Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 104: Chiếc vòng ngọc lục bảo (3)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 104: Chiếc vòng ngọc lục bảo (3)

Chết, đôi khi là một sự giải thoát…
Cứ mỗi lúc bờ vai ấy run lên để kìm một tiếng nấc nghẹn, trái tim của Trường Giang lại giống như bị ai đó bóp chặt. Một năm, cuối cùng cậu cũng đã tìm thấy nàng. Nhưng tìm được rồi thì sao? Người con gái ấy vì Hoàng Lan mà chết, nàng cũng vì sự ra đi của người con gái ấy mà đau đớn không nguôi. Sinh ly tử biệt, đến niềm vui tái ngộ cũng không thể vẹn toàn…
“Hoàng Lan, nghe lời anh, đừng khóc nữa. Ngọc Huyên đã mất rồi. Em có khóc thế, khóc nữa thì cô ấy cũng không thể sống lại được đâu.”
Trường Giang ôn nhu lau nước mắt cho Hoàng Lan. Rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, một năm qua Hoàng Lan sống ra sao, Trường Giang đều không biết, nhưng nhìn Hoàng Lan khóc, cậu sẽ cảm thấy đau lòng.
Yêu thương một người, đôi khi chỉ đơn giản như vậy thôi.
Sáu năm quen nhau, một năm lưu lạc, ba tiếng thiêng liêng nhất ấy vẫn chưa kịp nói ra, chỉ có Trường Giang mới hiểu được rằng trong trái tim cậu, Hoàng Lan quan trọng như thế nào.
Một cách dịu dàng mà chua xót, Trường Giang kéo Hoàng Lan vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng, đồng thời dùng sự ôn nhu, ấm áp của mình để xoa dịu đi những mất mát trong lòng đối phương.
Ở gốc cây phía xa, Phạm Anh Vũ vẫn trầm mặc nhìn hai người họ. Nguyễn Trường Giang mà y biết từ khi nào lại trở nên dịu dàng như thế? Con người ngông nghênh dám chọc tức cả Lê Khải Triều đâu rồi? Cứ nhìn cái cách mà cậu ta đối xử với người con gái ấy mà xem, giống như trên thế gian này, ngoài nàng ra không còn bất cứ ai đáng để trân trọng nữa vậy.
Phạm Anh Vũ từng cứu Trường Giang, không đồng nghĩa với việc y có quyền quản luôn chuyện yêu ghét của cậu. Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình. Cuối cùng, Phạm Anh Vũ nhún vai rồi ngoảnh mặt sang hướng khác. Một tay y gác lên bảo kiếm, mắt nhắm lại mơ màng, vẻ mặt bình thản điềm lặng, không hề giống như đang suy nghĩ sự đời.
Khi việc hậu sự cho Ngọc Huyên hoàn tất thì cũng đã bước sang giờ ngọ. Trường Giang cẩn trọng dìu Hoàng Lan ngồi xuống một tảng đá nhỏ. Cả đêm rong ruổi trên lưng ngựa, vừa lo trốn tránh quan binh, vừa phải vượt qua một chặng đường dài đến tận núi Tản, hai người họ vẫn chưa có thời gian để tâm sự, chuyện trò. Nói cách khác, cái chết của Ngọc Huyên đã khiến cuộc hội ngộ tưởng chừng bất ngờ và kì diệu ấy trở nên quá đỗi nhẹ nhàng…
Hoàng Lan cũng thôi không thổn thức nữa. Ánh mắt nàng dừng lại trên người Trường Giang, rất lâu, rất lâu cũng không chịu rời đi. Trong ánh mắt ấy, những tia sáng phức tạp hiện lên, rồi cứ thế đan quyện vào nhau, nhạt nhòa, lẫn lộn. Chính nàng cũng không hiểu cảm giác của mình khi đối diện Trường Giang là gì. Vui mừng ư? Gặp lại Trường Giang, tất nhiên nàng vui chứ. Nhưng niềm vui ấy liệu có trọn vẹn được không, khi mà cả hai đều bất đắc dĩ lạc đến thời đại này, mà lý do dẫn dắt Trường Giang đến đây, chẳng cần hỏi thì Hoàng Lan cũng đoán được nội tình.
Trận gió xoáy ấy đã kéo cả Trường Giang cùng trở về !
Một người sa chân, giờ lại thêm một kẻ lạc lối, là tiền duyên của bọn họ vẫn chưa dứt hay do định mệnh quá khéo an bài?

Hoàng Lan ngả đầu vào vai Trường Giang, không muốn nghĩ thêm nữa. Nàng đã quá mệt mỏi rồi.
“Trường Giang…”
Như thể sợ vòng tay của mình làm Hoàng Lan khó chịu, Trường Giang chỉ cựa mình rất khẽ.
“Anh ở đây.” Cậu dịu dàng đáp lại.
Người trong lòng cậu thở dài:
“Em chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại anh ở thời đại này. Trớ trêu thật! Cứ tưởng chỉ có mình em thôi. Vậy mà đến cuối cùng chúng ta lại cùng chôn chân chung một chỗ.”
Khi trận gió xoáy ấy xảy ra, Hoàng Lan bị cuốn vào trước, còn Trường Giang vì lao ra giữ nàng lại nên mới bị trượt chân và rơi xuống theo. Thế nên mới dẫn đến việc Trường Giang bỏ một năm để tìm kiếm Hoàng Lan, trong khi nàng không biết gì về sự hiện diện của cậu ở thời đại này.
Trường Giang vội đưa tay lên, chặn ngang môi Hoàng Lan:
“Đừng nói những lời không may như thế. Tin anh đi, rồi một ngày nào đó, nhất định chúng ta sẽ trở về.”
Không hiểu sao Trường Giang lại có niềm tin rất mãnh liệt vào tương lai phía trước. Khép người trong lòng cậu, Hoàng Lan bất đắc dĩ gượng cười. Không phải nàng không tin, cũng không phải niềm tin của nàng chưa đủ mạnh. Nếu Hoàng Lan là một kẻ dễ dàng thỏa hiệp với số phận, một năm trước, nàng đã không liều lĩnh đột nhập vào Trữ Kim phòng để tìm kiếm chiếc vòng kì lạ ấy. Nhưng thời gian càng trôi đi, nàng càng hoài nghi những thứ trước đó mình đã từng tin tưởng. Ngoại trừ việc nàng vô duyên vô cớ quay về quá khứ, hình như ở thời đại này không hề có sự hiện diện của thứ gọi là phép màu. Rốt cuộc do chiếc vòng ấy đích thực ẩn chứa quyền năng thần bí hay do nàng quá đa nghi? Giả thiết chưa được kiểm chứng, Hoàng Lan không thể dành cả đời để theo đuổi một manh mối mơ hồ!
Vẫn biết sống trên đời, con người cần có một niềm tin đủ mạnh. Chỉ có điều, đôi khi niềm tin không thể tuyên ngôn cho tất cả. Vẫn có thứ mạnh mẽ hơn cả niềm tin…
Đó là số phận.

Số phận đã dạy ột kẻ vốn ương bướng như Hoàng Lan cách thỏa hiệp.
Hoàng Lan ngẩng đầu lên nhìn Trường Giang, biểu tình nửa đùa nửa thật:
“Vô ích thôi, em đã chán ngấy cái trò tin tưởng luẩn quẩn này rồi. Nếu đã là định mệnh, có trốn cũng không thoát. Trường Giang à, không biết hơn năm trăm năm sau, khi người hiện đại phát hiện ra mộ phần của chúng ta, họ sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Chắc họ sẽ ngạc nhiên lắm…”
Trường Giang làu bàu phản đối, đại khái trách nàng ăn nói linh tinh. Hoàng Lan cũng không thèm tranh cãi với cậu nữa. Cái chết của Ngọc Huyên cùng với sự xuất hiện của Trường Giang là hai cú sốc lớn nhất đối với nàng. Tất cả những gì Hoàng Lan cần là thời gian để thích ứng với mọi chuyện.
Một lúc sau, vẻ mặt của Trường Giang trở nên trầm tư hơn. Cậu nhìn ra phía xa, nơi đỉnh núi màu tím thẫm đang ẩn mình trong một dải mây bạc.
“Em có thấy cơn gió xoáy ấy có điểm gì đó rất quái lạ không?”
“Gió nào?” Hoàng Lan ngờ ngợ.
“Lúc ở chùa Thầy ấy.”
Hoàng Lan lười nhác nhún vai. Tất nhiên là quái lạ rồi. Nó đã đưa nàng quay ngược lại quá khứ của hơn năm trăm năm trước cơ mà.
“Ý anh là, hình như nó được gây ra bởi một chiếc vòng.” Trường Giang thoáng ngập ngừng: “Em có nhớ chiếc vòng từng nhặt được ở bãi đá sông Hồng không? Khi ấy em còn nói với anh rằng không hiểu sao nó lại xuất hiện trong ba lô…”
“Anh nói cái gì?”

Lần này thì Hoàng Lan bật hẳn người dậy. Cứ tưởng chuyện chiếc vòng chỉ là ảo giác do nàng tự mường tượng ra, nào ngờ Trường Giang cũng nhìn thấy. Nếu là như vậy, chẳng lẽ…?
Một năm đã trôi qua, nhưng Trường Giang vẫn nhớ như in cảnh tượng khi ấy.
Khi ấy, cuồng phong nổi lên, sấm chớp hung hãn rạch nát cả bầu trời. Như có phép màu xảy ra, chiếc vòng ngọc lục bảo bất giác bay lên không trung và tỏa ra một luồng sáng xanh thần bí, ma mị. Trong khi đó, xung quanh bốn bề, gió xoáy vẫn không ngừng vần vũ, gào thét dữ dội, hệt như tiếng kêu của loài cuồng long mãnh hổ. Một cách thần bí và chậm rãi, chiếc vòng đó bay đến trên đỉnh đầu Hoàng Lan, luồng ánh sáng xanh kia càng trở nên tà mị hơn, đồng thời, gió xoáy đảo ngược quỹ đạo, kình lực bung tỏa như những cơn sóng thần, mạnh mẽ gạt phăng mọi thứ nhưng lại dịu dàng vây lấy Hoàng Lan, giống như một người mẹ hiền đang ôm đứa con thơ vào lòng.
Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, cơn gió xoáy dội ngược vào tâm rồi đem theo Hoàng Lan biến mất dưới đáy vực sâu thẳm. Chưa đầy một giây sau, hình ảnh chiếc vòng lục bảo đang xoay tròn giữa bầu trời cũng lặng lẽ tan biến.

Hoàng Lan cảm thấy hô hấp của mình mỗi lúc một khó khăn hơn.
Lúc ấy, cảm giác lẫn lộn, ấn tượng mơ hồ, lại thêm tiếng người không ngừng vọng lại khiến Hoàng Lan cứ tưởng mình bị ảo giác. Hóa ra nàng đã không nhầm. Có một thứ gì đó kéo nàng đi thật. Chỉ có điều, đó không phải một bàn tay.
Mà là một chiếc vòng!
Chiếc vòng nàng đã nhặt được ở bãi đá sông Hồng!
Nếu lúc trước Hoàng Lan còn bán tín bán nghi thì bây giờ nàng đã hoàn toàn tin tưởng.
Chiếc vòng ấy, rốt cuộc nó từ đâu đến? Tại sạo lại chọn nàng? Tại sao nhất định phải là nàng?
Sự thật?
Đâu là sự thật giữa mớ hỗn độn này?
“Em không biết chiếc vòng ấy là của ai sao?”

Hoàng Lan uể oải lắc đầu. Nàng nhặt được nó ở bãi đá sông Hồng. Đó là một món đồ vô chủ.
Có rất nhiều giả thiết lóe lên trong đầu Trường Giang lúc này. Nhưng cuối cùng, cậu chỉ đành im lặng. Cũng giống như Hoàng Lan, cả hai đều không muốn nói ra điều mình sợ hãi.
Người được lựa chọn…
Phải chăng Hoàng Lan có điều gì đấy đặc biệt nên chiếc vòng mới lựa chọn nàng?
Cùng lúc ấy, Phạm Anh Vũ đi đến. Y ném cho Trường Giang một túi đồ rồi lừ mắt, đại ý bảo đã đến lúc cả bọn nên rời khỏi nơi đây.
“Đừng sợ.” Trường Giang thì thầm trấn an: “Anh ta không phải người xấu đâu. Lúc anh lạc đến đây, chẳng may bị thương, chính anh ta đã cứu anh về đấy.”
Rõ ràng Hoàng Lan không tin tưởng những lời này lắm. Trường Giang có lý do để không sợ Phạm Anh Vũ. Nhưng Hoàng Lan thì khác. Nàng vẫn chưa quên mình đã suýt mất mạng dưới tay y như thế nào.
Nhận ra khúc mắc trong lòng đối phương, Trường Giang bất đắc dĩ nói thêm:
“Thực ra tính khí của tên này cũng hơi cổ quái. Nếu không có việc gì quan trọng, tốt nhất đừng chọc vào anh ta.”
Một kẻ võ công cao cường, từ hành động đến lời nói đều cương liệt nghĩa khí nhưng lại xuống tay đoạt mạng kẻ khác không chút nương tình. Mỗi khi nhớ lại cái cách mà Phạm Anh Vũ một kiếm hạ gục Lê Thụ, Hoàng Lan lại không khỏi nuốt khan.
“Anh đi cùng với anh ta mà không thấy sợ à?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
Trường Giang lắc đầu đáp:
“Em sẽ không sợ người đã từng cứu mạng mình đâu.”
Có lẽ Trường Giang nói đúng. Rồi Hoàng Lan bất giác nhớ đến Từ Trọng Sinh. Y chính là người cưu mang nàng trong những ngày đầu tiên nàng lạc đến thế giới này. Ngày ấy ra đi quá vội vàng, nàng vẫn còn nợ y một lời cảm tạ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.