Thiên Hữu

Chương 43: Say rượu


Đọc truyện Thiên Hữu – Chương 43: Say rượu

“Chủ tử, chính là chỗ này, ” Phúc Đa thay Dận Hữu mở màn kiệu, đưa tay ra định đỡ y.

“Được rồi, gia không phải ngay cả đường cũng không thể đi.” Dận Hữu vòng qua tay Phúc Đa, bước ra khỏi kiệu, liếc nhìn tấm biển của tửu lâu này, liền đi vào trong.

Phúc Đa để người nâng kiệu tản ra rồi vội đi theo, Bát gia đặt phòng ở trên lầu, chân gia mình đang bị thương, đi lên đó còn không phải là đang chịu tội?

Dận Hữu mới vừa đi tới chân cầu thang, liền thấy Dận Tự đang bước xuống, trên mặt còn mang theo ý cười, “Thất ca, lần này đệ đệ lo lắng không chu toàn rồi, đệ đệ tại đây hướng ngươi bồi tội.” Nói xong, cúi người, vươn tay, chuẩn bị đỡ Dận Hữu.

Dận Hữu liếc nhìn bàn tay vừa vươn ra kia, không chút khách khí đem tay mình đặt lên.

Chỗ bàn tay tiếp xúc truyền đến hơi ấm áp làm Dận Tự ngây ra, lập tức cười đỡ Dận Hữu lên lầu, trên lầu thực im lặng, chỉ có một phòng truyền ra giọng nói, xem ra các huynh đệ đã tới đông đủ.

Vào cửa liền thấy lão Đại, lão Tam, lão Ngũ, lão Cửu, lão Thập đã ở, Dận Hữu thu tay về, bước vào chào hỏi vài vị huynh đệ.

“Ta còn tưởng Thất đệ sẽ tới chung với Thái tử và Tứ đệ, không ngờ ngươi đến một mình.” Tam a ca cầm một chung rượu bằng sứ màu trắng, quay đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn Dận Hữu, một động tác nhỏ như vậy, lại mang theo phong độ nho nhã của người có học thức, làm cho người ta không khỏi cảm thấy thoải mái.

“Thái tử cùng Tứ ca chắc là còn có chuyện phải làm.” Dận Hữu chọn một nơi còn trống ngồi xuống, “Mấy ngày nay ta cũng không tới hộ bộ, làm sao có thể đi cùng Tứ ca?” Nói xong lại liếc nhìn lão Cửu và lão Thập, ” Hôm nay Cửu đệ và Thập đệ không phải đọc sách sao?”

“Bát ca thiết yến, làm huynh đệ sao lại không đến được.” Tuy sắc mặt Cửu a ca hơi lạnh nhạt, nhưng cũng không còn như trước kia, bày ra sắc mặt khó chịu với Dận Hữu.

Thập a ca coi vậy mà thành thật hơn, hắn gãi đầu trả lời: “Nửa ngày nay cũng không có chuyện gì làm.” Nghĩ đến đống chữ chi chít trên sách, ngay cả lông mày của Thập a ca cũng dính chung lại một chỗ.


Dận Hữu thấy hắn như vậy, nhịn không được cong cong khóe miệng, thật ra Thập đệ này cũng có chút thú vị a.

“Thất ca, đây là một trong những loại rượu hàng đầu của tiệm này, ngươi muốn nếm thử không?” Dận Tự tự tay rót một chung rượu, đưa tới trước mặt Dận Hữu, tuy là hỏi, nhưng tình huống trước mắt là không cho Dận Hữu có lý do cự tuyệt.

“Bát đệ khách khí rồi.” Dận Hữu đưa tay tiếp nhận chung rượu, đưa lên mũi ngửi ngửi, rồi khẽ nhấp một ngụm, thích thú cười nói: “Đúng thật là rượu ngon.”

Đại a ca Dận Nghị liếc nhìn Dận Hữu, nụ cười trên mặt thấy thế nào cũng thiếu hai phần chân thành: “Đã vậy, hôm nay chúng ta không say không về, ta mời Thất đệ một chung.”

“Không dám,” Dận Hữu nâng chung rượu, “Đệ đệ xin kính trước.” Nhi tử Khang Hi mỗi người một bản lĩnh, tâm nhãn cũng mỗi người mỗi khác, mặc dù lão Đại đã nhiều lần ra chiến trường, nhưng tâm nhãn cũng không lớn hơn được bao nhiêu, y cũng không muốn đắc tội vị này, sự kiện của vị này vào vài năm trước kia, y vẫn còn nhớ rất rõ, bằng không như thế nào lại khách khí mời rượu như vậy.

Uống xong chung rượu, Dận Hữu mới cảm thấy rượu này hương vị ngọt thuần, thật sự là rượu ngon.

“Rượu này gọi là Phật Hương Bích, uống vào có dư vị ngọt ngào vô cùng.” Đại a ca thấy Dận Hữu uống, mới cười cười cầm lấy một bầu rượu khác, rót một chung, “Rượu này gọi là Hoàng Đô Xuân, Thu Lộ Bạch, khi uống vào cảm thấy có chút nhạt, nhưng có tác dụng chậm, Thất đệ có dám nếm thử?” Nâng chung, liền đưa tới trước mặt Dận Hữu.

Dận Hữu tiếp nhận chung rượu, mĩm cười nói: “Là Đại ca tự tay rót, làm đệ đệ sao có thể khước từ?” Uống cạn chung rượu, xác thực nó rất nhạt nhẽo, y đặt chung rượu xuống, trong lòng đã chuẩn bị tốt để cùng mấy huynh đệ này quá chén.

“Thất đệ uống rượu do Đại ca rót, vậy rượu do Tam ca rót, ngươi có nguyện nể tình?” Tam a ca Dận Chỉ cũng tự tay rót một chung, rượu mát lạnh rót vào trong chung mang theo âm thanh thật dễ nghe.

“Rượu này gọi là Thập Châu Xuân Sắc, nổi cũng như tên, cũng rất dễ uống.” Nâng chung đưa tới trước mặt Dận Hữu, tươi cười trên mặt Dận Chỉ vẫn không đổi.

Dận Hữu cũng không giận, cười tiếp nhận chung rượu, ngửa đầu uống cạn, sau đó mới nói: “Ở trong quân doanh không được uống rượu, rốt cuộc nay đã giải được cơn thèm rượu.” Y không sợ mấy người này đùa giỡn thủ đoạn gì, không nói đến Thái tử cùng Tứ a ca cũng sắp tới, y cũng không sợ uống rượu, uống mấy chung giả bộ say cũng không phải việc gì khó.


Cửu a ca Dận Đường ngồi ở bên cạnh nhìn y, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, lấy bầu rượu bên cạnh, rót một chung, “Đều nói nhất hồ Phù Đầu Tửu, hoằng rừng tả ngọc hồ, Thất ca không bằng nếm thử.”

Phù Đầu Tửu, rượu như danh, rất mạnh, Cửu a ca thật sự cũng không sợ ca ca này say khướt.

Tay Ngũ a ca cầm một chung Thiên Nhật Xuân, không gia nhập hàng ngũ mấy người này mời rượu, một mình im lặng uống. Hắn nhìn thấy Dận Hữu từ lúc vào cửa liền cười uống vài chung rượu, đầu nghiêng qua nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy hai cỗ kiệu dừng ở trước cửa tửu lâu.

Rất nhanh thu hồi tầm mắt, hắn nhìn hai má Thất a ca đã muốn ửng đỏ, vẫn còn vài người muốn mời rượu, hắn cúi đầu uống rượu.

“Rượu này gọi là Ngọc Tủy. . .”

“Ta đang tự hỏi sao phòng này lại náo nhiệt như vậy, thì ra đúng là các ngươi đang uống rượu.” Thái tử một thân cẩm bào, cười nhìn Cửu a ca đang cầm chung rượu trong tay cùng Dận Hữu hai má ửng đỏ, “May mà ta nhanh chạy tới, sớm biết như thế, không bằng ta chờ các ngươi uống say, mới tới trêu các ngươi.”

Ánh mắt hơi lạnh của Dận Chân dừng lại trên tay đang cầm chung rượu của Cửu a ca, trong mắt hiện lên một tia hàn ý.

Cửu a ca nghe vậy liền để cái chung trong tay xuống, đứng dậy thỉnh an Thái tử.

Dận Hữu cũng thở dài nhẹ nhõm, đứng dậy nghênh đón Thái tử cùng Dận Chân rồi ngồi xuống, mới có cơ hội lấy đũa gắp chút đồ ăn bỏ vào bụng, còn mấy người khác đều cười nói cười thật nhàn nhã.

“Thất ca, lưỡi vịt này mùi vị không tệ.” Thập a ca ngồi ở bên phải y, liền đem cái dĩa dời tới trước mặt Dận Hữu, “Bình thường khi ta tới đây, đều gọi món này.”


Dận Hữu gắp một cái, hương vị xác thực rất ngon, y cười gật đầu với Thập a ca: “Quả thực rất ngon.” Nhìn Thập a ca múp míp hàm hậu, hảo cảm trong lòng đối vị Thập a ca này tăng thêm một phần. Ít ra thì đáng yêu hơn nhiều so với lão Cửu, mẫu gia ngạch nương của hai vị này đều có thân phận cao quý, khó trách một kẻ kiêu căng, một kẻ ngay thẳng.

Thập a ca cũng cười theo, vùi đầu tiếp tục ăn, tuổi hắn không lớn lắm, cho nên cũng không phải theo mọi người kính rượu, nhưng thật ra hắn hứng thú với đồ ăn hơn.

Dận Chân ngồi ở bên trái Dận Hữu, thấy y cười ngốc ngốc, gọi người bưng một chén canh bạch lộ ngân nhĩ tới trước mặt y: “Húp chút canh, nhuận dạ dày.” Hắn biết trước khi mình đến, mấy huynh đệ kia đã tưới rượu Dận Hữu, lúc này e là dạ dày y đã chịu không nổi.

Dận Hữu đối với mấy loại canh này không có hứng thú, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy thìa uống một ngụm, chỉ là lúc này đầu có chút chóng mặt.

Mấy người ngồi cùng bàn này, tuy là huynh đệ, nhưng lại tính kế lẫn nhau, ngay cả uống một hai chung rượu, cũng nói rất hàm ý, hận không thể một câu đè chết người.

Hiện tại Đại a ca yếu hơn Thái tử một bậc, nhưng trong hậu cung lại có đồn đãi Thái tử dâm ô thái giám, chỉ là không biết thiệt giả, mà Khang Hi cũng chưa từng hỏi qua. Cái này chỉ có hai khả năng, một là lời đồn do có người cố ý tung ra, hai là do Khang Hi đem việc này ém xuống.

Dận Hữu nghiêng đầu nhìn về phía Thái tử, Thái tử chỉ mới hơn hai mươi, mặt mày cực kỳ đẹp, làm việc biết tiến biết lùi đúng lúc, chỉ là có biểu hiện hơi xa xỉ, vô cùng khác với hạng người chỉ biết tửu sắc và vô năng trong cảm nhận của y.

Rượu quá ba tuần, huynh đệ gặp cũng gặp rồi, chèn ép cũng chèn ép đủ rồi, một đám liền bắt đầu đứng lên cáo từ, Dận Hữu cũng đi theo, ai ngờ vừa đứng lên, đầu óc liền choáng váng, lảo đảo ngã xuống, may có người đứng bên cạnh đỡ lấy y.

“Thất ca cẩn thận.” Âm thanh Dận Tự ôn hòa thanh nhuận, thập phần dễ nghe, “Coi chừng bị ngã.”

“Đa tạ Bát đệ.” Dận Hữu lui sang bên cạnh một bước, phía sau lại có người đỡ y, không cần quay đầu lại y cũng biết đó là Dận Chân, đơn giản nhích lại gần người phía sau, tránh cho đầu óc mình thêm choáng váng, “Hôm nay đa tạ Bát đệ đã chiêu đãi, ta xin cáo từ, sau này có thời gian lại cùng tụ họp.”

Dận Tự mỉm cười nói: “Đương nhiên.” Nhìn tay Dận Chân đỡ lấy hông Dận Hữu, Dận Tự khẽ rũ mắt xuống, “Tứ ca, Thất ca đi thong thả, đệ đệ không tiễn.”

“Bát đệ không cần khách khí.” Mặt Dận Chân một chút cũng không thay đổi, nói xong liền đỡ Dận Hữu xuống lầu, hiển nhiên tâm tình không phải quá tốt.

Ra khỏi tửu lâu, Dận Chân không buông Dận Hữu, mà kéo Dận Hữu lên cỗ kiệu của mình: “Đến quý phủ của ta cho tỉnh rượu, đừng một bộ say khướt hồi cung.”


Dận Hữu cũng không phản đối, tựa vào vai Dận Chân, một bên xoa trán, thấp giọng lầm bầm.

“Khó chịu?” Dận Chân đưa tay kéo y lại, làm cho y tựa vào trong lòng mình, “Ngươi cứ nằm nghỉ một chút.”

Lúc này đầu óc Dận Hữu đã không còn tỉnh táo lắm, cộng thêm việc huynh đệ hai người đã sớm thân thiết nhiều năm, đối với sự tiếp xúc thân mật này cũng không có kháng cự, thậm chí còn xoay tới xoay lui, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn dựa vào.

“Lão đại cùng lão Tam muốn náo thế nào thì kệ họ, sớm muộn gì bọn họ cũng tự đào hố chôn mình.” Đầu óc Dận Hữu ngày càng mơ hồ, “Nhưng còn Bát đệ này, Tứ ca, ngươi phải cẩn thận đối phó.”

Âm thanh Dận Hữu rất nhỏ, nhưng Dận Chân vẫn nghe rất rõ ràng, sắc mặt biến đổi, “Thất đệ, ngươi say rồi.” Trong lòng vô cùng khiếp sợ cùng nghi ngờ.

Dận Hữu hơi mở mắt, lắc lắc đầu nhìn Dận Chân, trong mắt một mảnh ướt át, vừa thấy liền biết người này đã không còn tỉnh táo: “Chỉ một chút rượu, làm sao dễ say như vậy, ta không sao.”

Dận Chân nhìn ánh mắt ướt át này, buộc bản thân phải dời tầm mắt, “Không say thì ngươi đang nói mê gì đó?”

“Phốc,” Dận Hữu bật cười ra tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, thấp giọng nỉ non: “Tứ ca, bọn họ đều. . . Ngươi. . .”

Câu nói kế tiếp trở nên mơ mơ hồ hồ, Dận Chân đã không còn nghe rõ, hắn cúi đầu nhìn người trong lòng đã ngủ thiếp đi, chậm rãi cúi đầu, dán môi mình lên cánh môi kia, đầu lưỡi chạm nhẹ vào khóe môi, tựa hồ bên trên còn lưu lại mùi thơm của rượu, làm cho người ta say mê mất đi lý trí.

“Chủ tử, đã đến phủ.” Âm thanh của Tiểu Lộ Tử vang lên ở bên ngoài kiệu.

Dận Chân ngồi thẳng lại, nhìn môi người trong lòng trơn bóng, bình tĩnh nói: ” Phân phó nhà bếp hầm một chén canh giải rượu.”

Tay sát qua đôi môi mềm mại kia, Dận Chân chậm rãi thu tay lại, “Kêu hai người đến đỡ Thất a ca vào trong phòng gia.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.