Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 99: Gặp lại Trường Giang (2)
Thưởng Nguyệt lâu sụp đổ. Lê Thụ trở thành là khách quen của Bích Xuân viện. Vừa nhìn thấy Ngọc Huyên, hắn như bị hớp hồn, liền dứt khoát bỏ ra hơn một trăm quan tiền để mua người đẹp về dinh. Mụ chủ tiếc Ngọc Huyên, nhưng chung quy không dám đắc tội nhị công tử nhà họ Lê, cuối cùng đành cầm hơn trăm quan tiền mà nước mắt như mưa, ngậm ngùi tiễn biệt Ngọc Huyên đến tận cửa.
Đó là chuyện nửa năm về trước…
Không ai biết tân hoa khôi của Bích Xuân viện là cô cung nữ từng bị đuổi khỏi cung. Lê Thụ chỉ biết hắn cưới về một kỹ nữ Ngọc Huyên mà không hề biết nàng ta chính là Tiểu Lam.
Câu chuyện kết thúc trong tiếng nấc nghẹn. Ngọc Huyên ngoảnh mặt đi, vụng về để bóng tối che đi khóe mắt vẫn còn ngấn nước. Thuở nhỏ bị dì ghẻ hành hạ rồi bán đi, sáu năm làm tì nữ nhà người, vào cung lại chọn sai chủ nhân, để rồi kết cục bị lừa vào kĩ viện, đến khi lấy chồng cũng không danh chính ngôn thuận, phải chấp nhận làm tiểu thiếp của loại người không ra gì … Nói cuộc đời của Ngọc Huyên là một tấm bi kịch cũng chẳng sai. Hoàng Lan lưu lạc đến quá khứ thật đấy, nhưng ít ra nàng còn có Nhữ Hiên các để trở về, còn có Lâm Vũ Linh, Nguyệt Hằng hết mực tận tâm, còn có Lê Tư Thành ở bên bầu bạn. Trước đây nàng cứ tưởng rằng cuộc đời mình đã đủ truân chuyên, nhưng so với Ngọc Huyên, hóa ra nàng còn hạnh phúc hơn gấp bội.
Mà chẳng hiểu sao, mỗi khi nhìn vào mắt Ngọc Huyên, Hoàng Lan lại như nhìn thấy hình bóng của Lâm Vũ Linh. Mặc dù không ai đong đếm được nỗi đau, nhưng Hoàng Lan tin chắc rằng những gì mà Ngọc Huyên và Lâm Vũ Linh đã phải trải qua, so với nàng, so với tất cả mọi người gộp lại, cũng chỉ có hơn chứ không có kém.
Bình tĩnh xoay vai Ngọc Huyên lại, để người ấy đối diện thẳng với mình, Hoàng Lan cương quyết nói:
“Ngọc Huyên, nghe lời tôi, sớm rời khỏi nơi này đi. Cô vẫn còn trẻ, đừng lãng phí tuổi xuân của mình bên một kẻ không ra gì như Lê Thụ nữa.”
Ngọc Huyên nghe vậy chỉ khẽ khàng lắc đầu. Chưa phải nàng ta chưa từng nghĩ tới chuyện bỏ đi. Nhưng rời khỏi đây, liệu nàng ta có thể tìm được một nơi tốt đẹp hơn không? Hay là lại một lần nữa sa chân vào chốn phong trần? Có chạy trốn cũng không trốn khỏi định mệnh. Nếu đã cùng đường, vậy thì giữa một đống hang hùm miệng sói, Ngọc Huyên tình nguyện tìm đến một hang hùm bình yên nhất, nhắm mắt đưa chân mà yên ổn sống đến cuối đời.
“Tiểu thư có biết không, có những chuyện một khi đã dấn thân vào thì không thể cứu vãn được nữa.” Ngọc Huyên bỗng dưng mỉm cười: “Từng sống kiếp phong trần, nô tì có tư cách gì để đi tìm hạnh phúc? Ở nhà họ Lê, ít ra nô tì còn có cái ăn cái mặc, không phải lo chuyện nắng mưa, cuộc sống như vậy, đối với nô tì đã là mãn nguyện lắm rồi.”
“Cô thực sự không có mơ ước gì khác?”
Ánh mắt của Ngọc Huyên trở nên trầm buồn:
“Thực ra… nô tì vẫn mong sau khi chết đi, có ai đó thương tình mà đem tro cốt của nô tì về cố hương, xây cho nô tì một mộ phần tử tế….”
“Đừng nói gở như vậy.”
Ngọc Huyên thở dài và mơ hồ nhìn về phía xa:
“Ai mà chẳng phải chết! Nô tì không sợ chết. Nghĩ lại cũng bảy năm rồi, nô tì chưa một lần được về thăm núi Tản…”
Hoàng Lan vươn tay ra chặn lại, không cho Ngọc Huyên không nói tiếp nữa. Giữa đêm tối trùng trùng, những lời này chỉ càng khiến lòng người cảm thấy bất an…
…
Lê Thụ tuy lỗ mãng nhưng không phải dạng háo sắc hồ đồ. Mấy ngày nay hắn chưa vội xử trí Hoàng Lan, không phải vì sợ, cũng không phải vì “chưa nghĩ ra biện pháp” như nàng tưởng, mà vì hắn còn bận xử lý hậu quả do kẻ lạ mặt đó gây ra. Một đường dây buôn lâu gạo lớn như thế, kín kẽ như thế, vậy mà kẻ đó cũng tra ra được, thậm chí còn “chu đáo” gửi hết mọi bằng chứng cho quan phủ. Nếu không có Lê Lăng nhanh tay lo lót dàn xếp, chỉ e chuyện này đã truyền tới tận điện Kính Thiên, khi ấy nhà họ Lê hắn cũng coi như xong đời.
…
Cùng lúc ấy, dưới những đụn mây mờ ảo, có một bóng người đang âm thầm di chuyển trên mái ngói của tòa tư dinh. Một cách không thể nhẹ nhàng hơn, y nhón chân đáp xuống rồi hướng thẳng về phía biệt viện.
Đây là tư dinh của Lê Thụ, và Phạm Anh Vũ không có thói quen từ bỏ con mồi của mình!
…
Bên trong Trai phòng, dưới ánh nến nghiêng ngả, Lê Thụ đang điên cuồng trừng phạt. Mặc cho đối phương giãy giụa, chống cự thế nào, hắn cũng không chịu buông tha. Lớp áo ngoài bị xé toạc. Hoàng Lan vừa định phản kháng đã bị Lê Thụ hung hăng cho liên tiếp năm sáu cái bạt tai. Sức nữ nhi chân yếu tay mềm căn bản không thể chống lại một kẻ trai tráng như Lê Thụ. Hoàng Lan càng né tránh, Lê Thụ càng thô bạo hơn. Những cú đánh trời giáng cứ không ngừng trút xuống. Chẳng mấy chốc, người Hoàng Lan đã nhũn ra như bún, áo quần xộc xệch, tóc tai rối bời, trên khóe môi bầm dập vẫn còn vương một sợi tơ máu.
Tên Lê Thụ khốn kiếp! Nếu có ngày thoát khỏi nơi này, Hoàng Lan nàng thề sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Một cái tát như trời giáng đưa nàng trở lại thực tại. Hoàng Lan xây xẩm cả mặt mày rồi nhổ ra một ngụm máu tươi.
Mãi sau Lê Thụ mới chịu dừng tay. Chỉ chờ có thế, Hoàng Lan liền bò lùi về góc giường.
“Lê Thụ, ngươi mà dám tiến thêm một bước nữa, ta sẽ liều chết với ngươi!”
Lời này không phải nói đùa. Nếu lúc này có một con dao trong tay, nàng thề rằng mình sẽ không hề do dự mà đâm chết Lê Thụ!
Đối diện tư thế quyết liệt đó của Hoàng Lan, khóe môi của Lê Thụ cơ hồ lại nở ra nụ cười khoái trá.
“Liều chết?” Lê Thụ bật cười: “Ngươi dựa vào cái gì mà đòi liều chết với ta?”
Nói đoạn, hắn vặn vẹo hai tay một cách khó hiểu rồi tiến dần vào trong và ép chặt Hoàng Lan xuống giường. Hơi thở gấp gáp của hắn phả vào mặt nàng, cay xè, nóng bỏng.
“Ngày ấy ngươi dám thả người của ta đi, còn công khai sỉ nhục ta giữa chợ. Nói cho ngươi biết, bản thiếu gia không phải người độ lượng, cũng không muốn độ lượng với đám dân đen các người. Chịu khó hạ ta cho tốt, rồi ta sẽ tiễn ngươi đi thoải mái.”
Vẫn là điệu cười nham nhở ấy. Bàn tay cứng ngắc của hắn thô bạo rờ mó khắp nơi, vuốt ve tấm da thịt mềm mại của người con gái trước mặt. Hoàng Lan cảm thấy hai tai mình như ù đi. Đầu óc nàng như tê dại. Hàm răng nàng bất giác cắn chặt vào môi dưới, cắn đến bật máu, nàng cũng chẳng hay.
“Tư Thành…”
Giờ phút ấy, tâm trí Hoàng Lan chỉ tràn ngập hình ảnh của Lê Tư Thành. Nàng yếu ớt gọi tên hắn, van cầu hắn đến cứu mình. Thế nhưng tất thảy đều vô dụng. Trong Trai phòng, nhục cảm và phẫn hận cứ thế trào dâng…
Đúng lúc Lê Thụ định phá vỡ ranh giới cuối cùng thì chợt khựng lại. Hắn quay ngoắt lại phía sau, nghiến răng nghiến lợi nhìn kẻ vừa đánh mình.
“Ngọc Huyên, ngươi… ngươi dám?”
Ngọc Huyên giật nảy mình, vội lẳng thanh gỗ trong tay đi rồi quỳ xuống khóc lóc:
“Ngọc Huyên cắn rơm cắn cỏ lạy tướng công. Nguyễn tiểu thư không có tội tình gì, xin tướng công khoan dung độ lượng mà tha mạng cho tiểu thư.”
Tối nay, để có không gian hành sự, Lê Thụ đã đuổi Ngọc Huyên ra khỏi Trai phòng. Hoàng Lan cứ tưởng nàng ta đã đi rồi, ai ngờ cuối cùng vẫn quay lại tìm mình.
Lê Thụ nổi giận, giơ chân đạp Ngọc Huyên khiến nàng ta ngã sóng soài ra đất.
“Cút!”