Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 12: Thăm dò Thanh Ngọc (2)
Hoàng Lan dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, chờ xem Triệu Bảo Khánh rốt cuộc muốn giở trò mèo gì.
“Ta không nói cô, là ả cung nữ đi bên cạnh cô kia.”
Vị tiệp dư họ Triệu mà Nguyệt Hằng từng nhắc đến khi ở Thanh Phục khu chính là Triệu Bảo Khánh. Bởi thế, ngay từ khi nhìn thấy Triệu Bảo Khánh ở tiểu đình, Nguyệt Hằng đã sợ hãi nấp sau lưng Hoàng Lan.
Hoàng Lan đứng chắn trước mặt Nguyệt Hằng, bình tĩnh nói:
“Nàng ấy là cung nữ của tôi.”
Hoàng Lan không tin Triệu Bảo Khánh này dám vô lý giận cá chém thớt, chém luôn tới người bên cạnh mình. Triệu Bảo Khánh cảm thấy mình đã tóm được nhược điểm của đối phương, mỉm cười đắc ý:
“Từ xưa đến nay, chỉ có thái hậu, bệ hạ cùng các quý nhân trong cung mới được phép ngồi nghỉ chân ở tiểu đình. Đã là cung quy thì ai cũng phải tuân theo. Loại gà chó giả dạng phượng hoàng thì cũng thôi đi. Nhưng ả ta là ai? Một cung nữ thấp hèn cũng dám coi bản thân ngang hàng với những chủ nhân trong cung, đúng là không biết xấu hổ! Cô nói con tiện tì này là cung nữ của cô. Nếu cô đã không biết dạy dỗ của mình, vậy thì để ta dạy hộ vậy.”
Hoàng Lan biết cung đình quy định rõ ràng thân phận của kẻ dưới, nhưng nàng vốn không có ý định tuân theo. Đối với nàng, những người gọi là cung nhân thấp hèn ấy, nhiều khi còn đáng tôn trọng hơn một số thể loại, mà đứng trước mặt nàng là một điển hình.
“Tôi không hiểu cô đang nói gì. Cái gì mà ngồi xuống tiểu đình, cái gì mà vi phạm cung quy?”
Trong khi Hoàng Lan còn đang tìm cách giúp Nguyệt Hằng thoát nạn, Nguyệt Hằng lại bị Triệu Bảo Khánh dọa cho xanh mặt. Nàng ta vội vàng quỳ xuống, run rẩy:
“Lệnh bà tha tội, nô tì nhất thời hồ đồ mới làm sai. Lệnh bà trừng phạt thế nào nô tì cũng xin chịu, nhưng việc này không liên quan gì đến Nguyễn tiểu thư. Nguyễn tiểu thư mới vào cung, nhiều chuyện còn chưa hiểu, xin đừng trách tội tiểu thư.”
Hoàng Lan chán nản lắc đầu. Triệu Bảo Khánh là kẻ không có đầu óc. Kiểu hành xử trơ trẽn như nàng ta sớm muộn gì cũng tự rước lấy nhục vào thân. Con người này vốn dĩ đã không có bản lĩnh gây khó dễ với Hoàng Lan. Vì thế, nàng vốn định bao che Nguyệt Hằng, không ngờ Nguyệt Hằng lại là người nhát gan, chưa đầy hai câu đã bị Triệu Bảo Khánh đem cung quy ra dọa ất mật.
“Chính ả ta đã thừa nhận rồi.” Triệu Bảo Khánh đắc ý cười: “Nguyễn tiểu thư còn dám nói ta vu oan cho ả nữa không?”
Hoàng Lan im lặng, chỉ lườm Nguyệt Hằng một cái. Triệu Bảo Khánh mơ hồ cảm thấy mùi vị thắng cuộc:
“Cung nữ của cô phạm lỗi, nể tình Nguyễn tiểu thư, ta không muốn nặng tay với ả ta. Chi bằng để ả ta tự kết liễu đi.”
Triệu Bảo Khánh nói ra những lời độc ác này một cách vô cùng nhẹ nhàng. Nguyệt Hằng nghe đến đây sợ hãi, mặt trở lên trắng bệch.
Hoàng Lan nghiến răng nói:
“Triệu Bảo Khánh, thôi đi, tôi biết cô muốn nhắm vào tôi, không cần phải chỉ cây dâu mắng cây hòe.”
Triệu Bảo Khánh bật cười ha hả:
“Chỉ cây dâu mắng cây hòe? Cung nữ của cô phạm lỗi, ta chưa trách cô tội dạy dỗ không nghiêm là nhân từ lắm rồi, cô còn nói ta ép bức cô?”
Lúc này, Hoàng Lan đã đến bên Nguyệt Hằng. Nàng nâng Nguyệt Hằng dậy, lấy khăn tay lau sạch nước mắt cho nàng ta, khẽ trấn an vài câu. Ở phía sau lưng, Triệu Bảo Khánh vẫn hùng hổ không chịu buông tha Nguyệt Hằng:
“Nếu ả không dám làm, ta sẽ giúp.”
Hoàng Lan nhanh chóng cân nhắc tình hình. Dù sao ở trong cung, nàng cũng chỉ là một kẻ không phân không vị, thân cô thế cô, hôm nay nếu Triệu Bảo Khánh chuẩn bị trước mà đến, âm thầm đem hai người nàng đi xử lý, chỉ e rằng nàng và Nguyệt Hằng khó tránh khỏi kết cục xui xẻo. Nàng kéo Nguyệt Hằng nấp sau lưng mình rồi cao giọng cảnh cáo:
“Nguyệt Hằng là cung nữ của ta, ai dám động đến?”
Ánh mắt Hoàng Lan dừng lại bên người Triệu Bảo Khánh, không lộ sát khí tàn ác như đối phương, nhưng ánh mắt ấy lại thâm trầm như giếng sâu, vững vàng hơn thành cổ, vừa điềm tĩnh lại vừa ngạo nghễ, đủ lực siết chặt lấy kẻ đối diện đến mức chân tay bủn rủn. Trong phút chốc, vì không tự chủ được, Triệu Bảo Khánh bất giác lùi lại vài bước. Khí thế bức người này, từ khi sinh ra nàng ta chưa từng gặp qua!
Biết đối phương đã chần chừ, Hoàng Lan liền nắm lấy tay Nguyệt Hằng và nhanh chóng dẫn nàng ta rời khỏi tiểu đình. Một giây sau, Triệu Bảo Khánh mới sực tỉnh, vội vàng gọi người ngăn chân Hoàng Lan lại. Đúng lúc hai bên đang giằng co quyết liệt thì Hoàng Lan nghe thấy thanh âm thánh thót vang lên:
“Triệu tiệp dư, còn không hạ thủ lưu tình?”
Một mỹ nhân xinh đẹp đang uyển chuyển bước vào tiểu đình. Người này có khuôn mặt nhỏ xinh, cặp mắt đen lánh và trong như nước hồ mùa thu. Đôi môi đỏ son lúc nào cũng như đang mỉm cười. Cánh mũi cao và thon, nổi bật trên gò má phớt hồng đầy đặn. Mỗi bước nàng ta đi, phục sức trên người phát ra những tiếng leng keng lạ tai.
Nhìn Thanh Ngọc đi theo phía sau, Hoàng Lan mười phần đã đoán được tám chín. Mỹ nhân xuất hiện đúng lúc này, chính là Lê tu dung Lê Tuyên Kiều mà nàng đã gặp qua ở Liên đài.
Lê Tuyên Kiều ngó qua bộ dạng thảm hại của Triệu Bảo Khánh, một thân xiêm y cầu kì bị nước trà làm hoen ố, không kìm được trào phúng, khóe môi khẽ nhếch lên. Nàng ta ném cho Triệu Bảo Khánh một cái nhìn mỉa mai trước khi đủng đỉnh ngồi xuống ghế.
“Tôi tình cờ đi ngang qua, thấy ở đây có chuyện hiểu lầm mới tò mò ghé vào. Nguyễn tiểu thư nhập cung chưa lâu, đối với cung quy vẫn còn xa lạ, cũng không thể trách nàng ấy. Cô không nên hẹp hòi như vậy. Mọi người đều là người một nhà.”
Nhắc đến ba chữ người một nhà, ánh mắt Lê Tuyên Kiều như vô tình dừng trên người Hoàng Lan. Rất nhanh sau đó, nàng ta đảo mắt ra phía xa, trở lại khí thái nhàn nhã vô âu.
Rồi Triệu Bảo Khánh kể lể một hồi, thêm mắm thêm muối hòng vạch tội Hoàng Lan. Lê Tuyên Kiều nghe mà không để ý lắm, đoạn lại quay sang hỏi Hoàng Lan:
“Nguyễn tiểu thư, muốn công bằng phải nghe lời cả hai phía. Không biết tiểu thư có gì muốn phân trần?”
“Triệu tiệp dư quá nhạy cảm rồi.” Hoàng Lan vẫn đang bực tức, liền đáp mà chẳng kiêng nể gì Lê Tuyên Kiều, đại khái thẳng thừng kể ra hết những trò lố của Triệu Bảo Khánh, còn miêu tả tỉ mỉ việc nàng ta trượt ngã vào ấm trà như thế nào.
Hoàng Lan nói xong, khẽ nhấc mi nhìn Triệu Bảo Khánh, chỉ thấy trong mắt đối phương hằn lên một vằn máu đỏ. Triệu Bảo Khánh quá giận dữ, tiện tay vớ chén trà vẫn đặt trên bàn ném về phía trước. Hoàng Lan sớm đã đoán biết, bình tĩnh xoay người né tránh. Chỉ nghe boong một cái, một bóng người từ phía sau tiến lên, chắn thủ trước Lê Tuyên Kiều. Thanh Ngọc một tay tóm gọn chén trà, nhẹ nhàng như không, động tác lại cực kì chính xác và mau lẹ. Triệu Bảo Khánh không ngờ chén trà của mình lại ném tới Lê Tuyên Kiều, sắc mặt xám ngoét không còn hột máu.
Con người nếu không biết nín nhịn, sẽ dễ dàng trở thành mồi câu của kẻ khác.
Trong hậu cung, địa vị của Lê Tuyên Kiều thuộc cửu tần, Triệu Bảo Khánh tuy là tiệp dư đứng đầu lục chức nhưng phân vị hiển nhiên vẫn xếp dưới Lê Tuyên Kiều mấy bậc. Hành động vừa rồi của Triệu Bảo Khánh, nếu bị tố cáo rằng muốn ám hại thượng cấp thì nàng ta chỉ còn nước dọn vào lãnh cung mà an hưởng tuổi già.
“Lê tu dung à, tôi… tôi không có ý vô lễ với chị đâu.” Triệu Bảo Khánh sợ hãi quỳ sụp xuống đất. Bộ dạng nàng ta mới đây còn hung hăng là thế, nay đã mềm nhũn như nước, thực đáng buồn cười.
Lê Tuyên Kiều liếc mắt nhìn Triệu Bảo Khánh một cái, cố nén giận dữ vào bên trong. Nàng ta mỉm cười ôn hòa, đến nâng đối phương dậy.
“Tôi biết cô không cố ý.” Nụ cười tao nhã của Lê Tuyên Kiều hơi ngưng lại, lộ ra cái nhìn mềm mại mà đầy ý tứ: “Nhưng Triệu tiệp dư này, đây là lần cuối cùng, đừng để tôi còn nghe chuyện ầm ĩ liên quan đến cô nữa.”
“Dạ dạ, tôi không dám.”
“Về phần Nguyễn tiểu thư, nàng ấy đã một lòng chăm sóc thái hậu, vụ việc hôm nay tôi coi như chưa từng xảy ra. Triệu tiệp dư, cô thấy sao?”
Triệu Bảo Khánh hiểu ý, vội vàng đón lời:
“Tu dung đang nói đến việc gì ạ? Tôi nghe không hiểu.”
Nàng ta tự ý thức được việc mình ném chén trà vào người Lê Tuyên Kiều còn trầm trọng hơn việc cung nữ của Hoàng Lan nhón người ngồi xuống ghế trong tiểu đình. Việc hôm nay, nếu làm to chuyện ra, người chịu bất lợi chính là nàng ta chứ không phải ai khác. Bởi thế, thấy Lê Tuyên Kiều đã muốn đem chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, nàng ta không dại gì mà tiếp tục tự mua dây buộc mình.
Lê Tuyên Kiều mỉm cười hòa hoãn:
“Đúng vậy, ba người chúng ta chỉ là có duyên gặp gỡ ở tiểu đình này, cùng ngồi lại ngoạn cảnh, Nguyễn tiểu thư thấy có phải không?”
Từ đầu đến cuối, Lê Tuyên Kiều nhìn kiểu gì cũng ra dáng một người đang chủ trì công đạo. Hoàng Lan đứng bên cạnh ung dung xem trò hay, từ chối cho ý kiến. Chưa đầy một phút sau, Triệu Bảo Khánh vội xin phép cáo lui. Lúc rời khỏi tiểu đình, sắc mặt nàng ta vừa thâm vừa nhăn nhó như quả táo tàu quá hạn sử dụng.
“Nguyễn tiểu thư, đối với loại người này, tiểu thư không cần phải khách khí.” Lê Tuyên Kiều nắm lấy tay Hoàng Lan, cử chỉ cực kì thân mật.
“Đa tạ lệnh bà đã tương trợ.”
Hoàng Lan nhún gối thi lễ, Lê Tuyên Kiều vội vã đỡ nàng dậy rồi cười nói:
“Tôi chẳng qua là giữa đường thấy chuyện bất bình mới góp chút sức mọn thôi. Tiểu thư tận lực vì thái hậu, Tuyên Kiều nên cảm ơn tiểu thư mới phải.”
Hoàng Lan lắc đầu:
“Lệnh bà khiêm tốn rồi. Triệu Bảo Khánh này, nàng ta…”
“Nguyễn tiểu thư yên tâm, Triệu Bảo Khánh không phải kẻ có thể gây sóng gió. Tôi tin nàng ta về đóng cửa suy nghĩ, nhất định sẽ thấy hổ thẹn về hành vi của mình.”
Hoàng Lan mỉm cười gật đầu, nàng cũng chỉ mong như thế.
Hai người họ ngồi lại trong tiểu đình, cùng bình luận phong cảnh một hồi. Chính Hoàng Lan cũng thấy ngạc nhiên khi phát hiện ra bản thân đối với cảnh ngự hoa viên lại hứng thú đến vậy. Trước đây, nàng chỉ nghĩ không gian sống chật chội nhàm chán, muốn tìm một nơi nào đó khoáng đạt hơn. Thời đại này không có công viên Thống Nhất, không có vườn Bách Thảo, nàng đành tìm đến ngự hoa viên. Không ngờ càng đến nơi này nhiều, nàng càng cảm thấy yêu thích, lưu luyến, một cảm giác không chỉ đơn giản là tìm kiếm một nơi để nghỉ ngơi hay thăm thú.
Khi trời đã non trưa, Hoàng Lan lấy viện cớ để ra về. Lê Tuyên Kiều cũng không có ý níu giữ.
“Lệnh bà.” Thanh Ngọc đứng bên cạnh nàng ta, nhìn theo bóng dáng Hoàng Lan khuất xa, đắn đo hỏi: “Lẽ nào người đối với Nguyễn Hoàng Lan cũng sinh ra cảm tình rồi?”
Ánh mắt của Lê Tuyên Kiều dừng lại trên người cung nữ thân cận nhất của mình, không khỏi cười thành tiếng:
“Hứng thú? Chẳng qua Triệu Bảo Khánh ồn ào quá, ta có muốn không ra mặt cũng không được.”
Thanh Ngọc gật gù.
“Phải rồi Thanh Ngọc.” Lê Tuyên Kiều lại nói tiếp: “Lần ấy ta bảo ngươi đổi lại đàn rồi trao bừa ột nhạc công, không biết Nguyễn Hoàng Lan có nhận ra ngươi không?”
Thanh Ngọc tự tin đáp:
“Lệnh bà yên tâm, lúc ấy hỗn độn, Nguyễn Hoàng Lan không nhận ra nô tì đâu.”
“Có lẽ là thế.” Lê Tuyên Kiều gật đầu: “Chuyện trong hình lao, chúng ta không hỏi, nàng ta cũng cố tình không nhắc tới. Xem ra Nguyễn Hoàng Lan này cũng không phải kẻ ngốc đâu.”
Nói xong, Lê Tuyên Kiều nhàn tản uống một ngụm trà tuyết, vẻ mặt đượm ý cười như có như không.
…
Hoàng Lan dẫn theo Nguyệt Hằng rời khỏi ngự hoa viên. Nô tì này trải qua một phen bị Triệu Bảo Khánh dồn ép, đến nay vẫn chưa hoàn hồn. Cũng may vừa rồi Hoàng Lan cứng rắn, nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ rằng Nguyệt Hằng đáng thương này đã uổng một mạng.
Đang mải mê suy nghĩ, bỗng nghe đằng sau có tiếng gọi, Hoàng Lan hơi giật mình quay lại, đã thấy Thanh Ngọc chậm rãi bước đến.
“Nguyễn tiểu thư, tối nay bệ hạ tổ chức tiệc rượu ở điện Tường Quang để mừng thái hậu ngọc thể an khang. Trong việc này, tiểu thư có công lớn nhất. Lệnh bà mong cô đến tham dự cùng mọi người.”
Tư Thành mở tiệc rượu, lại đến phiên Lê Tuyên Kiều thay hắn đi mời khách? Con người này càng ngày càng vươn tay dài thì phải? Hoàng Lan trong lòng nghĩ thầm, ngoài mặt thì mỉm cười đáp:
“Nói với Lê tu dung, tôi nhất định sẽ đến.”
Thanh Ngọc chỉ đến truyền lời như vậy, thấy đối phương đồng ý thì lễ phép cáo lui. Khi nàng ta vừa quay lưng được vài bước, Hoàng Lan cân nhắc một hồi, cuối cùng hạ giọng:
“Thanh Ngọc, chuyện lần trước, cảm ơn cô.”
Thanh Ngọc hơi bước chậm lại:
“Tiểu thư đừng nghĩ ngợi nhiều. Đáng lẽ cây đàn ấy là dành cho lệnh bà. Người vì mình mà bị liên lụy, lệnh bà sao có thể nhắm mắt nhìn tiểu thư tiếp tục chịu thiệt thòi! Việc ấy tôi đã sớm quên rồi. Cũng không còn sớm nữa, tôi xin phép được đi trước.”
Đợi khi đối phương đi rồi, nụ cười trên môi Hoàng Lan cũng biến mất.
Hoàng Lan không phải người tùy tiện. Nàng cố tình gây sự với Triệu Bảo Khánh là để thăm dò phản ứng của một người… Nhưng có lẽ cả Lê Tuyên Kiều và Thái Thanh Ngọc đều không nhận ra điều đó.
Khi chén trà trong tay Triệu Bảo Khánh ném về phía Lê Tuyên Kiều, Lê Tuyên Kiều nhìn thấy rõ ràng nhưng cũng không hề né tránh. Gặp phải tình huống như vậy mà không tức giận, trước sau vẫn ôn nhu như ngọc, mềm mại như nước, không dễ để kẻ khác nhìn thấu suy nghĩ bên trong. Lê Tuyên Kiều là loại người giả tạo đến mức nào? Cứu nàng ra khỏi hình lao, sau lại đem nàng đẩy vào Thanh Phục khu, không thể nói Lê Tuyên Kiều đang tạo phúc hay gieo họa.
Nhưng mục đích chính của Hoàng Lan không phải Lê Tuyên Kiều. Sống trong cung, có mấy kẻ không tự sắm ình một chiếc mặt nạ? Người thực sự khiến nàng tò mò chính là Thái Thanh Ngọc. Động tác tóm lấy chén trà của Thanh Ngọc tuyệt đối không phải của một cung nữ chân yếu tay mềm. Phản ứng nhanh, gọn, chuẩn xác như vậy chỉ chứng mình duy nhất một điều.
Thanh Ngọc là người có võ công!
Lê Tuyên Kiều chỉ là một phi tần bình thường, nhưng cung nữ bên người nàng ta lại có võ công. Việc này rốt cuộc là thế nào?
Hoàng Lan nhìn lên trời cao, chỉ cảm thấy bầu trời cao và xa vời vợi. Muốn trở về, trước hết phải bảo toàn được bản thân ở nơi đầy thị phi này. Nếu định mệnh đã đưa nàng đến đây, vậy thì nàng sẽ cùng định mệnh chống chọi đến cùng.