Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 8: Ban cho (hạ)


Bạn đang đọc Thiên Khiển Chi Tâm – Chương 8: Ban cho (hạ)

Dưới ánh sao trời, ở một khoảng đất trống trong trấn có một đống lửa cháy hừng hực.

Con người sinh ra trên đời luôn có những người tri kỷ. Vì vậy mà La Mông mới mời bạn bè của mình là Pháp Phí và Ni Khắc chia sẻ con mồi.

Cả ba người ngồi vòng quanh đống lửa. Ngọn lửa nóng rực nhảy múa theo làn gió.

La Mông một tay cầm cây gậy gỗ vừa quan sát ngọn lửa nướng hai cái chân lợn. La Mông quay quay điều chỉnh vị trí đồng thời cẩn thận khống chế ngọn lửa.

Dưới ngọn lửa, hai cái chân heo phát ra những tiếng lách tách, mùi mỡ cháy tỏa ra hương thơm cuốn hút.

– La Mông! Hôm nay tại sao lại nhớ tới chúng ta? 0 Pháp Phí ngẩn người nhìn La Mông đang nướng một cách chằm chằm. Gã là một người bạn tốt của La Mông. Nhưng do trước đây La Mông vội vàng tu hành Đức Lỗ Y nên không có thời gian rảnh để chú ý tới hắn nên cũng không có liên hệ. Nếu có nhìn thấy nhau cũng chỉ chào một tiếng mà thôi.

Trước đây, nhà Pháp Phí có người từng đi lính cho lĩnh chủ, từng có một thời gian dư dả. Nhưng cũng không thể duy trì được lâu vì thế mà gia đình lại từ từ trở nên nghèo túng. Vì vậy mà gã chịu đói lâu ngày, nhìn gầy giơ xương nên có thể nói là rất thích ăn thịt. Có điều tay chân của gã nhanh nhẹn cũng có sức khỏe.

– Tại sao lại không nghĩ tới các ngươi? – La Mông giơ tay đang cầm cây gậy nướng thịt lên mà làm như bị oan ức:

– Hôm nay ta bắt được con mồi nên mới gọi các ngươi tới ăn.

– Không ngờ ngươi vẫn còn nghĩ tới bạn cũ. – Ni Khắc làm ra vẻ buồn bã:

– Ta và Pháp Phí bình thường muốn tìm ngươi cũng không biết ngươi trốn ở đâu.

– Ta nào có tránh các ngươi. – La Mông hơi xấu hổ, cúi mặt giải thích. Hắn nhìn ngọn lửa, lầu bầu nói cho xong:

– Chỉ là phải huấn luyện Đức Lỗ Y mà thôi.

Đám thiếu niên luôn để ý tới thể diện của mình. Trước đây La Mông cũng như vậy. Quá khứ, hắn luôn mơ mộng sẽ có một ngày bản thân mặc áo gấm vinh quy về nhà, đứng trước mặt bạn bè mà hãnh diện. Vì vậy mà hắn mới hết sức chăm chỉ, hy vọng sau khi trở thành Đức Lỗ Y lại cùng giao lưu với mọi người.

– Vậy hiện tại ngươi không làm Đức Lỗ Y? – Ni Khắc cảm thấy ngạc nhiên.

– Không phải là không làm. – La Mông cười ha ha, che giấu sự xấu hổ của bản thân.


– Tại sao lại thế? – Pháp Phí cũng cảm thấy hiếu kỳ.

– Ài! – La Mông thở dài một tiếng, nét mặt có sự bất đắc dĩ:

– Dù sao thì ta cũng phải lo cho cuộc sống.

Pháp Phí và Ni Khắc có chút xấu hổ. Tuổi của họ với La Mông tương đương nhau, đều là thiếu niên mười mấy tuổi. Nhưng cả hai đều có cha mẹ, không giống như La Mông phải dựa vào bản thân để nuôi sống mình.

Nhất thời, cả ba không nói chuyện. Dưới ánh sao trời, trong trấn hoàn toàn yên tĩnh. Ngoại trừ những âm thanh tí tách của ngọn lửa và tiếng mỡ nướng ra, không còn âm thanh nào khác.

– Ừm… – Rất lâu sau, La Mông nâng cây gỗ, quan sát một cách cẩn thận cái đùi heo nướng. Nhìn lớp da chín vàng khiến người ta chảy nước miếng. La Mông lấy dao cắt một miếng nhỏ, một lớp thịt trắng lập tức xuất hiện không hề có chút nào bị cháy.

– Thơm quá… – Cả ba đều khẽ hít một cái, nét mặt không giấu được sự vui sướng.

– Có thể ăn được rồi. Chia ra thôi. – La Mông thấy hai cái đùi được nướng xong liền nói với hai người.

Cả ba chia nhau rồi bắt đầu ăn một cách vui vẻ.

– Các ngươi định tính toán thế nào? – La Mông yên lặng ăn rồi đột ngột lên tiếng:

– Không thể cứ cả đời dựa vào cha mẹ nuôi sống.

– Ừ! Ta nghĩ nếu có thể đi lính thì tốt. – Pháp Phí cắm cúi vừa ăn vừa nói cũng không hề ngẩng đầu lên:

– Nhà ta còn có một cây cung, ta cũng phải học một chút kỹ năng chiến đấu.

Ni Khắc lấy dao xẻ thịt để ăn rồi nói:

– Ta không muốn làm lính nhưng nếu có thể làm thương nhân thì tốt.

– Vậy hai ngươi cùng với ta ra ngoài mạo hiểm đi. – La Mông nói xong liền vừa ăn vừa trầm tư. Hắn biết, Pháp Phí đúng là muốn làm kỵ sĩ, còn Ni Khắc hy vọng trở thành một thương nhân lớn.

– Đi làm kẻ mạo hiểm rất nguy hiểm mà không có sự bảo đảm. – Pháp Phí nghĩ một chút rồi nói.


– Ta định đợi khi nào Nam tước đại nhân tuyển binh.

– Vậy Pháp Phí ngươi càng nên đi mạo hiểm với ta. – La Mông cười ha hả, nhét một miếng thịt vào miệng:

– A! Nóng quá… Các ngươi nghĩ xem. Lĩnh chủ đại nhân treo giải thưởng như vậy có gì tốt không?

– Ừm! Có lẽ là như vậy. Nhưng so sánh ra thì như thế còn có chi phí thấp hơn để có thể nuôi một binh sĩ tốt. – Pháp Phí tính toán đi làm lính nên không lạ gì điều đó.

– Qua đó lại còn có thể lựa chọn được một chiến sĩ thực thụ. – La Mông vừa nhai thịt vừa nói:

– Ta đi hoàn thành nhiệm vụ của lĩnh chủ rồi nhận tiền thưởng. Như thế trong tay lĩnh chủ chẳng lẽ không có bản ghi chép?

Hắn ăn tiếp một miếng rồi lại nói:

– Phàm là người dám ra ngoài mạo hiểm thì chắc chắc có can đảm chiến đầu. Nếu có thể thành công có được tiền thưởng thì đủ chứng minh trí tuệ và lực chiến đấu.

– Ừm! Như thế rồi đợi tới khi lĩnh chủ muốn mở rộng quân đội. – Ni Khắc đã ăn xong liền chen vào nói:

– Tới lúc đó tất nhiên là sẽ chọn người có can đảm mạo hiểm và có gan chiến đấu.

Gã thèm thuồng mút mút ngón tay rồi nói tiếp:

– Chưa nói lai lịch nhà chúng ta lại hoàn toàn trong sạch.

Pháp Phí đang định nói:”Nhà chúng ta ở trong trấn chẳng lẽ lại không thể vì việc bảo vệ trấn mà chiến đấu hăng hái?”

Nhưng khi nghĩ tới La Mông không có cha mẹ, gã liền nuốt những lời đó vào bụng.

– Vậy chúng ta đi đánh cái gì? – Ni Khắc đối với chuyện này cũng có chút để ý.

– Vào trong rừng rậm đánh Địa Tinh, lấy da đầu của chúng để lĩnh thưởng. – La Mông nói xong với Ni Khắc liền quay sang nhìn Pháp Phí:


– Đồng thời đánh một số con vật lấy da lông mang về bán cho cửa hàng may của dì Trân Na. Còn thịt thì một phần chúng ta có thể ăn còn một phần có thể bán lấy tiền.

– Rừng rậm? Trong rừng rậm rất nguy hiểm. – Ni Khắc chần chừ:

– Ở đó chúng ta có thể bị đánh lén.

– Không sao đâu. Ta là Đức Lỗ Y. – Lần này La Mông không nói mình là học đồ.

– Tình hình trong rừng rậm ta nắm rất rõ chẳng khác nào nắm đường chỉ tay của mình.

La Mông nói như vây thực ra chính là có nhìn mới biết không nhìn không biết được. Có điều hai người bọn họ không hiểu.

– Được rồi! Ta muốn làm chiến sĩ. Nếu săn thú trong rừng rậm chúng ta có thể bảo vệ lẫn nhau. – Pháp Phí suy nghĩ rồi đồng ý.

– Vậy tính cho ta một suất. – Thấy hai người có suy nghĩ đó, Ni Khắc cũng gật đầu đồng ý.

– Các ngươi nghĩ xem phải chuẩn bị cái gì. – La Mông cảm thấy vui vẻ:

– Ta cũng phải chuẩn bị thêm vài thứ nữa.

– Ta không cần phải chuẩn bị gì nhiều cả. Trong nhà ta có một cây cung, và một số mũi tên làm được, chỉ cần đi mua một ít đầu bọc sắt là tốt rồi. – Pháp Phí tính toàn một chút:

– Chỉ cần chuẩn bị xong là được.

– Ta cần chuẩn bị một chút, phải mất khoảng hai, ba ngày. – Ni Khắc cũng lên tiếng.

Ba người lập tức thảo luận một số việc và đồ đạc. Chẳng mất bao lâu liền phân công xong.

– Nếu mỗi ngày đều có thịt ăn thì tốt. – Cuối cùng thì Ni Khắc cũng đã ăn xong. Gã lau nước dính trên môi mà nói.

– Đúng vậy! Có thịt ăn dù sao cũng tốt hơn gặm bánh mì đen. – Pháp Phí vừa cười vừa liếm sạch môi.

– Ha ha… La Mông nướng ngon thật.

– Vậy sau này nếu săn được con mồi thì để ta làm cho. – La Mông liền nói.

Đêm tối dần, ba người nói chuyện một lúc rồi đi về nhà.


Trời tối nên trong trấn hoàn toàn im ắng.

Vô tình, hắn đi tới trước thánh đàn nữ thần đất. Nhìn thánh đàn làm bằng đá với màu sắc sặc sơ cùng với những dấu vết xa xưa. Hắn lững thững đi vào trong thánh đàn. Trên đài cao có một pho tượng thần, đây chính là nữ thần Đất – Y tịch Địch Ti.

Trên tường điêu khắc hình trâu đực và cây cối hoa cỏ. Pho tượng nữ thần cao chừng ba thước, được tạc từ đá. Trên đầu nữ thần có đội một cái vương miện được tết từ hoa cỏ, mặc một bộ quần áo màu xanh lực nhưng có dung mạo xinh đẹp. Đồng thời có thể thấy thấp thoáng những đường con nữ tính với sức hấp dẫn.

Trước kia, La Mông có thói quen tới đây cầu nguyện, đặc biệt là khi hắn mong đợi trở thành Đức Lỗ Y.

Trước kia, mỗi khi La Mông rảnh đều tham gia dọn dẹp thần điện, bởi vậy mà được phép đọc một số thánh điển của nữ thần đất.

Trong hoàn cảnh hỗn đỗn của trấn, điều đó đã thu hút sự chú ý của Ngả Lỵ Ny, khiến cho nàng thưởng thức. Vì vậy mà thường sau buổi cầu nguyện lại dậy hắn viết chữ, còn cho phép hắn thoải mái ra vào thần điện của nữ thần Đất, ngay cả hoa viên ở phía sau.

Thần điện của nữ thần mùa màng bình thường có kho lúa và hoa viên được mọi người ấn tượng.

Kho lúa là nơi mà thần điện thu mua lương thực và dự trữ ở đó. Còn hoa viên là nơi để mục sư và những người khác tìm phương pháp gieo trồng thực vật một cách chính xác, phân biệt bênh tật đặt biệt của động thực vật cùng với thảo dược.

Vì vậy mà ở đây không chỉ có thu hoạch hằng ngày mà còn có số lượng dược thảo để buôn bán rất lớn.

Quan trọng hơn là thần điện có một thư viện phong phú tới mức các bình dân không dám tưởng tượng. Chỉ có các nhân viên thần chức và quý tộc mới được sử dụng.

Dưới ánh trăng, thần điện im ắng không một bóng người. Ánh trăng dát lên những ô cửa sổ lớn bằng thủy tinh khiến cho nó ánh lên một vẻ huy hoàng và thần bí.

Trong thần điện có vô số những điểm sáng màu xanh lục bay ra, đó chính là lực lượng của thiên nhiên, nhưng chỉ thuộc về nữ thần. Chỉ khi nào Đức Lỗ Y tín ngưỡng nữ thần mới được ban cho.

La Mông yên lặng cầu nguyện. Trước kia, mỗi khi hắn làm việc xong, ban đêm lại tới đây cầu nguyện. Nên ít nhất hắn cũng phải kéo dài thói quen này.

Vừa đi ra khỏi sảnh cầu nguyện, người hắn khẽ run một cái.

– A! Trời lạnh! Đứa nhỏ ngươi ăn mặc mỏng quá. – Một âm thanh cất lên:

– Trong hoàn cảnh thế này mà ngươi còn tới cầu nguyện nữ thần hay sao?

– Mục sư Đặc Ni Tư, ta chỉ muốn mang những lời trong lòng mình nói với nữ thần mà thôi. – La Mông khiếm tốn nói.

Cơ bản La Mông không muốn trả lời hay phản đối. Bởi vì hắn hiểu rất rõ rằng Ngả Lỵ Ny rất quý hắn nhưng mục sư Đặc Ni Tư thì ngược lại.

Thấy hắn không nói tiếp, La Mông liền cáo từ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.