Đọc truyện Thiên Hạ – Chương 143: Lời Mời Của Khánh Vương
Đổng Diên Quang cũng hiểu ý của Trương Quân, lão nên đi cầu Dương gia đang làm mưa làm gió bây giờ.
Đổng Diên Quang liền như vừa bị đánh đòn phủ đầu, lập tức thức tỉnh.
Đúng vậy! Vận mệnh của hắn nắm giữ ở trong tay hoàng đế Đại Đường, còn có cách nào hiệu quả hơn lời cầu tình của người đầu gối tay ấp với người?
Nghĩ thông suốt điểm này, Đổng Diên Quang vội vàng chạy về nhà.
Lão với Dương gia vốn không có giao tình gì, nhưng hiện tại có việc gấp cầu người ta, cho dù phải dốc cả gia sản cũng đáng.
Nhà lão ở phường Bảo Ninh, là một tòa đại trạch chiếm địa hơn mấy chục mẫu.Vừa về đến cửa đã thấy gác cổng chạy ra báo , “Lão gia, người về thật đúng lúc!”
“Chuyện gì thế?”
“Nửa canh giờ trước, Khánh vương phủ có sai người đến , nói là Khánh vương muốn gặp người, nói nếu người trở về lập tức đi vương phủ gập vương gia.”
Đổng Diên Quang nhìn nhìn sắc trời, lúc này Dương Chiêu có thể còn chưa xuống chiều.
Cũng tốt, Cầu Khánh vương thử, thêm một người để cầu cạnh lại thêm một con đường sống.
Đổng Diên Quang dù đã mỏi mệt vô cùng , nhưng lão vẫn cố gượng tinh thần đi đến Vương phủ.
Từ năm trước Dương Châu năm trước, Khánh vương Lý Tông im lìm hẳn.
Đợi mãi cho ảnh hưởng sự kiện Dương Châu dần dần lu mờ, Lý Tông lúc này mới lại bắt đầu năng động hẳn.Giao thừa năm trước, phụ hoàng chấp thuận hắn nạp hiền, vì thế Lý Tông liền đồ món tiền lớn cho xây một khu nhà bác thư quán.Đấy chính là một khu tàng thư quán.
Thư quán không chỉ có tàng thư phong phú, hơn nữa cả chỗ ăn ở tiện nghi đầy đủ, chiêu lãm không biết bao nhiêu văn nhân nhã sĩ nổi tiếng vào đây nghiên cứu học vấn, dậy dỗ đệ tử.
Chỉ qua nửa năm kinh doanh, Lý Tông đã dần có tiếng cầu hiền.
Chiến dịch Lũng Hữu lần này, Lý Tông cũng như tất cả những người dân Đại Đường khác, đều vô cùng quan tâm tiến triển trận chiến.
Trong tất cả các chư hầu tham gia chiến dịch Lũng Hữu, lão cũng có thể lực của riêng mình, đó chính là Đổng Diên Quang.
Khoảng mười năm trước, lúc Đổng Diên Quang còn mới chỉ là một Trung lang tướng Kin Ngộ Vệ, lão đã là tâm phúc của Lý Tông.
Dưới sự đào tạo tận tình của Lý Tông, Đổng Diên Quang từng bước thăng quan, cuối cùng làm đến chức Tả vệ đại tướng quân, năm ngoái được phái làm Đô đốc Thiện Châu, tay nắm trọng quyền,trở thành một trong số các nhân vật hạch tâm trong bè cánh Khánh Vương.
Lần này chiến tranh Lũng Hữu bùng nổ, chỉ vì một ý sự sai sót của lão, mà gây họa tày trời, Lý Tông vừa hận lại vừa lo.
Nếu Đổng Diên Quang bị bãi chức, vậy thế lực quân sự của lão sẽ bị tổn hao.
Lý Tông được tin Đổng Diên Quang đã quay về Trường An.
Giờ này,lão đương nôn nóng chờ trong thư phòng.
“Điện hạ, Đổng tướng quân đã đến!”
Lý Tông lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên, “Mau! Mau cho hắn vào!”
Đổng Diên Quang tiến phòng liền quỳ rạp trên mặt đất, lão bắt đầu lên tiếng khóc rống, “Điện hạ, thần có tội, đã phụ lòng điện hạ, điện hạ trách phạt ta đi!”
Trương Quân không chịu quản , Dương Gia không có thâm tình.Hiện tại, Đổng Diên Quang chỉ còn có thể ôm chằm lấy chân giò Khánh vương.
“Hay lắm! Hay lắm! Ngươi đường đường một Đại tướng quân, khóc lóc cái gì!”
Lão khóc lóc khiến Lý Tông có phần bực bội, khoát tay chặn lại nói: “Ngươi ngồi xuống trước.
Từ từ nói rõ nguyên nhân với ta, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Đổng Diên Quang vừa lau nước mắt vừa kể lại câu chuyện một cách tỉ mỉ, cuối cùng nói: “Thuộc hạ nhất thời hồ đồ, đã trứng kế gấp lửa bỏ tay người của A Bố Tư, hiện tại hối hận thì đã muộn, cầu điện hạ cứu ta một mạng.” Truyện “Thiên Hạ ”
“Ngươi chẳng lẽ là đứa trẻ ba tuổi sao? Thế mà lại trúng kế sách của người Hồ, thật làm ta mất mặt!”
Lý Tông chắp tay đi tới đi lui trong phòng.
Trong lòng thật sự tức giận, tên Đổng Diên Quang này sao lại ngu xuẩn đến thế, không biết rằng chiến dịch Lũng Hữu là sự tình to đằng trời của phụ hoàng sao?
Đổng Diên Quang quỳ rạp trên mặt đất, không dám hó hé một tiếng, chỉ nhìn chằm chằm dịp độ qua lại của Lý Tông.
Từ bước chân của Lý Tông, Đổng Diên Quang đoán được Lý Tông muốn bảo lão.Trong lòng lão mừng rỡ, lại oai oái nói: “Thuộc hạ cũng là một lòng nghĩ muốn thay điện hạ bảo tồn thực lực, cầu điện hạ niệm thuộc hạ không có công lao cũng có khổ lao,hãy cứu thuộc hạ một lần.”
“Ta biết, chuyện này bổn vương sẽ nghĩ biện pháp thay ngươi cầu tình, ngươi đi về trước! Ngoan ngoãn ngồi kiểm điểm trong nhà, đừng gây chuyện sinh sự thêm cho ta nữa.
”
“Tạ ơn điện hạ! Tạ ơn điện hạ!”
Đổng Diên Quang dập đầu lạy liền ba cái, nước mắt nhầy nhụa địa lui ra.
Lý Tông chậm rãi ngồi xuống, lúc này, con hắn Lý Cầu từ trong buồng đi ra, cười nói: “Phụ vương, thật sự muốn ra tay tham gia việc này?”
Lý Tông thở dài, nói: “Con không biết.
Kỳ thật ta tuyệt không muốn những tay việc này .Nhưng nếu quả ta mặc kệ, thì những người khác trong Khánh vương đảng sẽ có cám giác thỏ tử hồ bi, sẽ nói ta không quan tâm cấp dưới, ta cũng khó xử!”
“Nhưng phụ vương đã cân nhắc qua lợi và hại của việc này chưa.
Hiện nay toàn Trường An thành đều oán hận Đổng Diên Quang .Nếu phụ vương ra mặt thay hắn, chẳng phải là trở thành tấm bia đỡ đan cho Đổng Diên Quang? Thành kẻ thù của quân An Tây,sẽ bại hoại danh tiếng cả năm nay phụ vương vất vả gầy dựng.Hơn nữa, phụ vương cứu Đổng Diên Quang, những người Khánh vương đảng khác chưa chắc đã cảm kích.”
Lý Tông ngây ngần cả người, lão nghĩ vấn đề có phần đơn giản, nhưng lại thật không ngờ chính mình sẽ trở thành tấm bia cho mọi người chỉ trích.Lão nhìn nhìn cậu con trai đầy tâm kế của mình, liền cười nói: “Con trai của ta có đề nghị gì không?”
Lý Cầu khẽ cười nói: “Phụ vương, con đề nghị tiếng sấm tiểu, hạt mưa đại.
Chuyện này phụ vương tốt nhất đừng xuất đầu lộ diện, nhưng có thể chéo lái đằng sau, nói không chừng còn được hiệu quả nhất tiễn xạ song điêu.”
Lý Tông rất có hứng thú, vội vàng hỏi: “Nhất tiễn xạ song điêu như thế nào?”
“Con nghe nói Lý Khánh An và thái tử đi rất gần nhau.
Nếu hắn lần này thăng chức, cũng có nghĩa thế lực thái tử tăng trưởng.Ý con là, phụ vương không ngại mời Lý Khánh An đến vương phủ dự tiệc.
Bề mặt là giúp điều giải mối thù giữa hắn và Đổng Diên Quang, cho hoàng tổ phụ cảm thấy phụ vương rất khiêm tốn, biết lo nghĩ cho đại cục, mà đằng sau là ly gián quan hệ giữa hắn và thái tử.”
“Cao!”
Lý Tông vỗ tay, khen: “Với tính đa nghi của Lý Hanh, hắn tất sinh bất mãn, con ta quả nhiên cao minh!”
Sau khi hồi phủ Lý Khánh An, liền viết một phong thơ cho Cao Tiên Chi.
Hắn kề tỉ mỉ hết mọi việc xảy ra gần đây trong thơ.
Trong việc tranh giành công lao lần này đã không đơn thuần là vinh nhục của cá nhân hắn, mà liên quan đến tất cả An Tây quân.
Hắn nhất định phải bẩm báo Cao Tiên Chi.
Viết xong, hắn buông bút thổi cho khô mực, lại đóng kín thư lại đưa Giang Tiểu Niên: “Giao thư này cho An Tây Tiến Tấu viện, để bọn họ lập tức đưa đến Tây An.
Ngoài ra, ngươi đi thêm một chuyến đến căn cứ của Kim Ngộ vệ, mời Lý Tự Nghiệp tướng quân tối nay nhất định phải đến đây một chuyến.” Truyện “Thiên Hạ ”
“Thuộc hạ đi liền!” Giang Tiểu Niên nhận lấy thư vội vàng đi ra.
Đúng lúc này, La quán gia ở ngoài cửa nói: “Lý tướng quân có nhà không?”
Lý Khánh An đi ra mở cửa cười nói: “Chuyện gì thế?”
“Lý tướng quân đi ngoài cửa nhìn xem! Có người tìm ngươi.”
“Người nào tìm ta?” Lý Khánh An thấy gã tươi cười cổ quái, không khỏi có chút nghi hoặc.
“Lý tướng quân đi sẽ biết.” La quản gia rốt cục nhịn không được, che miệng ha ha bật cười.
Lý Khánh An trong lòng càng thêm nghi hoặc, hắn bước nhanh đi ra cửa lớn.
Ngay lập tức hắn ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy đại môn phủ Cao Lực Sĩ đứng đầy bốn năm mươi vị tiểu cô nương trẻ tuổi, đa phần mười lăm sáu tuổi, ai ai đều ăn mặc trang điểm diễm lệ xinh đẹp.Hơn nữa hoá trang của các nàng đều thiên kì bách quái.Có người mặt vẽ đầy hoa đào, thân mặc chiếc váy dài mà bạc ánh trăng, hệt như con hồ ly tinh vừa xuống núi; có người đuôi mắt tô thành màu xanh lục, môi màu tím, tóc rối tung, phảng phất yêu nữ hiện thế..
.Mỗi nàng đều an mặc rất ư cá tính, xa xa có chừng mười xe ngựa đang đậu, hiển nhiên các nàng đã cùng đón xe đến.
Cứ thế, trước cổng, bốn năm mươi tiểu cô nương đang chí chóe trước cửa,hình như đang tranh cãi một vấn đề gì đấy.
Một tiểu nương vẽ kiều trang điềm “thâm tím” đang cao giọng cãi lại điều gì đấy, nàng huơ tay to tiếng nói: “Nếu các ngươi không tin, đợi một hồi Lý đại ca đi ra, ta sẽ cầm tay hắn cho các ngươi xem, chỉ là nếu thua cuộc các ngươi đừng có mà chối!”
“Minh Châu, người chúng ta muốn xem là Lý Khánh An, ngươi đừng tìm bừa một tên họ Lý đến mạo nhận.”
“Các ngươi không tin sao? Ta sẽ đi vào tìm hắn.”
Tiểu nương ấy tất nhiên là Độc Cô Minh Châu.
Hai ngày nay,sự tích của Lý Khánh An đã truyền khắp Trường An, trở thành anh hùng làm say lòng biết bao người thiếu nữ.
Minh Châu đương nhiên là kiêu ngạo khoe với đám bạn “sành điệu” của mình về quan hệ với Lý Khánh An, và lập tức gây bao nỗi di nghị.
Để bảo vệ lòng tự trọng, nàng đã hiên ngang dẫn hết tất cả bọn họ đến đây tìm hắn.
Truyện “Thiên Hạ ”
Nàng quay người lại, đã thấy Lý Khánh An liền đừng ở bậc thang cười tủm tỉm nhìn mình.
Bỗng chốc, mặt nàng đỏ bừng lên.
Gặp nàng, hắn như gặp một cơn gió mát thổi tan mọi u buồn u ám trong lòng.
“Lý đại ca!” Minh Châu xấu hổ đến mức cả mắt cũng không dám ngước lên.
“Minh Châu, đây đều là bằng hữu của ngươi sao?” Lý Khánh An cười hỏi.
“ừm! Các nàng ấy đều muốn đến gặp ngươi.”
Minh Châu quay đầu lại nhìn thoáng qua đám tiểu nương kia, tất cả ánh mắt mọi người đều mắt sáng long lanh nhìn chăm chú Lý Khánh An.Trong mắt họ toàn sự sùng bái không kiềm được.Minh Châu trong lòng tự hào dị thường , nàng la lớn: “Các ngươi thấy chưa? Đây là Lý Khánh An, anh hùng Lũng Hữu chi chiến!”
Nàng nhẹ nhàng nhất cắn môi, vội liếc mắt nhìn Lý Khánh An, nhỏ giọng nói: “Lý đại ca, ta và các nàng ấy đánh cược, ngươi có thể hay không…”
“Có thể hay không cái gì?” Lý Khánh An vừa cười vừa tiến lên trước nắm lấy tay nàng.
Minh Châu cảm động đến mức xém rơi nước mắt.Nàng gọi khẽ một tiếng, lập tức nhào vào lòng Lý Khánh An.
Trước cửa phủ Cao Lực Sĩ bỗng chốc toàn tiếng kêu ré của các cô nàng đỏng đảnh.
Các nàng không tài nào kiềm nổi sự kích động trong lòng, vội kéo váy dài của mình òa về trước, vây kín Lý Khánh An lại.
Lý Khánh An sợ quá giơ cao tay la toáng lên: “Ta tặng các ngươi một vật.”
Nhờ câu nói này của hắn mới bảo vệ được vết thương chưa lành sau lưng.
Các tiểu nương lập tức im lặng, mắt đầy chờ đợi nhìn hắn.
Hắn cũng tranh thủ lùi liền ra sau hai bước, lưng tựa vào cửa lớn, cười nói: “Ta tặng các ngươi mỗi người một cây tiễn, trên đó có tên ta đích thân khắc lên.”
Các tiểu nương lại mừng rỡ reo lên.
Khánh An bỗng thấy dưới bậc tam cấp còn có một chàng trai trẻ mặc cẩm bào đang nhìn hắn cười tủm.
Đấy chính là con trái Khánh Vương Lý Cầu.
Bọn họ từng biết nhau hồi ở Dương Châu.
Khánh An nhìn các tiểu nương cười nói: “Các nàng đợi một lát, ta phải gặp một người bạn.”
Hắn đi xuống bậc tam cấp hỏi: “Tiều vương gia, ngài vẫn khỏe chứ?”
Lý Cầu nhìn các tiểu nương, cũng trả lễ đáp: “Lý Tướng quân danh khắp Trường An, không biết có bao nhiêu tiếu thơ đài các danh môn muốn gả cho Lý Tướng quân.
Nếu không phải do cùng họ không thể lấy nhau, ta cũng muốn gả em gái ta cho ngươi.”
“Tiểu vương gia hay nói đùa.”
Lý Khánh An gập Lý Cầu đang cầm trên tay một thiệp mời cửa tinh tế, liền cười nói: “Tiếu vương gia tìm ta có chuyện gì?”
“Là như thế này, phụ vương ta vẫn ngưỡng mộ Lý tướng quân, đã muốn cùng Lý tướng quân gặp một lần từ lâu, nhưng vẫn không có cơ hội, hôm nay để ta tới thỉnh Lý tướng quân qua phủ uống chén rượu nhạt.”
Nói xong, hắn đưa thiệp mời cầm trong tay cho Lý Khánh An, thành khẩn nói: “Đây là thiệp mời tự tay phụ vương viết.
Đây chính là tấm thiệp mời mà năm năm nay lần đầu tiên phụ thân ta tự tay viết mời thỉnh đại thần dự tiệc.
Lan trước là năm Thiên Bảo thứ ba phụ thân đã viết để mời Cao Lực Sĩ.
Đây là chút lòng thành của phụ vương, dù thế nào Tướng quân cũng phải nể mặt đến.”
Lý Khánh An nhận thiệp mời nhìn nhìn, quả nhiên do Lý Tông tự tay viết, phía dưới có kí tên hắn.
Lý Khánh An áy náy nói: “Vương gia ta không dám không nể mặt.
Chỉ là tiểu vương gia, tại hạ lưng bị trọng thương, tối nay còn phải liệu thương, thật sự không tiện đi đâu.”
Lý Cầu đành phải xuất chiêu bài cuối cùng ra để chặn tất cả lý do của Lý Khánh An.Trừ phi là Thánh thượng hoặc là thái tử triệu kiến, nhưng hắn đã hỏi thăm qua.
Cả Hưng Khánh cung hoặc Đông cung tối nay đều không có dự kiến tiếp đãi trọng thần.
Nếu Lý Khánh An dám can đảm dùng nó làm cớ, hắn sẽ mang đại tội giả truyền Thánh chỉ.
Ngoài ra, còn có việc gì quan trọng hơn thiệp mời tự tay viết của Khánh vương?
Lý Cầu trong lòng rất ư đắc ý vì âm mưu tính toán, không ngờ Khánh An lại tự nói thương tích mình trầm trọng đến thế.
Khiến hắn nhất thời không phản biện được.
Không đợi hắn mở miệng, Lý Khánh An vội nói: “Kỳ thật hôm nay là ngày giỗ tổ phụ ta đã qua đời mười năm nay.
Ta muốn thủ linh cho người để tận chữ hiếu.
Tiểu vương gia, thật sự xin lỗi, hay đổi ngày, ta nhất định sẽ đến!”
Lý Cầu tròn xoe mắt không nói lên được lời nào.
Hắn thế mới phát hiện kế hoạch của mình chưa đủ cao minh.
Hắn thở dài mếu mặt nói: “Ngày mai tướng quân nhất định phải đến.”
“Được, ngày mai nhất định ta sẽ đi.
Ngoài một việc ra, không ta chắc chắn không lỡ hẹn.”
Lý Cầu phỏng phất ngỡ ngàng, tên Lý Khánh An này cò dám đặt cả điều kiện với hắn cơ à.
Hắn do dự một lúc hỏi: “Không biết là việc chi?”
Khánh An nhìn chằm chằm mắt hắn nói: “Lý Khánh An ta ân oán rõ ràng, nếu Khánh vương đã mời Đổng Diên Quang đến, thế thì thật xin lỗi, ta nhất định không ngồi cùng một buổi tiệc với tên cẩu tặc kia!”
Sắc mặt Lý Cầu bỗng chốc trở nên khó xem.
Mặt hắn cũng đơ cố nở nụ cười nói: “Lý Tướng quân nói gì thế này, phụ vương ta sao lại có thể mời Đổng Diên Quang.
Sẽ không có việc ấy, cùng lắm là mời vài vị do sĩ Bác Thư Quán đến, tướng quân không phải lo lắng.”
“Vậy được, nếu tiểu vương gia đã hứa hẹn, vậy chiều tối mai, ta nhất định đúng giờ dự tiệc.”
Lý Cầu bất đắc dĩ, đành cáo từ đi về, Lý Khánh An nhìn hắn bóng dáng đi xa dần , không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng.
“Lý đại ca, ngươi đã khỏe sao?” Minh Châu ở phía sau rốt cục cũng không nhịn được mở miệng hỏi han.
Lý Khánh An quay đầu lại nhìn một đám hoá tiểu nương trang điểm loè loẹt .Mỗi người đều dài cổ trơ mắt chờ hắn, hắn ha hả cười nói: “Tốt lắm! Tốt lắm! Ta lập tức sai người lấy cho các ngươi.”
Hắn nói vài câu với một tên thân binh, thân binh vội chạy đi lấy hai ống tiễn ra.
Hắn chỉ vào tiễn nói với các tiểu nương: “Đây đều là tiễn của ta.
Ta sẽ khắc tên ta cho các ngươi, mọi người không phải vội, đi xếp hàng đi xếp hàng.
Đảm bảo mỗi người đều có.”
Các nàng lại một phen kích động, mọi người chen lấn nhau ùa lên, chẳng mấy chốc đã xếp một hàng dài, vừa kêu vừa la.
Khánh An ngồi trên tam cấp rút dao nhỏ ra, bắt đầu khắc tên mình.
Hắn cười chỉ vào một tiểu nương ăn diện như con hồ ly nói: “Ngươi tên gì?”
Tiểu nương e thẹn nói: “Nô gia tên Tống Liên Nhi.”
“Ta biết rồi.”
Lý Khánh An lại lấy cây tiễn đã khắc ba chữ ‘Lý Khánh An’, đưa cho nàng cười nói: “Ta thực sự rất thích kiểu trang điểm của ngươi hoá trang, này chỉ tiền tặng cho ngươi.”
Mãi nửa canh giờ sau, cuối cùng đã khắc xong, cả gia nhân của Cao Lực Sĩ cũng tranh thủ xin xỏ được vài cây .Bọn tiểu nương cuối cùng cũng vui vẻ bỏ đi.
Khánh An mệt mỏi đứng dậy, bắt gặp Minh Châu vừa ở cạnh bên, đang tròn mắt nhìn mình, liền cười nói: “Minh Châu, đêm nay ngươi có rảnh chứ?”
Minh Châu vừa mừng vừa ngạc nhiên, vội vàng nói: “Có! Đương nhiên là có!”
“Tốt lắm, đợi lát nữa, ngươi ngươi đi một chỗ với ta trước, sau đó ta mời ngươi ăn cơm chiều.”
“Lý đại ca, chúng ta phải đi đâu trước?”
Lý Khánh An ảm đạm cười nói: “Ta muốn đi một chuyến đông cung đã.