Thiên Hạ

Chương 142: Oan Gia Ngõ Hẹp 12


Đọc truyện Thiên Hạ – Chương 142: Oan Gia Ngõ Hẹp 12


Lý Khánh An lui xuống.

Lý Long Cơ chắp tay sau lưng đừng trước cửa sổ nhìn chăm chú bầu trời, rất lâu không nói.

Tin tức tử trận của Tán Phổ Thổ Phồn ở Xích Lĩnh làm cho hắn vô cùng khiếp sợ.

Xích Đức Tổ Tán, một ông vua Thổ Phồn có thời gian tại vị còn dài hơn so với hắn, đã cưới công chúa Kim Thành của Đại Đường, gởi lời thề son sắt là phải giữ gìn mối hữu hảo Đường Phồn, nhưng đảo mắt lại binh đao gặp nhau.

Từ lúc hắn Lý Long Cơ bắt đầu đăng cơ, hắn đã làm đối thủ với Xích Đức Tổ Tán.

Trải qua hơn mười năm chiến đấu giằng co đằng đằng, ngươi lừa ta gạt trên trường chính trị, năm Khai Nguyên thử mười bảy, quân Đường lao đi tập kích Thạch Bảo thành thành công, giành được ưu thế chiến lược, sau đó chiến đấu tới tấp liên tiếp thắng trận, ép đến Thổ Phồn không thể không cầu hòa.

Năm Khai Nguyên thứ hai mươi mốt, Đường Phồn hội minh ở Xích Lĩnh, Xích Đức Tổ Tán trong biểu ván nói: ‘Cháu ngoại (tức Xích Đức Tổ Tán, còn gọi là Thước Đái Châu Đơn, cháu đời thứ năm của Tùng Tán Can Bố – vị vua đầu tiên của vương triều Thổ Phồn, vai vế ngang hàng với Đường Huyền Tông) là xui gia với tiên hoàng đế (Đường Huyền Tông), lại vinh hạnh được Kim Thành công chúa (con gái nuôi của Đường Thái Tông, vợ thứ hai của Tùng Tán Can Bố) hạ giá, tiếp đó hòa đồng thành một nhà, dân chúng thiên hạ, cùng nhau yên vui, thề rằng Đường Phồn mãi là huynh đệ, mãi không chiến tranh.

Nhưng chỉ mấy năm sau, người Thổ Phồn lại dùng sách lược dương đông kích tây, bề mặt là đánh Kiếm Nam, nhưng lại đánh lén Thạch Bảo thành thành công, xé nát hội minh biểu thành từng mảnh vỡ vụn, vung kiếm chỉ vào Hà Hoàng.

Truyện “Thiên Hạ ”
Không ngờ hôm nay Xích Đức Tổ Tán lại chôn thây ở trận chiến Thạch Bảo thành, bỏ mình ở dưới Xích Lĩnh.

Giờ khắc này, trong lòng Lý Long Cơ dâng trào một nỗi vui sướng thỏa thích vì đã báo được thù lớn, nhưng lại có phiền muộn vì đã mất đi đối thủ.
Thật lâu sau, hắn trở lại trên ngự tọa, lại lấy ra tấu chương của Ca Thư Hàn, lật tới trang hắn đánh giá công lao của Lý Khánh An: ‘An với ba nghìn liên quân An Tây Lũng Hữu, chống đỡ tám vạn quân địch, do lỗi ở Đổng Diên Quang.

Chặn địch một ngày một đêm, tranh thủ thời gian cho Thạch Bảo thành, có thể nói là công lớn không thể vùi lấp.

Nhưng nếu bàn đến sự thảm thiết của nó, chưa chắc bì kịp với vạn cốt chết khô của Thạch Bảo thành, công lệch về hướng phía sau núi.

Không thể che lấp đi công lao chính diện của Thạch Bảo thành, nên thần đánh giá theo đại cục của trận chiến Lũng Hữu, định người này làm công thứ ba.
Lý Long Cơ khẽ cau mày, hắn lúc này mới phát hiện Ca Thư Hàn không có nói đến số lượng giết địch của Lý Khánh An, có lẽ hắn cũng không biết.

Nhưng ngay cả Tán Phổ Thổ Phồn cũng bỏ mạng chiến trường, vậy thì số người bỏ mạng của quân Thổ Phồn cũng chắc chắn khó có thể ước lượng được.

Nghĩ đến đây, Lý Long Cơ quay đầu lại hỏi Cao Lực Sĩ nói: “Đại tướng quân, ngươi nói trẫm nên phong thưởng Lý Khánh An như thế nào?”

Cao Lực Sĩ hiểu rất rõ Lý Long Cơ, biết hắn lúc này sự cân bằng trong lòng đã tới thời khắc nhạy cảm nhất, Cao Lực Sĩ liền mỉm cười nói: “Bệ hạ, Tán Phổ Thổ Phồn tuy rằng đã bỏ mạng, nhưng lão nô nghĩ đây là việc đại sự giữa hai nước Đường Phồn, cho dù có chứng cớ xác thực, cũng không thể lấy ra định công cho Lý Khánh An, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đường hướng cục diện chính trị về sau giữa hai nước Đường Phồn, ít nhất bệ hạ nên giữ thái độ im lặng đối với việc này, sau đó có thể trọng thưởng riêng cho Lý Khánh An, để khen thưởng cho công lao của hắn.”
Lý Long Cơ gật đầu, Cao Lực Sĩ nói rất có lý.

Hắn cười cười lại nói: “Tán Phổ Thổ Phồn đã bỏ mình, trong nội bộ đất nước của hắn ắt sẽ đại loạn.

Nếu trẫm không đoán lầm, rất nhanh Thổ Phồn sẽ phái người đến cầu hòa.”
Cao Lực Sĩ sửng sốt: “Ý bệ hạ là, trước lúc Thổ Phồn cầu hòa, đoạt lấy Cửu khúc và Đại Phi Xuyên?”
“Đại tướng quân nói không sai, trẫm chính là có ý này, lệnh cho Ca Thư Hàn sau ngày đầu xuân lập tức dụng binh với Đại Phi Xuyên.”
Cao Lực Sĩ bỗng nhiên hiểu được ý của Lý Long Cơ, Lý Long Cơ sẽ chính thức phê chuẩn công biểu của Ca Thư Hàn, thừa nhận công lao của Lý Khánh An xếp thứ ba, Cao Lực Sĩ vội vàng nói: “Bệ hạ, lão nô còn có một lời muốn khuyên bệ hạ.”
“Ngươi nói!”
“Bệ hạ, sự phán xét công lao cao thấp của trận chiến Lũng Hữu, nói trắng ra, thì chính là sự tranh đấu giữa quân An Tây và quân Lũng Hữu.

Bệ hạ nếu thiên về phía quân Lũng Hữu, tất sẽ làm dấy lên sự bất mãn mãnh liệt của quân An Tây.

Sự thật để ngay ở đó, chận lại quân chủ lực Thổ Phồn là do công của An Tây Xích Hầu doanh, cuối cùng đoạt được Thạch Bảo thành là do An Tây Mạch đao doanh thực hiện, nếu kiên quyết ghi công đầu trên người quân Lũng Hữu, không chỉ có quân An Tây bất mãn, các quân khác đều sẽ bất mãn, bệ hạ, mất nhiều hơn được đó!”
Cao Lực Sĩ một lời đánh trúng ngay điểm yếu, Lý Long Cơ vừa mới hạ quyết tâm xong lại bắt đầu dao động, đúng vậy, hắn quá muốn chiếm lấy Cửu khúc và Đại Phi Xuyên, đến nỗi mà không nhìn thấy được hậu quả nghiêm trọng khi thiên vị quân Lũng Hữu, hắn trầm tư trong chốc lát, liền hỏi: “Vậy Đại tướng quân có phương án nào tốt hay không?”
Cao Lực Sĩ sớm đã có suy tính trong bụng, hắn cười nói: “Bệ hạ, tối hôm qua lão nô suy nghĩ một đêm, chỉ bằng bệ hạ đem trận chiến Lũng Hữu một tháo thành hai.”
Lý Long Cơ nhất thời có hứng thú, vội vàng hỏi: “Như thế nào là một tháo thành hai?”
“Rất đơn giản, Ca Thư Hàn thân là chủ soái liên quân, bệ hạ cứ mặc sức trọng thưởng hắn, làm cho hắn khác biệt so với chư quân phía dưới, như vậy bất luận các quân nào cũng sẽ không có ý kiến.

Tiếp theo là gia tăng phong thưởng cho các quân tham chiến.

Lão nô đề nghị quân An Tây và quân Lũng Hữu xếp công đầu ngang nhau.

Lý Khánh An mặc dù công trạng lớn lao, nhưng trong ba nghìn người của hắn dù sao cũng có một ngàn năm trăm quân Lũng Hữu, quân Lũng Hữu cũng tử trận hơn một vạn người, như vậy, đối với đôi bên đều có thể tiếp nhận.”
Lý Long Cơ híp mắt nở nụ cười, không hổ là phụ tá đắc lực của mình, đòn cân bằng này cao mình thật đấy!
“Thôi được! Trẫm phải tiếp tục thương lượng một chút nữa với các tướng quốc.

Đi truyền ý chỉ của trẫm, lệnh bọn họ lập tức đến Đại Đồng Điện tham dự hội nghị.”
Từ Hưng Khánh Cung đi ra, sắc trời đã gần đến ngọ.

Tuy rằng tối hôm qua đánh một giấc thật sâu, cảm giác thân thể khôi phục rất nhiều, nhưng Lý Khánh An vẫn còn sự yếu ớt của trạng thái sức khỏe vừa lành, hắn nhìn nhìn sắc trời, cười nói với hai tùy tùng: “Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm trưa đi!”

Hai viên tùy tùng Giang Tiểu Niên và Triệu Diên Tự đều là người Hán An Tây, lần đầu tiên đến Trường An, hai người nhìn nhau nói: “Chúng tôi nghe theo sự an bài của tướng quân.”
“Tốt lắm, đi Thái Bạch tửu lâu, để hai ngươi nếm thử tửu quán tốt nhất Trường An.”
Ba người quay đầu ngựa lại chậm rãi đi về hướng chợ đông.

Thấm thoát đã đến ngày mười lăm rồi, người đến chợ đông mua hàng đông như mắc cửi.

ở phía xa, Lý Khánh An đã thấy bức tường cao tuyết trắng của Thái Bạch tửu lầu, liền chỉ vào cười nói: “Đã thấy chưa, nơi đó chính là rất Thái Bạch tửu lầu, tửu quán nối danh nhất Trường An.”
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy một đội kỵ binh đối diện chạy đến như bay, khoảng hai mươi mấy người, ai nấy đều vai u thịt bắp.

Cầm đầu là một đại tướng trung niên cao gầy trắng trẻo, chính là Tiết độ phó sử Lũng Hữu, Đô đốc Thiện Châu Đổng Diên Quang.

Hai người đối diện nhau mà báng qua, gần như là ghìm chặt chiến mã, trợn mắt nhìn nhau, quả là oan gia ngõ hẹp.
Lý Khánh An và Đổng Diên Quang vốn cũng không thù hận, nhưng một trận chiến Lũng Hữu, khiến cho hắn và Lý Khánh An kết hạ mối thù sinh tử.

Trong chiến dịch Lũng Hữu, Đổng Diên Quang dẫn sáu vạn quân Lũng Hữu Hà Tây phụ trách bám trụ chủ lực Đạt Trát Lộ Cung, nhưng hắn bị A Bố Tư khiêu khích, cho rằng mục đích của Ca Thư Hàn là mượn tay quân Thổ Phồn, tiêu diệt binh lực của mình, liền tự tiện rút quân.

Cũng vì lòng ích kỷ của hắn tác quái, làm cho ba nghìn người của Lý Khánh An gần như toàn quân bị diệt.
Lúc này, Đổng Diên Quang cũng hận Lý Khánh An thấu xương, sự huy hoàng Lý Khánh An phán chiếu ra sự đê tiện của hắn, làm hắn nghiến răng nghiến lợi, cũng làm hắn hoảng loạn không yên, con đường làm quan của hắn cực kỳ có thể sẽ kết thúc như vốn dĩ vào kinh ăn mừng chiến thắng không có phần của hắn, nhưng hắn nhận được lệnh của Binh bộ, mệnh hắn vào kinh báo cáo công tác, hắn vừa mới tiến vào thành Trường An.
Nếu để cho Lý Khánh An lựa chọn một người, có thể để hắn từ bỏ tiền đồ mà giết rồi cảm thấy hả hê, thì người đó chính là Đổng Diên Quang.

Tên đầu sỏ làm hơn hai ngàn sáu trăm huynh đệ của hắn chết thảm trên Xích Lĩnh, Lý Khánh An tay ấn hoành đao, thù hận khắc cốt dõi theo hắn.

Nếu ánh mắt có thể giết người, thì Đổng Diên Quang lúc này đã một đống thịt vụn.
Đổng Diên Quang khoát tay, hai mươi mấy tên thân binh bao vây ba người Lý Khánh An lại.

Đổng Diên Quang hừ một tiếng thật mạnh, chậm rãi tiến lên nói: “Lý Khánh An, lần này ngươi được thăng quan phát tài rồi!”
“Nhờ phước ngươi ban tặng!”
Đổng Diên Quang ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười mang theo một tia khô khốc, hắn bỗng nhiên hạ giọng nói: “Lý tướng quân, chúng ta làm một cuộc giao dịch không?”
Lý Khánh An lạnh như báng ngóng nhìn hắn, lửa giận trong mắt đã biến thành một sự thù hận sâu đậm, một bàn tay cứng ngắt cầm chặt chuôi đao, tựa hồ như chờ đợi một cơ hội săn giết.
Đổng Diên Quang bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, hắn lui về phía sau một bước, cắn răng một cái nói: “Lý tướng quân hà tất phải như vậy chứ? Người đã chết, chúng ta về sau sẽ không còn có chút lợi ích liên quan gì nữa.


Hơn nữa chúng ta đạt được giải hòa, cũng là hy vọng của Thánh thượng.

Nếu ngươi đồng ỷ, ta có thể ra một vạn quan để trấn an binh sĩ của ngươi.”
“Muốn hòa giải cũng được, ta chỉ muốn một thứ.”
“Muốn thứ gì, ngươi nói, chỉ cần ta có thể làm được.” Đổng Diên Quang mừng rỡ.
Lý Khánh An gằn giọng từng chữ một: “Đầu người của ngươi!”
Sắc mặt của Đổng Diên Quang trở nên trắng bệch, hắn liên tiếp lui về phía sau hai bước, nheo mắt lại nói: “Lý Khánh An, đừng tưởng rằng ngươi có Cao Lực Sĩ nâng đỡ mà có thể ngông cuồng, ta nói cho ngươi hay, ta Đổng Diên Quang quan vẫn làm như cũ, cùng lắm thì đối chỗ khác, còn ngươi, hừ! Đi chó cắn chó với Ca Thư Hàn đi!”
Đổng Diên Quang mặc sức cười to, vung tay lên, “Chúng ta đi!”
Hai mươi mấy tên thân binh cảnh giác bảo vệ Đổng Diên Quang, phóng ngựa chạy đi như bay.

Lý Khánh An nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn từ từ biến mất.

Hắn trầm tư chốc lát, nói với hai viên hầu cận: “Chúng ta đi về trước, có một vài việc, ta cần suy nghĩ kỹ một chút.”
Đổng Diên Quang ầm ĩ cười to khó nén lại sự sợ hãi trong nội tâm hắn.

Cho dù không sợ xung đột chính diện với Lý Khánh An, hắn cũng sợ hãi Ca Thư Hàn từ sau lưng thọc gậy hắn.

Báo cáo của Ca Thư Hàn hắn đã nhìn qua bản thảo.

Tuy rằng Ca Thư Hàn không buộc tội hắn chính diện, nhưng khi viết lời đánh giá công lao của Lý Khánh An, rõ ràng vạch ra là do hắn Đổng Diên Quang làm trái quân lệnh mà nên.
Lần này Binh bộ triệu hồi hắn về báo cáo công tác, vừa lúc chính là ở vào thời khắc quan trọng nhạy cảm này, hắn càng nghĩ càng sợ, không dám hồi phủ, bèn trực tiếp phi ngựa về phía Tuyên Nghĩa phường.
Tuyên Nghĩa phường cũng là một trong những vùng đất báu phong thủy của Trường An, thuộc miền đất đồi cao ‘Cửu ngũ’.

Quan viên bình thường là không cho phép kiến phủ ở trong này.

Tể tướng Bùi Độ từng vì xây phủ trên miền đất đồi cao “Cửu ngũ” này, bị người khác mượn cơ hội vu khống là ‘Xây nhà ở cương nguyên, không gọi mà tự đến, có thể thấy lòng dạ là thế nào rồi’, nhưng cũng không phải là tuyệt đối.

Một số đại thần cực kỳ được hoàng đế sửng ái cũng được cho phép kiến phủ ở trong này, để tỏ sự vinh quang, ví dụ như phù đệ của danh tướng Khai Nguyên Trương Thuyết chính là xây tại Tuyên Nghĩa phường.
Trương Thuyết đã qua đời, hiện nay ở tại phủ đệ của hắn chính là trưởng tử của hắn, Hộ bộ Thượng thư Trương Quân.
Đổng Diên Quang chạy gấp một mạch tới trước Trương phù.

Đổng Diên Quang và Trương Quân quan hệ trước giờ vẫn không tồi, lúc trước chính là Trương Quân tiến cử Đổng Diên Quang đi đánh Thạch Bảo thành, Trên thực tế, chỗ dựa của Đổng Diên Quang là Khánh vương Lý Tông, nhưng Đổng Diên Quang cũng biết, Khánh vương địa vị tuy cao, nhưng chưa chắc biết được tình hình mới nhất trong triều, chỉ có từ chỗ Trương Quân, hắn mới có thể nghe ngóng được tin tức xử trí của triều đình về hắn.
Lúc này vừa qua khỏi giữa trưa, Trương Quân vẫn còn trong triều chưa quay về.

Đổng Diên Quang trong lòng lo lắng, liền đừng ở trước Trương phủ chờ đợi Trương Quân hạ triều.


Hắn cũng rất may mắn, đợi không đến nửa canh giờ, mười mấy tên thị vệ hộ tống một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, trên xe ngựa cắm một ngọn cờ xí, mặt trên viết ba chữ ‘Trương thượng thư’, đúng là Trương Quân đã trở về sớm hơn dự định, Đổng Diên Quang cuống quít tiến lên chào, nhưng vài tên thị vệ đã ngăn cản hắn.
“Xin chuyển cáo Trương thượng thư, nói là Đổng Diên Quang cầu kiến!”
“Đổng tướng quân xin chờ một chút.”
Một tên thị vệ tiến đi bẩm báo.

Hôm nay Trương Quân có chút cảm mạo, cho nên đã hồi phủ sớm.

Trước giờ ngọ, Thánh thượng triệu tập hắn và vài vị tướng quốc mở hội nghị, định ra phương án phong thưởng cuối cùng của chiến dịch Lũng Hữu.
Phương án phong thưởng cuối cùng này rất khác so với phương án Binh bộ trình lên, báo cáo của Ca Thư Hàn, bất ngờ là quân Lũng Hữu và quân An Tây cùng xếp công đầu ngang nhau, Trương Quân có thể lý giải thuật cân bằng của Lý Long Cơ, nhưng hắn có điểm không hiểu sự thăng chức cao của Lý Khánh An.

Truyện “Thiên Hạ ”
Cố nhiên, Lý Khánh An trong chiến dịch lần này trung lập hạ công lớn, là nên phong thưởng, điều này mọi người đều biết, nhưng Trương Quân lại cho rằng, Thánh thượng tuyệt đối sẽ không để Lý Khánh An độc lập quản binh.

Lý do rất đơn giản, Lý Khánh An có một kim bài ra vào đông cung, là được Hoàng thượng chấp thuận, một trong mười tên đại thần có thể tiến vào đông cung, điều này chứng tỏ, Lý Khánh An ở một mức độ nào đó đã nương nhờ thái tử.
Thánh Thượng làm sao mà cho phép người của thái tử độc lập quản binh, Hoàng Phủ Duy Mình, Vương Trung Tự đã có vết xe đổ trước đó, chẳng lẽ Thánh thượng lại mở rộng khoan dung với thái tử sao? Điều này làm cho Trương Quân nghĩ trăm bận cũng không tài nào lý giải được.
Lúc này, ngoài xe ngựa có thị vệ bẩm báo nói: “Thượng thư, Đổng Diên Quang ở đây ngoài xe cầu kiến!”
‘Đổng Diên Quang!’ Trương Quân giật mình một cái, lúc này người này chính là ôn thần (kẻ mang lại dịch bệnh, kẻ xúi quẩy).
“Không gặp! Cứ nói là ta bị bệnh, có chuyện gì về sau hẵng nói.”
Trương Quân nhìn cũng không muốn nhìn người này dù chỉ một cái.
Thị vệ lát sau quay lại nói với Đổng Diên Quang: “Đổng tướng quân, Thượng thư nhà ta nói ngài thân thể không khoẻ, cho nên mới hạ triều sớm, ngày khác sẽ gặp lại Đổng tướng quân, xin Đổng tướng quân thứ lỗi.”
Đổng Diên Quang giống như một chân đạp hụt té vào trong động băng, hắn cả người đều lạnh lẽo, Trương Quân cho dù là bệnh đi chăng nữa, cũng sẽ mở cửa sổ xe ra và nói với hắn đôi câu.

Nhưng hiện tại lại lạnh lùng như băng giá, đây không phải là bệnh, mà là hắn chẳng hề muốn gặp mình, chẳng lẽ triều đình thật sự phải…
Đổng Diên Quang sợ hãi tới cực điểm, hắn bỗng nhiên xông lên trước ngăn lại xe ngựa, quỳ xuống lớn tiếng nói: “Khẩn cầu Thượng thư chỉ lối sáng cho Đổng mỗ.”
Xe ngựa ngừng lại chốc lát, từ trong xe ngựa đi ra một tên thư đồng, tiến lên chắp tay nói: “Đổng tướng quân, Thượng thư nhà ta tặng ngài một câu.”
cửa sổ xe của Trương Quân chưa từng mở ra.
“Vị đại ca này xin nói cho ta biết, Thượng thư đã nói gì?”
“Thượng thư nói, ngài đã đi đừng phường, nhưng lại tìm nhầm cửa.” Truyện “Thiên Hạ ”
Thư đồng cười xòa, xoay người hồi phủ, Đổng Diên Quang ngơ ngác đừng ở nơi đó, gặm nhắm hàm nghĩa của câu nói này.
Đi đúng phường, nhưng lại tìm nhầm cửa, ý nói là , nên tìm một quan viên khác ở Tuyên Nghĩa phường, đó sẽ là ai chứ? Đổng Diên Quang vắt hết óc cũng không nghĩ ra được, hắn chỉ đành cỡi ngựa rời đi.

Khi đến nơi cách cửa phường chừng một dặm, Đổng Diên Quang bỗng nhiên nhìn thấy một tòa nhà lớn đang xây, gần như sắp hoàn công rồi, khí thế bàng bạc, nhìn từ cấp bậc kết cấu của nóc nhà, không phải bình dân bình thường có thể ở được.
Đổng Diên Quang suy nghĩ thoắt xoay, hắn vội vàng hỏi một người qua đường nói: “Xin hỏi tòa nhà lớn kia là nơi ở của người phương nào?”
Người qua đường quay đầu lại nhìn nhìn cười nói: “Quân gia, đó là nhà mới của Dương trung thừa.”
“Dương trung thừa nào vậy?”
Người qua đường khinh bỉ nhìn vào hắn, nói: “Họ Dương ở Trường An, còn ai vào đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.