Đọc truyện Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng] – Chương 11: Đại hiệp chém chết nào có sợ
– Người chỉ có một cái mạng, nhiều nhất chỉ có thể chết một lần, không có chuyện chết vạn lần.
Cự hiệp bất đắc dĩ nói:
– Tiểu Khán đã giết người nào của Lão Tự Hiệu?
– Ôn Hoa Thiến.
Ôn Nhâm Bình lạnh lùng nói ra ba chữ này.
Phương cự hiệp nghe vậy lại kinh ngạc.
– “Không có người trước, chỉ có độc này”?
Lão Tự Hiệu có bốn chi nhánh, do mười cao thủ Ôn phái chủ trì đại cục, người trong võ lâm tôn xưng bọn họ là “Thập Toàn Thập Mỹ”. Mười đại cao thủ này, chẳng những thủ pháp dùng độc khiến người ta kinh hãi, mà võ công địa vị cũng có thành tựu phi phàm.
“Không có người trước, chỉ có độc này” Ôn Hoa Thiến là một trong số đó, hơn nữa còn là một người vô cùng xuất sắc.
Cái tên Ôn Hoa Thiến giống như nữ nhân, nhưng y lại là một nam tử.
Một đại trượng phu hùng dũng oai vệ.
Y thông hiểu toàn bộ thủ pháp dùng độc từ xưa đến nay, kể cả các loại chỉ nghe tên mà không biết phương thức, hay không biết phương thức cũng không biết tên mà chỉ biết có loại độc này. Người có thể tập hợp sở trường dùng độc của các nhà các phái ngày xưa, quả thật chỉ có một mình Ôn Hoa Thiến.
Nhưng y lại chết bởi tay Phương Ứng Khán.
– Không chỉ có y.
Ôn Nhâm Bình vẫn oán hận:
– Còn có Ôn Kiếm Nhân.
Trong lòng Phương cự hiệp trầm xuống.
– Là vị kia “không có người sau, không có phân nhánh”, “Độc Tiếu Tiên” Ôn Kiếm Nhân?
E rằng lần này đã kết thù sâu với Ôn gia, không thể hóa giải được.
Ôn Kiếm Nhân cũng một trong mười nhân sĩ nắm quyền Lão Tự Hiệu, cũng là một người hết sức kiệt xuất.
Cái tên Ôn Kiếm Nhân rất đàn ông, nhưng nàng lại là một nữ nhân xinh đẹp.
Một cô gái độc như rắn rết.
– Tiểu Khán… tại sao lại muốn…
Trong lòng Phương cự hiệp càng nặng nề:
– Tại sao hắn lại muốn kết thù sâu với quý môn như vậy?
– Ta cũng không biết. Ta chỉ biết, Hoa Thiến giỏi nhất là phóng ám khí tẩm độc, Phương Ứng Khán muốn thử Thương Tâm tiểu tiễn của hắn, cho nên tìm Hoa Thiến tỷ thí, kết quả lại dùng thủ đoạn hèn hạ ám toán.
Ôn Nhâm Bình giận đến đỏ mắt. Xem ra dù sao y cũng là người Ôn gia, cho dù hiện nay đang phục vụ thiên tử, nhưng một khi liên quan đến Lão Tự Hiệu thì y vẫn rất kích động.
– Còn về Kiếm Nhân, dáng vẻ xinh đẹp. Hắn muốn cưỡng hiếp cô ấy, nhưng cô ấy thà chết không chịu, cho nên hắn trước tiên giết chết cô ấy, sau đó hủy hoại cô ấy.
Phương cự hiệp nghe vậy lại cúi đầu, nắm chặt tay, khi ngẩng đầu lên thì mắt hổ đã rơi lệ.
– Ta biết rồi.
Y nói:
– Ta sẽ cho Lão Tự Hiệu Ôn gia một câu trả lời.
– Những gì thúc thúc, tiền bối này nói đều có đạo lý.
Lần này lại là Tiểu Hà Phạm tiếp lời:
– Công tử mời cự hiệp đến phủ thần hầu, cũng là vì hành vi và việc làm của tiểu hầu gia.
– Hắn lại thế nào?
– Thế công nói, hiện nay thánh thượng chỉ biết vui đùa, dân oán sôi sục, nhất định phải có người dám đứng ra liều chết can gián, mới có hi vọng chăm lo việc nước. Thế nhưng, bởi vì gian thần nắm quyền, cấu kết với nhau, những đại thần, hiền lương đứng ra góp ý, lời trung chưa kể thì người đã chết rồi. Trong đó bởi vì tiểu hầu gia, Mễ công công, nếu không mượn luật pháp bắt bớ thì cũng chịu hình giam cầm, hoặc bị tập đoàn Hữu Kiều sỉ nhục tru diệt. Tình thế này rất đáng lo, bởi vì trung thần liệt sĩ dám nói lời ngay lần lượt bị bắt bớ hạ ngục, ám sát xử tử, còn ai dám tận trung nói thẳng với triều đình? Ai cũng câm như hến. Người chính trực khí phách bị sỉ nhục, can gián đã trở thành cấm kỵ. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì quốc gia sẽ bị diệt vong. Công tử đã điều tra chuyện này, phát hiện những chuyện vu khống và ám sát hủy hoại nhân sĩ chính nghĩa, lại là do tiểu hầu gia thực hiện để lấy lòng đám người Thái Kinh, Đồng Quán, Lý Ngạn, Lương Sư Thành, mặt khác cũng muốn ngăn chặn người hiền có cơ hội tố cáo bọn họ trước mặt thánh thượng.
Tiểu Hà Phạm mồm miệng lanh lợi, nói năng lưu loát:
– Tiểu hầu gia dựa vào bối cảnh tôn quý, lại có thanh danh của cự hiệp làm hậu thuẫn, mới làm ra những chuyện họa nước hại hiền như vậy. Cho nên thế công và công tử hi vọng cự hiệp có thể nhanh chóng chỉnh đốn môn hộ.
– Đúng vậy, Phương Ứng Khán đã phạm luật trời.
Ôn Tử Bình hậm hực nói:
– Đại hiệp trước trận chém con, e rằng là tình hình bất đắc dĩ, cũng là tình thế khó tránh khỏi.
– Cho dù Phương Ứng Khán tội ác tày trời, nhưng hoàng đế vẫn sủng ái hắn. Ta… ta cũng không tiện ra tay giải quyết hắn…
Ôn Nhâm Bình căm hận nói:
– Vậy thì phải xem cự hiệp giúp lý, hay là giúp thân.
– Nếu hắn thật sự làm những chuyện thương thiên hại lý này, dù thánh thượng không cho phép, thiên tử cố sức bảo vệ, ta cũng phải khiến hắn bị trừng phạt đúng tội, không tiếc chọc giận luật trời.
Cự hiệp nói giọng âm vang:
– Điều duy nhất ta sợ là…
Nói đến đây, thần sắc lại thê lương, ảm đạm.
Mọi người đều không biết vì sao y thương cảm, cũng không biết y sợ điều gì.
Bọn họ đều rất tò mò, đều hi vọng cự hiệp có thể nói rõ.
Cao Tiểu Thượng ở bên cạnh lại đổi đề tài:
– Ta thấy mọi người đến đây, chẳng qua là hi vọng mời được Phương cự hiệp gia nhập phe mình, nhằm tăng uy danh.
Ôn Nhâm Bình nói:
– Hoàng thượng đã nói rõ sẽ đặc cách đề bạt cự hiệp, thẳng vào Long Đồ.
Ôn Tử Bình nói:
– Lão Tự Hiệu và Phương cự hiệp vốn có giao tình, chắc rằng Phương cự hiệp sẽ không đến mức bỏ gần tìm xa.
Trương Thán nói:
– Kim Phong Tế Vũ lâu chỉ có một chữ đối với cự hiệp, đó là “thành”, chúng ta dùng thành ý để mời.
Trương Thán vừa lên liền phát hiện đối thủ tranh mời Phương cự hiệp rất nhiều, hơn nữa ai cũng có có thực lực, không dễ đánh bại, đồng thời cũng phát hiện cự hiệp dường như không muốn giúp ai, nếu tới kinh sư thì đã sớm có quan điểm riêng, cho nên hắn cũng không nói nhiều, chỉ nghe ngóng then chốt, lại yên lặng theo dõi biến hóa.
Lôi Du Cầu nói:
– Nếu ta là cự hiệp, ta sẽ chọn Lục Phân Bán đường. Ngài đến Lục Phân Bán đường, Lôi cô nương nhất định sẽ nghe lời ngài, Địch đại đường chủ cũng nhất định sẽ nghe theo ngài. Đến lúc đó, nếu Lục Phân Bán đường phạm sai lầm cũng có thể cải tà quy chính, nếu suy nhược lâu ngày cũng nhất định có thể chuyển xấu thành tốt. Lục Phân Bán đường nhìn giống như hắc bang, nhưng vẫn biết phải trái rõ ràng, cũng có người hiệp nghĩa trung thành. Đương nhiên tôi cũng có tư tâm, rất hi vọng cự hiệp đi một chuyến.
Bành Tiêm vội nói:
– Cự hiệp nhất định đừng tin vào lời đồn, tiểu hầu gia đợi ngài là một lòng hiếu thảo …
Thái Tiểu Đầu nói:
– Tiểu công tử đợi cự hiệp là vì tấm lòng hiếu thảo, ngày ngày chờ mong cự hiệp để hầu hạ tận hiếu. Y là người tài cao bị đố kỵ, bị kẻ xấu gièm pha ly gián…
Hai hàng lông mày Ôn Nhâm Bình nhướng lên, quát lớn:
– Cái gì?
Thái Tiểu Đầu vội ngậm miệng không nói nữa. Chu Nguyệt Minh lại cười nói tiếp:
– Ta không có chuyện gì, chỉ mời cự hiệp đến hình bộ uống ly trà.
Tiểu Hà Phạm không chịu thua kém:
– Công tử nhà tôi mời cự hiệp phá đại án, biểu dương chính nghĩa cho dân chúng vô tội bị hàm oan trong kinh sư.
Cự hiệp chỉ mỉm cười, gật đầu:
– Các người đều có tâm, có lý… đáng tiếc ta chỉ có một mình, không có ba đầu sáu tay, cũng không thể phân thân…
Cao Tiểu Thượng biết điều tiếp lời:
– Có điều, phần lớn các người đều có một nguyện vọng chung, đó là hi vọng cự hiệp trước tiên trừ đi mối họa tiểu hầu gia… đúng không?
Ngoại trừ Thái Tiểu Đầu và Bành Ngũ Hổ, những người khác hiển nhiên đều đồng ý.
Lại có một người cười lạnh nói:
– Ta thấy giết một tiểu hầu gia, nghiệt chướng vẫn chưa thể trừ hết. Lục tặc trong triều, những kẻ cầm đầu hại nước, trước tiên phải diệt trừ từng tên.
Người nói chuyện là Trương Thán.
– Nếu muốn thanh lọc thiên hạ, trước tiên cần phải đối phó với những kẻ gian ác khiến cho quốc gia hỗn loạn, dân chúng lầm than.
Cao Tiểu Thượng nói rành mạch phân minh:
– Hán thái phó Khuông Hoành từng nói, người thông minh thông suốt thường nhìn rõ mọi việc, lại không thể tha thứ cho người khác; người kiến thức nông cạn thường ánh mắt hạn hẹp, không thể nhìn rõ nội tình; người kiên cường chính trực thường tính tình hung dữ, không thể bỏ qua sai lầm; người ôn nhu đôn hậu thường khó hạ quyết tâm, không thể quyết đoán kịp thời; người điềm đạm an tĩnh thường quá hèn yếu, không thể nắm lấy cơ hội; người lòng dạ rộng lớn thường sơ suất lơ là, nhớ ít quên nhiều. Nhưng muốn giết gian chém tà, tiêu diệt những kẻ gian manh xảo trá, tà ác xấu xa, trước tiên phải thanh trừ từ bên cạnh mình, cho nên…
– Cự hiệp vẫn sẽ theo ý của đại đa số người ở đây, trước tiên giải quyết chuyện tiểu hầu gia gây loạn, sau đó mới đến xử lý công việc bên mình, có điều…
Cao Tiểu Thượng giống như đã được Phương cự hiệp gợi ý trước, nói vô cùng tự tin, cũng an bài chu đáo:
– Y và tiểu hầu gia dù sao cũng có nghĩa cha con, vẫn ôm hi vọng có thể thuyết phục Phương Ứng Khán ăn năn hối lỗi, quyết không từ bỏ. Nếu tiểu hầu gia không có ý hối cải, cự hiệp cũng tuyệt đối không bỏ qua. Cho nên, y rất tiếc không thể theo cách của các người, không thể tiếp nhận ý tốt của mọi người. Y không giúp ai cả, cũng không đi đâu cả, nhưng sẽ tự tìm đến tiểu hầu gia, trước tiên giải quyết chuyện nhà này.
Hắn ôm quyền, chắp tay, nói một cách rõ ràng đanh thép, tung hoành bốn phương:
– Vẫn xin các vị trở về đi. Để mọi người tay không mà về, thật xấu hổ. Nhưng cự hiệp nhất định không phụ kỳ vọng của các vị, sẽ có một câu trả lời rõ ràng.
Hắn cao giọng nói:
– Về điểm này, ta có thể bảo đảm chư vị hôm nay sẽ không đi một chuyến uổng công.