Thiên Hạ - Super Hero

Chương 52: Đánh Bại Mân Tộc


Bạn đang đọc Thiên Hạ – Super Hero: Chương 52: Đánh Bại Mân Tộc


Sáng hôm sau, gần ngàn Man binh dưới sự dẫn dắt của 1 tên võ tướng bắt đầu xuất phát về phía Tiểu Hoa trấn.
Man binh phần lớn là những binh sĩ cực kì cường tráng, kẻ thấp nhất cũng cao hơn 1m8. Man binh dũng mãnh, bởi vì họ phải sống tranh đấu với tự nhiên, họ ít trồng trọt mà chủ yếu dựa vào săn bắt và cướp bóc, vì thế man binh cực kì hiếu chiến.
Đội Man binh lội suối băng rừng, nhanh chóng hành quân đến mục tiêu chỉ định.
Phòng nghị sự (nha phủ), Long cùng chư tướng đang nghị sự cách chống Man binh. Trong phòng có Yết Kiêu, Hắc Ngưu, Đỗ Lan, Đỗ Hà cùng 4 trưởng thôn. Ban đầu, Long cũng định cho người áp tải hai cha con họ Đỗ về Vân Vụ thành để tránh bất ổn tại Tiểu Hoa trấn, nhưng suy đi tính lại, Long vẫn không làm thế.
Hai cha con họ Đỗ đã rất quen thuộc với địa hình xung quanh đây, hơn nữa, nếu cho người khác lãnh đạo dân Tiểu Hoa trấn, dân ở đó chưa chắc đã nghe. Thế nên Long chỉ yêu cầu Đỗ Lan phải đi theo quân, Tiểu Hoa trấn thì Long cắt cử tên thân binh với gần trăm binh sĩ trú đóng.
Trước tấm bản đồ, Long đang cực kì cau mày, mũi tên đỏ đang thể hiện hướng tiến công của Man binh, tối đa là tối nay bọn chúng sẽ đến Tiểu Hoa trấn.
Với đội quân của Long, đánh bại man binh không phải là khó, vấn đề ở đây là đánh thế nào để tránh giết địch một ngàn tự tổn tám trăm. Man binh có thể coi là vô cùng vô tận, còn lính của Long chết một người là bớt một người. không thể đánh tiêu hao chiến với man binh được.
Từ thành Phổ Yên (nơi man binh đưa quân ra) đến trân Tiểu Hoa là một vùng rừng núi, không có hiểm địa để mai phục. Man binh khi chiến đấu trong rừng núi, lực chiến tăng 20%. Man binh có đủ thiên thời và địa lợi, Long thì cũng chẳng có nhân hòa. Dân trấn mới quy thuận, độ trung thành vẫn còn thấp. Cũng may là nhân số của quân đội Vân Vụ trấn đông gấp 2 lần Man binh (không tính thủy quân giữ thuyền), trang bị tinh lương, lại được lấy khỏe chống mệt nên không quá thua thiệt.

_Lão Đỗ, lão có biết điểm yếu của Man binh hay không? – Long quay sang hỏi Đỗ Hà
_Man binh là những kẻ cực kì hiếu chiến, ngay từ lúc nhỏ, bọn chúng đã phải tranh đấu với thú dữ, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót. Chính vì thế nên mặc dù nhân số ít, bọn chúng vẫn là những kẻ cực kì khó chơi, công cao, thủ mạnh. Đặc biệt là chúng cực kì thông thạo địa hình rừng núi. Tại đây, sức chiến đấu của chúng tăng lên gấp bội. Nói về nhược điểm thì chỉ có duy nhất một điều là do cướp bóc thành tánh nên kỉ luật của chúng không được tốt.
_Kỉ luật không tốt à, cái này làm thế nào để có thể lợi dụng được đây. Vỗ vỗ cái trán, Long đau đầu suy nghĩ. Giá như có một mưu sĩ chuyên bày mưu tính kế thì tốt biết mấy. Vân Vụ thành bây giờ không ít mãnh tướng xung trận nhưng mưu sĩ hay những trí tướng có thể thống soái một phương thì không hề có. Giờ gần như bày mưu nghĩ kế Long phải tự túc, hên thì nghĩ ra, còn không thì lấy búa đập đá thôi (cứng chọi cứng).
Chiều tối hôm đó, Man binh chỉ còn cách Tiểu Hoa trấn hơn 5 dặm, Ngột Lực Đột, tướng chỉ huy đám Man binh hạ lệnh cắm trại nghỉ ngơi. Dự tính sáng mai sẽ công phá Tiểu Hoa trấn.
Tâm tình của Ngột Lực Đột đang không hề dễ chịu, không ngờ quân Đại Việt lại dám vuốt râu hùm, chiếm đất của Man tộc, bình thường chỉ cần Man tộc không tấn công cướp bóc Đại Việt thì bọn chúng đã phải thắp hương tạ ơn tổ tiên rồi. Lần này, hắn thề phải xé xác quân Đại Việt ra thành từng mảnh rồi còn về vui vầy với tiểu thiếp hắn mới nạp. Trong thâm tâm của hắn, Đại Việt từ trước đến nay vẫn là một nước nhỏ yếu, quân binh thì bạc nhược, đánh trận này cũng chả khác gì ăn một bữa cháo.
Đám man binh thấy chủ tướng hạ lệnh nghỉ ngơi lập tức dừng lại nhốn nháo hết cả lên, hành quân cả ngày trời bọn chúng sớm đã đói meo bụng, lập tức quăng mũ, cởi giáp, kẻ thì lao xuống suối tắm mát, kẻ thì nhóm lửa nấu cơm, khung cảnh cực kì náo nhiệt.
Cơm vừa mới chín, bọn chúng còn chưa kịp bưng lên ăn thì trong rừng bắn ra hàng loạt tên nỏ, nhưng Man binh da thô thịt dày, chỉ có vài tên xui xẻo bị trúng tên chỗ yếu hại treo ngay tắp lự, còn đâu chỉ có vài tên bị thương nhẹ, sinh mệnh lực của Man binh là ngoan cường nhất mà.
Nhưng điều này cũng kích thích huyết tính của chúng, trời đánh cũng tránh miếng ăn. Tất cả đều bực mình, lập tức cầm lấy vũ khí, thế nhưng dù lùng sục khắp mọi nơi vẫn không thấy bóng dáng kẻ thù đâu, tất cả uể oải quay lại chuẩn bị ăn cơm.

ấy vậy mà kẻ địch cứ như âm hồn bất tán, ngay khi bọn chúng chuẩn bị ăn cơm lại có hàng loạt tên nỏ bắn ra, thậm chí lần này không ít shit được ném bay về phía bọn chúng.
Cmn, ném shit đại hội đấy à, điều gì nào có thể nhẫn chứ cái nhục này không thể nhẫn. một điều nhịn, chín điều nhục. gần như toàn bộ tất cả đều đỏ hồng 2 mắt, không ít kẻ tiến vào trạng thái cuồng hóa, Ngột Lực Đột quát mắng thủ hạ bình tĩnh, đúng lúc ấy, một bãi shit tọng thẳng vào cái mồm đang quát tháo của hắn.
Đây có thể coi là chó ngáp phải ruồi không nhỉ, tất nhiên là không rồi, hắn không phải là tờ ró mà kia cũng không phải là ruồi. Ngột Lực Đột cũng nổi điên, ném shit đại hội không gây ra sát thương về mặt thể chất nhưng nó làm cho tinh thần đội quân này như hoàn toàn tan vỡ, cmn, chư a gặp được bọn nào chơi bẩn như thế này.
Cả lũ lập tức vứt bỏ những nồi cơm thơm mùi shit, lập tức phát cuồng truy đuổi quân địch.
Lần theo những dấu vết mà kẻ địch để lại, Man Binh chạy một hơi mấy dặm liền, vừa đói vừa mệt, lại do ảnh hưởng của trạng thái cuồng hóa nên rất nhiều kẻ đã tương đối uể oải, Ngột Lực Đột quát lớn:
_toàn thể binh sĩ nghe lệnh, nhằm thẳng Tiểu Hoa trấn tiến tới, chuyện này ắt hẳn do bọn chúng gây ra, chỉ cần phá thành, lập tức giết sạch, chó gà không tha. Mối nhục này không trả, thề không làm người.
Nghe thấy lời kích thích của chủ tướng, tất cả đều cố gắng dốc hết sức bú sữa mẹ ra chạy.
Trước Tiểu Hoa trấn, thấy Man binh đột ngột xuất hiện, toán quân đang đóng ngoài thành lập tức bỏ chạy toán loạn, bỏ lại cả bữa cơm đang nấu dở. Trên bếp đang sôi sùng sục nồi canh rau nấm với thịt, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra bốn phía.

Ngửi thấy mùi thơm, binh sĩ man tộc vốn đang đói liền tứa nước miếng, tất cả không đợi lệnh của tướng quân, lập tức xô đẩy tranh giành cơm canh.
_Mẹ nó, cơm ngon thật, chưa bao giờ lão tử được ăn ngon như thế này.
_ừ, công nhận bọn Đại Việt thể chất yếu đuối mà nấu nướng thuộc loại nhất lưu, trong nhà ta cũng có một tiểu thiếp người Đại Việt, con mụ ấy nấu ăn thì ngon thôi rồi.
khắp nơi vang lên tiếng nghị luận của man binh
Ngột Lực Đột thấy đám lính không tuân theo hiệu lệnh, mặc dù hắn đã quát to binh lính đề phòng thức ăn có độc nhưng bây giờ lũ man binh đã đói mờ cả mắt rồi, ăn thì cùng lắm là chết độc, không ăn thì chết đói, làm con ma no vẫn hơn.
Chỉ trong chốc lát, chỗ cơm canh ấy đã hết sạch, tuy nhiên vẫn không có chuyện gì xảy ra làm Ngột Lực Đột yên tâm hơn một chút. Bất chợt bụng hắn sôi lên, cmn, mình quên không ăn rồi.
Đang lúc hắn đang thương tiếc cho cái bụng của mình thì bất chợt mấy tên man binh bắt đầu ôm lấy bụng, phi một mạch vào bụi cây gần đó. Dần dần, man binh đau bụng càng ngày càng nhiều, không ít kẻ tụt quần phóng uế. Ngột Lực Đột nhận ra điều không ổn, lập tức hét to:
_không tốt, trúng kế của quân Đại Việt rồi, tất cả binh lính lập tức tập hợp.
Lác đác gần 100 man binh không ăn cơm canh, lập tức vây lấy xung quanh Ngột Lực Đột. Đúng lúc này, cửa trấn Tiểu Hoa mở ra, mấy trăm kị binh, mấy trăm bộ binh lập tức tiến ra, cùng với đó, toán bộ binh vừa bị dọa chạy lúc nãy cũng tập hợp đội hình, chặt đứt đường lui của Man binh.
Quân Đại Việt khí thế bừng bừng xông lên, Man binh hoảng sợ, lúc bình thường thì bọn chúng dư sức lấy 1 địch 2, nhưng bây giờ, phần lớn đều bị đau bụng dữ dội, đến giữ cái quần còn không chắc nói gì đến cầm binh khí chống lại quân Đại Việt. Những kẻ không trúng độc thì cũng chẳng còn bao nhiêu thể lực, bọn chúng đã bị vắt kiệt sức sau quãng đường dài di chuyển rồi.

Man binh nơm nớp lo sợ, co cụm lại thành một vòng tròn, chờ đợi vận mệnh phán quyết.
ấy vậy mà toán lính Đại Việt chỉ bao vây một vòng bên ngoài, không tấn công vào bên trong, Ngột Lực Đột đang không hiểu chuyện gì xảy ra đối với quân Đại Việt thì từ trong trận, mấy trăm tay nỏ bắt đầu tiến ra.
Vô sỉ, con mẹ nó quá là vô sỉ, quân Đại Việt đông gấp đôi chúng ta rồi vậy mà vẫn còn dùng âm mưu quỷ kế. mà chỉ có quỷ kế thì con mẹ nó cũng thôi đi. Giờ thì mấy ngàn đánh một trăm mà vẫn bao vây dùng cung binh, có giỏi thì lao vào xáp lá cà với ông đây – đây là suy nghĩ trong đầu hầu hết man binh.
Long vẫn chưa có giác ngộ của kẻ mạnh, vẫn dùng chiến thuật áp đảo hoàn toàn, nhanh chóng bắn gục từng tên Man binh một, riêng tên Ngột Lực Đột thì Hắc Ngưu cùng một tiểu đội thần tiễn thủ chuyên tâm chăm sóc. Dù Ngột Lực Đột cố sức đỡ trái gạt phải nhưng hắn càng ngày càng bất lực. Man binh thì chết dần chết mòn, Ngột Lực Đột hắn cũng sắp treo, hắn cực kì uất ức, muốn kéo một cái đệm lưng cũng không thể. Cuối cùng hắn ngậm ngùi mà đi bán muối.
Đám man binh còn lại lớp chết, lớp bị bắt, cuộc phản công của Man binh hoàn toàn thất bại.
_Đinh, chúc mừng người chơi Phi Long đánh bại man binh cứu viện, xác lập thống trị tại trấn Tiểu Hoa, danh vọng tăng 20.
Phù, cuối cùng cũng xử lí xong đám man binh. Cũng may Long cũng có chút kiến thức về thảo dược, mà xung quanh Tiểu Hoa trấn lại không ít cây cỏ chứa độc dược, lợi dụng điều này, Long đã hạ độc lũ man binh. Cũng may là man binh không có tính cảnh giác nên kế sách đã thành công.
Trận chiến này, Vân Vụ thành bắt được gần 800 tù binh man tộc, Long dự định đưa tù binh về Vân Vụ thành làm khổ sai. Bởi vì Vân Vụ thành lấy khá nhiều thanh niên vào lính nên lực lượng lao động sụt giảm
Chỉ cần cẩn thận một chút, 800 tù binh sẽ cung cấp một sức lao động không nhỏ cho Vân Vụ thành


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.