Thiên Kiếm Tuyệt Đao

Chương 23: Công Đạo Ở Lòng Người


Bạn đang đọc Thiên Kiếm Tuyệt Đao – Chương 23: Công Đạo Ở Lòng Người

Thiếu Bạch nói:
– Đại sư đã biết rồi đối với bổn môn là phạm vào thanh qui, tại sao còn cứ cố nhúng tay.
Tứ Giới đại sư đáp:
– Đức Phật giúp đời có thể cắt thịt nuôi chim, ta không vào địa ngục thì ai vào, cõi trần đầy rẫy sát kiếp. Nếu cứu được kiếp nạn cho võ lâm, lão nạp có tan xương nát thịt cũng hả lòng.
Thiếu Bạch cảm phục, vòng tay thi lễ nói:
– Trong võ lâm Trung nguyên vẫn còn tôn Thiếu Lâm ở ngôi lãnh tụ, nếu lời nào cũng được đại sư chủ trì sẽ dập tắt được không ít nhân tranh trong võ lâm.
Vạn Lương, Hoàng Vĩnh, Cao Quang đứng ngoài cũng bái phục, vòng tay thi lễ. Tứ Giới đại sư chấp tay trước ngực nói: – Lão nạp có tài đức gì? Đâu dám nhận đại lễ của chư vị.
Vạn Lương lên tiếng:
– Nghe đại sư nói, Vạn mỗ bỗng sực tỉnh, thấy trong việc Bạch Hạc bảo bị tàn sát quả có một nguyên do khác. Mấy trăm nhân mạng của Tả gia chỉ là những người chết thay, chết oan uổng.
Tứ Giới đại sư ngữa mặt nhìn trời nói:
– Cuộc tàn sát đẩm máu năm xưa, tuy lão nạp không xuất thủ nhưng cũng nhận biết thực sự kiếm pháp và võ công Bạch Hạc môn chưa đủ tranh hùng với các đại môn phái. Cho nên việc Tả Giám Bạch trong khoảnh khắc sát hại được bốn vị chưởng môn, lão nạp không tin…
Chắp tay niệm phật hiệu, lão hòa thượng nói tiếp:
– Người khác lão không biết chứ riêng Tứ Phương chưởng môn của lão nạp đã luyện được mười ba tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, bất cứ công phu nào cũng đủ đưa Tả Giám Bạch vào chỗ chết, dầu cho Tả bảo chủ có thi triển thủ đoạn nào cũng không địch lại Tứ Phương sư huynh.
Thiếu Bạch ngắt lời:
– Bạch Hạc môn đã không đủ sức tranh đua với các đại môn phái, cớ sao lại bị ghen ghét hãm hại?
– Đó chính là chỗ lão nạp không hiểu. Vạn Lương hỏi: – Đại sư có nghĩ ra nguyên nhân nào không?
– Lão nạp nghĩ nát óc, liệt kê được mấy sự việc có thể, nhưng rồi phải gạt bỏ hết. – Đại sư có thể nói cho tại hạ sáng tỏ chỗ ngu tối?
– Sự kiện thứ nhất lão nạp nghĩ là một hành vi giận cá chém thớt. Lúc tứ đại chưởng môn bị ám hại cũng là lúc tình cờ vợ chồng Tả Giám Bạch có mặt trên Bạch mã sơn Yên Vân Phong nên bị tình nghi nặng nhất. Tứ đại môn phái không tìm được thủ phạm chính nên trong lúc bốc giận trút cơn tức tối lên đầu Bạch Hạc bảo. Nhưng điều giả tưởng này lão nạp phủ nhận ngay vì tứ đại môn phái sai các cao thủ tinh nhuệ cũng dư sức để tàn sát Bạch Hạc bảo, cần gì phải nhờ Cửu đại môn phái, Tứ môn, Tam hội và Lưỡng đại bang.
Vạn Lương gật đầu:
– Đúng thế, người tứ đại môn phái đều biết rõ điều đó.
– Lão nạp nghi vấn đến việc thứ hai là có thể Bạch Hạc bảo bị người hãm hại… Vạn Lương đỡ lời: – Tại hạ cũng nghĩ như vậy.
Tứ Giới cười buồn:
– Nhưng lão nạp cũng phủ nhận ý nghĩ này ngay. – Cũng thật lạ, chẳng lẽ còn nguyên nhân khác? Tứ Giới đại sư trầm ngâm:
– Vạn huynh và lão nạp còn nghĩ tới đó, chẳng lẽ những người trong cuộc không nghĩ ra? Do đấy lão nạp cảm thấy bên trong tất phải còn một nguyên nhân…
Hướng về phía Thiếu Bạch, lão chậm rãi hỏi: – Thí chủ còn nhớ chúng ta gặp gỡ lần đầu không? – Du Thọ Loan, nơi Lưu lão tiền bối trú ngụ.
– Đúng đấy, lão nạp đến chậm một bước khiến cho Lưu thí chủ bị ám toán chết. Ôi! Lão nạp vất vả không biết bao nhiêu mới tìm được một đầu giây đó, nhưng rồi lại chậm chân, công phu mấy năm trời tan biến trong phút chốc.
Thiếu Bạch hổ thẹn trong lòng vì cái chết của Lưu Hạt Tử thở dài nói:
– Chỉ trách vãn bối không đủ kinh nghiệm, việc bảo hộ không chu đáo, nay nghĩ lại thấy thật bất nhẫn.
Tứ Giới đại sư hỏi:
– Hồi ấy, nếu như thí chủ tin lão nạp, chúng ta đồng tâm hiệp lực biết đâu không tìm ra được đầu mối, chỉ tiếc… Ôi! Cái đó cũng chả nói được, tiểu thí chủ đầy bụng oán hận, tất nhiên không thể tin lão nạp.
Vạn Lương nói:
– Đại sư, hiện tại trong võ lâm có hai người có võ công tuyệt luân, rất bất bình vì việc Bạch Hạc môn bị tàn sát.
– Phải chăng Vạn thí chủ muốn nhắc tới Ngư Tiên Tiền và Thiết Đảm kiếm khách Trương Tam Phong?
– Chính là hai người đó.
Tứ Giới hòa thượng lộ vẻ lo âu nói:
– Cứ như lão nạp nghĩ, đoạn công án hẳn nhiên bao chùm một âm mưu lớn lao, chấn động lòng người. Bao nhiêu năm nay lão nạp hết sức quan sát những biến động trên giang hồ, lờ mờ thấy âm mưu đó từ từ phát động. Kẻ cầm đầu là nhân vật gian ngoan quỉ quyệt, cơ trí thông minh tuyệt luân.
Thiếu Bạch đở lời:
– Ý đạo sĩ muốn nói việc Bạch Hạc môn bị tàn sát có dính dáng tới âm mưu kia?
– Đúng vậy, lão nạp nghĩ âm mưu ấy không những có dính dáng tới việc Bạch Hạc môn từ đó bị tàn sát mà còn từ đó bắt đầu phát động trên giang hồ.
Vạn Lương hỏi:
– Đại sư đã nghĩ ra người cầm đầu là nhân vật nào chưa? Tứ Giới đại sư lắc đầu: – Đấy là nguyên nhân lão nạp tìm mãi không ra.
Từ từ đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Thiếu Bạch lão hòa thượng nói tiếp:
– Trong Thiếu Lâm tự không chỉ một mình lão nạp bất bình thay cho Bạch Hạc môn. Vạn Lương đỡ lời: – Nói vậy, trong quí phái còn có người đi cùng đường với đại sư sao?
– Đúng thế! Có hai người là anh em cùng hàng với lão nạp. Một người là trưởng lão có thân phận rất cao đối với hàng đệ tử Thiếu Lâm tự. Ngoài ra, Võ Đang, Côn Luân cũng đều biết Tả gia bị oan, giờ phút này âm mưu kia chưa phát động hẳn, thành thử trước sau không có cách nào tìm ra được chân tướng.
Ngửa mặt thở dài, Tứ Giới đại sư tiếp lời:
– Vì thế lão nạp cần sự hợp tác chân thành của Tả thiếu bảo chủ. Thiếu Bạch nghĩ bụng.
– Song thân ta không phải là hung thủ, điều này đã rõ ràng, có điều nội tình ra sao ta không biết một tí gì cả.
Tứ Giới đại sư nói:
– Mấy trăm năm nay, trong võ lâm chưa từng có một âm mưu nào quỉ quyệt quá đổi như thế. Mấy năm nay lão nạp âm thầm suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy sự việc không phải tầm thường. Nếu lão nạp nghĩ đúng thì không những cửu đại môn phái là quân cờ bị đùa giởn, mà ngay cả vợ chồng Tả Giám Bạch có sống lại cũng không biết hết được nội tình.

Vạn Lương ngạc nhiên hỏi: – Có chuyện ấy sao?
– Lão nạp tin là mình không nghĩ lầm.
Thiếu Bạch đột nhiên nhớ tới năm năm về trước, lúc gần tới Sinh tử kiều, lúc vào tránh mưa trong một ngôi miếu, hình như có nghe anh và chị nhắc tới mẫu thân có nhận được một lá thư lạ, liền hấp tấp đi đến Bạch mã sơn. Phụ thân chạy theo mới dẫn tới việc hiểu lầm, có điều kỳ lạ là khi song thân còn sinh tiền, các người đều hết sức tránh nhắc đến chuyện đó. Vùn vụt mấy năm qua mà câu chuyện tưởng đã phai mờ trong lòng chàng cho đến bây giờ, khi được nghe Tứ Giới đại sư nói tới hung thủ quỷ quyệt, giảo hoạt chàng mới sực nhớ lại. Chàng đứng suy nghĩ đến thẩn thờ, từ trước chàng chỉ căm thù một cách đơn giản nhưng hiện tại chàng đã bị đưa vào một tình thế hết sức hổn loạn và thần bí. Cuộc thảm sát đẫm máu với cái chết của mấy trăm mạng người, kẻ hung thủ ở bề ngoài như bị một kẻ nào đó sai sử và hãm hại. Kẻ chủ mưu đích thực, kẻ phát họa ra thảm cảnh kia vẫn núp sau một bức màn bí mật, kín đáo.
Đột nhiên, gian thạch động trầm lặng hẳn, mọi người đều vắt óc suy nghĩ.
Thế mà không người nào có thể nghĩ ra được điều gì hết, đấy không còn là một vấn đề, mà là một bức màn bí mật không có cách gì vén mở, không có cách gì lần mò, dẫu một tia sáng nhỏ.
Không biết qua bao nhiêu thời gian, Tứ Giới đại sư mới thở dài nói:
– Tả thiếu bảo chủ, lão nạp thành thật muốn nói mấy lời với thiếu bảo chủ, mong thiếu bảo chủ cứ thực trả lời cho.
Thiếu Bạch giờ đây đã có một ấn tượng khác đối với Tứ Giới đại sư, chàng đã vào tin lời nói của vị tu hành nên đỡ lời nói: – Xin đại sư cứ nói cho nghe.
– Từ miệng của Lưu Hạt Tử thiếu bảo chủ đã tìm được đầu mối gì? – Tại hạ đến chậm một bước, di vật đã bị người khác nhanh chân đoạt mất. – Thiếu bảo chủ có biết nhân vật đó là nhân vật nào không?
– Không.
– Thiếu bảo chủ tìm tới Lưu Hạt Tử để lấy lại di vật phải chăng là do di ngôn của phụ mẫu? – Đúng thế!
– Lần đầu tiên khi lão nạp tìm ra Lưu Hạt Tử thì cao hứng lắm, những tưởng mối nghi vấn chất chứa mấy năm trường trong lòng sẽ rất mau được giải tỏa nhưng nghĩ cho cùng thì món di vật Lưu Hạt Tử giữ không phải là vật trọng yếu gì.
Thiếu Bạch nói:
– Di ngôn của gia phụ không phải là việc thuận miệng nói ra. Theo tại hạ thì chứng vật ấy phải rất hệ trọng.
– Lão nạp xin kể ra đây để làm chứng cho mấy lời vừa rồi. – Xin đại sư chỉ giáo.
– Lưu Hạt Tử ẩn cư ở trấn Du Thọ Loan đã hằng năm năm trời mà vẫn bình an vô sự, chỉ khi thiếu bảo chủ tìm tới Du Thọ Loan cũng là lúc Lưu Hạt Tử bị người ám hại. Chuyện này nghĩa lý làm sao thiếu bảo chủ chắc là đã nghĩ ra.
Thiếu Bạch trầm ngâm giây lâu nói:
– Đại sư quá khen tại hạ, thực tình tại hạ không bỏ qua.
– Sự việc nhìn bề ngoài, hình như trùng hợp nhưng thực sự chỉ sợ không quá đơn giản như thế. Theo ý lão nạp, Lưu Hạt Tử sớm đã bị họ trông chừng, nhưng chưa ra tay hạ thủ đấy thôi.
– Quả có thế, họ rất thủ đoạn, tại hạ vừa vừa nói tới là họ liền lập tức… Chàng đổi nét mặt, thở dài nói: – Không biết người lấy món di vật của gia phụ là ai?
Tứ Giới đại sư hỏi:
– Lệnh tôn, lệnh đường đúng là đã mất?
– Mất rồi, chính mắt tại hạ đã thấy các người gục ngã trong vòng của vô số cao thủ. Tứ Giới đại sư đột ngột hỏi: – Thiếu bảo chủ có anh em?
– Có một người anh, nhưng anh của tại hạ đã chận đường địch nhân cho tại hạ chạy thành thử đã chết gần Sinh tử kiều.
– Còn chị em?
Thiếu Bạch giật nẩy mình nghĩ bụng:
– Tỷ tỷ thật sự đã chết hay còn sống, mình cũng chưa biết rõ… Nên chàng vội đáp:
– Tại hạ có một người chị, tuy không nhìn thấy chị chết nhưng võ công chị yếu kém nhất, ắt chín phần mười đã bị hạ độc thủ của địch nhân.
Tứ Giới đại sư nói:
– Vấn đề này tạm thời xếp trong vòng hồ nghi. Nếu như không có ai cứu thì lệnh tỷ tất không khỏi thoát chết, nhưng nếu có người ra tay cứu thì sự việc khác hẳn.
– Điều này cũng có lý.
Vạn Lương đột nhiên nghĩ ra một chuyện nói:
– Lão hủ lấy làm lạ quá! Kẻ gian biết Lưu Hạt Tử có chứng vật trong tay, tại sao không cho một dao dứt cho rồi, để cho sống mấy năm là dụng tâm gì?
– Đấy cũng là một việc mà lão nạp muốn tra xét, có thể bọn họ để cho Lưu Hạt Tử sống để làm cái bẩy, cũng có thể Lưu Hạt Tử không chịu nói những điều giấu kín trong lòng.
Vạn Lương nói:
– Lão hủ còn chỗ không hiểu, tại sao món vật Lưu Hạt Tử cất giữ vì lẽ gì mà đại sư nghĩ nó vô dụng.
– Lão nạp không có nói nó vô dụng, lão nạp muốn nói là nó không phải là vật trọng yếu. Dẫu cho có được nó, chỉ cũng là vô phương tìm hiểu được mọi việc Bạch Hạc bảo bị tàn sát năm xưa…
Thở dài rồi lão tiếp:
– Lão nạp dám liều đoán món vật Lưu Hạt Tử cất giữ chỉ là dấu vết của một cái bẩy mà người đứng sau bức màn đã giăng ra, chứ không phải là nguyên nhân của sự việc.
Vạn Lương gật gù: – Cũng có lý.
– Lão nạp thấy Tả Giám Bạch cũng không biết rõ nội tình, cũng không phải là cửu đại phái che giấu. Tả Giám Bạch trước khi chết đã biết người tới vây đánh Bạch Hạc bảo đang đêm không phải nguyên nhân chính yếu, nhưng lại không biết nguyên thủ là ai.
Thiếu Bạch hỏi:
– Tại sao đại sư đoán như vậy?
– Vì nếu như người biết, tại sao không cho thí chủ biết danh tánh của kẻ ấy? Vạn Lương xen lời:
– Hừ! Nói đúng đấy. Nếu trước khi Tả bảo chủ nói được tên tuổi thân phận của cừu nhân thì sự việc đã không cần chúng ta phải tìm tòi mất công.
Thiếu Bạch nghĩ bụng:
– Phải đấy, nếu gia gia nói cho biết kẻ nguyên hung thì chẳng mất bao nhiêu công phu ngày giờ phiền phức. Xem ra lời nói của đại sư hoàn toàn hữu lý.
Đột nhiên Vạn Lương lắc đầu nói:
– Tuy vậy, có điểm này lão hủ thấy không đồng ý. Tứ Giới đại sư nói: – Vạn đại hiệp nghĩ ra điều gì?

– Đoạn công án đồ sát Bạch Hạc môn toàn thiên hạ đều biết là do cửu đại môn phái và tứ môn, tam hội và lưỡng đại bang. Mà môn phái, bang hội nào cũng đốc xuất các cao thủ tinh nhuệ tới đánh úp, tánh danh của cừu nhân đâu phải chỉ ngàn người cho nên chẳng cần phải nói đến.
– Vạn đại hiệp nói cũng đúng, có điều, cửu đại môn phái và tứ môn, tam hội, lưỡng đại bang từ trước tới giờ vốn không hợp với nhau. Họ vị tất phải chịu nghe lệnh của cửu đại môn phái, bởi thế sự việc này sợ rằng còn có nguyên nhân khác bên trong, lão nạp dám cam đoan rằng, hình như họ chờ đợi chuyện gì.
Vạn Lương tươi nét mặt nói: – Đại sư có nhắc, lão hủ mới sáng tỏ. Tứ Giới đại sư hỏi: – Sáng tỏ cái gì?
– Có liên quan tới quí phái.
– A di đà phật! Phải chăng thí chủ muốn nói việc tranh quyền vị trong bổn môn đã làm liên lụy tới Bạch Hạc môn?
– Đúng thế, nếu như Tứ Phương đại sư không chết, Nhất Nghi làm sao làm được chức chưởng môn?
Tứ Giới đại sư nghĩ ngợi giây lâu nói:
– Không phải lão nạp biện hộ cho bổn môn nhưng trong việc này hẳn có rất nhiều mối nghi ngờ?
– Đại sư muốn nói…
– Tội phản sư được liệt vào đệ nhất đại kỵ trong võ lâm, môn hạ của bổn phái dầu cho có cái ý tưởng phản sư hoặc có ý mưu sát sư phụ đi nữa nhưng rất khó mở miệng bàn bạc.
Vạn Lương nghĩ bụng:
– Đại sư nói cũng phải, việc giết thầy đâu phải chuyện thường. Cho là đệ tử của bốn phái đều có ý giết thầy nhưng không thể mưu tính với người khác.
Tứ Giới đại sư tiếp lời:
– Lúc thảm án phát sinh, chưởng môn nhân của bốn phái ở chung một chỗ. Lấy võ công của bốn lão tiền bối đó mà nói thì cái thế phản công phải vô cùng mãnh liệt. Bất luận kẻ nào cũng không sao chống cự nổi. Nhưng ở thi thể của bốn vị chưởng môn lấy không để ra một vết tích nào cả.
Thiếu Bạch nghĩ bụng:
– Thiếu Lâm xưa nay có tiếng là thanh cao. Vị Tứ Giới này tuy lập luận rất công chính, khách quan, nhưng không chịu nhận hết lỗi lầm của bổn phái, trừ phi được chứng minh.
Nghĩ vậy nhưng chàng vẫn lẳng lặng. Chỉ nghe Tứ Giới đại sư bảo:
– Chuyện lão nạp nói không xoá hết mối nghi ngờ của chư vị đối với Thiếu Lâm chúng tôi. Trái lại, ở một địa vị sư trưởng chúng tôi còn đang điều tra chứng cứ trong chùa, một khi tìm ra hẳn sự việc sẽ đơn giản nhiều lắm.
Thiếu Bạch vòng tay vái và nói:
– Đức vọng của đại sư chiếu sáng võ lâm, vãn bối rất cảm phục. Tứ Giới đại sư cũng chắp tay, nghiêng mình nói: – Lão nạp không xứng đáng…
Ngừng một lát, đại sư nói tiếp:
– Lão nạp tưởng dốc hết một năm công phu thế nào cũng tìm ra đầu mối, nhiều lắm là hai năm. Nhưng thực sự đã mấy năm rồi, càng tra càng thấy tình hình không ổn, hiện tại hình như không phải là mối tư thù của Tả gia thí chủ bị đồ sát mà chỉ sợ còn ảnh hưởng tới tai kiếp của võ lâm nữa. Công việc đòi hỏi sự hợp tác của thí chủ và lão nạp là như thế.
Đã sẵn cảm tình với Tứ Giới đại sư. Thiếu Bạch nói ngay: – Được, vãn bối biết gì sẽ xin nói hết.
Tứ Giới đại sư đứng thẳng người dậy nói:
– Giờ lão nạp hẹn với hai bằng hữu đã tới thật mau nên không thể ở lâu. Bốn vị đã trở thành những nhân vật thị phi trên giang hồ nên phải hành động hết sức dè dặt. Nhiều là nửa năm, ít là ba tháng, lão nạp sẽ gặp lại các vị để trao đổi sở đắc.
Thiếu Bạch vòng tay:
– Đại sư khoang bước, bọn tại hạ không tiễn được.
Tứ Giới đại sư phất tay áo, người đã vút nhanh khỏi thạch động, chớp mắt đã mất dạng. Vạn Lương hốt buông tiếng cười ha hả nói: – Thiếu Lâm tự không hổ là Thái sơn bắc đẩu của võ lâm Trung nguyên. Dẫu cho có bị tiểu nhân gian ác chủ trì vẫn còn những nhân vật võ lâm chính nghĩa.
Thiếu Bạch than:
– Ôi! Nếu đúng như lời của trượng đại sư nói thì mối thù của nhà vãn bối càng thêm phức tạp vạn phần.
Vạn Lương đáp:
– Đúng vậy, lão hủ cũng hoang mang trước lời nói của vị hòa thượng đó, không biết bấu víu vào đâu.
Từ đầu tới giờ vẫn ngồi yên nghe, Hoàng Vĩnh đột nhiên chen miệng nói: – Câu chuyện của hòa thượng không thể tin hết.
Thiếu Bạch hỏi: – Tại sao?
– Tiểu đệ nghe kỹ lời giải thích của lão, tựa hồ lão muốn nói mối thù của gia đình đại ca có dính dáng tới âm mưu lớn lao, gây ra nguy cơ cho cả giang hồ. Nhưng những nhân vật vây đánh Bạch Hạc bảo bao quát cả cửu đại môn phái, tứ môn, tam hội và lưỡng đại bang, chẳng lẽ những tất cả những nhân vật này đều bị kẻ đứng sau bức màn sai khiến sao?
Thiếu Bạch chớp mắt, làm thinh không nói, chỉ nghĩ bụng:
– Cũng có lý, người nào mà có thể một tay che hết được anh hùng thiên hạ, khiến họ không để mình lợi dụng?
Chàng hoang mang, thấy Tứ Giới đại sư nói nghe cũng có lý mà Hoàng Vĩnh nói nghe cũng được.
Vạn Lương thở dài nói:
– Phải đấy, tứ môn, tam hội, lưỡng đại bang lẽ nào để cho cửu đại môn phái lợi dụng. Bạch Hạc môn chỉ là một môn phái nhỏ trên giang hồ, chưa được xếp và tứ môn, thật khiến cho lão phu càng nghĩ càng thấy rối mù.
Hoàng Vĩnh đỡ lời:
– Tiểu đệ tài trí có hạn, không dám phê phán nhiều, chỉ có một ý kiến này đưa ra, dám mong đại ca nghĩ kỹ là có thể hòa thượng kia cố ý đánh lạc vấn đề.
Cao Quang đột nhiên xen miệng: – Nhị ca nói tiểu đệ không dám tán đồng.
Thiếu Bạch biết Cao Quang thỉnh thoảng cũng có ý kiến rất hay, bèn ôn tồn hỏi: – Cao đệ có cao kiến gì?
– Chẳng biết lời hòa thượng nói có đúng hay sai, nhưng đã cứu chúng ta thì không phải là hạng người ác, ưa đặt điều. Đại ca và lão tiền bối nghĩ sao? Riêng tiểu đệ thấy nếu như không có lão hòa thượng cứu, tiểu đệ và nhị ca đã sớm táng mạng dưới sự liên hợp chận đánh của đệ tử hai phái Võ Đang, Thiếu Lâm. Chẳng lẽ cái việc cứu mạng cũng là việc xếp đặt?
Thiếu Bạch nghĩ bụng:

– Ta bị thương và lão tiền bối tuy võ công khá cao, nhưng chỉ sợ khó đối địch với bốn phái vây đánh. Huống chi còn bốn vị chưởng môn nhân ngồi trấn trên đỉnh núi, nếu như Tứ Giới đại sư xuất thủ tương trợ chưởng môn nhân, vây giết bốn người chúng ta trên Hồi nhạn phong không phải là việc khó, nhưng thực sự đại sư lại giúp ta…
Vạn Lương nói:
– Nhị vị khỏi cần tranh luận, phải trái chỉ sợ hiện tại không sao biết được. Chỗ này không nên ở lâu, chúng ta sớm rời khỏi đi nơi khác.
Thiếu Bạch hỏi:
– Lão tiền bối định đi đâu?
– Quân tử đã hứa, có chết cũng không đổi. Lão hủ đã nhận giúp Bạch Hạc môn giải nỗi oan, tất nhiên sẽ giúp các hạ tới cùng. Bây giờ đi đâu, các hạ cứ tự hỏi mình.
– Vãn bối định mượn cái việc bốn chưởng môn nhân tụ tập để hỏi cho ra sự tình, nhưng chẳng dè không đạt được ý muốn.
– Tứ Giới đại sư nói phải đấy, việc lệnh tôn mất chỉ sợ không đơn giản như lão hủ nghĩ lúc ban đầu. Nếu các hạ không có chuyện gì gấp, xin theo lão hủ đi tìm một người.
– Người nào?
– Cái này xin lỗi cho lạnh tạm thời phải dấu giếm. Trước khi người ấy chưa chịu nhận lời xuống núi, lão hủ quyết không thể nào cho biết tánh danh và chỗ ở của vị ấy được.
Cao Quang nói:
– Nhân vật gì mà bí mật ghê như vậy? Vạn Lương cười:
– Chư vị thấy mặt rồi tất sẽ đem lòng kính trọng, giờ phút này mà nói tên họ người ấy ra thì chẳng nghĩa lý gì.
– Tại sao vậy?
– Thứ nhất, lão hủ và y chia tay đã hơn hai chục năm, ruộng dâu biển cả, việc đời biến hóa, không hiểu y còn sống ở trên đời hay đã chết rồi, nhắc đến danh tánh của y có phải là mỉa mai y không? Giả sử người còn sống, nhắc đến tên, tất nhiên sẽ có rất nhiều kẻ hám mộ lần tới xin bái kiến. Y đã muốn được tĩnh tu, nếu khách cứ đến nườm nượp chẳng phải là một điều đau khổ quá hay sao? Do đấy, lão hủ không thể nói.
Thiếu Bạch hỏi: – Người ấy hiện ở đâu? – ⬔ một nơi xa, xa lắm. Thiếu Bạch nghĩ bụng:
– Lão không chịu cho biết tánh danh của người đó cũng không được đi, nhưng đến chỗ mà còn làm ra vẽ thần bí thì cũng phi cẩn thận quá.
Nhưng vốn là người rộng rãi, chàng chỉ mỉm cười chứ không hỏi thêm. Vạn Lương đi khỏi động trước nói: – Chúng ta đi thôi, lão hủ dẫn đường.
Nói xong lão liền nhanh chân đi trước.
Thiếu Bạch đi liền theo sau, vòng qua vòng lại thâm cốc, không đến nửa ngày công phu đã ra khỏi vùng núi.
Vạn Lương quay sang bảo với Cao Quang: – Các hạ sao không nói chuyện?
Cao Quang đáp:
– Bọn chúng tôi hỏi lão trượng chuyện gì cũng làm ra vẻ bí mật, không chịu nói, nay có chuyện trò cũng vô ích.
Vạn Lương cười:
– Thiên hạ rộng mênh mông, thiếu gì chuyện hay để nói, chỉ cần chư vị đừng nhắc tới việc tìm người, còn chuyện gì lão cũng xin hầu tiếp.
Thiếu Bạch nghĩ bụng:
– Người kia chắc ở trên giang hồ cũng có tiếng tăm lắm, nếu không thì cũng gây thù chuốc oán rất nhiều. Một khi tên tuổi tung ra chỉ sợ kẻ địch tìm tới báo thù, nếu đúng như vậy, thì cũng chẳng nên nhắc tới thì hơn.
Lúc bấy giờ, bốn người đã ra tới đường quan đạo, người đi đường đã mỗi lúc một đông thêm.
Hốt nhiên, một tiếng vó ngựa lướt nhanh tới. Lúc đến gần bốn người chợt chậm vó lại. Thiếu Bạch giật nẩy mình, nghĩ bụng: – Chưởng môn nhân của bốn đại phái tụ hội trên Hồi nhạn phong, chắc là những vùng phụ cận tất phải có đệ tử của bốn phái, người nt đặc biệt lưu tâm tới bọn ta, chỉ sợ không phải là điềm tốt.
Đang lúc mãi nghĩ, thớt ngựa đã phóng qua bên bốn người.
Nhưng khoảng khắc sau, lại nghe tiếng vó ngựa lóc cóc, thớt ngựa kia từ đằng sau Thiếu Bạch chạy tới.
Vạn Lương hừ nhạt nói:
– Hành động theo dõi quá tệ này thật ít thấy.
Vạn Lương nói thật to, cố ý cho người trên ngựa nghe.
Thiếu Bạch ngước nhìn, thấy kỵ sĩ bất quá chỉ là một thanh y đồng tử, chừng mười bốn mười lăm, mi thanh mục tú, đẹp đẻ như con gái.
Thanh y đồng tử nghe Vạn Lương mắng, bất giác mặt mày bừng đỏ, vung mạnh cây roi khiến con ngựa chồm lên, hí dài vụt phóng đi nhanh như một làn khói mờ, chớp mắt mất dạng.
Vạn Lương cười ha hả nói:
– Thằng bé này quả nhiên mới tập tểnh bước vào giang hồ…
Lời chưa dứt, đã nghe phía sau huỳnh huỵch có tiếng chân người bước gấp rút, một hòa thượng vác thiền trượng trên vai, chân đi vùn vụt qua mắt bốn người, đi về phía trước.
Thiếu Bạch ngước mắt nhìn hòa thượng nói: – Hòa thượng chắc là môn hạ Thiếu Lâm? Chỉ nghe một tiếng cười nhạt đằng sau vọng lại: – Bây giờ chư vị mới tới chốn này!
Hai trung niên đạo nhân đeo kiếm sát vai nhau chạy vượt qua bên bốn người, không cách gì nhận ra người nào trong hai người đã lên tiếng.
Vạn Lương nói:
– Đáng lý bọn ta phải nghĩ tới việc cải trang trước khi phân tán.
Chỉ thấy thầy tu và hai đạo sĩ chạy băng qua mặt bốn người độ năm sáu trượng, đột nhiên chạy chầm chậm lại giữ khoảng cách không gần không xa bọn Thiếu Bạch.
Cao Quang nói:
– Ba tên kia chắc là môn hạ của Thiếu Lâm và Võ Đang, thừa dịp chúng chưa tụ tập đủ người chúng ta phải sớm ra tay…
Hoàng Vĩnh lạnh lùng gạt ngang: – Tam đệ quay đầu lại xem rồi hẳn nói.
Thiếu Bạch và Vạn Lương nghe nói cũng vội ngoảnh đầu lại nhìn và thế là sửng sốt. Một hàng thầy tu và đạo sĩ không dưới mười bốn mười lăm người, theo sau ngoài bảy tám trượng.
Vạn Lương cười nhạt nói:
– Tạm thời chúng ta hãy tảng lơ bọn chúng, đang lúc ban ngày ban mặt, trên đường cái nếu không phải tình thế thật cấp bách, thì chắc bọn chúng cũng không dám xuất thủ bừa bải.
Lời dứt lão liền rảo bước.
Đến một chỗ ngã ba, Vạn Lương đột ngột lên tiếng: – Bọn ta ngồi xuống nghĩ ngơi?
Thiếu Bạch nói: – Hay lắm!
Chàng liền cùng Vạn Lương ngồi xuống dưới một gốc cây đại thọ bên đường.
Hoàng Vĩnh, Cao Quang và Vạn Lương vây quanh Thiếu Bạch thì thầm bàn kế hoạch cự địch.
Bây giờ, những tên thầy tu và đạo sĩ ở đằng trước và sau cũng đều dừng chân, tình thế rõ ràng đã căng thẳng đến tột độ. Những tên thầy tu và đạo sĩ này chẳng cần phải giữ ý tứ, biểu lộ ý định tấn công.

Vạn Lương sẽ giọng nói:
– Xem chừng bọn chúng đã nhận được nghiêm lệnh không để chúng ta thoát. Cao Quang cởi bao trên lưng xuống nói:
– Chúng nó phô trương thanh thế, bọn ta cũng chẳng cần phải né tránh, quần nhau một trận xem ai thắng bại.
Vạn Lương nói:
– Đừng nóng vội, phía trước không xa là một trấn lớn, chúng ta hãy vào trong trấn rồi hãy tính.
Hoàng Vĩnh đỡ lời:
– Chỉ sợ không đi được khỏi nơi đây.
Thiếu Bạch quét mắt nhìn, thấy hòa thượng và đạo sĩ đi phía trước đã chia nhau sừng sững chắn ngang cản đường.
Cao Quang giận giữ mắng:
– Cái bọn vô liêm sĩ kia chắc chúng ta buộc họ phải xuất thủ đây.
Thì ra, ba ngã đường đi về ba hướng đều có người đứng chắn lối.
Vạn Lương thấy tình hình không thoát khỏi đánh nhau, sẽ giọng nói với Thiếu Bạch: – Tăng lữ Thiếu Lâm và môn hạ Võ Đang cấu kết hành động với nhau là có chuyện rất khó đối phó.
Cao Quang nóng nảy hỏi: – Tại sao?
– Các hạ có nghe nói tới La Hán trận của Thiếu Lâm và ngũ hành kiếm của phái Võ Đang? – Chưa từng nghe qua, nhờ lão tiền bối chỉ giáo?
– La Hán trận của Thiếu Lâm được coi là kỳ trận số một trong thiên hạ, nếu không gặp phải cường địch, họ chẳng thèm bày trận ra làm gì. Vì La Hán trận không những biến hóa đa đoan kỳ diệu hết chỗ nói mà có thể lớn nhỏ tùy ý sắp đặt điều động.
Cao Quang cười khì:
– La Hán trận là La Hán trận, tại sao lại còn có thể lớn có thể nhỏ?
– Phàm người đi lại trên chốn giang hồ bất luận thuộc hắc đạo hay trong bạch đạo, có thể nói không ai không biết đến La Hán trận của Thiếu Lâm. Nhưng bởi vì Thiếu Lâm phái rất ít khi bày trận thế để đánh kẻ địch, cho nên người biết rõ trận đó không được bao nhiêu. Trận thế có thể do chín người đứng thành, nhân số càng nhiều uy lực càng mạnh. Trận La Hán lớn nhất được hợp thành bởi một trăm linh tám người, nhưng đó chỉ là một lời đồn chứ xưa nay chưa có ai thấy một trận thế như vậy.
Cao Quang hỏi:
– Thế còn trận Ngũ hành kiếm của phái Võ Đang thì sao?
– Có năm người hợp thành một, liên thủ để cự địch, nhưng thế kiếm của mỗi người làm nên, không phải là riêng rẽ mà là oai lực của năm người cộng lại. Chỗ kỳ diệu nhất là phát huy hết sở trường đồng thời che giấu được hết sở đoản. Thành ra sức năm người đã được nhân lên gấp bội.
Thiếu Bạch nói:
– Nói vậy, kiếm trận do năm người hợp lại oai lực bằng sức của hai mươi lăm người liên thủ sao?
– Đúng thế, lối tính toán đó không biết do từ miệng của người nào nhưng nó được truyền bá rất rộng rãi trên giang hồ, ai cũng biết. Năm xưa chính lão đã được biết qua oai lực của Ngũ hành kiếm trận, quả nhiên vô cùng ghê gớm.
Thiếu Bạch đảo mắt nhìn, thấy tăng nhân, đạo sĩ ở bốn phía chung quanh đã từ từ di động tới chỗ bốn người, đại chiến sắp xẩy ra.
Cao Quang không dằn nổi cơn giận, mở bao lấy cặp Phán quan bút ra.
Hoàng Vĩnh thấy Cao Quang lấy binh khí cũng quài tay rút trường kiếm sau lưng. Thiếu Bạch hấp tấp nói: – Oai lực của La Hán trận ra sao?
Vạn Lương đáp:
– Hơn Ngũ Hành kiếm trận nhiều. Thiếu Bạch hừ nhạt nói:
– Nói vậy, trận chúng ta đánh ngày hôm nay phải gian khổ lắm đây. – Chính thế đấy.
Ngừng giây lát, lão tiếp:
– Trận đánh ngày hôm nay không những phải đấu sức mà còn phải đấu trí nữa. Hoàng Vĩnh đỡ lời: – Lão tiền bối đã có sẵn kế hoạch?
– Bất luận thế nào, cái chỗ chủ yếu cũng là sự phối hợp chặt chẽ, nhanh chóng khiến đối phương đón đở mà không còn thời giờ rãnh rang. Nếu chúng ta tìm được cách khiến địch nhân không phối hợp được thì trận thế sẽ rối loạn.
Hoàng Vĩnh đưa mắt nhìn cây đại thọ ở bên cạnh nói:
– Phải chăng lão tiền bối định mượn cây lớn này để ngăn cản cái thế biến hóa nhanh nhẹn của đối phương?
– Đúng là ý đó. Gốc đại thọ này cứng chắc dị thường, bọn thầy tu và đạo sĩ kia tuy trong tay có binh khí nhưng khoảnh khắc không thể chặt được. Chúng ta vòng theo cây để cự địch, khiến cho oai lực trận thế của chúng khó bề phát huy được hết. Hạ của chúng vài người, phá tan trận thế làm cho chúng sợ hãi không dám theo chúng ta nữa.
Đang khi ấy, những thầy tu, đạo sĩ vây chung quanh đây đã dần dần sáp lại cây đại thọ. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vạn Lương, bọn tăng đạo nhanh nhẹn bày thành trận thế ngay.
Ba hướng tây, nam, bắc mỗi hướng đều có năm đạo nhân chống kiếm, trong khi về phía chính đông có mười hai thầy tu bày thành trường trận.
Thiếu Bạch nhẫm tính, cộng cả thảy có hai mươi bảy người, mười lăm đạo nhân và mười hai hòa thượng. Chàng nghĩ bụng:
– Số đông này rõ ràng có ý truy cản, nếu để lâu chỉ sợ bọn chúng viện binh.
Lúc bấy giờ, bọn tăng đạo vây quanh chỉ còn cách tám trượng và bọn Thiếu Bạch nằm lọt trong vòng vây.
Vạn Lương quắc mắt, không ngớt đão mắt nhìn chung quanh dò xét, hữu thủ đã sớm vận công, chờ dịp ra tay.
Chẳng dè bọn địch nhân hình như đang sớm đoán được dụng tâm của bọn Thiếu Bạch muốn lợi dụng cây đại thọ để ngăn không cho thế trận biến hóa. Nên chi, lúc còn cách bảy tám trượng liền dừng chân lại để đối phó.
Ngã ba đường này vốn có rất nhiều người qua lại, vì là yếu khu của địa phương. Nhưng thấy hai bên đã mở trận thế đối diện nhau nên không ai không hoảng hồn, kiếm đường vòng tránh né.
Hai bên dòm chừng nhau độ công phu ăn xong bữa cơm. Thiếu Bạch càng nghĩ càng thấy không ổn, sẽ giọng nói với Vạn Lương.
– Lão tiền bối, cứ thủ như vậy cũng không phải là điều hay vì chúng ta không thể như họ là đợi chờ lâu được.
Cao Quang nhịn hết nổi, quát lớn một tiếng nói:
– Đại ca nói rất đúng, dẫu có chết cũng tung hoành một phen cho khoái chí.
Dứt lời, chàng nhấc song bút lên điểm tới trước ngực một đạo nhân đứng ở phương vị chính tây.
Đạo nhân đưa ngang trường kiếm hộ trú lấy ngực, đồng thời nhanh nhẹn bước sang trái hai bước tránh né.
Cao Quang điểm hụt, Phán quan bút chưa kịp đổi chiêu hai mũi kiếm đã đâm xéo sang. Đứng trong tình thế ngặt nghèo, Cao Quang không còn cách gì hơn là bảo toàn tính mạng, giảo phá cơ nguy. Do đấy song bút từ thế tấn công liền đổi sang thế thủ, đón đở hai trường kiếm.
Điều kỳ lạ, thế kiếm của hai mũi kiếm tấn công từ hai bên hông đợi cho vừa chớm chạm tới song bút của Cao Quang lại hốt thu về.
Cao Quang đở hụt, phía sau lưng đột nhiên có hai mũi kiếm tấn công hai bên nách. Mấy nhát kiếm này liên tục đánh chéo nhau ra.
Cao Quang buộc phải lùi bước về trước hai bước, thế là chàng hoàn toàn bị vây vào trong Ngũ hành kiếm trận.
Liền đó, chỉ thấy người và kiếm chuyển động, không đầy mười chiêu, Cao Quang đã bị dồn đánh chân tay luống cuống, ứng phó không kịp thở.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.