Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 59: Nguyễn Trường Giang (2)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 59: Nguyễn Trường Giang (2)

“Bản cung là người đứng đầu một cung, là phi tử được đích thân hoàng thượng sắc phong, lại đang mang trong mình hoàng tự, ngươi cho rằng Nguyễn sung nghi có đủ tư cách đối phó với bản cung?”
Quá đủ ấy chứ! Phùng Huệ phi, ngươi nhìn lại mình đi. Đến sứ thần Đại Minh lệnh bà nhà ta còn dám đối phó, ngươi nghĩ mình là ai chứ?
Lâm Vũ Linh âm thầm mỉa mai.
Cùng lúc ấy, một bàn tay ngọc ngà vươn đến, thô bạo nâng cằm Lâm Vũ Linh lên. Một lát sau, ngón tay vuốt qua gò má nàng ta, không chút do dự nhéo mạnh một cái.
Lâm Vũ Linh đau đến phát khóc nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Ngón tay kia dường như không biết điều, càng thô bạo đâm sâu vào da thịt đối phương hơn, tùy sức cấu véo, đay nghiến. Huệ phi lệnh bà đích thân động thủ với một cung nữ, đám người đi theo sợ hãi đến mức không dám thở mạnh. Sau đó, bọn họ thấy một bóng người đổ xuống, không cần nhìn cũng biết là cung nữ tội nghiệp họ Lâm kia.
Ai nấy đều lắc đầu ái ngại. Dám đối chọi với Huệ phi, xem ra Lâm Vũ Linh này chán sống rồi.
Giữa lúc ấy, Bạch Yên bước lên, thì thầm điều gì đó với Phùng Diệm Quỳnh, chỉ thấy đôi lông mày xinh đẹp chậm rãi dãn ra, bàn tay đang hành hạ Lâm Vũ Linh cũng lỏng dần.
“Tiện nhân, ăn cây táo rào cây sung!”
Rồi chẳng thèm để ý đến một Lâm Vũ Linh đang thổn thức trên mặt đất, Phùng Diệm Quỳnh xoay lưng bước đi. Hình như lại có ai đó chọc tức nàng ta rồi.
Lâm Vũ Linh kín đáo thở nhẹ một hơi. Nàng ta đưa tay lên sờ mặt mình, cảm thấy bỏng rát, đến khi chạm phải thứ chất lỏng âm ấm mới biết móng tay của vị Huệ phi cao quý kia đã vạch trên má mình một đường khá dài.
Loan kiệu nhấc lên, đoàn người chuẩn bị rời đi thì lại có tiếng người vang lên.
“Lệnh bà, cứ thế bỏ qua cho tiện tì kia sao ạ?”
Bạch Yên chết tiệt! Lâm Vũ Linh thực sự muốn xông tới mà xé rách bộ mặt đắc ý của ả ta.
Thanh âm của Phùng Diệm Quỳnh cất lên, hệt như tiếng sét nổ giữa trời quang. Đó là thứ thanh âm sắc bén nhất, độc địa nhất mà trong suốt những năm tháng về sau, nó đều ám ảnh Lâm Vũ Linh như một giấc mộng kinh hoàng:
“Loại tiện nhân không biết điều. Đánh gãy hai tay của nó đi, để xem lần sau nó còn dám hỗn xược trước mặt bản cung nữa hay không!”


Không, đừng, Huệ phi lệnh bà, đừng…
Đừng đánh gãy tay ta…

Căn phòng kín như bưng và ngột ngạt mùi thuốc. Trên giường, chiếc chăn bông bị đẩy sang một bên, ánh nến leo lét cũng đủ soi rõ một gương mặt đang vặn vẹo đến tột độ.
Đó là cảm giác đau đớn dội thẳng vào lồng ngực, giống như vừa trải qua cực hình lột da lóc thịt, xương cốt rụng rời, đau buốt đến tận óc, thậm chí ngàn đao đâm vạn kiếm chém còn không khủng khiếp bằng.
Lâm Vũ Linh thẫn thờ đưa hai tay lên trước mặt, nhìn ngắm một lúc, rồi bật cười như điên dại.
Bàn tay thon dài, đẹp đẽ ngày nào đâu rồi? Tại sao trước mắt Lâm Vũ Linh lại là hai cục thịt quấn băng màu trắng, kì dị và lạ lẫm như thế này? Quái đản hơn nữa, từ hai cục thịt đó, có một vệt máu màu đỏ thẫm đang chậm rãi bung nở như nụ hoa đào ngày tết.
Thì ra mọi chuyện không phải một cơn ác mộng. Hoặc giả dụ, ác mộng kinh hoàng đó đã chạm chân vào sự thật.
Ánh mắt Lâm Vũ Linh vốn mênh mang như trăng rằm, đây là lần đầu tiên nó phảng phất một tia u lạnh.
Ở phòng ngoài, viên thái y trẻ vừa kê xong đơn thuốc. Huệ phi lệnh bà ra tay cũng thật tàn nhẫn. Nếu Nguyễn sung nghi không kịp thời sơ cứu và cầm máu, chỉ e cung nữ tội nghiệp kia khó mà toàn mạng.
Hoàng Lan nôn nóng hỏi:
“Dương thái y, Vũ Linh sao rồi?”
Dương Viễn thở dài:
“Bẩm lệnh bà, hạ quan đã cố định chỗ xương gãy cho Vũ Linh cô nương, hiện không còn gì đáng ngại. Chỉ có điều bàn tay trái bị tổn thương nặng quá, sợ rằng… sợ rằng sau này sẽ không thể dùng đến nữa.”
Không thể dùng đến? Có nghĩa là vĩnh viễn tàn phế? Hoàng Lan nghe xong, lảo đảo lùi lại một bước…

Có ơn nguyện báo ơn. Cầu xin tiểu thư thu nhận nô tì.
Ngày ấy, có một cô gái ăn mặc rách rưới đã dập đầu đến chảy máu trước mặt Hoàng Lan. Ân nghĩa của hai người chỉ bắt nguồn từ một bữa cơm chưa đáng hai đồng, nhưng Lâm Vũ Linh ngốc nghếch lại luôn muốn khắc cốt ghi tâm.
Tiểu thư, nô tì thích cuộc sống như thế này, không bị ai quản thúc, thích đi đâu đều có thể đi đến đó, vô cùng thoải mái, tự do tự tại.
Nửa năm phiêu bạt cùng Hoàng Lan, Lâm Vũ Linh luôn vô tư như vậy, chưa bao giờ oán trách nửa lời.
Nô tì không nghĩ được nhiều như tiểu thư. Nô tì chỉ nhớ ngày ấy, chính tiểu thư đã từng nói với nô tì rằng, trong thiên hạ vẫn còn có chân tình. Những người ở đây đều thật lòng mong tiểu thư ở lại. Tiểu thư nỡ lòng nào phụ bạc chân tình của bọn họ?
Hoàng Lan biết thực lòng Lâm Vũ Linh không hề muốn ở lại hậu cung. Vì Hoàng Lan, nàng ta mới chấp nhận rời xa cuộc sống tự do của chính mình.
Vũ Linh đáng thương! Vũ Linh ngu ngốc! Tại sao luôn suy nghĩ cho người khác trước khi nghĩ đến bản thân mình? Một mình đối chọi lại Phùng Diệm Quỳnh, nàng ta làm thế có đáng không?
Giờ bàn tay không thể cử động được nữa, đối với một người vốn kiêu hãnh như Lâm Vũ Linh, điều ấy còn tàn nhẫn hơn một đao đoạt mạng gấp trăm ngàn lần.
Thấy Hoàng Lan hầm hầm đi ra khỏi cửa, Nguyệt Hằng hốt hoảng hỏi:
“Muộn thế này rồi, lệnh bà còn định đi đâu?”
Vẻ mặt Hoàng Lan lúc này thực sự như sắp giết người.
“Đến cung Đồng Khánh.” Hoàng Lan bất mãn hét lên. Mỗi khi nhớ tới bàn tay đầm đìa máu của Lâm Vũ Linh lúc được người ta đưa về Nhữ Hiên các, nàng lại thấy trái tim mình như bị ai đó siết lại, chặt đến mức không thể thở nổi.
“Nô tì đi cùng lệnh bà.” Nguyệt Hằng cắn răng đáp.
Thêm một người nữa cũng không sao. Ai cũng biết trong Nhữ Hiên các, tình cảm của Nguyệt Hằng và Lâm Vũ Linh còn thân thiết hơn chị em ruột thịt. Nghĩ vậy, Hoàng Lan gật đầu.
Dù hôm nay có phải lật tung cả cung Thụy Đức, Hoàng Lan cũng phải đòi lại công bằng cho Lâm Vũ Linh!
Bên trong chợt vang lên tiếng người yếu ớt:

“Lệnh bà, người đừng đi…”
Thì ra Lâm Vũ Linh đã tỉnh. Khi nhìn thấy người ngồi trên giường, lặng lẽ và u uẩn như một vong linh, trái tim Hoàng Lan như rơi xuống vực sâu không đáy.
“Cô muốn tôi trơ mắt nhìn người ta đối xử với cô như vậy sao?”
Lâm Vũ Linh buồn bã lắc đầu:
“Nô tì biết lệnh bà lo lắng cho nô tì. Nhưng hậu cung không phải là nơi có thể nói lí lẽ, lệnh bà hà tất phải vì nô tì mà tự làm khó mình.”
Hoàng Lan ngây người. Lâm Vũ Linh đang e ngại Phùng Diệm Quỳnh ư? Đứa trẻ là bùa hộ mạng lớn nhất của người con gái trong hậu cung. Phải chăng Lâm Vũ Linh sợ điều đó?
“Phùng Diệm Quỳnh đã là cái gì?” Hoàng Lan cười lạnh, bất giác nhớ lại chuyện mưu hại trong hình lao một năm trước: “Quốc có quốc pháp, cung có cung quy, dù cô ta có là quý phi hay hoàng hậu thì cũng không thể muốn làm gì thì làm. Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, tôi nhịn cô ta, cô ta cũng đâu muốn bỏ qua cho chúng ta. Nếu đã thế, cần gì phải nể mặt nhau nữa!”
“Nhưng Huệ phi là phi tần đầu tiên mang thai rồng, người không thể công khai đối đầu với cô ta được”
“Cùng lắm thì tôi không làm Nguyễn sung nghi nữa!”
Nói đoạn, Hoàng Lan dừng lại, ngưng thần nhìn vào đôi bàn tay của Lâm Vũ Linh. Nàng dám chắc rằng Lâm Vũ Linh đã nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi của mình và Dương thái y.
“Lệnh bà đừng hồ đồ như thế.” Lâm Vũ Linh vẫn kiên trì. Giọng nói của nàng ta có chút run rẩy: “Nửa năm đi cùng lệnh bà, kiên nhẫn đến tận bây giờ, thứ nô tì muốn nghe thấy không phải một câu buông bỏ trách nhiệm của người. Hơn nữa, thực ra nô tì chưa bao giờ sợ Phùng huệ phi. Khi cô ta chặn đường nô tì cũng vậy, khi cô ta hạ lệnh đánh gãy tay nô tì cũng vậy. Trong mắt nô tì, cô ta chỉ là một kẻ điên đáng thương hại mà thôi.”
Hoàng Lan khóc không thành tiếng, mỗi khi hình dung ra khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo của Phùng Diệm Quỳnh lại thấy căm hận đến thấu xương, hận đến nỗi kể từ khi lạc đến thời đại này, lần đầu tiên nàng nhen nhóm ý muốn giết người, mơ hồ mà thôi thúc như ánh lửa ma trơi phía cuối khi mộ địa u uất.
“Lệnh bà…”
“Không thể bảo vệ mọi người, là Hoàng Lan ta vô dụng…”
Bàn tay băng vải kín mít vươn lên giữa không trung, ngúc ngắc một chút rồi níu lấy vạt áo của Hoàng Lan.
“Hứa với nô tì được không?”
“…”
“Đừng tìm cô ta nữa… Hứa với nô tì đi.”

“Vũ Linh, tôi…”
“Lệnh bà mà không hứa, nô tì sẽ chết cho người xem!”
Trước thái độ quyết liệt của Lâm Vũ Linh, Hoàng Lan bất đắc dĩ gật đầu. Nàng đến nâng Lâm Vũ Linh dậy, để cho thân hình mềm oặt của nàng ta dựa vào người mình.
“Có đau không?” Hoàng Lan ân cần hỏi.
Lâm Vũ Linh lắc đầu. Chỉ bị phế một bàn tay thôi mà. Đã không còn cảm giác thì làm sao biết đau là gì!
“Phùng Diệm Quỳnh bất nhân bất nghĩa, người như cô ta nhất định sẽ bị báo ứng!”
Trong căn phòng ngập tràn mùi thuốc, có tiếng người thì thầm, xen lẫn những tiếng khóc nức nở.
Một khi cảm giác đã không còn nữa thì nỗi đau cũng là một điều gì đó quá xa vời…

Rặng tre già cuối làng Đan Xá trầm mặc hứng từng giọt nắng hè dịu nhẹ. Phiến lá mỏng manh như tóc mây đung đưa từng nhịp trong gió. Trên con đường dẫn lối ra miếu thờ thành hoàng, tiếng vó ngựa vang lên đều đặn, khô khốc.
Khi mặt trời đứng bóng cũng là lúc Lê Khải Triều dừng chân bên ngoài miếu thờ. Hôm nay không phải ngày tuần nên nơi này rất vắng vẻ, chỉ có một ông lão gầy gò đang bận rộn quét đống lá đa rụng trước sân. Không ai nhớ ông lão này đến làng Đan Xá từ khi nào, chỉ biết rằng vào một ngày mưa bão cách đây mười chín năm, có một ông lão ăn mày rách rưới tìm đến trưởng làng và xin dựng tạm một túp lều cạnh miếu thành hoàng, vừa làm nơi trú mưa trú nắng, nhân tiện thay dân làng trông nom, dọn dẹp miếu. Thấy ông lão tội nghiệp thật thà, người dân làng Đan Xá cũng không nỡ đuổi ông ta đi. Sau đó ít lâu, túp lều tranh tuềnh toàng được dựng lên, trở thành hình ảnh đơn mộc gắn liền với miếu thờ thần hoàng đã mười chín năm ròng.
Người đến đây lần đầu sẽ không biết lão Bản bị câm. Chổi tre cọ sàn sạt vào sân miếu là thứ âm thanh duy nhất vang lên một cách rõ ràng.
Thấy có người lạ mặt bước vào miếu, lão Bản cũng không ngẩng đầu lên, vẫn miệt mài làm nốt công việc của mình. Lê Khải Triều không để ý đến lão, hắn bước vào gian thờ chính, châm lên một nén nhang rồi kính cẩn cúi đầu trước bức tượng thành hoàng bằng đồng.
Một lúc lâu sau, khi hắn trở ra thì sân miếu đã sạch sẽ, quanh quẻ. Nhìn làn khói tía bốc lên phía sau túp lều xiêu vẹo, đoán giờ này lão Bản đang nấu cơm trưa, Lê Khải Triều chẹp miệng rồi nhảy tót lên yên ngựa. Lần này, hắn không vội vàng như lúc đến, chỉ kìm cương ngựa và thong dong dọc con đường làng đầy nắng.

Rong ruổi cả ngày đường, nơi Lê Khải Triều tìm đến là khu rừng trúc dưới chân núi Dục Thúy (1). Trong khu rừng này, chỉ có trúc xanh trải dài vô cùng vô tận. Từng thân trúc óng ả, kiêu hãnh vươn thẳng lên bầu trời. Hoàn toàn đối lập với ánh nắng chói chang bên ngoài, thế giới bên trong khu rừng trúc vô cùng u tĩnh, mát mẻ. Nhiệt độ giảm xuống rõ rệt. Ánh nắng mặt trời, sau khi vượt qua tầng tầng lớp lớp trúc xanh thì sự gay gắt đã giảm đi quá nửa, khi in xuống mặt đất chỉ còn là những bông hoa nắng màu lá mạ muôn hình vạn trạng. Thỉnh thoảng, những phiến lá dài mướt lại đong đưa, mang theo từng đợt gió mát rượi.
Gió trong rừng trúc, trong lành, khoáng đạt, lại có chút gì đó thơm nồng.
Lê Khải Triều bước chân trên thảm lá trúc khô, khoan khoái cảm nhận không gian thanh mát. Bỗng nhiên, giữa bốn bề u tĩnh vang lên một tiếng chém sắc ngọt. Lê Khải Triều choàng tỉnh, vội xoay người né tránh đòn thù của đối phương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.