Bạn đang đọc Thiên Khiển Chi Tâm – Chương 7: Ban cho (thượng)
– A! Là tiểu La Mông sao? – Đi tới cổng, vệ binh Khoa Tử Cách là người quen với hắn liền kêu lên:
– Ái chà! Quần áo của ngươi sao lại rách như vậy?
La Mông cúi xuống nhìn những vết rách trên quần áo rồi lên tiếng:
– Ài! Đúng là không được hay lắm. Hôm nay đi săn thú trong rừng thì gặp Địa Tinh tập kích.
– A! Lũ Địa Tinh chết tiệt a lại còn một con lợn rừng nhỏ.
Một con lợn rừng nhỏ cũng nặng chừng ba mươi cân. La Mông liền nở nụ cười, sờ đoản kiếm bên hông có chút tự đắc mà khoe:
– Cũng may là ta có chút bản lĩnh nên mới còn về được tới đây. Lấy một cái bắp đùi đi.
Dù sao thì La Mông cũng thường xuyên ra vào trên nên quen mặt với quân trấn vệ. Cả đội trấn vệ cũng chỉ có năm mươi người, Khoa Tư Cách là một trong số đó. Mời ăn thịt tất nhiên sẽ làm cho quan hệ hai bên thêm gần gũi.
Vệ binh Khoa Tư Cách mừng rỡ, nói:
– Được! Vậy ta sẽ lấy cái chân sau.
– A! Đúng rồi! Tới lĩnh giải thưởng da đầu Địa Tinh ở đâu? – La Mông lấy đoản kiếm cắt chân sau cho gã. Hắn đang muốn đi lĩnh tiền thưởng nhưng lại không biết cụ thể là ai phụ trách việc này vì vậy lên tiếng hỏi.
Gã vệ binh đang bận chuyện của mình, nên thuận miệng trả lời cho xong:
– Có thể tìm phó trung đội trưởng Đóa Lạp Na hoặc là một người nào khác.
Tiếp theo, gã chợt hạ giọng xuống:
– Nhưng tốt nhất là đừng tìm trung đội trưởng.
La Mông cảm thấy tò mò muốn hỏi nhưng một gã vệ binh đã hét lên chuẩn bị thay lượt về nghỉ ngơi.
– “Cuối cùng thì đám vệ đội cũng là như thế này. – La Mông thầm oán giận trong lòng nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên.
La Mông ngoan ngoãn đi vào trong vừa tự hỏi về bữa cơm tối nay. Mới đi được vài bước thì chợt nghe có người hô:
– Khoan đã.
La Mông quay đầu lại thì thấy hóa ra là tiểu đội trưởng của vệ binh. Đó là một người cao lớn, cũng đảm nhiệm chức tiểu đội trưởng tiểu đội bốn – Lý Tra Đức.
– Xin hỏi có chuyện gì? – La Mông tự thấy bản thân không hề có lỗi gì nên hỏi lại.
Lý Tra Đức không nói gì chỉ nhìn La Mông chằm chằm. Ánh mắt của y thoáng bỏ qua con lợn rừng rồi nhìn chằm chằm vào thanh đoản kiếm, một lúc sau mới hỏi:
– Hôm nay ngươi ở trong rừng rậm gặp Địa Tinh tập kích rồi sau đó mới có được thanh đoản kiếm này?
La Mông giật mình. Ngay lập tức hắn nhớ tới tin tức mà Nam tước công bố nói rằng có thể Địa Tinh giết người. Có thể Nam tước vì người bị giết mà treo giải thưởng hoặc là người đó có vị trí quan trọng, hoặc là thân thích.
Người chết nếu là người có thân phân, lại biết sử dụng vũ khí thì chắc chắn sẽ phải là một thứ vũ khí tốt. Chẳng lẽ thanh đoản kiếm bên hông mình là của người đã chết?
Nhưng nếu bị Địa Tinh giết thì tại sao chúng lại không lấy? Địa Tinh rất thèm muốn vũ khí chế tạo bằng sắt hoặc là sắt tinh chế. Một khi đã giết người cướp của thì không thể vất vũ khí trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời, La Mông không thể nghĩ ra được điều gì. Chẳng qua, nếu người bị hại do dã thú giết thì có khả năng lớn hơn. Dù sao thì dã thú cũng không cần tới vũ khí. Đồng thời do xung quanh là khu vực hoạt động của Địa Tinh nên vứt tội này lên người chúng.
Mặc dù trong đầu có nhiều thắc mắc nhưng cũng không liên quan tới La Mông.
– Đúng vậy! – La Mông thừa nhận một cách thản nhiên. Câu hỏi của đối phương hoàn toàn là sự thật. Về chuyện có thể hiểu sai vị trí thì hắn cũng không muốn nói rõ, người ta muốn hiểu thế nào thì hiểu.
– Vậy ngươi đi cùng ta đến đây.
La Mông đành phải đi theo tên tiểu đội trưởng đó. Một lúc sau đã tới trước một khu mộ địa, nơi này nằm sau tế đàn của nữ thần. Tới khu mộ, đi một lúc La Mông liền thấy một bóng người.
– Ngươi hãy chờ một lúc. – Gã tiểu đội trưởng căn dặn, sau đó chạy tới cung kính nói với người đó chuyện gì đó. La Mông nhìn xung quanh, một chút thì thấy tiểu đội trưởng vẫy hắn lại.
– Ngài khỏe chứ trung đội trưởng Khoa Thụy La. – La Mông nói xong. Hắn không biết phải xưng hô với đối phương thế nào, cũng không biết tới lễ nghi ở đây. Cho dù trí nhớ từ Địa Cầu của hắn hay trí nhớ ở trong trấn cũng đều không có sự dạy dỗ về lễ nghi.
Đây là một người đàn ông trung niên khỏe mạnh. Vừa rồi, La Mông nhìn từ xa chỉ thấy vóc dáng của gã rất to, khung xương cũng lớn. Nhưng khi tới gần, La Mông có cảm giác đây đúng là một người lính thực thụ, trên người có một chút gì đó tanh máu và hơi thở cương nghị. Khuôn mặt của gã mặc dù không có gì xuất sắc nhưng ánh mắt lại hết sức sắc bén. Chỉ có điều nơi khóe mắt có một nếp nhăn cùng với một chút tóc bạc thể hiện dấu vết của năm tháng.
Việc La Mông không hiểu lễ nghi nhưng đối phương cũng không để ý, chỉ gật đầu:
– Đưa thanh kiếm cho ta xem.
La Mông vội vàng tháo thanh kiếm bên hông định đưa trực tiếp nhưng gã tiểu đội trưởng đã đón lấy rồi cung kính đưa cho người kia.
Người trung niên cầm thanh kiếm trong tay, hai ngón tay trái nhẹ nhàng vuốt theo lưỡi kiếm cho tới tận mũi kiếm.
La Mông khẽ cúi đầu thể hiện sự cung kính nhưng đồng thời cũng liếc ngôi mộ. Tấm mộ bia có thể nói là rất sạch nhưng chữ trên mặt cũng đã mờ đi. Trên đó viết “Ô Đặc Lôi Đức chết vào năm 3125 thánh nguyên” bên dưới còn có một vài dòng miêu tả lại cuộc đời.
Ngay lập tức hắn cảm thấy ngạc nhiên, có phần không hiểu.
Vốn La Mông đoán rằng người trung niên này là trung đội trưởng Khoa Thụy La, ở trong trấn cũng được coi là một nhân vật lớn. Cái lệnh thưởng đối với Địa Tinh là do người thân của hắn bị chết, hiện giờ chôn trong ngôi mộ kia. Nhưng vừa rồi, khi hắn nhìn kỹ thì thấy thời gian ghi trên bia mộ đã là mười mấy năm về trước.
La Mông cúi đầu nhìn xuống đất, suy nghĩ một cách miên man. Nhưng được một lát, hắn liền nghe trung đội trưởng Khoa Thụy La nói:
– Ngươi giết Địa Tinh báo thù cho người nhà của ta nên thanh đoản kiếm này ngươi đã tìm được thì là của ngươi. Ừm! Ngươi tên là La Mông đúng không. Có điều trên chuôi kiếm này có gia huy của dòng họ ta, không thể để lại cho ngươi.
Hóa ra trên chuôi kiếm có hoa văn gì đó, hay cũng chính là gia huy của dòng họ Pháp Tư Ni. La Mông đỏ mặt lên mà xấu hổ. Hắn cảm thấy bản thân đối với kiến thức và lễ nghi thực sự là yếu rất nhiều. Điều đó cũng tương đương với trong thế giới trung cổ này chẳng khác nào thất học.
La Mông tỉnh táo lại thì nghe thấy:
– Các ngươi đi đi.
Rồi sau đó hắn bị tiểu đội trưởng dẫn đi.
Đi được một lúc, tiểu đội trưởng Lý Tra Đức liền giải thích một cách đơn giản:
– Trung đội trưởng Khoa Thụy La có một đứa cháu mới chết, y là huyết mạch duy nhất của Ô Đặc Lôi Đức. Mười bốn năm trước, lúc đó trung đội trưởng vẫn còn là một binh sĩ. Trong một trận chiến với thú nhân, vì bảo vệ trung đội trưởng mà Ô Đặc Lôi Đức bị chết. Sau đó, trung đội trưởng trải qua chiến đấu dần bộc lộ tài năng nên được Nam tước đại nhân đề bạt rồi được trao tặng thân phận kỵ sĩ, trở thành kỵ sĩ Khoa Thụy La Pháp Tư Ni.
La Mông yên lặng gật đầu, hóa ra ngôi mộ này không phải là người bị hại mà là phụ thân của người bị hại. Khoa Thụy La không thể chiếu cố cho đứa con của ca ca nên tới đây để cầu nguyện.
Nói chuyện thêm vài câu, hai người ra khỏi khu mộ.
Lý Tra Đức nói thêm:
– Ý của trung đội trưởng là để cho ta quan tâm tới ngươi. Nếu ngươi có gặp rắc rối gì thì có thể tìm đến ta.
La Mông lập tức nghĩ tới tiền nợ của mình mà chợt cảm thấy đáng tiếc, trong lòng thầm hối hận. Nếu vừa rồi, trực tiếp đưa ra yêu cầu với kỵ sĩ Khoa Thụy La thì có lẽ sẽ xắp xếp người dưới trước thay hắn trả lại.
Nhưng hiện tại, mặc dù có được lời hứa giúp đỡ của Lý Tra Đức nhưng một trăm đồng bạc với y cũng không phải là một con số nhỏ mà cũng chẳng có lý do gì giúp hắn trả lại.
Đối với hắn mà nói thì Lý Tra Đức có khả năng giúp đỡ phần lớn là những gì có liên quan tới quân đội, cùng với một số tin tức. Nhưng La Mông cũng không nói ra.
– Ừm! Đúng là ta có một chút việc phức tạp. – La Mông nói xong:
– Bởi vì muốn trở thành Đức Lỗ Y nên đã mượn một khoản tiền.
La Mông cúi đầu thở dài, tung chân đá hòn đá nhỏ dưới chân:
– Hiện tại, tổng cộng thiếu một trăm đồng bạc.
– Chuyện này ta không giúp được gì. – Lý Tra Đức khoát tay, lộ vẻ bất đắc dĩ.
– Không không! Nợ nần thì nên hoàn lại. – La Mông thấy đối phương không đồng ý nên cũng không để ý. Hắn vội vàng nói tỏ vẻ đối phương đã hiểu sai, rồi thỉnh cầu:
– Trên thực tế, ta muốn vào trong rừng rậm để tìm chút hàng hóa, kiếm chút tiền. Nhưng năng lực thực sự là chưa đủ.
– Bởi vậy ngươi định tìm người giúp? – Lý Tra Đức hỏi như vậy vì đây cũng là một ý tưởng bình thường.
La Mông gật đầu liên tục. Bình thường mà nói thì khi thỉnh cầu người khác, nếu đối phương không thể đáp ứng thì trong lòng sẽ có chút áy náy, ngay sau đó xin giúp đỡ thì khả năng thành công sẽ cao hơn.
Lý Tra Đức nghĩ một chút rồi nói:
– Về sau ngươi có thể tới quân doanh để học một chút kỹ năng chiến sĩ miễn phí.
– Vô cùng cảm tạ đội trưởng Lý Tra Đức. Cái chân lợn rừng này ngài lấy về đi. Sau này xin ngài giúp đỡ nhiều hơn.
– Cũng được! Ngươi đưa da đầu Địa Tinh cho ta. Ta giúp ngươi làm một tờ giấy chứng nhận kẻ mạo hiểm như vậy mới có thể lấy được tiền. – Lý Tra Đức cũng không hề chậm trễ, nhanh chóng dùng đoản kiếm chém đứt chân con lợn rừng. Sau đó gã cười ha ha rồi cầm bốn miếng da đầu còn chảy máu ròng ròng mà đi.
– Hài! Tiểu La Mông! Ta đã nghe chuyện của ngươi. Ngươi đúng là một đứa nhỏ tốt, đáng để chúc mừng. – La Mông vừa mới bước vào cửa tiệm thì gã dong binh duy nhất trong trấn đứng dậy nói to:
– Chúng ta nên vì La Mông đáng yêu của trấn mà chúc mừng. Cạn một chén.
Mấy gã dong binh xung quanh kinh ngạc hỏi thăm mới biết được La Mông giết chết năm tên Địa Tinh lại bắt được một con lợn rừng nhỏ. Vì vậy mà tất đều có chút kính trọng đối với hắn.
Chỉ có phu nhân Mặc Đặc là kinh ngạc tới mức há hốc cả miệng.
– Phải cạn một chén. Mang cho ta một ly bia. – Đội trưởng Dong binh Hải Ngõa Duy lên tiếng.
Một ly bia có giá năm đồng tiền. Phu nhân Mặc Đặc vội vàng rót cho La Mông một ly. La Mông đỏ mặt vội vàng mỉm cười tạ ơn rồi nhẹ nhàng lấy cái chén cụng một cái với cái ly của đội trưởng:
– Cảm ơn ngài! Xin cầu nguyện thần sẽ phù hộ cho ngài.
La Mông uống bia xong thì thấy Hải Ngõa Duy nói:
– Nếu vậy thì đưa con lợn rừng kia cho chúng ta được không? Ta cho ngươi năm đồng bạc.
– Hai cái chân ta đã cho bằng hữu. Những thứ khác có thể bán. – La Mông suy nghĩ một chút rồi nói.
– Được! Vậy phu nhân Mặc Đặc nướng giúp cho chúng ta.