Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 103: Chiếc vòng ngọc lục bảo (2)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 103: Chiếc vòng ngọc lục bảo (2)

Hình như Lê Tuyên Kiều cũng không mong chờ câu trả lời của Hạ Diệp Dương. Nàng ta nhấp một ngụm trà rồi khoan khoái nói:
“Bệ hạ phong cô làm chiêu dung, chẳng qua vì xuất thân của cô đơn giản, trong triều không có đại thần chống đỡ, cho dù sau này cô may mắn mang thai rồng thì cũng không sợ thế lực ngoại thích ảnh hưởng đến chuyện lập thái tử. Hậu cung chỉ cần phi tần giúp bệ hạ khai chi tán diệp, không cần những quân cờ lót đường ưu đồ chính trị, cô hiểu chứ? Cô trẻ trung xinh đẹp như vậy, lại có gia cảnh hợp ý với bệ hạ, cũng coi như cô có phúc phận đi. Nhưng Hạ chiêu dung à, có một điều ta vẫn phải nhắc nhở cô: ai cho cô thứ gì thì cũng có thể lấy đi của cô thứ đó. Ngày nào còn làm chiêu dung, cô nên biết trân trọng một chút, biết tự khắc chế một chút, đừng vì tự mãn mà trở thành một Phùng Huệ phi thứ hai. Cô ta có gia thế, có thai rồng mà còn rơi vào kết cục như vậy, cô nghĩ một chiêu dung nhỏ bé như cô đã là gì? Bất cứ ai cũng có thể làm ta thất vọng, nhưng ta không muốn phải thất vọng về cô đâu.”
Lời của Lê Tuyên Kiều, tuy bề ngoài là nghĩ cho Hạ Diệp Dương, nhưng từng câu từng chữ đều hàm ẩn ý tứ cảnh cáo, không muốn để Hạ Diệp Dương làm gì quá phận. Nàng ta vội vàng rào trước đón sau như vậy, có lẽ vì sợ một ngày nào đó đối phương sẽ không còn thuộc sự kiểm soát của mình nữa. Cũng không biết Hạ Diệp Dương có nhận ra ý tứ đó hay không, chỉ xấu hổ cúi đầu, lí nhí đáp:
“Cô bớt giận, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.”
Lê Tuyên Kiều hài lòng mỉm cười. Nàng ta luôn thích những kẻ biết điều như thế.
“Nhưng kể ra cũng quái lạ.” Hạ Diệp Dương lại nghĩ ra điều gì đó: “Chính vì thái giám đó giở trò trên thẻ bài của tôi nên bệ hạ mới nghĩ rằng tôi mua chuộc y. Nhưng nếu như bệ hạ không phát hiện ra, chẳng phải bọn chúng đã vô tình toàn thành cho tôi rồi sao?”
Điều mà Hạ Diệp Dương thắc mắc cũng rất có lý. Nào ngờ, Lê Tuyên Kiều lại thích thú lắc đầu:
“Không có nếu như. Sự vụng về của tên thái giám Tuyên Hỉ phòng thực ra lại rất khéo léo đấy. Ngay từ khi trù tính kế hoạch, bọn chúng đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi. Hạ chiêu dung, cô thực sự vẫn không nghĩ ra kẻ đứng sau trò hề này là ai ư?”
Rõ ràng Lê Tuyên Kiều đã biết được đáp án. Hạ Diệp Dương ngập ngừng nhìn sang phía Thanh Ngọc, hình như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Thanh Ngọc là người của ta. Có gì cứ nói, không phải ngại nàng ấy.”
Đón lời Lê Tuyên Kiều, Thanh Ngọc lễ phép cúi mình.

Một lúc lâu sau, Hạ Diệp Dương mới hạ giọng, nói ra cái tên mình đã nghi ngờ bấy lâu:
“Chẳng lẽ là Nguyễn dung hoa?”
Nguyễn Nhã Liên? Có thể lắm chứ! Hậu cung này làm gì có chỗ cho bốn chữ “tâm tư đơn thuần”? Có đánh chết Hạ Diệp Dương cũng không tin Nguyễn Nhã Liên từ đầu đến cuối đều vô can trong mọi việc. Kể từ lúc nàng ta chủ động đứng ra thú nhận việc làm bánh trong cung Thụy Đức, Hạ Diệp Dương đã có lý do để nghi ngờ rồi…
Nào ngờ Lê Tuyên Kiều chỉ cười mà phủ nhận. Nàng ta vẫn phái người để ý Lãm Nguyệt cư, nhưng dạo gần đây Nguyễn Nhã Liên chỉ ở lì trong phòng, không tiếp xúc với người ngoài, càng không ra khỏi cửa dù chỉ một bước.
“Lê tu dung à, nếu cô đã biết kẻ đó là ai thì mau nói cho tôi biết đi.”
Sự đủng đỉnh của đối phương cứ như trêu tức Hạ Diệp Dương. Bình sinh, nàng ta chưa bao giờ thích chờ đợi.
Lê Tuyên Kiều liếc nhìn cổ chân của Hạ Diệp Dương rồi cười như có như không:
“Cô quên ai là kẻ đã hại mình ra nông nỗi này rồi sao?”
Kẻ hại Hạ Diệp Dương ra nông nỗi này?
Kẻ cố tình bứt đứt chuỗi ngọc ấy để ly gián Hạ Diệp Dương và Nguyễn Nhã Liên?

Trịnh Minh Nguyệt!
Nghĩ đến đây, Hạ Diệp Dương gần như vò nát chiếc khăn lụa trong tay.
“Lúc đầu ta cũng không nghĩ tới Trịnh tu nghi. Nhưng Thanh Ngọc đã điều tra ra một chuyện khá thú vị. Tên thái giám ở Tuyên Hỉ phòng ấy là họ hàng với cung nữ bên cạnh Trịnh tu nghi. Cô nghĩ mọi chuyện chỉ là tình cờ thôi sao?” Lê Tuyên Kiều cười nhạt: “Hai người chúng ta kết giao, kẻ có tham vọng như Trịnh tu nghi tất nhiên không muốn nhìn hậu cung rơi vào tay chúng ta rồi.”
Hạ Diệp Dương tức giận quá, liền quơ tay gạt hết đống kinh phật sang một bên. Mấy quyển kinh phật rơi xuống đất, chồng chéo lên nhau, bừa bộn thành một đống.
Lê Tuyên Kiều lẳng lặng đáp:
“Hạ chiêu dung, làm vậy là bất kính với thần phật đấy!”
Hạ Diệp Dương thực sự khâm phục con người trước mặt. Dù xảy ra bất kể chuyện gì, Lê Tuyên Kiều cũng không bao giờ đổi sắc. Thanh Ngọc biết ý, ngoan ngoãn cúi xuống nhặt từng cuốn kinh lên rồi lại xếp thành hai chồng ngay ngắn.
“Trịnh tu nghi chết tiệt!” Hạ Diệp Dương nghiến răng nghiến lợi: “Lần trước cô ta giở trò trên chuỗi ngọc, nay lại dám tiếp tục tính kế với tôi. Chắc cô ta cũng không ngờ bệ hạ chỉ bắt tôi đi chép kinh phật đâu nhỉ?”
“Cô cần gì phải tức giận như vậy? Nguyễn dung hoa trước sau vẫn giữ thái độ trung lập. Giờ Trịnh tu nghi vây cánh không nhiều, hai người chúng ta đoàn kết, chẳng lẽ còn phải sợ cô ta sao? Hơn nữa, Trịnh tu nghi càng nôn nóng, chứng tỏ trong tâm cô ta càng bất an. Kẻ không nhẫn không thể làm được việc lớn. Cô so đo với cô ta làm gì chứ?”

“Cô có biện pháp rồi chăng?”
Nụ cười trên môi Lê Tuyên Kiều chợt ngưng lại. Nàng ta đứng dậy, chậm bước về phía chiếc lư hương vẫn còn nghi ngút khói, đáp một câu như có như không:
“Phía Trịnh tu nghi không cần phải vội. Giờ tôi còn có chuyện quan trọng khác cần làm. Cô cứ an tâm chép kinh phật đi, đừng nháo loạn nữa. Tôi sẽ tìm cách nói với bệ hạ, để cho cô sớm được Triều Dương uyển.”
Rõ ràng Hạ Diệp Dương không hiểu “việc quan trọng” mà Lê Tuyên Kiều nói là gì, nhưng thấy đối phương có ý đưa mình ra khỏi Tàng Thư các thì mừng đến chảy nước mắt.
Ra khỏi Tàng Thư các cũng là lúc trời xế chiều. Lê Tuyên Kiều ôn tồn hỏi Thanh Ngọc:
“Ngươi thấy Hạ chiêu dung này thế nào?”
Đây không phải lần đầu tiên Lê Tuyên Kiều hỏi ý kiến của Thanh Ngọc về một người nào đó. Thanh Ngọc suy nghĩ một lúc rồi thành thật đáp:
“Hạ chiêu dung ỷ vì nhan sắc hơn người mà si tâm vọng tưởng, ôm mộng đắc sủng thành phi nhưng dụng mưu lại hời hợt, suy cho cùng cũng chỉ là dạng thùng rỗng kêu to, không thể làm lên đại sự. Người như thế, nếu lệnh bà tỉ mỉ bồi dưỡng nàng ta, sau này nhất định sẽ có thêm một thủ hạ đắc lực.”
Thủ hạ đắc lực? Lê Tuyên Kiều bật cười. Đó cũng chính là điều nàng ta mong muốn.
Bất giác phía trước xuất hiện một đoàn người. Bọn họ đều ăn mặc rách rưới, chân tay bầm dập, dáng vẻ muôn phần thống khổ, còn bị hai thái giám đi sau dùng roi quất túi bụi vào người. Thanh Ngọc hạ giọng nói nhỏ:
“Mấy người này từng hầu hạ bên cung Thụy Đức, nay Thanh Phục khu thiếu người nên bọn họ bị điều chuyển đến đó làm việc.”
Lê Tuyên Kiều vờ như không nhìn thấy, nhưng trong lòng lại mỉm cười đắc ý.

Phùng Diệm Quỳnh, năm xưa ai là kẻ tự coi mình là mẫu đơn vương giữa các loài hoa? Cuộc sống này là như vậy đấy. Những năm tháng đắc ý ngắn ngủi quá phải không?
Một lúc sau, chủ tớ hai người họ phất tay bỏ đi. Sắc áo hồng xốn xang trong ráng chiều rồi biến mất phía cuối dãy hành lang khúc khuỷu.

Phía dưới chân núi Tản Viên có một ngôi mộ mới đắp.
Nô tì chỉ mong bình yên sống hết quãng đời còn lại, đến khi chết đi, có ai đó thương tình mà đem tro cốt của nô tì về cố hương, xây cho nô tì một mộ phần tử tế…
Khi Ngọc Huyên còn sống, Hoàng Lan đã không thể làm gì cho nàng ấy. Khi Ngọc Huyên mất đi, nàng phải giúp nàng ấy hoàn thành tâm nguyện nhỏ nhoi này.
Ngọc Huyên từng nói nàng ta sinh ra dưới chân núi Tản…
Bia mộ là một phiến đá xanh, trên có khắc tên và ngày mất của Ngọc Huyên. Tiểu Lam chỉ là tên gọi mà nhà họ Triệu đặt cho nàng ấy, cái tên biểu trưng sự phân biệt giai cấp sang hèn, kì thực, Tiểu Lam vốn họ Nguyễn, tên thật là Ngọc Huyên.
Hoàng Lan quỳ trước mộ, kính cẩn vái lạy ba vái. Ngọc Huyên đã ra đi. Không ai có thể thay đổi sự thật ấy. Nàng chỉ mong ở thế giới bên kia, linh hồn của Ngọc Huyên sẽ tìm được sự thanh thản, để bù đắp tất thảy những đắng cay mà nàng ấy đã phải chịu đựng ở cõi trần thế này.
Chết, đôi khi là một sự giải thoát…
Cứ mỗi lúc bờ vai ấy run lên vì kìm một tiếng nấc nghẹn, trái tim của Trường Giang giống như bị ai đó bóp chặt. Một năm, cuối cùng cậu cũng đã tìm thấy nàng. Nhưng tìm được rồi thì sao? Người con gái ấy vì Hoàng Lan mà chết, nàng cũng vì sự ra đi của người con gái ấy mà đau đớn không nguôi. Sinh ly tử biệt, đến niềm vui tái ngộ cũng không thể vẹn toàn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.