Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 133: Chạm mặt (4)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 133: Chạm mặt (4)

Biết đối phương dụng tâm khích tướng, Thanh Ngọc khinh bỉ không thèm đáp. Nhưng Lê Khải Triều cũng không phải hạng người lịch sự gì cho cam. Đối phương im lặng là việc của đối phương, hắn lải nhải là việc của hắn. Nghĩ đến việc Phùng Diệm Quỳnh, Nguyễn Hoàng Lan bị đám áo đen vây khốn trong lãnh cung, hắn chẹp miệng chán nản:
“Đám phi tử các cô ấy, ngoài mặt thì ra vẻ chị em tình thâm, sau lưng lại ngấm ngầm bày mưu tính kế, hại nhau đến thân bại danh liệt mới thôi. Thảo nào ngày ấy Nguyễn Hoàng Lan sống chết đòi ra khỏi cung. Ngày ấy ta còn tưởng não cô ta có vấn đề, từ bỏ chốn phù hoa để dấn thân vào nơi dân dã nghèo khổ, giờ nghĩ lại mới thấy cô ta làm vậy là đúng đắn. Mọi người nói đúng, giang hồ có hiểm ác đến đâu cũng không hiểm ác bằng hậu cung của mấy người. Nữ nhân ấy mà, không muốn dùng tới thủ đoạn thì thôi, một khi đã chủ tâm tính kế thì còn thâm độc, tàn nhẫn hơn nam nhân chúng ta gấp vạn lần. Nhưng mà cũng phải khâm phục các cô thật! Ta mới dùng vài cái mặt nạ đã thấy ngứa ngáy, vậy mà các cô có thể sống với hàng trăm bộ mặt, thật thật giả giả, đeo lên lột xuống không biết mệt.”
Lê Khải Triều luôn cho rằng vụ việc này chỉ đơn thuần là trò đấu đá của đám phi tần trong cung, thế nên hắn ăn nói chẳng thèm kiêng nể gì. Nếu biết Thanh Ngọc có liên quan đến Lưu Tích Nguyên và chuyện ở dịch quán, có đánh chết hắn cũng không dám bô bô cái miệng như vừa rồi.
Trong khi đó, Thái Thanh Ngọc lại cúi gằm mặt xuống.
Nữ nhân ấy mà, đã không muốn dùng tới thủ đoạn thì thôi, một khi đã chủ tâm tính kế thì còn thâm độc, tàn nhẫn hơn nam nhân chúng ta gấp bội.
Ta mới dùng vài cái mặt nạ đã thấy ngứa ngáy, vậy mà các cô có thể sống với hàng trăm bộ mặt, thật thật giả giả, đeo lên lột xuống không biết mệt…
Cái tên bốc đồng này cũng biết nói đạo lý?
Thái Thanh Ngọc thực sự hoài nghi thính giác của mình có vấn đề.

Một con chim bồ câu bay đến, đậu trên bờ tường phía đối diện. Lê Khải Triều vội tiến tới gỡ lấy bức thư gài ở chân con chim ra. Không biết trong thư Phạm Anh Vũ viết gì mà sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên xám xịt. Rồi không nói không rằng, hắn xách kiếm lên, chuẩn bị nai nịt để rời khỏi nơi này. Lúc hắn đi, Thanh Ngọc vẫn lặng thinh, cũng không thèm kì kèo nhờ hắn khai giải huyệt đạo.
Đi được một đoạn, tự nhiên Lê Khải Triều cảm thấy không đành lòng. Hắn chẹp miệng rồi đổi hướng, quay trở lại nơi mà mình vừa xuất phát cách đó chưa đầy một khắc.
Thấy hắn cưỡi ngựa trở lại, Thanh Ngọc hơi ngạc nhiên:
“Ngươi vẫn còn chưa đi?”

“Không thể để cô ngồi cả đêm trong ngôi nhà hoang này được. Lũ chuột ở đây sẽ bị cô dọa cho chết mất.”
Cho dù có thiện ý, miệng lưỡi Lê Khải Triều vẫn cay nghiệt như vậy. Thái Thanh Ngọc bị điểm huyệt nửa ngày, tứ chi đã tê dại, chỉ chờ cơ thể được giải phóng liền đổ ụp sang một bên.
“May phước tổ tiên mười tám đời nhà cô đấy, bình sinh ta không thích chấp nhặt với con gái…”
Hắn vừa lầm bầm vừa phủi áo bỏ đi. Lần này là đi thật.
Bất chợt phía sau có ánh kiếm lóe lên. Lê Khải Triều lập tức hối hận. Hắn quay phắt lại, tự nhủ phen này nhất định phải dạy cho cô ả phản trắc kia một bài học. Bình sinh Lê Khải Triều không thích chấp nhặt với nữ nhân thật đó, nhưng hắn càng ghét loại người lấy oán báo ân, qua cầu rút ván hơn.
Có điều Lê Khải Triều đã nhầm. Đúng là trong tay Thanh Ngọc có một thanh đoản kiếm, nhưng nàng ta không hề có ý định tấn công Lê Khải Triều, ngược lại, mũi kiếm nhọn hoắt lại chĩa thẳng vào cổ họng của chính kẻ cầm nó.
Lý Lượng đã chạy mất.
Hoặc thành công, hoặc là chết…
Thái Thanh Ngọc muốn tự sát!
Đúng lúc Thái Thanh Ngọc hạ quyết tâm nhất, chuẩn bị một chiêu kết liễu mạng mình thì Lê Khải Triều kịp thời vọt tới và gạt phăng thanh kiếm trong tay nàng ta ra.
“Cô đang làm cái quái gì thế? Bộ chán sống rồi hả?”
Hắn trừng mắt quát, đồng thời nhanh chân đá thanh kiếm ra xa, chỉ sợ đối phương lại nghĩ quẩn. Thanh Ngọc không khỏi ngây ngẩn lần thứ hai. Nàng ta không ngờ Lê Khải Triều lại cứu mình.

Nhưng như vậy thì đã sao? Còn lâu nàng ta mới cảm kích hắn!
“Ngươi còn dám hỏi ta! Nếu không phải do ngươi năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện của ta, ta cũng đâu thê thảm đến mức này, cùng trời cuối đất không một chốn dung thân, thậm chí có nhà cũng không thể trở về. Tên khốn nhà ngươi… ngươi… mọi chuyện đều là do ngươi…” Thanh Ngọc nghiến răng nghiến lợi. Nếu không có Lê Khải Triều, nàng ta đã không để vuột mất Phùng Diệm Quỳnh. Nếu không có Lê Khải Triều, nàng ta đã giết được Lý Lượng. Tất cả đều là chuyện tốt đẹp của Lê Khải Triều. Đã vậy, ngày hôm nay hắn còn sỉ nhục nàng ta, bảo nàng ta có thể không oán, không hận được không?
Có lòng tốt cứu người lại vô duyên vô cớ bị mắng, Lê Khải Triều đứng ngẩn tò te. Rồi khi hiểu ra mọi chuyện, hắn chặc lưỡi:
Giết người chính là tạo ác nghiệp, ta sao có thể thấy chết không cản đây ?
Thanh Ngọc không đáp.
“Có nhà mà không thể về? Cô sợ sẽ bị chủ nhân mình trừng phạt giống như gã xấu dị vừa rồi?”
Thanh Ngọc không thừa nhận cũng chẳng phản đối, chỉ hậm hực nhìn thanh đoản kiếm cách đó hơn trượng. Sự trừng phạt của Lưu Tích Nguyên còn đáng sợ hơn một nhát kiếm rất nhiều!
Lê Khải Triều đăm chiêu nghĩ ngợi. Rồi hắn đột ngột rút kiếm ra, nhằm thẳng cánh tay của Thái Thanh Ngọc mà chém xuống một nhát không nông không sâu, vừa vặn kéo dài từ bả vai xuống đến khuỷu tay. Sẵn tư tưởng muốn tự sát, Thanh Ngọc không hề né tránh, chỉ đang sửng sốt không hiểu vì sao Lê Khải Triều lại xuống tay thiếu dứt khoát như thế thì đã thấy hắn thu kiếm về, không tấn công thêm nữa mà chỉ nhàn nhạt buông thêm một câu:
“Mang vết thương này về diện kiến chủ nhân của cô, nói rằng trên đường đi gặp phải một người võ công cao cường, tài năng trác tuyệt, khó khăn lắm mới bảo toàn được tính mạng, chắc chắn cô ta sẽ không làm khó dễ cô nữa đâu.”
Lê Khải Triều vẫn nghĩ chủ nhân của Thanh Ngọc chỉ là một phi tần bình thường.
Có gì đó nghèn nghẹn dâng lên nơi khóe mắt, Thanh Ngọc mặc kệ cánh tay đang tuôn máu xối xả, chỉ trân trối hướng về phía Lê Khải Triều:
“Tại sao?”

Tại sao lại muốn cứu nàng ta? Tại sao không một kiếm giết luôn nàng ta ngay từ đầu? Hắn có bản lĩnh làm việc đó mà. Hắn thừa bản lĩnh trả món nợ trong lãnh cung mà!
Lúc này Lê Khải Triều đã đi được một đoạn khá xa. Nghe tiếng Thái Thanh Ngọc thở dốc, hiển nhiên là vì vừa đau vừa mệt, hắn không thèm quay đầu lại, chỉ hạ giọng đáp:
“Ta đã nói rồi. Bình sinh ta không thích làm khó dễ con gái. Nhưng nói cho cô biết, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Nếu sau này còn để ta nhìn thấy cô động tay động chân với người khác, chính tay ta sẽ tiễn cô về gặp tổ tiên nhà cô đấy. Bà nó chứ, ta ghét nhất cái loại cậy có tí võ công là chạy khắp nơi hại người, đến một chút hiền lương dịu dàng cũng không có. Cô cứ nhớ kĩ đấy cho ta!”
Mồm miệng hắn lúc nào cũng ác nghiệt như thế…
Thanh Ngọc cứ đứng đó, thất thần nhìn theo Lê Khải Triều cho đến khi bóng dáng ngạo nghễ của hắn khuất dạng sau ánh tịch dương màu đỏ thẫm. Khi nàng ta quay lưng lại, vô tình nhìn thấy vật gì đó ở bục cửa, cúi xuống mới biết đó là một nắm cơm nắm muối vừng vẫn còn nóng hổi.

Lê Tuyên Kiều đang chuyên chú cắt tỉa một chậu hoa cúc. Từ ngày trở thành Tuệ chiêu nghi, nàng ta có thêm một thú vui tao nhã mới, đó là đem các loại cúc về trồng trong cung Thọ Am.
Cửa sau khẽ động. Tấm sa mỏng đong đưa mặc dù trời không có gió. Chẳng cần quay đầu lại, Lê Tuyên Kiều cũng biết kẻ vừa bước vào là ai.
“Về rồi hả?”
Thanh Ngọc tập tễnh bước vào. Hôm nay nàng ta cố ý mặc một chiếc áo rộng nhằm che đi cánh tay trái vẫn còn rỉ máu.
“Việc bản cung giao phó cho ngươi, ngươi làm đến đâu rồi?”
Lê Tuyên Kiều dù chưa được phong phi nhưng đã được chính thức trao quyền chủ quản cung Thọ Am, xưng hô vì thế cũng đổi khác. Thanh Ngọc nhìn nàng ta bằng một ánh mắt ảo não rồi lẳng lặng quỳ xuống, giọng nói mười phần kiên nghị:
“Nô tì vô dụng, xin lệnh bà trách tội.”
Bàn tay Lê Tuyên Kiều hơi khựng lại. Nhát kéo lạnh lùng vang lên. Một bông hoa cúc đứt lìa khỏi cành, rơi phịch trên mặt đất.

Lúc này Lê Tuyên Kiều mới đến bên Thái Thanh Ngọc, bàn tay ngọc ngà từ từ nâng cằm đối phương lên.
“Ngươi bị thương rồi.”
Nhát chém của Lê Khải Triều rất chuẩn, không nông cũng không sâu, khiến Thanh Ngọc mất nhiều máu nhưng không gây ra đau đớn như người ngoài tưởng. Trộm nhìn tới vết máu đã loang ra lớp áo ngoài từ lúc nào không hay, nàng ta biết không giấu được chuyện, đành e dè gật đầu rồi thuật lại y nguyên những gì Lê Khải Triều đã nói.
Ha, trên đường gặp phải người võ công cao cường, tài năng trác tuyệt… Tên họ Lê này đúng là luôn biết đánh bóng bản thân mà.
Rõ ràng ánh mắt Lê Tuyên Kiều đã vặn vẹo trong giây lát, không rõ là thất vọng hay phẫn nộ, nhưng đợi khi đối phương nói xong, nàng ta chỉ đủng đỉnh mỉm cười:
“Không sao. Mấy ngày nay ngươi đã vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi, đừng quên đến dược phòng mà lấy thuốc về bôi. Bản cung ước chừng ngươi bị thương cũng không nhẹ đâu.”
Thanh Ngọc ngạc nhiên:
“Lệnh bà thực sự không trách nô tì?”
Lê Tuyên Kiều thở dài rồi đỡ nàng ta dậy. Gương mặt mỹ nhân như hoa ngọc lộ vẻ chua xót:
“Sao bản cung lại trách ngươi được? Bao lâu nay ngươi vất vả vì bản cung lo liệu trong ngoài, bày mưu tính kế, công bằng mà nói, không có Thanh Ngọc ngươi, sẽ không có Tuệ chiêu nghi ta của ngày hôm nay. Thất bại thì cũng thất bại rồi, sau này tìm cách cứu vãn là được, hơn nữa ngươi còn bị thương, coi như không có công lao thì cũng có khổ lao, giờ bản cung vì một chuyện nhỏ mà trách phạt ngươi, há chẳng phải kẻ cạn tình cạn nghĩa hay sao?”
Thanh Ngọc cảm kích cúi đầu, một lúc sau thì cung kính trở ra.
Ngồi trong căn phòng nhỏ của mình phía cuối cung Thọ Am, Thanh Ngọc đang kín đáo bôi thuốc lên cánh tay rồi dùng vải mềm quấn lại như cũ. Cái tên nhăn nhở kia nói đúng. Vết thương này đã cứu mạng nàng ta. Rồi cũng chẳng hiểu tại sao, Thanh Ngọc lại rất muốn biết khi rút kiếm ra và chém về phía mình, rốt cuộc trong đầu hắn đang nghĩ cái quái gì…

(Mời các bạn đón đọc Chương 41: Mùa hoa tam giác mạch.)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.