Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 126: Ai là ai (1)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 126: Ai là ai (1)

(Chỉ có điều, Phạm Anh Vũ à, ngươi đóng kịch vẫn còn vụng về lắm, thậm chí xuống tay cũng chẳng chừa lại đường lui ình. Ngươi đánh giá thấp ta? Hay ngươi dám tự tin, bởi ngươi hiểu rất rõ bản thân mình mới chính là Phong Vân kỳ sĩ?)

Kẻ đeo mặt nạ khó hiểu nhìn Phạm Anh Vũ. Đến khi hiểu ra dụng ý của đối phương, hắn bỗng cao hứng bật cười ha hả:
“Phạm Anh Vũ, ngươi cần gì phải làm bộ làm tịch trước mặt ta như vậy! Ai mới thực sự là Phong Vân kỳ sĩ, không phải ngươi mới là người hiểu rõ nhất sao?”
Chiếc mặt nạ bạc che đi nửa phía trên gương mặt, chỉ để lộ ra khóe miệng lúc nào cũng từa tựa mỉm cười và đôi mắt mênh mang, ấm áp. Hắn đứng đó, ung dung tĩnh tại, trầm lặng mà đường uy, tay cầm quạt tía, trường kiếm bên hông, càng khiến phong uy thêm phần lẫm liệt. Xung quanh hắn, lá trúc thôi rơi, gió càng thêm lặng. Mọi thứ như ngừng lại, khiêm nhường nép sau ánh kiếm mơ hồ.
Chứng kiến cảnh ấy, Phạm Anh Vũ không khỏi ngây người. Y vốn có bản lĩnh cao cường, đối nhân xử thế lại lạnh nhạt dửng dưng, càng không dễ để người khác uy hiếp. Nhưng lần này là ngoại lệ. Người kia không chỉ dễ dàng tránh được một chiêu của y, phong thái so với Phạm Anh Vũ cũng áp đảo rõ rệt, đủ khiến bất cứ ai khi đối diện hắn đều có cảm giác muốn tự nguyện cúi đầu.
Hai người họ cứ im lặng như thế, nhưng ai cũng biết đối phương đang ngấm ngầm thăm dò mình. Phải cho đến khi kẻ đeo mặt nạ lên tiếng, không gian đang căng như dây đàn mới dần buông lỏng xuống.
Cứ tưởng hắn sẽ nói gì, nào ngờ chỉ phe phẩy quạt rồi nhàn nhạt ngâm mấy câu thơ:
“Sơn sắc chính y y. Du nhân hồ bất quy. Trung lưu quang tháp ảnh. Thượng giới khải nham phi. (1) ” Đoạn, hắn quay sang cười với Phạm Anh Vũ: “Chọn núi Dục Thúy làm nơi ẩn cư, xem ra ngươi cũng muốn học tập Thăng Phủ (2), Ức Trai năm ấy.”

Nghe nhắc đến Nguyễn Trãi, bàn tay Phạm Anh Vũ bất giác siết chặt lại, nhưng ngoài mặt y vẫn lạnh nhạt như không, chỉ điềm nhiên dùng thơ đáp:
“Hải khẩu hữu tiên san. Tiền niên lũ vãng hoàn. Liên hoa phù thủy thượng. Tiên cảnh trụy trần gian… (3) Núi Thúy sông Vân đẹp như thế, chẳng riêng gì ta, bất cứ ai cũng nảy sinh lòng luyến thương.”
Bốn câu thơ mà Phạm Anh Vũ vừa đọc chính là nằm trong bài thơ Dục Thúy sơn của Nguyễn Trãi. Kẻ đeo mặt nạ chăm chú nhìn y. Vì chiếc mặt nạ bạc che khuất nên Phạm Anh Vũ mới không nhận ra chân mày hắn vừa khẽ nhíu lại.
“Không thắc mắc tại sao ta lại tìm được Viên Diệp cư à?” Hắn đột ngột chuyển chủ đề.
“Hồi trước thì có, nhưng bây giờ thì điều ấy không cần thiết nữa.” Phạm Anh Vũ thản nhiên đáp: “Thời gian đã giúp ta giải đáp một số chuyện, ví như ngươi cố tình dùng Đỗ Văn Hội để dụ ta ra mặt.”
Đỗ Văn Hội chính là lão già bị nhốt trong lồng heo lần trước.
Tuy Phạm Anh Vũ muốn trừng trị Đỗ Văn Hội, nhưng kẻ kia còn nhanh tay hơn cả y. Hắn tống lão béo vào lồng heo và chu đáo đặt trước cổng nha môn hình bộ. Sau khi hắn dùng danh xưng Phong Vân kỳ sĩ và gây ra vụ ồn ào ấy, Phạm Anh Vũ bắt buộc phải xuất đầu lộ diện, thân chinh đến kinh thành tìm hiểu một phen, đến rồi mới biết hóa ra tất cả chỉ là mồi nhử.
Dùng danh xưng Phong Vân kỳ sĩ và tấn công vào một con mồi mà Phạm Anh Vũ cũng đang nhắm tới, kẻ kia đã khiến y phải xuất đầu lộ diện!
Người kia đáp lại, giọng điệu vẫn đầy giễu cợt:
“Mới mấy ngày không gặp, xem ra ngươi cũng thông minh hơn một chút rồi đó.”
Phạm Anh Vũ không nói được câu nào. Thật không ngờ, bản thân luôn tự ình đã đủ đa nghi, đã đủ tỉnh táo, vậy mà vẫn có ngày y tình nguyện trở thành một quân cờ cho kẻ khác tương kế tựu kế.
Kẻ đeo mặt nạ không nói gì nữa. Hắn còn đang loay hoay tìm ình một chỗ ngồi tử tế giữa một đống ghế đá lô nhô. Thấy mình bị bỏ sang một bên, Phạm Anh Vũ chán ghét nói tiếp:
“Nhưng ngươi vẫn trừng trị Đỗ Văn Hội quá nhẹ tay. Đổi lại là ta, chỉ e lão đã chết trăm lần rồi.”
“Đỗ Văn Hội tuy tội đáng chết, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tùy tiện lạm sát người khác không phải thói quen của ta.”

“Thôi đủ rồi!” Phạm Anh Vũ ngắt lời hắn: “Giết người đền mạng, ác giả ác báo, ta tin vào nhân quả, không tin vào cái thứ quốc pháp vớ vẩn ấy.”
Soạt một tiếng. Cây quạt trong tay kẻ kia lập tức khép lại. Như một phản ứng thần phục vô điều kiện, Phạm Anh Vũ liền im lặng.
“Ngươi đã chơi cờ bao giờ chưa?” Hắn hỏi.
Câu hỏi tối nghĩa, cũng không khớp với chủ đề câu chuyện. Người bị hỏi không đáp. Kẻ đặt câu hỏi cũng không có ý định chờ đợi câu trả lời.
“Bàn cờ trắng đen lẫn lộn. Mỗi nước đi đều cất giấu sự biến ảo khôn lường. Kẻ chơi cờ giỏi, không nằm ở việc biết tính trước một hai nước đi, mà phải có năng lực thấu định cục diện toàn bàn cờ. Chỉ khi hiểu được đường đi nước bước các quân cờ của mình, ngươi mới có tư cách nắm giữ mọi thứ trong tay…”
“Ý ngươi là gì?” Chẳng đợi hắn nói hết, Phạm Anh Vũ đã bực tức hừ lạnh. Y có cảm giác đối phương đang bỡn cợt mình, cố ý dẫn dắt mình một lần nữa lọt vào cạm bẫy của hắn.
Kẻ kia nghe vậy chỉ bình thản mỉm cười:
“Phạm Anh Vũ à Phạm Anh Vũ, ngươi rất thông minh nhưng lại có một nhược điểm, đó là thiếu kiềm chế. Từ lúc ta đến đây, ngươi đã ngắt lời ta hai lần. Nếu ngươi chịu khó nghe ta nói hết câu, biết đâu ta sẽ đánh giá ngươi cao hơn một chút.”
Khi không bị dội cả chậu nước lạnh vào mặt, Phạm Anh Vũ giận đến bầm gan tím ruột, chỉ hận không thể xông lên mà lột chiếc mặt nạ kia xuống, để xem kẻ đang giễu võ giương oai trước mặt mình rốt cuộc là ai!
Biết đã chọc đúng chỗ ngứa của đối phương, kẻ đeo mặt nạ thủng thẳng nói tiếp:

“Không cần phải nhìn ta với ánh mắt đó. Ta không có ý khinh thường ngươi đâu. Chẳng qua ngươi có chí khí nhưng lại thừa liều lĩnh, trọng đạo lý nhưng cảm tính lại quá sâu. Kẻ như ngươi chưa chắc đã có kết cục tốt đẹp, mà ta thì không bao giờ muốn nhân tài phải chết yểu, cho nên mới có ý tốt nhắc nhở ngươi một chút thôi. Hiểu chứ?”
Dù biết lại bị nói đểu, Phạm Anh Vũ vẫn phải công nhận đối phương nói đúng. Bao năm qua, y luôn hành động theo trực giác và cảm tính, thậm chí dám đối đầu với những thế lực cường đại nhất, mặc kệ cả an nguy của bản thân. Tự tin vì võ công cao cường ư? Ngoài trời có trời, núi cao còn có núi khác cao hơn. Kẻ trước mặt y không phải đã một tay vô hiệu hóa đòn tấn công của y đó sao? Tranh đoạt vì công lý ư? Vốn dĩ là đấu tranh hay trả thù, nhiều khi chính bản thân y cũng chẳng thể phân định.
Nhưng đó là việc của riêng y, ai mượn tên lạ hoắc này vô duyên xía vào!
“Ngươi đến tìm ta không phải chỉ để lải nhải mấy lời vô nghĩa này chứ hả?” Y gằn giọng, sáo trúc trong tay lại chuẩn bị giương lên.
Kẻ đeo mặt nạ vẫn tỉnh bơ nhìn Phạm Anh Vũ. Dừng lại một chút, hắn hơi mỉm cười:
“Không, ta đến để cảm ơn ngươi, Phạm Anh Vũ. À không, phải gọi là Phong Vân kỳ sĩ mới đúng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.