Đọc truyện Thiên Hương Tiêu – Chương 17
Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn lên mặt Dư Diệc Lạc, cười nói:
“Chỉ một mình ta quay về, ông không hề cảm thấy kỳ lạ sao?”.
Dư Diệc Lạc nói:
“Phu nhân thông minh hơn người, chắc đã sớm có sắp xếp, không cần thuộc hạ phải lo lắng”.
Cốc Hàn Hương đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt, thở dải buồn bã, nói:
“Hầu hết những người biết ta, đều say mê nhan sắc của ta, chỉ duy có một mình tiên sinh thì khác hẳn, ông đối với ta không hề ham muốn”.
Dư Diệc Lạc thở dài nhẹ một tiếng:
“Phu nhân quá khen”. Ôm quyền ở trước ngực lách người lui ra.
Đêm ấy Dư Diệc Lạc như nằm trên nệm gai, suốt đêm ngủ không yên, Cốc Hàn Hương đột nhiên quay về, đã đem lại cho y nỗi thắc mắc không thể nào giải tỏa được, nỗi thắc mắc ấy khiến y không ngủ được.
Cho đến sau canh năm, y mới buồn ngủ, trong mơ màng chợt nghe tiếng gõ cửa phòng, mở mắt nhìn ra, chỉ thấy Chung Nhất Hào và Mạch Tiểu Minh một trước một sau bước vào trong phòng.
Chỉ nghe Mạch Tiểu Minh oang oang nói:
“Trại Đồ Long cái gì, trại con rùa thì có, ta phải đốt cho chúng không còn mảnh ngói”.
Dư Diệc Lạc nghe y mắng rất độc địa, biết rằng hai người đã tay không quay về, vội vàng ngồi dậy nói:
“Các người đã về”.
Chung Nhất Hào nói:
“Đã quay về! Có tin tức của phu nhân không?”.
Dư Diệc Lạc nói:
“Các người đi không lâu, phu nhân đã an toàn quay về, giờ đây đang ngủ”.
Chung Nhất Hào trầm ngâm không nói, tháo thanh miến đao ở eo xuống rồi lên giường nằm ngủ.
Hai người tựa như vừa trải qua một trận kịch chiến, trông rất mệt mỏi, Mạch Tiểu Minh ném kiếm, ngã xuống giường ngủ vùi.
Dư Diệc Lạc trong lòng vốn có nhiều điều muốn nói với Chung Nhất Hào, nhưng thấy y mệt mỏi như thế, không nỡ gọiy dậy, chỉ đành tạm giữ ở trong lòng, mơ màng chìm vào giấc ngủ say nồng.
Ba người ngủ một trận say sưa, cho đến cuối giờ thân mới thức dậy. Hình như Cốc Hàn Hương đã sớm đợi ở trong phòng, ba người vừa tỉnh dậy, Miêu Tố Lan lập tức đến mời.
Chung Nhất Hào nói:
“Đêm qua các người đi đâu?”.
Miêu Tố Lan mỉm cười, nói:
“Tiện thiếp không hề rời khỏi khách sạn Kim Long!”.
Mạch Tiểu Minh nhảy tót xuống giường, rít lên:
“Ngươi nói dối, đêm qua bọn chúng tôi quay về không hề thấy một ai, thế mà lại bảo không ra ngoài …”.
Miêu Tố Lan nói:
“Ngươi phải nói có phép tắc một chút, cái gì mà nói dối?”.
Dư Diệc Lạc sợ hai người lại cãi ầm lên, vội vàng nói:
“Phu nhân ở đâu?”.
Miêu Tố Lan nói:
“Phu nhân đang ở trong phòng đợi các vị, chắc có mấy việc muốn nói với các vị”.
Chung Nhất Hào nhìn hai người Dư, Mạch nói:
“Chúng ta đi thôi”. Rồi ra bên ngoài trước.
Dư Diệc Lạc, Mạch Tiểu Minh, Miêu Tố Lan kéo theo sau, bước vào trong phòng Cốc Hàn Hương.
Chỉ thấy bọn Lý Kiệt, Lưu Chấn, Hà Tông Huy, Văn Thiên Sinh, Vạn Ánh Hà chia nhau ngồi hai bên, Cốc Hàn Hương ngồi ở giữa.
Cốc Hàn Hương thấy họ, lập tức đứng dậy, cười nói:
“Các vị ngủ thật say …”.
Dư Diệc Lạc sững người, thầm nghĩ:
“Phải rồi, dù cho mệt mỏi cũng không đến nỗi tham ngủ đến khi mặt trời mọc ba cây sào mới thức dậy”.
Đang suy nghĩ thì Cốc Hàn Hương đã phẩy tay cười nói:
“Mời các vị ngồi! Ta có một việc rất hệ trọng, cần thương lượng với các vị”.
Cốc Hàn Hương nhẹ thờ dài, ánh mắt chậm rãi lướt qua mặt Dư Diệc Lạc, Chung Nhất Hào, Mạch Tiểu Minh nói:
“Chúng tôi suýt tý nữa không nhìn thấy ba vị nữa”.
Chung Nhất Hào giật mình, nói:
“Sao phu nhân lại nói như thế?”.
Cốc Hàn Hương hạ giọng nói:
“Đêm qua chúng tôi đều đã bị người ta ám toáng …”.
Chung Nhất Hào nói:
“Ai mà lớn gan như thế?”.
Cốc Hàn Hương cười nói:
“Người này trí kế đa đoan, không thể đề phòng được, tuy có bọn Lý Kiệt canh giữ ở ngoài phòng, nhưng y vẫn xông vào đây được”.
Chung Nhất Hào nói tiếp:
“Phải chăng là trại chủ của trại Kim Long?”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Điều này ta không biết”.
Nàng ngừng một lúc rồi lại nói:
“Y bảo trước canh ba đêm nay sẽ đến thăm các người, có chuyện cần bàn với các người”.
Dư Diệc Lạc, Chung Nhất Hào đều ngạc nhiên, không khỏi quay đầu lại ngó sau lưng.
Mạch Tiểu Minh thì lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
“Y đến đây, trước tiên phải đấu với đệ một trăm chiêu, có thể thắng được đệ, chúng ta mới nói chuyện với y!”.
Chung Nhất Hào đột nhiên chen vào nói:
“Phải chăng phu nhân đã quyết định ở lại đây gặp mặt người ấy?”.
Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn Giang Bắc tam long và bọn Miêu Tố Lan, hạ giọng nói:
“Hình như chúng ta giờ đây đã trúng mê dược của y, theo y nói, mê dược này phát tác rất chậm, nhưng một khi phát tác võ công của toàn thân cũng sẽ theo đó mà mất hết …”.
Chung Nhất Hào cười lạnh một tiếng, nói:
“Hừ, không thể tin được”.
Dư Diệc Lạc thì lắc đầu bảo:
“Chung huynh đừng gấp, lời của phu nhân không phải là không có căn cứ, như huynh đệ đây đêm qua tuy mệt mỏi, nhưng cũng không đến nỗi ngủ đến khi mặt trời mọc ba cây sào mới thức dậy, điều này chỉ e có chút nguyên nhân”.
Chung Nhất Hào sững người, im lặng không nói.
Cốc Hàn Hương thì thở dài nhẹ một tiếng, nói:
“Chung Nhất Hào, ta không cố ý gạt huynh, đêm qua bọn họ đều bị trúng mê dược, người ấy không hề phí chút sức mà có thể xông vào trong phòng của ta”.
Giang Bắc tam long và Văn Thiên Sinh không khỏi đỏ mặt, đồng thanh nói:
“Bọn chúng tôi bảo vệ không chu đáo, khiến cho phu nhân đã kinh hãi”.
Cốc Hàn Hương mỉm cười, quay đầu nhìn Miêu Tố Lan, nói:
“Chỉ có tỷ tỷ và ta không bị trúng mê dược, nhưng người ấy võ công cao cường, Miêu tỷ tỷ đã động thủ với y một hồi, biết không phải là địch thủ …”.
Dư Diệc Lạc nói:
“Lúc ấy bọn chúng tôi đang đuổi theo kẻ địch chưa quay về, cường địch đã thừa cơ xông vào …”.
Chung Nhất Hào lại nói:
“Người ấy trước tiên sai người dụ chúng tôi ra ngoài, sau đó lại dùng mê dược đánh ngã mọi người, rõ ràng đã sớm có mưu đồ, đệ và Mạch Tiểu Minh khi tìm đến trại Đồ Long, người trong trại cũng đã sớm có chuẩn bị, chúng tôi chưa vào trại thì đã bị cao thủ mai phục ở ngoài trại chặn lại, đánh đến hai canh giờ vẫn không thắng không bại, liên tưởng hai chuyện này, kẻ địch chắc chắn là trại chủ trại Đồ Long, trước mắt chỉ có một chuyện khiến cho tại hạ suy nghĩ không thông.
Dư Diệc Lạc hỏi:
“Chuyện gì?”.
Chung Nhất Hào nói:
“Bọn Hà huynh sớm đã cảnh giác, người ấy làm thế nào mà thần không biết quỷ không hay thi triển mê dược, đánh ngã mọi người?”.
Phi Thiên Long Hà Tông Huy nói:
“Nói ra thật xấu hổ, bọn huynh đệ sau khi Chung huynh, Dư huynh đuổi theo kẻ cường địch, vẫn canh giữ bốn bề phòng ngủ của phu nhân, đề phòng ám tóang, khoảng một bữa cơm vẫn không phát hiện được tung tích kẻ địch, nhưng lúc này đột nhiên thấy ở một mái nhà phía đông có ánh lửa, huynh đệ chạy đến xem xét, chỉ thấy một vật tựa như cây nhang đang cháy đỏ rực, định dùng chân đạp tất thì đột nhiên thấy một làn hương xông vào mũi, người ngất đi”.
Đa Trảo Long Lý Kiệt, Phú Hỏa Long Lưu Chấn cũng nói:
“Chúng tôi nghe tiếng Hà huynh ngã xuống, nhất tề đuổi đến, vừa chạy đến thì người đã ngửi thấy mê hương …”.
Dư Diệc Lạc chép miệng:
“Cách này rất ít người dùng, cũng không trách được ba các vị không cách nào phòng hờ, dù cho huynh đệ cũng khó ngờ đến”.
Văn Thiên Sinh nói:
“Tại hạ và sư muội canh giữ ngoài phòng thẩm mẫu, đột nhiên nghe tiếng động giống như ngói rơi xuống đất, khi nhặt lên xem thì té ra đó là một cái hộp giấy, một luồng hương lạ từ trong hộp xông ra, lập tức ngã xuống ngất đi”.
Chung Nhất Hào nói:
“Kẻ này có tâm cơ như thế, thuật sử dụng mê dược quả thực gây bất ngờ cho người ta, đúng là xảo quyệt vô cùng, nhưng Dư huynh và ta đều không ngửi phải mê hương của y, không biết cớ gì lại trúng độc?”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Điều này ta cũng không hiểu, nhưng khi bảo sẽ gặp lại ta, y đã đưa thuốc giải cho ta”.
Chung Nhất Hào tựa như ý vẫn chưa hết, môi mấp máy nhưng lại không nói ra, tựa như lời ấy rất khó nói.
Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:
“Y đối với ta rất lễ phép”.
Đây là điều mà Chung Nhất Hào muốn hỏi, Cốc Hàn Hương nói thẳng ra, Chung Nhất Hào lại cảm thấy áy náy, mặt đỏ ửng.
Dư Diệc Lạc đột nhiên cười lớn nói:
“Khi chúng ta rời khỏi Thiên Hương cốc, luôn lo lắng rằng không cách nào gây chú ý cho các nhân vật trong võ lâm, xem ra đã dư thừa, ở trạm dừng thứ nhất này, đã có cao thủ tìm đến, ngày sau không biết có bao nhiêu người theo đuổi chúng ta, gây nên cục diện gì”.
Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:
“Càng nhiều càng tốt, cao thủ trong chốn lục lâm đều tìm đến thì như vậy mới hay …”.
Cốc Hàn Hương phẩy tay, nói:
“Các vị nên nghỉ ngơi một lát, có lẽ đêm nay vẫn còn việc”.
Bọn Dư Diệc Lạc lần lượt lui ra.
Ngày hôm ấy rất tĩnh lặng, sau bữa cơm tối, Mạch Tiểu Minh kéo nhẹ tay áo Chung Nhất Hào, trước tiên rời khỏi phòng ngủ, đi đến một nơi vắng vẻ.
Chung Nhất Hào vội vàng đuổi theo, hỏi:
“Chuyện gì?”.
Mạch Tiểu Minh nói:
“Huynh phải chăng là rất phiền não?”.
Chung Nhất Hào ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời sắp lặn xuống, im lặng không nói.
Mạch Tiểu Minh nói:
“Huynh không cần gạt đệ, đệ biết trong lòng huynh rất đố kỵ người hẹn gặp sư tẩu đêm nay, còn sư tẩu thì có ý biện hộ cho y, trong lòng huynh nhất định cảm thấy khó chịu …”.
Chung Nhất Hào nhìn lướt Mạch Tiểu Minh một cái, vẫn không nói một lời.
Mạch Tiểu Minh hai mắt hấp háy, nói:
“Ta muốn giúp huynh giết kẻ này”.
Chung Nhất Hào nói:
“Phu nhân có ý bảo vệ cho y, chúng ta làm thế nào ra tay được?”.
Mạch Tiểu Minh nói:
“Chúng ta đừng để cho sư tẩu biết là được, đợi sau khi y và sư tẩu gặp mặt, đến khi cáo từ, chúng ta liền đuổi theo giết quách, hoặc mai phục ở một nơi nào đấy cản đường y”.
Chung Nhất Hào nói:
“Cứ quyết một lời như thế, đến lúc ấy đệ hãy nhìn ánh mắt của ta mà hành sự”.
Hai người bàn bạc ổn thỏa xong, trong lòng yên ổn, mỗi người về phòng vận khí điều tức, chuẩn bị cho trận ác chiến đêm nay.
Trời đã đến canh hai, Mạch Tiểu Minh nhảy xuống giường trước, đến bên giường Chung Nhất Hào, hạ giọng nói:
“Không còn sớm nữa, chúng ta đi xem thử!”.
Chung Nhất Hào chậm rãi mở hai mắt, bước xuống giường, thò đầu ra cửa sổ, nhìn lên trời, hạ giọng nói:
“Chúng ta hãy nấp ở ngoài phòng, âm thầm theo dõi”.
Mạch Tiểu Minh mỉm cười, nói:
“Được thôi!” rồi chạy về phía phòng ngủ của Cốc Hàn Hương.
Đó là một đêm không có trăng, ánh đèn từ trong phòng Cốc Hàn Hương rõ ràng rất sáng.
Hai người chọn xong vị trí thì nấp mình vào.
Cốc Hàn Hương đứng một mình trong phòng, nhắm mắt trầm tư.
Nàng đứng sững ở đấy, không biết đã bao lâu rồi.
Đột nhiên, nghe có tiếng ho nhẹ từ bên cạnh mình.
Cốc Hàn Hương giật mình, ngẩng đầu nhìn, thấy một nam tử trung niên người mặc trường sam, râu dài đến ngực đến bên cạnh.
Người này đến mà không gây ra tiếng động gì, Cốc Hàn Hương không biết y đã vào phòng từ lúc nào.
Nàng trấn tĩnh rồi hỏi:
“Ngài đến khi nào?”.
Đại hán trung niên ấy mỉm cười, nói:
“Ta đến đã lâu, không nỡ quấy rầy suy nghĩ của nàng, cho nên ta không lên tiếng”.
Cốc Hàn Hương xoay người lại, đến bên cái bàn có đặt cây đèn cầy, ngồi xuống, nói:
“Ngài có đem thuốc giải đến cho ta như đã hứa hay không?”.
Đại hán trung niên ấy cười nói:
“Đương nhiên đã đem đến!” thì tay vào trong lấy ra một đôi bình ngọc, đặt trên bàn, cười nói:
“Thuốc giải ở trong bình bạch ngọc này, còn trong bình thúy ngọc là loại thuốc mê hồn do ta điều chế, loại thuốc này không màu không vị, lúc nào cũng có thể dùng được, đối với hành động trên giang hồ của nàng sẽ rất có ích”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Vật quý báu thế này, ngài mang đến tặng, tiểu nữ rất cảm kích”. Rồi đưa tay cầm lấy đôi bình ngọc.
Động tác của đại hán trung niên ấy càng nhanh hơn nàng, tay phải vươn ra, đã chụp lại đôi bình ngọc ấy, nói:
“Tại hạ đem hai loại thuốc quý giá này đến đây, đương nhiên có lòng muốn dâng tặng, song …”.
Cốc Hàn Hương thấy y đột nhiên không nói, nén không được hỏi:
“Song cái gì?
Hãy cứ nói”.
Đại hán trung niên ấy cười nhẹ, nói:
“Song, trong đời tại hạ, không muốn tặng ai cành cây ngọn cỏ, dù cho bức một cọng lông mà lợi cho thiên hạ, tại hạ cũng không muốn làm, hai món thuốc quý giá này, làm sao có thể tặng suông cho nàng?”.
Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:
“Ta đã sớm chuẩn bị”. Rồi chậm rãi cởi áo bào trắng ở bên ngoài, lột từ trên cổ ra một sợi chân châu.
Sợi chân châu này, hạt nào cũng sáng lấp lánh như ánh nến, trong đó có hai hạt liền nhau lớn như long nhãn, ánh sáng của sợi chân châu lấp lánh cả căn phòng, chỉ một hạt thôi cũng giá trị liên thành.
Cốc Hàn Hương lưu luyến nhìn chuỗi chân châu một hồi, rồi chậm rãi đưa tới, nói:
“Tiểu nữ dùng chuỗi chân châu này đổi lấy thuốc giải độc và thuốc mê của ngài, thế nào?”.
Người ấy mỉm cười, đưa tay nhận lấy sợi chân châu, cúi đầu xem xét. Cốc Hàn Hương nhẹ thở dài, nói:
“Chúng tôi có thực sự trúng độc hay không, giờ đây rất khó nói, nhưng tiểu nữ thà tin là có chứ không muốn tin là không, cho nên chấp nhận dùng chuội minh châu này mà trao đổi với ngài”.
Người ấy lấy sợi chân châu kiểm tra một hồi, lại trả về cho Cốc Hàn Hương, nói:
“Sợi chân châu này tuy hạt nào cũng giá trị liên thành, nhưng chuỗi hạt của tại hạ còn quý giá hơn của nàng, nàng nếu không đành trao đổi, vậy hãy cứ giữ lại”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Nói như thế, ắt hẳn ngài tặng không cho chúng tôi thuốc giải độc?”.
Đại hán trung niên ấy cười nói:
“Trong đời tại hạ chưa bao giờ có ngoại lệ này, đối với cô nương cũng không thể khác được”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Chuỗi chân châu quý giá thế này vẫn không bằng bình thuốc giải độc của ngài hay sao?”.
Đại hán trung niên ấy nói:
“Minh châu tuy quý, nhưng vẫn là vật có giá …”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Đáng tiếc tiểu nữ chẳng còn vật gì quý giá hơn chuỗi minh châu này nữa”.
Người ấy cười nói:
“Có, cô nương có một thứ quý nhất, không phải kim ngân châu báu có thể mua được”.
Cốc Hàn Hương ngạc nhiên nói:
“Thật không? Sao tiểu nữ lại không biết?”.
Đại hán trung niên ấy nói:
“Vật này vẫn đi theo bên cạnh cô nương”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Chỉ cần tiểu nữ có thì sẽ không tiếc, ngài cứ nói ra!”.
Đại hán trung niên ấy mỉm cười nói:
“Cô nương hãy cứ thử nghĩ xem, có lẽ sẽ nghĩ ra được”.
Cốc Hàn Hương như hiểu ra, nói:
“Hay là cứ tự nói đi vậy!”.
Đại hán trung niên ấy cười nói:
“Trong lòng cô nương chắc đã có tính toán, đó chính là sắc đẹp của cô nương …”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Chả lẽ sắc đẹp cũng có thể dùng để trao dổi hay sao?”.
Đại hán trung niên ấy nói:
“Sắc đẹp của cô nương đủ cho người ta bỏ ngủ quên ăn”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Vậy ngài hãy ngồi ở đây, ngắm tiểu nữ một ngày một đêm vậy!”.
Đại hán ấy trung niên chậm rãi bước tới, đưa tay nắm lấy bàn tay Cốc Hàn Hương.
Cốc Hàn Hương vội vàng thối lui, nói:
“Ngài muốn làm gì?”.
Đại hán ấy thản nhiên mỉm cười, nói:
“Chả lẽ cô nương không lo cho tính mạng của bản thân và thuộc hạ hay sao?”.
Cốc Hàn Hương khựng người, nói:
“Rốt cuộc ngài muốn thế nào?”.
Đại hán trung niên ấy trầm ngâm một hồi, nói:
“Cô nương quả thật không hiểu sao?
Hay là giả vờ không hiểu?”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Tiểu nữ có hiểu chút ít, nhưng vẫn không hiểu lắm, chi bằng ngài cứ nói thẳng ra vậy! Đại hán ấy mỉm cười, nói:
“Những lời này, quả thực rất khó nói ra”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Trong phòng chỉ có hai người chúng ta, chả lẽ ngài e thẹn hay sao?”.
Đại hán trung niên ấy nói:
“Cô nương cứ hỏi thế này, tại hạ chỉ đành nói …”.
Y ngừng một lát rồi lại nói:
“Nếu như cô nương hứa ở bên cạnh tại hạ hai ngày, tại hạ sẽ tặng hai bình dược vật này”.
Cốc Hàn Hương gật đầu nói:
“Được thôi! Ngài hãy đưa hai bình thuốc trước cho tiểu nữ”.
Đại hán trung niên ấy tựa như không ngờ nàng lại dễ dàng chấp nhận như thế, sững người nói:
“Cô nương đã hứa?”.
Cốc Hàn Hương gật nhẹ đầu nói:
“Đã hứa”.
Đại hán trung niên ấy quả nhiên đưa bình thuốc cho Cốc Hàn Hương, Cốc Hàn Hương nhận bình thuốc, mỉm cười nói:
“Tiểu nữ hứa thì hứa, song bây giờ thì chưa được”.
Đại hán trung niên ấy mặt biến sắc nói:
“Tại sao?”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Bọn chúng tôi có trúng độc hay không hiện giờ vẫn chưa biết được, bình thuốc giải độc của ngài có công hiệu hay không, tiểu nữ cũng chưa rõ, đợi tiểu nữ chứng minh được lời của ngài không sai, tiểu nữ sẽ thực hiện theo lời hứa”.
Đại hán trung niên ấy cười nói:
“Nói không sai, nhưng tâm nguyện này của cô nương quả thực quá xa, nếu như trong một tháng mà không chứng minh được, chả lẽ tại hạ phải đợi một tháng hay sao?”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Tiểu nữ đã hứa với ngài, nhất định sẽ không lừa gạt ngài, hãy quay về đi, hai ngày sau hãy đến gặp tiểu nữ”.
Hai câu nói này rất dịu dàng, đại hán trung niên ấy thở dài nhẹ một tiếng, đưa tay ra, nói:
“Để tại hạ cầm tay cô nương một chốc, có được không?”.
Cốc Hàn Hương mỉm cười, chậm rãi đưa tay ra, đặt lên tay của y, dịu dàng nói:
“Hãy kiên nhẫn chờ đợi! Trăng kia rọi xuống nhân gian, nhưng đêm nào cũng chỉ có một vầng trăng ấy”.
Đại hán trung niên ấy lộ ra vẻ thích thú và buồn bã, rõ ràng là y đã bị khuất phục dưới sắc đẹp của Cốc Hàn Hương, cho nên tâm tình lúc này không biết là buồn hay vui.
Giọng cười nhỏ nhẹ của Cốc Hàn Hương lại vang lên bên tai của đại hán trung niên ấy:
“Thời gian không còn sớm nữa, ngài vẫn chưa quay về ư?” rồi chậm rãi rút tay về.
Đại hán trung niên ấy đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
“Sắc đẹp của cô nương tuy lần đầu xuất hiện trên giang hồ, nhưng vì cách ăn mặc kỳ lạ của các người, đã sớm gây sự chú ý cho lục lâm miền Tây Bắc, chỉ e từ nay các người phải gặp nhiều phiền não”.
Cốc Hàn Hương cười nói:
“Bọn chúng tôi ăn mặc như thế này là muốn tìm lấy phiền toái, ngài không cần lo lắng có thể chúng tôi, chúng tôi càng gặp phiền thì càng tốt”.
Đại hán trung niên ấy nghe mà ngạc nhiên, trầm ngâm không nói, một lúc lâu, đột nhiên như hiểu ra, nhìn Cốc Hàn Hương rồi nói:
“Nói như thế, cách ăn mặc gây chú ý của cô nương, phải chăng là có dụng tâm khác?”.
Cốc Hàn Hương cười nói:
“Tiểu nữ nếu không có dụng tâm khác, tại sao lại xuất đầu lộ diện thế này”.
Người ấy đột nhiên phấn chấn tinh thần, nói:
“Không biết cô nương có thể cho tại hạ biết dụng tâm ấy, có lẽ tại hạ có thể giúp được một tay”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Ngài rất thông minh, nhưng đảm khí và võ công thế nào?”.
Người ấy cười nói:
“Không phải nói khoác, nếu cô nương có thể khiến cho tại hạ cam lòng nghe lệnh, tại hạ so với những người đi cùng với cô nương mạnh hơn gấp trăm lần”.
Cốc Hàn Hương cười nói:
“Ngài rất bình tĩnh, chẳng có chút gì giống như động lòng trước nhan sắc của tiểu nữ”.
Người ấy trầm ngâm một hồi, nói:
“Cô nương không cần chờ cái hẹn hai ngày với tại hạ, muốn lên đường bỏ đi, trước tiên tại hạ cắt đứt tơ tình, rồi nghĩ cách rửa cái hận cô nương gạt tại hạ hôm nay, nếu như tình này khó giải, tự nhiên sẽ nghe lệnh cô nương”.
Cốc Hàn Hương cười nói:
“Rất tốt, kẻ thù trong lòng của tiểu nữ có rất nhiều, vả lại đa số đều là tôn sư của một phái trên giang hồ hiện nay, so với ngài còn cao cường hơn rất nhiều, thêm một kẻ thù như ngài nữa cũng chẳng có hề gì”.
Người ấy đột nhiên ôm quyền cười nói:
“Tốt, nếu như tại hạ không kuất phục trước nhan sắc của nàng, trong vòng mười ngày nữa toàn bộ các người sẽ chết …”.
Cốc Hàn Hương phất tay cười nói:
“Ngài hãy mau quay về, ngài đối với tiểu nữ thế này, nếu như bị bọn thuộc hạ của tiểu nữ thấy được, họ sẽ không tha cho ngài”.
Người ấy càng tức tối hơn, cười lạnh một tiếng, nói:
“Dựa vào mấy thuộc hạ của cô nương mà cũng có thể làm hại được tại hạ?” rồi chậm rãi giở tay phải, đang định phất ra, đột nhiên nghe sau lưng vang lên một thanh âm lạnh lùng, bảo rằng:
“Ngừng tay”.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một trung niên anh tuấn tuổi khoảng tam tuần, một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi sánh vai đứng ở đấy, hai người ngoài tay phải cầm binh khí, tay trái cũng giở cao, tựa như trong tay đã nắm sắn ám khí.
Tay phải đang giơ cao của trung niên đại hán ấy đột nhiên búng nhẹ một cái, một mảng bột trắng phóng thẳng về phía Cốc Hàn Hương.
Bột trắng này rất nhỏ, khi bay không hề phát ra tiếng, dưới ánh nến yếu ớt, rất khó nhận ra được.
Sau khi tay trái búng một cánh ra sau, thì chậm rãi nói:
“Hai vị khí thế hung hăng, chắc là muốn tỷ thí với tại hạ vài chiêu?”.
Mạch Tiểu Minh lo rằng đánh nhau sẽ làm tổn hại đến Cốc Hàn Hương, nói:
“Nếu ngươi có ý động thủ, chi bằng chúng ta hãy chọn một nơi rộng rãi, căn phòng này quá nhỏ hẹp”.
Người ấy cười nói:
“Đừng lo lắng rằng ta dùng nàng làm con tin, đối phó với hai vị, có lẽ không dùng đến thủ đoạn như thế”.
Chung Nhất Hào cười lạnh một tiếng, nói:
“Nghe khẩu khí của ngươi cuồng ngạo như vậy, chắc ngươi chính là trại chủ của trại Đồ Long, lãnh tụ của lục lâm miền Tây Bắc”.
Đại hán trung niên ấy hơi khựng người lại, buông giọng cười lớn, nói:
“Ta từ nơi đến mà đến, nơi đi mà đi, gặp nhau chưa chắc quen biết, tại hạ là ai, hai vị không cần phí sức đoán mò”.
Mạch Tiểu Minh nói:
“Ai hỏi danh tánh của ngươi, muốn đánh thì đánh, mau ra đây!”.
Đại hán trung niên ấy mặt biến sắc, sải bước về phía chỗ hai người đứng.
Khi sắp đến gần hai người, đột nhiên giở tay lên, búng nhẹ ra một cái.
Chung Nhất Hào kinh nghiệm già dặn, hai mắt nhìn vào hai tay của y, thấy y giơ tay búng một cái, lập tức giở đao đâm đến.
Người này muốn dùng thuốc mê giấu trong tay búng vào hai người, nào ngờ Chung Nhất Hào đã đoán được, ra tay trước, buộc cho y không thể nào nhắm thẳng được hai người, chỉ đành phấtx một cái, rải thuốc giấu trong tay xuống đất.
Mạch Tiểu Minh đột nhiên giở kiếm chặn đao thế của Chung Nhất Hào, nói:
“Để y bước ra, chúng ta cùng động thủ cũng không muộn …”.
Chung Nhất Hào nhủ thầm:
“Không sai, mình buộc y vào lại trong phòng, há chẳng phải đã đúng theo ý của y hay sao, nếu sắp thất bại, y lại bắt Cốc Hàn Hương làm con tin”.
Yù nghĩ ấy lướt qua, vội vàng thối lu về sau hai bước, chừa ra một lối.
Đại hán trung niên ấy chậm rãi bước đến gần cửa, đột nhiên hạ eo, người vọt lên như mũi tên, khi hạ người xuống thì đã ra đến hai trượng.
Chung Nhất Hào cười lạnh một tiếng, tay phải giương lên, một luồng ngân quang bắn thẳng tới, Mạch Tiểu Minh phóng vọt người đuổi theo.
Người ấy tựa như đã đoán được rằng bọn Chung Nhất Hào nhất định sẽ phóng ra ám khí, sau khi chân chạm đất, lập tức chồm về phía trước, ngực trước ép xuống đất, tránh được một nắm ngân châm của Chung Nhất Hào phóng tới.
Nhưng y đã chậm một bước, không thể nào tránh được sự truy đuổi của Mạch Tiểu Minh, thân người y chưa đứng dậy, trường kiếm trong tay của Mạch Tiểu Minh đã mang theo một luồng hơi lạnh chém tới.
Người này võ công không kém, lâm nguy mà không loạn, hít một hơi, thân người nhào ra một bên.
Mạch Tiểu Minh ra tay rất hiểm hóc, thanh trường kiếm xoay tròn, kiếm quang bắt đầu chụp lên thân hình của người ấy.
Người ấy không thể nào thoát ra được kiếm thế của y, cũng không thể đứng lên được.
Chung Nhất Hào vội vàng đuổi tới, thấy hai người đang quần nhau, lập tức phóng ra một chiêu “Độc mãng xuất huyệt”, đao quang như tuyết, hòa với kiếm ảnh trùng trùng chụp xuống.
Chỉ nghe đại hán trung niên ấy quát lớn một tiếng, đột nhiên vọt người dậy, tay phải phất một cái, bạch quang lấp lánh, rồi tiếng binh khí giao nhau, thanh huyễn đao của Chung Nhất Hào, kiếm thế của Mạch Tiểu Minh đều bị chấn động đến bay tạt ra.
Ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy đại hán ấy trong tay phải cầm một loại binh khí như đoản kiếm, đứng sừng sững ở đấy.
Mạch Tiểu Minh sững người, nói:
“Ta còn tưởng ngươi không mang theo binh khí trên người!” rồi chem. Xéo thanh kiếm đến.
Y cố ý hỏi người ấy một câu, kéo dài thời gian, thuận tiện gây chú ý cho Chung Nhất Hào, Chung Nhất Hào bất giác cũng giở đao chém đến.
Té ra một kiếm này của y chính là chiêu đầu tiên trong thuật hợp kích của hai người.
Trong tay người ấy là một vật có hàn quang lấp lánh giống kiếm mà không phải kiếm, trông rất kỳ lạ, không phải đoản kiếm cũng không phải trủy thủ, chỉ thấy y vung tay một cái, đã đánh bật được kiếm thế của Mạch Tiểu Minh, tung cước đá vào tay phải của Chung Nhất Hào.
Chung Nhất Hào vội vàng thối lui hai bước, tránh được một cước của y, y đột nhiên phát giác võ công của người này cao hơn mình dự liệu rất nhiều, hạ giọng nói với Mạch Tiểu Minh:
“Mau ngừng tay lại!”.
Mạch Tiểu Minh y theo lời thối lui hai bước, giở ngang thanh trường kiếm ở trước ngực.
Chỉ nghe người ấy cười lạnh một tiếng nói:
“Mười người các ngươi đều đã trúng kịch độc, bảy ngày sau độc tính sẽ phát tác, toàn thân thối rữa, giờ đây hy vọng sống duy nhất của các người là trong vòng bảy ngày, ta đến đây cứu các người …”.
Mạch Tiểu Minh tức giận nói:
“Vậy ngươi đưa thuốc giả cho sư tẩu ta?”.
Trung niên đại hán nói:
“Loại thuốc ấy là thật”.
Chung Nhất Hào nói:
“Đừng nói bọn chúng ta không hề cảm thấy bị trúng độc, dù cho có thực sự trúng độc, đã có thuốc giải còn sợ quái gì nữa?”.
Người ấy nói:
“Không sai, tại hạ đã trao thuốc giải cho vị cô nương ấy, nhưng đáng tiếc là, tại hạ vẫn chưa dạy cho cô nương ấy cách dùng”.
Chung Nhất Hào cười lạnh một tiếng, nói:
“Đã có thuốc giải, sợ gì không dùng?
Điều ấy không cần ngươi lo lắng”.
Trung niên đại hán nói:
“Giờ đây thuốc giải độc môn của các đại môn phái, đa số đều có pha chế với kịch dộc, nếu như người không biết dùng mà cứ dùng bừa, không những không thể cứu được mà còn khiến cho nạn nhân tánh mạng cũng khó giữ”.
Chung Nhất Hào trầm tư một lát, phất tay nói:
“Ngươi hãy đi đi!”.
Người ấy cười lạnh một tiếng, xoay người bước đi.
Mạch Tiểu Minh ngạc nhiên nói:
“Tại sao huynh thả y?”.
Chung Nhất Hào nói:
“Ta phải coi thử chúng ta có thực sự trúng độc hay không”.
Mạch Tiểu Minh chép miệng:
“Đến khi huynh biết được mình trúng độc, người ấy đã sớm đi mất dạng!”.
Chung Nhất Hào lặng lẽ không nói, xoay người đi vào trong phòng của Cốc Hàn Hương.
Mạch Tiểu Minh hơi trầm ngâm, cũng phóng vào trong phòng của Cốc Hàn Hương, Cốc Hàn Hương đang ngồi dưới ánh nến, không biết đang nghĩ dì.
Chung Nhất Hào, Mạch Tiểu Minh bước vào phòng, nàng vẫn như không hề hay biết.
Mạch Tiểu Minh cố ý ho mạnh một tiếng, nói:
“Sư tẩu, người ấy để lại thuốc giải cho sư tẩu?”.
Cốc Hàn Hương như tỉnh cơn mê, quay phách đầu lại, nhìn hai người rồi nói:
“Để lại!”.
Nàng tựa như đang nghĩ đến một vấn đề hệ trọng, chỉ đáp một câu rất ngắn gọn, rồi lập tức chìm vào trong sự trầm tư ấy.
Chung Nhất Hào chậm rãi bước đế, hạ giọng nói:
“Người ấy có cho phu nhân biết chúng ta đã trúng độc gì hay không?”.
Cốc Hàn Hương thở dài nhẹ một tiếng, nói:
“Y đã nói, nhưng y đã để lại thuốc giải, đương nhiên không cần phải sợ nữa!”.
Chung Nhất Hào nói:
“Phu nhân làm sao biết thuốc giải độc của y là thật?”.
Cốc Hàn Hương hơi sững người, nói:
“Ta nghĩ y không dám lừa gạt, giờ đây ta đang suy nghĩ một chuyện rất hệ trọng, các người đừng quấy rầy ta”.
Chung Nhất Hào, Mạch Tiểu Minh trong lòng tuy có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhưng thấy vẻ khó chịu của nàng, chỉ đành im lặng lui ta.
Hôm sau trời chưa sáng, mọi người đã rời khỏi thành Trường An.
Sáu thớt ngựa khỏe, một chiếc xe la rong ruổi giữa đồng nội bao la.
Sau khi bịn họ rời khỏi khách sạn Kim Long được hai canh giờ, lại có tám thớt khoái mã rời thành Trường An đến trưa, mọi người đã cách thành Trường An năm mươi dặm, mấy thớt ngựa khỏe cũng chạy đến nỗi toát mồ hôi đầy người.
Cốc Hàn Hương thò đầu ra nhìn, hạ giọng nói với Dư Diệc Lạc đang đánh xe ở phía trước:
“Dừng lại trong khu rừng kia nghỉ ngơi một chốc”.
Dư Diệc Lạc phất roi đánh bốp một tiếng, hai thớt la kéo xe đột nhiên rẽ ngoặc, phóng về phía mảnh rừng bên cạnh.
Cốc Hàn Hương chậm rãi bước xuống xe, đưa mắt nhìn quần hào, cười nói:
“Ta nghĩ bọn chúng nhất định sai người đuổi theo chúng ta”.
Chung Nhất Hào nói:
“Ý của phu nhân, phải chăng là chờ bọn chúng?”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Ta phải điều tra lai lịch của người ấy, từ bọn người này và phương pháp dùng thuốc giải độc”.
Nàng ngừng hồi lâu rồi mới nói tiếp:
“Các người mau ẩn nấp trong rừng, ta sẽ dụ bọn chúng vào rừng, rồi sau đó giăng lưới bắt gọn”.
Miêu Tố Lan đột nhiên nhảy xuống xe, cười nói:
“Để tỷ cùng muội đi dụ địch”.
Cốc Hàn Hương cười nói:
“Được thôi!” rồi nắm tay Miêu Tố Lan bước ra ngoài rừng.
Hai người ngồi xuống bên vệ đường, nhìn về con đường dẫn tới Trường An.
Bọn họ thì thầm hồi lâu, Cốc Hàn Hương rốt cuộc mặt e thẹn gật đầu.
Cốc Hàn Hương chưa bao giờ rối trí như lúc này, nàng tuy dã có lòng lợi dụng sắc đẹp của mình, nhưng trong tâm lý của nàng, vẫn còn sự trói buộc và e ngại, sự trói buộc này đã bị mấy câu của Miêu Tố Lan giải tỏa, nàng có chút e sợ, có chút e thẹn, để lại nỗi thống khổ to lớn cho người ta …”.
Đột nhiên trên đường bụi tung mù mịt.
Miêu Tố Lan đột nhiên đứng dậy, nói:
“Đến rồi!”.
Cốc Hàn Hương chậm rãi đưa tay, nắm lấy tay Miêu Tố Lan, nói:
“Tỷ tỷ, tiểu muội có chút e ngại”.
Miêu Tố Lan điềm nhiên cười, nói:
“Từ từ rồi muội sẽ quen thôi”.
Ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy thấp thoáng những thớt khoái mã đang phóng tới.
Miêu Tố Lan cảm thấy lòng bàn tay Cốc Hàn Hương không ngừng tuôn mồ hôi, quay đầu lại mỉm cười, hạ giọng nói:
“Muội muội, giang hồ hiểm ác vô cùng, không phải muội chinh phục người khác, thì cũng bị người ta chinh phục, muội hãy mạnh dạn lên”.
Chỉ thấy ngựa phóng như tên bay, trong khoảnh khắc đã đến phía trước mặt hai người.
Người đi đầu đột nhiên giật dây cương, thớt khoái mã chợt ngừng lại.
Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn bọn người ấy, nhè nhẹ kéo Miêu Tố Lan, chậm rãi xoay người bước vào trong rừng.
Người đi đầu là một đại hán mắt to mày rậm, lưng hổ eo gấu, dáng vẻ rất oai võ, đột nhiên nhảy xuống ngựa, quát lớn:
“Đứng lại”.
Tiếng quát to như sấm đến nỗi vang vọng trong tai người ta ong ong.
Cốc Hàn Hương ngừng lại, quay đầu mỉm cười, dịu dàng hỏi:
“Chuyện gì?”.
Giọng nói của nàng nhỏ nhẹ, nghe rất vui tai, đại hán ấy khựng người lại, chậm rãi bước tới.
Miêu Tố Lan e ngại y ra tay bất ngờ, lách người một cái, chặn phía trước mặt Cốc Hàn Hương nói:
“Phu nhân chúng tôi là thân phận thế nào, há để cho hạng phàm phu tục tử các người đến gần, có điều gì thì hãy cứ đứng đấy mà nói!”.
Đại hán ấy hơi trầm ngâm, nói:
“Tại hạ phụng lệnh đến đây, chỉ là cho biết cách dùng thuốc giải mà thôi …”.
Cốc Hàn Hương mỉm cười nói:
“Nếu có ý tốt mà đến, vậy hãy mời vào trong rừng ngồi xuống!” rồi xoay người bước chậm về phía trước.
Đại hán ấy phất tay một cái, bảy đại hán còn lại đều nhảy xuống lưng ngựa, rút ra binh khí, bước đi đầy cảnh giác.
Cốc Hàn Hương quay đầu lại nhìn, không khỏi nhíu mày, hạ giọng nói:
“Bọn chúng như thế, chỉ e không dễ đối phó”.
Miêu Tố Lan mỉm cười, nói:
“Người đi đầu, xem ra tuy thân hình cao lớn, trông rất đáng sợ, chẳng qua chỉ có sức mạnh trời cho, nếu luận về chân tài thực học, chỉ e ngay cả tiện thiếp cũng địch không nổi …”.
Nàng nghĩ ngợi một lát rồi nói:
“Muội muội, chúng ta hãy dùng y làm thí nghiệm.
Tỷ đã lấy từ tay Thiên Ma rất nhiều dược vật, từ lúc vào Mê Tông Cốc thì không được dùng nữa, giữ đã lâu, những loại thuốc này nữa, nhưng không ngờ hôm nay lại đem ra trở lại, đợi lát nữa biết cách dùng, với dung nhan tuyệt sắc của muội, nhất định sẽ gây một trận sóng gió trên giang hồ, khiến cho trời long đất lở, quỷ thần không yên …”.
Cốc Hàn Hương cười nói tiếp:
“Giống như một trận bão, thổi bụi cát bay đầy trời”.
Đang cười nói thì đã vào trong rừng.
Trong giang hồ có quy củ gặp rừng thì không vào, đại hán ấy xầm thanh quỷ đầu đao, dừng lại ở ngoài rừng, cao giọng nói:
“Cô nương nếu không có gì căn dặn nữa, tại hạ sẽ ở ngoài rừng chờ đợi”.
Cốc Hàn Hương nảy ra một ý, quay đầu nói:
“Ngài chờ ai?”.
Đại hán ấy nói:
“Chờ đầu lĩnh của tại hạ”.
Cốc Hàn Hương không thèm màng đến y nữa, xoay người bước vào trong rừng, ngồi xuống bên cỗ xe la, hạ giọng nói với Miêu Tố Lan:
“Tỷ tỷ, bọn chúng không chịu vào, chúng ta phải làm thế nào đây”.
Miêu Tố Lan nói:
“Muội muội đừng lo, bọn chúng chờ chẳng được bao lâu, hãy an tâm vào trong xe nghỉ ngơi! Nhân lúc này, tỷ sẽ chỉ cách dùng dược vật cho muội”.
Cốc Hàn Hương ngạc nhiên nói:
“Dược vật gì?”.
Miêu Tố Lan cười nói:
“Đừng hỏi, sau này muội tự nhiên sẽ biết”.
Hai người quả nhiên vén rèm xe, bước vào trong xe.
Bọn Chung Nhất Hào đang ẩn mình, thấy tám đại hán ấy ngồi ở ngoài rừng, không chịu vào, trong lòng bồn chồn, nhưng không thể lộ diện được.
Hai bên cứ kiên trì khoảng một bữa cơm, đại hán ấy tựa như không nhịn được, bước về cỗ xe la.
Chung Nhất Hào thấy đối phương chỉ có một người tiến vào, lòng thầm nhủ:
“Một mình y vào rừng, chẳng có tác dụng dụ địch, nhưng cũng không tiện để lộ hành tung, để cho kẻ địch phát giác trong rứng có mai phục”.
Bọn họ đã hẹn trước, tất cả phải lấy hành động của Chung Nhất Hào làm chuẩn, y không ra tay, mọi người chỉ đành lặng lẽ ẩn mình.
Đại hán ấy xông tới trước cỗ xe la của Cốc Hàn Hương, thò tay vén rèm xe lên.
Chỉ thấy Cốc Hàn Hương ngồi dựa trên thành xe, mặt mỉm cười, nhan sắc tuyệt trần, đại hán ấy không khỏi sững người ra.
Trong đời y chưa bao giờ gặp phụ nữ xing đẹp như thế này, huống chi nàng ngồi mỉm cười, trông rất hấp dẫn.
Đại hán ấy nuốt nước bọt, quên lời muốn nói, tay vẫn vịn ở càng xe, đứng bất động ở đấy.
Cốc Hàn Hương hạ giọng nói:
“Hãy mau trở ra, trong rừng có người mai phục”.
Giọng nói của nàng dịu dàng vô cùng, thần sắc lại rất lẳng lơ, đại hán ấy sững người một hồi thì đột nhiên lấy ra một bình ngọc.
Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:
“Nơi này sát cơ trùng trùng, ngài không nên ở lâu, hãy mau ra ngoài!”.
Giọng nói nhỏ nhẹ, thần thái nhu mì, lại thêm lời nói đầy vẻ khẩn khoản, đại hán ấy như bị điện chích vào, toàn thân đứng cứng đờ ngay tại chỗ.
Y hít một hơi dài, gắng gượng nói:
“Tại hạ có chuyện muốn nói với cô nương”.
Cốc Hàn Hương cười nói:
“Không cần nói, ngài hãy mau đi thôi!”.
Đại hán ấy nói:
“Chuyện này có thể liên quan đến việc sinh tử của cô nương và thuộc hạ của nàng, sao có thể không nói được?”.
Cốc Hàn Hương giật thóp trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh, cười rằng:
“Ngài hãy chờ tiện thiếp ở thị trấn phía trước, đêm nay chúng ta sẽ gặp nhau”.
Rồi đưa tay phất một cái, buông rèm xuống.
Đại hán chậm rãi quay người đi, trong tai vẫn còn văng vẳng giọng nói thanh tao của Cốc Hàn Hương:
“Đêm nhau chúng ta sẽ gặp nhau”.
Câu nói này như sợi dây cứ trói buộc lấy thân tâm y.
Y bàng hoàng bước ra kỏi rừng, lạnh lùng nhìn bảy tên đi cùng, nói:
“Chúng ta đi thôi!” rồi nhảy lên ngựa ra roi phóng về phía trước.
Bảy đại hán thấy dáng vẻ bất hồn của y, cũng không dám hỏi nhiều, ai nấy đều tung người lên ngựa, đuổi gấp theo sau y.
Thời gian một bữa cơm trôi qua, mọi người đã đến một thĩ trấn.
Đại hán ấy như mới tỉnh giấc mộng, đột nhiên kìm cương lại, nói:
“Chúng ta ngừng lại ở trấn này”. Cũng không đợi bảy người kia có đồng ý hay không, một mình vào trong khách sạn.
Y cứ mãi nhíu đôi chân mày, không nói một lời, tựa như tất cả người trên đời này đều có thù sâu hận lớn với y.
Y gọi một bàn rượu thịt, nhưng một mình thì ăn không hết, lạnh lùng nói với bảy tên đi cùng:
“Các người hãy đợi ta trong khách sạn”. Đứng dậy bước ra ngoài.
Y trong lòng nghĩ mãi đến lời hẹn “đêm nay chúng ta gặp nhau, vội vàng bước ra con đường lớn của thị trấn, trong lòng cứ bồi hồi, như kiến bò trên chảo lửa, bất cứ ai cũng đều có thể nhìn thấy vẻ bàng hoàng bất an trong lòng của y.
Cóc tía muốn ăn thịt thiên nga, nhan sắc của mỹ nữ đã khiến cho y ngây ngất đến mức ấy.
Vầng mặt trời đã hạ xuống phía tây, ở đường chân trời vẫn còn mảng ráng chiều, y ngửa mặt nhìn cảnh sắc hoàng hôn, sững sờ xuất thần.
Đột nhiên, trên con đường lớn có mấy thớt khoái mã phóng tới, bụi bay mù mịt.
Đại hán trung niên ấy dâng lên nỗi vui mừng, bởi vì ở xa xa đã xuất hiện một cỗ xe la, đó chính là cỗ xe của Cốc Hàn Hương.
Trên hai thớt ngựa đi đầu là Chung Nhất Hào, Mạch Tiểu Minh, hai người này tánh tình kiêu ngạo, nhưng sau một khoảng thời gian gần gũi nhau, tình cảm trở nên thân thiện hơn. Hai người còn luyện một bộ kiếm pháp liên thủ rất lợi hai.
Chung Nhất Hào lướt qua đại hán ấy, lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Mạch Tiểu Minh:
“Tên tiểu tử này đến dọ thám”.
Mạch Tiểu Minh cười nói:
“Cho y chút khổ rồi hãy nói”.
Người phóng ngựa như bay, hai người chưa nói xong thì đã đến bên cạnh đại hán ấy.
Mạch Tiểu Minh đột nhiên vung tay phải, ngọn roi dài trong tay quét tới.
Y ra tay nhanh chóng vô cùng, khi đại hán ấy phát giác ra muốn né tránh thì đã chậm một bước, chỉ nghe bốp một tiếng vang lên, trên vai phải đã trúng một roi, thân hình của y lảo đảo.
Sáu thớt khoái mã lướt nhanh qua y như gió.
Tiếng bánh xe lọc cọc, một chiếc xe la trang hoàng đẹp đẽ đi theo ở phía sau.
Nơi chiếc xe la vượt qua, một mẩu giấy rơi xuống, trên mẩu giấy chỉ viết có một câu:
“Đêm nay gặp nhau”.
Bốn chữ.
Đại hán tay cầm mảnh giấy, như uống được một viên linh dược, quên cả vết đau trên mình.
Đại hán ấy vỗ đầu của mình nhủ thầm:
“Người ta đã gặp may mắn thì dù cho có tường đồng vách sắt cũng khó ngăn cản, trại chủ của mình có thân phận cao quý như thế nào, nhưng dù ngài phí lòng nhọc sức cũng không có cách nào lọt vào mắt xanh của mỹ nhân, thế mà mình có thể độc chiếm được lòng thơm.
Đại hán ấy cung kính cất mẩu giấy vào, đưa tay sờ vết thương trên vai phải, ngẩng đầu sải bước vào trong thị trấn.
Y kiên nhẫn đi hết tất cả các khách sạn, quả nhiên đã tìm ra được hành tung của bọn Cốc Hàn Hương.
Một người phụ nữ toàn thân mặc đồ trắng, chậm rãi bước tới, khi bước ngang qua y thì hạ giọng nói:
“Canh ba đêm nay, mời hãy đến cửa sau chờ đợi”.
Nàng cứ điềm nhiên bước đi ngang qua y, thần thái rất tự nhiên, như là không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng đại hán ấy hầu như không mấy tin vào tai mình, đưa tay nhủ thầm:
“Câu nói ấy phải chăng là nói với mình? Mã Nhị Thiên này phải chăng đã gặp vận đào hoa?”.
sự thay đổi quá lớn ấy khiến y không thể nào tin được.
Đột nhiên, từ phía sau lưng truyền lại giọng cười lạnh, nói:
“Tên tiểu tử này gan thật lớn”.
Mã Nhị Thiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên đồng tử vừa mới lấy roi đánh mình ở ngoài ngoại ô, ngửa đầu ưỡn ngực bước tới, lòng nhủ thầm:
“Đứa trẻ này có lẽ là thân cận của vị cô nương ấy, không thể gây gổ với nó”.
Yù nghĩ ấy lướt qua, bước ra ngoài cửa tiệm.
Mạch Tiểu Minh thấy thần thái hoảng hốt của y, không khỏi bật cười, nhủ thầm:
“Kẻ này nhát gan như thế, thế mà lại dám đem thân vào chốn lục lâm”.
Nếu người này có chút tài cán nhất định sẽ khiến cho Chung Nhất Hào và Mạch Tiểu Minh nghi ngờ mà đề phòng, nhưng kẻ này lại cao lớn ngu độn, không hề có chút khí độ, Chung Nhất Hào, Mạch Tiểu Minh dù có thông minh hơn nữa cũng không ngờ Cốc Hàn Hương lại lấy y làm thí nghiệm.
Miêu Tố Lan đã chọn tên ngốc này, dụng tâm là khiến cho Chung Nhất Hào và Mạch Tiểu Minh không nghi ngờ, để khi Cốc Hàn Hương sử dụng sắc đẹp thì không bất ngờ.
Cốc Hàn Hương lòng đã chết, nàng quyết tâm báo thù cho đại ca, mặc kệ phải trả giá nhiều như thế nào. Màn đêm buông xuống, trời tối gió mạnh.
Mã Nhị Thiên ăn mặc đẹp đẽ, dắt theo một ngọn trủy thủ, lặng lẽ ra khỏi khách sạn, tìm đến cửa sau nơi khách sạn của bọn Cốc Hàn Hương ăn ở.
Lúc này, trời mới khoảng canh hai, đêm tối tĩnh lặng, người đi đường rất ít, Mã Nhị Thiên chọn một gốc tối ngồi xuống.
Chờ đợi được khoảng một canh, cánh cửa tròn nhỏ kêu kẹt một tiếng, một bóng người lách ra.
Mã Nhị Thiên nhướng mắt nhìn, té ra người ấy chính là người phụ nữ mặc áo trắng.
Y đứng phách dậy bước tới.
Miêu Tố Lan hai mắt ngưng thần, nhìn lên mặt Mã Nhị Thiên, lạnh lùng hỏi:
“Ngài tới đây đã lâu chưa?”.
Mã Nhị Thiên cung kính đáp:
“Đã chờ được một canh giờ!”.
Miêu Tố Lan nói:
“Phu nhân chúng tôi nhan sắc tuyệt thế, người theo đuổi phu nhân không biết bao nhiêu mà xuể, thấy ngài có vẻ đôn hậu, mới phá lệ tiếp kiến ngài ngài phải cẩn thận hầu hạ!”.
Mã Nhị Thiên nói:
“Ơn của phu nhân, tại hạ mãi mãi ghi khắc trong gan ruột, suốt đời không quên”.
Miêu Tố Lan mỉm cười, nói:
“Phu nhân giờ đây đang chờ đợi trong phòng ngủ, ngài phải tỏ chút lòng thành, tốt nhất phải bò vào”.
Mã Nhị Thiên vâng dạ một tiếng, hai tay chống xuống đất, cứ từ ngoài bò vào trong.
Miêu Tố Lan chậm rãi bước theo, nhưng toàn đi đường vòng, rõ ràng đã có sắp xếp trước.
Xuyên qua hai tòa đình viện, đến một mảnh sân u tịnh, Miêu Tố Lan chỉ căn phòng đang khép hờ, hạ giọng nói:
“Vào đi!”.
Mã Nhị Thiên ôm quyền vái dài Miêu Tố Lan một cái, thân hình cao lớn lách một cái, lao vào trong phòng.
Trong phòng không hề có đèn đóm gì cả, xung quanh u ám, nhưng lại có một luồng hương thơm ngào ngạt, khiến có thể người ta ngất ngây như say rượu.
Mã Nhị Thiên rốt cuộc vẫn là người đi lại đã lâu trên giang hồ, y có kinh nghiệm giang hồ phong phú, sau khi tiến vào phòng thì ngưng thần định khí đứng đấy, tay phải thò vào trong mình, rút ra ngọn trủy thủ.
Ơû một góc phòng truyền lại giọng nói dịu dàng:
“Ngài vừa mới đến sao?”.
Giọng nói ấy nghe thật ngọt ngào, đầy quyến rũ.
Mã Nhị Thiên đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy ở một góc phòng, có một cái giường rất rộng, trên giường buông màn, giọng nói dịu dàng ấy là từ trong màn truyền ra.
Kỳ ngộ như mộng như ảo này, y trong đời chưa bao giờ gặp qua, y cảm thấy hơi hồi hộp, ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh lại, nói:
“Tại hạ đã ở ngoài cổng sau, chờ dợi hơn một canh giờ”.
Trong bức màn truyền ra tiếng cười nhẹ, bức màn lay động, Cốc Hàn Hương mặt trường bào, chậm rãi bước ra.
Mã Nhị Thiên đã đứng lâu ở chỗ tối, nhờ ánh sáng bên ngoài lọt vào, thấp thoáng thấy được người đang bước tới, đó chính là nàng thiếu nữ mặc y phục màu đỏ có dung nhan tuyệt thế đã nhìn thấy ở trong rừng, chỉ cảm thấy máu huyết dâng tràn, cúi người vái một cái, nói:
“Tại hạ chẳng qua chỉ là một tên tiểu tốt trong chốn lục lâm, vả lại dung mạo tầm thường tài không xuất chúng, thế mà được lọt vào mắt xanh cô nương …”.
Cốc Hàn Hương cũng lần đầu tiên học trộm tình, nàng cũng căng thẳng đến nỗi phát run, nhưng mọi hành động của nàng đều đã được Miêu Tố Lan chỉ bảo, trong lòng đã có tính toán, tuy căng thẳng, nhưng vẫn không hề lung túng, thế rồi mỉm cười, nói:
“Gặp nhau vì duyên, điều này đâu có quan hệ gì đến tài cán và dung mạo”.
Miêu Tố Lan chậm rãi giở tay lên, nhẹ nhàng đặt trên ngực y, dừng lại một lúc rồi nói:
“Tim của ngài đập mạnh quá …”.
Mã Nhị Thiên chỉ cảm thấy từ người của nàng tỏa ra mùi hương thơm ngây ngất, y kích động đến nỗi đột nhiên mở hai tay, ôm Cốc Hàn Hương lại, nói:
“Không ngờ Mã Nhị Thiên này lại có được cái may hôm nay …”.
Cốc Hàn Hương đẩy nhẹ tay, chậm rãi vuốt lên má y, nói:
“Buông thiếp ra, đêm nay thiếp sẽ cùng chàng tận hưởng giất xuân, chàng còn e ngại gì nữa”.
Mã Nhị Thiên chỉ cảm thấy bàn tay của nàng mịn màng như ngọc, nơi bàn tay ấy đưa đến như có điện lướt qua, máu huyết trong toàn thân như chảy mạnh hơn, kinh mạch như nổ tung, trong lòng dễ chịu vô cùng, nhưng cũng đau khổ vô cùng.
Y kích động đến nỗi run rẩy không ngừng, nhưng y vẫn y theo lời Cốc Hàn Hương mà buông nàng ra, chép miệng:
“Tình cảm của cô nương nặng như núi, thật khiến cho tại hạ dù tan xương nát thịt cũng khó báo”.
Cốc Hàn Hương đưa tay vuốt mái tóc mình, dịu dàng nói:
“Thiếp tin ngài nhất định sẽ chết vì thiếp”.
Mã Nhị Thiên sững người, nói:
“Cái gì?”.
Cốc Hàn Hương lắc đầu nói:
“Nam nhân quen nói lời ngon ngọt …”.
Nàng ngửa mặt, nhoẻn miệng cười, chậm rãi xoay người rồi bước về phía cái giường.
Mã Nhị Thiên đuổi theo, hạ giọng nói:
“Không biết cô nương thế nào mới có thể tin lời tại hạ”.
Lúc này, Cốc Hàn Hương đã đến gần cái giường, đưa tay kéo tấm trường bào ra, lộ đôi chân trắng như tuyết, té ra trong tấm trường bào, nàng chẳng mặc thêm gì cả …
Trong căn phòng tĩnh lặng, mỹ nhân da trắng như tuyết, hương thơm ngây ngất, khiến cho người ta hồn phách khó giữ, tấm trường bào vừa kéo xuống đã hiện ra thân hình tuyệt đẹp.
Mã Nhị Thiên đột nhiên chụp tay Cốc Hàn Hương, vội vàng nói:
“Tại hạ lọt vào mắt xanh của cô nương …”.
Cốc Hàn Hương nhẹ vén bức màn, cười nói:
“Đừng nói nữa”. Rồi bước trên giường.
Mã Nhị Thiên đột nhiên thò tay lấy ra một bình ngọc nói:
“Đây là thuốc giải độc trại chủ phái thuộc hạ đưa đến cho cô nương”.
Cốc Hàn Hương nhận bình ngọc cười nói:
“Chúng tôi chẳng phải đang khỏe hay sao? Đâu có giống như bị trúng độc?”.
Mã Nhị Thiên nói:
“Cô nương vẫn còn chưa biết tài dùng độc của trại chủ chúng tôi, chỉ cần gặp mặt ngài một lần, hoặc nói mấy câu thì đã trúng kịch độc”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Y thật sự có tài như thế sao?”.
Mã Nhị Thiên nói:
“Tiểu nhân nếu như có lời nói dối, trời chu đất diệt”.
Cốc Hàn Hương dịu dàng nói:
“Y họ gì?”.
Mã Nhị Thiên nói:
“Họ Diêm! Trong trại Đồ Long một cành cây ngọn cỏ đều có chứa chất kịch độc, cho nên hễ những người đến gặp trại chủ chúng tôi, khi vào trong trại Đồ Long chỉ có hai con đường”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Hai con đường nào?”.
Mã Nhị Thiên nói:
“Nếu không gia nhập vào trại thì chỉ còn con đường chết”.
Cốc Hàn Hương nhìn thuốc giải, nói:
“Nếu thuốc trong bình không phải là thuốc giải độc, sau khi chúng tôi uống vào há chẳng phải trúng quỷ kế của u hay sao?”.
Mã Nhị Thiên nói:
“Tiểu nhân đã đi theo ngài nhiều năm, rất hiểu thuốc của ngài, bình này quả thực là thuốc giải độc, quyết không sai được”.
Cốc Hàn Hương đặt bình ngọc xuống, thở dài một tiếng, nói:
“Bề ngoài của ngài thật trung hậu, nhưng người gian trá trên thế gian này rất nhiều, bảo thiếp làm sao có thể tin được ngài, trừ phi …” đột nhiên im lặng không nói.
Mã Nhị Thiên lửa dục đã bốc cao, vội nói:
“Trừ khi điều gì, cô nương xin hãy cứ nói ra”.
Cốc Hàn Hương nhẹ giở bàn tay mềm mại trắng như ngọc, từ tốn vén cái màn lên, tựa như không biết người khác đang nóng lòng chờ đợi câu trả lời của nàng.
Cốc Hàn Hương buông tay, tấm màn rơi xuống, tiếp theo là một luồng hương thơm kỳ lạ từ trong tấm màn bay ra.
Mùi hương ấy đem lại cho người ta cảm giác dễ chịu vô cùng, cũng làm cho người ta càng nảy sinh lòng ham muốn.
Mã Nhị Thiên há to miệng, hít một hơi dài, lồng ngực y như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, lục phủ ngũ tạng bắt đầu nhộn nhạo cả lên.
Y lao lên giường, như lại e ngại hành động lỗ mãng ấy khiến Cốc Hàn Hương không vui.
Y gắng gượng cố nén ngọn lửa dục đang thiêu đốt trong lòng.
Lúc này, bức màn động đậy, một giọng nói lẳng lơ, phóng đãng truyền ra:
“Hãy mau lên đây, không còn sớm nữa”.
Mã Nhị Thiên đã bị lửa dục thiêu đốt thân mình, thiêu đốt đến nỗi đầu váng mắt hoa, đâu còn khả năng phân biệt giọng nói nữa, nghe giọng nói dịu dàng ấy gọi, cũng không có cách nào kìm chế được, hai tay vén bức màn, nhảy tót lên giường.
Sau một trận mưa bão kịch liệt, tất cả đều tĩnh lặng.
Mã Nhị Thiên mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết bao lâu, Mã Nhị Thiên đột nhiên được một bàn tay ngọc lay tỉnh.
Y vươn vai hai tay, mở mắt ra, chỉ thấy Cốc Hàn Hương mặt mũi nghiêm nghị, mặc trường bào ngồi trên giường.
Nàng tựa như cảm thấy Mã Nhị Thiên đã tỉnh táo, đưa mắt nhìn, lạnh lùng nói:
“Sau canh bốn, ngài phải đi!”.
Sự lạnh lùng của nàng khiến cho Mã Nhị Thiên nhớ lại sự nhiệt tình của nàng lúc nãy, không khỏi sửng sốt, đột nhiên ngồi dậy, định mở miệng, Cốc Hàn Hương đã lạnh lùng nói tiếp:
“Không cần nói nữa, hãy mau đi thôi!”.
Giọng nói lạnh lùng của nàng như một mệnh lệnh, Mã Nhị Thiên hoàn toàn mất đi khả năng chống cự, chậm rãi bước xuống giường.
Một thiếu phụ mặc áo trắng đứng ở ngoài cửa, tay cầm một thanh kiếm lạnh lẽo, Mã Nhị Thiên đã nhìn thấy đó là người đã dẫn y vào.
Mã Nhị Thiên hơi chần chừ, thò tay lấy ra cây trủy thủ.
Đó chỉ là một hành động trong vô thức, y hơi trấn tĩnh lại, lập tức bỏ cây trủy thủ vào trong lòng, đưa mắt nhìn Miêu Tố Lan, quay đầu lại nhìn Cốc Hàn Hương đang ngồi trong bức màn nói:
“Ngày tháng sau này, không biết tiểu nhân có thể gặp lại cô nương hay không?”.
Một bàn tay trắng như tuyết từ trong trướng thò ra, bức màn vén lên, nàng Cốc Hàn Hương dung nhan tuyệt sắc bước ra.
Nàng lạnh lùng nhìn Mã Nhị Thiên, chân mày nhíu lại, mặt lộ vẻ tởm lợm, có lẽ sau khi gặp kẻ thô lỗ này, trong lòng của nàng đã dâng lên cảm giác hổ thẹn, nhưng vẻ mặt thì vẫn lạnh lùng, ánh mắt nhìn Mã Nhị Thiên, nói:
“Ngài còn nhớ đến ta sao?”.
Mã Nhị Thiên nghiêm mặt, cung kính nói:
“Tiểu dân có thể gặp cô nương lần nữa, dù cho tan xương nát thịt mà chết, cũng không đáng tiếc”. Khoảnh khắc ấy đã khiến y suốt đời không quên.
Cốc Hàn Hương lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
“Bề ngoài ngươi đần độn thế này, biết cái gì gọi là tình ý?”.
Mã Nhị Thiên thộn mặt ra, đột nhiên thò tay vào lấy ra mũi trủy thủ, nói:
“Nếu cô nương không tin, tại hạ để lại một lỗ tai”.
Cốc Hàn Hương lạnh lùng nói:
“Ta không tin ngươi dám cắt tai của mình”.
Mã Nhị Thiên nghiêm mặt nói:
“Cô nương không tin, tại hạ sẽ cho cô nương thấy”.
Rồi giơ mũi trủy thủ lên lắc một cái, một cái lỗ tai đầy máu rơi xuống đất.
Cốc Hàn Hương thấy y qaủ thực dùng dao cắt tai của mình, không khỏi sững người ra.
Nàng vốn là người thiện lương không gì sánh được, mắt thấy tình cảnh này, trong lòng cảm thấy bất nhẫn, vội vàng bước tới, chép miệng:
“Sai ngài ngốc thế?” rồi lấy một mảnh khăn trắng, đè lên chỗ đang tuôn máu của y.
Mã Nhị Thiên ưỡn ngực, tay cầm lỗ tai trái vừa mới bị cắt, cao giọng nói:
“Tiểu nhân chỉ là một kẻ thô lỗ, may mắn được lọt vào mắt xanh của cô nương, không có gì báo đáp, nay xin dâng một lỗ tai trái để biểu lộ tấm chân tình”.
Y nói xong thì đặt tai trái trong tay xuống, xoay người bước ra ngoài.
Cốc Hàn Hương vội vàng đuổi theo, nhưng bị Miêu Tố Lan nắm tay lại, lắc đầu tỏ ý bảo nàng cứ ở trong phòng, còn mình thì chạy ra.
Một lát sau, Miêu Tố Lan cười ha ha bước vào, cầm lỗ tai đầy máu trong tay Cốc Hàn Hương, nói:
“Chúc mừng muội muội, bước đầu đã thành công, thần thái, ngôn từ của muội trông rất thật”.
Cốc Hàn Hương buồn bã chép miệng:
“Trong lòng muội quả thật chán ghét y, đâu phải là giả vờ!”.
Miêu Tố Lan thì nhìn lỗ tai đầy máu trong tay, lẩm bẩm:
“Đúng rồi, sau này phàm là những kẻ muốn gần gũi tiểu muội, chúng ta phải bắt y để lại một vật gì đó.
Cốc Hàn Hương nói:
“Để lại vật gì?”.
Miêu Tố Lan cười nói:
“Tai, mũi, mắt, tay, cứ để cho chúng chọn một món …”.
Nàng tựa như đột nhiên nghĩ ra một chuyện gì rất vui, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, nói:
“Trong Thiên đài vạn hoa cung, có một ông già tàn phế, có võ công tuyệt thế, y thuật của ông ta có thể tùy ý thay đổi vị trí của ngũ quan, muội muội sao không dùng dung nhan tuyệt thế của mình để bắt những kẻ quỳ gối dưới chân của muội dâng lên ngũ quan, tứ chi …”.
Cốc Hàn Hương nghe mà lạnh mình, nói:
“Tỷ tỷ, điều đó chẳng phải quá tàn nhẫn hay sao?”.
Miêu Tố Lan cười nói:
“Chỉ có dùng cách tàn nhẫn này mới có thể gây rúng động trên giang hồ, chúng ta làm vài cái rương, đặt những thứ mà bọn họ dâng lên vào đấy”.
Cốc Hàn Hương định phản dối, đột nhiên trong đầu lại hiện lên cảnh Hồ Bách Linh chết thảm …
Cảnh tượng ấy đã để lại cho nàng hồi ức khó quên suốt đời, khiến cho tàn nhãn đã dần dần thay thế cho sự thiện lương của nàng.
Ngọn lửa phục thù lại cháy bừng bừng trong lòng nàng, nàng nhớ lại lời hứa của mình trước thi thể của Hồ Bách Linh, phải lấy hàng ngàn tính mạng của nhân vật trong võ lâm để bù đắp cho cái chết của chàng.
Ngọn lửa phục thù ấy đã che lấp bản chất thiện lương của nàng, nàng chậm rãi gật đầu nói:
“Tất cả đều nghe theo tỷ tỷ sắp xếp”.
Miêu Tố Lan mỉm cười, nói:
“Mã Nhị Thiên đã say mê nhan sắc của muội muội, theo đó mà suy luận, chắc không có gì sai sót, chúng ta cứ lấy thuốc này cho bọn họ uống!”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Muội không tin chúng ta đều đã trúng độc”.
Miêu Tố Lan nói:
“Tỷ tỷ cũng có chút hoài nghi, song sự việc này rất dễ chứng minh, chúng ta để lại một ít thuốc giải độc, chọn một người, để cho mau chóng đó uống vào, xem thử chất độc có phát tác hay không”.
Cốc Hàn Hương cười nói:
“Tỷ tỷ nói tuy không sai, nhưng chọn ai? Một khi độc tính phát tác, muốn cứu cũng không kịp nữa”.
Miêu Tố Lan nói:
“Tên tiểu tử Mạch Tiểu Minh, không những tâm cơ rất sâu, quỷ kế đa đoan, vả lại võ công cũng cao cừơng, không giống với người thường, y là người của Thiên đài vạn hoa cung, có lẽ trong người cũng có linh đơn diệu dược, chúng ta cứ bắt y thử nghiệm!”.
Cốc Hàn Hương trầm ngâm một hồi, cười nói:
“Không sai, trong mấy người chúng ta, y quả thực thích hợp nhất”.
Miêu Tố Lan cầm tay Cốc Hàn Hương, kéo đến gần cái giường, hạ giọng dặn:
“Chuyện ở đây tốt nhất tạm thời đừng để cho Chung Nhất Hào biết”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Sau này y cũng sẽ biết, chả lẽ cứ giấu mãi y?”.
Miêu Tố Lan nhíu mày, nói:
“Đây chính là chuyện tỷ tỷ phải hỏi muội, Chung Nhất Hào yêu muội thật lòng, y cam tâm nghe lệnh muội, chính là vì y coi muội như là người trời, không dám trèo cao, nhưng một khi phát hiện hành vi này của chúng ta, chắc chắn sẽ chuyển yêu thành hận, mọi chuyện sẽ hỏng bét …”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Vậy phải làm thế nào đây?”.
Miêu Tố Lan nói:
“Chuyện này quả thực không khó, chỉ hỏi muội muội có mấy phần tình ý với y?”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Điều này rất khó nói, y giúp muội chôn thi thể của đại ca, tình cảm quả thực chân thành, muội đối với y có chút tội nghiệp”.
Miêu Tố Lan hạ giọng cười:
“Điều này rất phải, trong số mọi người ở đây, ngoại trừ Chung Nhất Hào và Mạch Tiểu Minh, những người khác đều chẳng có mưu đồ gì với muội muội, Chung Nhất Hào xuôi lòng vì mỹ sắc, sớm đã có lòng muốn dành lấy trái tim của muội, Mạch Tiểu Minh tuy kỳ quái khác thường, nhưng rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, dù có dụng tâm, chẳng qua cũng chỉ muốn gần gũi muội, chỉ cần muội muội bố thí chút tình ái, có thể khiến cho y dù chết cũng phải nghe theo, nhưng Chung Nhất Hào rất khó đối phó, nếu muội không ban chút mưa móc, an ủi tấm chân tình của y, chỉ có cách giết y để trừ hậu hoạn …”.
Cốc Hàn Hương chậm rãi giở tay phải, đặt lên trán, nói:
“Tỷ hãy để cho muội suy nghĩ rồi hãy quyết định được không?”.
Miêu Tố Lan mỉm cười, nói:
“Chuyện này gấp cũng không phải trong một lúc, ba ngày năm bữa quyết định cũng không muộn, không còn sớm nữa, muội muội hãy nghỉ ngơi!”.
Giờ dậu sáng hôm sau, Cốc Hàn Hương lại cùng mọi người đi về hướng đông, khéo léo chia thuốc giải cho mọi người dùng, chỉ một mình Mạch Tiểu Minh là vẫn chưa đưa.
Chung Nhất Hào cỡi ngựa dẫn đường, Cốc Hàn Hương vén bức rèm, nhìn bóng dáng anh tuấn của y, trong lòng dâng lên nỗi lo lắng …
Gió buổi sớm thổi tung bay tà áo của Chung Nhất Hào, chỉ thấy bóng dáng của y lộ ra vẻ thê lương vô hạn …
Cốc Hàn Hương nhẹ thở dài, hai dòng nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Mạch Tiểu Minh đột nhiên giật dây cương, thớt ngựa quay đầu lại, chạy tới gần cỗ xe, hạ giọng nói:
“Sư tẩu, sư tẩu buồn ư?”.
Cốc Hàn Hương nhìn Mạch Tiểu Minh, cười nói:
“Không có!”.
Mạch Tiểu Minh nhẹ thở dài, nói:
“Tại sao sư tẩu khóc?” rồi chậm rãi lấy ra một mảnh khăn đưa tới.
Cốc Hàn Hương đột nhiên cảm thấy trong hai mắt của Mạch Tiểu Minh lộ ra vẻ đói khát vô hạn, cứ nhìn thẳng vào mặt của nàng, không khỏi giật mình, nhủ thầm:
“Đứa trẻ này tuổi tuy không lớn, nhưng ánh mắt của nó lộ ra vẻ đói khát, sao lại giống người lớn như thế”.
Chỉ nghe Mạch Tiểu Minh thở dài, nói:
“Sư tẩu, phải chăng trong lòng của tẩu chán ghét đệ?”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Không có, sao đệ lại hỏi như thế”.
Mạch Tiểu Minh nói:
“Chao ôi, tại sao sư tẩu lại muốn hại chết đệ?”.
Cốc Hàn Hương giật mình, nói:
“Cái gì? Ta định hại đệ lúc nào?”.
Mạch Tiểu Minh nói:
“Vậy tại sao lại cho mỗi người một viên thuốc mà không đưa cho đệ?”.
Cốc Hàn Hương sững người ra, nói:
“Sao đệ biết?”.
Mạch Tiểu Minh nói:
“Đệ thấy một người trong số họ uống thuốc xong, trong lòng liền hoài nghi, nào ngờ lần lượt hỏi bọn họ, té ra tất cả mọi người đều uống, chỉ có mình đệ vẫn chưa”.
Cốc Hàn Hương lòng biết rõ khó gạt được y, cười rằng:
“Người ấy bảo chúng ta đều đã trúng độc, đưa thuốc giải độc tới, ta không tin chúng ta thật sự trúng độc, nhưng ta lại phải xem thử loại thuốc đó có hại hay không, để đề phòng vạn nhất, ta đã chia thuốc giải cho bọn họ, ta định dùng đệ để thử nghiệm, xem thử có chuyện thực sự trúng độc hay không …”.
Mạch Tiểu Minh nói:
“Té ra là thế, nếu đệ quã thực trúng độc mà chết, làm thế nào đây?”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Đừng lo, ta sẽ theo đệ”.
Mạch Tiểu Minh nói:
“Thật không?”.
Cốc Hàn Hương thò tay vào trong lòng, lấy ra một viên thuốc màu đỏ, nói:
“Chả lẽ ta gạt đệ sao, đây chẳng phải là thuốc của ta sao, nếu trong lòng đệ e sợ, thì hãy cứ lấy mà uống!”.
Mạch Tiểu Minh nhìn viên thuốc màu đỏ, cười nói:
“Té ra lọ thuốc giải mà người ấy đưa đến có chứa chất kịch độc, trong số những người chúng ta ở đây, chỉ có sư tẩu và đệ sẽ không chết”. Rồi hai chân hơi dùng lực, hất ngựa phóng về phía trước.
Chung Nhất Hào quay đầu lại, nhìn về phía Cốc Hàn Hương, thấy mặt nàng đầy vẻ ưu tư, tựa như lo lắng vô cùng.
Cốc Hàn Hương chậm rãi buông rèm xuống, quay đầu lại nhìn Miêu Tố Lan ở bên cạnh, hạ giọng nói:
“Trông thần sắc của y, đầy vẻ lo lắng, muội thấy y hình như rất phiền não”.
Miêu Tố Lan giật thót người, làm ra vẻ không hề hay biết, hỏi:
“Muội nói ai?”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Chung Nhất Hào!”.
Miêu Tố Lan nói:
“Muội ngại y phiền não có thể thấy rất quan tâm đến y!”.
Vạn Ánh Hà nói:
“Hừ! Người ấy cứ giống như khúc gỗ, mặc kệ y!”.
Cốc Hàn Hương nhẹ thở dài, nói:
“Ta thấy y rất đáng thương …”.
Nói chưa xong, đột nhiên nghe tiếng vó ngựa rầm tập chạy đến cỗ xe la, lại nghe giọng nói của Mạch Tiểu Minh quát lên:
“Các ngươi muốn chết sao?”.
Chỉ nghe một giọng nói ồm ồm vang lên:
“Không được động thủ”.
Cốc Hàn Hương nghe giọng nói ồm ồm ấy, không khỏi giật mình, vén rèm nhìn ra, chỉ thấy một đại hán cao lớn, trên đầu quấn sợi băng trắng, đưa tay cản những người khác.
Mạch Tiểu Minh ngồi xoay lưng lại, thớt ngựa vẫn phóng về phía trước, hai mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía tám chín đại hán đi theo sau cỗ xe ngựa, thanh bảo kiếm trong tay chứa đầy sát cơ.
Chỉ thấy Mạch Tiểu Minh giở kiếm chỉ về phía đại hán đầu quấn băng trắng ấy, cao giọng nói:
“Nếu các ngươi có gan tiến thêm một bước, ta sẽ cắt luôn lỗ tai còn lại của ngươi, không tin ngươi cứ lên mà thử!”.
Đại hán ấy nhìn về phía Cốc Hàn Hương, cười nói:
“Lỗ tai này, tại hạ đã mong muốn bị người ta cắt xuống”.
Chỉ nghe thấy một tràn quát tháo ồn ào:
“Mã đại ca, tuy trại chủ chưa đến, chúng ta cũng không thể nuốt cái giận này”.
Mã Nhị Thiên quắc mắt, tức giận quát:
“Phải chăng các vị muốn làm khó ta? Trại chủ giao các vị cho huynh đệ, huynh đệ đương nhiên phải giữ các vị nguyên vein để trao lại cho trại chủ”.
Mạch Tiểu Minh cười nói:
“Cả ngũ quan của ngươi, ngươi cũng không giữ được cho đầy đủ, thế mà lại đảm bảo giữ người khác nguyên vẹn, phải chăng đã quá khoác lác?”.
Y lại ngửa mặt cười lớn nói:
“Thế này vậy, ta sẽ cắt các ngươi mội người một lỗ tai, khi gặp trại chủ hay trang chủ gì đó của ngươi cũng dễ dàng ăn nói!” rồi phất roi một cái, phóng thẳng tới.
Cốc Hàn Hương biết y ra tay độc ác vô cùng, đang định quát ngăn lại thì Miêu Tố Lan nhẹ giật vạt áo của nàng hạ giọng nói:
“Hương muội hãy ngồi yên”.
Chỉ nghe Mạch Tiểu Minh cười lặng một tiếng, phóng người vọt lên, rời khỏi yên.
Y tuổi tuy còn nhỏ, nhưng tiếng quát đã tràn trề sát cơ, nhưng trong mắt của đối phương vẫn chẳng qua chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, không ai nể sợ y. Mạch Tiểu Minh như một con thương ưng lượn một vòng trên đầu bọn họ, rồi bổ nhào xuống, kiếm quang trong tay lóe lên lập tức có một đại hán rơi xuống ngựa.
Động tác của y nhanh nhẹn vô cùng, người ấy vừa rơi xuống ngựa, Mạch Tiểu Minh đã thừa cơ hạ mình xuống yên ngựa của người ấy, thanh bảo kiếm xoay một cái, lại có một đại hán lăn xuống ngựa.
Y vừa mới ra tay đã đả thương liền hai người, những đại hán ấy đều có chút kinh hoảng, Mã Nhị Thiên lật tay rút ra thanh nhạn linh đao trên yên ngựa, phất tay một cái, sáu đại hán còn lại đột nhiên thu cương ngựa, sáu thớt ngựa khỏe đang phóng nhanh hý dài một tiếng, ngừng lại.
Mạch Tiểu Minh cười lạnh lùng, múa kiếm như gió, hai chân điểm một cái vào bàn đạp, người phóng vọt lên, trong lúc múa kiếm thì lại có một người trúng kiếm rơi xuống ngựa.
Y liên tiếp chém bị thương ba người, chẳng qua chỉ là trong một khoảng sát na, những người còn lại mới có thời gian rút ra binh khí.
Chỉ nghe mấy tiếng quát liền nhau vang lên, hai thanh đơn đao, hai thanh hổ đầu câu đều tấn công đến.
Sau khi Mạch Tiểu Minh đánh ngã một người, người đã hạ xuống đất, thanh trường kiếm múa tít, lại một tràng tiếng binh khí giao nhau vang lên, hai thanh đơn đao, hai thanh hổ đầu câu đều bị đánh bật ra.
Mạch Tiểu Minh thừa thế phóng vọt lên, thuận tay đánh ra một kiếm, lại có một đại hán rơi xuống ngựa.
Mã Nhị Thiên thấy để y ra tay nữa tất sẽ có người bị thương, trong lòng kinh hãi lắm, thấy đồng bọn đã bị tổn thương quá nửa, cho nên không thể rũ tay áo mà nhìn, quát lớn một tiếng, múa tít thanh nhạn linh đao chém ngang đến.
Người này lực tay hơn người, trong nhát đao ấy có mang cả tiếng gió.
Mạch Tiểu Minh thấy thế lao đến của y rất hung giữ, không dám múa kiếm chống đỡ thế rồi vọt người một cái, nhẹ nhàng né tránh.
Mã Nhị Thiên thừa cơ vọt xuống lưng ngựa, quát lớn một tiếng, lại một đao nữa chém đến.
Mạch Tiểu Minh thấy đao thế của y mãnh liệt, lại tránh qua một bên.
Sự chậm trễ ấy, ba đại hán chưa bị thương lập tức xuống ngựa, đều múa binh khí bao vây Mạch Tiểu Minh lại ở giữa.
Mạch Tiểu Minh cười lạnh, múa kiếm chống đỡ, gạt hai thanh đơn đao ra, thuận ta mau chóng đánh ra hai kiếm, lập tức khiến cho vòng vây của ba đại hán ấy rối loạn.
Chỉ nghe y cười khanh khách nói:
“Ta sẽ đưa các ngươi cùng về với mẹ đây!” đang nói thì kiếm thế trong tay đồng thời gia tăng, đánh một lúc ba kiếm, lại có một người bị thương nữa.
Mã Nhị Thiên thấy bảy đại hán đi cùng chỉ còn lại hai người, tổn thương nặng nề như vậy chắc chắn sẽ khiến cho trại chủ của y nổi giận mà trách mắng, kiếm chiêu của người này lại quỷ dị và hiểm hóc, có thể coi là trên đời hiếm thấy, cả bản thân mình ra tay mà cũng khó chống đỡ, nhưng y chưa chắc nổi mười hai chiêu “Bách thắng thần đao” của mình.
Trong lúc y đang tính toán tình thế giữa địch và ta, lại có thêm một người bị thương dưới kiếm của Mạch Tiểu Minh.
Mã Nhị Thiên không chần chừ nữa, quát lớn một tiếng, múa đao đánh tới, một chiêu “Hoành tảo thiên quân” chém ngang eo.
Mạch Tiểu Minh vốn đã muốn chống đỡ chiêu này của y, nhưng thấy thế chém ngang tới uy mãnh vô cùng, không hề sơ hở, tuy chỉ là một chiêu rất bình thường nhưng lại hàm chứa rất nhiều sự biến hóa, trong lòng không khỏi kinh hãi, lách người thối lui, nhủ thầm:
“Kẻ này bề ngoài tuy thô lỗ, nhưng đao pháp tinh kỳ, quả thực là điều bất ngờ”.
Mã Nhị Thiên gầm lớn một tiếng, lại một đao nữa chém tới.
Mạch Tiểu Minh chỉ cảm thấy trong thế đao của y ngầm chứa sự ảo diệu, nếu vận kiếm chống đỡ thì chắc sẽ thua to, cho nên buộc phải thối lui thêm một bước nữa.
Mã Nhị Thiên áp tới tấn công, chém liền ra ba đao.
Ba đao này liên tiếp nhau một mạch, Mạch Tiểu Minh bị đao thế của y buộc phải thối lùi đến ba bốn thước.
Mã Nhị Thiên hơi do dự, lại chém thêm một lúc ba đao nữa.
Ba nhát đao này còn hiểm hóc, nghiêm cẩn hơn ba nhát đao lúc nãy, Mạch Tiểu Minh bị đánh liền ba đòn, rơi vào thế hạ phong, suýt tý nữa bị thương dưới đao.
Sau ba đao, Mã Nhị Thiên ngừng tay không đánh nữa, cầm ngang đao đứng sừng sững ở đấy.
Té ra mười hai chiếu bách thắng thần đao của y đã đánh ra tám chiêu, còn bốn chiêu nếu như không thể đả thương được kẻ địch, thì chỉ còn có nước ngồi chờ chết mà thôi.
Nhưng Mạch Tiểu Minh đã bị tám đao của y tấn công mãnh liệt đến nỗi kinh hoảng, lòng thầm nhủ:
“Kẻ này đao pháp tinh kỳ, lực tay hơn người, nếu đánh nữa thì mình chắc chắn sẽ bị thương dưới đao của y.
Ngẩng đầu nhìn lên, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của bọn Cốc Hàn Hương nữa, lập tức muốn thối chạy, tung người vọt một cái phóng lên lưng ngựa, giật cương cho ngựa phóng đi.
Y chạy một mạch mười mấy dặm mới đuổi theo xe la của Cốc Hàn Hương.
Khi thấy y chưa quay về, bọn Cốc Hàn Hương trong lòng lo lắng, Cốc Hàn Hương vén rèm quay đầu lại nhìn.
Mạch Tiểu Minh điểm chân lên bàn đạp, hạ xuống càng xe, cười nói:
“Người này đao pháp thật lợi hại, đệ bị đuổi quay về”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Ai?”.
Mạch Tiểu Minh nói:
“Chính là người đầu quấn vải trắng, mất một tai!”.
Miêu Tố Lan nói:
“Võ công y có giỏi không?”.
Mạch Tiểu Minh nói:
“Đao pháp rất kỳ diệu, trên đời hiếm thấy”.
Miêu Tố Lan nói:
“Nói như thế, y là hạng có thể dùng được”.
Mạch Tiểu Minh nói:
“Đâu chỉ hữu dụng, nếu lấy đao pháp của y mà luận, có thể một địch trăm”. Nói xong thì cười, tung người phóng tới hạ xuống lưng ngựa.
Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:
“Xem bề ngoài y là người ngốc nghếch, thế mà lại là một cao thủ mình mang tuyệt kỹ”.
Miêu Tố Lan nói:
“Mạch Tiểu Minh khen y như thế, tất nhiên không sai”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Nói như thế, cách của tỷ tỷ quả nhiên không sai”.
Miêu Tố Lan nói:
“Nếu tiểu muội chịu nghe tỷ tỷ, trong một năm đảm bảo nhan sắc của muội sẽ gây chấn động cho Đại Nam Giang Bắc”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Vì báo thù cho đại ca, muội không màng tất cả”.
Dưới sự sắp xếp khéo léo của Miêu Tố Lan, sắc đẹp của Cốc Hàn Hương đã mau chóng đồn ra trên giang hồ, trời phú cho nàng một nhan sắc tuyệt đẹp, còn Miêu Tố Lan đã giúp cho tiếng tăm của nhan sắc nàng bay ra khắp giang hồ.
Giống như một trận bão thơm lừng, gây rúng động cho võ lâm!
Rất nhiều cao thủ lục lâm bắt đầu đi tìm Cốc Hàn Hương, thậm chí các nhân vật trong danh môn chính phái cũng chấn động vì điều ấy.
Người đầu tiên khuất phục dưới chân của Cốc Hàn Hương chính là trại chủ trại Đồ Long, lãnh tụ ngầm của lục lâm miền Tây Bắc.
Người này nổi danh giang hồ nhờ cơ trí và dùng độc, đã suất đạo mấy mươi năm, nhưng trên giang hồ vẫn không biết danh tính của y, song y vẫn ngầm chỉ huy mọi hoạt động của lục lâm miền Tây Bắc.
Sau một đêm mệt mỏi, y đã tự nguyện cắt đi một ngón tay của mình. Nhưng lòng thành và uy danh của y vẫn không khiến cho Cốc Hàn Hương xuôi lòng, giống như Mã Nhị Thiên, sau một đêm, Cốc Hàn Hương cũng đuổi thẳng cổ y.
Song, nàng đã để lại cho y một tia hy vọng đẹp đẽ, đó chính là nàng hứa trong vòng ba năm sẽ trở lại trong vòng tay của y.
Trong thời gian nửa năm, Cốc Hàn Hương đã đi khắp Trung Nguyên, võ lâm Trung Nguyên có bốn cao thủ nổi danh, đều bị khuất phục trước sắc đẹp của nàng, song những kẻ bị nàng chinh phục, đều tuyệt tích giang hồ, không xuất hiện nữa, cho nên nàng càng trở nên bí hiểm hơn. Nửa năm sau, Cốc Hàn Hương đã vào đến Giang Nam, lập tức võ lâm miền Giang Nam nổi lên cơn sóng gió.
Hôm nay bọn họ đã xuống thuyền, ở trên bờ có mười mấy đại hán mặc kình trang, những người này đều mang theo binh khí, vừa nhìn thì đã biết đó là những nhân vật trong võ lâm.
Trừ những đại hán mặc kình trang mang theo binh khí, trên bờ sông rất yên tĩnh, ở bến đò tuy có nhiều thuyền cá đang đậu, nhưng lại không thấy một bóng người.
Mạch Tiểu Minh nhảy xuống thuyền, tiếp theo là Chung Nhất Hào, Hà Tông Huy, Lý Kiệt, Lưu Chấn.
Miêu Tố Lan vẫn mặc y phục màu trắng, Vạn Ánh Hà mặc y phục màu xanh, hai người đỡ Cốc Hàn Hương bước xuống thuyền.
Dư Diệc Lạc, Văn Thiên Sinh thì đi sau rốt.
Những đại hán mặc kình phục trên bờ đều đưa mắt nhìn về phía Cốc Hàn Hương.
Trên mặt nàng phủ một lớp vải mỏng manh màu đỏ, nét mặt của nàng ẩn hiển dưới tấm vải ấy, càng thêm phần thần bí.
Mạch Tiểu Minh lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
“Các ngươi có mù không, nhiều người như thế các ngươi không thấy sao?”.
Y tuy đi lại trên giang hồ đã lâu, tánh tình vẫn cứ nóng nảy lạ thường, nói xong thì rút thanh trường kiếm xông tới.
Mười mấy đại hán vừa thấy Mạch Tiểu Minh rút ra binh khí, đại hán tay cầm hai cây phán quan bút, tựa như là đầu lĩnh của những người này, hơi cúi người, nói:
“Không biết vị nào có thể làm chủ, mời ra đây nói chuyện”.
Chung Nhất Hào phất tay, nói:
“Có gì hãy nói với ta!”.
Đại hán ấy hai tay cầm hai cây phán quan bút, nói:
“Gần đây võ lâm Trung Nguyên đồn rằng có Hồng Hoa công chúa, bước ngọc đi tới đâu cũng gây nên cơn sóng gió, không biết vị nào là Hồng Hoa công chúa?”.
Té ra Cốc Hàn Hương bảo rằng đến từ Tây Vực, mang thân phận công chúa, thích mặc y phục màu đỏ, nàng lại đẹp như hoa mùa xuân, cho nên gọi là Hồng Hoa công chúa.
Chung Nhất Hào lạnh lùng cười một tiếng, nói:
“Hồng Hoa công chúa có thân phận cao quý, sao có thể dễ dàng nói chuyện với ngươi …”.
Người ấy lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
“Các vị đến địa phận Giang Nam, cũng không thăm dò trước tình hình hiện nay ở Giang Nam sao?”.
Mạch Tiểu Minh phẫy tay, đâm vút thanh kiếm tới, miệng quát:
“Tình hình cái quái gì …”.
Tay trái người ấy cầm phán quan bút vẫy một cái, keng một tiếng, đánh bật thanh trường kiếm của Mạch Tiểu Minh ra, nói:
“Tại hạ phụng lệnh mà đến đây, không muốn động thủ với các vị”.
Chung Nhất Hào rút thanh miến đao, chặn thanh trường kiếm của Mạch Tiểu Minh lại, nói:
“Đã không có lòng động thủ, chả lẽ đứng đây nghênh đón chúng tôi?”.
Đại hán ấy nghiêm mặt nói:
“Cái tên Giang Nam Song Hào, không biết các vị có nghe qua chưa?”.
Chung Nhất Hào nói:
“Đã nghe qua thì thế nào?”.
Đại hán ngửa mặt cười lớn, nói:
“Đã từng nghe thì tốt …”.
Y hơi ngừng một chút, thu lại tiếng cười, nói:
“Tại hạ phụng lệnh Giang Nam song hào Nhật, Nguyệt Nhị Bài, đến đây nghênh đón Hồng Hoa công chúa, xe, ngựa, đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần các vị hứa đi một tiếng, lập tức có thể khởi trình”.
Mạch Tiểu Minh lạnh lùng hừ, nói:
“Bọn chúng ta đều có chân, chả lẽ không biết đi hay sao? Cần gì các ngươi phải nhọc lòng?”.
Chung Nhất Hào quay đầu lại nhìn Mạch Tiểu Minh, hạ giọng nói:
“Đừng nhiều lời”. Nửa năm hành tẩu trên giang hồ, Chung Nhất Hào đã trở thành đầu não của những người này, Mạch Tiểu Minh đối với y, đã có mấy phần e ngại, quả nhiên không xen vào nữa.
Đại hán cầm hai cây phán quan bút ấy nhìn Mạch Tiểu Minh, muốn nói nhưng ngừng lại.
Chung Nhất Hào cung tay nói:
“Vị huynh đệ này của tại hạ tuổi trẻ khí thịnh, đã đắc tội các vị, mong được thứ lỗi, hãy để tại hạ đi thỉnh thị rồi sẽ báo lại cho các vị”.
Nửa năm qua, y đã gặp nhiều cao thủ, cho nên về phương diện khí độ đã lớn hơn nhiều.
Chung Nhất Hào xoay mình lại ôm quyền, hướng về phía Cốc Hàn Hương nói:
“Giang Nam song hào, phái người nghênh đón công chúa!”.
Giọng nói thanh tao của Cốc Hàn Hương truyền đến:
“Người ta có lòng nghênh đón, chúng ta hãy tuân mệnh!”.
Chung Nhất Hào cúi người trả lời:
“Tại hạ lãnh mệnh”. Rồi quay người lại nói với quần hào đang đứng ở đấy nói:
“Đã được công chúa chấp nhận, các vị hãy dẫn đường, chúng tôi lập tức lên đường”.
Đại hán đứng đầu ấy thu cây phán quan bút, giơ cao hai tay, vỗ ba tiếng.
Chỉ thấy ở bờ đê gần đấy đột nhiên xuất hiện mười mấy thớt ngựa khỏe và một cỗ xe ngựa hào hoa.
Chung Nhất Hào phất tay, bọn Mạch Tiểu Minh, Hà Tông Huy, Lưu Chấn, Lý Kiệt tung mình nhảy vọt lên lưng ngựa.
Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà đỡ Cốc Hàn Hương, uyển chuyển bước lên xe ngựa, Dư Diệc Lạc ngồi lên trước xe ngựa, thò tay giật lấy cây roi ngựa trong tay phu xe, nói:
“Hãy trao roi cho ta! Chỗ này không cần đến ngươi nữa”.
Người ấy cười lạnh một tiếng, tung mình nhảy vọt lên càng xe ngựa, Dư Diệc Lạc cũng không thèm để ý đến y, phất roi một cái, một tiếng chát vang lên, xe ngựa phóng nhanh về phía trước.
Bọn Chung Nhất Hào, Mạch Tiểu Minh cưỡi trên sáu thớt ngựa khỏe, lập tức tản ra bốn bên của xe ngựa để hộ tống.
Đại hán ấy cắm cây phán quan bút lên lưng, giật cương ngựa, dẫn đường trước, mười mấy thớt khoái mã tung vó phi nước đại.
Sau một hồi chạy gấp, bọn họ đã đi được mười mấy dặm đường, đại hán dẫn đường ấy đột nhiên giật cương ngựa, rẽ vào một con đường nhỏ hoang vắng.
Chung Nhất Hào nhíu mày, nói:
“Con đường này nhỏ hẹp như vậy, làm sao xe ngựa qua được?”.
Đại hán ấy cười:
“Trên cỏ hoang hai bên đường, đều là đất sa thạch rắn chắc, các hạ hãy cứ yên tâm”.
Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đồi núi chập chùng, đi được vài dặm thì vào một vùng rừng núi, nhưng lại không thấy nhà cửa đâu cả, không khỏi nghi ngờ, quay sang nhìn đại hán lưng cắm hai cây bút, lạnh lùng nói:
“Vùng rừng núi này quả là một nơi mai phục rất tốt …”.
Đại hán ấy mỉm cười, nói:
“Cây Thùy Dương dưới dãy núi, đại giá đừng quá đa tâm”.
Chung Nhất Hào cố nhìn cho kỹ, nhưng vẫn không thấy giấu vết gì, lại không tiện hỏi nhiều nữa, trong lòng thầm tính:
“Nếu đến gần vùng núi, mình lập tức nhường ngựa không đi nữa, dù cho có mai phục cũng không đáng sợ”.
Lại đi được năm sáu dặm nữa thì đến một vùng đồi núi, đại hán dẫn đường ấy đột nhiên phóng người xuống ngựa.
Chung Nhất Hào điểm hai chân một cái, người như một con én biển vọt xuống lưng ngựa, nhẹ nhàng hạ xuống bên người đại hán ấy, đứng sánh vai với y.
Đại hán ấy quay mặt lại cười, nói:
“Hảo thân pháp”.
Chung Nhất Hào lạnh lùng đáp:
“Quá khen”.
Đại hán ấy chỉ về phía sơn cốc ở bên trái, nói:
“Đi vòng qua rừng trúc, có thể thấy lầu các ẩn hiện trong rừng quế, đó chính là thôn Thùy Dương”.
Đang nói thì đột nhiên nghe ba tiếng chuông vang lên từ rừng trúc vọng đến.
Chung Nhất Hào đưa mắt nhìn quanh, dò xét sơn cốc rộng rãi ấy một hồi, chỉ thấy cây cỏ xanh tốt, thấp thoáng có bóng người. Đột nhiên lại nghe tiếng bánh xe, xe của Cốc Hàn Hương đã đến.
Trong xe truyền ra giọng nói ngọt ngào của Cốc Hàn Hương:
“Sao không đi nữa?”.
Đại hán sử dụng phán quan bút ấy nói:
“Đã đến thôn thôn Thùy Dương, thiên hạ anh hùng đến đây đều phải đi bộ, phải làm phiền bước ngọc của công chúa!”.
Mạch Tiểu Minh đột nhiên giật dây cương, phóng ngựa thẳng tới, miệng quát lớn:
“Sao lại như thế, con đường rộng rãi thế này mà không đi ngựa?” nói xong thì ngựa đã phóng xa đến bốn năm trượng.
Đại hán ấy nhíu mày, phóng tới phía trước Mạch Tiểu Minh, tay phải giơ ngang cản lại:
“Đứng lại!”.
Mạch Tiểu Minh nhoài người ra, tay phải chụp vào cổ tay của đại hán ấy.
Đại hán ấy co tay phải lại, nhưng tay trái đồng thời đấm ra.
Mạch Tiểu Minh chụp không trúng, hai chân điểm một cái, từ trên lưng ngựa lộn mèo xuống.
Nhưng một thanh kiếm lạnh lẽo đã điểm về phía trước ngực của đại hán ấy.
Té ra Mạch Tiểu Minh mượn lúc nhảy vọt xuống ngựa, rút ra thanh trường kiếm.
Đại hán ấy võ công không kém, Mạch Tiểu Minh đánh ra kiếm chiêu tuy hiểm hóc, nhưng đại hán ấy vẫn khéo léo né tránh, hai tay rút hai cây phán quan bút, đánh ra một chiêu “Song long suất thủy”, chia nhau điểm vào hai đại huyệt huyền cơ và phúc các của Mạch Tiểu Minh.
Động tác của hai người này cực kỳ nhanh nhẹn, kiếm đến thì bút đỡ, trong chốc lát đã đánh nhau đến bảy tám chiêu.
Người ấy không ngờ thân thủ của đối phương lại nhanh nhẹn như thế, mặt thoáng vẻ kính phục.
Đại hán sử dụng hai cây phán quan bút tựa như rất phẫn nộ vì hành động của Mạch Tiểu Minh, đang định múa bút đuổi theo, đột nhiên nghe một giọng nói ồm ồm có lực truyền đến:
“Ta bảo ngươi đi đón khách quý, sao ngươi lại đối đãi với người ta như thế?”.
Đại hán ấy nghe giọng nói này xong thì hơi giật mình, hạ hai cây bút xuống, cung kính nói:
“Tiểu nhân bị ép ra tay, không phải xử tệ với khách quý”.
Chung Nhất Hào ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở cách bảy tám trượng, từ trong rừng trúc có hai người sánh vai bước ra.
Sau lưng hai người này bốn năm thước, có bốn đồng tử mặc áo xanh, trên tay mỗi người đều bưng một vật, chậm bước theo sau hai người ấy.
Chung Nhất Hào nhìn thấy đại hán cầm hai cây bút lộ vẻ khúm núm, trong lòng thầm kinh, nhủ rằng:
“Người này võ công không tệ, có thể coi là cao thủ nhất lưu dưới tay của Giang Nam song hào, nhưng thần thái đối với hai người ấy rất cung kính, chắc là hai kẻ này ngày thường đối đãi với người ta rát nghiêm khắc.
Đang suy nghĩ, hai người mặc trường sam ấy đã đến gần.
Chung Nhất Hào hơi chột dạ, nhủ thầm:
“Hai người này tuy bước chậm nhưng lại đến nhanh”.
Chỉ nghe một giọng nói trầm sâu có lực:
“Vị nào là Hồng Hoa công chúa?” giọng nói như kim loại chạm vào nhau, rõ ràng kẻ này có nội công thâm hậu.
Đại hán cầm hai cây bút ấy đột nhiên ngầng đầu lên nói:
“Hồng Hoa công chúa giờ đang ở trong xe ngựa.
Chung Nhất Hào ôm quyền, nói:
“Công chúa thân phận cao quý, không tiện đi bộ vào rừng, không biết có thể phá lệ để công chúa ngồi xe vào thôn hay không?”.
Đang nói thì thừa cơ nhìn hai người dò xét.
Chỉ thấy người bên trái thân hình khôi ngô, mắt to mày rậm, râu dài đến ngực, da mặt đen đúa, không giận mà oai. Người bên phải là một thiếu niên anh tuấn mặt trắng, thần thái tiêu sái, miệng nở nụ cười ôn hòa.
Đại hán mặt râu mày rậm nhìn Chung Nhất Hào, nói:
“Các hạ là ai?”.
Chung Nhất Hào nói:
“Là Giá tiền đới đao tổng quản của công chúa”.
Thiếu niên anh tuấn ấy mỉm cười nói:
“Thôn dương liễu chưa bao giờ để xe ngựa đi vào, dù là ai muốn vào thôn dương liễu cũng phải dừng xe xuống ngựa, phiền tổng quản bẩm cáo lại với công chúa, làm phiền gót ngọc đi bộ vào thôn, huynh đệ đã bày tiệc rượu để tạ tội”.
Chung Nhất Hào nhìn qua, chỉ thấy Mạch Tiểu Minh đang nhìn chằm chằm hai người ấy, trong mắt đầy lửa giận, như muốn nhảy nhổm lên, sợ y nổi giận làm hư chuyện, vội vàng nói:
“Hai vị nếu không nể mặt, bọn tại hạ cũng không tiện miễn cưỡng, khách mạnh ép chủ, bọn chúng tôi xin cáo biệt ở đây”.
Đại hán mặt đen râu dài ấy, đột nhiên ngửa mặt cười lớn, nói:
“Hay cho câu khách mạnh ép chủ, phải biết ở vừng Giang Nam, ngoại trừ thôn dương liễu này, không nơi nào có thể tiếp đãi công chúa …”.
Một tràng cười trong trẻo từ trong xe truyền ra, nói rằng:
“Hai vị sai người dùng xe, đón chúng tôi đến nơi này, đâu phải chúng tôi tự tìm đến”. Rồi Cốc Hàn Hương từ trong xe bước ra.
Tiếp theo là Vạn Ánh Hà và Miêu Tố Lan.
Thiếu niên anh tuấn ấy ngẩng đầu nhìn ba người cười nói:
“Lâu nay đã nghe danh công chúa Hồng Hoa, sao không lộ mặt thật cho người ta thấy”.
Trong lời nói, lộ vẻ mỉa mai.
Miêu Tố Lan nghiêm mặt, ung dung nói:
“Xem ra hai vị chắc là Giang Nam song hào?”.
Thiếu niên anh tuấn ấy mỉm cười, nói:
“Quá khen, quá khen, chỉ là chút hư danh, đâu đáng nhắc ở cửa miệng”.
Miêu Tố Lan nói:
“Quân tử không trọng tất không oai, thịnh danh của các hạ tuy trọng, nhưng đã quá khinh phù!”.
Thiếu niên anh tuấn ấy mặt biến sắc, tựa như muốn nổi giận, đại hán râu dài ho khan một tiếng, nói:
“Bọn chúng tôi sai người đón công chúa đến đây, một là đón tiếp, hai là có việc thỉnh cầu, không hề có ác ý, mong các vị bỏ đị địch ý”.
Mạch Tiểu Minh chen vào nói:
“Đừng nói là một thôn Thùy Dương, dù cho là long đàm dổ huyệt, có gì đáng sợ …”.
Thiếu niên anh tuấn ấy sau một hồi trầm tư, không còn tức giận nữa, cười lớn nói:
“Huynh đệ đã nặng lời, bọn chúng tôi thành thật nghênh đón, không hề có cơ tâm, giang hồ chỉ đồn đại không đúng sự thực, vừa rồi huynh đệ thất lễ, mong các vị thứ lỗi cho”. Nói xong ôm quyền làm lễ một cái.
Cốc Hàn Hương cúi người nói:
“Nào dám”.
Miêu Tố Lan nói tiếp:
“Công chúa là cành vàng lá ngọc, rất ít đi bộ, huống chi đường núi gập ghềnh, bước đi khó khăn, không biết có thể phá lệ ưu tiên đi ngựa hay không?”.
Đại hán râu dài ấy trầm ngâm một lúc lâu, nói:
“Thôn Thùy Dương từ ngày lập ra quy củ này, đồng đạo trong võ lâm thiên hạ đều tuân theo, công chúa thân phận tuy cao quý, nhưng muốn phá lệ quả thật rất khó …”.
Y ngừng một lát, nói:
“Tại hạ đã nghĩ ra một cách vẹ cả đôi đàng, chúng tôi sẽ sai hai người dùng ghế tre làm kiệu, tạm thời thay bước cho công chúa, không biết ý như thế nào?”.
Miêu Tố Lan nói:
“Biện pháp này quả thực cao minh, thật khiến cho người ta kính phục trong lòng”.
Đại hán râu dài ấy cung tay, nói:
“Vậy làm phiền các vị đi bộ”. Rồi hạ giọng nói với đồng tử áo xanh ở phía sau, căn dặn hai câu, đồng tử áo xanh ấy lập tức phóng người đi.
Một lát sau quả nhiên có hai đại hán khiêng một cái ghế tre chạy vội đến.
Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà đỡ Cốc Hàn Hương ngồi lên ghế tre, đi sát theo hai bên.
Giang Nam song hào vái dài khách rồi dẫn đường đi trước, bọn Chung Nhất Hào theo sát sau Giang Nam song hào, bước thẳng vào trong rừng.