Thiên Hương Tiêu

Chương 16: Ngọn lửa phục thù đốt cháy lòng băng


Đọc truyện Thiên Hương Tiêu – Chương 16: Ngọn lửa phục thù đốt cháy lòng băng

“Chuyện báo thù cho minh chủ, tuy là cần người có võ công cao cường, nhưng cũng không phải chỉ có một cách là dùng võ công, mới có thể làm được, hiện nay Thiếu Lâm, Võ Đang là hai phái lớn trong võ lâm, người có thể kháng cự lại hai phái này rất ít, nếu muốn báo thù cho minh chủ, cần phải đi con đường khác, nếu như muốn dùng võ công để tiêu diệt người của hai phái này, chỉ e chuyện này mãi mãi không thể làm được!

Cốc Hàn Hương ngửa mặt nhìn bầu trời đầy sao, trâm tư một lúc lâu, đột nhiên chậm rãi nói:

“Ta phải báo thù cho đại ca, hễ còn sống là phải báo thù, dù cho tâm nguyện này mãi mãi không có ngày đạt được, nhưng ta cũng phải gắng gượng hết sức mình, dù cho thịt nát xương tan cũng không tiếc”.

Lời nói của nàng đầy sự kiên quyết.

Chung Nhất Hào thở dài, muốn nói nhưng thôi.

Cốc Hàn Hương ánh mắt long lanh, mặt lộ vẻ kiên nghị chưa từng có, chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt nhìn lên mặt Chung Nhất Hào, lạnh lùng hỏi:

“Ngươi thở dài điều chi? Phải chăng trong lòng đã sợ?”.

Chung Nhất Hào nói:

“Dù có báo thù được cho minh chủ hay không, thuộc hạ vẫn mong suốt đời đi theo phu nhân, đợi nghe sai khiến, chết cũng không oán trách”.

Cốc Hàn Hương đang lạnh lùng, đột nhiên mỉm cười, nói:

“Tại sao ngươi chịu giúp ta như thế? Phải chăng là vì nhan sắc của ta?”.

Nàng thiên sứ sắc đẹp tuyệt luân này đã bắt đầu thay đổi, thay đổi một cách kinh người, dù rằng cách nói chuyện hay con người của nàng đều phát ra một sức mạnh chúa tể, nàng đã bắt đầu bỏ đi sự dịu dàng, sự nhu mì, không chịu khuất phục dưới sự sắp sếp của vận mệnh, tình yêu mãnh liệt đã đốt lên ngọn lửa thù hận, giúp cho nàng kiên cường, nàng không những đã nắm giữ bản thân mình, mà còn phải làm chúa tể của người khác, khiêu chiến với vận mệnh …

Chung Nhất Hào không ngờ nàng lại hỏi câu ấy, sững sờ rồi nói:

“Điều này, điều này …”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Đừng điều này điều nọ nữa, ngươi hãy mạnh dạn nói, ta đã hỏi ngươi, có nói sai cũng không sao …” nàng tựa như chưa nói hết lời, lại nói tiếp:

“Nhưng ngươi phải nói ra lời từ gan ruột, không được lừa gạt ta”. Nói xong, thì ánh mắt vẫn nhìn về Chung Nhất Hào không chớp, trên mặt lộ vẻ nôn nóng.

Nàng bắt đầu trắc nghiệm bản thân, xem thử có dùng sắc đẹp trời phú để nắm giữ vận mệnh của người khác được không.

Từ thiên sứ chuyển sang tà ác, nàng tựa như đã cảm giác được rằng sắc đẹp là sức mạnh duy nhất mà nàng có thể dùng, nhưng nàng không biết sức mạnh ấy lớn bao nhiêu, Chung Nhất Hào là đối tượng đầu tiên để nàng trắc nghiệm sắc đẹp đầy ma lực của mình.

Chung Nhất Hào bị nàng nhìn như thế, bất giác cúi đầu, y vốn cảm thấy rằng mình là người bảo vệ cho nàng, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của nàng, y đột nhiên cảm thấy yếu đuối, vẻ đẹp của nàng khiến cho y trở thành một kẻ bị chinh phục, y lung túng bảo:

“Thuộc hạ không dám …”.

Cốc Hàn Hương mỉm cười hỏi:

“Có phải ngươi đã bị sắc đẹp của ta mê hoặc hay không?”.

Chung Nhất Hào im lặng một hồi rồi nói:

“Phu nhân có nhan sắc tuyệt trần, kẻ ngất ngây vì nhan sắc của phu nhân, đâu chỉ một mình thuộc hạ!”.

Cốc Hàn Hương mỉm cười nói:

“Lời này có thực không?”.

Chung Nhất Hào nói:

“Muôn ngàn lần đều đúng, chữ nào cũng từ gan ruột”.

Cốc Hàn Hương hít một hơi nói:

“Nếu quả thực như thế thì rất tốt”.

Chung Nhất Hào nghe xong thì hơi bất ngờ, ngạc nhiên hỏi:

“Tốt cái gì?”.

Cốc Hàn Hương không trả lời mà hỏi rằng:

“Ngươi giò đây có mệt không?”.

Chung Nhất Hào nói:

“Không mệt, phu nhân có chuyện gì?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Chúng ta lên đỉnh núi chôn thi thể của đại ca!”.

Rồi bước về phía trước.

Nàng vẫn chưa hết mệt nhọc, tinh thần và sức lực đã xuống dốc, trèo được mấy chục trượng thì cảm thấy không đủ sức nữa, cứ thở dốc, lúc trèo lên thì trông rất yếu đuối.

Chung Nhất Hào vội vàng đến sát bên nàng nói:

“Phu nhân, có cần thuộc hạ đỡ không?”.

Cốc Hàn Hương quay đầu mỉm cười, chầm chậm đưa tay bám vào vai Chung Nhất Hào, dịu dàng nói:

“Ta quả thực rất mệt, đi không nổi nữa, tốt nhất ngươi hãy bế ta lên”.

Chung Nhất Hào nghe thế thì sững sờ, vui mừng nói:

“Phu nhân xin thứ cho thuộc hạ phóng túng”. Rồi một tay ôm ngay eo Cốc Hàn Hương, tung mình vọt lên phía trên đỉnh núi.

Nàng tựa như có ý muốn biểu hiện một chút thành tựu công phu khinh công của mình, một hơi đã vọt lên đỉnh núi cao cả trăm trượng.

Cốc Hàn Hương nhoẻn miệng cười, khen rằng:

“Thuật khinh công của ngươi, ngoài đại ca ta ra, ta thấy ngươi là người giỏi nhất”.

Chung Nhất Hào cười nói:

“Phu nhân đã quá khen”.

Cốc Hàn Hương chậm bước đến bên thi thể của Hồ Bách Linh, ngồi xuống, hạ giọng cầu khấn:

“Hương hồn đại ca nếu có linh thiêng, hãy giúp muội báo thù cho huynh”. Rồi đột nhiên cảm thấy có nỗi hổ thẹn dâng lên trong lòng, thầm nhủ rằng:

“Xương cốt của đại ca chưa lạnh, mình đã để cho người ta ôm ấp, làm sao đối mặt với chàng …”.

Yù nghĩ ấy vừa hiện lên đã biến mất, mau chóng bị ngọn lửa phục thù xua đuổi.

Chung Nhất Hào bước tới, lạy ba lạy về phía thi thể của Hồ Bách Linh, tuy không nói lời nào, nhưng trong lòng y cảm thấy hổ thẹn với nhân vật anh hùng lòng dạ nhân từ này, chỉ cảm thấy bàng hoàng bất an, muốn mượn mấy lạy này để giảm đi nỗi áy náy trong lòng.

Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Cốc Hàn Hương:

“Ngươi hãy chôn thi thể của đại ca ta dưới băng tuyết!”. Giọng nói tuy dịu dàng đến động lòng người, nhưng trong ngôn từ lại hàm chứa quyền uy của mệnh lệnh.

Chung Nhất Hào chậm rãi đứng dậy, tháo thanh miến đao ở eo ra, bắt đầu đào bới, một lúc sau đã đào được một hố băng rất sâu.

Chung Nhất Hào đặt thanh miến đao xuống đất, ôm thi thể của Hồ Bách Linh bỏ vào trong hố băng, tung mình nhảy vọt lên, đang định lắm băng xuống, đột nhiên Cốc Hàn Hương kêu:

“Khoan đã, ta phải xuống đó nhìn đại ca lần nữa”. Chậm rãi bước tới, tung mình vọt xuống dưới hố, hạ giọng kêu:

“Đại ca”. rồi cúi người đưa tay sửa sang quần áo cho chàng.

Khi ngón tay chạm vào ngực chàng, thấy có một vật tròn tròn, lấy ra xem thì đó là một viên ngân cầu to khoảng bằng một trái long nhãn, trên viên ngân cầu này tựa như có khắc hoa văn, đáng tiếc là trong đêm tối, không thấy rõ đó là hình điêu khắc gì? Trong lòng thầm nhủ:

“Đại ca không để lại cho mình di vật gì, viên ngân cầu này trông rất hay, chi bằng cứ giữ lấy nó, ngày sau khi nhớ đến chàng có thể lấy ra ngắm nhìn”. Rồi tiện tay bỏ viên ngân cầu vào trong túi, sửa sang xong quần áo trên người Hồ Bách Linh thì nhảy vọt ra khỏi hố tuyết.

Chung Nhất Hào nói:

“Có thể lấp băng chưa?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Có thể lấp”.

Chung Nhất Hào đẩy băng xuống, không bao lâu thì đã lắp đầy hố băng.

Cốc Hàn Hương chỉ về một một gốc tùng cách đó mấy trượng nói:

“Đời cây tùng ấy đến đây!”.

Chung Nhất Hào nhặt thanh miến đao, cười nói:

“Nếu không có thanh miến đao này, thuộc hạ dù có giỏi hơn cũng khó chuyển gốc tùng đến đây”. Rồi bước sải qua, dùng thanh miến đao moi quanh gốc tùng rồi nhổ cả gốc lẫn rễ lên.

Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:

“Hãy trồng xuống bên cạnh thi thể của đại ca ta, ngày sau ta sẽ dễ dàng tìm thấy nơi chôn chàng”.

Đạo nhân im lặng không nói, lại đào một cái lỗ rồi chôn gốc tùng xuống bên cạnh thi thể của Hồ Bách Linh.

Võ công của y tuy giỏi, nhưng đang vừa đói vừa lạnh, liên tục làm nhiều chuyện như thế này, cũng có chút mệt nhọc, nên hơi thở dốc.

Cốc Hàn Hương đợi y trồng xong gốc tùng, chậm rãi bước tới, đưa mắt nhìn quanh, nhoẻn miệng cười, nói:

“Ngươi đã cực khổ! Có cảm thấy mệt không”.

Chung Nhất Hào hít một hơi dài, cười:

“Tuy có chút mệt, nhưng không đáng lo, nghỉ một lát thì sẽ khỏe lại, nơi này khí hàn gió lạnh, phu nhân không nên ở lâu”. Chàng biết nội công của nàng không có nền tảng, dưới tiết trời lạnh lẽo thế này, khó chịu được bao lâu.

Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:

“Khi ta bế đại ca, không hề cảm thấy lạnh lẽo, giờ đây có chút giá lạnh, chúng ta mau xuống núi!” rồi bước đi về phía trước.

Chung Nhất Hào đuổi theo hạ giọng nói:

“Có cần thuộc hạ bế phu nhân xuống không?”.

Cốc Hàn Hương quay đầu lại mỉm cười rồi gật nhẹ.

Lúc trước lòng dạ nàng thanh khiết, tuy nhan sắc tuyệt thế, nụ cười làm người ngất ngây, nhưng khi cười chỉ đẹp chứ không lẳng lơ, người khác dù cho mê mẩn trước nụ cười của nàng, cũng chỉ cảm thấy nàng xinh đẹp đáng yêu, quyết không dám nổi lên lòng tà …

Nhưng trong một đêm ngắn ngủi này, tấm lòng thanh khiết của nàng đã bị ngọn lửa phục thù mãnh liệt che lấp, lòng dạ của nàng trở nên đen tối, khi quay đầu lại mỉm cười, nụ cười ấy vừa đẹp mà vừa lẳng, khiến cho người ta phải giật mình.

Chung Nhất Hào bị cuốn hút bởi nụ cười câu hồn đoạt phách ấy, sững người ra rồi đột nhiên đưa hai tay ôm chắc lấy eo của Cốc Hàn Hương.

Hành động xuất phát từ tà niệm ấy của y, không những nhanh chóng, mà còn mạnh mẽ dị thường, không hề có ý tiếc ngọc thương hoa.

Cốc Hàn Hương bị y ôm chặt ngay eo, đau đến nỗi kêu lên một tiếng, nói:

“Ngươi hãy nhẹ tay một chút!”.

Rồi vùng mạnh ra.

Nhưng đôi tay của Chung Nhất Hào rất mạnh mẽ, nàng tuy ráng gắng gượng vùng vẫy, nhưng khó thoát ra được, chỉ cảm thấy một nỗi uất ức dâng lên trong lòng, ngã vào người Chung Nhất Hào, khóc òa lên.

Sự thay đổi này quá bất ngờ đối với Chung Nhất Hào, trong nhất thời lòng dạ bàng hoàng, không biết thế nào mới phải, sững người ra một lúc, đột nhiên cảm thấy người buốt giá, biết không nên ở lâu nơi này, trước tiên bế nàng xuống đỉnh núi, tìm một nơi tránh gió rồi nói tiếp. Yù nghĩ ấy vừa lướt qua, cũng không nói gì, bế Cốc Hàn Hương phóng thẳng xuống đỉnh núi.

Cốc Hàn Hương tựa như đao thương vô hạn, chỉ khóc to chứ không hỏi Chung Nhất Hào định đưa nàng đi đâu.

Chung Nhất Hào chạy một mạch xuống khỏi đỉnh núi, bế Cốc Hàn Hương đến một nơi khuất gió, đặt xuống rồi nói:

“Phu nhân đừng khóc nữa, hành động của thuộc hạ quá vô lễ, mong được trách phạt”.

Cốc Hàn Hương chầm chậm đưa tay áo, lau nước mắt trên mặt, chép miệng:

“Đó cũng chẳng phải là cái sai của một mình huynh, nếu ta không bảo huynh bế ta, cũng không đến nỗi xảy ra chuyện này”.

Chung Nhất Hào đột nhiên bật cười điên cuồng:

“Tại hạ đã sớm động lòng trước nhan sắc của phu nhân, đời này kiếp này chỉ e khó kìm chế nổi …”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Đừng gọi ta như thế”.

Chung Nhất Hào đột nhiên ngừng cười, sững người, nói:

“Vậy ta gọi phu …” đột nhiên ngừng lại đổi giọng nói:

“Tại hạ phải xưng hô với nàng thế nào?”.

Cốc Hàn Hương thở dài buồn bã, nói:

“Đại ca của ta là nhân vật anh hùng, xương cốt của chàng chưa lạnh, ta đã bội phản chàng, còn có mặt mũi nào làm thê tử của chàng, huynh vẫn cứ gọi ta là phu nhân, ta làm sao có thể …”.

Nàng hơi ngừng một lát rồi nói:

“Huynh hãy gọi tên ta! Hồ phu nhân nay đã chết, trái tim của nàng đã đi cùng đại ca yên ngủ dưới suối vàng, chỉ còn lại một cái xác không hồn mà thôi …”.

Chung Nhất Hào ngửa mặt nhìn trời, hít một hơi, lặng lẽ không nói.

Cốc Hàn Hương cười to nói:

“Chung Nhất Hào, huynh có biết tại sao muội phải sống trên đời này không, một cái xác không hồn thì dù có sống cũng đau khổ hơn chết gấp ngàn vạn lần!”.

Chung Nhất Hào nói:

“Điều này tại hạ không đoán ra”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Ta để lại cái thân xác này, là muốn báo thù cho trượng phu, ta sẽ bất chấp thủ đoạn, giết chết những kẻ đã hãi đại ca ta, không biết huynh có chịu giúp ta hay không?”.

Chung Nhất Hào trầm ngâm một lúc nói:

“Dù chết cũng không từ”.

Cốc Hàn Hương nhíu mày, nói:

“Tại sao nói thế?”.

Chung Nhất Hào cười nói:

“Tại hạ tánh tình cuồng ngạo, ngoài ân sư ra, trên đời này không có ai đáng cho tại hạ bội phục …”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Vậy tại sao huynh giúp đại ca ta, đoạt chức minh chủ lục lâm?”.

Chung Nhất Hào nói:

“Vì phu nhân”.

Cốc Hàn Hương ngạc nhiên nói:

“Lúc đó đại ca ta vẫn còn sống, trước kia chúng ta không hề quen nhau”.

Chung Nhất Hào nói:

“Vừa mới gặp mặt đã ngất ngây trước nhan sắc của phu nhân”.

Cốc Hàn Hương chép miệng:

“Nếu đại ca không chết, chả lẽ huynh cũng đối với ta như thế”.

Chung Nhất Hào nói:

“Hồ minh chủ đại nhân đại nghĩa, sau khi quen biết với ngài, tại hạ sinh lòng kính ngưỡng đối với ngài … ngài tuy rất đáng khâm phục, nhưng muốn tại hạ cam lòng nghe lệnh, đó là chuyện không thể …”.

Cốc Hàn Hương thở dài một tiếng nói:

“Ta đã hiểu, nói đi nói lại, huynh vẫn là vì ta cho nên mới nghe lời của đại ca ta”.

Chung Nhất Hào nói:

“Không sai, trong đời tại hạ, chưa bao giờ động lòng trước nữ sắc, nhưng vừa mới gặp nàng, thì tinh thần đã giao động, không thể tự khống chế tình cảm của mình”.

Cốc Hàn Hương đột nhiên nghiêm mặt, nói:

“Huynh đối với ta một tấm chân tình, ta cũng không muốn lừa gạt huynh, chân tình của ta đã chôn cùng với đại ca xuống dưới suối vàng, sau này chẳng thể thương yêu một ai nữa”.

Chung Nhất Hào đột nhiên thở dài, buồn bã nó:

“Chả lẽ nàng đối với ta một chút tình ý cũng chẳng có sao?”.

Cốc Hàn Hương nghiêm mặt nói:

“Nếu ta đối với huynh không có một chút tình ý nào, cũng không thể nói với huynh những lời này …”.

Nàng ngửa mặt nhìn bầu trời đầy sao, buồn bã nói tiếp:

“Ngưu Lang, Chức Nữ tuy một năm mới gặp nhau một lần, nhưng ngàn vạn năm sau họ vẫn có thể gặp nhau, còn ta và đại ca thì người ma khác đường, không còn ngày gặp lại nữa …”.

Chung Nhất Hào tựa như xúc động trước mối chân tình của Cốc Hàn Hương, thở dài, nói:

“Hồ minh chủ có tri kỷ như thế này, y chết xuống suối vàng nhưng cũng có thể nhắm mắt, nếu tại hạ được nàng thương yêu như thế, dù lập tức tan xương nát thịt cũng không hề nuối tiếc”.

Cốc Hàn Hương cười thê lương nói:

“Niệm tình huynh chôn thi thể của đại ca, ta không muốn lừa gạt huynh, huynh hãy mau đi khỏi nơi này, còn cái ơn huynh đã chôn đại ca của ta, ngày sau ta sẽ báo đáp huynh”. Chậm rãi quay người bước đi.

Chung Nhất Hào thở dài, đuổi theo nói:

“Nàng đi đâu?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Ta phải đi tìm người có thể giúp ta báo thù cho đại ca”.

Chung Nhất Hào cười lớn nói:

“Theo tại hạ biết, trong võ lâm hiện nay, không có cao thủ nào đã từng thắng hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang … y ngừng một lát rồi nói tiếp:

“Dù cho có, những người này đều đã mai danh ần tích, thâm tàn bất lộ, trời đất mênh mông, nàng là một phụ nữ không hề có kinh nghiệm giang hồ, đi đâu mà tìm?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Ta đã biết phải tìm như thế nào, không cần huynh nhọc lòng”.

Chung Nhất Hào đột nhiên bước tới, chặn ngang đường, nói:

“Nàng đi như thế này sao?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Vậy phải làm thế nào?”.

Chung Nhất Hào nói:

“Đường xa vời vợi, gian nan khó lường, nếu tại hạ không theo nàng, chỉ e nàng cũng khó ra khỏi núi”.

Cốc Hàn Hương cười nói:

“Nam nữ trẻ tuổi cùng nhau đi trên giang hồ, chỉ e người khác đều coi chúng ta là một đôi tình nhân …”.

Chung Nhất Hào nói:

“Nhưng tại hạ tự hào vì điều ấy”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Vậy thì ta sẽ khổ, người ta tưởng rằng chúng ta là một đôi tình nhân, ta làm sao có thể tìm người có võ công cao cường?”.

Chung Nhất Hào sững người, nói:

“Nàng tìm bọn họ như thế nào?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Dù kẻ ấy là ai, chỉ cần có thể báo thù cho đại ca, ta sẽ gả cho y!”.

Chung Nhất Hào tưởng mình nghe không rõ, sửng sốt nói:

“Cái gì?”.

Cốc Hàn Hương cười:

“Trái tim của ta đã sớm xuống dưới suối vàng cùng với đại ca, thân này chỉ là một cái vỏ không hồn, ta đã không còn tình yêu nữa”.

Chung Nhất Hào mặt đổi sắc, chụp lấy tay Cốc Hàn Hương, kéo một cái, thân người của Cốc Hàn Hương xoay một vòng.

Cốc Hàn Hương đã hoàn toàn thay đổi, nàng tựa như đã mạnh dạn hơn nhiều, lực kéo của Chung Nhất Hào tuy rất mạnh, nhưng nàng không hề sợ hãi.

Chung Nhất Hào kéo nàng hai vòng, tựa như khí giận đã giảm đi nhiều, buông cánh tay của Cốc Hàn Hương ra, cười lạnh nói:

“Nếu như nàng muốn đi con đường dâm tiện, tại hạ cũng chẳng còn cách nào nữa”.

Cốc Hàn Hương đột nhiên mỉm cười, chậm rãi bước tới, dựa vào trong lòng Chung Nhất Hào, dịu dàng nói:

“Vừa rồi huynh chỉ cần buông tay, ta sẽ tan xương nát thịt”.

Chung Nhất Hào chỉ cảm thấy một thân hình mềm mại dựa vào, nụ cười xinh đẹp ấy như hoa tươi nở rộ, da thịt chạm vào nhau, lập tức trong lòng xao xuyến, một thứ tình cảm ngọt ngào dâng lên trong lòng y.

Chỉ nghe y thở dài một tiếng, hai tay ôm chặt lấy thân hình của Cốc Hàn Hương, hai dòng nước mắt tuôn rơi, hạ giọng nói:

“Thuộc hạ nguyện làm kẻ tôi tớ, mong suốt đời đi bên cạnh nàng, nghe nàng sai khiến”.

Cốc Hàn Hương cố thoát ra khỏi đôi tay của Chung Nhất Hào, nói:

“Huynh quả thật muốn đi theo ta?”.

Chung Nhất Hào cảm thấy trước ngực như bị giáng một đòn rất mạnh, giọng nói có chút run rẩy:

“Mong có thể được gặp …”.

Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:

“Ý ta muốn nói tìm người có thể báo thù cho đại ca, dù cho người ấy là già hay trẻ, xấu hay đẹp, chỉ cần có thể báo thù cho đại ca, ta sẽ hiến thân cho y, huynh đi theo ta như thế, khi ta gả cho người khác, trong lòng huynh không khó chịu sao? Chao ôi! Huynh đối xử tốt với ta, ta mới khuyên huynh như thế, nếu ta không có một chút tình ý nào với huynh thì cũng không cần nói với huynh những điều này!”.

Chung Nhất Hào nói:

“Đa tạ tấm lòng của nàng, nhưng tình này đã đeo đẳng mãi trong ta, một khi chia tay với nàng, người đông kẻ tây, cái khổ của nỗi mong nhớ thật khiến cho ta khó chịu nổi”.

Cốc Hàn Hương cừơi rằng:

“Lòng ta đã thuộc về kẻ khác, chỉ đành phụ tấm chân tình, thân này chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn, chả lẽ huynh chỉ yêu nhan sắc của ta hay sao?”.

Chung Nhất Hào buồn bã nói:

“Rượu không làm say người mà người tự say, nhan sắc không mê hoặc người mà người tự mê hoặc, đa tạ đã khuyên nhủ, nhưng tại hã không kìm chế nỗi mình nữa”.

Cốc Hàn Hương chép miệng:

“Huynh tự tìm cái khổ, ta cũng chẳng còn cách nào nữa”.

Chung Nhất Hào cúi đầu trầm tư một hồi, nói:

“Cứ như thế! Trước khi nàng tìm ra người có thể báo thù cho minh chủ, tại hạ tạm thời đi theo, một là có thêm cơ hội được gẫn gũi nàng, hai là làm kẻ tôi tớ bảo vệ cho nàng”.

Cốc Hàn Hương hơi trầm ngâm, nói:

“Thôi được!” rồi đưa mặt tới …

Chung Nhất Hào vừa tiếp xúc với mặt của nàng, đột nhiên cảm thấy máu huyết trong toàn thân chảy rần rật, lại ôm Cốc Hàn Hương vào trong lòng.

Cốc Hàn Hương thấy hai mắt y đỏ rực, mặt như bốc lửa, mới giật thót người, nói:

“Chung Nhất Hào, huynh làm gì?”.

Chung Nhất Hào nói:

“Nàng đã không có lòng thủ tiết, thuộc hạ phải …”.

Đột nhiên nghe một tràng cười lớn truyền đến, nói:

“Ngươi muốn làm gì? Mau buông sư tẩu của ta xuống!”.

Chung Nhất Hào quay mặt nhìn qua, chỉ thấy Mạch Tiểu Minh tay cầm thanh bảo kiếm phóng tới.

Sau lưng y là Dư Diệc Lạc, Miêu Tố Lan và Vạn Ánh Hà.

Lúc này Mạch Tiểu Minh cầm thanh kiếm bước đến gần Chung Nhất Hào, mũi kiếm chĩa về phía Chung Nhất Hào nói:

“Mau lấy binh khí ra!”.

Chung Nhất Hào cũng đã từng động thủ với y, biết y kiếm thuật cao cường, nếu dùng tay không đấu với y, thì không thể kháng cự nổi, lập tức rút thanh miến đao ở eo ra, lạnh lùng nói:

“Đêm nay tốt nhất chúng ta phải phân thắng bại”.

Mạch Tiểu Minh cười nói:

“Hay lắm!” rồi đâm một kiếm đến.


Chung Nhất Hào quát lớn một tiếng, giơ ngang đao quét ra, đao và kiếm giao nhau, vang lên tiếng kêu đinh tai nhức óc.

Cốc Hàn Hương đột nhiên bước về phía trước hai bước, nói:

“Các người không cần đánh nữa! Mau thu lại binh khí”.

Chung Nhất Hào, Mạch Tiểu Minh đều quay mặt về phía Cốc Hàn Hương, thu binh khí trong tay lại.

Chung Nhất Hào đột nhiên rút lấy chiếc khăn ở eo ra che lên mặt xoay người bỏ đi.

Dư Diệc Lạc kêu lớn:

“Chung huynh, hãy dừng bước lại trong chốc lát, huynh đệ có lời cần nói”.

Chung Nhất Hào đáp mà không quay đầu lại:

“Dư huynh nếu có nhớ đến minh chủ đại nhân đại nghĩa của chúng ta, hãy chăm sóc cho phu nhân, hôm nay huynh đệ cáo biệt, ngày sau không còn gặp lại nữa”. Y vừa nói vừa đi, nói đến đây thì người đã cách xa bốn năm trượng, trong màn đêm chỉ thấy thấp thoáng một bóng đen.

Cốc Hàn Hương đột nhiên cảm thấy không nên để cho y đi, cao giọng kêu:

“Chung Nhất Hào, mau dừng lại cho ta”.

Bóng người ấy đột nhiên ngừng bước, từ xa nói vọng lại:

“Phu nhân có gì sai bảo?”.

Cốc Hàn Hương cao giọng nói:

“Ta có lời muốn nói với huynh”. Chậm rãi bước đến.

Vạn Ánh Hà sợ nàng gặp bất trắc, cúi người nhặt thanh bảo kiếm chạy theo.

Cốc Hàn Hương nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại nói:

“Đừng theo ta”.

Vạn Ánh Hà sững người, chỉ đành ngừng bước.

Cốc Hàn Hương đột nhiên bước nhanh đến phía bên cạnh Chung Nhất Hào, giơ tay lột khăn che mặt của y xuống, chậm rãi nhắm hai mắt, môi dịu dàng nói:

“Huynh quả thực muốn bỏ đi sao?”.

Chung Nhất Hào nói:

“Có đứa trẻ ấy và Dư Diệc Lạc bảo vệ, nơi này đã không cần đến tại hạ nữa”.

Cốc Hàn Hương mỉm cười:

“Đứa trẻ ấy chẳng qua chỉ mười ba tuổi, chẳng hiểu gì chuyện đời, huynh tức giận với hắn làm gì?”.

Rồi hôn nhẹ lên má Chung Nhất Hào một cái, nói tiếp:

“Giờ đây huynh có muốn đi nữa không?”.

Chung Nhất Hào như ngất ngây, thở dài một tiếng:

“Không đi nữa!”.

Ngay lúc ấy, Dư Diệc Lạc, Miêu Tố Lan. Vạn Ánh Hà đều đã đuổi tới.

Con người của Cốc Hàn Hương nhỏ bé, đứng đối diện với Chung Nhất Hào, hoàn toàn bị thân người của y che khuất, cũng che khuất hành động hôn lên má của nàng.

Dư Diệc Lạc bước tới, ôm quyền nói:

“Mong Chung huynh hãy nể mặt cố minh chủ, đừng làm khó phu nhân trong lúc này …”.

Y thở dài một tiếng, nói tiếp:

“Hoắc Nguyên Kha lòng dạ khó lường, đã sớm có ý muốn đọat chức minh chủ, Chung huynh ở lại nơi này, có thể khiến cho y e ngại, không dám ra tay bừa bãi, chúng ta cũng dễ dàng sắp xếp”.

Chung Nhất Hào mỉm cười, nói:

“Đã như thế, huynh đệ quyết ở lại nơi này”.

Dư Diệc Lạc sững người, lòng nhủ thầm:

“Kẻ này trước nay lạnh lùng kiêu ngạo, nói một không hai, thế mà hôm nay vừa khuyên đã nghe theo. Mình vốn nghĩ phải phí nhiều lời mới có thể khuyên y ở lại được, không ngờ lại dễ dàng như thế này”.

Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn mọi người, cừơi nói:

“Chúng ta hãy mau trở về cốc!”.

Miêu Tố Lan thấy nàng cười nói vui vẻ, tựa như không có gì đau buồn, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, chỉ là không tiện truy vấn, chỉ đành im lặng không nói.

Cốc Hàn Hương xoay người bước về phía trước, bọn Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà, Mạch Tiểu Minh, Dư Diệc Lạc, Chung Nhất Hào nối đuôi đi theo sau.

Bước vào Mê Tông Cốc, có không ít người nghênh đón nàng, phần lớn là thủ hạ của Chung Nhất Hào, những nhân vật lục lâm miền Giang Bắc.

Cốc Hàn Hương cũng không để ý ai đã đón nàng, cứ đi thẳng về nơi ở.

Lúc này, trời đã sáng, Chung Nhất Hào đã bịt mặt trở lại.

Trong thời gian một đêm, La Phù Nhất Tẩu Hoắc Nguyên Kha không biết đã làm gì, mà khi vào cốc không gặp y và Lĩnh Nam Nhị Kỳ.

Cốc Hàn Hương đến trước cánh cổng tre, lòng đột nhiên do dự, không biết có nên để bọn Chung Nhất Hào vào hay không, đây là nơi khuê các của nàng.

Nàng trầm ngâm một lúc, đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng, nói:

“Chung Nhất Hào, huynh hãy triệu tập người trong cốc đến Tụ nghĩa sảnh chờ ta”.

Chung Nhất Hào sững người, nói:

“Phu nhân, giờ đây tình thế không rõ ràng, đợi thuộc hạ đi điều tra rồi sẽ về trả lời”.

Cốc Hàn Hương lắc đầu nói:

“Không cần y, có thể gọi được bao nhiêu người thì tính bấy nhiêu”.

Chung Nhất Hào nói:

“Phu nhân không nên mạo hiểm, để thuộc hạ bố trí xong thì sẽ cho người mời phu nhân”.

Miêu Tố Lan hạ giọng nói:

“Chung phó minh chủ nói không sai, phu nhân không nên cố chấp”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Chúng ta chưa kịp bố trí, chỉ e người khác đã ra tay”.

Chung Nhất Hào sững người, nhủ thầm:

“Nàng đột nhiên trở nên quyết đoán như thế này”. Thế rồi trả lời:

“Thuộc hạ sẽ đi triểu tập thuộc hạ trong cốc, phu nhân hãy nghỉ ngơi một chốc”. Rồi xoay người bước nhanh ra.

Cốc Hàn Hương nhìn Mạch Tiểu Minh mỉm cười, nói:

“Đệ giữ ở ngoài cốc, bất cứ ai muốn gặp ta, đều phải thông báo”.

Mạch Tiểu Minh cười nói:

“Được! nếu có người không nghe lời đệ, đệ sẽ giết y, được không?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Giết y xong thì đem đầu vào gặp ta”.

Mạch Tiểu Minh nói:

“Nhớ rồi, sư tẩu hãy yên tâm nghỉ ngơi”.

Cốc Hàn Hương bước vào trong.

Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà dợm bước vào trong, Mạch Tiểu Minh đột nhiên quát lớn một tiếng, rút thanh bảo kiếm trên lưng ra nói:

“Đứng lại”.

Miêu Tố Lan hơi ngạc nhiên nói:

“Ngươi muốn làm gì?”.

Mạch Tiểu Minh cười nói:

“Các người không nghe lời căn dặn của sư tẩu ta lúc nãy hay sao? Bất cứ ai muốn gặp sư tẩu thì trước tiên phải thông báo cho ta một tiếng”.

Miêu Tố Lan mặt đổi sắc, nói:

“Tuổi tác vẫn còn nhỏ, sao ngông cuồng quá thể?”.

Mạch Tiểu Minh nói:

“Thế nào, nếu trong lòng không phục thì cứ thử xem sao, coi ta có thể chặn ngươi hay không?”.

Đột nhiên nghe giọng nói của Cốc Hàn Hương vọng ra:

“Hai người này đều là người thân cận nhất của ta, bọn họ ra vào không được ngăn cản”.

Mạch Tiểu Minh rút thanh bảo kiếm lại, nói:

“Phu nhân có lệnh, các người hãy vào!”.

Miêu Tố Lan kéo Vạn Ánh Hà bước vào trong, trong lòng thầm ngạc nhiên, chuyện Mạch Tiểu Minh ngăn cản, Cốc Hàn Hương sớm đã biết, tại sao không ngăn lại …

Đang suy nghĩ thì đã vào trong đại sảnh.

Quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Cốc Hàn Hương đã cởi bộ y phục màu đen bên ngoài, chỉ mặc bộ y phục lót, nằm vội trên giường, vẫy tay gọi hai người:

“Các người mau vào đây, ta có điều muốn nói!”.

Cửa phòng ngủ của nàng mở rộng, chỉ cần vào sảnh, sẽ có thể thấy được phòng ngủ của nàng.

Miêu Tố Lan ngạc nhiên bởi hành động bạo dạn của nàng, hít dài một hơi, chậm rãi bước vào, nói:

“Phu nhân có gì căn dặn?”.

Chỉ nghe Cốc Hàn Hương nhẹ thở dài, nói:

“Hai người các ngươi thấy ta như thế này, nhất định sẽ cho rằng ta rất hạ tiện, đúng không?”.

Miêu Tố Lan nói:

“Điều này, thuộc hạ cũng không dám nghĩ bừa, nhưng phu nhân ăn mặc như thế này, lại gọi bọn chúng tôi vào, rõ ràng đã có dụng tâm?”.

Cốc Hàn Hương gật đầu nói:

“Lan tỷ tỷ quả thật rất thông minh, vừa đoán đã trúng, ta muốn nhờ hai người làm người chứng kiến cho ta …”.

Ánh mắt của nàng chậm rãi nhìn về phía Vạn Ánh Hà, buồn bã nói:

“Hà nhi, con thấy ta như thế này, trong lòng chắc là chán ghét ta lắm phải không?”.

Vạn Ánh Hà suy nghĩ hồi lâu rồi nói:

“Hà nhi là vãn bối, hiểu chuyện không nhiều, không dám nghị luận trưởng bối …” nàng nghĩ một hồi, tựa như cảm thấy lời chưa nói hết ý, lạnh lùng nói tiếp một câu:

“Dù sao Hồ thúc thúc đã chết, không còn ai quản thúc được thẩm thẩm nữa”.

Cốc Hàn Hương mỉm cười thê lương, nói:

“Khi Hồ thúc thúc của con còn sống, ta chưa bao giờ thấy chàng làm chuyện thương thiên hại lý, nhưng nay chàng đã chết, mà lại chết thê thảm như thế!”.

Vạn Ánh Hà đột nhiên dâng lên trong lòng nỗi phẫn nộ, lạnh lùng hừ nói:

“Nếu Hồ thúc thúc không chết, thẩm thẩm đâu có phóng đãng như thế này …” đột nhiên cảm thấy lời của mình quá nặng, vội vàng im lặng không nói.

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân, Miêu Tố Lan lách người một cái, mau chóng đóng lại cửa phòng, hỏi:

“Ai?”.

Ngoài cửa vọng vào giọng nói của Mạch Tiểu Minh:

“Ta đây, sư tẩu có trong đấy không?”.

Cốc Hàn Hương lau nước mắt trên má, hỏi:

“Chuyện gì?”.

Mạch Tiểu Minh nói:

“Có một đại hán trung niên muốn gặp phu nhân”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Ngươi bảo y chờ một lát rồi vào!”.

Mạch Tiểu Minh nói:

“Y mãi mãi không vào được”.

Cốc Hàn Hương trong nhất thời không hiểu được hàm ý lời nói của y, ngạc nhiên hỏi:

“Tại sao?”.

Mạch Tiểu Minh cười khanh khách nói:

“Bởi vì y đã bị đệ giết!”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Y tên là gì?”.

Mạch Tiểu Minh nói:

“Y không nói, đệ bảo y đợi một lát bên ngoài, khi vào thông báo cho y, y lại dám đi theo sau, bị đệ một kiếm chém bay đầu, sư tẩu có cần nhìn hay không?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Hiện ta đang có việc, không thể ra ngoài gặp ngươi, còn đầu người ấy thì cứ để ngoài cửa sảnh”.

Mạch Tiểu Minh cười nói:

“Tiểu đệ tuân lệnh”.

Bước chân dần xa.

Cốc Hàn Hương nói:

“Vì báo thù cho đại ca, ta đã quyết định không tiếc cái xác không hồn này, ta muốn dùng hàng trăm hàng ngàn mạng người để bù đắp cái chết của đại ca, nhưng trái tim của ta vẫn mãi mãi thuộc về đại ca”.

Miêu Tố Lan nhẹ thở dài:

“Hồ minh chủ anh hùng khí độ, lòng dạ lỗi lạc, cái chết của ngài quả thực khiến cho người ta thương tiếc không nguôi …”.

Đột nhiên nghe giọng nói của Mạch Tiểu Minh truyền đến:

“Đệ đã giết hai tên, có thể đặt ở ngoài cửa sảnh hay không?”.

Cốc Hàn Hương đang nghĩ chuyện khác, cũng không nghe rõ y nói gì, thuận miệng trả lời:

“Đặt ở đấy!”.

Chỉ nghe tiếng cười khanh khách của Mạch Tiểu Minh truyền vào trong phòng, tự nói rằng:

“Hành lanh này không dài quá một trượng, xem ra cho đến trưa thì không còn chỗ đặt đầu người nữa”.

Cốc Hàn Hương buồn bã thở dài, nói:

“Ta đem tâm sự trong lòng nói cho hai người nghe, cầu mong hai người tha thứ cho ta, sau đó nhờ hai người làm một chuyện”.

Miêu Tố Lan nói:

“Phu nhân có chuyện gì, xin hãy cứ căn dặn, khách sáo như thế chúng tôi làm sao gánh vác nổi?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Từ ngày ta và đại ca kết tóc se duyên, chưa bao giờ nghĩ rằng chàng sẽ rời xa ta, chàng thương yêu ta, tình như biển sâu, bất luận là chuyện gì, chàng vẫn không hề lỡ hẹn với ta, giờ đây ta vẫn không tin rằng chàng quả thực đã rời xa ta mà đi …”.

Hai dòng nước mắt trên má nàng tuôn rơi, giọng nói của nàng càng trở nên thê lương hơn:

“Nhưng ta đã tận mắt thấy thi thể của chàng, thấy chàng bị người ta giết như thế nào, chàng đã quên mình cứu bọn chúng, thế nhưng bọn chúng đã giết hại chàng”.

Nói đến đây thì nước mắt nàng tuôn như suối.

Vạn Ánh Hà chỉ thấy một nỗi bi phẫn dâng lên trong lòng, cao giọng nói:

“Bọn chúng đã ép chết cha của cháu, lại giết hại Hồ thúc thúc, cháu đã tận mắt thấy hai thảm kịch, thầm thẩm muốn báo thù, cháu cũng muốn báo thù …” nhưng cảm thấy lòng chua xót, nước mắt tuôn trào.

Cốc Hàn Hương nói:

“Không sai, ta phải báo thù, nhưng võ công của chúng ta kém xa bọn chúng, làm thế nào mới báo được thù đây?”.

Vạn Ánh Hà sững người, nói:

“Điều này quả thực rất khó, hỡi ơi! Hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang, người đông thế mạnh, dù cho tất cả người trong Mê Tông Cốc đều chịu báo thù cho Hồ thúc thúc, cũng chẳng làm sao đánh lại bọn chúng”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Cho nên chúng ta có một cách …”.

Vạn Ánh Hà nói:

“Cách gì?”.

Cốc Hàn Hương đưa tay trái, sửa sang mái tóc, cúi đầu nhìn đôi chân thon dài, chỉ cảm thấy làn da mịn màng, nói:

“Hà nhi, cháu thấy thẩm thẩm thẩm có đẹp không?”.

Vạn Ánh Hà gật đầu nói:

“Rất đẹp! Nhan sắc mê người, lu mờ hoa nguyệt”.

Cốc Hàn Hương nhẹ thở dài, nói:

“Khi đại ca còn sống trên đời, ta chưa bao giờ chú ý đến sắc đẹp của mình, nay đại ca đã chết, ta mới cảm thấy sắc đẹp của mình …”.

Vạn Ánh Hà ngạc nhiên nói:

“Báo thù cho Hồ thúc thúc được hay không phải nhờ vào võ công, đâu có liên quan gì với sắc đẹp?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Chao ôi! Nha đầu ngốc, trời cao đã cho ta dung mạo xinh đẹp, ta phải lợi dụng nó để báo thù cho đại ca”.

Vạn Ánh Hà tựa như hiểu mà không hiểu, gật đầu nói:

“À …” đột nhiên thở dài nói:

“Đúng rồi! Ai có thể báo thù cho Hồ thúc thúc, thẩm thẩm sẽ gả cho y đúng không?”.

Cốc Hàn Hương lắc đầu nói:

“Hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang người đông thế mạnh, một người dù có võ công cao bao nhiêu cũng không có cách nào giết hết người trong hai phái”.

Vạn Ánh Hà nói:

“Vậy phải làm sao?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Ta phải lợi dụng sắc đẹp này để khiến cho nhiều người bán mạng cho ta”.

Miêu Tố Lan thở nhẹ nói:

“Phu nhân đã quyết định chưa?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Ngoài cách này ra, ta cũng chẳng còn nghĩ ra cách nào để báo thù cho đại ca nữa”.

Miêu Tố Lan hạ giọng nói:

“Phu nhân hãy nghĩ lại, quyết định này rất hệ trọng”.

Cốc Hàn Hương đột nhiên nghiêm sắc mặt, nói:

“Ta suy nghĩ, chỉ cần có thể báo thù cho đại ca, ta chẳng màng gì cả …”.

Nàng ngập ngừng một lúc rồi lại nói:

“Chỉ mong hai vị hứa cho một chuyện”.

Miêu Tố Lan nói:

“Phu nhân xin hãy căn dặn”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Ta phải báo thù cho đại ca, sau này cuộc sống sẽ gặp nhiều sóng gió, không còn thời gian chăm sóc cho đứa trẻ mà ta nuôi dưỡng, nhờ hai vị giúp ta nuôi lớn thành người”.

Miêu Tố Lan nói:

“Giang hồ hiểm ác, lòng người khó phòng, phu nhân không có kinh nghiệm, làm sao đối phó được …”.

Cốc Hàn Hương nói tiếp:

“Có hai người Chung Nhất Hào, Mạch Tiểu Minh giúp ta, cũng đã đủ, ta phải đi gặp cao thủ trong võ lâm thiên hạ …”.

Miêu Tố Lan nói:

“Chung Nhất Hào, Mạch Tiểu Minh chỉ có thể là hộ vệ của phu nhân, muốn bọn họ tìm đại kế cho phu nhân, chỉ e trí mưu không đủ, phu nhân có nhan sắc tuyệt thế, trên đời này không có bì được, nhưng ngoài nhan sắc ra, còn phải có cách khống chế …”.

Nàng hơi trầm tư, nói tiếp:

“Những người võ công đã có thành tựu đặc biệt, cần phải có tài năng trời cho, những người này chẳng phải là thông minh hơn người, thì cao ngạo lạnh lùng, phu nhân tuy có sắc đẹp mê người, nhưng nếu không biết lợi dụng, cũng không thể khiến cho họ thuần phục, hết lòng hết dạ nghe theo …”.

Cốc Hàn Hương nghe thế thì ngẩn ra, nói:

“Chao ôi! Còn có nhiều điều như thế sao?”.

Miêu Tố Lan cười nói:

“Tiện thiếp từ nhỏ đã đi lại trên giang hồ, từng trải xuộc đời, thấy rằng phải dùng kế theo thời, dùng thuật theo người thì mới có thể khuynh đảo được chúng sinh, lôi kéo hết nhân tài trong thiên hạ, phu nhân nếu như quyết định dùng sắc đẹp để báo thù cho Hồ minh chủ, cần phải có tiện thiếp sắp đặt kế sắc, trước tiên phải khuấy động giang hồ thì mới có thể gây chú ý cho mọi người!”.

Cốc Hàn Hương thở dài, nói:

“Té ra lại phiền phức như thế, quả thực phải nhờ tỷ tỷ giúp đỡ”.

Miêu Tố Lan nói:

“Tiện thiếp sẽ sắp đặt kế hoạch, trước tiên tung ra lời đồn về sắc đẹp của phu nhân”.

Cốc Hàn Hương đột nhiên nghiêm sắc mặt, hai dòng nước mắt tuôn rơi, buồn bã nói:

“Vậy phải nhờ tỷ tỷ nhọc lòng”.

Miêu Tố Lan vẫn chưa trả lời, đột nhiên nghe giọng nói của Mạch Tiểu Minh lại vang lên ở ngoài phòng:

“Có gã họ Chung muốn gặp sư tẩu, có cho y vào hay không?”.

Cốc Hàn Hương vội vàng lấy y phục mặc vào, nói:

“Gọi y vào”.

Mạch Tiểu Minh trả lời một tiếng, bước vội ra.

Khi Cốc Hàn Hương ra ngoài cửa phòng, Chung Nhất Hào đã đợi ở ngoài cửa sảnh, đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy ở ngoài hành lang bầy đầy đầu người máu me, không khỏi giật mình, nhìn về phía Mạch Tiểu Minh, vội vàng nói:

“Những kẻ này đều do ngươi giết ư?”.

Mạch Tiểu Minh cười khanh khách, nói:

“Đúng vậy! Hành lang này không đủ chỗ nữa!”.

Cốc Hàn Hương nhẹ thở dài, nói:


“Những người này phải chăng đều đến tìm ta?”.

Mạch Tiểu Minh cười:

“Đúng vậy! Khi đến, bọn họ không nói một lời thì xông vào trong, đệ bảo bọn họ dừng lại, bọn họ đã ra tay …”.

Chung Nhất Hào nhìn đầu người bày ở dưới đất, nói:

“Đây đều là thủ hạ của Hoắc Nguyên Kha, những kẻ này e rằng có mưu đồ không tốt, giết chết không sai”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Mau thu dọn, đặt nhiều đầu người ở đây, trông thật đáng sợ”.

Mạch Tiểu Minh mỉm cười, co dò tung một cước, đá mộ cái đầu người trên cùng, cái đầu ấy bay đến năm sáu trượng.

Chỉ thấy y dùng cả hai chân, trong chớp mắt, mười hai cài đầu người đều bay lên, va vào nhau trong không trung, máu thịt đổ xuống như mưa.

Mạch Tiểu Minh ngửa mặt nhìn, miệng thì mỉm cười, trông bộ dạng dương dương tự đắc.

Mười hai cái đầu người va vào nhau, đều rơi ra ngoài sân.

Chung Nhất Hào nhìn mà thầm kinh sợ, nhủ rằng:

“Kẻ này tuổi còn nhỏ, thế mà võ công đã lên hàng thượng thừa, ngày sau quả thực không thể đo được, trong chớp mắt mà đá được mười hai cái đầu người va vào nhau trong không trung, mình không thể làm được như thế”.

Cốc Hàn Hương đột nhiên nảy ra một ý, hỏi:

“Phải chăng ngươi đã được sư phụ truyền thụ võ công?”.

Mạch Tiểu Minh mỉm cười:

“Công phu đá đầu người của đệ rất hay phải không! Sư tẩu nếu muốn học, đệ sẽ lập tức dạy”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Tuy hay nhưng quá tàn nhẫn”.

Mạch Tiểu Minh khựng người lại, nói:

“Nếu e sợ, sư tẩu đá đầu bằng đá cũng như thế”.

Cốc Hàn Hương cười hỏi:

“Ta muốn hỏi ngươi, phải chăng Phong Thu đã truyền võ công cho ngươi?”.

Mạch Tiểu Minh lắc đầu nói:

“Cả y e rằng cũng chưa học qua, làm sao truyền thụ cho đệ?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Ngươi có mấy sư phụ?”.

Mạch Tiểu Minh đột nhiên ngưng cười, trầm ngâm một hồi, nói:

“Hai người …”.

Y ngập ngừng một hồi, vội vàng nói:

“Sư tẩu đừng hỏi nữa”.

Cốc Hàn Hương thấy y lung túng, lòng nhủ thầm:

“Đứa trẻ này người bé mà gan lớn, chỉ e có nỗi khổ gì khó nói, chi bằng đợi khi không có người thì hãy hỏi!”.

Yù nghĩ ấy lướt qua, quay đầu lại nhìn Chung Nhất Hào nói:

“Tìm ta có chuyện gì?”.

Chung Nhất Hào nói:

“Thuộc hạ đã triệu tập quần hào trong cốc, đợi phu nhân ở Tụ nghĩa sảnh”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Hoắc Nguyên Kha có đến không?”.

Chung Nhất Hào nói:

“La Phù Nhất Tẩu, Lĩnh Nam Nhị Kỳ đều cũng đã có mặt ở Tụ nghĩa sảnh”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Chúng ta đi thôi!” rồi cất bước về phía trước.

Chung Nhất Hào vội vàng nói:

“Hoắc Nguyên Kha, Lĩnh Nam Nhị Kỳ đều mang theo binh khí, chắc là muốn động thủ, phu nhân phải cẩn thận”.

Miêu Tố Lan nói:

“Chung phó minh chủ có cách đối phó chưa”.

Chung Nhất Hào nói:

“Tại hạ đã ngầm ra lệnh cho thuộc hạ mang theo binh khí, gia tăng phòng bị, e rằng khi xảy ra chuyện, có lẽ sẽ thành thế cuộc hỗn chiến”.

Miêu Tố Lan nói:

“Phu nhân do ba người Vạn cô nương, Mạch Tiểu Minh và tiện thiếp bảo vệ, ngài chỉ cần đối phó Hoắc Nguyên Kha, Lĩnh Nam Nhị Kỳ là được”.

Chung Nhất Hào nói:

“Như thế bớt cho ta một nỗi lo!” Rồi quay người đi về phía trước.

Cốc Hàn Hương theo sát sau lưng Chung Nhất Hào, Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà đi hai bên, Mạch Tiểu Minh đi sau cùng.

Lúc này đã đến cuối giờ mão, bầu trời trong xanh, Cốc Hàn Hương mặc bộ y phục màu xanh, bên ngoài khoác áo bào màu trắng, tóc buông dài tung bay theo gió, chậm rãi bước đi ở giữa Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà.

Chung Nhất Hào đi trước mở đường, trong chốc lát đã đến Tụ nghĩa sảnh.

Trong sảnh đã có nhiều người đứng ở đấy, mặt mũi của ai đều nặng nề, không thấy nở nụ cười.

Chung Nhất Hào đứng ở cửa, cao giọng kêu:

“Phu nhân đã đến”.

Chỉ thấy quần hào ở bên trái ai nấy đều cúi người làm lễ, cao giọng kêu phu nhân, quần hào ở bên phải thì đứng yên ở đấy.

Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn quanh, giơ tay phẫy nhẹ một cái, cất bước vào trong đại sảnh.

Mạch Tiểu Minh đưa mắt nhìn quần hào bên phải, cười rằng:

“Những kẻ này chắc là không muốn sống nữa đây”.

Ánh mắt quần hào đều nhìn về phía Cốc Hàn Hương, không ai để ý đến y.

Cốc Hàn Hương đi đến chiếc bàn ở giữa, hơi do dự, cất bước lên bệ gỗ, ngồi lên cao.

Đó đúng là nơi ngồi của Hồ Bách Linh trước kia, theo quy củ, Hồ Bách Linh ngồi xuống rồi quần hào sẽ lập tức cúi người tham bái, Cốc Hàn Hương vừa ngồi xuống, Hoắc Nguyên Kha lập tức lớn giọng nói:

“Phu nhân có biết chỗ ngồi này là của ai không?”.

Cốc Hàn Hương thuận miệng trả lời:

“Ta sao không biết được, đây là chỗ ngồi của đại ca!”.

Hoắc Nguyên Kha không ngờ nàng trả lời như thế, hơi khựng người lại, nói:

“Chỗ ngồi của minh chủ lục lâm há để cho người ta tùy tiện ngồi vào? Cốc Hàn Hương đưa mắt chậm rãi nhìn về phía Hoắc Nguyên Kha, hỏi:

“Chả lẽ ta không thể ngồi sao …”.

Hoắc Nguyên Kha nói:

“Không sai, bất luận là ai muốn ngồi vào chỗ ấy, thì phải có thân phận minh chủ lục lâm đương kim, bà tuy là minh chủ phu nhân, cũng không thể ngồi ở chỗ ấy”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Ta không thể ngồi, vậy chỗ này để ai ngồi?”.

Hoắc Nguyên Kha lạnh lùng đáp:

“Minh chủ lục lâm đương kim”.

Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:

“Đại ca đã chết, còn có minh chủ nào đâu?”.

Hoắc Nguyên Kha nói:

“Ngài đã chết, nhưng vẫn còn người chưa chết, vẫn có thể chọn ra người khác”.

Chung Nhất Hào lạnh lùng nói:

“Muốn trở thành minh chủ phải có khả năng hơn người, mới có thể lãnh đạo quần hào, phát ra hiệu lệnh, ai muốn ngồi vào chỗ này, cần phải tỏ rõ chút bản lĩnh mới được”.

Hoắc Nguyên Kha nói:

“Chung huynh nói không sai, Hồ minh chủ nay đã mất, cho nên phải sớm ngày chọn ra minh chủ mới …”.

Chung Nhất Hào nói:

“Hoắc huynh phải chăng có lòng muốn dành chỗ ngồi này?”.

Hoắc Nguyên Kha vuốt râu cười lớn:

“Hãy cứ nói chuyện thẳng thừng với nhau, ngày hôm này chỉ có Chung huynh và huynh đệ tranh nhau mà thôi”.

Chung Nhất Hào lớn giọng nói:

“Minh chủ nay đã mất, phải do phu nhân kế vị, huynh đệ không hề có dã tâm với chức vị minh chủ này”.

Hoắc Nguyên Kha lạnh lùng nói:

“Lãnh tụ quần hào là điều hệ trọng, hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang sẽ không dừng lại ở đây, nếu như huynh đệ đoán không sai, trong vòng ba ngày, năm ngày, cao thủ của hai phái sẽ kéo đến cốc này. Lúc đó phải động thủ, chính như lời Chung huynh vừa nói, cần phải có chút chân tài thực học mới có thể duy trì được đại cuộc, phu nhân là một nữ lưu, ngoài sắc đẹp hơn người, huynh đệ vẫn không thấy bà ta có tài cán gì mà có thể lãnh đạo được quần hào …”.

Chung Nhất Hào tức giận nói:

“Hoắc huynh nói chuyện tốt nhất phải giữ lời, phu nhân là thân phận thế nào mà lại coi thường như thế?”.

Hoắc Nguyên Kha cười lớn, nói:

“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Chung huynh đã ngây ngất vì di sương tươi sắc của minh chủ …”.

Chợt nghe Cốc Hàn Hương thở dài một tiếng, nói:

“Đại ca ta trở thành minh chủ lục lâm trong thiên hạ chưa đầy một năm, thế mà đã chết bởi chức này, cái danh minh chủ lục lâm trong thiên hạ rõ ràng là không may, chúng ta đừng tranh nhau nữa, cứ nhường cho Hoắc Nguyên Kha thôi!”.

Lời này không những khiến cho Chung Nhất Hào bất ngờ, mà ngay cả Hoắc Nguyên Kha cũng khựng lại.

Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn một vòng trong đại sảnh, dừng lại trên khuôn mặt Hoắc Nguyên Kha, nói:

“Hoắc Nguyên Kha, ông đã sớm có lòng dành chức minh chủ, giờ đây không cần nhọc lòng nữa”. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài đại sảnh, nói tiếp:

“Trước khi mặt trời xuống núi, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, Mê Tông Cốc mà đại ca cực khổ xây dựng nên, cũng tặng luôn cho ông”. Rồi nhoẻn miệng cười, nói tiếp:

“Hy vọng ông có bản lĩnh làm vang danh tổng trại của lục lâm trong thiên hạ”.

Chung Nhất Hào vội vàng kêu:

“Phu nhân!”.

Cốc Hàn Hương quay mặt sang, cười:

“Chuyện gì?”.

Chung Nhất Hào nói:

“Cơ nghiệp trong Mê Tông Cốc này là do minh chủ phí lòng nhọc sức xây dựng thành, há có thể hai tay dâng lên cho người …”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Huynh tưởng chút thực lực trong Mê Tông Cốc này có thể kháng cự lại hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang hay sao?”.

Chung Nhất Hào nói:

“Chỉ dựa vào thực lực võ công thì khó chống chọi với hai phái, nhưng trong Mê Tông Cốc đường lối chằng chịt, hình thế hiểm trở, ai nấy đều liều mạng, đủ có thể ngăn cản cao thủ hai phái …”.

Cốc Hàn Hương mỉm cười nói:

“Chí của chúng ta không phải là ngăn cản người trong hai phái vào cốc, giữ lấy nơi này để làm gì, ta đã quyết định, huynh không cần nói nhiều nữa”.

Chung Nhất Hào nói:

“Thuộc hạ tuân lệnh”.

Cốc Hàn Hương chậm rãi đứng dậy, lớn giọng nói:

“Giờ đây chức vị minh chủ này, chẳng qua chỉ là cái danh hão mà thôi, đại ca của ta võ công cao cường, trong các người ai tự tin thắng được đại ca của ta?”.

Quần hào đưa mắt nhìn nhau, đáp không ra lời.

Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn quần hào một vòng, nói tiếp:

“Đại ca của ta chết là bởi cái danh hão minh chủ lục lâm này, nếu như chàng không tham gia đại hội cuồng hào ở Hàn Bích Nhai, không đoạt được chức minh chủ, chàng cũng không chết, bọn chúng ta giờ đây vẫn là một đôi phu thê khoái lạc”.

Nàng tựa như đột nhiên biết được rất nhiều chuyện, lời nói rất rành rọt, khiến cho quần hào ai nấy đều chỉ lẳng lặng mà nghe.

Một trận gió núi thổi vào, mái tóc của nàng tung bay, Cốc Hàn Hương đưa bàn tay trắng ngà sửa lại mái tóc, đưa mắt nhìn quanh rồi mỉm cười.

Nụ cười ấy trông rất phong tình, quần hào trong sảnh đều động lòng, ai cũng cảm thấy nàng cười với mình.

Chỉ nghe giọng nói thanh tao văng vẳng ấy lại vang lên trong tai:

“Đại ca ta dành được chức minh chủ lục lâm, đã làm cho người trong hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang đố kỵ, cho nên mới có kết cục thê thảm như thế này, người trong hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang vẫn chưa tới đây, không phải là không có mưu đồ, nếu như hôm nay các vị không đi, chỏ e rằng ngày mai khó rời khỏi nơi này, thực lực của chúng ta không thể nào tiếp chiến với người ta, giữ lại cái danh tổng trại lục lâm này chẳng phải là tự chuốc lấy phiền toái hay sao, các người đều là thuộc hạ của đại ca ta, ta mới không tiếc lời khuyên các người, nếu như không nghe thì tùy các ngươi vậy”. Rồi cất bước rời khỏi cái bàn, chậm rãi bước về phía trước.

Đột nhiên nghe một giọng nói ồm ồm vang lên:

“Phu nhân muốn đi đâu?”.

Cốc Hàn Hương ngừng bước nói:

“Trên trời góc biến, hành tung vô định”.

Giọng nói ồm ồm ấy lại vang lên:

“Trong đời của lão Vương này, chưa bao giờ thấy một anh hùng đại nhân đại nghĩa như Hồ minh chủ, nay Hồ minh chủ tuy đã chết, lòng tôn kính của lão Vương này đối với ngài vẫn không hề giảm, nếu phu nhân muốn rời khỏi nơi này, ba huynh đệ chúng tôi cũng sẽ rời khỏi Mê Tông Cốc, không biết phu nhân có cần dùng đến lão Vương hay không?”.

Cốc Hàn Hương mỉm cười thê lương, nói:

“Không cần”. Rồi chậm bước về phía trước.

Vương Đại Khang cao giọng nói:

“Nếu phu nhân đến chân núi Lao Sơn, mong hãy ghé thăm Tam Nghĩa trang”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Đa tạ tấm thịnh tình, nếu như có cơ duyện, nhất định sẽ đến bái phỏng ba vị”.

Lao Sơn Tam Hùng đều làm lễ một cái, nói:

“Phu nhân bảo trọng”. Rồi phất tay một cái, lập tức có mười sáu mười bảy đại hán kình trang chạy đến.

Vương Đại Khang phất tay, nói:

“Người chúng ta phục là Hồ minh chủ, nay ngài đã chết, chúng ta đã tự do, ở đây cũng chỉ bị người ta chèn ép, đi thôi!”.

Y tính tình ngây ngô, nói ra không biết nặng nhẹ, nói xong thì quay đầu đi.

Hoắc Nguyên Kha thấy Lao Sơn Tam Hùng dắt theo thủ hạ bỏ đi, chưa kịp ra tay ngăn cản thì tựa như mấy lời vừa rồi của Cốc Hàn Hương đã làm hùng tâm của y giảm xuống nhiều.

Chung Nhất Hào cười dài một tràng, cao giọng nói:

“Phu nhân lòng dạ rộng rãi, Hoắc huynh nay đã toại nguyện, dễ dàng dành được chức minh chủ lục lâm”.

Hoắc Nguyên Kha mặt đổi sắc, muốn nói nhưng lại thôi.

Chung Nhất Hào lại cười một tràng nữa, nói:

“Hy vọng Hoắc huynh sống lâu trăm tuổi, làm rạng danh tổng trại này, huynh đệ sẽ chống mắt chờ đợi”. Rồi sải bước ra ngoài.

Quần hào phía bên trái kéo ra ngoài đại sảnh, theo sau Chung Nhất Hào.

Mạch Tiểu Minh đột nhiên tiến tới phía trước một bước, nói:

“Sư tẩu, chúng ta thực sự phải đi sao? Cốc Hàn Hương nói:

“Đây là nơi thâm sơn cùng cốc, ở lại để làm gì?”.

Mạch Tiểu Minh mỉm cười nói:

“Chúng ta đã không cần, thì chi bằng phóng hỏa đốt sạch rồi hãy đi”.

Cốc Hàn Hương đang định trả lời, từ xa có tiếng vó ngựa truyền đến.

Mạch Tiểu Minh rút thanh bảo kiếm, chặn phía trước Cốc Hàn Hương.

Thớt ngựa ấy đến phía trước Cốc Hàn Hương khỏang bốn năm thước thì đột nhiên ngừng lại, người trên ngựa phóng xuống, nói:

“Đại ca quả thực đã chết sao?”.

Cốc Hàn Hương đột nhiên dâng lên nỗi chua xót trong lòng, hai hàng nước mắt cứ tuôn rơi, nói:

“Khương Hoằng, các người đi đâu thế?”.

Suất Vân Long Khương Hoằng khóc mà rằng:

“Không ngờ mới cách biệt ba ngày mà trở thành mãi mãi, đại ca giờ đang ở đâu? Phu nhân hãy dẫn huynh đệ đến viếng”.

Cốc Hàn Hương lắc đầu nói:

“Không cần nữa, ta đã chôn chàng, đợi chúng ta giết xong kẻ thù đã hại chàng, rồi đưa di thể của chàng đến Hương Sơn, lúc ấy chúng ta sẽ bái lạy trước linh tiền của chàng”.

Lục hợp sững người, ánh mắt nhìn về phía Cốc Hàn Hương, một lát sau vẫn không nói ra lời.

Y là người cực kỳ trọng đạo nghĩa, trước nay tôn kính vị phu nhân xinh đẹp này của Hồ Bách Linh, chưa bao giờ có chút khinh bạc, giờ đây khi nhìn lại, y đã phát giác ra rằng nàng Cốc Hàn Hương trước nay tâm địa thiện lương đột nhiên đã thay đổi quá nhiều.

Cốc Hàn Hương hạ giọng hỏi:

“Sao ngươi lại nhìn ta, sao không nói gì cả?”.

Suất Vân Long như tỉnh cơn mê, vội vàng cúi đầu, nói:

“Chao ôi! Đại ca cơ trí tuyệt luân, dường như mấy ngày trước đã biết đựơc mình sẽ gặp điều không may!”.

Cốc Hàn Hương ngạc nhiên nói:

“Ngươi nói thật không?”.

Khương Hoằng nói:

“Tiểu đệ nào dám lừa gạt phu nhân”. Hơi ngừng một lát, lại nói:

“Phu nhân vừa rồi không phải hỏi bọn chúng tôi đi đâu sao?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Đúng thế!”.

Khương Hoằng nói:

“Ba ngày trước, chúng tôi được lệnh của minh chủ, đi đến …”.

Y đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn Chung Nhất Hào, Mạch Tiểu Minh, nói tiếp:

“Đại ca đã từng dặn dò tiểu đệ, nếu đại ca có điều gì không may, huynh đệ sẽ dẫn phu nhân đến nơi đại ca chỉ định, đồng thời để lại một bức thư …”.

Cốc Hàn Hương vội vàng hỏi:

“Trong thư nói gì?”.

Khương Hoằng nói:

“Trên thư đề rằng phải chính do phu nhân mở thư, bọn tiểu đệ nào dám đọc lén!”.

Cốc Hàn Hương đột nhiên chảy hai dòng nước mắt, đưa tay nói:

“Mau đưa cho ta, ta phải xem đại ca viết gì trong đấy?”.

Khương Hoằng nói:

“Điều này, điều này …”.

Mạch Tiểu Minh đột nhiên rút kiếm, một đốm hàn quang quét qua đỉnh đầu Khương Hoằng, lạnh lùng nói:

“Điều này cài gì, mau lấy ra!”.

Khương Hoằng quắc mắt nhìn Mạch Tiểu Minh, rồi lại quay sang Cốc Hàn Hương, nói:

“Đại ca chỉ rõ, bức thư ấy phải đợi khi tẩu tẩu phu nhân đến chỗ ngài chỉ định rồi mới được đọc, huynh đệ nào dàm gạt phu nhân, cũng không dám không tuân theo dạy bảo của đại ca!”.

Cốc Hàn Hương đưa tay áo, quẹt nước mắt trên mặt, nói:

“Ngươi hãy lấy bức thư ra để cho ta xem nét bút cuối cùng của đại ca”.

Khương Hoằng trầm ngâm một lúc, từ từ lấy ra một phong thư, cầm trong tay nói:

“Mời tẩu phu nhân xem”.

Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn phong thư, ngó một hồi thì khóc rằng:

“Quả nhiên đó là nét chữ của đại ca”.

Mạch Tiểu Minh đột nhiên tiến tới phía trước một bước, vọt lên đưa tay chụp lấy phong thư.

Khương Hoằng đã ngầm giới bị, né qua một bên.

Mạch Tiểu Minh chụp không được, lập tức rút kiếm, y ra tay vừa nhanh vừa hiểm, trong chớp mắt mà đã đánh ra năm kiếm, buôc Khương Hoằng thối lui đến sáu bảy bước.

Cốc Hàn Hương nhíu mày, quát lớn:

“Đứa trẻ hoang này, hãy dừng lại cho ta”.

Mạch Tiểu Minh thu thanh kiếm lại, thối lui năm bước, cười rằng:

“Người này không nghe lời của tẩu phu nhân, chả lẽ đệ giết không đúng hay sao?”.

Cốc Hàn Hương giận dữ nói:


“Ngươi không có phép tắc như thế, sau này làm sao đi theo ta?”.

Mạch Tiểu Minh gãi đầu, cười:

“Nếu sư tẩu thích mắng thì cứ mắng! Chỉ cần chấp nhận cho đệ đi theo tẩu là được”.

Khương Hoằng không biết Mạch Tiểu Minh, nhưng thấy Cốc Hàn Hương đã mắng y, cũng không nói gì nữa, cười nói:

“Vị tiểu huynh đệ này ra tay rất nhanh nhẹn, không biết là ai?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Y là sư đệ của đại ca, còn nhỏ không biết chuyện, đừng chấp nhất y”.

Khương Hoằng nói:

“Chả trách nào có thân thủ như thế nào, té ra là cùng một thầy với đại ca”.

Cốc Hàn Hương quay đầu nhìn quần hào phía sau lưng Chung Nhất Hào, nói:

“Những người này đều đi theo chúng ta?”.

Chung Nhất Hào nói:

“Thuộc hạ ra lệnh cho bọn họ về lại chỗ cũ, ngày sau khi cần dùng đến bọn họ thì thuộc hạ triệu tập cũng không muộn”.

Cốc Hàn Hương chậm rãi gật đầu, nói:

“Cứ làm thế!”.

Nàng ngừng một lúc rồi lại nói:

“Ta đi lấy một ít y phục, dắt theo con trẻ, các người đợi ta ở ngoài cửa cốc”.

Gió núi thổi tà áo của Cốc Hàn Hương, nàng chỉ nhìn thấy núi hai bên, khi mới vào cốc, nàng đi cuối cùng, nhưng khi ra cốc, nàng đi đầu tiên, bóng dáng cao lớn của Hồ Bách Linh vẫn ẩn hiện trong tâm trí nàng, chỉ cảm thấy sắc núi mờ ảo, hai dòng nước mắt chảy xuống bên má.

Nàng đưa tay áo lau nước mắt, hoang mang bước về phía trước.

Mặt trời dần lặn về phía tây, trên bầu trời chỉ còn lại ráng chiều vàng vọt.

Bốn đại hán cao lớn đứng ngoài cửa cốc, mặt mũi ai nấy đều nặng nề.

Người ở rìa bên trái, đột nhiên bước tới, ôm quyền vái dài, nói:

“Đường đi còn xa, thế núi gập ghềnh, tẩu phu nhân hãy mau lên ngựa!”.

Cốc Hàn Hương nhẹ thở dài nói:

“Khương Hoằng, Giang Bắc Ngũ Long các người chỉ còn lại bốn!”.

Khương Hoằng buồn bã đáp:

“Tiền huynh đệ đã chết!”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Ta nhớ lại ngày các người và đại ca gặp lại, chao ôi, chẳng có mấy lúc đại ca và Tiền huynh đệ đã ra đi, mối thù này các người đừng quên”.

Khương Hoằng nghiêm mặt nói:

“Tẩu phu nhân yên tâm, nếu cần dùng đến bọn huynh đệ, dù có xông vào dầu sôi lửa bỏng, muôn chết cũng không từ”.

Cốc Hàn Hương mỉm cười thê lương, chỉ quay đầu lại nói với Chung Nhất Hào:

“Chúng ta sắp lên đường, đừng mang theo nhiều người như thế!”.

Chung Nhất Hào ôm quyền nói:

“Thuộc hạ sẽ giải tán bọn họ”. Tung mình một cái vọt lên tảng đá lớn bên đường cao giọng nói:

“Minh chủ đã chết, giờ đây Mê Tông Cốc không có người lãnh đạo, phu nhân tuy có lòng kế thừa đại chí của minh chủ, nhưng hiện giờ thời cơ chưa tới, cần phải tạm thời giấu diếm hành tung, cho nên khó mang theo các vị cùng đi …”.

Y ngừng một lát rồi lại nói:

“Giờ đây các vị hãy về lại nơi cũ, ngày sau nếu có cần dùng, huynh đệ sẽ đến Giang Bắc mời gọi”.

Một câu nói ấy đã khiến cho lòng dạ quần hào kích động, ai nấy đều bảo phải báo thù cho minh chủ.

Chung Nhất Hào lớn giọng quát:

“Mau im miệng, có lời hãy chậm rãi nói”.

Quần hùng bị y quát, quả nhiên im lặng trở lại.

Cốc Hàn Hương đột nhiên xen vào:

“Đừng đối với họ như thế”. Chậm rãi bước về phía quần hào.

Chỉ thấy quần hào đều ôm quyền, lùi sang một bên, chừa ra một con đường.

Trên mặt Cốc Hàn Hương nở nụ cười thê lương, chậm rãi bước ngang qua quần hào.

Ngọn lửa phục thù đang thiu đốt lòng nàng, một ý nghĩ lướt qua, đột nhiên cảm thấy những người này đều có thể dùng được, nàng bạo dạn đưa tay, nắm lấy tay của một đại hán mặc kình trang màu xanh, nói:

“Vì báo thù cho minh chủ, hãy quý trọng bản thân”.

Người ấy sững người ra, nói:

“Phu nhân nếu có chỗ dùng đến tiểu nhân, dù cho tan xương nát thịt cũng không tiếc”. Y nói bằng chân tình, nước mắt tuôn trào, rõ ràng đó là lời hứa từ đáy lòng.

Cốc Hàn Hương buồn bã mỉm cười, chậm rãi bước về phía trước, lại nắm tay một người nữa căn dặn như thế.

Nàng đi quanh trước mặt quần hào, mỗi người đều có duyên nắm tay nàng.

Phải biết rằng thời đại này nanh giới giữa nam và nữ rất khắc khe, hành động bạo dạn của Cốc Hàn Hương khiến cho người ta khó mà tin được.

Nhan sắc tuyệt đẹp của nàng vốn là chỉ khiến cho người ta có cảm giác không dám nhìn, giờ đây nàng nắm tay bọn họ, đã để lại trong lòng bọn họ một hồi ức khó quên, đồng thời cũng đã chinh phục được hàng trăm trái tim.

Vầng thái dương đã lăn xuống phía tây, ở vùng núi sâu trời trở về chiều sớm, ánh tà dương càng ngắn ngủi hơn, trong chớp mắt màn đêm đã buông xuống.

Cốc Hàn Hương giơ cao tay phải, vẫy nhẹ nói:

“Các vị hãy bảo trọng”.

Không biết là ai đã cao giọng kêu:

“Phu nhân bảo trọng”.

Mọi người nghe thế cũng đồng thanh kêu lên:

“Phu nhân bảo trọng”. Trong khoảng sát na, âm thanh ấy vang vọng khắp chốn núi rừng.

Hàng trăm ánh mắt đều nhìn về phía nàng, chỉ có tiếng vó ngựa lọc cọc truyền lại.

Miêu Tố Lan đột nhiên nhớ rằng, vẫn không hề thấy mặt của Văn Thiên Sinh, nén không được hỏi Vạn Ánh Hà:

“Vạn cô nương, lệnh sư huynh đi đâu?”.

Vạn Ánh Hà nói:

“Muội cũng không biết!” trong lời nói tuy có vẻ chẳng màng đến, nhưng không giấu được nỗi lo lắng trên khuôn mặt.

Suất Vân Long Khương Hoằng nói:

“Vạn cô nương đừng lo lắng, lệnh sư huynh đã sớm chờ chúng tôi ở đấy!”.

Vạn Ánh Hà mỉm cười, nói:

“Ta không thèm để ý đến y”.

Cốc Hàn Hương quay đầu lại, hỏi:

“Nơi ấy có xa không?”.

Khương Hoằng nói:

“Tuy không xa nhưng đường núi gập ghềnh, có lẽ phải đi một ngày mới đến”.

Cốc Hàn Hương nhẹ thở dài, nói:

“Đại ca chưa bao giờ có chuyện giấu ta, thế nhưng việc này ta không hề hay biết”.

Khương Hoằng nói:

“Đó là một nơi tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên, hỡi ơi! Minh chủ đã sớm nghĩ đến việc này”. Y tựa như biết mình lỡ lời, đột nhiên im lặng, không nói tiếp nữa.

Mạch Tiểu Minh đột nhiên nói:

“Hừ! Phong cảnh trong thiên hạ chỉ e không vượt qua Vạn hoa cung ở Thiên Đài …” y cũng tựa như cũng cảm thấy mình lỡ lời, vội vàng im lặng.

Nhưng Vạn hoa cung ở Thiên Đài ấy đã khiến cho Dư Diệc Lạc, Chung Nhất Hào chú ý, ánh mắt nhìn về phía Mạch Tiểu Minh.

Cốc Hàn Hương giật mình, quay đầu lại hỏi:

“Mạch Tiểu Minh, Vạn hoa cung ở Thiên Đài ấy là ở đâu?”.

Mạch Tiểu Minh sững ra, nói:

“Vạn hoa cung ở Thiên Đài ư? Đó là một nơi phong cảnh rất đẹp rất đẹp”.

Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:

“Đệ đã đến nơi ấy chưa?”.

Mạch Tiểu Minh nói:

“Đến thì đến, song, song …”.

Cốc Hàn Hương càng nghi ngờ hơn, nói tiếp:

“Song điều gì?”.

Mạch Tiểu Minh bị Cốc Hàn Hương hỏi đến đỏ mặt tía tai, mồ hôi trên trán rơi xuống ròng ròng, thở dài một hơi nói:

“Song nơi ấy không để cho người sống bước chân vào, đã đến thì đừng hòng sống mà ra khỏi”.

Cốc Hàn Hương như đã hiểu ra, gật đầu chứ không hỏi nữa.

Đó là một đoạn đường gian nan, thớt ngựa mà Cốc Hàn Hương cỡi tuy là thớt ngựa tốt, nhưng sau một đêm tung vó đến nỗi mình đổ đầy mồ hôi, đến khi trời sáng thì thớt ngựa ấy đổ gục.

Suất Vân Long Khương Hoằng vội vàng chạy đến, nói:

“Phu nhân, ngựa này không đi được nữa, vả lại phía trước đường sá hiểm trở, ngựa cũng không đi được, để cho bọn huynh đệ khiêng …”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Ngày trước ta đã từng theo đại ca, suốt ngày leo trèo trong chốn thâm sơn cùng cốc, dù nơi nào ta cũng đã đi qua, đoạn đường núi ngắn ngủi này lẽ nào ta không đi được?”.

Đa Trảo Long Lý Kiệt nói:

“Tẩu phu nhân đừng cố chấp, chúng tôi đã chuẩn bị kiệu tre …” đang nói thì Phú Hỏa Long Lưu Chấn, Phi Thiên Long Hà Tông Huy đã khiêng ra một cái kiệu tre sau một gốc tùng lớn.

Té ra bọn họ đã sớm chuẩn bị kiệu tre, đặt ở sau gốc tùng này.

Chung Nhất Hào nói:

“Phu nhân suốt đêm đau buồn không ngủ, có lẽ người đã mệt nhọc, không nên chối từ nữa”.

Cốc Hàn Hương hơi trầm tư, ngồi lên kiệu tre, bế đưa trẻ từ trong tay Lý Kiệt, Lưu Chấn, Hà Tông Huy khiêng kiệu tre, Khương Hoằng dẫn đường đi trước leo lên đỉnh núi cao.

Đỉnh núi này dựng đứng như vách tường, tuy có thể leo trèo, nhưng rất mất sức, Lưu Chấn, Hà Tông Huy khiêng cái kiệu tre, đi càng mệt nhọc hơn.

Gần đến một canh giờ mới leo lên được đỉnh núi.

Khương Hoằng chỉ dòng thác chảy từ trên đỉnh núi xuống, nói:

“Chúng ta vượt qua dòng thác này thì sẽ đến”.

Dư Diệc Lạc đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy sắc núi xanh biếc, thác trắng như tuyết, chẳng hề thấy có điều gì kỳ lạ, nén không được hỏi:

“Phía sau thác có người ở không?”.

Khương Hoằng nói:

“Bên cạnh dòng thác là một khe núi, đủ cho hai người sánh vai bước qua, sau khe núi ấy chính là nơi chúng ta cần đến, ở nơi ấy hoa núi nở rộ, cảnh sắc tuyệt đẹp, đúng là một mảnh thế ngoại đào nguyên”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Chúng ta không mang theo thức ăn, nơi ấy ít người qua lại, chả lẽ chúng ta suốt ngày ăn quả dại hay sao?”.

Khương Hoằng nói:

“Tẩu phu nhân đừng lo, Hồ minh chủ đã sớm chuẩn bị cho chúng ta, phía trong đã có lương thực, đủ cho chúng ta dùng trong hai năm “.

Dư Diệc Lạc hơi ngạc nhiên, miệng mấp máy muốn nói nhưng lại thôi, bước lên vách núi.

Mọi người bước theo, đi một đoạn thì ở giữa lưng chừng núi có một con đường nhỏ dẫn tới dòng thác ấy.

Khương Hoằng đi trước dẫn đường, đi vòng qua con đừơng, thẳng về phía dòng thác.

Đó là một con đường rất dốc, phía dưới là vực sâu trăm trượng, bên ngoài con đường là vách núi rêu xanh bám đầy, chỉ cần hụt chân thì sẽ rơi xuống vực sâu, tan xương nát thịt như chơi.

Vì địa hình hiểm trở như thế, quần hào dù có khinh công hay võ công cao cường cũng không dám mạo hiểm, cất bước rất khó khăn, như đi trên băng mỏng.

Dòng thác ấy tuy vừa nhìn đã thấy, nhưng bọn họ phải mất một canh giờ mới đến được.

Khương Hoằng rất thuộc đường, đi thẳng xuống dưới thác.

Cốc Hàn Hương hạ giọng nói:

“Để ta đi xuống”.

Lưu Chấn, Hà Tông Huy sau một hồi leo trèo, sức lực đã hết, y theo lời hạ kiệu tre xuống.

Mạch Tiểu Minh đột nhiên lách người, vượt qua Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà, ôm đứa trẻ, nói:

“Đệ cõng hắn!”.

Người này tuổi tuy nhỏ, nhưng quả thực có cái hào khí coi cái chết như trò chơi, đường núi trơn trượt, thế mà y đã lách người vọt tới.

Cốc Hàn Hương nói:

“Cẩn thận, nếu làm rơi nó, ngươi hãy tự tận chứ đừng gặp ta”.

Mạch Tiểu Minh cười:

“Sư tẩu yên tâm, trừ khi đệ rơi xuống vực sâu, nếu không sẽ không làm bị thương hắn”. Rồi đi theo sau lưng Khương Hoằng, vào trong dòng thác.

Đoàn người nối đuôi mà vào, khi xuống đến dòng thác, chỉ cảm thấy hơi nước phả vào mặt, còn người thì đã vào trong dòng thác.

Té ra sau dòng thác ấy có một tảng đá nhô ra cao khoảng một trượng, nước từ trên tảng đá ấy đổ xuống vách đá, còn vách đá ở trên thì không hề có nước.

Đi được bốn năm trượng, Khương Hoằng đột nhiên ngừng lại, nói:

“Đến rồi!” rồi xoay người bước về phía vách núi.

Lối đi đột nhiên rẽ ngoặt, người đi phía sau nhìn tới, chỉ thấy y lẩn vào trong cốc núi.

Lúc này, ánh nắng bị dòng thác chảy xuống che lại, quần hào như đi trong sương mù, chỉ cảm thấy đường đi quanh có thể, lại đi thêm hai dặm nữa, cảnh vật đột nhiên thay đổi. Chỉ thấy nơi ấy đầy hoa, cảnh vật đột nhiên mở rộng ra.

Suất Vân Long Khương Hoằng tung mình vọt một cái, nhảy xuống, quay đầu lại nói:

“Chính là nơi này”.

Té ra nơi họ cần đến thấp hơn dòng thác đến bảy tám thước.

Quần hào đều nhảy xuống, nhìn tình thế bốn bề, Cốc Hàn Hương thở dài, nói:

“Nơi này quả thật đẹp”.

Dư Diệc Lạc nói:

“Bốn bên đều có núi cao vây quanh, vách núi như bức tường, chỉ có một lối ra vào, lại có thác nước che khuất, khe núi này chỉ rộng khoảng hai ba thước, chỉ cần chặn khe núi này lại, hoặc một người có võ công cao cường giữ ở đấy thì coi như một người giữ cửa, vạn quân khó vào”.

Đó là một vùng bồn địa có núi non vây quanh, đường đi nhỏ hẹp, có lẽ là do đất đai phì nhiêu, khí hậu thích hợp cho nên hoa cỏ um tùm, khắp nơi đều là hoa núi nở rộ, màu sắc sặc sỡ.

Khương Hoằng dắt theo quần hào, đi băng qua cánh đồng đầy hoa, đi được khoảng hai ba dặm thì dừng lại ở một mảnh rừng cây cối xum xuê.

Mảnh rừng này rộng không quá hai mẫu, trong rừng mọc đầy cỏ cao không quá hai tấc, tạo thành một mảng màu xanh.

Khương Hoằng quay đầu lại nhìn Cốc Hàn Hương nói:

“Không biết là ai đã xây dựng mấy căn nhà gỗ trong rừng, xung quanh có hàng rào tre, nào ngờ hàng rào tre ấy đã sống trở lại …”.

Vạn Ánh Hà kêu à một tiếng, nói:

“Chuyện này quả thực kỳ lạ, Khương thúc thúc hãy dẫn chúng tôi đi xem”.

Mạch Tiểu Minh cười lạnh một tiếng, nói:

“Có gì hay ho, ở đây nước non đầy đủ, thế núi lại kéo dài hai hướng đông tây, ánh sáng dư thừa, thích hợp cho cây cối sinh trưởng, chỉ cần một đầu cây tre cắm xuống đất, thì sẽ dễ dàng sống lại, hừ! Thật thiếu hiểu biết!”.

Quần hào tựa như không ngờ y tuổi còn nhỏ mà lại biết nhiều chuyện như thế, cảm thấy rất bất ngờ, không khỏi nhìn về phía y.

Mạch Tiểu Minh nhíu mày, lớn giọng nói:

“Nhìn cái gì? Ta nói không đúng sao?”.

Dư Diệc Lạc cười nói:

“Chính vì rất đúng, bọn chúng tôi mới nhìn bằng ánh mắt bội phục”.

Mạch Tiểu Minh nói:

“Hừ! Ngươi đừng đội mũ cao cho ta …”.

Cốc Hàn Hương nghe y mở miệng đã không để cho người ta xuống thang, trong lòng bực bội, lớn giọng quát:

“Đặt đứa trẻ xuống cho ta!”.

Mạch Tiểu Minh khựng người, đặt đứa trẻ xuống, nói:

“Sao thế? Đệ đâu có làm chuyện gì sai?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Đứa trẻ hoang nhà ngươi, không có một chút lễ phép, dù nói chuyện với ai, cũng không biết nặng nhẹ”.

Mạch Tiểu Minh nhún vai cười nói:

“Đệ từ bé không cha không mẹ, nên không ai quản thúc đệ”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Về sau nếu còn ngang ngược như thế này, ngươi hãy cứ đi chỗ khác, ta không giữ ngươi”.

Mạch Tiểu Minh vốn hung hăng, ngang ngược, thế mà lại chịu nghe lời Cốc Hàn Hương, lắc đầu nói:

“Sau này đệ cứ ôn hòa với người khác một chút là được”.

Khương Hoằng e Cốc Hàn Hương vẫn chưa hết giận lại mắng nữa, vội vàng bế đứa trẻ, nói:

“Căn nhà ở phía trước mặt, chúng ta hãy đến xem thử!” rồi đi về phía trước.

Quần hào đi theo phía sau y, đi được mườ mấy trượng, quả nhiên có hai căn nhà hiện ở phía trước mặt.

Cốc Hàn Hương vội vàng bước tới, đẩy cánh cửa tre, bước vào trong nhà.

Căn nhà này to lớn, phòng ốc rộng rãi, một tòa sảnh rộng rãi ở phòng ngoài, lại còn có hai canh phòng ở hai bên.

Cốc Hàn Hương đẩy cửa phòng ngủ bên trái, thấy căn phòng bố trí rất ngăn nắp, không khỏi kêu ồ lên một tiếng.

Nhìn kỹ lại, không những vị trí của những vật dụng trong phòng giống như căn nhà của mình ở Mê Tông Cốc, mà màu sắc của màn che cũng là màu mà mình hằng ngày thích nhất, không khỏi hơi ngạc nhiên, nhủ thầm:

“Màu sắc mình thích, ngoại trừ đại ca ra, không ai biết được, chả lẽ bọn họ đã chuẩn bị khéo như thế sao?”.

Đang suy nghĩ, đột nhiên giọng nói của Khương Hoằng truyền đến, nói:

“Di thư của đại ca, tẩu phu nhân có thể xem chưa?”.

Cốc Hàn Hương vội vàng nói:

“Mau đưa đây!”.

Ơû nơi bức rèm, Khương Hoằng bước vào, hai tay dâng lên bức thư, cung kính trao cho Cốc Hàn Hương rồi lập tức lui ra ngoài.

Trên bức thư đề tám chữ “Thư do chính tay hiền thê mở ra”, nét chữ mạnh mẽ, như rồng bay phượng múa, đó chính là thủ bút của Hồ Bách Linh.

Cốc Hàn Hương thấy thương nhớ người, không ngăn được hai dòng nước mắt tuôn rơi.

Nàng chậm rãi bước tới giường, ngồi xuống, sau đó cung kính mở thư ra.

Chỉ thấy thư đề rằng:

“Hương muội, khi muội đọc bức thư này, tiểu huynh đã rời xa thế gian …”.

Chỉ mới đọc có hai dòng, thế mà một nỗi đau thương thù hận dâng lên trong lòng, bật khóc òa lên.

Quần hào đang đợi ở ngoài sảnh nghe tiếng khóc thì lập tức chạy vào.

Cốc Hàn Hương nhìn quần hào, lấy tay áo lau nước mắt, nói:

“Các người hãy lui ra!”.

Quần hào thấy nàng vẫn bình an, đều y theo lời mà lui ra, chỉ có Miêu Tố Lan đứng ở đấy.

Cốc Hàn Hương nhìn nàng, nói:

“Sao tỷ tỷ không ra ngoài”.

Miêu Tố Lan nói:

“Tiện thiếp ở lại chăm sóc cho phu nhân”.

Cốc Hàn Hương kêu ừ một tiếng, tiếp tục đọc thư.

“Đời người trăm năm khó tránh được cái chết, sau khi ta chết đi, mong Hương muội đừng quá đau buồn, mấy năm làm phu thê mà vẫn chưa hề đáp đền, ngược lại còn khiến cho tấm thân yếu ớt của nàng theo ta chạy trốn nơi chân trời góc biển, nhớ đến điều này ta quyết đem nửa đời còn lại báo tấm chân tình của Hương muội, nhưng gian hồ hiểm ác, sóng gió trùng trùng, tiểu huynh thân đầy tội ác, hai tay nhuốm máu, không thể làm cho các danh môn đại phái tha thứ, cũng không ở lại được trong chốn lục lâm, sức lực của một người đâu dễ dàng xoay chuyển được tình thế, nhưng Hương muội tình ý thâm trầm, ta há có thể e ngại cái chết, ngày lập chí đã quyết định cái chết, Hương muội ta, mong có thể tha thứ cho nỗi khổ của ta, máu rơi dưới kiếm, thây nằm ngoài đồng, quả thực là tâm ý của ta.

Nơi này cách biệt thế gian, chính là thế ngoại đào nguyên, vốn không có tên, nhưng ta đặt là Thiên Hương, chính là để dành cho Hương muội.

Nhà phía đông chứa sách, nhà phía tây chôn bảo vật, mong Hương muội tạm thời ẩn thân ở Thiên Hương cốc, lấy việc dạy con làm vui, nghỉ ngơi vài ba năm rồi ra cốc này, ngàn vạn lần đừng nuôi lòng báo thù cho ta, bởi vì ta đã từng tự tay làm tàn hại nhiều gia đình vô tội, so với người khác, tội của ta còn lớn hơn, mong Hương muội có thể làm theo di thư của ta, dù cho tiểu huynh có chết đi cũng ngậm cười nơi chính suối”.

Miêu Tố Lan đọc hết bức di thư, buồn bã chép miệng:

“Phu nhân đoán không sai, ngài muốn phu nhân tạm sống ở đây, ba năm sau sẽ ra khỏi cốc …”.

Cốc Hàn Hương vội nói:

“Đừng nói nữa, tỷ tỷ hãy giữ lấy bức thư này”.

Miêu Tố Lan sững người ra, nhận lấy bức di thư, nói:

“Phu nhân quả thực không xem nữa hay sao”.

Cốc Hàn Hương đột nhiên đứng dậy, mặt đầy vẻ kiên quyết, nói:

“Không xem nữa, xem xong muội sẽ không nỡ làm ngược lại di thư của chàng, như thế thù của chàng sẽ mãi mãi không báo được! Miêu Tố Lan nhận lấy bức di thư, gấp lại cẩn thận, bỏ vào trong lòng, nói:

“Nếu lòng báo thù của phu nhân kiên quyết như thế, không biết đã có cách gì hay?”.

Cốc Hàn Hương cười não nề, nói:

“Không có, nhưng muội quyền hy sinh để báo thù!”.

Nàng ngâp ngừng rồi lại nói:

“Tỷ tỷ, sau này tỷ đừng gọi muội là phu nhân nữa, chúng ta là tỷ muội, tỷ lớn hơn muội vài tuổi, hãy cứ gọi muội một tiếng là Hương muội!”.

nói xong thì bái một cái.

Miêu Tố Lan giật mình, nói:

“Điều này làm sao tiện thiếp gánh nổi!” thấy không thể nào đỡ Cốc Hàn Hương dậy, chỉ đành vội vàng quỳ xuống đất bái.

Cốc Hàn Hương nói:

“Chuyện báo thù cho đại ca, mong tỷ tỷ tìm mưu cho muội, nếu tỷ không hứa, muội sẽ quỳ mãi ở đây không đứng dậy”.

Miêu Tố Lan nói:

“Phu nhân coi trọng tiện thiếp, tiện thiếp làm sao dám …”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Tỷ lại gọi muội là phu nhân nữa rồi …”.

Miêu Tố Lan cảm động đến nỗi hai mắt rơi lệ, nắm lấy bàn tay Cốc Hàn Hương, nói:

“Muội muội hãy mau đứng dậy, sẽ làm hết sức mình để giúp muội muội báo thù”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Đa tạ tỷ tỷ”. Hai người đỡ nhau đứng dậy.

Miêu Tố Lan trầm tư hồi lâu, nói:

“Nếu Hương muội quả thực muốn báo thù cho Hồ minh chủ, quyết không thể ở mãi trong cốc này”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Tỷ tỷ có cách gì hay dạy muội”.

Miêu Tố Lan hạ giọng nói:

“Chung Nhất Hào, Dư Diệc Lạc đều là nhân kiệt một thời trong chốn lục lâm hiện nay, muội muội có thể cải trang đi lại trên giang hồ, lấy võ công của hai người này làm chuẩn, hễ những người có võ công hơn hai người này thì đều chiêu dụ dưới trướng …”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Chuyện này nói ra thì dễ, chỉ e tiểu muội không làm được …”.

Miêu Tố Lan nói:

“Khi còn là đệ tử của Âm Thủ Nhất Ma, tỷ tỷ đã học được không ít bản lĩnh của y, dùng kế này, lại thêm nhan sắc trời cho của muội muội, không quá nửa năm, nhất định giang hồ sẽ rúng động, lúc đó tự nhiên sẽ có rất nhiều võ lâm cao thủ đi theo chúng ta”.

Cốc Hàn Hương chép miệng:

“Tất cả đều nhờ vào tỷ tỷ, chỉ cần có thể báo thù cho đại ca, chuyện gì muỗi cũng có thể làm được, chao ôi! Nói thực với tỷ tỷ một câu, từ lúc đại ca chết đi, muội cũng không muốn sống trên đời này nữa, khi xuống dưới chín suối, muội sẽ xin tội với đại ca, mong chàng tha thứ”.

Miêu Tố Lan thở dài nhẹ một tiếng, nói:

“Hai người tình sâu tựa biển, trên đời này thật hiếm có, tỷ tuy là kẻ ngoài cuộc, nhưng cũng cảm động bởi lòng báo thù của muội muội”.

Nàng coi Cốc Hàn Hương như tri kỷ, lại ngày nhớ đêm mong với Hồ Bách Linh, hai thứ tình cảm này cũng đốt lên trong lòng nàng ngọn lửa phục thù …”.

Nàng ngửa mặt nhìn lên mái nhà, im lặng một hồi thì nói:

“Muội muội có dung nhan tuyệt thế, nếu muội muội không tiếc ban bố mưa móc, không phải tỷ tỷ khen muội, nhân tài trong võ lâm đều sẽ đi theo muội muội”.

Nàng đưa mắt nhìn quanh, rồi ghé vào tai Cốc Hàn Hương, thì thầm nói mấy câu, Cốc Hàn Hương gật đầu lia lịa, nói:

“Tiểu muội sẽ nghe theo tỷ tỷ mà hành sự”.

Miêu Tố Lan cười rằng:

“Muội muội trước tiên đừng gấp, hãy tạm thời nghỉ ngơi trong cốc này mấy ngày, sau đó sẽ hành sự theo kế hoạch”. Nói xong thì chậm rãi bước ra ngoài.

Cốc Hàn Hương cười buồn bã nói:

“Mấy ngày nay, muội phải ở cùng với con trẻ, một bước không rời”.

Quần hào cũng tạm thời ở lại trong Thiên Hương cốc.

Cốc Hàn Hương chẳng màng đến chuyện gì cả, suốt ngày ở cùng với con trẻ.

Nàng tựa như muốn trong mấy ngày ngắn ngủi, muốn trao hết tình yêu của một đời từ mẫu cho con trẻ, nàng đưa nó đi chơi trên bãi cỏ, cùng ăn cơm, cùng ngủ, trong chớp mắt đã qua bảy ngày, trong bảy ngày này, Cốc Hàn Hương như biến thành một người khác, nàng hình như đã chững chạc hơn nhiều, trong hành động hay lời nói đều giống như một người phụ nữ đã có con.

Đêm thứ bảy, bọn Dư Diệc Lạc, Chung Nhất Hào, Khương Hoằng Văn Thiên Sinh đều nhận được thông báo của Miêu Tố Lan, mời bọn họ vào canh một ra ngoài bãi cỏ ngắm trăng.


Đêm ấy, chính là đêm trăng tròn, chưa tới đầu canh, một vầng trăng tròn vành vạnh đã treo trên trời cao.

Bầu trời trong xanh không gợn mây, ánh trăng tựa như nước, gió nhẹ mơn man lên mặt, không ngừng đưa đến hương thơm.

Quần hào đều ngồi vào chỗ, đưa mắt ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh.

Đột nhiên có tiếng hoàn bội vang lên, ở từ phía trong bước ra một mỹ nhân sắc đẹp rạng ngời, trăng hoa đều thẹn.

Mạch Tiểu Minh ngẩng đầu nhìn ánh trăng, hạ giọng khen:

“Ồ, sư tẩu thật là đẹp, ánh trăng sáng ngời cũng bị sắc đẹp của tẩu che lấp!”.

Dư Diệc Lạc thầm cười, nhìn sang Chung Nhất Hào, lòng nhủ rằng:

“Cũng không trách Chung Nhất Hào say mê sắc đẹp của Cốc Hàn Hương, ngay cả đứa trẻ cũng chưa hiểu chuyện này hình như cũng bị sắc đẹp của nàng mê hoặc …”.

Đang nghĩ thì người đẹp ấy đã bước đến chỗ ngồi, đó chính là vị vong nhân Cốc Hàn Hương của Hồ Bách Linh.

Đi theo sau nàng là Miêu Tố Lan và Vạn Ánh Hà, hai người này cũng trang điểm rất xinh đẹp.

Cốc Hàn Hương, bộ y phục màu xanh lam của nàng như tôn thêm vẻ đẹp cho làn da trắng như tuyết, nàng như vầng trăng sáng nổi bật giữa bầu trời xanh.

Miêu Tố Lan vẫn mặc y phục màu trắng, Vạn Ánh Hà thì mặc y phục màu xanh lục.

Chung Nhất Hào đang say mean ngắm nhìn, đột nhiên một làn hương thơm đưa vào mũi, Cốc Hàn Hương đã đến gần phía trước, chỉ thấy từ đôi môi nàng phát ra giọng nói dịu dàng:

“Đã khiến các vị phải đợi lâu”. Rồi mỉm cười làm lễ.

Quần hào đều đứng lên, cúi người trả lễ.

Cốc Hàn Hương đột nhiên nghiêm mặt, nói:

“Các vị đều là bằng hữu tốt của đại ca ta, nếu không phải là huynh đệ tình thân như thủ túc với chàng, thì là tri kỷ như hai cánh tay của chàng, giờ đây chàng đã bỏ chúng ta mà rời khỏi thế gian …”.

Nói đến đây, đột nhiên im lặng, đưa mắt nhìn quần hào một vòng, nói tiếp:

“Chuyện báo thù cho chàng, cũng phải đặt trên vai các vị”.

Dư Diệc Lạc hơi nhíu mày, nói:

“Phu nhân xin thứ cho thuộc hạ nói thẳng, trong di thư của Hồ minh chủ, không biết có nhắc đến chuyện muốn chúng ta báo thù cho ngài hay không?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Đại ca của ta lòng dạ rộng lớn, đương nhiên sẽ không bảo các người báo thù cho chàng trong di thư”.

Dư Diệc Lạc nói:

“Nói như thế, chuyện báo htù cho Hồ minh chủ, toàn là chủ ý của phu nhân?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Không sai, chuyện báo thù cho chàng là chủ ý của ta, nhưng ta là người đàn bà yếu đuối, đâu có sức báo thù cho chàng, cho nên phải nhờ vào sức của các vị!”.

Dư Diệc Lạc nói:

“Phu nhân dù cho có báo thù, cũng phải tính kế lâu dài, thuộc hạ đã được minh chủ lúc còn sống coi như tri kỷ, sau khi minh chủ chết lại được phu nhân coi trọng, đương nhiên cảm thấy, hết lòng hết dạ giúp đỡ cho phu nhân”.

Cốc Hàn Hương đột nhiên đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Dư Diệc Lạc, trịnh trọng nói:

“Nếu ta đã nghĩ ra cách báo thù, không biết Dư tiên sinh có chịu giúp đỡ hay không?”.

Dư Diệc Lạc vẫn không ngờ nàng đột nhiên hỏi điều này, khựng người lại, nói:

“Điều này … thuộc hạ nghĩa bất dung từ”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Chuyện báo thù cho đại ca, vốn rất khó khăn, tuy nhiên ta đã tìm ra được một cách, nhưng vẫn phải mượn sức của các vị”.

Dư Diệc Lạc nói:

“Tại hạ đã chấp nhận, thì sẽ không bao giờ thay đổi, phu nhân có chuyện gì, hãy thử nói rõ ra!”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Các vị hãy thay đổi bề ngoài, cùng ta hành tẩu trên giang hồ, chiêu mộ cao thủ để tăng lực báo thù”.

Dư Diệc Lạc trầm ngâm một hồi, cười lớn nói:

“Phu nhân đã quyết định, bọn tại hạ sẽ nghe lệnh hành sự”.

Chung Nhất Hào nói:

“Tại sao phải thay đổi bề ngoài?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Chúng ta lấy thân phận người mới lộ mặt trên giang hồ, mới có thể gây chú ý cho người trong chốn lục lâm”.

Mạch Tiểu Minh cười hỏi:

“Không biết phải chỉ trang thành nhân vật như thế nào?”.

Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:

“Ta phải mặc y phục gây động lòng người, để cho bọn họ nhìn thấy ta thì sẽ nhớ mãi không thôi”.

Mạch Tiểu Minh vỗ tay cười lớn, nói:

“Hay lắm! Rất hay, đệ có thể hằng ngày đều nhìn thấy tẩu!”.

Dư Diệc Lạc ngẩng đầu nhìn sắc trời nói:

“Phu nhân hãy cho chúng tôi biết kế hoạch!”.

Cốc Hàn Hương chậm rãi ngồi xuống, đưa tay bưng bình rượu, rót cho mỗi người một chén rượu, hạ giọng nói:

“Trước tiên mời các vị uống cạn chén rượu này, chúng ta sẽ từ từ nói sau!”.

Quần hào đều bưng chén rượu uống cạn.

Cốc Hàn Hương uống xong chén rượu của mình, lập tức nói rõ kế hoạch mà Miêu Tố Lan đã dạy cho nàng.

Quần hào có mặt ở đấy, ai nấy đều trố mắt, có người gật đầu mỉm cười, có người lắc đầu thở dài.

Sau khi quyết định chuyện lớn này, Cốc Hàn Hương đột nhiên trở nên phóng đãng, cứ như thế, quần hào đã bị nàng chuốc rượu say mèm.

Sau bảy ngày, trên giang hồ xuất hiện sáu thớt khoái mã và một chiếc xe la đẹp đẽ, nơi dừng lại đầu tiên của họ chính là cố đô Trường An.

Sáu thớt khoái mã và một chiếc xe la đồng thời dừng chân lại ở khách sạn Kim Long.

Đây là khách sạn lớn nhất ở Tây Kinh, cũng là chốn phồn hoa nhất.

Cách ăn mặc của họ rất đặc biệt, nhất thời làm xôn xao cả khách sạn Thiên Long.

Chung Nhất Hào đã bỏ mạng che mặt, mặc bộ kình trang màu xanh, Dư Diệc Lạc cũng thay đổi cách ăn mặc, không dùng bộ y phục dài thậm thượt như đoán mệnh tiên sinh nữa, mà đã mặc bộ áo vải của phu đánh xe, ở eo có thắt đai màu trắng, trên lưng mang xéo một tay nải, trong đó chứa thiết bản và đồng la, tay cầm ngọn roi dài, chân mang giày cỏ.

Bọn Chung Nhất Hào cỡi trên những thớt ngựa khác màu, mặc những bộ kình trang khác màu, nhưng có một chỗ giống, đó là trên cổ tay trái của mỗi người đều đeo một cái vòng vàng rộng khoảng ba tấc, cái vòng vàng ấy sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, trở thành một giấu hiệu rất rõ ràng.

Cốc Hàn Hương thì ăn mặc càng xinh đẹp hơn, tóc dài phủ vai, tết thành hai cái bím ở hai bên, người mặc bộ y phục màu đỏ, váy dài tới gối, để lộ đôi chân tròn lẳng, trắng như ngọc.

Trong thời đại này, cách ăn mặc ấy rất hiếm thấy ở đất Trung Thổ, cho nên khi Cốc Hàn Hương vén rèm bước xuống xe, lập tức đã gây xôn xao, khách sạn Kim Long vốn cũng là một tiệm rượu, những kẻ rỗi hơi chỉ chỏ nhau trong chốc lát đã vây đến chỗ Cốc Hàn Hương.

Miêu Tố Lan vẫn mặc đồ tang, áo trắng váy trắng, eo mang đai hoa, nàng cũng trang điểm rất xinh đẹp.

Vạn Ánh Hà thì người mặc y phục màu xanh lục, tóc chải thành hai bím.

Ba phụ nữ lần lượt xuống xe, Vạn Ánh Hà đỡ bên tay trái của Cốc Hàn Hương, hai màu xanh đỏ nổi bật nhau, khiến cho ai thấy cũng phải trố mắt há mồm.

Không biết tên lưu manh nào, rúng động trước vả đẹp của Cốc Hàn Hương, lớn giọng kêu:

“Mẹ ơi, trên đời này lại có phụ nữ xinh đẹp như thế …”.

Mạch Tiểu Minh nhíu mày quát lên:

“Các ngươi đứng xa một tý mà nhìn, được không?” rồi sải bước về phía trước.

Bọn người ấy thấy y chỉ là một đứa trẻ, không coi ra gì cả, vẫn đứng yên ở đấy.

Mạch Tiểu Minh lửa giận bốc lên đầu, hai tay vung một cái, đã có bốn đại hán đứng gần nhất bị đẩy giúi xuống đất.

Chỉ thấy Mạch Tiểu Minh hai tay vung loạn xạ, trong chốc lát đã có hai ba chục người bị y đẩy ngã.

Những người đứng nhìn đó, ai nấy đều té đến nỗi mũi sưng mặt vêu, trong lòng không khỏi sợ hãi, nhưng vẫn còn ham nhìn nhan sắc của Cốc Hàn Hương, bọn họ nào chịu bỏ qua cơ hội này, thế rồi tránh qua hai bên, nhường ra một lối.

Cốc Hàn Hương hạ giọng nói:

“Tiểu Minh, đừng để ý đến bọn chúng nữa”.

Mạch Tiểu Minh quay đầu mỉm cười, sải bước về phía trước.

Bọn tiểu nhị trong quán bước tới, dắt mọi người vào mảnh sân bên trái.

Mảnh sân này rất yên ắng, trong sân có nhiều chậu hoa, Cốc Hàn Hương, Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà ở trong phòng phía đông, Chung Nhất Hào dắt theo quần hào ở phòng phía tây.

Tiểu nhị dâng rượu thịt lên, quần hào suốt ngày đi đường, đều đã đói khát, vội vàng ăn xong thì căn dặn tiểu nhị, nếu chưa được cho phép thì không vào, đóng chặt cửa lại.

Hành tung bí mật của bọn họ đã khiến cho mọi người tò mò, đến canh một đêm ấy thì đã đồn khắp thành Trường An.

Trong lúc tin đồn lan ra, trong phòng Cốc Hàn Hương, bốn ngọn nến đang cháy, quần hào ngồi vào bàn, bàn bạc đại kế.

Miêu Tố Lan nhìn Cốc Hàn Hương, cười rằng:

“Sắc đẹp của phu nhân khiến khuynh đảo lòng người, lại thêm toàn thân mặc bộ y phục kỳ dị này, cũng đã trở thành đề tài cho mọi người, nhưng chỉ mới lan truyền ở chốn phố phường, phải tìm cách nào để kinh động đến các nhân vật trong võ lâm”.

Dư Diệc Lạc cười nói:

“Tại hạ từng nghe người ta nói rằng, ở cách thành Trường An ba mươi dặm có một tòa Đồ long trại, trại chủ họ Kim, rất ít người biết họ tên của y, y vốn rất ít đi lại trên giang hồ, nhưng thực ra y là nhân vật đầu não lãnh đạo lục lâm ở miền Tây Bắc”.

Mạch Tiểu Minh nói:

“Có được manh mối này, tốt còn gì bằng, chúng ta cứ hạ thủ từ y, thế nào?”.

Dư Diệc Lạc lắc đầu nói:

“Việc này tuy rất tốt, nhưng chưa chắc dễ dàng như chúng ta nghĩ, kẻ này đứng đầu lục lâm vìng Tây Bắc, đã hai mươi năm nay, nhưng trên giang hồ vẫn không hề nghe sự tích của y, tâm cơ ấy người thường khó mà bì kịp, binh lược nói rằng, đánh trong lúc địch không phòng bị, nếu như để y chuẩn bị, chúng ta không những thất bại mà còn tạo nên một kẻ cường địch, đừng nói đến chuyện chiêu nạp người ta làm thủ hạ”.

Quần hào nghe xong thì khựng lại, không biết nói tiếp thế nào.

Miêu Tố Lan nói:

“Chuyện này phải nhờ thần cơ diệu toán của tiên sinh …”.

Dư Diệc Lạc nói tiếp:

“Chuyện đầu tiên trước mắt là phải làm thế nào tiếp cận được y, làm thế nào mới có thể lẻn vào trong Đồ long trại …”.

Miêu Tố Lan thở nhẹ một hơi, nói:

“Nếu như giang hồ đồn không ngoa, có lẽ lúc này kẻ họ Kim đang biết hành tung của chúng ta …”.

Chung Nhất Hào đột nhiên đứng dậy, phất tay một cái, ngọn đèn trong phòng lập tức tắt ngấm.

Cốc Hàn Hương lo lắng nói:

“Huynh làm gì …” lời tiếp theo chưa nói ra, thì người đã bị Chung Nhất Hào ôm eo nhấc bổng lên, tung mình vọt một cái, phóng sang một bên, kè vào tai nàng nói nhỏ:

“Có người đến!” Mạch Tiểu Minh hình như cũng cảm thấy có người đến, rít lên:

“Ai?” rồi thân người lách một cái vọt ra cửa sổ phía sau, người chưa đến thì kiếm đã đến, binh một tiếng, một cánh cửa sổ mở ra, phóng vọt ra ngoài.

Bọn Dư Diệc Lạc, Giang Bắc tam long, Văn Thiên Sinh đi theo sau Mạch Tiểu Minh, phóng vọt ra cửa.

Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà tuy chưa ra đến cửa, nhưng cũng đã rút binh khí đứng thủ ở hai bên cửa sổ.

Chung Nhất Hào ôm Cốc Hàn Hương nhảy vọt nấp snag một bên, vẫn cứ không thả ra, ngược lại ôm càng chắc hơn.

Cốc Hàn Hương nhớ y vốn là người lạnh lùng kiêu ngạo, thế mà lại chịu nghe theo mình, trong lòng y, không biết đã chịu nhiều thiệt thòi thế nào.

Một nỗi tội nghiệp mau chóng dâng lên trong lòng, chồm người tới, hôn nhẹ lên má y một cái, thì thầm:

“Buông muội ra, đừng để người ta nhìn thấy …”.

Chung Nhất Hào buông Cốc Hàn Hương ra, kề bên tai nàng nói:

“Nàng hãy đứng ở đây, ta đi xem thử”.

Có lẽ đêm tối đã giúp cho y bạo dạn hơn, có lẽ Cốc Hàn Hương dựa vào người y, đã đem lại sự quyến rũ mà y không thể nào chống đỡ nổi, nói xong, y mạnh dạn hôn lên môi Cốc Hàn Hương một cái.

Y tựa như cảm thấy rằng hành động của mình quá phúng túng, không dám nhìn lại Cốc Hàn Hương, tung người vọt ra cửa sổ.

Cốc Hàn Hương tựa như không hề để điều ấy trong lòng, chậm rãi bước về trước cửa sổ.

Chung Nhất Hào vừa vọt ra cửa sổ, mũi chân vừa chạm đất, lập tức lại phóng lên hạ xuống mái nhà.

Chỉ thấy Giang Bắc tam long mỗi người cầm binh khí, thủ ở hai bên góc, không ngừng nhìn trái ngó phải, nhưng lại không thấy Mạch Tiểu Minh, Dư Diệc Lạc đâu cả.

Phú Hỏa Long Lưu Chấn quay lại nhìn Chung Nhất Hào chậm rãi bước tới, hạ giọng nói:

“Dư tiên sinh và Mạch Tiểu Minh đuổi theo kẻ ấy”.

Chung Nhất Hào nói:

“Bọn họ chạy hướng nào?”.

Lưu Chấn nói:

“Chạy về hướng Tây Bắc”.

Chung Nhất Hào nói:

“Các người hãy giữ kỹ ở đây, đừng bỏ đi, ta đuổi theo xem thế nào”. Nói xong thì tung mình vọt lên, phóng thẳng về hướng Tây Bắc.

Lúc này, canh một vừa mới qua, đèn hoa treo cao, chợ đêm đang náo nhiệt, người đi trên đường chợt như nêm, Chung Nhất Hào vọt qua mấy mái nhà, ngừng lại, lòng nhủ thầm:

“Người đi đường đông như thế, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, mình cứ chạy trên mái nhà thế này, khó mà không gây hoảng cho họ, nhưng nếu quay về khách sạn, lòng lại không yên”. Đang lúc suy nghĩ, đột nhiên thấy trong dòng người đi đường, có hai người len lỏi chạy rất nhanh.

Chung Nhất Hào nhìn lại, lập tức thấy người đi phía sau chính là Mạch Tiểu Minh, mỉm cười nhủ thầm:

“Thằng bé này, giống như thay đổi hoàn toàn vậy, giờ đây có đủ kiên nhẫn đuổi theo kẻ địch trong dòng người thế này”. Một ý nghĩ lướt qua, người đã phóng vọt xuống men theo lề đường đuổi theo hai người.

Lúc này, y đã thấy người chạy ở phía trước, đó là một đại hán tuổi khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm, người mặc trường sam, chân mang giày phúc, hai tay vén áo, chạy thật nhanh trong dòng người.

Xem cách ăn mặc của y, có vẻ như đó là một công tử, nhưng thân pháp rất nhanh, xem ra đó là người mang võ công thượng thừa.

Hai người truy đuổi nhau trên đường phố, tuy gây chú ý cho không ít người, nhưng vì hành động cực nhanh, vừa thấy đã mất, mới quay đầu lại nhìn thì hai người đã mất dạng.

Người ấy như có ý muốn đùa với Mạch Tiểu Minh, cứ chọn ở chỗ đông người mà chạy.

Mạch Tiểu Minh đuổi một hồi, không còn nhẫn nại nữa, rít lên:

“Đứng lại cho ta”.

Phóng người nhảy vọt lên, lướt qua đầu người mà truy đuổi theo.

Hành động ấy của y nhất thời gây chấn động cho người đi đường, tất cả đều ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn.

Đại hán mặc trường sam ấy thấy Mạch Tiểu Minh hạ người xuống, đột nhiên lách người một cái chui tọt vào đám đông trốn mất.

Cho đến khi Mạch Tiểu Minh hạ người xuống, người ấy đã chạy rất xa, khiến cho Mạch Tiểu Minh va phải người khác.

Đà lao tới của y rất nhanh, những người đứng gần đều bị y va phải té liểng xiểng, lập tức đám đông nổi giận, quyền cước thi nhau đấm xuống y.

Mạch Tiểu Minh tính tình nóng nảy, làm sao có thể nhịn cái nhục này, hai tay vẫy một cái, vung quyền phản công, trong chớp mắt, đã đánh bị thương mười mấy người.

Y ra tay rất nặng, những kẻ bị đánh không phải gãy tay gãy chân thì ngực bụng bị trọng thương, người xung quanh thấy y xuống tay nặng như thế, thì hoảng hồn tránh ra hai bên.

Khi Mạch Tiểu Minh ngẩng đầu lên, đã không thấy người mặc trường sam đâu nữa, lạnh lùng hừ một tiếng, mắng rằng:

“Đồ nhát gan”. Vung tay một cái, phóng vọt người lên trên mái nhà, đuổi gấp theo.

Nhưng Chung Nhất Hào đang đứng một bên, đã nhìn thấy đại hán mặc trường sam, thấy y trâu ghẹo Mạch Tiểu Minh thì mỉm cười, cứ men theo phía bắc đuổi tới.

Chung Nhất Hào vì ăn mặc lỳ lạ, e sợ người đi đường để ý, cho nên nhân lúc lộn xộn, đã điểm huyệt đạo của một người, cởi bộ trường sam của y rồi mặc vào người, sau đó lại giải huyệt đạo cho y, đuổi gấp theo đại hán mặc trường sam.

Y đi lại đã lâu trên giang hồ, kinh nghiệm già dặn, từ đầu đến cuối vẫn giữ khoảng cách ba trượng với người ấy.

Hain chạy được mấy con đường, đến một nơi rất náo nhiệt, chỉ thấy đèn đuốc sáng trưng, nhà cửa huy hoàng, trông rất hào hoa, người mặc trường sam ấy đi thẳng về căn nhà phía bên trái.

Chung Nhất Hào ngẩng đầu lên nhìn, thấy phía trên có bức đại tự đề bốn chữ “Xuân giang thư ngụ”, không khỏi mỉm cười, nhủ thầm:

“Té ra người này dừng chân ở đây, không ngờ ở chốn ngõ liễu đường hoa lại là nơi ngọa hổ tàng long”. Thế rồi nhớ kỹ con đường, vội vàng quay về khách sạn Kim Long.

Y vừa vào trong sân, lập tức cảm thấy không hay, bốn bề đều tối đen không thấy một ánh đèn.

Y cố ý dặm mạnh bước chân, đến trước cửa phòng Cốc Hàn Hương, ho lớn một tiếng, hỏi:

“Phu nhân đã nghỉ chưa?”.

Y hỏi liềm mấy câu, nhưng không có tiếng trả lời, không khỏi kinh hoảng, đưa tay phải ngầm vận nội kình, dùng lực đẩy vào cánh cửa, làm gãy then cửa.

Nào ngờ hai cánh cửa ấy lại khép hờ, ngón tay Chung Nhất Hào vừa chạm vào cửa thì hai cánh cửa đã bật ra, nội kình đang tụ trong lòng bàn tay của y khó thu lại, hai cánh cửa ấy mở ra, luồng nội kình phóng thẳng vào trong phòng.

Chỉ nghe một tiếng động lớn, bàn ghế trong phòng bị chưởng lực của y đánh trúng, chén trà để trên bàn chạm vào nhau bay lên vỡ tan.

Chung Nhất Hào đang lo lắng sự an nguy của Cốc Hàn Hương, không màng đến sự nguy hiểm của bản thân, cửa phòng vừa mở đã lập tức vọt người vào, miệng thì kêu lên:

“Phu nhân!” người đã lao tới một góc phòng.

Cửa phòng vừa chạm vào đã mở, Chung Nhất Hào nghĩ bụng trong phòng chắc chắn có kẻ địch, cho nên chân vừa chạm đất, lập tức giơ hai chưởng thủ ở phía trước ngực.

Nào ngờ sự việc lại ngoài suy nghĩ của y, ngoài tiếng ly cốc chạm nhau, chẳng có động tịnh gì khác.

Y đứng lặng hồi lâu, nhìn kỹ một vòng trong phòng, không hề có điều gì đáng nghi ngờ, lấy ra mồi lửa châm lên. ánh lửa vừa mới sáng lên, ở bên ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân.

Chung Nhất Hào lấy ra một cây độc châm, miệng hỏi:

“Ai?”.

Bên tai truyền lại giọng nói của Dư Diệc Lạc:

“Là Chung huynh?”.

Chung Nhất Hào cúi người nhặt cây nến dưới đất đốt lên, trong phòng lập tức sáng bừng.

Dư Diệc Lạc chậm rãi bước vào, đưa mắt nhìn quanh phòng, hạ giọng hỏi:

“Phu nhân đi đâu?”.

Chung Nhất Hào nói:

“Huynh đệ cũng vì chuyện này mà lo lắng không yên …”.

Dư Diệc Lạc nhìn mảnh vỡ ở dưới đất, chưa lên tiếng thì Chung Nhất Hào đã nói:

“Ly tách này là do chưởng lực của huynh đệ đánh vỡ, thật kỳ lạ, bọn Miêu Tố Lan và Giang Bắc tam long đều giữ ở nơi này, không hề xảy ra ấu đả mà lại để người ta cướp phu nhân đi”.

Dư Diệc Lạc cúi đầu trầm tư một lúc lâu, ngẩng đầu lên cười:

“Chung huynh làm sao biết phu nhân bị người ta cướp đi?”.

Chung Nhất Hào ngạc nhiên nói:

“Không phải bị người ta cướp đi chả lẽ tự nguyện đi hay sao?”.

Dư Diệc Lạc cười nói:

“Không sai, bà ta đã tự nguyện đi …”.

Y nhẹ thở dài, nói tiếp:

“Hồ phu nhân thông minh hơn chúng ta nhiều, không phải huynh đệ tự hạ thấp mình, sau hai nắm, bà ta có thể khống chế được chúng ta, sắc đẹp của bà ta cũng giống như sự thông minh của bà ta, hơn hẳn người khác, điều đáng sợ nhất là sự yếu đuối của bà ta đã che đi trí tuệ của mình khiến người ta không hề cảnh giác, hiểu lầm rằng bà ta chỉ là một phụ nữ yếu đuối đáng thương cần được bảo vệ …”.

Chung Nhất Hào không còn nhẫn nại nữa, nói:

“Điều đáng lo nhất hiện giờ là phải tìm cho ra tung tích của Hồ phu nhân, cao luận của Dư huynh …”.

Dư Diệc Lạc cười nói:

“Nếu như Chung huynh biết được tính cách của Hồ phu nhân, mới có thể tin lời của huynh đệ”.

Chung Nhất Hào nói:

“Vậy Dư huynh hãy nói cao kiến ở trong lòng”.

Dư Diệc Lạc biết y lo lắng chuyện mất tích của Cốc Hàn Hương, vừa sợ nàng bị tổn thương, lại vừa có sự đố kỵ mãnh liệt, thở dài nhẹ một tiếng, nói:

“Miêu Tố Lan thâm tàn bất lộ, nhưng võ công của ả quyết không thấp hơn Giang Bắc tam long, Vạn Ánh Hà, Văn Thiên Sinh cũng không phải là người dễ đối phó, Giang Bắc tam long đi lại đã lâu trên giang hồ, đối với những loại mê hương, vừa nhìn đã biết, ngoại trừ phu nhân tự nguyện đi theo người ta ra ngoài, nếu không trải qua một cuộc ác chiến, quyết không bị người ta cướp đi”.

Chung Nhất Hào nói:

“Nếu nàng tự nguyện đi, chắc phải để lại tin tức gì đó”.

Dư Diệc Lạc nói:

“Điều không thể hiểu được chính là điểm này, nhưng đối với Hồ phu nhân, không thể lấy lẽ thường để suy đoán”.

Chung Nhất Hào đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, nói:

“Giờ đây chưa đến canh một, Dư huynh nếu như có hứng, chúng ta chi bằng đến trại Đồ Long xem thử?”.

Dư Diệc Lạc nói:

“Dù cho phu nhân bị người trong trại Đồ Long dẫn đi, cũng sẽ không đi thẳng đến trại Đồ Long”.

Chung Nhất Hào nhíu mày, nói:

“Ý của Dư huynh là, chúng ta canh ở đây đợi tin tức”.

Dư Diệc Lạc nói:

“Dù cho có đi tìm, cũng phải đợi Mạch Tiểu Minh quay về rồi hãy nói, theo ý của huynh đệ, trước giờ ngọ ngày mai, phu nhân sẽ có tin tức truyền về”.

Đột nhiên có một làn gió nhẹ thổi vào ngọn nến trên bàn, một bóng người nhẹ nhàng lướt vào.

Chung Nhất Hào nói:

“Sư tẩu của ngươi đã mất tích”.

Mạch Tiểu Minh mở to hai mắt nhìn quanh phòng, nói:

“Sao lại mất tích?”.

Y ngập ngừng một lúc rồi rít lên:

“Nơi quỷ quái này đã làm cho ta nổi giận, hãy đốt không còn mảnh ngói”.

Chung Nhất Hào trong lòng thầm nhủ:

“Dư Diệc Lạc là người chậm chạp, đi cùng với y thật vướng tay vướng chân, chi bằng cùng hành động với Mạch Tiểu Minh, có thể dễ dàng ra tay”.

Yù nghĩ ấy lướt qua, mỉm cười nói:

“Dư huynh hãy cho chúng tôi biết đường đi đến trại Đồ Long, huynh đệ và Mạch Tiểu Minh sẽ cùng đi một chuyến, Dư huynh cứ ở lại trong khách sạn này chờ đợi tin tức”.

Dư Diệc Lạc nói:

“Hai vị nhất định đi, huynh đệ cũng không ngăn cản, nhưng mong suy nghĩ kỹ rồi mới hành động, đừng tạo thêm kẻ cường địch”. thế rồi nói cho hai người biết phương hướng, đường đi đến trại Đồ Long.

Mạch Tiểu Minh, Chung Nhất Hào lập tức thay đổi y phục, cùng nhau rời khỏi khách sạn Kim Long.

Trong mảnh sân yên ắng chỉ còn lại một mình Dư Diệc Lạc, y thu dọn mảnh vỡ ly tách, rồi thay y phục lên giường nằm ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên có một mùi hương xộc vào mũi.

Mở mắt nhìn ra, ngọn nến chỉ còn lại một đoạn ngắn, nàng Cốc Hàn Hương sắc đẹp tuyệt trần đang nằm nghiêng ngủ bên cạnh y, hơi thờ nhẹ nhàng, tựa như ngủ rất say.

Dư Diệc Lạc giật mình ngồi dậy, bước xuống giường, ngồi bên cạnh cái bàn.

Sắc đẹp của Cốc Hàn Hương có sức quyến rũ rất lớn đối với y, y nén không được quay đầu lại nhìn thêm vài lần.

Đột nhiên Cốc Hàn Hương mở mắt, chậm rãi ngồi dậy.

Dư Diệc Lạc khựng người, nói:

“Phu nhân về lúc nào?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Ta vừa mới về không lâu, thấy ông đang ngủ say, không muốn đánh thức ông dậy, nhưng ta rất mệt mỏi, chỉ đành nằm xuống chợp mắt”.

Dư Diệc Lạc nói:

“Sao phu nhân không đánh thức tại hạ rồi mới ngủ?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Ta thấy ông ngủ rất say, đánh thức ông dậy, trong lòng ông chắc chắn sẽ khó chịu!”.

Dư Diệc Lạc ho nhẹ một tiếng, nói:

“Thuộc hạ không nên nằm trong phòng ngủ của phu nhân”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Ông không biết ta quay về từ lúc nào, làm sao có thể trách ông?”.

Dư Diệc Lạc gượng cười, nhủ thầm:

“Mình cũng mê mẩn trước sắc đẹp của nàng, nói cả nửa ngày mà vẫn chưa nhắc đến chuyện quan trọng”. Thế rồi nghiêm mặt, hỏi:

“Phu nhân đi đâu?”.

Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:

“Ta đang rất khát, ông rót cho ta một chén trà nhé?”.

Dư Diệc Lạc chỉ cảm thấy trong nụ cười diụi dàng của nàng, hàm chứa một sức mạnh không thể kháng cự nổi, chỉ đành xoay người đi rót cho nàng một chén trà.

Nào ngờ, bình trà, chén trà đã bị Chung Nhất Hào đánh vỡ, trong nhất thời đi đâu mà tìm, ngó quanh hồi lâu vẫn không tìm ra được chén trà, lắc đầu chép miệng:

“Chén trà, bình trà đều đã bị Chung Nhất Hào đánh vỡ”.

Cốc Hàn Hương nhíu mày, nói:

“Đánh vỡ?”.

Dư Diệc Lạc nói:

“Khi Chung huynh về khách sạn, không thấy phu nhân đâu cả, trong lòng lo lắng, lỡ tay đánh vỡ …”.

Cốc Hàn Hương chậm rãi bước xuống giường, mỉm cười, nói:

“Trong lòng y nhất định tức giận nên mới đánh vỡ chén trà”.

Dư Diệc Lạc nói:

“Chung huynh và Mạch Tiểu Minh đã chạy đến trại Đồ Long để tìm hành tung của phu nhân”.

Cốc Hàn Hương ngạc nhiên:

“Sao ông không khuyên bọn họ? Chao ôi! Ta đâu có bị người ta cướp đi”.

Dư Diệc Lạc nói:

“Bọn họ quyết đi, thuộc hạ khuyên không được!”.

Cốc Hàn Hương trầm ngâm một hồi, đột nhiên mỉm cười, nói:

“Chỉ cần bọn họ không giết hoặc đả thương người ta, chắc là không xảy ra xung đột”.

Dư Diệc Lạc nhíu mày, cảm thấy trong lời nói của nàng có hàm ý rất sâu, nhưng vẫn không hoàn toàn hiểu được, lại không thể hỏi dấn tới, cung tay làm lễ, nói:

“Phu nhân đã mệt mỏi, xin hãy nghỉ ngơ sớm, thuộc hạ lui trước”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.