Đọc truyện Thiên Hạ – Chương 122: Lũng Hữu Bị Chiến 12
Tháng bảy, An Tây vẫn nóng kinh người, nhưng sáng và tối vẫn man mát chút ít.
Ngày hôm nay ngoài thành Quy Tư một đội quân gần ngàn ngươi đã vượt vạn dặm đường xa từ Giang Đô doanh và Thọ Xuân doanh Trường An đến đây.
Đội quân này tuy chỉ lần đầu đến An Tây, nhưng trải qua mấy tháng huấn luyện hà khắc cùng dọc đường bão táp nắng rát, trên người các binh sĩ cũng phần nào nhuốm nhuộm khí thế cường hãn cùng sát khí của quân dân An Tây, nhưng trong mắt họ vẫn không mất sự linh tú của nam tử Giang Hoài.
Đây chính là điều khác biệt giữa quân nhân Giang Hoài và An Tây.
Rời An Tây hơn nửa năm nay, lại một lần nữa trở lại, trong lòng Lý Khánh An vẫn có nhiều cám xúc khó tả.
Trường An dù có phồn hoa trải gấm, Dương Châu có giàu có nhất thiên hạ, thì nơi thật sự cho hắn có cảm giác là nhà, cũng chỉ có An Tây này.
Hắn từ An Tây đi đến Đại Đường, vậy vận mệnh cũng hắn cũng sẽ ở An Tây.
“Thiếu niên bất tiếc tử, vạn lý phụ dung cơ, ngọc môn độ băng hà, đại mạc hoán thiết y…”
Hắn quay đầu thấy Bùi Du đang sang sảng ngâm thơ không khỏi cười nói: “Bùi công tử.
xem ra tâm trạng không tồi!”
Bùi Du theo Lý Khánh An xuất phát từ Trường An, cuộc hành trình vạn lý này khiến hắn gầy và đen hẳn.
Giờ nghe Khánh An hỏi lời, hắn cười đáp: “Dọc đường toàn đại mạc hoang vu, thăng thăng trầm trầm, nhưng vừa qua khỏi Ngân Sơn, lại là thảo nguyên mênh mông khiến người ta trong lòng không khỏi vui lên hẳn.”
Khánh An gật đầu cười nói: “Quy Tư là trung tâm của cả khu An Tây.
Nơi đây đất đai phì nhiêu, từ khi Đại Đường khai quật khu tây vực đến đây, nơi đây đã có thể phát triển không biết bao nhiêu ruộng tốt, khiến An Tây quân có thề tự cung tự cấp.
Bùi công tử lần này đến An Tây, có thể đi đây đó xem xem, điều tra phong thổ dân tình khắp noi, và viết một cuốn sách hay.
Đây sẽ rất có ích cho tiền đồ công từ về sau.”
“Nhưng tổ phụ ta muốn ta đến An Tây là tham gia quân vụ, giúp Tướng quân xử lý văn thư, không phải đến để du lịch.”
“Không sao! Tham gia quân vụ vẫn phải theo đoàn đi đây đi đó đóng quân, không ánh hưởng đến việc viết sách của công tử!”
Nghe Lý Khánh An nói thế, lòng Bùi Du bất đầu lung lay.
Nếu có thề viết một cuốn An Tây du ký thì cũng đâu có tồi.
Trong lòng hắn lập tức định sẵn kế hoạch, cười nói: “Vậy được! Ta sẽ thử sức.”
Lý Khánh An nhìn về phía trước, xa xa đã thấp thoáng bóng dáng thành Quy Tư.
Hắn lập tức tăng tốc phóng đến giữa đội.
Trong đội còn có hơn trăm chỉếc xe ngựa, chở đầy những vật tư bọn họ mang từ Trung Nguyên về.
Ngoài ra, trên mấy chỉếc xe ngựa còn chở thêm mười mấy vị cô nương trẻ tuổi xinh đẹp.
Đây là phụ nữ của các An Tây tướng lĩnh.
Như Như Thi Như Họa của Lý Khánh An, Thiên Nương của Lệ Phi Thú Du, hay hai vũ cơ mà Lệ Phi Nguyên Lễ đã chuộc thân ỡ giáo phường, và cả nha hoàn thị thiếp của Lý Tự Nghiệp cùng Điền Trân.
Mười mấy vị nữ tử này theo họ vượt lèo lội suối đến đây, mặt mày ai nấy cũng có phần tiều tụy.
Lúc này Hạ Nghiêm Minh chỉ vào thành Quy Tư không xa nói với các nàng: “Các nàng xem, đấy chính là thành Quy Tư.
Chúng ta về đến nhà rồi!”
Các vị nữ tử reo hò, sự vui vẻ của họ chẳng mấy chốc cũng lan truyền cho bọn binh sĩ, mọi người ai nấy đều hân hoan nói cười, rất ư là náo nhiệt.
Truyện “Thiên Hạ ”
Như Họa là vui nhất.
Từ hồi qua khỏi Thiết Môn Quan, nàng đã chí cha chí chóe nói suốt chặng đường đi.
Nàng nhìn thấy áng mây trắng xóa trên bầu trời rộng thênh xanh ngắt, thấy những ngọn băng phong lấp lánh như lam bảo thạch khảm giữa đất trời nơi xa xa, nhìn thấy thảm cỏ lục dầu dầu, và từng dòng sông chằn chịt đan xen vào nhau, cùng các bầy bò và dê khắp nơi, và cả những cô Hồ nữ giặt áo ven sông, chốc chốc lại vẫy tay cười với đoàn người.
Trong lòng nàng vui như mùa xuân hoa nỡ, sinh khí tràn trề.
Đây chính là nhà mà bấy lâu nàng vẫn mong ước.
Tự do tự tại, không còn thân phận thấp hèn.
Nàng có thể tự do như một cánh chim nhỏ bay giữa đất trời này.
“Tỷ tỷ thích nơi này chứ?”
Như Thi gật đầu nhè nhẹ, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng nhấp nháy ánh lửa hoan hỉ.
Nàng thích nơi đây, nơi đây có thể xa rời bọn quyền quý Trường An.
“Không biết nhà chúng ta sẽ thế nào nhi?” Trong mắt nàng đầy vẽ chở đợi với nhà mới.
“Như Thi tỷ, các tỷ yên tâm!”
Tiểu Liên lại nhoẻn miệng cười nói: “Trong thành Quy Tư này có khu vực chuyên dành cho người Hán.
Nhà cửa cũng giống như Trưởng An.
địa vị của An Tây tướng lĩnh tại Quy Tư là cao nhất, thường trạch viện đều rất ư rộng lớn.
Đại ca không phải đã nói rồi ư? Đại ca đã nhở Đọan đại ca mua nhà giúp, nhất định đều đã chuẩn bị tươm tất.
”
Ngay lúc này, từ xa xa tiếng vó ngựa vọng lại.
Chỉ thấy một bóng đỏ nho nhỏ đang cưỡi trên ngựa phóng về hướng mọi người.
Đám hồng vân ấy phấp phới tung bay, Tiểu Liên chỉ nhìn qua đã
nhận ra ngay, nàng vui mừng reo lên: “Là Vụ cô nương!”
Như Thi đã nghe nàng nhắc Vụ cô nương nhiều.
Dù từ ngừ nào Tiểu Liên nói đều là từ ngữ ca tụng, nhưng trong mắt Như Thi vẫn không giấu nỗi âu lo thoát hiện.
Còn Như Họa thì có phần miệt thị.
Đây có phải là nương tử của ca ca đâu.
có gì đâu mà đáng sợ?
Nữ tử phóng ngựa đến đúng chính là Cao Vụ.
Nàng nghe nói Lý Khánh An sắp đến.
Không thể ngồi yên chở đợi nữa mà phi ngựa đến nghênh tiếp.
Trên người nàng là bộ quân phục màu đỏ, càng lộ rõ thân hình cao ráo đẫy đà.
Ngực nỡ eo thon.
Ngang lưng là bảo kiếm, sau lưng là trưởng cung, nàng như thế ngồi trên lưng ngựa trông càng anh thư phiêu nhiên.
“Vụ cô nương, ở đây!” Tiểu Liên thò đầu ra khỏi cửa xe kích động vẫy tay.
chiến mã của Cao Vụ lập tức phóng đến trước mặt xe ngựa, cô mim cười đưa tay nựng má Tiêu Liên nói: “Tiêu nha đầu này ngày càng xinh đẹp ra rồi!” Truyện “Thiên Hạ ”
“Vụ cô nương cũng ngày càng xinh đẹp, đúng rồi.
Để nô tỳ giới thiệu với Vụ cô nương” Tiêu Liên kéo Như Thi Như Họa ra cười nói: “Đây là Như Thi, Như Họa mà nô tỳ viết thư cho cô nương có nhắc đến.”
Nàng hiếu kỳ nhìn hai nàng song sinh này, họ đúng là giống nhau như hai giọt nước.
“Hai cô nương ai là Như Thi.
Ai là Như Họa?”
Như Thi vội đứng ra hành lễ: “Bẩm Vụ cô nương.
tiểu nữ chính là Như Thi, còn đây là muội muội ta Như Họa.”
“À.
kiểu tóc hai nàng khác nhau.”
Cao Vụ đưa tay rút hai cây đoản đao khảm đá quý trong túi ra đưa cho hai nàng cười nói: “Ta đã nghe tiếng các nàng qua Tiểu Liên từ lâu, nghe nói các nàng là bảo bối của Thất Lang.
Hôm nay gặp mặt, quả nhiên khiến người khác phải thương hoa tiếc ngọc.
Hai cây đoản đao này xem như quà gặp mặt ta tặng các nàng, giả sử Lý Sú Cung dám bắt nạt các nàng, thì cử dùng nó mà xử hắn.”
“Đa tạ Vụ cô nương!”
Như Họa thấy Cao Vụ không hung hãn như nàng đã tưởng tượng, lại còn tặng quà cho mình, đã bắt đầu có vài phần thích nàng, liền vội nhận qua đoản đao nhẹ nhàng rút ra xem.
Chỉ thấy hàn quang lấp lánh, đây là thanh đao sắc bén vô cùng.
“Á! Đây là binh khí thật ư?”
Cao Vụ có phần đắc ý cười nói: “Ta tất nhiên tặng binh khí thật cho các nàng, không nhẽ lại tặng đồ trang sức không bằng?”
Nàng bỗng nhiên có cảm giác là lạ.
vừa quay đầu, đã thấy ngay Lý Khánh An ngoài mười bước đang nhìn nàng mặt cười thần bí.
Đã hơn nửa năm nay không gặp, thế mà nụ cười của hắn vẫn không đàng hoàng chút nào.
Nàng bỗng chốc chỉ thấy sóng mũi cay cay, không kiềm được nước mắt, cố gắng lắm mới nén lại nước mắt trong lòng, nàng quay sang mắng hắn: “Lý Sửu Cung, ngươi không giữ lời, đã nói là sẽ quay lại liền, sao hơn nửa năm ngươi mới về?”
“Ha ha, giữa chừng ta lại đi một chuyến Giang nam.”
Hắn ngó trên nhìn dưới Cao Vụ.
thấy nàng có vẻ càng xinh đẹp hào khí hơn nửa năm trước, liền cười nói: “Vụ Nương, có phải nàng vừa được gả cho một vị hảo lang quân, sao giờ nhìn lại càng xinh đẹp ra?”
Mặt nàng lập tức trầm lại.
lạnh lùng nói: “Ngươi hi vọng ta gả chồng rồi ư?”
Lúc này, Lệ Phi Nguyên Lễ vội vác mặt cười lên nói: “Vụ Nương, ta nói cho nàng biết, tên Lý Khánh An này ở Trường An đã có rất nhiều nữ nhân, phong lưu vô độ.
Trường An tiểu nương mới nghe danh An Tây Thất Lang.
Ai da! Thế nào nhỉ, phải nói là cô nào cô nấy đều cười tít mắt, chỉ muốn nhảy bổ vào lòng hắn mà thôi.
Lão Lệ không biết đã nhắc hắn bao nhiêu lần, hắn cũng chả chịu nghe.”
Tiểu Liên bên cạnh vội nói: “Vụ cô nương, đừng nghe tên râu xồm này nói linh tinh, đại ca không phải người như thế.”
Cao Vụ liếc mắt nhìn người Lý Khánh An đứng một bên, chỉ thấy hắn đang cười nham nhở, không khỏi trừng mắt lườm cho hắn một phát.
Xong nàng xuống ngựa kéo cửa xe ra nói: “Tiểu Liên, ta chỉ muốn nói chuyện cùng các nàng, ai thèm để ý mấy gã đàn ông thối tha này!”
Vừa leo lên xe ngựa.
nàng đã đóng mạnh cửa cái ầm, chỉ nghe tiếng cười giòn giả của nàng vọng ra: “Như Thi Như Họa, hãy kể cho ta nghe về ấn tượng An Tây của các nàng đi.”
Lệ Phi Nguyên Lễ trợn mặt quay đầu nhìn Khánh An nhún nhún vai: “Thấy chưa? Ta nói ngươi về nhất định chả có kết cục tốt lành gì đâu!”
Khánh An cười cười vỗ một phát vào sau gáy lão, mắng: “Vốn dĩ ở Dương Châu ta không đi chung ngươi, cũng hơi nhớ ngươi chút ít mà sau giờ mới biết, ngươi lại là người sợ thiên hạ không loạn.”
Lão cười hí hí: “Lão Lệ ta là thành nhân chi mỹ, muốn chu toàn cho ngươi, tiểu tử ngươi trong lòng biết rõ.”
Lý Khánh An cũng chả buồn nhìn hắn.
quay đầu la to: “Mọi người ta tăng vào thành, để còn sớm nghỉ ngơi.”
Toàn đội tăng tốc.
nhưng ngay lúc này, con đường phía trước bụi vàng cuồn cuộn, một đội quân vài ngàn người đang phóng về hướng này.
“Là đại soái!”
Chỉ một mất hắn đã nhận ra ngay vị đại tướng trước mặt, chính là An Tây Tiết độ sứ Cao Tiên Chi.
Thấy thế, hắn vội quay sang Lý Tự Nghiệp hét to: “Tự Nghiệp, đại soái đã đến!”
Lý Tự Nghiệp thúc ngựa đi lên.
lại vẫy vẫy tay với bọn Điền Trân để cùng đi lên nghênh tiếp.
Người đến chính là bọn Cao Tiên Chi, lão đặc biệt đích thân đến nghênh tiếp bọn Lý Khánh An trở về.
Từ khi lên chức Tiết độ sứ.
Cao Tiên Chi quân pháp nghiêm minh, thưởng phạt công minh, xóa sạch tình hình quân tâm hỗn loạn thời Phu Mông Linh Sát, khiến quân dung An Tây nhất chấn.
Còn đối thủ cũ Trình Thiên Lý của lão cũng được thãng chức, xuất nhậm chức Tiết độ sử Bắc Đình.
Trình Thiên Lý vừa ra đi, địa vị của lão xem như không còn gì có thể lung lay được.
Cộng thêm thú đoạn cứng mềm kết hợp, khiến bọn quan viên An Tây trước đây vẫn phản đối lão không thề không tâm phục khẩu phục.
Mấy hôm trước lão nhận được lệnh khẩn triều đình, mệnh lão điều ba ngàn quân tinh nhuệ đến Lũng Hữu tham gia chiến dịch Hà Hoàng.
Rất nhanh sau đó, lão lại nhận được thư mật của Lý Lâm Phổ, trong thư chỉ rõ là Lý Tự Nghiệp cùng Lý Khánh An sẽ đến Hà Hoàng.
Cao Tiên Chi không dám chậm trễ lập tức điều tập quân đội, điều ngay Xích Hầu Doanh của Lý Khánh An trước đây đang cắm quân tại Bạt Hoán thành về Quy Tư.
Bây giờ vạn sự đều đầy đủ chỉ chờ Lý Khánh An cùng Lý Tự Nghiệp qua đây.
Bọn Lý Khánh An cỡi ngựa phóng đến trước mặt Cao Tiên Chi lần lượt xuống ngựa đi lên phía trước nửa quỳ hành quân lễ: “Mạc tướng tham kiến đại soái!”
Lão cũng vội xuống ngựa đỡ bọn Khánh An, Tự Nghiệp dậy cười nói: “Lần này hai người các người đã giành vinh dự cho tại Kinh Thành, khiến An Tây quân vang danh Đại Đường, ta sẽ trọng thưởng cho các ngươi.”
Khánh An cũng cười: “Nếu đã là một phần tử của An Tây quân, vinh dự của An Tây quân cũng sẽ là vinh dự của chúng thuộc hạ.”
“Nói hay lắm!”
Cao Tiên Chi đấm nhẹ vào vai Khánh An, nhìn hai họ nói: “Các ngươi qua đây, ta có việc quan trọng cần bàn.”
Bọn thân vệ Cao Tiên Tri dựng một túp lều nhỏ ven đường, lão dẫn hai họ vào lều, rút bản đồ ra đặt giữa chỉếc bàn nhỏ.
Lão chỉ chỉ vào khu vực Hà Hoàng nói: “Chắc các người đều biết, triều đình sắp phát động chiến dịch Hà Hoàng.
Ta nhận được lệnh Binh bộ, lệnh An Tây quân ta phải cử ba ngàn người tham chiến.
Ta suy nghĩ một hồi, quyết định để hai người Mạc Đao quân cùng một ngàn Cung Kỵ quân tham chiến.
Sẽ do hai người các ngươi dẫn binh.
Tự Nghiệp soái lĩnh Mạc Đao quân, Thất Lang Cung Kỵ quân, chỉa làm hai đường đến Hà Hoàng.”
Lão chỉ chỉ Kỳ Liên Sơn nói: “Tự Nghiệp hành quân không tiện, sẽ từ phía bắc chân núi Kỳ Liên Sơn đi hành lang Hà Tây, còn Thất Lang đi chân núi phía nam, mang theo cô đạo của người Khương đến Thanh Hải, các ngươi hiểu cả chứ?”
“Mạc tướng hiểu.”
Lý Khánh An liền vội nói: “Đại tướng, lần này thuộc hạ dẫn năm trăm quân Giang Đô doanh về, thuộc hạ muốn họ tham chiến cùng, không biết đại soái có thể ân chuẩn?”
Lý Tự Nghiệp cũng nói: “Mạc tướng cũng nghĩ như thế, xin đại soái ân chuẩn!”
Lão gật đầu cười nói: “Các ngươi đều là Trang lang tướng, ta chuẩn bị đợi các ngươi quay lại sẽ chính thức nhậm mệnh Binh mã sứ, Thất Lang là Binh mã sứ Bạt Hoán thành.
Tự Nghiệp sẽ là Binh Mã sứ Yên Kỳ trấn.
Thế này sau này các ngươi sẽ có quyền sở hữu đội thân binh của mình.
Hai chỉ Giang Hoài doanh này ta sẽ chính thức giao các ngươi, coi như là thân binh của các ngươi.”
Lý Khánh An cùng Lý Tự Nghiệp nhìn nhau mà trong lòng đại hỉ.
liền cùng cúi người thi lễ: “Đa ta đại tướng!” Truyện “Thiên Hạ ”
Cao Tiên Chi khoát khoát tay nói: “Lần này chiến dịch Hà Hoàng thời gian gấp rút, hi vọng các ngươi khởi hành càng sớm càng tốt.”
“Không biết lúc nào chúng ta sẽ khởi binh?”
Cao Tiên Chi nói: “Các ngươi về Quy Tư nghi ngơi chỉnh đốn ba hôm.
Sau ba hôm, An Tây quân sẽ xuất binh Hà Hoang!”
Từ tháng năm năm Thiên Bảo thứ bảy bắt đầu, bộ máy chiến tranh của Đại Đường bất đầu ùn ùn khởi động, với chủ tướng là Ca Thư Hàn Tiết độ sử Lũng Hữu, đại tướng quân Đổng Diên Quang làm phó tướng.
Ngoài bảy mươi vạn người của Lũng Hữu ra, còn từ Hà Tây và Sóc Phương điều thêm ba vạn quân, và cả bộ A Bố Tư của Đột Khuyết chỉ viện Lũng Hữu.
Đồng thời, Lý Long Cơ cũng hạ lệnh An Tây điều ba ngàn binh tinh nhuệ đến Hà Hoàng tham chiến.
Đến hạ tuần tháng tám, khu vực Hà Hoàng để tập kết gần mười tám vạn quân Đường, và đồng thời, lượng lớn lương thực được vận chuyển từ Ba Thục và Quan Trung về Lũng Hữu.
Đường Diên Chỉnh đã liều quân của năm châu Thiện, Lan, Nguyên, Kính, Lũng cùng năm mươi vạn dân phu làm hậu viện; hai mươi vạn chiếc xe ngựa, xe bò lần lượt tham quân.
Trên con đường Đường – Phồn, xe kéo dài hơn trăm dặm, chứa trên mình nào lương thực, cỏ khô, quân dụng phẩm, lều trại và đủ các loại vật tư về Thiện Châu
Tác dụng phụ của cuộc chiến này dễ dàng nhận thấy, do phài tập hợp lương thảo toàn quốc gửi về khu vực Lũng Hữu, Quan Trung, khiến giá gạo toàn quốc từ đầu năm chỉ có năm mươi tiền một đấu đã tăng đến tám mươi tiền.
Nhưng do quốc khố lại phải tồn lương chuẩn bị cho trận chiến, nên không thể mở cửa quân bình giá cả.
Đến tháng tám.
giá gạo đã đạt đến mức đỉnh điểm, một đấu gạo đã vượt ngưỡng trăm tiền.Và do giá gạo tăng, dẫn đến việc vật giá tất cả mọi thứ đều tăng.
Cả giá nhà cũng tăng mấy lần.
khiến Thái thú Tứ Châu Thôi Bình vốn định mua nhà an cư Trường An phải ta thán không thôi: ôi, đến ngày nào tháng nào mới mua nổi nhà cho mình đây?
Trong lúc quân Đại Đường tập kết khu vực Hà Hoàng Lũng Hữu, Thổ Phồn cũng chuẩn bị toàn quốc bị chiến.
Vị vua trẻ của Thổ Phồn Xích Tùng Đức Tán ( *Phiên âm là Trisong Detsãn hoặc Trisong Detsen) một mặt sai sứ giả đến Trường An cầu hòa, một mặt khác vẫn điều tập mười hai vạn binh lực của Thổ Phồn, Thổ Cốc tại khu vực ô Hải, Cửu Khúc, và cả gia quyến và nô lệ cá nhân khoảng ba mươi vạn người, cùng dê ngựa năm mươi vạn con cùng động loạt đi đến vùng Đại Phi Xuyên hội chiến.
Cộng thêm Xích Lĩnh đã trú quân ba vạn quân, tổng cộng là mười lăm vạn quân, cùng vài chục vạn gia quyến tập kết tại bờ nam Thanh Hải.
Xích Tùng Đức Tán ban lệnh cho Đại tướng quốc Thượng Tích Đông Tán lưu lại hậu phương làm tổng đốc.
Nhậm mệnh đại thần Đại Trát Lộ Cung làm chủ tướng Đại Phi Xuyên, lại mệnh đại tướng Thiết Nhẫn Tất Nhược La làm tổng quản Thạch Bảo thành, soái lãnh hai ngàn quân.
Đại chiến bùng nổ chỉ trong thế chỉ mành treo chuông.
Từ thượng tuần tháng chín.
Thanh Hải về tây đã có gió sóc nổi mạnh, cát bay đá dởi, cái rét rung người.
Trong khu rừng cách thành trấn trọng điểm Thổ Phồn cạnh bờ Tây Thanh Hải – Sĩ Phục thành chừng hai trăm dặm.
Đội kỵ binh Đại Đường này khoảng trăm người, hiển nhiên chỉ là đến để tuần tra thám thính.
Đứng đầu là vị tướng lĩnh cưởng tráng của Đường quân.
Hắn trong chạc ba mươi, sắc mặt uy nghiêm, tay cầm một cây thương sắt to, vác sau lưng là cây cung bắn sói.
Đấy chính là phó úy dưới chướng Lý Khánh An – Nam Tế Vân, đã theo Khánh An đến An Tây, giở lại theo hắn đến tham chiến vùng Hà Hoàng.
Vì tuần tra, mà hắn đã thám thính ở khu vực này hai ngày nay.
Bây giờ đương chuẩn bị quay về.
Hắn nhìn ngắm xung quanh hướng nam một lúc, hình như vẫn thấm thoát bóng dáng của con sông Đại Phi Xuyên kéo dài hơn ngàn dặm, ngăn cản con đường nam hạ, còn phía đông là thảo nguyên mục trưởng vô tận, một con sông ngăn thảo nguyên ra làm hai.
Dọc hai bên bờ xa xa có thể nhìn thấy từng đàn bò dê đang thư thả ngặm cỏ.
Khu vực gần đây vẫn có người Thổ Phồn xuất hiện.
Hắn vừa vẫy tay, trăm tên kỵ binh lập tức quay đầu ngựa, men theo rìa rừng đi về hướng Tây bắc.
Hành quân năm mươi dặm, họ dần đến khu vực rìa rừng, trước mặt là mấy cây cổ thụ to.
Khi đi đến gần cổ thụ, bỗng nhiên trên cây có quân Đường đứng gác nhảy xuống.
Một trong số ấy chính là Lệ Phi Nguyên Lễ.
Lần này An Tây quân chỉ viện cho chiến dịch Hà Hoàng, binh lực tuy không nhiều, nhưng lại toàn quân tinh nhuệ.
Ngoài hai ngàn Mac Đao quân của Lý Tự Nghiệp cùng Điền Trân, còn có hơn năm trăm binh Xích Hầu Doanh của Lý Khánh An, cộng thêm nãm trăm Giang Đô binh hắn đưa về, tổng cộng là một ngàn Cung Kỵ quân, cùng ba ngàn con chiến mã.
Lý Khánh An là chủ tướng Xích Hầu Doanh, phía dưới là ba đại tướng Bạch Nguyên Quang, và huynh đệ nhà Lệ Phi.
Bọn họ xuất phát từ Quy Tư, băng qua sa mạc Bồ Xương Hải đến Đôn Hoàng, lại nam hạ xuống miệng Kim Sơn, ven theo chân núi phía nam Kỳ Liên sơn (Ven phía bắc bồn địa Sài Đạt Mộc ngày nay) hành quân về hướng Đông.
Đây là con đường do người Khương khai thông để giao lưu với khu vực Tây Vực vào đời Tần.
Thời Hán.
Người Hung Nô cũng thường mượn đường này liên hệ với người Khương khu Hà Hoàng.
Ngàn quân Xích Hầu Doanh do Khánh An soái lĩnh hành quân mấy ngàn dặm.
đến tháng chín cuối cùng cũng đến ven hồ Thanh Hải.
Còn Mạc Đao quân của Lý Tư Nghiệp lại đi theo hành lang Hà Tây, vòng qua Ô Sao Lĩnh, từ phía đông đi vào Hà Hoàng.
Lệ Phi Nguyên Lễ đi lên nhỏ giọng hỏi: “Phía trước có gia quyến của người Thổ Phồn ư?
Nam Tề Vân cười nói: “Có! Bọn thuộc hạ nhìn thấy có mấy chục túp lều đều là gia quyến quân Thổ Phồn, bọn họ có dẫn theo đàn bò đàn dê rất đông.
Trong phạm vị ba mươi dặm phụ cận không có doanh trại quân Thổ Phồn.”
Lệ Phi Nguyên Lễ đại hỉ, lão biết người Thổ Phồn tác chiến đều là toàn tộc xuất động, nam nhân đi đánh trận, người già phụ nữ và trẻ con sẽ đi du mục làm hậu cần.
Nếu như Nam Tề Vân nhìn thấy túp lều, vậy nhất định sẽ có phụ nữ.
Lão nhoẻn mười cười ha hả, dựng đứng ngón tay cái khen ngợi: “Khá lắm tiểu tử! Mới đến An Tây không lâu, đã có thề làm tốt công việc tuần tra này rồi, hèn chi Lý Sú Cung xem trọng ngươi thế!”
Nam Tề Vân chấp tay cười nói: “Thuộc hạ mới đến không lâu, còn mong Nguyên Lễ đại ca chỉ dạy.”
Lệ Phi Nguyên Lễ ôm chằm lấy vai hắn.
cười hi hi: “Ngươi có thể tìm được phụ nữ, nói rõ ngươi rất hợp với lão Lệ ta, cứ đi theo ta là không sai vào đâu được.
Năm xưa, Thất Lang vừa đến Thú Bào chính là theo ta, dưới sự chỉ điểm của lão Lệ ta..
Bọn họ xuyên qua một cánh rừng, phía trước xuất hiện mặt hồ xanh biếc, xung quanh không một bóng người, nhưng bờ Đông là hơn trăm túp lều.
Đây chính là căn cứ tạm thời Xích Hầu Doanh An Tây của Lý Khánh An.
Nam Tế Vân nhảy xuống ngựa, chạy nhanh về lều trung quân của Khánh An