Đọc truyện Thiên Hương Tiêu – Chương 11: Huyết ấn độc chưởng truyền lời cảnh cáo
Trương Kính An mỉm cười, nói:
“Thân pháp của Hoắc huynh thật là nhanh”.
Ánh vàng lóe lên, thân người đã áp sát tới.
Hoắc Nguyên Kha quát lớn một tiếng, ngọn roi trong tay múa tiếp chiêu “Bát phương phong vũ” để bảo vệ cho phía trước người.
Trương Kính An tạt xéo chiếc vòng vàng ra một chiêu “Lưu tinh cản nguyệt”, keng một tiếng, vòng và roi giao nhau, màn roi của La Phù Nhất Tẩu bị quét ra, chưởng trái vỗ thẳng ra một chiêu “Thiên ngoại lai vân”.
La Phù Nhất Tẩu lạnh lùng hừ một tiếng, chưởng trái giơ ngang ngực đẩy ra một chiêu “Thôi sơn điền hải”.
Chưởng thế của hai người lại chạm nhau, chiêu này mỗi người đều dùng trên bảy thành công lực, La Phù Nhất Tẩu đứng không vững, thối lùi một lúc đến năm bước mới dừng lại được.
Trương Kính An thì thi triển thân pháp “Phong bài khô hà”, hai vai lắc lư không ngừng, chống lại nguồn kình lực mạnh mẽ, đứng yên tại chỗ không di chuyển.
Hoắc Nguyên Kha vừa lùi đã tiến, ngọn roi lại điểm tới.
Lúc mới đầu Trương Kính An rõ ràng rất lúng túng, nhưng sau hơn hai mươi hiệp thì dần dần ổn định, chiếc vòng vàng trong tay trái chặn phải đỡ, thân pháp như nước chảy mây bay, đánh rất nhẹ nhàng.
Cho đến khi Hoắc Nguyên Kha dùng xong một bộ tiên pháp, Trương Kính An mới cười nhạt một tiếng nói:
“Hoắc huynh còn có tuyệt học gì nữa hãy mau sử dụng để huynh đệ coi thử, nếu như đã hết, huynh đệ sẽ phản công đây”.
Nói chưa dứt lời, đột nhiên xốc tới, chiếc vòng vàng trong tay đánh thẳng tới một chiêu “Kinh hồng ly vĩ”.
La Phù Nhất Tẩu hạ ngọn roi xuống, điểm về phía bụng dưới của Trương Kính An, người thì lại bước ngang sang bên trái một bước, tránh được chiếc vòng vàng của Trương Kính An.
Trương Kính An xoay người một cái, né được đầu ngọn roi, chiếc vòng vàng trong tay phải đẩy ra, chưởng trái vỗ vào vai La Phù Nhất Tẩu.
Hai người lập tức đánh sáp lá cà, roi và vòng đều sử dụng, chưởng chỉ đều đẩy ra.
Trong lúc ác đấu, đột nhiên nghe một tiếng cười lạnh lùng, rồi một tiếng hự vang lên, hai thân người xoay tít đột nhiên tách ra.
Nhìn kỹ lại, chỉ thấy Trương Kính An tay cầm chiếc vòng vàng đứng yên tại chỗ, còn La Phù Nhất Tẩu thì thối lui đến năm bước mới đứng vững lại được.
Hồ Bách Linh đã nhìn thấy Hoắc Nguyên Kha bị thương ngầm, Trương Kính An thì không hề tổn thương, thế rồi cười nhạt một tiếng nói:
“Chúng ta mười mấy năm không gặp, võ công của sư đệ hình như đã tiến bộ rất nhiều”.
Trương Kính An nói:
“Sư huynh thần võ hơn người, tiểu đệ khó bì kịp”.
Hồ Bách Linh cười nhạt, nói:
“Sư đệ đã dùng võ công gì để đả thương?”.
Trương Kính An cười:
“Công lực của vị Hoắc huynh này thâm hậu, quyền chưởng cứng cáp, tiểu đệ khó là địch thủ, cho nên buộc phải thi triển chưởng lực “Huyết thủ ấn”.
Hồ Bách Linh nhìn lên xác của Tiền Bính, nói:
“Người này chắc là cũng bị thương dưới chưởng lực “Huyết thủ ấn” của đệ?”.
Trương Kính An mỉm cười, nói:
“Tiểu đệ tuy đệ luyện mười năm, nhưng chưởng lực của “Huyết thủ ấn” vẫn chưa đạt đến năm thành hỏa hầu …”.
Hoắc Nguyên Kha đột nhiên buông ngọn roi, xé toẹc mảnh áo trên vai trái, cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên vai trái có ba dấu tay màu đỏ như máu, không khỏi giật mình, quay đầu nhìn Hồ Bách Linh, muốn nói nhưng lại thôi.
Y vốn muốn hỏi Hồ Bách Linh chưởng lực của “Huyết thủ ấn” sau khi trúng thì có thể cứu được không, nhưng lời đến cửa miệng thì đột nhiên cảm thấy hổ thẹn không nói ra.
Trương Kính An đột nhiên cười lớn, nói:
“Hoắc huynh không cần lo lắng, huynh đệ chỉ dùng mới hai thành công lực …”.
Hoắc Nguyên Kha cười nhạt, nói tiếp:
“Đại trượng phu nào để chuyện sống chết ở trong lòng!”.
Y ngừng một lát rồi lại nói:
“Tại hạ nể mặt minh chủ, không muốn âm thầm sử dụng độc thủ để đả thương Trương huynh, không ngờ Trương huynh lại dùng loại võ công độc địa như thế này để đối phó huynh đệ, chỉ đành lấy một trả một, khi chúng ta động thủ nữa, Trương huynh hãy để ý độc thủ của huynh đệ”.
Trương Kính An lắc đầu nói:
“Hoắc huynh đã trúng “Huyết thủ ấn” của huynh đệ, tuy có lòng muốn đánh nữa, chỉ e không có sức mà thôi, nếu như trong lòng Hoắc huynh không phục, nội trong ba ngày nữa huynh đệ vẫn còn chưa chết thì, đợi cho thương thế của Hoắc huynh khỏe lại, chúng ta đánh một trận nữa cũng không muộn”.
La Phù Nhất Tẩu thầm nghĩ:
“Dấu tay trên cánh tay của mình rất rõ ràng, chắc “Huyết thủ ấn” là võ công cực độc, trước mặt quần hùng lục lâm trong thiên hạ, lại hỏi y phương pháp cứu chữa, quả thực rất hổ thẹn, chi bằng phải dùng lời để nói khích y”. thế rồi cười lạnh lùng, nói:
“Sao mà không thể đánh nữa, chả lẽ một chút thương thế như thế này mà có thể lấy được mạng của người ta hay sao?”.
Trương Kính An nói:
“Huynh đệ tuy chỉ dùng hai thành công lực, nhưng chất độc của “Huyết thủ ấn” đã xâm nhập vào trong da thịt của Hoắc huynh, nếu như không uống thuốc giải độc môn của huynh đệ, sau hai mươi canh giờ, chất độc sẽ đi theo huyết khí mà xâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng của Hoắc huynh, lúc đó dù cho Hoa Đà có tái thế cũng khó cứu được tính mạng của Hoắc huynh, nếu như quá chiêu động thủ, chỉ e rằng khiến cho huyết mạch vận hành nhanh hơn, vậy thì chỉ cần sáu canh giờ Hoắc huynh sẽ chết chắc”.
Hoắc Nguyên Kha thất kinh nhưng y vẫn giữ được bình tĩnh ở bề ngoài, quay đầu nhìn Hồ Bách Linh ôm quyền hành lễ nói:
“Võ công của thuộc hạ hổ thẹn không bằng người ta, đã nhục mệnh minh chủ”.
Hồ Bách Linh hình như chỉ đợi y nói câu ấy, nghe xong thì cười lạt nói:
“Trong võ lâm, thắng bại là chuyện thường tình, Hoắc huynh không nên để ở trong lòng”. Rồi bước xuống, giơ tay điểm lên cánh tay của Hoắc Nguyên Kha.
Hoắc Nguyên Kha chỉ cánh tay vết thương ở tay tê rần đột nhiên cánh tay sụi lơ, không nghe lời nữa.
Hồ Bách Linh thò tay vào trong lòng, lấy ra hai viên thuốc, đưa cho Hoắc Nguyên Kha nói:
“Hoắc huynh hãy mau uống hai viên thuốc này, sau đó vận khí điều tức, một canh giờ nữa chất độc sẽ giải được”.
Lúc này La Phù Nhất Tẩu không còn hung hăng như trước, y theo lời uống viên thuốc, lui ra một góc của đại sảnh ngồi xếp bằng vận khí điều tức.
Hồ Bách Linh quay mặt nhìn Trương Kính An nói:
“Khi sư đệ đến Mê Tông Cốc, đả thương cả thảy bao nhiêu người?”.
Trương Kính An hơi trầm ngâm, nói:
“Không dám giấu sư huynh, tính cả vị Hoắc huynh này nữa, đã có hai chết ba bị thương”.
Hồ Bách Linh cười nói:
“Hai chết ba bị thương, đổi một mạng của sư đệ không biết có đáng không?”.
Trương Kính An mặt đổi sắc, lạnh lùng nói:
“Vậy phải xem cách tính như thế nào, nếu như theo huynh đệ, có thêm mười mạng tám mạng cũng không bằng một cọng lông cọng tóc của tiểu đệ”.
Hồ Bách Linh nói:
“Khẩu khí thật lớn, giả sử cái chức minh chủ lục lâm này của tiểu huynh trao cho sư đệ, không biết hung thủ đã đả thương thuộc hạ của mình nên xử trí thế nào?”.
Trương Kính An nói:
“Đương nhiên là phải báo thù rửa hận cho họ mới có thể phục chúng. Song …”.
Hồ Bách Linh quát lớn:
“Song cái gì? Ngươi liên tục đả thương năm người, có còn lời gì để nói? Sao không mau bó tay chịu trói, chả lẽ đợi ta ra tay hay sao?”.
Trương Kính An ôm quyền thối lùi một bước, nói:
“Tiểu đệ phụng lệnh của sư phụ đến đây, sư huynh dù cho không để cho tiểu đệ có chỗ lùi bước, cũng phải nể mặt gia sư …”.
Hồ Bách Linh cười nói:
“Khi Phong sư thúc bảo ngươi đưa thư đến đây, có kêu ngươi ra tay giết người hay không?”.
Trương Kính An nói:
“Điều này …”.
Hồ Bách Linh cười nói:
“Tội khi sư quả thực không nhỏ, sư đệ phải suy nghĩ kỹ rồi hãy nói”.
Trương Kính An nói:
“Gia sư tuy không bảo rõ rằng tiểu đệ khi gặp ngăn cản thì ra tay đả thương người khác, nhưng thuộc hạ của sư huynh lại cứ ngăn cản, làm sao có thể trách được tiểu đệ lỡ tay …”.
Hồ Bách Linh nói:
“Đừng nói là Phong Thu sư thúc đã không bảo ngươi đả thương những kẻ chặn đường, dù cho người đã từng nói với ngươi như vậy, khi bước vào Mê Tông Cốc của ta thì phải chịu ước thúc của cốc quy, nếu không bỏ binh khí xuống nghe phán xử, đừng trách ta đổi mặt vô tình”.
Trương Kính An ngửa mặt cười lớn nói:
“Nếu như sư huynh không ưa hành vi của tiểu đệ thì có thể đợi gia sư đến đây, báo lại với gia sư, nếu muốn tiểu đệ bó tay chịu trói, chỉ e rằng khó làm được!”.
Hồ Bách Linh hai mắt trừng lên, trầm giọng nói:
“Đã hơn mười năm, chắc võ công của ngươi đã tiến bộ nhiều, đã buộc ta ra tay như thế, có lẽ đã nắm chắc phần thắng trong tay, thấy ngươi ngàn dặm đến đây đưa thư, nhường cho ngươi một chiêu, hãy mau ra tay!”.
Quần hào trong sảnh toàn bộ đều tập trung, chờ đợi cuộc long tranh hổ đấu này, có không ít các nhân vật Giang Bắc đều thầm lo lắng cho Hồ Bách Linh, cuộc chiến tranh đoạt chức minh chủ ở Hàn Bích Nhai, quần hào trong sảnh đều chính mắt thấy sự hung hiểm khi Hoắc Nguyên Kha, Hồ Bách Linh đấu nội lực với nhau, Hồ Bách Linh tuy thắng hơn một bậc, đoạt được chức minh chủ, nhưng sau cuộc chiến ấy, chàng đã sức cùng lực kiệt, Trương Kính An tuy yếu ớt nhưng đã đánh bại La Phù Nhất Tẩu, xem ra không hề mất tý sức nào, vẫn khí định thần nhàn, cho nên cuộc đấu này, hươu chết về tay ai, quả thực khiến cho người ta khó đoán.
Trương Kính An lại đủng đỉnh lùi về sau hai bước, nói:
“Sư huynh thực sự muốn động thủ với tiểu đệ ư?”.
Hồ Bách Linh cười:
“Chả lẽ ta nói đùa, nếu còn chưa ra tay, ta sẽ chiếm tiên cơ”.
Trương Kính An đột nhiên cười lớn nói:
“Sư huynh cứ ép buộc như thế này, nếu tiểu đệ từ chối nữa thì sẽ làm tổn thương đến uy danh của sư phụ, tiểu đệ cung kính chi bằng tuân mệnh, sư huynh hãy để ý”. Rồi lách vai xốc tới, quyền trái giáng xuống một quyền “Trực khấu thiên môn”.
Tay trái của Hồ Bách Linh đánh ra chiêu “Thiên vương thác tháp”, đánh ngược lên mạch môn của Trương Kính An.
Quyền thế của Trương Kính An đang hạ xuống đột nhiên lệch qua một bên, tay co lại thúc chỏ ra, chân phải thì đồng thời bước về phía trước một bước, điểm về huyệt kỳ môn của Hồ Bách Linh.
Chiêu này xem ra có vẻ bình thường, thật sự trong tấn công có phòng thủ, đà đánh tới cực kỳ nhanh.
Hồ Bách Linh tay phải điểm ngang ra, xỉa vào huyệt khúc trì ở cùi chỏ của Trương Kính An, miệng thì cười lớn nói:
“Võ công của sư đệ quả nhiên tiến bộ không ít!”.
Trương Kính An nói:
“Quá khen, quá khen”. Rồi chân phải đá tròn, thân người xoay nửa vòng, tránh được cú điểm của Hồ Bách Linh, chưởng phải và chân trái nhất tề đánh ra, chân thì đá vào huyệt đơn điền của Hồ Bách Linh, quyền thì đấm vào ngực.
Hồ Bách Linh quát lớn một tiếng, hai tay cùng đẩy ra, từ “Đồng tử bái Phật”.
chuyển thành “Dã hỏa thiêu thiên”, hai chưởng một trên một dưới, trên thì chặn quyền thế, dưới thì vỗ vào khớp gối của Trương Kính An.
Trương Kính An thối lùi hai bước, đột nhiên vung hai tay, thân người bốc lên cao, hai chưởng liên tục đẩy xuống, Hồ Bách Linh lập tức ngưng thần đứng yên, phất chưởng lên chặn lại, hai người đồng thời xuất ra những chiêu cực kỳ nhanh chóng, Trương Kính An chân vừa hạ xuống đất, hai người đã chạm nhau bốn chiêu, quần hùng trong sảnh đều nhìn mà mắt không chớp.
Hồ Bách Linh tiếp xong mấy chưởng thế liên hoàn của Trương Kính An, đột nhiên quát lớn một tiếng, xốc tới, quyền trái chưởng phải đồng thời phóng ra, trong chớp mắt đã đánh ra sáu quyền mười hai chưởng, buộc Trương Kính An phải thối lùi đến bảy tám thước.
Sưu Hồn Thủ Ba Thiên Nghĩa nhíu mày, hạ giọng nói với Câu Phách Sách Tống Thiên Trạch:
“Võ công của minh chủ hình như tiến bộ hơn nhiều so với lúc ở Hàn Bích Nhai, quyền phong chưởng kình hình như mạnh lên không ít, chả lẽ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà võ công tiến triển như thế sao”. Bọn họ nào biết trước khi tỉ thí ở Hàn Bích Nhai, Hồ Bách Linh đã trị thương cho đứa trẻ của Cốc Hàn Hương, chân khí hao phí rất nhiều, khi chàng động thủ với Hoắc Nguyên Kha, chân lực vẫn chưa hồi phục, cho nên khó phân cao thấp với Hoắc Nguyên Kha.
Trương Kính An bị những chiêu số nhanh như chớp giật của Hồ Bách Linh đánh thối lùi, không có sức trở tay, trong lòng hiểu rằng, mười mấy năm khổ luyện của mình vẫn không địch nổi sư huynh.
Y chỉ cảm thấy quyền thế chưởng lực của Hồ Bách Linh càng lúc càng cương mãnh, còn mình thì dần dần mất sức, trong long thầm nhủ:
“Nếu cứ đánh mãi thế này, không quá trăm chiêu, mình sẽ bị thương dưới chưởng thế cực kỳ nhanh nhạy của y, nếu không cũng bị chấn thương bởi nội lực hùng hậu của y, lúc đó muốn thi triển độc thủ cũng e đã muộn”.
Y nghĩ ấy vừa lướt qua, tia sát cơ nổi lên, mắt trừng lên, miệng quát lớn:
“Sư huynh cứ ép tiểu đệ như thế, tiểu đệ vì danh dự của sư môn, đành thi triển độc thủ”.
Quyền chưởng của Hồ Bách Linh càng lúc càng gấp, gió thổi vù vù, chưởng thế quyền phong bao trùm lên toàn thân Trương Kính An, miệng thì cười rằng:
“Sư đệ không cần phải nghị đến tình đồng môn nữa, có tuyệt kỹ gì hãy cứ thi triển ra, nếu không chẳng còn cơ hội nữa đâu”.
Trương Kính An cười nhạt một tiếng, chưởng phải đột nhiên thay đổi, phản công trở lại nhanh nhẹn tuyệt luân, trong chớp mắt, đã đánh ra bảy chưởng.
Bảy chưởng này đánh ra một mạch, nhất thời chặn được thế công mãnh liệt của Hồ Bách Linh, chiếm được tiên cơ, không đợi Hồ Bách Linh phản kích, tay trái lại đột nhiên giở lên cao.
Quần hào trong sảnh thấy hai người đấu càng lúc càng hung hiểm, ai nấy đều nín thở đứng nhìn.
Chỉ thấy chưởng trái của Trương Kính An giở lên cao, biến thành một màu đỏ như máu.
Hồ Bách Linh đột nhiên thối lùi ba bước, hai tay chắp lại đứng yên, râu tóc dựng lên, mặt mũi trang nghiêm, mắt mở trừng trừng, thần quang như điện, nhìn thẳng vào mặt Trương Kính An.
Khóe miệng Trương Kính An hiện lên nụ cười độc ác, chậm bước về phía trước.
Hồ Bách Linh đột nhiên nhắm hai mắt như không muốn nhìn thấy bàn tay đỏ như máu ấy nữa.
Quần hào thấy Trương Kính An châm rãi bước về phía trước Hồ Bách Linh mà không thấy Hồ Bách Linh thối lùi, như là không chịu ra tay nữa, không khỏi kinh ngạc.
Chỉ nghe Trương Kính An cười lạnh một tiếng, chưởng trái chém vù xuống.
Chỉ thấy một màn màu đỏ như máu cùng với tiếng gió bao trùm trong khoảng hai thước, chụp xuống toàn thân Hồ Bách Linh, rồi xoay hai vòng trên đỉnh đầu của Hồ Bách Linh nhưng không lập tức hạ xuống.
Quần hào bốn bên chỉ nghĩ rằng Trương Kính An đột nhiên nghĩ đến tình xưa, không nỡ ra tay, cho nên ngừng chưởng không hạ xuống.
Thật ra Trương Kính An đã dùng toàn lực để vận dụng độc công của “Huyết thủ ấn”, chưởng thế ấy xoay vòng trên không, cứ mỗi vòng thì uy lực lại tăng thêm nhiều, chuẩn bị vận dụng hết toàn lực vỗ xuống. Y trong lòng biết rõ chưởng này không những quan hệ đến sự thắng bại của cuộc đấu này mà còn liên quan đến tính mệnh của y nữa, nếu như đòn này không thể giết chết Hồ Bách Linh, hoặc làm cho chàng trọng thương, Hồ Bách Linh sẽ phản công trở lại.
Hồ Bách Linh nhìn bề ngoài tuy vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng rất căng thẳng, “Huyết thủ ấn” của Phong Thu chứa đầy chất độc, đừng nói trong chưởng thế, độc khí trong chưởng phong cũng đủ dồn người ta đến chỗ chết, cho nên không hề dám sơ suất, ngưng thần vận khí, toàn thân cứng như sắt đá, thầm vận thần công “Thiên tinh chỉ”.
chuẩn bị, đợi thời cơ ra tay.
Chỉ cảm thấy khi chưởng thế của Trương Kính An múa tròn, mùi tanh bốc ra từ chưởng xộc vào trong mũi, thế rồi Hồ Bách Linh hành công đóng chân khí lại.
Trương Kính An xoay chưởng hai vòng trên đầu Hồ Bách Linh xong thì đột nhiên vỗ xuống.
Hồ Bách Linh quát lớn một tiếng, toàn thân phóng lên, tay phải vươm ra vỗ thẳng vào chưởng thế của Trương Kính An.
Hai bóng người vừa hợp đã phân, Trương Kính An hự một tiếng, thối lùi ra sau bốn năm bước mới có thể đứng vững lại, Hồ Bách Linh thì lui ra sau một bước.
Hai mau chóng bốn mắt nhìn nhau không ai nói một lời, khoảng một tuần trà, Trương Kính An thở phì một tiếng nói:
“Sư huynh võ công hơn người, tiểu đệ không phải là địch thủ, nếu ngày sau chúng ta có duyên gặp lại, tiểu đệ lại sẽ lãnh giáo võ công của sư huynh”.
Hồ Bách Linh cười lạnh lùng một tiếng, nói:
“Sao? Sư đệ còn muốn đi sao?”.
Trương Kính An nói:
“Sư đệ tuy không phải là địch thủ của sư huynh, nhưng tự tin vẫn có thể đi được”.
Hồ Bách Linh nói:
“Sư đệ đã trúng lực “Phản chấn thiên tinh chỉ” của ta, bị tổn thương ở nội tạng, trong vòng hai canh giờ, thương thế sẽ phát tác, dù cho không động thủ với kẻ khác, cũng khó đi được trăm dặm, huống hồ chi Mê Tông Cốc khắp nơi đều là trạm canh gác, dù cho ta thả cho đệ đi, đệ cũng không đi được”.
Trương Kính An lạnh lùng đáp:
“Chưởng lực “Huyết thủ ấn” của tiểu đệ có chứa chất cực độc, sư huynh tuy đã dùng “Thiên tinh chỉ” phá “Huyết thủ ấn” của tiểu đệ, chỉ e cũng đã bị thương nặng bởi chất độc”.
Hồ Bách Linh cười:
“Đáng tiếc công lực của sư đệ không đủ, không cách nào đẩy chấy kỳ độc trong chưởng lực vào người của tiểu huynh”.
Trương Kính An mặt đổi sắc, nói:
“Nói như thế, sư huynh đã có lòng giữ tiểu đệ trong Mê Tông Cốc”. Không đội Hồ Bách Linh trả lời, xoay người bước ra ngoài, Hồ Bách Linh quát lớn:
“Đứng lại!”.
Trương Kính An quay đầu nhìn lại nói:
“Thế nào?”.
Hồ Bách Linh nói:
“Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, chuyện Mê Tông Cốc có hai người chết ba người bị thương, sư đệ vẫn chưa trả lời, lại muốn đi hay sao?”.
Trương Kính An thầm vận khí, quả nhiên cảm thấy nội phủ đã bị thương, nhủ thầm:
“Nếu mình kiên quyết đi trong lúc này chắc chắn sẽ bị thương trong tay của sư huynh, sư phụ thì cách xa ngàn dặm, nếu chưa đến ngày hẹn mùng bảy tháng bảy, chỉ e rằng khó báo được hung tin, chi bằng trước tiên hãy nghĩ cách tự bảo vệ, thoát ra khỏi nơi này rồi tính tiếp”.
Yù nghĩ ấy lướt qua, quay đầu lại:
“Sư huynh không nghĩ đến tình đồng môn, không biết sẽ phát lạc tiểu đệ thế nào đây?”.
Hồ Bách Linh cười lạnh lùng nói:
“Sư đệ tạm thời hãy ở lại trong Mê Tông Cốc này, đợi ta điều tra được sự việc, sẽ sử quyết sư đệ theo điều luận trong Mê Tông Cốc”.
Trương Kính An mỉm cười, nói:
“Sư huynh đại công vô tư, chả trách nào được quần hào trong thiên hạ kính phục. Tiểu đệ mong sẽ thành toàn uy danh của sư huynh”. Chậm rãi bước tới.
Hồ Bách Linh đang định quay đầu bảo Chung Nhất Hào nhốt Trương Kính An vào trong thạch thất, đột nhiên nghe tiếng gió, Trương Kính An đã phóng tới phất ra một chưởng vỗ ngang tới.
Đòn đánh này là dùng toàn lực để ra tay, chưởng thế hunh hiểm vô cùng.
Hồ Bách Linh quát lớn một tiếng, tay phải đẩy ra một chưởng “Vân vụ kim quang”.
tiếp chưởng thế của Trương Kính An, tay trái vẽ ra ỡ phía trước ngực nửa vòng tròn, một quyền đấm ra.
Chưởng thế của hai người chạm vào nhau, Trương Kính An bị lực phản kích cương mãnh của Hồ Bách Linh đẩy lùi đến hai bước, bước chân không vững, cú đấm tay trái của Hồ Bách Linh đã đến, Trương Kính An chỉ cảm thấy trước ngực bị giáng một đòn, miệng phun ra một búng máu tươi té nhào xuống.
Hồ Bách Linh nhìn Trương Kính An, nói:
“Khiêng y vào trong thạch lao”.
Bốn đại hán lập tức bước ra, khiêng Trương Kính An ra ngoài.
Trong đại điện yên ắng, hơn một răm người mà không hề phát ra tiếng gì.
Hồ Bách Linh chậm rãi bước về phía Hoắc Nguyên Kha, hạ giọng hỏi:
“Thương thế của Hoắc huynh thế nào?”.
Hoắc Nguyên Kha không hề cuồng ngạo như trước nữa, đứng dậy, cung kính đáp:
“Uống linh đơn của minh chủ, thương thế đã giảm nhiều …”.
Y ngừng một lát, chép miệng:
“Thuộc hạ hôm nay mới hiểu cuộc chiến tranh bá ở Hàn Bích Nhai ngày trước là minh chủ đã có ý nhường nhịn!”.
Hồ Bách Linh chép miệng:
“Hoắc huynh hãy dưỡng thương, ngày sau có nhiều việc hệ trọng phải nhờ đến”.
Hoắc Nguyên Kha cao giọng nói:
“Minh chủ tâm địa nhân hậu, thuộc hạ ngày hôm nay mới biết, sau này nếu cần Hoắc Nguyên Kha này, thuộc hạ sẽ muôn chết không từ, nếu như miệng không đúng với lòng, trời tru đất diệt”.
Y vì cảm kích cái ơn cứu mạng của Hồ Bách Linh, trong lòng rất khâm phục, ý đoạt chức minh chủ đột nhiên biến mất.
Hồ Bách Linh mỉm cười an ủi, cao giọng nói:
“Con người sống ở trên đời chẳng quá trăm năm, không nói đến việc nhân qủa báo ứng, chuyện sinh tử tồn vong chỉ trong chớp mắt, có bao nhiêu nhà thiện lương đều bị chúng ta khiến cho vợ xa con lìa. Vì chuyện thị phi giở tay đã giết người, có lẽ chỉ sảng khoái một lúc, nhưng mỗi khi đêm về, thần trí tỉnh táo, có ai tự hỏi rằng chúng ta đã được gì? Chúng ta là người xuất thân trong chốn lục lâm, chẳng lẽ cứ mãi làm chuyện ác hay sao?”.
Chàng nhẹ thở dài một tiếng, nói tiếp:
“Điều này chắc các vị trong lòng rất hiểu, như huynh đệ đây, nhiều năm trước làm toàn chuyện hại người, cho nên chuyện ác chất như núi, hai tay đầy máu tanh”.
Quần hào trong sảnh đều rất chăm chú nghe, tất cả các ánh mắt đều nhìn về phía Hồ Bách Linh.
Hồ Bách Linh hơi thở dài, nói:
“Chuyện ác càng nhiều, một khi tỉnh ngộ thì càng đau khổ, lòng mong muốn được tha thứ cũng mãnh liệt …” trước mặt những đạo phỉ lục lâm chuyên phóng hỏa giết người, làm toàn điều ác mà chàng nói toàn những chuyện hướng thiện, thế mà ai nấy cũng nghiêng tai lắng nghe.
Lúc này, đột nhiên có người bước vội vào trong sảnh, lao tối phía trước Hồ Bách Linh nói:
“Minh chủ …”.
Quần hào đưa mắt sang nhìn, chỉ thấy người ấy chính là Dư Diệc Lạc, kẻ đã theo Hồ Bách Linh rời khỏi Mê Tông Cốc, chỉ thấy y mặt mũi mệt mỏi, hình như đã chạy rất gấp.
Hồ Bách Linh đưa mắt nhìn Dư Diệc Lạc, gật đầu nói:
“Dư huynh chắc đã mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi trước, có chuyện gì lát nữa hãy nói”.
Dư Diệc Lạc nói:
“Thuộc hạ vẫn còn chịu được!”.
Hồ Bách Linh thấy y đứng không chịu thối lui, trong lòng biết y có chuyện muốn báo, hơi nhíu mày nói:
“Có chuyện gì gấp gáp?”.
Dư Diệc Lạc giơ tay lau mồ hôi trên trán, nói:
“Thuộc hạ đã gặp Tử Dương đạo trưởng của phái Võ Đang”.
Hồ Bách Linh mặt đổi sác nói:
“Tử Dương đạo trưởng thế nào?”.
Dư Diệc Lạc nói:
“Y sẽ đến gặp minh chủ, sau giờ ngọ hôm nay không đến, sáng sớm mai nhất định sẽ tới”.
Quần hào nghe Tử Dương đạo trưởng sắp đến Mê Tông Cốc để gặp Hồ Bách Linh, ai nấy đều lo lắng, nhủ thầm:
“Tử Dương đạo trưởng là bậc tôn sư trong chốn võ lâm, sao lại dễ dàng đến Mê Tông Cốc? Chuyến đi này chắc chắn là có chuyện hệ trọng”.
Dư Diệc Lạc nói:
“Chính y đã nói với thuộc hạ, chắc không phải là giả”.
Hồ Bách Linh nói:
“Huynh đã gặp y khi nào?”.
Dư Diệc Lạc nói:
“Vào giờ dần hôm nay, trong một thôn nhỏ cách Mê Tông Cốc không quá trăm dặm, ở đó có rất nhiều đệ tử phái Võ Đang, do Tử Dương đạo trưởng đích thân xuất lĩnh, hình như có chuyện gì rất hệ trọng …”.
Nói đến đây đột nhiên im lặng.
Hồ Bách Linh cũng không hỏi nữa, cười nhạt nói:
“Ngoài chuyện này ra, còn có chuyện gì nữa?”.
Dư Diệc Lạc nói:
“Ngoài người của phái Võ Đang, thuộc hạ cũng gặp mấy hòa thượng phái Thiếu Lâm”.
Y tuy đã cố gắng nói với giọng rất bình tĩnh như là không có chuyện gì, nhưng tin tức này lại chấn động quần hào, ai nấy đều châu đầu ghé tai, thì tầhm bàn luận.
Hồ Bách Linh nói:
“Thôi được, Dư huynh hãy cứ nghỉ ngơi trước!”.
Dư Diệc Lạc trả lời một tiếng, ôm quyền làm lễ rồi rời khỏi đại sảnh.
Chung Nhất Hào nói:
“Tử Dương đạo trưởng của phái Võ Đang rất ít khi rời núi Võ Đang, nếu không phải có chuyện gì hệ trọng, chắc chắn sẽ không gặp gỡ các hòa thượng của chùa Thiếu Lâm, thuộc hạ muốn được một mình đến điều tra, sau đó sẽ về báo lại với minh chủ”.
Hồ Bách Linh nhủ thầm:
“Hai phái này gặp nhau chắc chắn là có chuyện, chỉ không biết bọn họ muốn đối phó với bọn người Phong Thu hay là có âm mưu với Mê Tông Cốc chúng ta?” trầm ngâm một lát, nói:
“Chung huynh hãy cứ đi một chuyến, nhưng ngàn vạn lần không thể giao thủ với người”.
Chung Nhất Hào nói:
“Minh chủ yên tâm, thuộc hạ sẽ lên đường ngay”. Cúi người vái dài một cái, tung mình vọt ra khỏi đại sảnh, chạy về phía trước.
Hồ Bách Linh nhìn theo bóng Chung Nhất Hào khuất hẳn, phát tay nói với quần hào:
“Các vị hãy về nghỉ ngơi, có lẽ trong vòng hai ngày, Mê Tông Cốc của chúng ta sẽ có đại biến”. Rồi rời khỏi đại sảnh trước, lửng thửng bước đi.
Cốc Hàn Hương đang dựa cửa đứng ngóng, nơi nàng ở cách Tụ nghĩa sảnh cũng gần, nhưng Hồ Bách Linh đã dặn nàng đừng đến Tụ nghĩa sảnh tìm chàng, Cốc Hàn Hương tính tình nhu thuận, trong lòng tuy lo lắng, nhưng cũng không đến trong sảnh tìm chàng, chỉ tựa cửa đứng ngóng.
Vừa thấy Hồ Bách Linh, lập tức chạy vội tới, nói:
“Muội mấy lần định đến Tụ nghĩa sảnh tìm huynh, nhưng nhớ lại huynh không cho muội đến, chỉ đành tựa cửa chờ huynh”.
Mỗi chữ của nàng đều suất phát từ lòng chân thành, không cần nói những lời hay ho, thế mà nghe đã thấy ngọt tận tim gan, Hồ Bách Linh tuy trong lòng có tâm sự nặng nề, nhưng thấy nét mặt như hoa của ái thê thì lòng cảm thấy thư thái.
Hai người sánh vai chậm rãi bước vào trong ngõ trúc.
Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà đã đứng đợi trong sảnh, hai người chưa ngồi xuống, lập tức dâng trà thơm lên.
Cốc Hàn Hương bưng chén trà thơm, đưa tới phía trước Hồ Bách Linh, ngồi xuống bên cạnh chàng, cười nói:
“Trong những ngày đại ca rời khỏi Mê Tông Cốc, muội không thể xử lý chuyện trong cốc, nghĩ lại muội thật là ngốc”.
Hồ Bách Linh nói:
“Chuyện trong cốc rất rắc rối, ta cũng không cách nào xử lý cho tốt”.
Cốc Hàn Hương nói tiếp:
“Giờ thì tốt rồi, chàng quay về, không cần thiếp phải nhọc lòng nữa”.
Hồ Bách Linh đột nhiên đặt chén trà xuống, đứng dậy nói:
“Chúng ta hãy đi thăm con trẻ, thế nào?”.
Cốc Hàn Hương dịu dàng nói:
“Muội muốn huynh đi thăm nó, nhưng thấy huynh bận rộn không tiện mở miệng”. Nói mà mặt vui mừng.
Hồ Bách Linh đứng dậy, mỉm cười với Cốc Hàn Hương:
“Chúng ta đi thôi!” Cốc Hàn Hương đứng dậy, hai người sánh vai ra hậu viện. Miêu Tố Lan hơi trầm ngâm, đi theo sau lưng hai người.
Ngồi nhà cỏ này lưng dựa vào núi, ra cửa sau chính là vách núi nhấp nhô. Khắp núi đều là tùng trúc cỏ xanh, không thấy lối lên núi.
Hồ Bách Linh dẫn đường đi trước, vặt bụi cỏ, đi thẳng lên trên vách núi. Đi được hơn mười trượng, đến một tảng đá nhô ra, Hồ Bách Linh đưa tay đẩy tảng đá, lộ ra một lối đi.
Đi được khoảng mười trượng nữa thì hết lối, chỉ thấy có một thạch động to khoảng hơn hai căn phòng, vách tường bên phải chất đầy cỏ khô, trên cỏ phủ tấm vải, một đứa trẻ bốn năm tuổi đang nằm ngửa, hơi thở phập phồng, tựa như đang ngủ rất say.
Cốc Hàn Hương đi vội tới, ngồi xuống, đưa tay vuốt mái tóc đứa trẻ, hạ giọng nói:
“Con ơi, con đã ốm nhiều!”.
Đưa trẻ ấy chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Cốc Hàn Hương thì mỉm cười nói:
“Mẹ đã lâu không đến thăm con”.
Cốc Hàn Hương nói:
“Mấy ngày nay bận rộn, không đến thăm con được”.
Đứa trẻ ấy thở dài nhẹ một tiếng nói:
“Con rất nhớ mẹ”. Rồi quay mặt lại, đột nhiên ngồi dậy nói:
“Nghĩa phụ cũng đến sao?”.
Hồ Bách Linh mỉm cười:
“Đã mấy tháng nay chúng ta không gặp nhau”.
Đưa trẻ ấy nói:
“Con cũng không biết đã mấy tháng nhưng thời gian rất dài, rất dài, võ công nghĩa phụ dạy cho con, con đã học hết”.
Cốc Hàn Hương dịu dàng hỏi:
“Con ơi, một mình ở đây, con có sợ không?”.
Đứa trẻ ấy lắc đầu:
“Con vốn rất sợ, nhưng ở lâu thì không còn sợ nữa!”.
Miêu Tố Lan nhìn đứa trẻ mặt mũi hồng hào, trong lòng rất ngạc nhiên, nói:
“Mấy ngày nay không thấy đưa thức ăn đến cho nó, không biết nó ăn thứ gì”. Rồi hạ giọng hỏi Cốc Hàn Hương:
“Phu nhân, con trẻ ở đây, mỗi ngày có người đưa cơm hay không?”.
Cốc Hàn Hương lắc đầu nói:
“Không có!”.
Đứa trẻ hình như nghe hai người nói chuyện, thò tay xuống dưới gối, lấy ra hai bình ngọc lớn, nói:
“Con ăn cái này”.
Miêu Tố Lan thấy trong hai bình ngọc chứa đầy những viên thuốc màu vàng to như hạt đậu, trong nhất thời, không nhận ra thuốc gì, im lặng không nói.
Hồ Bách Linh mỉm cười:
“Đây là loại thuốc được bào chế bởi thịt hổ và hà thủ ô trăm năm, rất có ích đối với gân cốt của đứa trẻ. Chao ôi! Đứa trẻ này vốn rất yếu ớt, lại thêm mang trọng thương, mất quá nhiều máu, dùng loại thuốc này mới có thể giúp cho nó sớm ngày mạnh khỏe”.
Đưa trẻ đột nhiên thở dài nói:
“Nghĩa phụ nói với con, ăn loại thuốc này không những thân thể cường tráng, mà học võ công cũng nhanh hơn, sau này sẽ báo thù cho phụ mẫu”.
Hồ Bách Linh cười nói:
“Võ công ta dạy cho con, con đã học hết chưa, hãy tập lại một lần cho ta coi thử!”.
Đứa trẻ gật đầu nói:
“Đã học hết, chỉ là không biết có đúng hay không, nếu con tập sai, nghĩa phụ hãy dạy lại cho con!”.
Rồi đứng dậy, hai tay thủ ở trước ngực, chầm chậm đánh ra từng chưởng từng cước.
Hồ Bách Linh thất lộ số quyền cước của đứa trẻ đánh ra, từng chiêu từng thức đều giống như mình đã truyền thụ, cả bộ quyền pháp không hề sai một chiêu, trong lòng rất vui mừng, vò đầu nó nói:
“Con thông minh như thế, lại chịu khó học, không quá mười năm, nhất định có thể học hết bản lĩnh của ta, chỉ không biết nghĩa phụ có thể dạy cho con được mười năm hay không …” nói đến câu cuối cùng thì rất buồn bã như là anh hùng mạc lộ.
Cốc Hàn Hương đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía Hồ Bách Linh nói:
“Đại ca, chàng bảo sao? Tại sao không thể dạy nó mười năm …”.
Hồ Bách Linh đã biết vẻ thất thường của mình khiến cho ái thê lo lắng, vội vàng lấy lại tinh thần, cười ha ha nói:
“Ta có lo lắng gì đâu, chỉ là nghĩ đến đứa trẻ này …”.
chàng định nói đến cái chết thê thảm của cha mẹ đứa trẻ này để ái thê khỏi nghi ngờ, nhưng khi sắp nói ra thì đột nhiên nghĩ lại lời này chắc chắn sẽ làm cho đứa trẻ đau lòng, vội vàng nín lặng, cười ha ha rồi nói hàm hồ cho qua. Cốc Hàn Hương tâm địa thuần khiết, chỉ cảm thấy chàng quả thực nghĩ đến cái chết của cha mẹ đứa trẻ này, trong lòng không yên, thế rồi thở dài nói:
“Chuyện đã qua thì đừng nghĩ đến nữa! Hôm nay chúng ta đến thăm con trẻ, phải nên vui mừng mới đúng”.
Miêu Tố Lan chen vào nói:
“Minh chủ ngày lo muôn chuyện, khó có được lúc rảnh rỗi, tiện thiếp đi chuẩn bị vài món ngon đưa vào trong động này cùng ăn với con trẻ!”.
Hồ Bách Linh trầm ngâm không nói, cũng không trả lời, cũng không ngăn cản Miêu Tố Lan đi làm cơm.
Cốc Hàn Hương thì gật đầu cười:
“Ý tỷ tỷ rất hay, chỉ là làm phiền tỷ tỷ chạy một chuyến”.
Miêu Tố Lan nói:
“Đây là chuyện nô tỳ phải làm …” rồi quay người đi ra, trong chốc lát, đã bưng một khay gỗ vào trong, trên khay có bốn món thức ăn và một bầu rượu.
Nàng sắp xếp xong thức ăn thì rót rượu cho Cốc Hàn Hương và Hồ Bách Linh.
Hồ Bách Linh bưng chén rượu, mỉm cười nói với Cốc Hàn Hương:
“Mấy tháng nay, để cho nàng lo lắng, trong lòng ta cũng rất không yên, nay kính nàng một chén rượu để tỏ bày nỗi hổ thẹn …”.