Bạn đang đọc Thiên Hạ – Super Hero: Chương 53: Cực Phẩm
Sau khi đánh bại Man tộc, Tiểu Hoa trấn nhộn nhịp hẳn lên, nhân khẩu của 4 thôn sáp nhập vào Tiểu Hoa trấn làm tổng số dân ở đây lên tới hơn 1000 người. Long lập tức phân phó người xây dựng nhà thay thế những căn nhà tồi tàn.
Đông người nhiều sức, chỉ đến tối, hầu như mọi công việc đều đã hoàn thành, tất cả những công trình thiết yếu đã hoàn thành.
Long cũng ột văn sĩ (lấy từ lò đào tạo Vân Vụ thành) lên làm trấn trưởng thay Đỗ Hà, đồng thời để 4 vị thôn trưởng làm công việc phụ giúp vị văn sĩ kia.
Một tên thân binh theo Long từ ngày đầu lập nghiệp đã lĩnh ngộ được kĩ năng cũng được cắt cử làm tướng lãnh binh ở trấn Tiểu Hoa, còn riêng phần Đỗ Hà, Đỗ Lan cùng Hắc Ngưu thì theo đại quân. Tiểu Hoa trấn mới được xác nhập, nhân tâm chưa ổn định, Long không dám để thế lực bản địa nắm quyền, chẳng may bọn họ phản lại thì Long mất cả chì lẫn chài.
Sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Long cùng 2000 binh sĩ lại tiếp tục ngược dòng Như Nguyệt.
Quanh bờ Như Nguyệt không ít thôn nhỏ, ít thì dăm ba nhân khẩu, nhiều thì vài chục, tất cả đều là dân chạy nạn, phần lớn đều đói khổ rách rưới, thấy được đại quan như Long thì tất cả đều quỳ mọp xuống, tiếp nhận lời chiêu mộ của Long.
Long lập tức dồn dân vào 2 trấn (từ thôn lên trấn chỉ cần đủ nhân khẩu là được) cho tiện quản lí, lần lượt là Đồng Lân trấn cùng Hắc Thiết trấn.
Long đặc biệt chú ý tới Hắc Thiết trấn bởi vì gần đó có một mỏ sắt khá lớn, mỏ sắt ở Vân Vụ thành bây giờ đã không đủ để cung cấp, nếu không có số sắt Long đánh cướp được thì có lẽ bây giờ Vân Vụ thành lại quay trở về thời kì đồ đá rồi.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, Long cũng kéo quân về, toàn bộ lương thực vật tư mang đi cũng hết rồi, phải đợi lần sau vậy.
Trên đường về, Long tự dưng nổi hứng, cùng Uyển Như cưỡi ngựa ngắm phong cảnh. Theo sau là hơn trăm kị binh hùng tráng.
1 đường hái hoa ngắm cảnh, Uyển Như bên cạnh thì tung tăng như con chim sẻ Long cực kì thoải mái, chơi game đôi lúc cũng phải hưởng thụ, suốt ngày lo nghĩ thì còn gì là vui thú của cuộc sống (chả biết nó phải suy nghĩ lúc nào nữa).
Uyển Như hái một đóa cúc dại, cài lên mái tóc, quay sang Long bẽn lẽn:
_huynh xem có đẹp không.
Long quay sang chợt ngẩn ngơ, Long cảm nhận được vẻ đẹp tinh khiết từ Uyển Như, má hồng chúm chím, khuôn mặt khả ái, mái tóc thề đen nhánh được làn gió thổi tung lên. Cả người nàng toát ra một vẻ yếu đuối mà tinh khôi khiến cho bất cứ thằng đàn ông nào cũng muốn tiến lên che chở.
Sắc tức là không, không tức là sắc. Long thầm niệm chú. Không phải là Long chê Uyển Như bị tên trại chủ giày vò, nàng cũng mới bị bắt, tên trại chủ đang định tối đó bắt nàng phục thị thì bị Long tiêu diệt. Uyển Như vẫn là xử nữ. Tại sao không chấp nhận nàng ư, haiz, đáng thương ột thế hệ thanh niên 3 tốt bị lão già hèn mọn đầu độc, tư tưởng thẩm mĩ của Long đã bị lệch lạc nghiêm trọng (đáng tiếc là những vị mĩ nữ đại thẩm trong tư tưởng hèn mọn của Long lại không thích thể loại như Long, bằng không chắc giờ có khi Long vẫn còn hì hục cày cuốc đóng thuế chứ chẳng chơi).
Long ậm ừ:
_à, ừ đẹp
Uyển Như giận dỗi:
_ đẹp ở chỗ nào. Huynh có nhìn muội đâu mà khen đẹp.
_Chỗ nào cũng đẹp hết, ta là cảm nhận bằng tâm hồn, chứ đôi mắt trần tục làm sao có thể đánh giá được hết vẻ đẹp của muội. – lại cái tư tưởng xinh xấu không quan trọng, tán trước rồi tính sau phát huy.
Uyển Như đổi giận làm vui:
_huynh nói thật chứ!
Long lập tức giơ tay lên tời thề:
_ta xin thề lời ta nói là cực kì thật lòng, nếu ta nói sai thì ta ra đường đập vào ngực mĩ nữ sưng u đầu, về nhà đếm tiền bị tiền đè chết, tối ngủ thì bị 36F đè chết. nói chung là chết không tử tế.
Uyển Như vội ngăn Long lại:
_muội tin mà, không cho phép huynh thề bậy bạ, nhỡ may ứng nghiệm thì sao.
Long mặt đen như đít nồi, chả lẽ mình không đáng tin tới vậy à, cơ mà ứng nghiệm thì phúc đức quá ấy chứ.
Chợt Uyển Như nổi hứng:
_Phi Long ca, chúng ta đua ngựa đi, huynh thấy ngọn núi phía trước không, chúng ta đua xem ai tới đó trước nhé. Nói rồi nàng quất ngựa, con ngựa lập tức hí lên phi nhanh về phía trước.
Cười khổ trước tính trẻ con của Uyển Như, Long cũng lập tức phi ngựa đuổi theo. Cũng may là thớt ngựa Long cưỡi cũng được coi là bảo mã, tốc độ phi nước đại cũng rất nhanh.
_À uồm, một tiếng gầm vang lên mạnh mẽ, tiếng ngựa hí bi thương phát ra. Linh cảm có chuyện chẳng lành, Long vội lệnh con ngựa phi nước đại đến chỗ đó.
Lần này Tiểu Hắc cảm thấy nó thật may mắn, đang đói bụng, đang lần xuống núi tìm cái bỏ bụng thì gặp được 1 nhân loại cưỡi ngựa phi đến. Mặc dù là ma thú nhưng nó thuộc loại cực kì lười biếng mà chính xác là thuộc loại vô dụng. Nó dám thề với trời đất là từ thuở bé đến giờ nó toàn ăn chay vậy mà sao thân thể của nó béo ục ịch đến vậy. Có mấy lần nó tính đổi món ăn mặn xem sao, nhưng mà mấy lần đi săn đều thất bại nặng nề, lần thì nó bị đàn thỏ quây đánh hội đồng, đám gà rừng thì lao vào đá nó túi bụi, haiz, Tiểu Hắc đáng thương lại tiếp tục sự nghiệp ăn chay vĩ đại của mình, chỉ thỉnh thoảng mới được ăn chút thịt thừa của đám dã thú bỏ lại. Tiểu Hắc đang dậy thì, Tiểu Hắc muốn ăn ngon, Tiểu Hắc muốn đẹp trai, Tiểu Hắc muốn gái đẹp.
Đang nghêu ngao hát (thực chất là gầm) thì một người một ngựa đang phi đến, thấy Tiểu Hắc lập tức sợ ngã ra đất.
Tiểu Hắc cực kì tò mò, lần đầu tiên nó thấy nhân loại (trong trí nhớ truyền thừa của nó là thế) nó tò mò tiến lại gần đánh giá. Nó thấy nhân loại đang run lẩy bẩy, nó lập tức nhe răng ra cười đầy thiện ý, nhưng nó không biết rằng trong mắt người đối diện là nó đang mở to mồm muốn ăn thịt họ.
Phi Long thấy một con sư tử đen to lớn đang tiến đến chỗ Uyển Như đang nằm, lúc này Uyển Như đã bị tình cảnh trước mắt dọa sợ, sắc mặt tái mét không dám cựa quậy, Long vận hết sức quát lớn:
_súc sinh, chớ đả thương muội muội ta.
Tiểu Hắc nghe tiếng hét, giật mình ngẩng đầu lên, ôi lạy chúa, hôm nay nữ thần may mắn đã mỉm cười với con, một cục thịt mỡ, à không, một con mồi béo mập đang tiến đến, chắc nữ thần thương mình ăn chay lâu quá rồi, hôm nay gửi đến ình. Nó không có hứng thú với nhân loại đang nằm dưới đất, gầy quá, không đủ ăn, thế nhưng với tên béo đang xông tới thì nó lại rất hứng thú.
Lập tức nó quay sang phía Long phát ra khí thế của chúa sơn lâm, tuy nó không được mạnh mẽ cho lắm(tất nhiên là vũ lực yếu xìu ấy chứ), thế nhưng khí thế của nó là loại hàng thật giá thật. Sau một lần ăn bậy ăn bạ mấy trái cây xanh xanh đỏ đỏ làm nó đau bụng tiêu chảy mất mấy ngày liền, nó liền phát ra được khí thế cực kì mạnh mẽ, nhờ vậy dạo này nó cũng thỉnh thoảng dọa được mấy con vật nhát gan, cải thiện được bữa ăn.
Thấy con dã thú trước mắt mình phát ra khí tức kinh khủng, Long cực kì cẩn thận, lùi bước là không thể nào, Uyển Như vẫn còn đang gặp nguy hiểm, lập tức tiến vào trạng thái cuồng hóa, tăng thêm kĩ năng uy hiếp.
Khí thế của con sư tử như sóng gầm cuồn cuộn, hết lớp này đến lớp khác, trong khi đó, Long lại như một tảng đá kiên cường đứng vững trong những đợt sóng tinh thần xung kích. Hình thiên thần phủ xuất hiện nơi tay, sát khí tỏa ra ngùn ngụt, phải biết rằng kẻ chết dưới Hình Thiên thần phủ không được một ngàn thì cũng phải tám trăm.
Phen này không thể tránh nổi một phen ác chiến rồi.
Ngay khi Long chuẩn bị xông tới chỗ con sư tử thì bất chợt Long thấy cảnh khóc dở mếu dở.
Không ngờ nó lại cúp đuôi chặt, đầu chút xuống đất, hai tay che mắt, đuôi vẫy vẫy lấy lòng, mồm thì kêu ư ử. Mẹ nó, nó là sư tử hay là chó vậy. đang phân vân xem có nên bổ cho nó một rìu hay không thì bất chợt nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống.
_đinh đông, người chơi có thể thu yêu thú trước mắt làm sủng vật, xin hỏi có đồng ý hay không.
Ngơ toàn tập, cái quái gì vậy? – thực ra Long cũng nghe nói là có hệ thống sủng vật, nhưng cần 1 số điều kiện cực khắt khe mới có thể thành công, hoặc là bắt ấu thú từ bé để nuôi dưỡng (hệ thống bán thức ăn sủng vật tăng tốc độ lớn sủng vật) hoặc là phải đạt được sự chấp thuận từ yêu thú, nhưng điều thứ 2 gần như là không thể, phải biết rằng yêu thú có sự thù địch rất lớn với con người.
Vậy mà con chó – à không, con sư tử này lại thuộc loại số 2 ít xảy ra nhất. Long nhìn nhìn nó, chà, trông cũng không tệ, nhìn rất là mạnh khỏe, như mình vậy (2 đứa béo như nhau). Nhìn cái bờm của nó cũng cực kì uy vũ. Lộc trời rơi xuống cứ nhận đã, là rác thì vứt sau. Suy nghĩ cấp tốc rồi Long chọn xác nhận.
Trong lúc Long đang mải suy nghĩ thì Tiểu Hắc đang cầu trời khấn phật phù hộ, ngay khi nhìn thấy được 1 kẻ béo hiếm thấy như vậy nó biết đây đã là mệnh trung chú định đó là chủ nhân của nó rồi, cả đời của nó có mộng tưởng là ăn no chờ chết, mà nhìn tên này béo như thế chắc chắn là dinh dưỡng cực tốt, chỉ cần đi theo hắn thế nào cũng được ăn ngon mặc đẹp, khỏi phải đi ăn trái cây hay nấm dại rồi. Ôi, cuộc sống hạnh phúc của ta, ta tới đây.
Nếu mà nó biết tên chủ mà nó chọn cũng là ăn chay mà béo như nó thì không biết nó có tức đến hộc máu ra không nữa
-Đinh đong, chúc mừng người chơi Phi Long thành công thu phục sủng vật. Xin đặt tên cho sủng vật.
Lúc này, con sư tử biết mình được thu nhận thì mừng cỡn, lập tức nhảy chồm lên liếm láp mặt Long (nó là sư tử hay chó vậy trời), thấy Long đang phân vân đặt tên cho nó, nó dùng vuốt viết nguệch ngoạc 2 chữ Tiểu Hắc trên đất.
Thấy con sư tử này tự đặt tên cho nó, Long cũng cảm khái về sự thông minh của nó. “Được rồi, tao sẽ gọi mày là Tiểu Hắc”.
– Đinh đong, xác nhận tên sủng vật là Tiểu Hắc.
Vội bật xem thông tin sủng vật
Tên: Tiểu Hắc – sư tử
Lv 10
Công: 100
Thủ: 300
HP: 7000
Kĩ năng:
– uy áp: bởi vì nuốt được linh quả nên lực lượng tinh thần tăng mạnh, có thể phát ra uy áp, làm giảm sức chiến đấu của kẻ thù.
– Tật bôn: cưỡi sủng vật gia tăng 300% tốc độ.
Độ trung thành: 60/100 (độ trung thành càng thấp sức chiến đấu càng yếu)
Sax, nhìn trông to cao vật vã vậy mà chỉ được cái mã ngoài, công thủ còn thua cả mình. Cũng may là có mấy kĩ năng cũng khá được, nghĩ đến cảnh cưỡi sư tử xông trận cũng đủ để dọa chết khiếp mấy thằng yếu tim rồi.
Nguy hiểm đã qua, Long vội đỡ Uyển Như dậy, cũng may là Uyển Như chỉ bị dọa sợ hãi chứ không bị thương ở đâu cả. Long vội an ủi:
_ Không sao nữa đâu, mọi chuyện ổn rồi, nó đã bị ta thu phục rồi.
Uyển Như nhào vào lòng Long khóc:
_Hu hu, làm muội sợ chết khiếp, muội cứ tưởng phen này không được gặp huynh nữa.
An ủi mãi, Uyển Như mới ngừng khóc, rồi nàng tò mò đánh giá Tiểu Hắc, lúc này Tiểu Hắc đang nằm lăn qua lăn lại trên mặt đất như một con cún nhỏ. Bộ dáng béo mập cùng màu lông đen mượt làm nàng cực kì thích thú, nàng rụt rè hỏi Long:
– Oa, đáng yêu quá, muội có thể sờ nó được không? – nàng đã quên vừa lúc nãy suýt nữa bị nó dọa chết khiếp.
Long gật đầu:
– Không có vấn đề. Tiểu Hắc, lại đây!
Lúc này, Tiểu Hắc xun xoe nịnh bợ chạy lại, cái đuôi vẫy tít. Uyển Như cẩn thận chạm vào đầu của nó, thấy nó không có phản ứng nàng mới bạo dạn vuốt vuốt cái bờm của nó.
Tiểu Hắc thì lim dim hưởng thụ khoái chí.
Qua một lát, 100 kị binh hộ tống mới phi tới nơi, đội trưởng vội quỳ xuống:
– Thuộc hạ vô năng, để cho thành chủ phải kinh sợ, xin thành chủ trách phạt.
Long xua tay:
– Đứng dậy đi, không phải là lỗi của các ngươi.
Trải qua kinh hãi nho nhỏ ấy, Uyển Như cũng không còn hứng thú đi dạo nữa, nàng quyết định quay về Vân Vụ thành.
Bởi vì con ngựa của Uyển Như đã ngã gãy chân, không thể cưỡi được nữa nên Long lập tức nhường con ngựa mình đang cưỡi cho nàng. Còn về phần Long, chậc chậc, đi bộ để giảm cân thôi – đùa vậy chứ có tọa kĩ miễn phí ở đây không cưỡi thì đúng là có lỗi với Đảng, có lỗi với nhân dân rồi.
Ra lệnh cho Tiểu Hắc, lập tức Tiểu Hắc nằm phủ phục xuống, Long nhẩy lên lưng Tiểu Hắc.
Rắc, Tiểu Hắc nghe như tiếng xương sống mình muốn gãy, nó muốn khóc rồi: chủ nhân à, không ngờ người lại nặng đến vậy, nhìn cũng chỉ béo bình thường thôi mà lại nặng như quả núi vậy. Chỉ vì tính sai một nước mà xém tí nữa thì gãy lưng, cả đời nằm cáng rồi.
Oán hận thì oán hận, nó vẫn cứ phải từng bước nặng nhọc bước đi.
Nhìn 2 người, à không một người một thú tròn như cái lu, lúc la lúc lắc trên đường, đám binh sĩ muốn cười mà không dám cười, biểu tình cực kì quái dị.
Đại Nam sử kí ghi lại: lần đầu tiên vương ta gặp thần thú hộ quốc, khí chất đế vương tỏa ra, làm cho Sư vương (tiểu hắc được sắc phong) quỳ xuống thần phục, thề suốt đời đi theo. Nó đã vì đế quốc Đại Nam lập nhiều công lao hãn mã.