giác lùi nhanh hai bước. Vừa lúc đó, Hoàng Vĩnh nghiêng mình, bước chắn trước mặt Vạn Lương ghé mắt nhìn, bất giác cũng rúng động tâm thần.
Lần này, Hoàng Vĩnh đã được nhìn rõ ràng, Lam y thư sinh không những đưa song chưởng cho chạm với tay người ở trong quan tài mà ở miệng hình như còn có một luồng bạch khí nối với nhau.
Cách thức giống như vẻ một bên đang dùng chân khí cho chạy vào nội phủ bên kia. Hoàng Vĩnh tuy to gan lớn mật nhưng nhìn một hồi cũng sởn gai ốc, lùi lại không dám nhìn tiếp.
Cũng không hiểu hành vi dòm lén của hai người, Lam y thư sinh đã biết chưa? Hay có thể y phát giác nhưng không có thời giờ rãnh đối phó? Tuy nhiên hai người lui trở về tới đám cỏ vẫn không thấy động tĩnh, Cao Quang hỏi nhỏ: – Thấy thế nào?
Hoàng Vĩnh đáp: – Khó coi quá. Cao Quang ngạc nhiên: – Sao khó coi?
Hoàng Vĩnh liền đem những điều mắt thấy thuật lại. Cao Quang cũng lấy làm lạ:
– Lại có chuyện ấy, chẳng lẽ y lại tính cứu sống người đã chết? Vạn Lương: – Có thể người kia chỉ mới bị thương nặng?
Hoàng Vĩnh nói:
– Nếu đúng như vậy, thư sinh hóa ra lại là một vị thần y ghê gớm. Thiếu Bạch nói:
– Việc này không dính dáng gì đến chúng ta, y không giữ chúng ta lại nghỉ chân cũng là muốn tiện bề làm việc, cũng không trách người ta được, chúng ta lên đường sớm.
Sau những giây phút hồi hộp, lạnh tóc gáy người nào cũng quên cả đói, giờ đây Thiếu Bạch giục đi, mới nhớ thấy đói cồn cào.
Cao Quang đứng phắt dậy trước, thúc:
– Đi thôi! Trước tiên phải kiếm một chỗ có nhiều đồ ăn, ăn một bữa cho đáng giá… Lời chưa dứt, chàng vội vả ngậm miệng tự động ngồi xuống.
Lúc bấy giờ, bọn Vạn Lương đã nghe rõ những bước chân rất nặng nề vang tới.
Thò đầu nhìn, hướng chính tây có một bóng đen chậm rãi đi lại, hành động rất chậm, gót chân nện xuống đất nặng nề dị thường. Vạn Lương sẽ giọng bảo:
– Xem chừng ngôi nhà tranh nhỏ kia chất chứa không biết bao nhiêu sự cổ quái. Hoàng Vĩnh nói: – Đúng thế, chúng ta ngẩu nhiên gặp được cũng nên tra cho rõ xem sao.
Thiếu Bạch vạch cỏ rậm trước mắt nhìn, thấy hai bóng đen khiêng một cái chõng, đi vội đi vàng, vừa đi vừa không ngớt đưa tay lau mồ hôi trán.
Nhờ ánh sáng mờ mờ của những vì sao trên trời, chàng thấy hai đại hán đã phải lặn lội đi một quảng đường thật xa, cử động không còn theo chủ ý.
Thiếu Bạch chợt đâm nghi, nghĩ bụng:
– Nơi này quá hoang lương, lam y thư sinh lại là người cuồng ngạo, cô độc không có vẻ là người tốt. Những người kia rõ ràng là bị thương nặng đến cầu thầy, chẳng lẽ lam y thư sinh chịu ra tay cứu mạng người lại không thể bố thí một bữa ăn sao? Thật là chuyện không thể hiểu được!
Càng nghĩ, Thiếu Bạch càng thấy không ổn, không dừng được quay lại hỏi Vạn Lương: – Lão tiền bối, lam y thư sinh ở trong căn nhà tranh đang làm gì?
Vạn Lương lắc đầu:
– Lạ lùng, lão hủ cũng thấy lạ quá đổi. Y như thể đang cứu người mà cũng tợ như đang tiến hành một công cuộc thí nghiệm gì đó.
Thiếu Bạch giật mình: – Thí nghiệm?
– Đúng vậy, có thể y đang thí nghiệm một loại y thuật hoặc có thể một loại võ công, hay dược vật gì đó, y chăm chú trên những thi thể của người chết hoặc những người bị trọng thương…
Những câu nói ấy thường tình thôi nhưng lại chất chứa những điều kinh dị đáng sợ. Cao Quang giơ tay, vỗ đầu nói: – Lão tiền bối, y muốn thí nghiệm gì đó?
Lúc bấy giờ, hai đại hán khiêng chõng đã tới gần ngôi nhà tranh. Gió đêm phần phật thổi qua đám cỏ, chỗ bọn Thiếu Bạch ẩn thân. Cho nên dẫu hai hắc y nhân có thính tau tới đâu cũng không có cách gì nghe được tiếng nói chuyện của bọn Thiếu Bạch huống chi họ lại quá mệt nhọc vì đường xa.
Vạn Lương vuốt râu, nghĩ ngợi giây lát rồi nói:
– Khó trả lời quá, có thể y đang chứng minh một vấn đề khó khăn của y học, có thể y cũng đang chứng minh một sự thần diệu của một loại võ công kỳ ảo, có thể… Ôi! Nếu như người ấy có mặt ở đây, tất sẽ nhận ra thư sinh đang giở trò gì?
Hoàng Vĩnh hỏi:
– Lão tiền bối nói đến vị nào?
– Ngươi mà hiện giờ chúng ta đang đi tìm đó. Bụng người đó đầy huyền cơ, tài trí siêu việt. Hai mươi năm về trước đã từng nhắc tới lão hủ một việc, nói rằng võ lâm đang có mầm sát cơ, hai mươi năm sau thế nào cũng có sát kiếp khinh nhân. Lão hủ tuy biết y là tay tài trí hơn người, nhưng tuyên đoán chuyện hai mươi năm về sau lão hủ chỉ cười, không tin lắm. Chẳng dè năm sáu năm sau phát sinh ra cái thảm án Bạch Hạc môn bị thảm sát.
Đang nói, chợt một tiếng rú kinh người từ trong căn nhà tranh vọng ra, xé tan sự tĩnh mịch của đêm trường hoang dã.
Bọn Thiếu Bạch rũ liệt tâm can.
Ngóc đầu nhìn lên, cánh cửa ngôi nhà tranh đã mở toang, hai hắc y nhân khiêng chõng đi vào bên trong.
Trong nhà đột nhiên đèn thắp sáng nhưng hai cánh cửa gỗ rất nhanh được đóng lại. Thiếu Bạch nói nhỏ: – Kỳ quái quá, chúng ta đã gặp sự việc lạ lùng này, lẽ nào ngồi yên không tra xét? Kỳ thực, đâu phải chỉ có Thiếu Bạch tò mò, mà ngay cả con người lịch duyệt giang hồ là Vạn Lương, cũng đã bị hấp dẫn trước cái việc quái đản đáng sợ kia, trong lòng cũng nảy sinh ý muốn biết.
Hoàng Vĩnh nói:
– Hiền huynh nói rất đúng, tình thế bên trong kỳ dị khôn dò. Phải tìm cách tra rõ mới được. Thiếu Bạch nói: – Hai hiền đệ ở lại đây trông chừng, nếu có chuyện gì phải tiếp ứng nhanh. Ta và Vạn lão tiền bối tới ngôi nhà tranh xem sao. Hừ! Nếu phải là việc thương luân bại lý, chúng ta cũng không thể ngồi yên nhìn được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.