Đọc truyện Thiên Hữu – Chương 42: Ai quan trọng hơn
Năm Khang Hi thứ ba mươi lăm, Tứ a ca và Thất a ca hồi kinh, thánh thượng cực kỳ vui mừng, ban thưởng không ngừng, thân mẫu hai người đều được ban thưởng.
Sau khi hồi cung liền báo cáo mọi việc cho Khang Hi, rồi Dận Hữu mới đi rửa mặt chải đầu, đến thỉnh an Thành phi, Thành phi nhìn bộ dạng đi đường mất tự nhiên của đứa con độc nhất của mình, vành mắt đỏ lên. Tin tức Thất a ca ở trên chiến trường bị thương nàng đã sớm biết, nay thấy bộ dạng này của Dận Hữu, chung quy vẫn khó chịu. Chẳng qua nhìn cung nữ, thái giám bốn phía mà miễn cưỡng nhịn xuống.
Dận Hữu thấy Thành phi như vậy, trong lòng ấm áp, cùng nàng nói một hồi lâu, dùng xong bữa trưa mới trở về nơi ở của mình.
Đại a ca nghe người phía dưới báo cáo tin tức, nhìn tờ danh sách tặng thưởng giống nhau chỉ cho có hình thức, cười lạnh nói: “Lão Tứ và lão Thất vô dụng kia lần này đào ra cái danh lớn a.” Theo lý mà nói, Thái tử giam quốc, việc khao quân vốn nên giao cho trưởng tử là hắn, thế nhưng hoàng a mã lại giao cho lão Tứ và lão Thất.
Lão Thất ở trong quân doanh đã được một thời gian, cho nó làm cũng coi như không có gì, cho lão Tứ lưu lại khao quân là có ý gì? Sáu năm trước hắn cũng đã tùy quân tấn công Cát Nhĩ Đan, lần này lại lập không ít chiến công hiển hách, chẳng lẽ vẫn không bì nổi lão Tứ sao?
“Đại a ca, theo nô tài thấy, vạn tuế gia chỉ sợ là vì Thái tử tạo thế.” Một thuộc hạ có chút do dự mở miệng: “Tứ a ca là người bên phe Thái tử, từ trước đến nay vạn tuế gia luôn sủng Thái tử. . .”
Đại a ca oán hận nện lên mặt bàn, sắc mặt âm trầm khó coi, hoàng a mã, ta lập nhiều công lao như vậy, vẫn còn thua lão Nhị chỉ thích dâm loạn hoạn quan kia sao?!
Trong Dục Khánh cung, tâm tình Thái tử rõ ràng rất tốt, vốn đối lão Tứ này, hắn còn có chút kiêng kị, bất quá thấy lão Tứ hồi cung không lâu đã tìm cơ hội thỉnh an mình, nghi kỵ trong lòng kia cũng không còn để tâm: “Lão Tứ lần này cực khổ rồi, đều gầy không ít.”
“Đa tạ Thái tử lo lắng.” Dận Chân đại khái kể một ít sự tình lúc hành quân, mịt mờ tỏ vẻ có chút khó hiểu đối với chuyện mình lưu lại khao quân lần này, thái độ cung kính nhưng không hề nịnh nọt.
“Hoàng a mã tất nhiên là người anh minh, nhi tử chúng ta cứ theo mệnh lệnh người làm việc cho tốt là được.” Thái tử uống một ngụm trà, “Tứ đệ, ngươi làm tốt lắm.” Lần này hắn cố ý nghĩ biện pháp làm cho lão Bát và lão Tứ cùng một chỗ, để áp chế lão Đại và lão Bát, xem ra quân cờ này đi không sai.
Dận Chân giương mắt nhìn, lập tức cúi đầu uống trà, “Thái tử nói phải.”
Thái tử nghe vậy cười: “Ta nghe nói chân Thất đệ bị thương, tình huống thế nào?”
Dận Chân đặt chén trà xuống, khẽ nhíu mày đáp: “Thất đệ ở trên chiến trường bị đả thương, bị chặt đứt ngón chân, sau lại vội vàng quay về kinh, nay vết thương ở chân còn chưa khỏi hẳn, chỉ sợ là còn phải nghỉ ngơi mấy ngày nữa.”
Đúng là thân thể không trọn vẹn sao? Độ cong nơi khóe miệng Thái tử gia tăng, rất nhanh lại thay bằng vẻ mặt lo lắng, “Ta có chút thuốc bổ thân, vậy làm phiền Tứ đệ giúp ta mang tới chỗ Thất đệ, đợi khi nào ta rảnh rỗi, sẽ đi thăm Thất đệ sau.”
“Ta thay Thất đệ tạ ơn Thái tử.” Mặt Dận Chân lộ ra ý cảm kích.
Thái tử thấy thế mỉm cười, hắn biết lão Tứ cùng lão Thất giao hảo, lần này chỉ là nể mặt lão Tứ, về phần đệ đệ chân đã tật nay lại thiếu ngón kia, e là không có bao nhiêu may mắn nữa.
Miệng vết thương của Dận Hữu đã không còn đau nữa, hiện tại bắt đầu kết vảy, luôn làm cho người ta nhịn không được mà muốn gãi gãi, nhưng lại phải mang vớ. Y ngồi ở trong phòng, đơn giản cởi giày bên chân trái, dựa vào ghế bành lười biếng lật một quyển du ký.
“Chủ tử, Tứ a ca đến.” Phúc Đa thấy bộ dạng lười nhác này của chủ tử nhà mình, liền muốn tiến lên thay y mang giày.
“Không cần, cứ mặc gia, mời Tứ ca vào đi, ngươi xuống dưới pha trà hoàng a mã mới ban thưởng cho ta đi.” Dận Hữu vẫy vẫy tay, lười muốn chết, dù sao trước mặt Dận Chân, y cũng lười ép mình chịu tội.
“Dạ.” Phúc Đa thấy chủ tử lên tiếng, cũng không có biện pháp, chỉ lui ra ngoài, nhưng lại đối với sự tín nhiệm Tứ a ca của chủ tử nhà mình mà ẩn ẩn có chút lo lắng.
Dận Chân vừa vào cửa, liền nhìn tới ghế bành, chân trái người nào đó trống trơn lộ ra bên ngoài, trên tay cầm một quyển sách, trên cái bàn con bên cạnh còn có đặt một tách trà đang bốc hơi khói, kế bên là hai cái khay điểm tâm thoạt nhìn làm cho người thật muốn ăn nó, trông biếng nhác đến cực điểm.
“Ngươi thật biết hưởng thụ.” Ngồi xuống ghế bên cạnh y, tâm Dận Chân vốn lo lắng chậm rãi buông lỏng.
“Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn.” Dận Hữu buông thư, nâng chung trà lên uống một ngụm, “Khó lắm mới được về hưởng thụ, ta tự nhiên không thể lãng phí.”
“Ta xem ngươi là bị chứng làm biếng nhập vào rồi.” Dận Chân bật cười, tầm mắt đảo qua chân trái vẫn quấn băng vải kia, “Mấy ngày này ngươi đừng tới hộ bộ, miễn cho miệng vết thương lại sinh mủ.” Vốn tháng sáu miệng vết thương đã muốn tốt, ai ngờ tháng bảy lại phải xuất chiến, sau đó lại chạy vội về kinh, vết thương đang khá dần lại ở trên đường sinh mủ đổ máu, đôi khi hắn lại nghe được tiếng Dận Hữu bởi vì đau mà kêu hừ hừ ở trong mộng vào buổi tối, đến ban ngày, bôi thuốc rồi tiếp tục đi, giống như đau đớn ban đêm đều là giả.
Ở trên đường đi, đôi lúc hắn có suy nghĩ, nếu như người bị thương là Thái tử, ai dám vội vã chạy đi mà không chú ý thân thể Thái tử? Nhưng người bị thương lại là Thất đệ, y không chỉ phải đi theo đại quân, mà ngay cả một tiếng oán giận cũng không thể có, bằng không sẽ bị cho là ỷ vào quân công mà ngang ngược, hoặc giả là Thất a ca có hành vi không đúng, tùy ý làm bậy. Loại ý nghĩ này triệt để đâm vào trong đầu hắn, làm thế nào nó cũng không biến mất được.
Đúng lúc này, Phúc Đa bưng trà lên, Dận Chân uống một ngụm trà, thấy Dận Hữu không phản đối ý mình nói lúc trước, lại nói: “Vừa rồi Thái tử nhờ ta đem cho ngươi chút thuốc bổ, ta đã giao cho Phúc Đa.”
Dận Hữu thấy sắc mặt Dận Chân không tốt, liền không nói gì, lúc này thấy Dận Chân tựa hồ không có dị sắc, mới chậm rãi đổi lại tư thế ngồi: “Ta sẽ tìm cơ hội tạ ơn, Tứ ca vừa trở về không cùng người trong phủ hảo hảo gặp mặt à.”
“Trong phủ cao thấp rất tốt, ta có cái gì lo lắng.” Sắc mặt Dận Chân vô cùng lạnh nhạt, lấy một khối điểm tâm trên bàn cắn một cái, có chút ngọt, hắn nhanh nuốt vào, lại uống một ngụm trà.
Thấy hắn như vậy, Dận Hữu biết hắn cùng với nữ nhân trong phủ không có bao nhiêu cảm tình, liền cười nói: “Đúng rồi, Tứ ca, hoàng a mã sắp hạ chỉ cho ta lập phủ rồi, cách chỗ ngươi không xa, ngày sau ta có thể dễ dàng tới chỗ của ngươi.”
“Được, ngươi cứ đến chỗ ta.” Dận Chân cười cười, lại nhớ tới hoàng a mã đã đem Nạp Lạt Thị chỉ hôn cho Dận Hữu, tâm tình lại buồn phiền thêm hai phần, miễn cưỡng cười nói: “Đợi ngươi có đích phúc tấn, sườn phúc tấn, liền sẽ không còn nhớ tới quý phủ của Tứ ca đâu.”
Dận Hữu nhíu mày, trong tiềm thức, y đối với vị phúc tấn xa lạ kia cũng không có bao nhiêu cảm tình, y biết mình không có khả năng chỉ có một phúc tấn, cho dù y không muốn những nữ nhân khác, Khang Hi cũng sẽ ban cho y, y sẽ không nói thêm nữa vì cái gọi là chế độ một vợ một chồng kia sẽ chọc giận đế vương, huống chi quý tộc đệ tử mãn mông bát kỳ khắp nơi Thanh triều, có ai trong nhà không có thiếp thất, trừ phi y muốn làm ngoại tộc.
Y có thể đối với nữ nhân tương lai thuộc về y giao ra trách nhiệm nam nhân, không chủ động ở bên ngoài đem nữ nhân về, nhưng lại không ngây thơ đến độ thân là a ca còn nói cái gì như một chồng một vợ. Huống chi, những nữ tử kia cũng muốn làm thê thiếp hoàng tử. Ở Thanh triều, trong mắt nam nhân, nữ nhân chính là công cụ sinh con, mà y chỉ có thể làm được một điều, đó là tôn trọng các nàng.
Vốn không có tình cảm mà ở chung một chỗ, làm sao bằng Dận Chân từ trước đến nay đối với mình tốt?
Nghĩ vậy, Dận Hữu nghiêm túc nhìn về phía Dận Chân: “Tứ ca, ngươi chỉ có một, cùng các nàng bất đồng.”
Dận Chân nghe thấy thế, tay đang không tự chủ siết lấy tách trà chậm rãi buông ra, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, Dận Chân phức tạp nở nụ cười: “Như thế được rồi.”
Dận Hữu rất ít thấy Dận Chân lộ ra nụ cười như vậy, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên nét lạnh lùng, tựa hồ cùng nụ cười kia không tương xứng, trong lòng y ẩn ẩn cảm thấy có chút khó chịu, đứa nhỏ mình trông lớn lên, rốt cục trở nên càng lúc càng giống một người bí hiểm, có lẽ thẳng đến khi hắn trở thành vị đế vương cao cao tại thượng, đó là lúc ai cũng nhìn không thấu hắn.
Hương vị cao xử bất thắng hàn (chỗ cao khó tránh lạnh lẽo). . . Dận Hữu bỗng nhiên cười, chỉ cần Dận Chân đối với y chân thật một ngày, y liền sẽ không giả dối đối với hắn, ban đầu tiếp cận Dận Chân bởi vì tương lai hắn sẽ là đế vương, thật ra y đã sớn đem cái đứa nhỏ mình trông coi lớn lên đặt ở trong lòng. Đều nói hoàng gia không có chân tình, từ ba tuổi đến hiện tại, đứa bé này không phải luôn ở hậu cung che chở mình hơn mười năm sao?
“Tứ ca, ngươi có phúc tấn không phải vẫn đối tốt với ta sao?” Dận Hữu hơi hơi nghiêng người, đầu duỗi tới cái bàn con, cách Dận Chân càng thêm gần: “Ta cũng vậy.”
Lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn mỹ này, Dận Chân đột nhiên muốn đưa tay xoa cặp mắt hoa đào xinh đẹp kia, nhưng chỉ là một cái chớp mắt, hắn liền cong khóe miệng, đưa tay gõ gõ cái trán Dận Hữu: “Ta đây liền muốn hảo hảo nhìn, nếu ngươi đối với Tứ ca không tốt, ta liền đem ngươi nhốt vào một gian phòng, cho ngươi không thể nhìn thấy nữ nhân của ngươi nữa.”
Liếc xéo Dận Chân, Dận Hữu rụt đầu về, nâng tách trà uống một ngụm, nghĩ nghĩ rồi nâng cằm: “Tứ ca, ngươi sẽ không có cơ hội đó.”
“Không có cơ hội là tốt rồi.” Dận Chân cười nhìn y, nâng chung trà lên, mở nắp, thổi một ngụm lá trà trên mặt nước, trong con ngươi có cái gì đó lấp lánh, cuối cùng hóa thành ý cười.
Dận Hữu liếc Dận Chân, ẩn ẩn có một loại lỗi giác quái dị, trong lòng âm thầm cảm khái, chẳng lẽ mạng mình trời sinh chịu khổ sao, hồi cung uống chút trà ngon, ăn chút điểm tâm tinh mỹ, mà sao trong lòng vẫn thấp thỏm lo âu.
Tại quý phủ của Bát a ca, Dận Tự đem thiệp mời giao cho một thái giám bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa, trên mặt lộ ra nụ cười.
Hiếm khi thời tiết tốt như vậy, các huynh đệ đều ở trong kinh thành, không hảo hảo tụ họp làm sao được?