Thiên Hạ

Chương 121: Giang Đô Cung Kỵ 12


Đọc truyện Thiên Hạ – Chương 121: Giang Đô Cung Kỵ 12


Hôm nay, Hữu Vũ Vệ giáo trường lại lần nữa trở thành tiêu điểm của cả Kinh thành.

Đầu năm tổ chức thi vó cử nhân, võ sinh Giang Hoài thành tích àm đạm khiến Lý Long Cơ rất ư bất mãn, vì thế dẫn đến việc hai mươi bốn vị tướng quân biên giới đến Giang Hoài luyện binh.

Một nhoáng đã gần nừa năm trôi qua.

hôm nay đã đến ngày kiêm duyệt thành tích.
Hữu Võ Vệ giáo trường hai hôm nay đã được thu dọn tươm tất, trời vừa sáng, một đội Vũ lâm quân đã vào giáo trường, kiém tra một góc ngách.

thanh lý một ấn hoạn, vây quan kiểm đài lại như một chiếc lồng sắt.

để chuẩn bị cho hoàng đế Lý Long Cơ đến.
Trời đã sáng hẳn.

các vị cao quan triều đình từ ba phẩm trở lên tiếp tục lần lượt vào giáo trường.

Dù đã đã thao biết trước chỉ là đến tham gia kiểm duyệt, nhưng ai nấy đều hiêu rõ.

hôm nay sẽ mượn cơ hội này đè xác định đội ngũ tham gia chiến dịch Hà Hoàng (*Sông Hoàng Thủy ở khu vực Thanh Hài Trung Quốc bây giờ.).

Các vị đại thần gần như đã đến đầy đủ.

trên quan kiểm đài chúng đại thần tụ năm tụ bảy, nhó to xôn xao.
Hộ bộ thương thư Trương Quân cố tình chọn chỗ bên cạnh Bùi Khoan, hắn nhỏ tiếng hỏi: “Bùi Thượng thư.

nghe nói cháu đại nhân mấy hôm trước vừa bị người Dương gia hạ nhục?”
Bùi Khoan thở dài.

không trả lời.

Trương Quân nhìn nhìn hai bên, lại nhỏ giọng nói: “Việt này Kinh Triệu Doãn đã bẩm báo về cung, nhưng thánh thượng không có biêu hiện gì.

Bùi thượng thư, sự trầm mặc của thánh thượng có vẻ đầy hàm ý!”
Bùi Khoan vẫn không nói gì thêm.

Lão hiểu ý của Trương Quân, thánh thượng có ý phóng túng hành vi của Dương gia.

nhưng lão không hiêu Trương Quân nói những lời này có ý aì?
“Trương Thượng thư, việc này đã qua đi, ta không muốn nhắc nữa.”
Trương Quân cười cười lại thêm vào: “Sáng hôm nay, Hàn Lâm Viện đã bất đầu lập chiếu, Dương Chiêu được phong làm Kiếm Nam Tiết độ sứ kiêm Diêu Châu Đô đốc, Bùi Thượng thư có nghe nói?”
Bùi Khoan ngớ người, việc này lão quả thật không nghĩ, cuối cùng lão cũng không kiềm nổi hỏi: “Trương Thượng thư việc này có thật?”
“Đương nhiên, chỉ hai ngày nữa, chiếu thư sẽ chính thức ban xuống.Ai! Đại thế của Dương gia!”
Trương Quân thở dài.

“Kiếm Nam Tiết độ sứ Quách Hư hôm qua đã được phong làm Vân Nam An phù sứ.

thế mà lúc này Dương Chiêu lại được phong làm Kiếm Nam Tiết độ sử.

dụng ý của thánh thượng, đã quá rõ ràng!”
“Ý của Trương Thượng thư, thánh thương định lập Dương Chiêu làm Kiếm Nam Tiết độ sứ ư?”
Trương Quân gật gật đầu, “Có thể không phải bây giờ, nhưng muộn nhất là sang năm.

Dương Chiêu nhất dịnh sẽ là Kiếm Nam Tiết độ sứ.

hơn nữa thánh thượng phong hắn làm Diêu Châu Đô đốc, kỳ dụng ý chính là để hắn chủ quân Nam Chiếu sự vụ.


Bùi Khoan cười lạnh nói : “Đằng sau Nam Chiếu là sự so đo giữa Đại Đường và Thồ Phồn.

Dương Chiêu hắn có năng lực này ư?”
“Ta cũng nghĩ như thế.

nhưng thánh thượng cho rằng hắn có năng lực.


thế thì biết làm sao? Bùi Thượng tư, việc này trong lòng chúng ta biết là được, ta đoán chắc có người còn cầu thần bái phật mong thế.”
Nói xong, Trương Quân liếc sang Lý Lâm Phủ vừa mới đi vào quan kiềm đài.
“Thánh thượng điện hạ giá lâm!”
Nơi cửa vào, bọn thị vệ cao giọng vang lên, tất cả đại thần đều đúng dậy, chỉ thấy một đoàn thị vệ đông đảo từ cửa vào òa vào.

Chỉ một lát, Lý Long Cơ đang thân khoát một bộ hoàng kim giáp đi vào, khiến tất cả đại thần đều kinh ngạc nhìn nhau.

Bỗng dung một người hiểu ra, thánh thượng mặc chiến giáp là tó rõ quyết tâm cho chiến dịch Hà Hoàng với bọn họ.

Truyện “Thiên Hạ ”
“Chúng thần tham kiến bệ hạ!”
Người uy nghiêm nhìn chúng nhân một vòng, rồi khoát tay nói: “Các vị ái khanh bình thân.”
“Tạ bệ hạ!”
Chư vị ái khanh đã nhìn thấy trang phục của trẫm chứ.

không sai, hôm nay đến vừa để xem thao diễn Đoàn Luyện Doanh Giang Hoài, đồng thời cũng là để thảo luận an bài chiến dịch Hà Hoàng với các ái khanh.

Trẫm hi vọng hôm nay sẽ có thể ra quyết định.”
Lý Lâm Phú cao giọng tiếp lời: “Lũng Hữu bất bào, biên giới thì làm sao an ninh được? Hà Hoàng hội chiến từ lúc năm Khai Nguyên thứ hai đã quyết định, điện hạ, việc này không cần thảo luận nữa.”
Có Lý Long Cơ mặc giáp xuất hiện, lại thêm sự kiên năm thứ hai Khai Nguyên Lý Lâm Phủ vừa nhắc đến.

những đại thần có di nghị cũng không dám lên tiếng.

Bùi Khoan vốn định chỉ ra năm nay nhiều nơi gặp hạn hán cũng trở nên trầm mặc.

Ai cũng nhìn rõ quyết tâm của hoàng thượng, thế còn aì để nói.
Lý Long Cơ thấy chúng thần đều không ai phàn đối, vừa lòng gật đầu: “Nếu các ái khánh cũng đều đồng ý, vậy đại cuộc cho chiến dịch Hà Hoàng đã định, chỉ là trẫm còn cần phải bàn lại chỉ tiết với các khanh.”
Người thấy Dương Thận đang định mờ miệng bèn nói: “Không vội, hãy xem các Đoàn Luyện Doanh diễn tập đã rồi bàn tính tiếp cũng không muộn.
Người lại quay sang nói với Trần Hi Liệt: “Tả Tướng quốc, có thể bắt đầu rồi.”
“Tuân chi!” Nói xong, Trần Hi Liệt vội chạy xuống đài.
Ngoài Tây môn giáo trường, mười hai chỉ Đoàn Luyện Doanh đang xếp hàng ngay ngắn.

Bọn họ chiến giáp chinh tề, kỳ luật nghiêm minh, đã đợi suốt nửa canh giờ, một ngàn hai trăm người vẫn như những pho tượng điêu khắc mỹ miền bất động.

Cả mười
hai quan viên Binh bộ cũng cám thán không ngớt.

Đây là binh sĩ Giang Hoài ư? Sát Khi này, chỉ có binh sĩ đã từng trãi qua nhiều cuộc chinh chiến ngoài biên giới mới có.
Lý Khánh An hôm nay cũng một thân chiến giáp, trên lung dắt ngang thanh đao Cao Tiên Chỉ đã tặng.

Sau lưng hắn.

một trăm tinh binh giáp áo chinh tề, tay cầm trường cung, lung dắt túi tiễn.

Ai nấy mặt mày nghiêm túc, chờ đời cho đợi kiêm duyệt bất đầu.

chiến mã của họ cũng yên lặng đứng cạnh chù nhân chờ đợi thời khắc vàng đến.

chỉ là chốc chốc lại có tiếng vó ngựa ngõ lên mặt đất.
Lúc này, Lý Khánh An liếc mắt nhìn Lý Tự Nghiệp bên cạnh, cũng trùng lúc Lý Tự Nghiệp đang nhìn sang.

Hai ánh mắt chạm nhau, hai người hiếu ý gật đầu chào.

Hôm nay.

không chỉ là sự cạnh tranh của các vị tướng biên giới, còn lại sự đọ sức của các đại Tiết độ sứ biên quân.
Lý Tự Nghiệp huấn luyện Mạc Đao quân, tuy Giang Hoài không có mạc đao, nhưng mỗi người đều đặc biệt luyện chế đại đao, ánh đao trắng xóa.

sát khí đằng đằng.

Còn xếp trên cùng là Lý Quang Bật.

hắn huấn luyện Thương binh, một trăm tên binh sĩ tai cầm thiết thượng, ngưỡng đầu đứng sững.
Lúc này, tiếng trống đùng đùng vang lên, tất cả binh sĩ lập tức đổ dồn ánh mất về giác lầu.


trên đấy cờ đỏ đang phấp phới.
Lý Quang Bật trầm tiếng hạ lệnh: “Lên ngựa!”
Một trên tên Thương binh nhảy phóc lên ngựa, khống chế tốc độ ngựa từ từ đi vào Tây môn giáo trường, ở đây đã có hai mươi mấy Vũ lâm quân đứng gác, thấy đội ngũ đầu tiên đến.

bọn họ bắt đầu tản ra hai bên.

kỵ binh càng phóng càng nhanh, xong vào giáo trường diễn quân.
Từ lúc kỵ binh đi vào, trên giáo đường cũng bắt đầu xôn xao, binh sĩ khống chế tốc độ xếp thành một hàng ngay ngắn phóng đến quan kiểm đài.

Bỗng nhiên một tiếng thét vang lên, tiếng cả dừng lại cùng hành quân lễ với Lý Long Cơ.
Lý Quang Bật hét to: “Xuất thương!”
“Soạt” một tiếng, trăm cây thương cùng xuất, trăm tên kỵ binh cùng diễn trăm thương trận, trận pháp tinh xảo, khí thế hùng hồn, kiên cố.

Lý Long Cơ gật gật đầu, nhìn Lý Lâm Phủ cười nói: “Tướng quốc, đây mới là tử đệ Giang Hoài.

Đây mới là phủ binh tinh nhuệ của trẫm.

nhìn xem binh sĩ trung nguyên cũng đâu phải toàn người bệnh nhược.

Quan trọng là ở tướng, tướng mạnh ắc binh cường.

Lý Quang Bật này không tồi.

có phần giống phụ thân hắn.”
Lý Lâm Phủ trầm ngăm một lúc nói: “Mấy ngày nay thần vẫn nghĩ về trận chiến Hà Hoàng với Thồ Phồn này, tuy An Tây có đại thắng Tiểu Bột Luật, nhưng trên thực tế dùng kỳ binh đoạt thắng, trận chiến ấy căn bàn không phải cứng đọ cứng như với Thổ Phồn này.

Hơn nữa.

ở An Tây có cái lợi địa hình, hoặc may còn làm thế được, nhưng Đông tuyến thì khác.

Thổ Phồn thất lợi ở An Tây, làm sao mà có thể không trọng binh phòng thủ Xích Lĩnh để bào vệ đất hậu cần Cửu Khúc của chúng.

Thần cho rằng, chỉ dự vào quân của Lũng Hữu không thể thắng được ở Hà Hoàng, nhất định phải có quân chỉ viện.”
Lý Long Cơ khẽ gật đầu nói: “Tướng quốc quà nói không sai, Xích Lĩnh dễ thủ khó công, trẫm lo rằng Lũng Hữu quân lực không đù, trẫm chuẩn bị điều ba vạn quân Hà Tây và ba vạn quân Sóc Phương đến chỉ viện.

Chỉ cần chiếm được Xích Lĩnh, dù phải trả giá thế nào trẫm cũng cam.”
Lúc này, tiếng trống vang lên, đại đao quân của An Tây Lý Tự Nghiệp đã đi vào.

Một trăm Thọ Xuân binh thân hình vạm vỡ, người mặc trọng giáp, đầu đội mũ bảo hộ nghiêm ngặt che kín mặt.

chỉ lộ ra cặp mắt lạnh lùng, tay cầm cự đao rộng cả trượng xếp thành bốn dàn.

như những bức tường người dày dặc tiến vào.

Lý Tự Nghiệp tay cầm Mạc Đao chân chính đứng ở hàng trên cùng.
Bọn họ động tác không nhanh, mỗi bước đi đều nặng tựa ngàn cân, từng bước chân đều chấn động lôi đình, đang từng bước từng bước tiếp cận quan kiểm đài.

Khí thế lẫm liệt như thế, khiến các bá quan trong đài sắc mặt hơi biến, không kiềm nổi bất giác đứng dậy.
Lý Long Cơ không nói một lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khí thế Mạc Đao quân.

Trước đây người cũng từng thấy thị vệ trong cung biểu diễn mạc đao, nhưng chưa từng một lần thấy được khí thế chấn động một nhát phá đại sơn này.

Người bỗng dung hiểu ra mấu chốt là ở Lý Tự Nghiệp cao gần cả trượng ở giữa.

Hắn chính là cốt lõi của toàn quân, vì có hắn mà cả đội quân như có linh hồn.

Truyện “Thiên Hạ ”
“Tráng liệt! An Tây quân.” Lý Long Cơ buộc miệng.
Lý Tự Nghiệp khẽ giọng hạ lệnh, đao phong quay đầu về hướng đông, ‘ở đấy đã để đầy hàng hình nộm vài mươi con.

đại đao quân dụng lần lượt lên trận, đao phong xém qua, thế không thể đỡ, hình nộm gỗ bỗng chốc chỉ còn là đống gỗ vụn.

Trên đài quan kiểm òa lên tiếng reo hò inh ỏi, Lý Long Cơ thở một hơi nhẹ, lại nhìn Lý Lâm Phú cười nói: “Uy phong của Mạc Đao quân An Tây lần đầu trẫm được lĩnh giáo.”
“Điện hạ, đây chưa phải là Mạc Đao quân thật sự, thần nghe nói lúc công thành Liên Vân.

đội ngũ Mạc Đao quân lên trận, cự mộc hay đá lăn của người Thố Phồn cũng không tổn thương họ được, thành Liên Vân được mệnh danh vững như bàn thạch cũng bị họ nhất cừ đoạt thành.”
Ngữ khí của Lý Lâm Phủ có ẩn ý mạnh mẽ, lão gặp Lý Long Cơ như đang ngẫm nghĩ điều chi.liền cười nói: “Điện hạ có thể xem thừ kỵ xạ của quân An Tây.”
Nói xong, lão ra hiệu với Binh bộ thị lang Lý Lân, cờ đỏ trên góc lầu vừa vẫy, tiếng vó ngựa như lôi phóng đến, một đội binh cung kỵ như cuồng phong lôi đình ùn vào giáo trường.

Một minh Lư Khánh An dẫn đầu, một trăm kỵ binh tinh nhuệ của hắn thành hàng theo sát phía sau.

trận hình không ngừng biến hóa.

lúc thành trận vòng cung bán nguyệt, lúc lại hình lục giác phóng ngựa ầm ầm cuốn theo bụi vàng cuồn cuộn.
Chỉ một lúc đội ngũ dần dần hiện rõ thành một vòng tròn to bán kính hai trăm bước.

Bọn họ phàng phất như chiếc đèn kéo quân (*Đèn cù) xoay quanh một con người gỗ cao khoàng bảy tám trượng ở giữa.

Lý Long Cơ bỗng chốc chợt hiểu, người bất giác đứng dậy, hồi hộp dõi theo nhất cử nhất động của quân Cung Kỵ Giang Đô.
Bọn quân Cung Kỵ cùng kéo dây huyền nhưng chưa một ai phóng tiễn, đợi một tiếng hạ lệnh của Lý Khánh An, trăm tên Cung Kỵ binh đồng loạt đặt tiễn, trương cung, phóng tiễn.

Đồng đều và dứt khoát!
Trăm cây tiễn cùng lúc phóng về người nộm.

“Phạch” một tiếng, trăm cây tiễn đồng loạt cắm trên thân người nộm, chỉ trong một chốc trong nó như một con nhím.

Truyện “Thiên Hạ ”
Một phát tiễn đồng loạt xuất này đã thắng được tràn vỗ tay từ phía khán đài.

Nhưng vẫn chưa kết thúc, đội kỵ binh lại phóng ra thêm mươi bước, lại một lần nữa cùng phóng đợt tiễn như hành vân lưu thủy thứ hai.

Lần này là toàn đội đồng thời đối tay kéo cung, người nộm từ phùng bụng trở xuống đều bám đầy tiễn, không một mũi bắn trượt.

Dù có va chạm với các mũi tên đợt một.

nhưng do lực phóng đủ mạnh, các mũi tên đợt này vẫn cắm thẳng vào, không bị lệch mũi nào.
“Thật không hồ danh là Tây An đệ nhất tiễn.”
Lý Long Cơ vừa vuốt ve râu vừa khen: “Không những tiễn thuật cao cường, mà trong vòng vài tháng ngắn ngủi lại có thể luyện rèn ra được một thần tiễn doanh này, đủ thấy năng lực lãnh đạo phi thường của hắn.

quả thật là tướng tài!”
Giang Đô doanh trăm bước phát tiễn cường thế khiến ngự lâm quân có phần thổn thức không yên, ngự lâm quân đại tướng Trần Huyền Lê rên khẽ một tiêng, ba trăm tên ngự lâm quân lập tức ôm khiêng chắn ngăn đứng cạnh Lý Long Cơ.
Sau hai đợt tiễn, Giang Đô Cung kỵ binh bắt đầu xảy ra biến hóa.

Bọn họ lại khôi phục thế Nhan trận, chạy vòng trong khắp giáo trường.

Mấy tên thị vệ khiêng một chiếc lồng sắt to vào và phóng sinh ba mươi con chim câu ra.
Lúc này, một tên thị vệ kéo cửa lòng, ba mươi con bồ câu lần lượt tung cánh ùa ra.

Chúng bay ngày càng nhanh, nhưng bay chưa đến hai mươi trượng, trăm tên cung kỵ thù kia liền phóng ngựa đến dưới, hàng trăm mũi tên lại như vũ bảo phá không bay lên.

tạo thành tấm lướt cung tiễn chằng chịt đầy trời.

Ba mươi con chim con lũ lượt rơi xuống.

nhưng có một con chim câu vẫn thoát được, đang tung cánh bay vội về hướng đông bắc, chỉ trong nhấy mắt đã bay xa chứng năm mươi trượng.
Lúc này, Lý Khánh An rút một cây tiễn ra.

cây cung đen của hắn lập tức được kéo căng nhấm chuẩn vào bóng mờ ngày càng xa kia.

Chỉ “vèo” một tiếng, cây lợi tiễn đã nhanh như chớp đuổi theo con chim câu đã bây đến ngoài bày mươi trương xa.

Chim câu đang ngày càng bay cao, nhưng đã bị một tiễn xuyên thẳng qua bụng, từ trên không rơi xuống, vừa khớp rơi xuống chân của Lý Long Cơ.
Trên không chỉ còn sót lại vài cọng long vũ phi điểu, cả quan kiểm đài im phăng phắc, tất cả mọi người đều liên tường đến.

già sử Lý Khánh An có thể một tiễn bắn rơi con chim câu đang bay xa kia, tên bắn vừa rồi, nếu thấp xuống một chút, hắn hoàn toàn có thể nhắm vào cả đương kim hoàng thương, nếu như thế thì hậu quả sẽ thế nào?
Đại tướng quân Trần Huyền Lễ mặt mày trắng bệch.

Lúc này, hắn mới phát hiệntrong hộ vệ của họ có một lỗ hỏng đáng sợ.

Bọn họ chỉ có thể phòng chống được thích khách tiễn thủ thông thường, nhưng dạng thần tiễn thích khách như Lý Khánh An.

thì ai còn có thể bào vệ thánh thượng?
Lý Khánh An nhày xuống lung ngựa, chạy vội đến nửa quỳ thỉnh tội: “Mạo phạm điện hạ.

thần tội đáng chết!”
Lý Long Cơ nhặt con chim câu dưới chân lên.


nhìn kỹ một hồi cười nói: “Không ngờ Lý tướng quân lại là người diệt cỏ tận sốc.”
Đại tướng quân sau lưng ngài cười nói: “Đây đúng là đại tướng chỉ phong, song quân trên trận, sao lại có thể có lòng nhân từ của bậc nữ nhi.”
“Đại tướng quân nói không sai.”
Lý Long Cơ giao chim câu cho thị vệ, người chậm rãi đi đến hàng phòng ngự thứ nhất, cúi người nhìn Khánh An: “Lý tướng quân, ngươi quà nhiên là bậc đại tướng chỉ tài.

vừa rồi Tướng quốc có nhắc nhờ ta, trong trận chiến Liên Vân bảo, An Tây quân có thể nhất cử công thành, vậy lần này các ngươi cũng có thể tham gia vào trận chiến Thạch Bào thành này, Lý tướng quân, ngươi có nguyện ý đến Lũng Hữu tham chiếun chứ?”
“Thần nguyện ý tận trung vì điện hạ, nhưng thần là An Tây tướng lãnh, nhất định phải phục tùng sự điều động của Cao đại soái.”
Nói đến đây, Lý Khánh An lại trầm giọng nói: “Điện hạ.

binh sĩ Giang Đô doanh đều nguyện ý đi đến vùng biên cương An Tây, xin bệ hạ ân chuẩn!”
Lý Long Cơ cười mỉm, lại hỏi Lý Lâm Phủ: “Tướng quốc thấy sao?”
Tướng quốc trầm ngâm một lúc nói: “Trung Nguyên phù binh lực không đủ, thông thường đều chủ trương biên quân mộ binh tại chỗ, nhưng mười hai chỉ Đoàn Luyện Doanh này binh lực không nhiều, không ánh hương đại cục.

nếu Giang Hoài có thể xuất danh tướng, âu cũng là việc tốt.

Thần có thể tiếp nhận thỉnh cầu của Lý tướng quân.”
“Được!” Lý Long Cơ gật đầu đáp: “Không chỉ là Giang Đô doanh của người.tất cả Đoàn Luyện Doanh chỉ cần binh sĩ đồng ý tham chiến trường chinh, trẫm sẽ không ngăn càn.

Ngoài ra, hạ lệnh Cao Tiên Chỉ điều ba ngàn An Tây tinh nhuệ đến Lũng Hữu trợ chiến.”
xế chiều, Như Thi Như Họa đang cùng Tiểu Liên lo toang việc thu dọn hành lý.

Bọn họ sẽ cùng Lý Khánh An trở lại An Tây.

Hai tỷ muội đều rất ư hưng phấn, trong lòng đây mộng tường về cuộc sống thời gian sắp tới.
“Tỳ, lúc nhỏ muội từng chiêm bao, thấy mình sẽ chăn nuôi du mục trên thảo nguyên, không ngờ điều này sắp thành hiện thực.”
Như Họa nhìn bầu trời đầy những áng mây màu chiều rực rỡ.

cặp mắt xinh đẹp của nàng như thể nhìn thấy tay mình đang cầm roi đuổi từng đàn cừu trắng tinh về nhà.

với xa xa toàn các thảo nguyên rộng thênh thang.

Từng túp từng lều như những đóa hoa mọc giữa thảo nguyên xanh, và một trong số đấy chính là nhà của nàng.
“Nha đầu ngốc, nghĩ cái gì thế này?” Như Thi cười sự mơ mộng của muội muội mình nói.

“Tỳ nghe Tiểu Liên nói.

chúng ta ở trong nội thành, chỉ là nhiều người Hồ hơn.

ngoài ra không khác aì Trường An cả.”
“Ba ngươi đã dọn dẹp xong hết chưa?”
Lý Khánh An đi vào, chỉ thấy trong phòng gói to gói nhỏ chất đầy.

hắn liền lắc đầu cười nói: “Đồ nhiều quá.

cái nào không cần thiết thì đến An Tây sắm lại thôi.”
Tiểu Liên vội lắc đầu nói: “Đại ca, vật dụng ở An Tây muội còn không rõ sao? Đều không tốt, hơn nữa là đắt tiền cực kỳ, nên mang theo chút đồ tốt về, còn có cái mà tặng cho hàng xóm.

như thế sau này cũng dễ dàng bắt chuyện hơn.”
Nàng chỉ chỉ vào chiếc rương to giữa nhà nói: “Đây là vật Cao ông tặng chúng ta, sứ vàng Thọ Châu, sứ xanh Việt Châu, và gấm hoa của Tô Châu, còn có cả trà cục Mông Đinh Ba Thục, gấm Thục và một phấn thơm của Tử Yến Trai Kinh Thành, và đồ trang sức Triệu gia Lạc Dương.

Những vật này đều là thứ An Tây không có.

Đại ca có thể mang tặng cho đồng nghiệp, Vụ Nương nhất định cũng sẽ thích, nên chúng ta phải mang theo!”
Khánh An nghe nàng nói lý do rành rành như thế, chỉ cười nói: “Tiểu nha đầu ngươi luôn có lý do, thôi thì tùy các nàng, chỉ cần nhanh một chút, chúng ta ngày mai phải xuất phát rồi.”
“Yên tâm! Bọn muội sẽ không mất thời gian của huynh!”
“Vậy ta đến doanh trại một phen, tối sẽ về.”
Lý Khánh An cười cười lại quay lung đi ra ngoài.

Vừa đi chưa được vài bước, Như Thi đã gọi với theo: “Đại ca!”
Nàng chạy lên nhó giọng nói: “Vừa rồi Vũ Y có sai Ngọc Nô đến!”
Hắn nghe xong tinh thần phần chấn vội hỏi: “Nàng ấy có nói aì không?”
“Vũ Y nói Ngọc Nô đến đưa bản nhạc, ngoài ra không nói gì nữa.”
“À!” Hắn có phần thất vọng, miễn cường cười nói: “Vậy các ngươi luyện tập đi!”
“Nhưng bán nhạc của nàng không phải tặng cho các muội.”
“Vì sao?” Khánh An có chút khựng lại.
Như Thi rút trong túi vài ra một tập nhạc đưa cho hắn nói: “Đại ca xem xong ất hiểu.”
Khánh An do dự nhận qua bản nhạc, cuốn nhạc này không phải in ấn mà là chép tay, có thể nhận ra nó mới được chép không lâu.

Trên giấy vẫn còn mùi thom mực tàu thoang thoáng, có điều là hắn xem mà chà hiêu gì cả liền cười nói: “Đây là gì?”
“Đại ca xem đến trang cuối ắt hiểu.”
Hắn lật đến trang cuối cùng, cũng có phần ngỡ ngàng, chỉ thấy trên đấy là dòng chữ thanh tú: “Tây Ban Nha bi thương”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.