Đọc truyện Thiên Hải Nguyên Đường – Chương 45: Người cũ đi, Người mới đến (1)
Cuối cùng thì những tháng ngày nhàn rỗi chờ đợi luyện huyết cổ trùng cũng qua,Hải đường vô cùng nóng lòng muốn được xuống núi xông xáo giang hồ.Trong quá trình chờ đợi mòn mỏi đó,nhờ có quái độc tiên y giúp đỡ mà Hải đường biết thêm nhiều phương pháp chữa bệnh.Mộc y còn đặc biệt dạy điều chế nhiều loại độc dược để giúp nàng trừng trị mấy tên bị thịt nếu chẳng may bọn chúng mắt không tròng tìm cớ kiếm chuyện.
Tiểu Hoa quấn quýt suốt ngày bên Hải đường,luôn miệng nói nói cười cười,kể đủ thứ chuyện trên trời dưới biển khiến nàng vô cùng thích thú.Theo như tiểu Hoa nhận xét sau vô vàn lần tiếu ngạo thiên hạ thì vùng đất của Nam hoa là đáng thăm thú nhất. Nơi đó mỗi một vùng miền đều có đồ ăn ngon cảnh đẹp ngắm,rượu nổi tiếng nhất có Kiếm Nam Xuân và Ngũ Lương Dịch xưng tụng 3 chén ngàn hứng khởi,1 giọt cũng lưu hương.
-tửu ngon là thế,chủ nhân uống chưa được 3 chén là say liền.
-tên đó dở vậy sao?
Hải đường cười ngất,nghe nói nam nhân thời này tên nào cũng xem tửu như nước,hơn nữa tửu cổ đại hẳn đặc biệt thơm ngon hơn hiện đại đi.Nghĩ tới lại vô cùng háo hức,cuồng chân lắm rồi.Nhưng quái độc tiên y nói chỉ mấy ngày nữa là tết nguyên đán,dùng chất giọng ngậm ngùi và vẻ mặt cực kỳ buồn bã mà gạ gẫm Hải đường ở lại.
Hải đường nhìn lão nhân gia lại chạnh lòng nhớ tới ông bà nội,không biết ở thời hiện đại giờ đang là tháng nào?Không có nàng ở bên vẫn mạnh khỏe chứ?
Hải đường cười nhẹ,gật đầu đáp ứng yêu cầu của Mộc y.Dù sao vẫn cần đón năm mới bên những người quen biết,hơn nữa,sau khi xuống núi,không biết ngày tháng nào Hải Đường mới quay trở lại?Nàng cũng có chút không đành lòng đi,ở bên họ một thời gian ít nhiều cũng nảy sinh cảm giác quyến luyến.Hơn nữa họ đối với nàng là thật tình quan tâm,nếu như không có những con người tốt bụng đó cưu mang giúp đỡ,giờ này chẳng biết nàng đang tha hương ở chân trời nào?
Trước ngày xuống núi ít bữa,Hải đường cùng tiểu Hoa sau khi đi hái thuốc trở về,thấy phía ngoài vườn hoa thụ có một toán tử y nhân xuống ngựa.Từ xa tiểu Hoa đã nhỏ giọng thốt lên.
-Vân tỷ!
Đồng phục tử y giống của tiểu Hoa,chẳng lẽ đám người đó cũng là môn hạ của tên Hồng y?
Để trả lời cho thắc mắc của Hải đường,2 người bước thêm vài bước nữa,thì đám tử y đó cũng quay lại nhìn.Tiểu Hoa vui vẻ chào hỏi trước.
-Vân tỷ,có chuyện gì thế?
Trong đám đó có một nữ nhân gương mặt đường nét mềm mại,nhìn nhu hòa có vẻ yếu nhược.Nàng ta giống như một tiểu thư khuê các suốt ngày chỉ biết quanh quẩn trong sân viện,hết đánh đàn rồi ngâm thơ,không cầm qua thứ gì nặng quá nửa cân.
Nữ nhân đó mở to cặp mắt đẹp,lặng im nhìn nàng hồi lâu.
Tiểu Hoa bước lại gần hơn,giới thiệu.
-Vân tỷ,đó là Hải đường cô nương.
-Hải đường?
Vân cô nương đó mờ mịt hỏi lại.
-Ân!
Tiểu Hoa gật nhẹ xác nhận,sau đó hớn hở bổ sung thêm.
-là ân nhân của chủ nhân đó nha!
-ân!
Lần này đến lượt Vân cô nương gật nhẹ xác nhận,nàng ta vươn tay chỉ vào Hải đường.
-ta chính là vì người này mà tới đây.
Giờ tới phiên Hải đường mờ mịt,nàng từ tốn bước lại gần hơn.Đôi mắt long lanh ngấn lệ của Vân cô nương làm nàng chột dạ.Hải đường nhìn Vân cô nương cảm thấy khó xử,cư nhiên lại là một người quen biết với thánh nữ đặt tâm tư vào nàng.
-ta là Hải đường,xin hỏi cô nương sao lại vì ta mà đến?
-Hải đường cô nương,ta tên Mặc Vân,chủ nhân Vô Danh cử ta tới hộ tống cô nương du ngoạn!
Một câu nói bình thản của Mặc Vân khiến 2 người há hốc miệng.
“Hộ tống đi du ngoạn?”
Nha,tên đó quả thật không có bỏ rơi mình!Liền thật tình đáp ứng?Du ngoạn sao?Hải đường cười thầm hắc hắc.Nàng thành thật hỏi lại cho chắc.
-Tức là sau khi ta giao dược cho tên đó xong,Mặc cô nương vẫn theo ta đi khắp nơi?
Mặc vân nhỏ nhẹ thưa.
-không,dược luyện xong Hải đường cô nương giao lại cho tiểu Hoa,đệ ấy sẽ trực tiếp giao cho chủ nhân,ta ở bên bảo hộ cô nương,tùy thời do cô nương sai bảo.
Hải đường ngây ngô hỏi lại.
-nga,lại quyền hành như vậy?
Mặc Vân hòa nhã đáp.
-mệnh lệnh của chủ nhân chính là vậy,ta chỉ thi hành theo.
Câu nói của Mặc vân làm nàng đứng người,tên đó thật sự nói thế?thật sự nghĩ cho nàng như thế?này có chút không kịp thích ứng.
Tiểu Hoa bấy giờ mới hốt hoảng vấn.
-Vân tỷ nói vậy là sao?đệ đi trước giao dược?
-ân,hiện giờ chủ nhân đang ở kinh đô,đệ liền sắp xếp tối nay lên đường luôn.
Tiểu Hoa giãy nảy từ chối.
-á,đệ không đi đâu,bảo người khác đi đi.
Mặc vân híp mắt đẹp,một bộ hiền lành tươi cười vấn lại.
-đệ mà không đi thì chỉ còn Phong huynh,đệ bảo huynh ấy đi?
-có gì mà không được,liền giao Phong ca cho mấy chục ẩn vệ,ca ấy nhất định có thể tới nơi an toàn!
Tiểu Hoa vừa dứt lời Mặc vân liền cốc vào trán hắn một cái rõ kêu,mắng.
-chủ nhân chỉ đích danh đệ,đệ dám không tuân còn đùn đẩy cho Phong huynh,muốn ăn đòn?
Tiểu Hoa mắt lưng tròng rưng rưng bưng trán,cố vớt vát thêm.
-đệ giao đồ xong liền quay lại đây được chứ?
-ở đây không có việc cho đệ,đệ quay lại làm gì? nghe nói chủ nhân tính gởi đệ tới phụ tá cho Dạ Vũ …
Tiểu hoa cơ hồ muốn khóc đến nơi,ấm ức phản đối.
-không được đâu,đệ muốn đón năm mới với Đường tỷ.
-được hay không từ lúc nào do đệ quyết định rồi?
Mặc vân một tay chống hông một tay chọc ngón trỏ vào trán tiểu Hoa,tiếp tục sự nghiệp dạy dỗ.
-đệ không ở bên nghe chủ nhân sai bảo?còn nhỏ lắm sao lại đòi đón tết với Hải đường cô nương?
Tiểu hoa ủy khuất xoay người đi hướng khác,làu bàu.
-đệ rõ ràng còn nhỏ,lần nào gặp tỷ cũng bị tỷ ức hiếp.
Mặc vân sáp lại gần,thân mật vỗ vỗ vai tiểu Hoa,thầm thì qua kẽ răng.
-ta nói,đệ đừng có thấy Hải đường cô nương ở đây mà trâu già đóng giả cừu non. Mau cuốn gói cho tỷ.
Hải đường đứng cách đó không xa muốn chen vào hỏi,vậy làm sao để gặp Hồng y.Nhưng lưỡng lự mãi cuối cùng vẫn im lặng.Này mượn lý do tới giao dược để gặp người ta,thế mà đối phương lại khước từ tránh không cho gặp.
Được nha,tính quỵt nợ sao?Bổn cô nương dù phải lật cả thiên hạ cũng tìm ra ngươi.
Thế là dưới sự thúc ép không khoan nhượng của Mặc vân,trưởng lão Huyết Hoa cun cút dẫn theo đám thuộc hạ xuống núi.Hải đường cảm thán sau màn đuổi khéo của Mặc vân,nàng ta nhìn trông rõ thùy mị đoan trang hiền thục nết na,lúc giáo huấn tiểu đệ lại thật vô cùng khí thế.Rất giống một nữ hiệp đang dạy bảo tiểu tặc,khiến Hải đường thầm đưa ngón cái trong lòng.
Ai da,được một bảo kê như thế ở bên,có thể cao chẩm vô ưu,hưởng ngày dài tháng rộng rồi.
Nhưng hôm sau lại có một vị khách quen thuộc nhưng không mời tới viếng.Một cô nương hồng y,tuổi chừng đôi mươi,một đôi mắt thông minh lanh lợi,hay cười đầy vẻ giảo hoạt vừa nhìn thấy Mặc phong liền lao tới như gió xuân,tưng bừng nói cười.
-phong ca!
Một tiếng“Phong ca” này nghe như tiếng chim sâu nhìn thấy con mồi,cực kỳ hứng thú.
-tiểu nữ lại tới thăm lão thái gia.
-Nam cung cô nương,Mộc y tiền bối đang ở dược phòng.
Mặc phong vẫn cúi đầu lúi húi lau chùi thanh song loan đao,nho nhã đáp lời.
Nam cung u liên dạo này năng lui tới chơi,thấy tiểu tử Huyết Hoa kia cứ một tiếng “Phong ca”,hai tiếng cũng “Phong ca” khiến tâm nghe gai không chịu được liền nhỏ nhẹ bỏ đi cách xưng hô khách xáo lúc đầu.
Nam cung u liên trực tiếp làm lơ câu Mặc phong thông báo,lại nhìn sang bên,thấy một nữ nhân khoảng ngoài 20,mặc một thân tử y lụa là thướt tha nhìn yêu kiều như một tiểu thư khuê các,đang thong dong nhàn nhã uống trà thơm ăn bánh ngọt.
Nam cung u liên hiếu kỳ quan sát nàng ta,thầm cảm thán vẻ ngoài cực kỳ nhu mỳ hiền thục,lại liếc mắt đánh sang Mặc phong,liếc qua liếc lại đột nhiên giật mình cảm thấy 2 cái nhân này ngồi cùng một chỗ nhìn thật thuận mắt đi.
Nam nhân thanh y ngồi một bên thong thả lau chùi đao quý,nữ nhân tử y ngồi bên cạnh điềm đạm thưởng trà ngon,giống như là “tình trong như đã mặt ngoài còn e”.
Nam cung u liên ngập ngừng dò xét.
-vị cô nương này là?
Bấy giờ nữ nhân thanh cao quý phái kia mới dừng tay thưởng trà,đặt tách gốm Kinh ấp(Nghi Hưng)xuống,đứng lên thi lễ,nhẹ cười xã giao.
-Mặc Vân hữu lễ,Mặc Vân chỉ làm khách ở đây ít bữa.Cô nương chính là đồ tôn của quái độc tiên y?
U liên hắc hắc cười,vấn Mặc Vân nhưng mắt lại nhìn Mặc phong.U liên cũng hoàn lễ,thoải mái đáp.
-ta là Nam cung u liên,Mặc tiểu thư,tết nhất sắp đến nơi lại không ở nhà cùng người thân,chạy tới chốn này là vì ai a?
Mặc Vân khẽ cười.
-đương nhiên là vì cố nhân mà tới.
-cố nhân?chắc không phải vì vị Phong ca dung mạo xuất chúng này chứ?
Mặc Vân càng cười lấp lánh ánh xuân .
-vị này không phải là cố nhân,mà chính là thân nhân của Mặc Vân.Mặc Vân ở đây,sẽ không quấy rầy Nam cung cô nương chứ?
-nào dám,chẳng hay cố nhân đó có phải là Hải đường cô nương?
U liên vừa dứt câu thì ngoài cửa tiến tới một nữ nhân,chính là người vừa được nhắc tới a.
-U liên cô nương lại tới chơi!
Nữ nhân nhỏ con,tuổi trông chưa tới 16,cao vừa qua m 5,khuôn mặt tròn tròn nhìn chất phác thuần hậu,nước da trắng trẻo,căng mịn trơn bóng,đôi mắt đen láy,phản chiếu nắng trời,cặp môi bé xinh,phớt hồng hàm tiếu.
Chính là cô nương Hải Đường người gặp người quấn.
U liên là thấy lão nhân gia đối với Hải đường vô cùng coi trọng,bản thân cũng tự động khách khí với nàng.Lão nhân gia lại nói tuổi của Hải đường lớn hơn vẻ ngoài cho nên không được gọi nàng là muội.Hải đường cũng lấy làm lạ sao Mộc tiền bối biết mình nhiều tuổi hơn U liên.
-Hải đường cô nương,ta chính là nhớ tới cô nương mà lại tới làm phiền nha!
-nga?thật?không phải tới thăm lão nhân gia sao?
-a,đó là dĩ nhiên,hì hì!
Hải đường ngồi xuống cạnh Mặc Vân,nàng ta liền rót nước chè vào chén quân dâng lên cho nàng.Hải đường đưa 2 tay đón lấy,nói một tiếng đa tạ rồi nhấp một ngụm nhỏ. Vị chè chan chát, đặc quánh tưởng như có thể xắt ra mà nếm trên đầu lưỡi, quyến rũ lan tỏa trong không gian, nồng nàn đến mức có cảm giác chẳng uống mà cũng thấy say say.
Hải đường mở lớn đôi mắt to tròn,nhìn Mặc Vân.Mặc Vân lại chỉ cười cười,Hải đường lại uống thêm hớp nữa rồi quay sang nói với U liên.
-ban nãy lúc ta đi ngang qua hậu viện,thấy một đám người chở một xe hàng tới,hỏi Trần đại thẩm,nói là của cô nương mang đến ăn tết.
-ân,năm nào cũng vậy mà,mẫu thân đều cho người đem đồ tới,nhưng năm nay là ta
đích thân làm.Ta sẽ ở lại đây đến hết mùng 1.
Nói xong liền nghiêng người ngửi ngửi hương thơm từ ấm trà Kinh Ấp,rồi lại nhìn màu trà trong chén quân.
Mặc Vân lấy nước nóng từ chiếc hỏa lò bằng đồng (một loại dụng cụ đựng nước có chức năng như chiếc bình thủy ngày nay nhưng nước được giữ nóng bằng than). Chiếc bình có 3 ngăn, ngăn dưới cùng và ngăn trên dùng để đựng than hồng, ngăn giữa dùng để đựng nước. Nước được đổ vào đây sẽ được hai ngăn than giữ nóng đủ độ đảm bảo cho việc pha trà.
Nước được rót từ từ nhỏ dòng vào ấm Thế Đức,rồi để yên khoảng 7 giây,vì đây là lần pha thứ 2,sau đó trút ra chén tống,làm như vậy chất lượng của trà vào các chén là như nhau, không có chén nào đậm quá hay nhạt quá.
Theo cách truyền thống, một bộ đồ uống trà gồm có 1 ấm, 1 lồng, 1 chuyên(1 tống), 4 chiếc quân, 1 khay, 1 hoả lò, 2 ấm đun nước bằng đồng tú. Thông thường,dùng trà chỉ sử dụng “Nhất tống tam quân” (1 ấm ba chén),tuy vậy, tối đa người xưa cũng chỉ dừng lại 4 người dùng trà.
Ngoài ra, người ta cũng có thể rót trà theo cách xếp các chén gần nhau, sau đó rót tuần tự vào các chén theo vòng.
Hải đường nhìn chiếc hỏa lò, dụng cụ giữ nóng cho nước bên cạnh dụng cụ đun và giữ nước, còn có chiếc lư trầm, điêu khắc hình Toan Nghê là đứa con thứ tám của Rồng.
Toan Nghê còn có tên gọi khác là Kim Nghê. Linh vật có đầu Rồng, mình Sư Tử, thích sự tĩnh lặng và thích ngồi yên ngắm cảnh khói hương tỏa lên nghi ngút.Lư trầm bằng đồng trạm khắc khá tinh xảo cùng linh động,nhìn sơ cũng đã thấy giá trị không nhỏ,bên cạnh còn đặt một độc bình men xanh rạn cắm cành đào phấn và một chiếc đũa khuấy trà bằng ngà voi.
4 người cùng nâng chén nhấp ngụm trà sóng sánh như mật ong, dư vị ngọt đượm tan lâu, cảm giác lâng lâng khó tả.
Hải đường không kìm nén được thắc mắc,vấn.
-Mặc Vân,rốt cuộc đây là trà gì,thật khiến cho người ta mê luyến a!
U liên gật gật đồng tình,than thở.
-ta cũng từng thưởng qua vô số trà ngon,tuy nhiên loại trà thượng hạng này thực sự trấn động a!
Mặc phong từ lúc thấy Hải đường xuất hiện liền dừng việc tỉ mẩn lau đao,bấy giờ mới lên tiếng.
-là trà tuyết shan.
2 nàng đồng thanh nói.
-trà tuyết shan?
Mặc phong điềm đạm giải thích.
-ân,những cây chè Shan Tuyết cổ thụ to lớn mọc ở trong rừng sâu núi cao phía đông bắc,cây tuổi ít cũng trên trăm năm, cây nhiều tuổi tới hơn ba trăm năm,thân nhuộm màu trắng mốc, uốn lượn nhiều cành buộc người hái phải trèo lên mới thu hoạch được. Được thừa hưởng khí hậu núi cao quanh năm mát mẻ, nhiều ngày có mây mù nên chè ở đây búp non màto, phủ một lớp lông tơ mịn như nhung, trắng như tuyết. Bởi thế người ta gọi là chè Shan Tuyết.
Nam cung U Liên gật nhẹ.
-thì ra là vậy!tuyệt phẩm là thế nhưng sao muội lại không biết tới danh tiếng tuyết shan?
Mặc vân cười dễ dãi.
-bởi vì người dân bản xứ ở đó không có bán cho người ngoài,hơn nữa sản lượng cũng không có nhiều mà toàn bộ đều đượcthâu tóm từ lâu rồi!
-là sao?
Hải đường cùng U liên cùng nghiêng đầu vấn.
Mặc phong tiếp lời.
-bởi vì giống chè quý hiếm đó được thánh nữ phát hiện,sau đó người mới chỉ cho người dân bản địa biết cũng như dạy bọn họ cách thu hoạch,sao chế và sử dụng.Để cảm ơn thánh nữ có công trong việc phát hiện ra giống chè cổ có một không hai,già làng trưởng bản ở đó quyết định chỉ bán chè cho người,như vậy cũng hạn chế việc phá hoại rừng chè.
U liên làu bàu bất bình.
-như vậy thật keo kiệt a,biết được đồ ngon lại giữ khư khư cho một mình dùng.
Mặc Vân nhẹ giọng đáp.
-trước không ai biết tới giống chè này,mọi người vẫn hài lòng với Bích loa xuân,Thiết quan âm,Long tỉnh…sau này dù có biết rồi…cũng khó mà mua uống được.
Hải đường nghi hoặc vấn.
-có tiền cũng không mua được?mắc vậy sao?
Mặc phong bình tĩnh bổ sung thêm.
-không phải vấn đề đắt rẻ,quan trọng là…không tìm ra chỗ bán…không kiếm được chỗ trồng.
Hải đường tò mò vấn.
-ồ,bí hiểm vậy sao?thế sao Mặc Vân lại có mà dùng?
Mặc Vân nhìn nhìn Hải đường,ấm giọng nói.
-vì có giao tình không tệ với thánh nữ.
U liên thẳng thắn nói.
-được rồi,Mặc cô nương,đã khoe như thế chắc không hẹp hòi nếu muội muốn mua lại một ít chứ?
-thật ngại quá,ta chỉ mang một ít tới dùng mấy ngày tết thôi!
Nói xong Mặc Vân lại rót nước nóng vào ấm Thế Đức.