Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 37: Sóng gió bắt đầu (3)
“Thưởng cho Nguyễn Hoàng Lan? Cô ta thì có công trạng gì mà cũng được ban thưởng?”
Trong ấn tượng của Phùng Diệm Quỳnh, Nguyễn Hoàng Lan mãi mãi là một nhạc công xuất thân hèn kém. Hạ Diệp Dương vờ như không nhận ra biểu cảm của Phùng Diệm Quỳnh, chỉ nhàn nhã trỏ tay về phía xa:
“Huệ phi quên rồi sao? Nguyễn sung nghi này từng cùng bệ hạ đàm luận chuyện thủy văn, kiến giải được vấn đề đê sông Lỗi Giang, được khen ngợi là người có tấm Bồ Tát, biết suy nghĩ vì giang sơn xã tắc. Nay tình hình Thanh Hoa ổn định, dân chúng ở đó nhớ ơn triều đình nên dâng tặng nông sản, bệ hạ nghĩ tới Nguyễn sung nghi, ban tặng cho cô ta chút đồ cũng là điều dễ hiểu.”
Một câu Nguyễn sung nghi, hai câu Nguyễn sung nghi! Nếu không niệm tình Hạ Diệp Dương này còn có chỗ hữu dụng, Phùng Diệm Quỳnh đã thẳng tay xử trí nàng ta cho hả giận rồi.
Thấy chủ nhân hừ lạnh một tiếng, Bạch Yên rụng rời đổ đốt, vội vàng quỳ xuống.
“Lệnh bà bớt giận.”
Phùng Diệm Quỳnh hậm hực gì đó không nghe rõ. Bạch Yên tự ình thông minh, nhanh nhảu nịnh nọt:
“Lệnh bà hà tất phải vì những thứ hèn kém đó mà tức giận. Người là nhân trung chi phượng, là phi tần cao quý nhất hậu cung, lại đang mang trong mình long tự. Thử hỏi khắp hậu cung này, ai có tư cách so bì với lệnh bà? Trong khi những thứ đồ kia, nhìn thoáng qua cũng thấy thô kệch quê mùa. Kẻ tặng người nhận đều một phường mèo mả gà đồng, đừng nói là vật tiến cung, Bạch Yên thấy cho dù chạm vào làn váy người cũng không xứng đáng.”
Theo hầu Phùng Diệm Quỳnh đã lâu, Bạch Yên không ít thì nhiều cũng nhiễm được tính cách tự mãn của chủ nhân. Phùng Diệm Quỳnh cũng hơi phác ra ý cười.
Đúng vậy, nàng ta là mới là phượng hoàng giữa vạn người. Còn Nguyễn Hoàng Lan đó chẳng qua chỉ là một kẻ hèn kém thô kệch. Đối phương vốn đã không có tư cách cùng nàng ta so bì cao thấp…
Thấy Phùng Diệm Quỳnh vui vẻ, đám cung nữ phía sau cũng ríu rít lấy lòng. Ở bên cạnh, Hạ Diệp Dương đủng đỉnh vuốt vuốt lọn tóc của mình, chỉ thỉnh thoảng bợ đỡ vài câu.
“Mèo mả gà đồng? Các ngươi nói ai là mèo mả gà đồng?”
Đúng lúc ấy, một giọng nam trầm vang lên. Đám cung nữ đang cười khúc khích bỗng xám mặt nhìn nhau. Phùng Diệm Quỳnh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy bản thân theo bản năng rời khỏi loan kiệu, rồi từ tốn hành lễ với người vừa xuất hiện.
Hoàng thượng coi trọng Nguyễn sung nghi, việc này cả hậu cung đều biết.
“Hay cho câu mèo mả gà đồng!” Tư Thành liếc nhìn người đang khiêm tốn quỳ phía sau Phùng Diệm Quỳnh, một lúc sau mới nhớ ra nàng ta là tiệp dư mới được sắc phong. Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại trên người nhân vật chính. “Huệ phi, trẫm hỏi nàng một câu. Quần áo đẹp đẽ nàng đang khoác trên người từ đâu mà có? Cao lương mỹ vị nàng ăn hàng ngày từ đâu mà có? Cuộc sống sung túc đầy đủ này của nàng, từ đâu mà có?”
Càng về cuối, Tư Thành càng gằn từng chữ mà nói.
Phùng Diệm Quỳnh cũng không phải kẻ ngu ngốc. Nàng ta cúi đầu đáp.
“Bẩm bệ hạ, là từ tiền tô thuế mà dân chúng nộp cho triều đình hàng năm…”
Tư Thành chán ghét nhìn nàng ta:
“Đúng vậy. Những gì nàng được hưởng hôm nay đều từ đám người mà nàng cho là mèo mả gà đồng ấy đó.”
“Bệ hạ bớt giận.” Biết đối phương nổi giận, Phùng Diệm Quỳnh vứt hết sự kiêu kì vốn có, vội quỳ sụp dưới chân hắn, nghẹn ngào: “Là Diệm Quỳnh không phải, đã khiến người tức giận. Thần thiếp biết sai rồi.”
Tư Thành vẫn nhìn đối phương không chớp mắt. Trên gương mặt tuấn mỹ kia, không ai đủ bản lĩnh để nhìn ra dù một tia cảm xúc.
Không thường xuyên được gặp Tư Thành, Hạ Diệp Dương dễ dàng bị kích động, cứ ngây ngẩn ngắm nhìn hắn. Khi tiếng khóc của Phùng Diệm Quỳnh bị đẩy lên cao, nàng ta mới giật mình nhận ra bản thân cũng không thoát được liên lụy trong việc này.
Phải nói gì đó! Phải nói gì đó! Nhưng nói gì bây giờ?
Nghĩ đoạn, Hạ Diệp Dương đánh bạo nói:
“Bẩm bệ hạ, Huệ phi tuy sai nhưng cũng đã biết lỗi, xin bệ hạ nể tình chị ấy đang mang thai rồng mà giơ cao đánh khẽ.”
Phùng Diệm Quỳnh âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Kiểu nói của Hạ Diệp Dương, bề ngoài là thay Phùng Diệm Quỳnh cầu xin, thực chất chỉ là chối bỏ trách nhiệm của bản thân, trong khi chính nàng ta mới là người khơi mào ra vụ nói xấu này.
Tư Thành chăm chú nhìn hai phi tần trước mặt. Cũng chẳng biết sau đó bao lâu, hắn lạnh nhạt nói:
“Huệ phi đang mang thai, quỳ lâu không tiện, nàng đứng lên trước đi.”
Mong còn không được, Phùng Diệm Quỳnh lật đật đứng dậy.
“Bạch Yên.” Bỗng nhiên Hạ Diệp Dương cao giọng gọi. “Còn không mau đến đỡ Huệ phi dậy. Chị ấy thân thể bất tiện, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì các ngươi có chịu được trách nhiệm không?”
Khi không bị gọi đến tên, Bạch Yên chạy đến như một phản xạ vô điều kiện. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Phùng Diệm Quỳnh đột ngột ngộ ra, chỉ muốn giơ tay ra ngăn cản cung nữ của mình lại nhưng đã quá muộn.
Lời này của Hạ Diệp Dương, là vô tình hay hữu ý?
Ánh mắt của Tư Thành đã chạm đến người cung nữ này. Sự xuất hiện của nàng ta khiến hắn nhớ lại chuyện vừa rồi.
Kẻ tặng người nhận đều một phường mèo mả gà đồng, đừng nói là vật tiến cung, Bạch Yên thấy cho dù chạm vào làn váy người cũng không xứng đáng.
“Bạch Yên? Ngươi là Bạch Yên?” Tư Thành liếc mắt nhìn Bạch Yên: “Người vừa nói bốn chữ “mèo mả gà đồng” cũng là ngươi phải không?”
Bạch Yên run rẩy. Phùng Diệm Quỳnh cứng họng.
“Cung nữ của nàng, sau lưng trẫm cũng dám cả gan bình phẩm các chủ nhân khác, cũng dám coi thường con dân Đại Việt. Ả càng ngày càng lớn mật nhỉ?”
Lời này Tư Thành dành cho Phùng Diệm Quỳnh. Mà ở một bên, Bạch Yên đã nhũn ra như bún.
Phùng Diệm Quỳnh không có bản lĩnh đùa giỡn trước mặt Tư Thành. Giữa việc hi sinh một cung nữ nhỏ bé và việc chọc giận Tư Thành, nàng ta thừa thông minh để chọn ình đường lui.
“Là do thần thiếp dạy bảo cung nữ không tốt, đã làm bẩn tai của bệ hạ.” Rồi nàng ta lạnh lùng ra lệnh: “Lôi tiện tì này xuống, đánh năm mươi trượng cho bản cung.”
Năm mươi trượng, không chết thì cũng thành tật.
Bạch Yên chỉ kịp rú lên một tiếng, xong rồi ngất lịm.
Tư Thành tiếp tục nhìn đến Hạ Diệp Dương:
“Hạ tiệp dư, nàng thấy kẻ khác ăn nói lỗ mãng nhưng cũng không biết đường nhắc nhở, trẫm phạt nàng về Triều Dương uyển đóng cửa suy nghĩ ba ngày, khi nào cảm thấy hành vi phù hợp hơn thì hãy ra ngoài!”
Đóng cửa suy nghĩ ba ngày? Nói thẳng ra là cấm túc! Hạ Diệp Dương hơi ngẩn người, lúc cúi đầu tạ ơn, trong đáy mắt nàng ta vẫn còn lộ rõ vẻ hoang mang, khó hiểu.
“Phùng Diệm Quỳnh, nàng là phi tần cấp bậc cao nhất, trẫm vốn có ý định cho nàng tạm thời xử lí cung vụ. Đáng tiếc, việc ấy không cần thiết nữa. Nàng quả thực khiến trẫm thất vọng.”
Đó là câu nói cuối cùng của Tư Thành trước khi bỏ đi.
Tại sao? Tại sao ta tâm toàn ý hầu hạ hắn, đổi lại vẫn chỉ là là hai chữ thất vọng?
Xét về địa vị, về mỹ mạo, về tài năng, ta có điểm gì thua Nguyễn Hoàng Lan? Tại sao bệ hạ lại coi trọng cô ta mà đối xử với ta lạnh nhạt, bạc bẽo như thế?
Rốt cuộc, ai nói cho ta biết, ta đã làm gì sai?
Phùng Diệm Quỳnh cảm thấy hai tai ù đi, không hề nghe thấy tiếng cung nữ bị xử trượng đang gào lên từng hồi thê thảm, cũng không nhìn thấy sắc mặt vặn vẹo khó hiểu của Hạ Diệp Dương. Bóng chiều trùm lên người nàng ta, cô độc, đặc quánh.
…
Đồng Cúc đài nằm ở phía đông ngự hoa viên. Truyện cũ kể lại rằng, vua Lê Thái tổ có một người ái phi rất yêu thích hoa cúc. Để chiều lòng bà phi này, ngài đã cho xây một vườn cúc lớn hình ngũ giác ở hậu cung, sau đó đặc biệt phái người đi bốn phương sưu tầm những giống cúc lạ và hiếm về trồng ở đây. Từ đó, vườn hoa này có tên là Đồng Cúc đài.
“Lệnh bà, người mau xuống đây đi!”
Lâm Vũ Linh đứng ở dưới một hòn giả sơn, bắt tay trước miệng làm thành cái loa rồi cất tiếng gọi, chốc chốc lại lo lắng nhìn lên phía trên.
“Vũ Linh, lâu lâu lệnh bà mới được vui vẻ như vậy, cô cũng nên để người thoải mái một chút.”
Lâm Vũ Linh quay lưng lại, nhéo Nguyệt Hằng một cái, rồi lại sốt ruột đi lòng vòng quanh hòn giả sơn.
“Tôi lo cho lệnh bà, đá thì trơn, lại lắm rêu, nhỡ đâu người trượt chân ngã xuống thì sao?”
Biết không thể trấn an lại con người này, Nguyệt Hằng cũng không nói nữa. Lúc sau lại nghe tiếng Lâm Vũ Linh tiếp tục réo.
“Lệnh bà, nô tì xin lệnh bà đấy, người mau xuống đây đi!”
Ở bên trên hòn giả sơn, Hoàng Lan giả điếc. Nàng cầm chắc sợi dây trong tay, thích thú ngắm nghía chiếc diều đang bay phía xa xa.
Một chiếc diều cắt chịa công phu thành hình chú pokémon Picachu ngộ nghĩnh, có gắn thêm một ống trúc ở đuôi đang chao nghiêng từng vòng trên bầu trời. Mỗi khi trời có gió, ống trúc lại phát ra âm thanh trầm bổng, réo rắt.
Món đồ chơi này là Hoàng Lan tự tay làm. Nhìn thấy nó, nàng lại nhớ đến thời thơ ấu đầy hoài niệm.
Sáo diều…
“Lệnh bà… “
Lâm Vũ Linh vẫn kiên trì như một bà cô già khó tính. Nguyệt Hằng càu nhàu:
“Cô đừng làm ồn nữa. Để im nghe tiếng sáo đi.”
Nguyệt Hằng đang nhắc đến tiếng sáo diều. Hai người họ dừng tai lắng nghe, quả nhiên càng để ý càng thấy âm thanh ấy rõ ràng, du dương réo rắt, hòa quyện cùng gió trời tạo thành một bản đồng dao tinh tế.