Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 125: Phong Vân kỳ sĩ (4)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 125: Phong Vân kỳ sĩ (4)

Cung nữ kia thầm đem gã mặt sẹo Lý Lượng ra mà chửi cho hả dạ. Chọc giận Lưu Tích Nguyên, gã có mười cái mạng cũng không đền nổi!
“Lần này Lý Lượng tự ý hành động, phụ sự ủy thác của chủ thượng, thuộc hạ sẽ phái người mang đầu hắn về để tạ tội với chủ thượng.”
Đối với người trước mặt, giải thích vòng vèo không có tác dụng, một khi hắn đã nghĩ ngươi vô dụng, ngươi sẽ chết mà không có đất chôn. Lý Lượng đã làm hỏng đại sự nên hắn nhất định phải chết, cung nữ kia đón lời trước cũng coi như thức thời.
Nào ngờ Lưu Tích Nguyên lắc đầu:
“Việc này cứ giao cho Thanh Ngọc làm đi.”
“Nhưng Thanh Ngọc và Lý Lượng là anh em đồng môn. Thuộc hạ e rằng…”
“Ta chưa bao giờ nghi ngờ sự trung thành của Thanh Ngọc!”
Lưu Tích Nguyên lại rít lên, vẻ rất không vừa ý. Bình sinh hắn ghét nhất những kẻ lắm điều. Sợ hắn giận lây sang mình, cung nữ kia tuy bất mãn nhưng cũng không dám cự cãi gì nữa.
Đoạn, Lưu Tích Nguyên khẽ hẩy mũi giày, hòn đá trước mặt hắn như bị cường lực tác động, xé gió lao về phía trước, bắn vào núi giả rồi vỡ vụn thành bột cám. Trông thấy cảnh đấy, sắc mặt cung nữ càng thêm tái hơn. Chỉ là một tên Lý Lượng thôi mà, Lưu Tích Nguyên sẽ không giận cá chém thớt mà giết luôn nàng ta chứ?
“Chủ thượng, còn một việc nữa.” Đợi lửa giận trong lòng hắn hạ xuống, nàng ta lựa lời nói: “Quận chúa có ý muốn giúp chủ thượng…”
Cô nàng Vĩnh Lạc quận chúa này thường ngày chỉ thích ngồi một chỗ xem kịch hay, mặc kệ hắn xoay sở một mình, cùng lắm chỉ nhón tay làm chút việc công đức kiểu mượn hoa kính phật, vậy mà hôm nay đột nhiên lại đề nghị muốn ra tay tương trợ hắn, Lưu Tích Nguyên quả thật không dám tin.
“Quận chúa muốn giúp ta việc gì?” Lưu Tích Nguyên hỏi. Hắn bận trăm công nghìn việc, lo liệu trong ngoài, nhất thời cũng chưa đoán ra Vĩnh Lạc quận chúa đang nói đến chuyện gì.
Cung nữ liền rành mạch nói ra bốn chữ:
“Tìm kiếm thế tử.”
Tìm kiếm thế tử!

Lần đầu tiên trong mười mấy năm dài đằng đẵng, vẻ mặt của Lưu Tích Nguyên mới lộ vẻ chấn động. Chân mày hắn dãn ra, ánh mắt không còn lạnh lẽo, u uất nữa, thay vào đó là một nỗi xót xa và tiếc hận, như thể vị thế tử nào đó đã chạm đến phần lương tri duy nhất còn sót lại trong con người hắn. Cúi đầu xuống, hắn ngùi nhớ lại chuyện cũ…
Năm ấy thế tử vừa chào đời thì quốc vương gặp chuyện. Sau khi ngài bị ép chết, cận thần trung thành dưới trướng tan tác mỗi người một ngả, khổ sở mãi mới thoát được sự truy sát của triều đình. Bản thân Lưu Tích Nguyên cũng phải nương nhờ bên Đại Minh, không có cách nào để trở về Đại Việt bảo vệ thế tử. Cũng may bên cạnh thế tử lúc ấy còn có Thuấn. Lòng trung thành của Thuấn dành cho quốc vương, so với Lưu Tích Nguyên chỉ có hơn chứ không có kém. Thuấn vượt muôn trùng vòng vây, bình an đưa thế tử tránh khỏi tai mắt của triều đình và Thái Tông, từ đó mai danh ẩn tích trong cõi nhân gian. Chuyện xảy ra đã nhiều năm, lại bị triều đình cố tình che giấu nên không còn ai nhắc đến nó nữa. Chưa biết chừng, giờ thế tử đã trưởng thành, ngài và Thuấn đang đi tìm Lưu Tích Nguyên, cùng nhau trả mối hận xưa…
Nghĩ đến chuyện năm đó, vẻ mặt của Lưu Tích Nguyên khôi phục sự âm trầm đến đáng sợ, giống như sẵn sàng đè nát cả màn đêm bất cứ lúc nào. Cung nữ kia không dám xen ngang, chỉ lẳng lặng đứng hầu một bên. Là hậu nhân, nàng ta không hiểu lắm những ân oán đời trước, nhưng bản thân Vĩnh Lạc quận chúa, chủ nhân hiện giờ của nàng ta chính là hậu duệ của vị quốc vương đã tạ thế ấy, lại thêm Lưu Tích Nguyên nuôi thù sâu hơn biển cả, lúc nào cũng nói ngôi vua của đương kim hoàng thượng hiện giờ là danh không chính, ngôn không thuận, vậy nên nàng ta đối với chuyện này cũng cám cảnh được mấy phần.
Một lúc sau, Lưu Tích Nguyên lạnh giọng hạ lệnh:
“Chuyện tìm kiếm thế tử, ta tự có chủ ý. Tạm thời quận chúa cứ thay ta để mắt tới lục cung là được. Đừng quên chúng ta phải vất vả thế nào mới diệt trừ được một Phùng Diệm Quỳnh. Nhưng trong hậu cung này, cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu kẻ có dã tâm. Bọn người ấy còn nôn nóng mang long chủng hơn cả Phùng Diệm Quỳnh nhiều. Trước khi tìm được thế tử, ta không muốn huyết thống của Lê Tư Thành được phép tồn tại trên đời này, dù chỉ là một mầm mống nguy cơ, ngươi hiểu rồi chứ?”
Lưu Tích Nguyên muốn diệt trừ hậu duệ của hoàng tộc họ Lê, nói đúng hơn là con cháu của Thái Tông hoàng đế. Cung nữ hiểu điều ấy, chỉ ngoan ngoãn vâng dạ.
“Ở đây không còn việc của ngươi nữa. Lui xuống đi!”
Giọng nói của Lưu Tích Nguyên hàm chứa một sự dứt điểm rõ ràng. Ý thức được mình đã thoát nạn, cung nữ vội vã dập đầu ba cái rồi lại theo lối cũ lui ra.

Dạo này thời tiết thất thường, vết thương cũ của Lâm Vũ Linh lại tái phát, đau không chịu nổi. Cực chẳng đã, số lần Lâm Vũ Linh đến chỗ Dương Viễn xin thuốc ngày một nhiều hơn, đến mức thái y viện cũng sắp quen mặt cô cung nữ đáng thương bị liệt một bàn tay này.
Phía trước cung Vĩnh Ninh, lối thông từ Nhữ Hiên các tới dược phòng có một hồ nước nhỏ được bao quanh bởi những hòn giả sơn xếp thành hình bàn cờ. Lâm Vũ Linh cầm gói thuốc trị thương trong tay, đang hăm hở trở về Nhữ Hiên các thì chợt nghe có tiếng người xô xát phía trước. Nàng ta giật mình, vội vàng nép vào một hòn giả sơn rồi trộm nhìn về hướng có tiếng động phát ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến Lâm Vũ Linh trợn mắt kinh hãi.
Hải Yến nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, đang đủng đỉnh dùng khăn trắng lau sạch đi vết máu trên lưỡi dao. Bên cạnh ả ta, một kẻ trong trang phục thái giám nằm bất động, trước ngực có một vệt máu loang rộng, hiển nhiên đã chết.
Xử lý xong tên thái giám của nhà bếp, Hải Yến nhìn trước ngó sau rồi khệ nệ kéo cái xác ra mép hồ. Hồ nước này không rộng như hồ Lạc Thủy nhưng lại sâu hơn. Ả ta chật vật mãi, cuối cùng cũng ném được cái xác ấy xuống dưới hồ.
Chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, Lâm Vũ Linh phải cố gắng kiềm chế lắm mới không hét lên. Vẫn biết hậu cung âm thầm tranh đoạt, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta tận mắt nhìn thấy hành vi giết người man rợ như thế!

Trong không gian vốn tĩnh lặng đến mờ ám, bỗng đâu vang lên tiếng kêu lộc cộc. Có lẽ trong lúc bất cẩn, Lâm Vũ Linh đã vô ý đạp phải một hòn đá. Tiếng động vừa vang lên, Hải Yến liền biết ngay có kẻ rình mò đâu đó. Một tay thủ sẵn dao sắc, ả ta cẩn trọng bước từng bước một về phía trước.
Một giây sau, từ hòn giả sơn phía bên phải, có một bóng người lao vọt ra. Thì ra Lâm Vũ Linh đã nhanh trí ném một hòn đá về hướng khác để đánh lạc hướng Hải Yến. Hải Yến chửi thầm trong bụng rồi vội vàng đuổi theo. Nhưng có vẻ người kia quen thuộc địa thế ở khu vực này hơn ả ta rất nhiều.
Nhanh như sóc, Lâm Vũ Linh luồn lách qua những hòn giả sơn rồi biến mất ở lối vào Nhữ Hiên các trước khi đối phương kịp xuống tay diệt khẩu.

Phong Vân kỳ sĩ, bốn chữ ấy cứ ám ảnh Hoàng Lan đến tận khi trở về quán trọ.
Trước đây nàng đã từng nghe tới người này một lần. Câu chuyện trà dư tửu hậu về việc Phong Vân kỳ sĩ trừng trị lão chúa đất, trả lại công bằng cho làng quê nghèo một lần nữa lại sống dậy trong tâm trí Hoàng Lan. Ở thời đại nào cũng thế, có áp bức thì sẽ có đấu tranh, một khi Đại Việt vẫn còn những kẻ như Lê Thụ, như Đỗ Văn Hội thì việc một Phong Vân kỳ sĩ xuất hiện cũng là chuyện thuận lòng người, thuận đạo trời. Chỉ có điều, kể từ khi đứng trước cổng nha môn hình bộ và nghe thấy bốn chữ “Phong Vân kỳ sĩ”, Hoàng Lan lại có cảm giác rất khác lạ, giống như nàng có quen biết người này vậy.
Sau đó, Hoàng Lan chủ động đi nhiều nơi hơn để nghe ngóng thông tin về Phong Vân kỳ sĩ. Những câu chuyện khá rời rạc, không đầu không cuối nhưng đại khái đều ca tụng Phong Vân kỳ sĩ như một tay kiếm khách nổi tiếng và bí ẩn nhất Đại Việt. Hành hiệp trượng nghĩa, trừ ác diệt gian, bảo vệ dân nghèo… những việc Phong Vân kỳ sĩ đã làm không bút mực nào kể xiết. Người chịu ơn y thì tôn sùng y, kẻ nghe danh y cũng tấm tắc khen ngợi y. Nhưng vì con người này quá bí ẩn, hành tung xuất quỷ nhập thần, đến đi đều không để lại dấu vết, thành ra đến bây giờ mọi người vẫn không biết y thực sự là ai. Có người nói Phong Vân kỳ sĩ là truyền nhân của thánh thần, thụ mệnh trời mà đến cứu độ cho dân nghèo. Lại có người nói y thực chất là một bóng ma, bởi vì chỉ có bóng ma mới không bao giờ để lộ nguyên hình. Tam sao thất bản, dù lời đồn đại có phong phú đến đâu thì đều tựu chung tại một điểm: mỗi khi Phong Vân kỳ sĩ rút kiếm trừng trị một ai, y như rằng trên bầu trời sẽ vang lên một tiếng sấm, như thể nhát kiếm của y đang trút giận thay cho cơn thịnh nộ của đất trời.
Phong Vân kỳ sĩ, nỗi khiếp đảm của cường hào ác bá, tượng đài trong lòng chúng dân Đại Việt…
Đến đi như gió, vô định như mây, một kiếm rửa hận, hành đạo thay trời…
Cái tên Phong Vân kỳ sĩ cũng bắt nguồn từ đó!

Viên Diệp cư.
U tĩnh.
Bàng bạc.

Đêm nay không có trăng. Chỉ có ánh sáng mờ mờ từ từ vũ trụ hắt xuống. Bầu trời vẫn như vậy, cao và sâu thăm thẳm.
Đêm nay không có gió. Chỉ có từng khóm trúc niệm mình trong bóng tối chập chờn.
Nhưng đêm nay, có tiếng sáo ai trong vắt.
Ngồi trên phiến đá nhẵn như gương, Phạm Anh Vũ đang thổi một khúc nhạc trầm.
Lá trúc rơi nhè nhẹ, lười nhác phủ lên đầu, lên vai y.

Cánh cửa trúc bị đẩy sang một bên. Không gian không có ánh nến, so với ngoài kia càng là u tối đến tận cùng, thế nhưng bước chân của người kia vẫn rất nhẹ nhàng. Hắn vượt qua hàng râm bụt, bước từng bước trên bậc cầu thang rồi một mạch tiến thẳng vào trong nhà.
Trên giường chỉ có một người. Mạc Viên Nhiên đang ngủ rất say. Khi ngủ, nàng vẫn đẹp và thanh nhã như một thiên thần.
Người kia đánh giá căn phòng một hồi, khóe miệng nhếch lên đầy bí ẩn. Cũng chẳng biết sau đó bao lâu, hắn lẳng lặng bỏ đi.

Một chiếc lá trúc rơi ngang.
Tiếng sáo dừng lại. Nhạc điệu kết thúc. Phạm Anh Vũ ngẩng đầu nhìn về ngôi nhà phía xa kia, ánh mắt mênh mang như sóng nước, sâu không thấu đáy.
Viên Diệp cư, hôm nay đón khách không mời.

Cũng kín đáo như khi đến đây, kẻ đeo mặt nạ bạc lặng lẽ rời khỏi Viên Diệp cư.
Lá trúc khô dưới chân hắn vang lên thành từng nhịp giòn tan.
Rồi từ trong tột cùng của bóng tối, có tiếng gió rít lên.

Phản ứng của kẻ đeo mặt nạ không chậm trễ dù chỉ một giây. Hắn xoay người bật lên không trung. Đòn tấn công của Phạm Anh Vũ trượt mục tiêu, giáng xuống cây trúc bên cạnh.

Nhanh.
Gọn.
Dứt khoát.
Cây trúc bị chẻ đôi, phân thành hai nửa đều đặn, yếu ớt đung đưa thêm vài nhịp trước khi đổ rạp xuống đất.

Dễ dàng thoát khỏi đòn tấn công của đối phương, kẻ đeo mặt nạ vừa phe phẩy quạt vừa giễu cợt:
“Hóa ra cách đón khách của chủ nhân Viên Diệp cư cũng chỉ tầm thường như vậy.”
Ánh mắt sắc lạnh của Phạm Anh Vũ quét qua chiếc mặt nạ bạc, và rồi, y bình thản thu cây sáo về:
“Viên Diệp cư không chào đón những vị khách không mời. Đã lâu không gặp, Phong Vân kỳ sĩ!”

* Phong Vân kỳ sĩ: Chữ kỳ ở đây được hiểu theo nghĩa lạ thường, đặc biệt (như trong các từ kỳ tích, kỳ quan…). Tương tự, Phong Vân kỳ sĩ là danh xưng của một nhân vật trong truyện, đại diện cho sự bí ẩn của nhân vật này, không nên nhầm lẫn với nghĩa của từ kì sĩ, kì thủ, tức người chơi cờ.)

(Mời các bạn đón đọc Chương 39: Ai là ai?)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.