Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 58: Nguyễn Trường Giang (1)
Người kia ngẩng mặt lên, ánh mắt nhàn nhạt dừng lại trên thanh bảo kiếm của Thạch Bưu, nụ cười trong thoáng chốc trở lên gượng gạo:
“Trường Giang, tôi tên là Nguyễn Trường Giang.”
————————-
Từ Nhữ Hiên các đến ngự hoa viên là một đoạn đường khá dài, phải trải qua ba dãy hành lang uốn khúc quanh co và một con đường lát đá cẩm thạch. Xách thùng sỏi ấy trên tay, Lâm Vũ Linh vừa đi vừa thở hổn hển, nhưng khi nghĩ đến hai người Hoàng Lan và Nguyệt Hằng đang nóng lòng ngồi chờ bên gốc vạn tuế, nàng ta bèn gượng sức đi tiếp, bước chân cũng vì thế mà nhanh hơn.
Cả hậu cung này, ai ai cũng biết Nguyễn sung nghi thích trồng hoa. Nhưng dạo gần đây, thú vui tao nhã ấy đã được nàng nâng lên một bậc, biến thành trồng cây cảnh. Nguyệt Hằng hoàn toàn có căn cứ khi dự đoán rằng hậu viên của Nhữ Hiên các sắp bị Nguyễn sung nghi biến thành một vườn ươm cây cảnh khổng lồ.
Trưa hè dìu dịu. Nắng vàng đùa nghịch trên mái ngói thủy đình.
Thấy có người đi ngang qua, Lâm Vũ Linh chỉ khẽ chào một tiếng rồi lại cúi đầu đi tiếp. Tính tình nàng ta là vậy, chững chạc, kín kẽ, quan tâm lớn nhất là làm sao để làm tròn bổn phận của mình, không rảnh để giao thiệp với cung nữ bên ngoài hay can dự vào việc của kẻ khác.
Nào ngờ, một bàn chân bất ngờ thò ra. Bỗng nhiên bị ngáng đường, Lâm Vũ Linh không kịp né tránh, loạng choạng ngã nhào về phía trước. Thùng sỏi trên tay nàng ta đổ ập ra, những viên sỏi văng khắp mọi nơi, lấp lánh phản chiếu ánh nắng mặt trời. Khi định thần lại, Lâm Vũ Linh mới nghe bên tai có tiếng cười khúc khích quen thuộc. Người vừa ngáng chân nàng ta lùi về phía sau, cung kính đón lấy bàn tay ngọc ngà đang thò ra khỏi loan kiệu.
Thì ra là Bạch Yên và Phùng Diệm Quỳnh! Lâm Vũ Linh ấm ức nhưng không dám nói gì, chỉ miễn cưỡng quỳ trên mặt đất:
“Nô tì tham kiến lệnh bà.”
Nụ cười trên môi Phùng Diệm Quỳnh đầy ý giễu cợt:
“Bản cung còn tưởng là ai, hóa ra là người của Nhữ Hiên các.”
Lâm Vũ Linh âm thầm thở dài. Đoạn đường này gần cung Thụy Đức như vậy, lẽ ra nàng ta nên sớm biết mà tránh đi mới phải. Nhưng thôi, gặp thì cũng gặp rồi, đến đâu hay đến đó vậy!
“Ngươi tên là gì?”
Lâm Vũ Linh ngoan ngoãn trả lời:
“Bẩm lệnh bà, nô tì tên là Lâm Vũ Linh.”
Ánh mắt Phùng Diệm Quỳnh nhìn Lâm Vũ Linh như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng cử chỉ củanàng ta lại trái ngược hoàn toàn, vô cùng thanh cao, thậm chí còn có phần kênh kiệu, hờ hững. Đứng trước một kẻ vừa độc ác vừa trơ trẽn như thế này, bỗng nhiên Lâm Vũ Linh thấy lạnh cả sống lưng.
Trong khi ấy, Phùng Diệm Quỳnh vẫn không ngừng đáng giá người trước mặt:
“Cũng có thể coi là một thiếu nữ xinh đẹp.”
Phi tần khen ngợi nhan sắc của cung nữ, từ xưa đến nay có mấy khi là chuyện tốt đẹp? Lâm Vũ Linh đủ tinh ý để nhận ra ý tứ của đối phương nhưng có thể cúi đầu thật sâu, cung kính trả lời:
“Tạ lệnh bà đã khen ngợi, nhưng nô tì chỉ là một cung nữ thấp kém, ngoài việc chăm chỉ hầu hạ chủ nhân ra, thực sự không dám có suy nghĩ vượt quá bổn phận.”
“Chủ nào tớ nấy.” Phùng Diệm Quỳnh cười nhạt: “Mồm miệng cũng khá lắm!”
Phùng Diệm Quỳnh này năm lần bảy lượt đối đầu với Hoàng Lan nhưng lần nào cũng thất bại ê chề. Kẻ tiểu nhân thường nhớ lâu thù dai. Hôm nay xui xẻo lọt vào tay nàng ta, muốn bình an vô sự, Lâm Vũ Linh chỉ có thể dựa vào chính mình.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó, khóe môi Phùng Diệm Quỳnh khẽ cong lên, mắt phượng lóe lên cái nhìn thâm độc. Nàng ta đủng đỉnh nhìn kẻ đang quỳ trên mặt đất, giọng nói sắc như dao:
“Lâm Vũ Linh, ngươi đã biết tội mình chưa?”
Lâm Vũ Linh ngây người, không hiểu tội mà Phùng Diệm Quỳnh đang nhắc đến rốt cuộc là tội gì.
Thấy Phùng Diệm Quỳnh liếc mắt ra hiệu, Bạch Yên hiểu ý, nhanh nhảu bước lên tiếp lời:
“Lệnh bà thân thể cao quý, lại đang mang thai rồng, vậy mà ngươi lại dám rải sỏi ra giữa đường, hại lệnh bà suýt chút nữa sẩy chân. Lâm Vũ Linh, đây còn không phải là hành vi mưu hại hoàng tự hay sao? Ngươi cũng to gan lớn mật thật đấy!”
Lâm Vũ Linh nghẹn họng, không tin nổi vào tai mình nữa. Kẻ ngáng đường nàng ta chính là Bạch Yên, giờ lại nói nàng ta chủ động mưu hại hoàng tự. Đây là lí lẽ gì vậy?
Khi đã hiểu ra mọi chuyện, Lâm Vũ Linh uất hận cười lạnh một tiếng.
Uổng ột Phùng Huệ phi lúc nào cũng ình là thanh cao, vậy mà lại dùng đến thủ đoạn ti tiện này để đối phó với một cung nữ! Vì sao ư? Vì Lâm Vũ Linh là người của Nhữ Hiên các. Vì Lâm Vũ Linh là cung nữ thân cận bên cạnh Hoàng Lan. Phùng Diệm Quỳnh ngu ngốc không thể đối chọi lại chủ nhân, đành lén lút mang kẻ hầu ra trút giận!
“Huệ phi lệnh bà hiểu lầm rồi.” Lâm Vũ Linh nén giận, từ tốn giải thích: “Nô tì vâng lời Nguyễn sung nghi đi lấy sỏi về trang trí hoa viên, trên đường đi bị kẻ khác xô ngã nên mới làm sỏi cát văng ra ngoài đường, mong lệnh bà minh xét.”
“Ngươi nói mình bị xô ngã?” Khóe môi của Phùng Diệm Quỳnh khẽ cong lên, cơ hồ phác ra nụ cười yêu mị: “Là ai xô ngã ngươi?”
Lâm Vũ Linh ngơ ngác nhìn Bạch Yên đang đắc ý, sau lại nhìn tới Phùng Diệm Quỳnh, cuối cùng hiểu ra dụng ý của đối phương liền cắn răng đáp:
“Bẩm lệnh bà, là nô tì vụng về, không phải ai xô ngã cả.”
Chỉ chờ có vậy, Phùng Diệm Quỳnh khoái trá cười vang:
“Được lắm! Lâm Vũ Linh, trước mặt bản cung ngươi còn dám ăn nói lung tung?”
Lâp tức bên má cảm thấy đau rát. Bạch Yên thay chủ nhân hành sự, ra tay không chút lưu tình. Lâm Vũ Linh yếu ớt đổ ụp sang một bên.
“Lệnh bà tha mạng!”
Tiếng người yếu ớt vang lên, xen lẫn là tiếng khóc thổn thức. Phùng Diệm Quỳnh chán ghét bước xuống loan kiệu rồi đến bên cạnh Lâm Vũ Linh:
“Muốn bản cung tha cho ngươi cũng được thôi. Chỉ cần ngươi đứng ra tố cáo Nguyễn sung nghi, nói cô ta sai ngươi làm chuyện này, bản cung đảm bảo sẽ không giết ngươi, không những thế còn cho ngươi vàng bạc, bình yên rời khỏi hậu cung.”
Vẫn biết hậu cung khôn lường, lòng người giả tạo nhưng không hiểu sao Lâm Vũ Linh lại không hề sợ hãi. Đứng trước một kẻ ngông cuồng như Phùng Diệm Quỳnh, nàng ta chỉ cảm thấy đối phương thật đáng thương hại.
Muốn ta bán đứng Nguyễn sung nghi ư? Nằm mơ đi! Khi ta lưu lạc trên đường phố, cơm không đủ no, áo không đủ ấm, các ngươi ở đâu? Khi ta cần một nơi nương tựa, các ngươi có cần biết ta là ai không? Loại người các ngươi, từ khi sinh ra đã sống trong nhung lụa, làm sao biết được đối với một người sắp chết đói, một bữa cơm đáng quý đến mức nào. Ân tình giữa ta và Nguyễn sung nghi, ngươi tưởng mấy thứ châu báu của ngươi đủ sức đánh đổi sao? Phùng Huệ phi à, loại người nông cạn như ngươi sẽ vĩnh viễn không hiểu được chân tình trên thế gian này đâu!
“Lệnh bà muốn đánh cứ đánh, muốn giết cứ giết, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bán rẻ Nguyễn sung nghi đâu.” Uất khí nổi lên, Lâm Vũ Linh đứng thẳng người dậy, kiêu hãnh đáp trả, xưng hô cũng vì thế mà thay đổi.
Không chỉ Bạch Yên, đến chính Phùng Diệm Quỳnh khi nghe những lời này cũng cảm thấy kinh hãi. Nhữ Hiên các loạn rồi sao? Một cung nữ cũng có khí thế hơn người!
“Ngươi chán sống rồi sao?” Phùng Diệm Quỳnh tức giận rít lên.
“Cả lệnh bà và ta đều biết chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, nếu lệnh bà nhất định đòi trừng phạt, Vũ Linh nguyện cam tâm chịu phạt. Còn trò gắp lửa bỏ tay người hèn hạ ấy, thứ lỗi cho Vũ Linh không thể nghe theo sự sai khiến của lệnh bà.”
Nếu tinh ý, người ta sẽ nhận ra Lâm Vũ Linh đang cố gắng che giấu đáy mắt đang cuộn sóng. Sống trên đời là một con người, nàng ta tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện không bằng cầm thú như thế.
“Lâm Vũ Linh, hậu cung này rộng lớn như vậy, ngươi nghĩ người ta sẽ quan tâm đến sự biến mất của một cung nữ nhỏ bé ư?”
Biết đối phương đang dọa nạt mình, Lâm Vũ Linh điềm nhiên đáp:
“Chỉ cần mình Nguyễn sung nghi quan tâm là đủ.”
Lời này vừa nói xong, sự đắc ý trên mặt Phùng Diệm Quỳnh không còn nữa.
Cả hậu cung này đều biết Nguyễn sung nghi quan tâm đến kẻ dưới như thế nào, nhận định mọi chuyện sắc bén ra sao, thậm chí hoàng thượng cũng phải kiêng nể nàng ấy vài phần. Chỉ cần Lâm Vũ
Linh biến mất, đợi khi Nguyễn sung nghi điều tra ra chân tướng, Phùng Diệm Quỳnh cũng đừng mong sống yên ổn!
“Ngươi dám uy hiếp bản cung?” Phùng Diệm Quỳnh gằn từng chữ.
Lâm Vũ Linh cúi đầu, giọng điệu tuy cung kính nhưng không hề khiếp nhược:
“Nô tì không dám.”